Leni Stegmueller là một người đàn bà đẹp dù đã 37 tuổi. Cô có khuôn mặt trái xoan, bờ môi hấp dẫn và cặp mắt ướt rượt. Leni là nhân viên thu tiền ở một siêu thị, đang trên đường về nhà sau khi hết giờ làm việc. Căn nhà cô ở tận ngoại ô vắng vẻ.
Leni mặc khá phù hợp với nhan sắc trời cho, cô mặc áo choàng đỏ và mang ủng đế mềm. Tại góc đường Kranler, cô dừng lại trước cửa hàng quần áo. Cô định mua một chút đồ len để tặng người bạn trong dịp lễ Nô-en.
Đường phố lúc này vắng ngắt. Bằng trực giác của một phụ nữ từng trả giá đắt cho đời sống giang hồ, Leni cảm thấy sau lưng mình đang có kẻ theo dõi. Ái chà, đó là một gã đàn ông đầu trọc đang vờ vịt đứng trước cửa hiệu uốn tóc chớ đâu. Gã giả đò săm soi các kiểu tóc nhân tạo nhưng cái nhìn thì chiếu tướng cô ngay chóc.
Tướng gã như một nhà đô vật khiến Leni hoảng hồn. Cô bước đi như chạy và nghe tiếng chân của gã đầu trọc đi theo. Căn nhà cô thuê thấp thoáng đằng xa trở nên khó với tới trong sương mù dày đặc. Leni bất giác rùng mình.
Nó muốn gì ở cô chớ? Tại sao nó cứ giữ một khoảng cách nhất định giữa đường phố không một bóng người? Trời ạ, còn căn nhà vườn biệt lập của cô nữa, nếu gã đàn ông kì dị này xông vào đó thì chưa chắc tiếng kêu cứu của Leni đã đến được tai những người chung quanh.
Trái tim người phụ nữ hoàn lương muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô đi một mạch không dám ngoái đầu nhìn lại.
Cuối cùng cô cũng về đến cổng. Chúa ơi, cô há hốc miệng trước một… bóng đen trong xó tối của vườn rào. Bóng đen đã cố gắng ẩn vào góc tối nhưng con mắt của Leni vẫn nhận ra. Điều khủng khiếp nhất là nhân dạng bóng đen thứ hai này hoàn toàn khác với gã đô vật đầu trọc hồi nãy.
Leni xô cổng phóng vào nhà. Một cành hoa hướng dương bị gió thổi ngáng đường làm cô hoảng đến mức suýt rơi chùm chìa khóa. Cô bật đèn và dựa lưng vào tường đứng thở dốc. Không còn nghi ngờ gì nữa, mình đã bị theo dõi. Chúng là ai vậy kìa?
Leni vào phòng. Cô vừa cởi xong áo khoác là chuông điện thoại đã réo:
- Hê-lô, Leni đây…
Một giọng khàn đục bên kia đầu dây vang lên:
- Thật tuyệt vời khi lại được nghe giọng nói của em.
Leni tái mặt. Cái giọng khàn đục quen thuộc đó như một cơn ác mộng, đến năm mươi năm sau cô còn nhớ như in. Tại sao gã không chết phắt đi cho khuất mắt hở trời?
- Em không nhận ra anh à?
- Có… Edwin. Anh phông từ Genua phải không? Sao nghe… gần quá.
- Anh đã về.
Leni hốt hoảng:
- Về thành phố rồi sao?
Edwin Kohaut cười khùng khục trong cổ họng:
- Em còn nhớ anh đã hứa với em thế nào chứ Bồ Câu Xanh? Rằng anh sẽ trở về ôm em trong tay khi túi đã đầy tiền. Em đã gật đầu lúc đó kia mà, đúng không? Đáng tiếc bây giờ anh đang bị bọn cớm lẫn người trong “tổ chức” theo dõi…
- Tại sao chớ?
- Có một trục trặc nhỏ, nhưng anh không ân hận gì, anh đang có trong tay hơn hai triệu mark. Chỉ có điều chưa giải tỏa được, em giúp anh chớ, Leni?
- Edwin! Em…
- Hãy vì tình xưa nghĩa cũ. – Gã ngắt lời.
- Edwin này, em… không muốn liên quan đến quá khứ nữa.
- Với anh cũng vậy sao?
- Cũng vậy.
- Nè, Bồ Câu Xanh. Đừng giỡn với anh. Anh đang cần chút tiền tiêu vặt. Anh muốn đến chỗ em ngay lúc này…
- Ồ không, không được đâu. Em sắp có… khách.
- Tối mai?
- Mai em đi vắng.
- Vậy thì đúng tám giờ tối chủ nhật anh sẽ đợi trước cửa nhà em. Chắc em biết tính anh rồi đó.
- Thôi được…
Leni rùng mình, buông máy, nằm vật ra giường.
*
Lotha Apel là láng giềng của Leni và làm nghề thợ sửa đồng hồ trong một cửa hiệu. Anh ta say Leni như điếu đổ. Anh ta lặng lẽ trồng cây si cho đến ngày đủ can đảm tỏ tình với Leni và được cô nhận lời.
Leni cũng chẳng giấu giếm dĩ vãng. Cô thành thật kể hết cho Lotha nghe về thời gian phiêu bạt trong thế giới anh chị với nghề cũ của mình. Danh hiệu Bồ Câu Xanh là một tước phong đầy kính nể của đám xã hội đen dành cho cô: người đẹp móc túi.
Lotha nghe chuyện đời cô mà xúc động. Cái chính là Leni đã hoàn lương. Anh ta là người tằn tiện và bây giờ đã đủ tiền mua một căn hộ hai buồng sau lễ cưới. Với tất cả số của cải dành dụm sau những năm lao động kiếm sống, Lotha chỉ có thể cầu hôn bằng một sính lễ đơn sơ như vậy.
Cái chính là họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Coi, hãy nhìn anh chàng Lotha. Anh chàng to con, khỏe mạnh, râu rậm, tay cầm một gói bánh bích quy, trong túi áo choàng có một chai rượu vang hạng xoàng, đang vô tư như con nít huýt sáo liên tục. Căn nhà của người vợ sắp cưới trước mặt. Lotha hồn nhiên thả những bước chân hạnh phúc vượt qua hàng rào đến cổng vườn…
Và anh ta khựng lại như bị dính chặt xuống đất bởi một cánh tay như con trăn quấn chặt ngang cổ họng.
Lotha chỉ còn kêu được ặc ặc giống một con chó bị cắt tiết, cái túi giấy đựng chai rượu và gói bánh rơi xuống. Vỡ mất chai rượu rồi! - Lotha nghĩ. Anh ta không cách gì quay đầu lại được để ngắm chân dung gã hung thần nào đang siết yết hầu mình. Chắc là cướp rồi, tốt thôi, tao chả có xu mẹ nào, có chai rượu thì vỡ rồi. Với kẻ khỏe hơn mình thì chống cự làm gì cho phí sức… - Những suy nghĩ chạy liên tục trong đầu Lotha.
Gã lạ mặt kéo Lotha đi xềnh xệch:
- Tóm được nó rồi!
Hai bóng đen từ trong bụi nhảy ra. Một thằng người vuông thì thào:
- Suỵt. Ê, Người Áo. Mày rọi đèn pin thử xem.
Nhân vật thứ hai lia ánh sáng chói chang vô mặt Lotha. Một phút nghẹt thở.
Thằng “hình vuông” chửi thề:
- Mẹ, đếch phải nó. Lộn sòng rồi.
Gã cầm đèn pin bực bội:
- Tướng tá thằng này na ná như tấm ảnh. Chán thật. Cũng cao lớn, cũng đồ sộ, vậy mà… thôi, nới tay cho nó thở một chút, Đao Phủ.
Gã thích khách phía sau vừa nới lỏng yết hầu Lotha là anh ta đã nổ… đom đóm mắt. Còn phải hỏi, anh chàng xui xẻo lãnh nguyên một cú đấm nảy lửa của thằng hình vuông man rợ chứ sao.
Hàm răng Lotha như rụng khỏi phần lợi, nếu không có gã khổng lồ tên Đao Phủ sau lưng vực dậy, có lẽ anh ta đã quỵ xuống. Trong một giây, Lotha cảm thấy môi mình mặn chát vì máu.
Tiếng thằng Người Vuông nghe như âm binh:
- Mày tên gì?
- Lotha Apel.
- Mày có biết thằng Kohaut không?
Lotha biết rất rõ lỗ tai mình đang lùng bùng. Trời ạ, cái tên “Kohaut” kia anh đã nghe người vợ sắp cưới Leni có kể ít ra là một lần. Một vết đen trong đời Leni. Tuy nhiên Lotha giả tảng:
- Chưa bao giờ nghe nói.
- Vậy hả? Nhà mày ở đâu?
- Tôi ở thành phố đến đây thăm người quen. Ông bà Thaler ở đây.
Thằng hình vuông trầm tư ba giây. Giây thứ bốn, gã dằn từng tiếng một:
- Coi như mày không nghe, không thấy, không biết cái gì nãy giờ! Hiểu chưa thằng ngố. Số mày sẽ còn xui tận mạng hơn nữa nếu lẻo mép. Tao dặn trước: hãy cố mà giữ lấy chỗ đội nón!
- Tôi hiểu.
- Cho nó sống bữa nay, Đao Phủ!
Lệnh đàn anh được gã khổng lồ thi hành cái rụp. Ngay lập tức, ba bóng đen bốc hơi thành khói lẹ làng. Đến lúc này Lotha mới có thể rút khăn tay lau chỗ máu rỉ ra. Mùi rượu bốc lên làm anh ta tỉnh táo đôi chút. Gói bánh ướt mèm vỏ ngoài nhưng còn cầm tạm được. Rồi anh ta bấm chuông.
*
Leni hiện ra sau ngưỡng cửa với khuôn mặt xinh đẹp long lanh nước mắt. Trước mặt cô là một người đàn ông mặt mày bết máu. Leni hốt hoảng:
- Trời ơi, anh Lotha!
Lotha chẳng nói chẳng rằng, bước thẳng đến trước gương. Qua gương, anh thấy cái nhìn lo lắng của Leni. Anh quay lại:
- Anh bị tụi nó chặn đánh ngay trước cửa nhà em.
Leni giật bắn mình. Linh tính cho cô biết hung thủ là bọn nào. Rõ ràng bọn thích khách đích thị là đám Mafia từ Italia tới chớ không ai khác, trong khi nhân dạng Lotha nhìn từ xa lại ngờ ngợ giống Kohaut.
Lotha nói nhỏ:
- Ba thằng lưu manh đó chắc chắn đã lộn anh với một người khác. Em biết ai không?
- Edwin Kohaut. – Leni thành thật nói.
Vết thương sưng vều trên mặt Lotha có cảm giác như bị xẹp lại. Anh ta sửng sốt:
- Sao em biết?
Bồ Câu Xanh lặng lẽ kể vắn tắt cuộc đàm đạo qua điện thoại với Kohaut. Cô thở dài:
- Thực là cây muốn lặng, gió chẳng ngừng. Em không ngờ số phận cứ đeo đuổi em mãi như vậy. Anh hiểu chứ, Lotha. Em chỉ ao ước được sống yên lành, có gia đình êm ấm.
Lotha tuyên bố:
- Không kẻ nào được phá vỡ hạnh phúc của chúng ta. Tối chủ nhật, cảnh sát sẽ đợi thằng Kohaut. Bằng không thì luật rừng của tụi nó cũng sòng phẳng lắm.
Leni lắc đầu:
- Em không muốn có lỗi trong cái chết của Kohaut.
Lotha thấy tim mình nhói lên. Một chút ghen.
Leni lật danh bạ điện thoại và quay số Tổng nha cảnh sát. Đầu dây bên kia có người trả lời. Leni xin được nói chuyện trực tiếp với thanh tra Glockner.
Leni mặc khá phù hợp với nhan sắc trời cho, cô mặc áo choàng đỏ và mang ủng đế mềm. Tại góc đường Kranler, cô dừng lại trước cửa hàng quần áo. Cô định mua một chút đồ len để tặng người bạn trong dịp lễ Nô-en.
Đường phố lúc này vắng ngắt. Bằng trực giác của một phụ nữ từng trả giá đắt cho đời sống giang hồ, Leni cảm thấy sau lưng mình đang có kẻ theo dõi. Ái chà, đó là một gã đàn ông đầu trọc đang vờ vịt đứng trước cửa hiệu uốn tóc chớ đâu. Gã giả đò săm soi các kiểu tóc nhân tạo nhưng cái nhìn thì chiếu tướng cô ngay chóc.
Tướng gã như một nhà đô vật khiến Leni hoảng hồn. Cô bước đi như chạy và nghe tiếng chân của gã đầu trọc đi theo. Căn nhà cô thuê thấp thoáng đằng xa trở nên khó với tới trong sương mù dày đặc. Leni bất giác rùng mình.
Nó muốn gì ở cô chớ? Tại sao nó cứ giữ một khoảng cách nhất định giữa đường phố không một bóng người? Trời ạ, còn căn nhà vườn biệt lập của cô nữa, nếu gã đàn ông kì dị này xông vào đó thì chưa chắc tiếng kêu cứu của Leni đã đến được tai những người chung quanh.
Trái tim người phụ nữ hoàn lương muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô đi một mạch không dám ngoái đầu nhìn lại.
Cuối cùng cô cũng về đến cổng. Chúa ơi, cô há hốc miệng trước một… bóng đen trong xó tối của vườn rào. Bóng đen đã cố gắng ẩn vào góc tối nhưng con mắt của Leni vẫn nhận ra. Điều khủng khiếp nhất là nhân dạng bóng đen thứ hai này hoàn toàn khác với gã đô vật đầu trọc hồi nãy.
Leni xô cổng phóng vào nhà. Một cành hoa hướng dương bị gió thổi ngáng đường làm cô hoảng đến mức suýt rơi chùm chìa khóa. Cô bật đèn và dựa lưng vào tường đứng thở dốc. Không còn nghi ngờ gì nữa, mình đã bị theo dõi. Chúng là ai vậy kìa?
Leni vào phòng. Cô vừa cởi xong áo khoác là chuông điện thoại đã réo:
- Hê-lô, Leni đây…
Một giọng khàn đục bên kia đầu dây vang lên:
- Thật tuyệt vời khi lại được nghe giọng nói của em.
Leni tái mặt. Cái giọng khàn đục quen thuộc đó như một cơn ác mộng, đến năm mươi năm sau cô còn nhớ như in. Tại sao gã không chết phắt đi cho khuất mắt hở trời?
- Em không nhận ra anh à?
- Có… Edwin. Anh phông từ Genua phải không? Sao nghe… gần quá.
- Anh đã về.
Leni hốt hoảng:
- Về thành phố rồi sao?
Edwin Kohaut cười khùng khục trong cổ họng:
- Em còn nhớ anh đã hứa với em thế nào chứ Bồ Câu Xanh? Rằng anh sẽ trở về ôm em trong tay khi túi đã đầy tiền. Em đã gật đầu lúc đó kia mà, đúng không? Đáng tiếc bây giờ anh đang bị bọn cớm lẫn người trong “tổ chức” theo dõi…
- Tại sao chớ?
- Có một trục trặc nhỏ, nhưng anh không ân hận gì, anh đang có trong tay hơn hai triệu mark. Chỉ có điều chưa giải tỏa được, em giúp anh chớ, Leni?
- Edwin! Em…
- Hãy vì tình xưa nghĩa cũ. – Gã ngắt lời.
- Edwin này, em… không muốn liên quan đến quá khứ nữa.
- Với anh cũng vậy sao?
- Cũng vậy.
- Nè, Bồ Câu Xanh. Đừng giỡn với anh. Anh đang cần chút tiền tiêu vặt. Anh muốn đến chỗ em ngay lúc này…
- Ồ không, không được đâu. Em sắp có… khách.
- Tối mai?
- Mai em đi vắng.
- Vậy thì đúng tám giờ tối chủ nhật anh sẽ đợi trước cửa nhà em. Chắc em biết tính anh rồi đó.
- Thôi được…
Leni rùng mình, buông máy, nằm vật ra giường.
*
Lotha Apel là láng giềng của Leni và làm nghề thợ sửa đồng hồ trong một cửa hiệu. Anh ta say Leni như điếu đổ. Anh ta lặng lẽ trồng cây si cho đến ngày đủ can đảm tỏ tình với Leni và được cô nhận lời.
Leni cũng chẳng giấu giếm dĩ vãng. Cô thành thật kể hết cho Lotha nghe về thời gian phiêu bạt trong thế giới anh chị với nghề cũ của mình. Danh hiệu Bồ Câu Xanh là một tước phong đầy kính nể của đám xã hội đen dành cho cô: người đẹp móc túi.
Lotha nghe chuyện đời cô mà xúc động. Cái chính là Leni đã hoàn lương. Anh ta là người tằn tiện và bây giờ đã đủ tiền mua một căn hộ hai buồng sau lễ cưới. Với tất cả số của cải dành dụm sau những năm lao động kiếm sống, Lotha chỉ có thể cầu hôn bằng một sính lễ đơn sơ như vậy.
Cái chính là họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Coi, hãy nhìn anh chàng Lotha. Anh chàng to con, khỏe mạnh, râu rậm, tay cầm một gói bánh bích quy, trong túi áo choàng có một chai rượu vang hạng xoàng, đang vô tư như con nít huýt sáo liên tục. Căn nhà của người vợ sắp cưới trước mặt. Lotha hồn nhiên thả những bước chân hạnh phúc vượt qua hàng rào đến cổng vườn…
Và anh ta khựng lại như bị dính chặt xuống đất bởi một cánh tay như con trăn quấn chặt ngang cổ họng.
Lotha chỉ còn kêu được ặc ặc giống một con chó bị cắt tiết, cái túi giấy đựng chai rượu và gói bánh rơi xuống. Vỡ mất chai rượu rồi! - Lotha nghĩ. Anh ta không cách gì quay đầu lại được để ngắm chân dung gã hung thần nào đang siết yết hầu mình. Chắc là cướp rồi, tốt thôi, tao chả có xu mẹ nào, có chai rượu thì vỡ rồi. Với kẻ khỏe hơn mình thì chống cự làm gì cho phí sức… - Những suy nghĩ chạy liên tục trong đầu Lotha.
Gã lạ mặt kéo Lotha đi xềnh xệch:
- Tóm được nó rồi!
Hai bóng đen từ trong bụi nhảy ra. Một thằng người vuông thì thào:
- Suỵt. Ê, Người Áo. Mày rọi đèn pin thử xem.
Nhân vật thứ hai lia ánh sáng chói chang vô mặt Lotha. Một phút nghẹt thở.
Thằng “hình vuông” chửi thề:
- Mẹ, đếch phải nó. Lộn sòng rồi.
Gã cầm đèn pin bực bội:
- Tướng tá thằng này na ná như tấm ảnh. Chán thật. Cũng cao lớn, cũng đồ sộ, vậy mà… thôi, nới tay cho nó thở một chút, Đao Phủ.
Gã thích khách phía sau vừa nới lỏng yết hầu Lotha là anh ta đã nổ… đom đóm mắt. Còn phải hỏi, anh chàng xui xẻo lãnh nguyên một cú đấm nảy lửa của thằng hình vuông man rợ chứ sao.
Hàm răng Lotha như rụng khỏi phần lợi, nếu không có gã khổng lồ tên Đao Phủ sau lưng vực dậy, có lẽ anh ta đã quỵ xuống. Trong một giây, Lotha cảm thấy môi mình mặn chát vì máu.
Tiếng thằng Người Vuông nghe như âm binh:
- Mày tên gì?
- Lotha Apel.
- Mày có biết thằng Kohaut không?
Lotha biết rất rõ lỗ tai mình đang lùng bùng. Trời ạ, cái tên “Kohaut” kia anh đã nghe người vợ sắp cưới Leni có kể ít ra là một lần. Một vết đen trong đời Leni. Tuy nhiên Lotha giả tảng:
- Chưa bao giờ nghe nói.
- Vậy hả? Nhà mày ở đâu?
- Tôi ở thành phố đến đây thăm người quen. Ông bà Thaler ở đây.
Thằng hình vuông trầm tư ba giây. Giây thứ bốn, gã dằn từng tiếng một:
- Coi như mày không nghe, không thấy, không biết cái gì nãy giờ! Hiểu chưa thằng ngố. Số mày sẽ còn xui tận mạng hơn nữa nếu lẻo mép. Tao dặn trước: hãy cố mà giữ lấy chỗ đội nón!
- Tôi hiểu.
- Cho nó sống bữa nay, Đao Phủ!
Lệnh đàn anh được gã khổng lồ thi hành cái rụp. Ngay lập tức, ba bóng đen bốc hơi thành khói lẹ làng. Đến lúc này Lotha mới có thể rút khăn tay lau chỗ máu rỉ ra. Mùi rượu bốc lên làm anh ta tỉnh táo đôi chút. Gói bánh ướt mèm vỏ ngoài nhưng còn cầm tạm được. Rồi anh ta bấm chuông.
*
Leni hiện ra sau ngưỡng cửa với khuôn mặt xinh đẹp long lanh nước mắt. Trước mặt cô là một người đàn ông mặt mày bết máu. Leni hốt hoảng:
- Trời ơi, anh Lotha!
Lotha chẳng nói chẳng rằng, bước thẳng đến trước gương. Qua gương, anh thấy cái nhìn lo lắng của Leni. Anh quay lại:
- Anh bị tụi nó chặn đánh ngay trước cửa nhà em.
Leni giật bắn mình. Linh tính cho cô biết hung thủ là bọn nào. Rõ ràng bọn thích khách đích thị là đám Mafia từ Italia tới chớ không ai khác, trong khi nhân dạng Lotha nhìn từ xa lại ngờ ngợ giống Kohaut.
Lotha nói nhỏ:
- Ba thằng lưu manh đó chắc chắn đã lộn anh với một người khác. Em biết ai không?
- Edwin Kohaut. – Leni thành thật nói.
Vết thương sưng vều trên mặt Lotha có cảm giác như bị xẹp lại. Anh ta sửng sốt:
- Sao em biết?
Bồ Câu Xanh lặng lẽ kể vắn tắt cuộc đàm đạo qua điện thoại với Kohaut. Cô thở dài:
- Thực là cây muốn lặng, gió chẳng ngừng. Em không ngờ số phận cứ đeo đuổi em mãi như vậy. Anh hiểu chứ, Lotha. Em chỉ ao ước được sống yên lành, có gia đình êm ấm.
Lotha tuyên bố:
- Không kẻ nào được phá vỡ hạnh phúc của chúng ta. Tối chủ nhật, cảnh sát sẽ đợi thằng Kohaut. Bằng không thì luật rừng của tụi nó cũng sòng phẳng lắm.
Leni lắc đầu:
- Em không muốn có lỗi trong cái chết của Kohaut.
Lotha thấy tim mình nhói lên. Một chút ghen.
Leni lật danh bạ điện thoại và quay số Tổng nha cảnh sát. Đầu dây bên kia có người trả lời. Leni xin được nói chuyện trực tiếp với thanh tra Glockner.
/703
|