Từ văn phòng thanh tra Glockner đi ra, nhiệm vụ của Tứ quái được phân công rõ rệt. Kloesen quá giang xe thầy Roenz về kí túc xá. Karl đi xe buýt về nhà… ngủ. Còn Tarzan được… ưu tiên hộ tống Công Chúa dọc đường về.
Trời tối như… đêm giao thừa. Mây ùn ùn kéo tới dày đặc. Đèn đường đỏ như đom đóm. Tất cả xe hơi di chuyển trên lộ đều bật loại đèn chạy trong sương mù. Tarzan và Gaby sóng đôi bước.
Tarzan cởi áo gió khoác lên vai Công Chúa:
- Lạnh lắm phải không Gaby?
- Không, không tồi tệ bằng bịnh dịch hạch.
Tarzan kéo khóa áo khoác lên tận cổ cho Gaby:
- Bây giờ ấm chưa?
- Ấm lắm rồi. Cảm ơn bạn.
Tarzan nói khi hai đứa đi qua một đường phố vắng vẻ:
- Cứ nghĩ đến thằng cướp là mình lại uất lên. Nó vét 7777 mark 77 chớ đâu phải là ít, chưa kể hốt hụi của thầy Roenz 1.000 mark nữa. Khốn kiếp. Mình phải lùng cho ra gã mới được Gaby ạ. Quên không hỏi chú Glockner địa chỉ cô bồ của nó rồi.
Tarzan cầm tay Gaby băng qua công viên bằng lối tắt. Ở đây bóng đèn nhập nhoạng chỗ sáng chỗ tối, không thấy một bóng người đi dạo. Đúng lúc đó, cô bé run rẩy la lên:
- Lạy Chúa, có người…
Tarzan nhìn theo ngón tay cô bé mà hoảng hồn. Coi, trên một băng ghế có một túi ngủ có người. Ai? Hai đứa tiến lại gần, bất ngờ từ bên trong cái bao, tiếng khóc vẳng ra tỉ tê như tiếng dế.
Không phải một xác chết – Tarzan nghĩ thầm. Bước chân của hắn khua động kẻ đang rúc trong túi. Và… miệng túi ngủ mở toang, một cái đầu thiếu nữ rối bù thò mặt ra:
- Berni đến hả?
Tarzan trả lời thật thân thiện:
- Chào bạn. Tôi không phải Berni. Tôi và bạn gái tôi tình cờ dạo qua đây. Tụi tôi có thể giúp bạn được gì không?
Cô nàng chỉ khoảng mười bảy tuổi là cùng, mặt nhỏ, mắt to, xinh xắn. Mái tóc nâu dài bết vào nhau vì có lẽ đã lâu không được chải gội.
Gaby chạnh lòng:
- Bạn nằm đợi ai phải không?
- Đợi Berni. Còn tôi là Isi, tên gọi tắt của Isolde.
Cô gái vừa nói vừa chùi nước mắt.
- Sao bạn lại khóc hả?
Isi thổn thức:
- Tôi nghĩ là Berni đã chuồn rồi, tụi tôi hẹn gặp nhau năm giờ chiều ở đây. Vậy mà Berni lúc này vẫn chưa thấy đến.
Gaby sửng sốt:
- Hai bạn không phải dân ở đây sao?
- Không. Tôi và Berni đã bỏ gia đình để đi du lịch từ dạo mùa hè. Ở nhà riết đứa nào cũng chán, tụi này nhất định tự lập. Các bạn nghĩ coi, người ta nghi tôi ăn cắp tiền, nhưng tôi không lấy, vậy thì tôi phắn. Berni cũng vậy. Anh ấy học rất giỏi nhưng cũng bất cần sự áp đặp của người lớn. Thế là cũng bùng.
Tarzan an ủi:
- Nếu hai bạn có tình nghĩa cỡ đó thì Berni chắc sẽ không để bạn thất vọng đâu.
- Ờ ờ, mình cũng ráng nghĩ vậy. Có điều chờ khá lâu rồi. Mà không có Berni thì tôi không biết đi đâu, làm gì cả.
- Không lẽ hai bạn chọn “hộ khẩu” trên băng ghế đá à?
Isi tỉnh bơ:
- Trời nắng thì ghế đá, trời mưa thì nhà ga và chừng nào vô “mánh” là lai rai nhà trọ.
- Thế sống bằng cái gì?
- Ồ. Mỗi ngày kiếm vài mark đâu có khó. Tay làm hàm nhai mà.
Gaby ngậm ngùi:
- Tối nay trời sẽ lạnh dưới 0 độ. Bồ không thể nằm đây dùng nước mắt để kêu gọi Berni trở về được. Tôi đề nghị bồ ngủ tạm tại nhà tôi nếu không muốn biến thành một cục đá. Tôi là Gaby, còn đây là Tarzan.
Isi gượng cười:
- Ôi, giá như Berni được thấy các bạn. Thật là một cặp lí tưởng. Nhưng lỡ Berni đến thì sao?
- Thì viết giấy để lại.
Isi thọc tay vô túi ngủ, lôi ra một quyển vở và cây bút bi. Qua ánh sáng lờ mờ, Tarzan phát hiện ngay một chiếc áo choàng lông thú đắt tiền được cuộn tròn dưới góc bao. Chiếc áo choàng “bảnh” cỡ đó hẳn được dành cho một mệnh phụ sang trọng.
“Tay nghề của cô nàng thuộc cỡ… thượng thừa. Chắc vừa thó được ở một gian hàng nào đấy”. Tarzan nhăn mặt nghĩ thầm.
Mảnh giấy ghi “địa chỉ mới” của Isi được chặn một cục đá trên băng ghế. Ngay lập tức ba nhân sự lên đường.
*
Chưa bao giờ Tarzan bối rối như lúc này. Trời ạ, một cô bé lành mạnh tinh khiết như Gaby lại kết giao với dân bụi và dám mời nữ quái về nhà. Cứ ngó hai cô thân mật nắm tay nhau là lòng hắn cảm thấy nao núng, dù hắn chẳng hề xa lạ với đời sống lăn lóc vỉa hè. Chỉ có một lí do giải thích được tâm trạng bất ổn của hắn. Đó chính là chiếc áo choàng lông thú đắt giá hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh của Isi.
Coi, trước cửa hàng thực phẩm “Công Chúa” chình ình một chiếc xe đạp đua dựng sát tường. Vắt vẻo đằng sau là một cái túi ngủ giống hệt cái túi mà Isi đang vác.
Giọng Isi sung sướng:
- Anh Berniii…
Trong chớp nhoáng, cô gái phóng như một cơn lốc đổ ập vào ngực gã thanh niên đang dang hai tay đứng đón:
- Isiii…
Gã thanh niên thì thầm. Tai trái gã đeo một cái khuyên màu vàng lủng lẳng. Có lẽ trừ cặp mắt thất thần thì tướng tá gã cũng đáng để Isi mê được. Gã chừng mười tám tuổi, tóc hung. Trông có vẻ thợ xoáy lắm.
Berni tuôn một mạch:
- Anh đã đọc mảnh giấy em để lại và tức tốc đua đến đây.
- Ôi, Berni. Anh hãy chào các bạn đi.
Berni mỉm cười:
- Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến Isi. Tôi không bỏ rơi Isi đâu. Chỉ vì gặp một chút trục trặc thôi hà. Isi, em đi cùng anh. Chúng ta có chỗ ngủ rồi.
Isi không nói gì mà chỉ mở to cặp mắt nhìn không chớp vào chiếc xe đạp đua đang dựng vô tường. Tarzan liếc sơ sơ đã đi guốc vào tim đen nữ quái. Chắc chắn đây là chiến lợi phẩm mà Berni vừa “thổi” ở một địa điểm nào đó. Ê, loại xe đua xịn này may ra đám công tử nhà giàu mới sắm nổi. Công Chúa hồn nhiên:
- Chúc lành các bạn. Khi nào các bạn cần đến sự giúp đỡ cứ ghé nhà.
Isi gượng cười ngượng nghịu:
- Cảm ơn Gaby và… Tarzan.
Cuộc chia tay khá cảm động đối với Gaby nhưng với Tarzan chẳng… li kì chút nào. Hắn lẳng lặng ngắm cặp uyên ương bụi đời đèo nhau trên xe bằng cái nhìn cảnh giác.
Tiếng Gaby rộn ràng bên cạnh như chim hót:
- Họ lãng mạn và thơ mộng thật! Có lúc nào mình cũng làm một chuyến du ngoạn không Tarzan?
- Ừ, ừ… Lúc nào bạn thích thì cứ nói.
Gaby cười khúc khích:
- Nói vậy chớ tụi mình đâu có lí do gì để phải bỏ nhà mà đi. Ngoài gia đình tụi mình còn có Tứ quái mờ. Mọi thứ mới tuyệt vời làm sao.
Đến bây giờ Tarzan mới dám mở miệng phát biểu điều hắn nghi ngờ:
- Bạn nghĩ sao về chiếc xe đạp cáu cạnh của Berni? Và còn chiếc áo choàng lông thú đắt tiền trong túi ngủ của Isi nữa?
Cô bé giật mình. Tarzan nói thêm:
- Vậy thì bọn chúng không đáng thương hại nữa, phải cảnh giác Gaby ạ.
Gaby gật đầu, đổi đề tài:
- Tối nay mình sẽ hỏi ba mình địa chỉ của cô bồ Kohaut. Ơ, còn tối mai thì sao đại ca?
Tarzan ngớ người:
- Sinh nhật của Britta hả? Thì… quà cáp chúng ta đã chuẩn bị rồi. Quân sư Karl đã thu xếp hết.
- Nhớ lồng khung kính à nghe.
Tarzan nín thinh. Hắn tin rằng Karl đã làm xong vụ Britta chu đáo. Chớ gì nữa. Một bức ảnh chân dung Britta tuyệt đẹp đã được nó chụp và phóng lớn nhằm làm tặng phẩm bất ngờ cho Britta trong đêm sinh nhật. Chuyện lồng khung thì khỏi bàn, cả đám chỉ còn chờ cô nàng Britta phải reo lên vì thích thú mà thôi.
Gaby cởi áo gió đưa cho Tarzan:
- Mặc vô cho ấm đi người hùng.
- Hẹn ngày mai!
Trời tối như… đêm giao thừa. Mây ùn ùn kéo tới dày đặc. Đèn đường đỏ như đom đóm. Tất cả xe hơi di chuyển trên lộ đều bật loại đèn chạy trong sương mù. Tarzan và Gaby sóng đôi bước.
Tarzan cởi áo gió khoác lên vai Công Chúa:
- Lạnh lắm phải không Gaby?
- Không, không tồi tệ bằng bịnh dịch hạch.
Tarzan kéo khóa áo khoác lên tận cổ cho Gaby:
- Bây giờ ấm chưa?
- Ấm lắm rồi. Cảm ơn bạn.
Tarzan nói khi hai đứa đi qua một đường phố vắng vẻ:
- Cứ nghĩ đến thằng cướp là mình lại uất lên. Nó vét 7777 mark 77 chớ đâu phải là ít, chưa kể hốt hụi của thầy Roenz 1.000 mark nữa. Khốn kiếp. Mình phải lùng cho ra gã mới được Gaby ạ. Quên không hỏi chú Glockner địa chỉ cô bồ của nó rồi.
Tarzan cầm tay Gaby băng qua công viên bằng lối tắt. Ở đây bóng đèn nhập nhoạng chỗ sáng chỗ tối, không thấy một bóng người đi dạo. Đúng lúc đó, cô bé run rẩy la lên:
- Lạy Chúa, có người…
Tarzan nhìn theo ngón tay cô bé mà hoảng hồn. Coi, trên một băng ghế có một túi ngủ có người. Ai? Hai đứa tiến lại gần, bất ngờ từ bên trong cái bao, tiếng khóc vẳng ra tỉ tê như tiếng dế.
Không phải một xác chết – Tarzan nghĩ thầm. Bước chân của hắn khua động kẻ đang rúc trong túi. Và… miệng túi ngủ mở toang, một cái đầu thiếu nữ rối bù thò mặt ra:
- Berni đến hả?
Tarzan trả lời thật thân thiện:
- Chào bạn. Tôi không phải Berni. Tôi và bạn gái tôi tình cờ dạo qua đây. Tụi tôi có thể giúp bạn được gì không?
Cô nàng chỉ khoảng mười bảy tuổi là cùng, mặt nhỏ, mắt to, xinh xắn. Mái tóc nâu dài bết vào nhau vì có lẽ đã lâu không được chải gội.
Gaby chạnh lòng:
- Bạn nằm đợi ai phải không?
- Đợi Berni. Còn tôi là Isi, tên gọi tắt của Isolde.
Cô gái vừa nói vừa chùi nước mắt.
- Sao bạn lại khóc hả?
Isi thổn thức:
- Tôi nghĩ là Berni đã chuồn rồi, tụi tôi hẹn gặp nhau năm giờ chiều ở đây. Vậy mà Berni lúc này vẫn chưa thấy đến.
Gaby sửng sốt:
- Hai bạn không phải dân ở đây sao?
- Không. Tôi và Berni đã bỏ gia đình để đi du lịch từ dạo mùa hè. Ở nhà riết đứa nào cũng chán, tụi này nhất định tự lập. Các bạn nghĩ coi, người ta nghi tôi ăn cắp tiền, nhưng tôi không lấy, vậy thì tôi phắn. Berni cũng vậy. Anh ấy học rất giỏi nhưng cũng bất cần sự áp đặp của người lớn. Thế là cũng bùng.
Tarzan an ủi:
- Nếu hai bạn có tình nghĩa cỡ đó thì Berni chắc sẽ không để bạn thất vọng đâu.
- Ờ ờ, mình cũng ráng nghĩ vậy. Có điều chờ khá lâu rồi. Mà không có Berni thì tôi không biết đi đâu, làm gì cả.
- Không lẽ hai bạn chọn “hộ khẩu” trên băng ghế đá à?
Isi tỉnh bơ:
- Trời nắng thì ghế đá, trời mưa thì nhà ga và chừng nào vô “mánh” là lai rai nhà trọ.
- Thế sống bằng cái gì?
- Ồ. Mỗi ngày kiếm vài mark đâu có khó. Tay làm hàm nhai mà.
Gaby ngậm ngùi:
- Tối nay trời sẽ lạnh dưới 0 độ. Bồ không thể nằm đây dùng nước mắt để kêu gọi Berni trở về được. Tôi đề nghị bồ ngủ tạm tại nhà tôi nếu không muốn biến thành một cục đá. Tôi là Gaby, còn đây là Tarzan.
Isi gượng cười:
- Ôi, giá như Berni được thấy các bạn. Thật là một cặp lí tưởng. Nhưng lỡ Berni đến thì sao?
- Thì viết giấy để lại.
Isi thọc tay vô túi ngủ, lôi ra một quyển vở và cây bút bi. Qua ánh sáng lờ mờ, Tarzan phát hiện ngay một chiếc áo choàng lông thú đắt tiền được cuộn tròn dưới góc bao. Chiếc áo choàng “bảnh” cỡ đó hẳn được dành cho một mệnh phụ sang trọng.
“Tay nghề của cô nàng thuộc cỡ… thượng thừa. Chắc vừa thó được ở một gian hàng nào đấy”. Tarzan nhăn mặt nghĩ thầm.
Mảnh giấy ghi “địa chỉ mới” của Isi được chặn một cục đá trên băng ghế. Ngay lập tức ba nhân sự lên đường.
*
Chưa bao giờ Tarzan bối rối như lúc này. Trời ạ, một cô bé lành mạnh tinh khiết như Gaby lại kết giao với dân bụi và dám mời nữ quái về nhà. Cứ ngó hai cô thân mật nắm tay nhau là lòng hắn cảm thấy nao núng, dù hắn chẳng hề xa lạ với đời sống lăn lóc vỉa hè. Chỉ có một lí do giải thích được tâm trạng bất ổn của hắn. Đó chính là chiếc áo choàng lông thú đắt giá hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh của Isi.
Coi, trước cửa hàng thực phẩm “Công Chúa” chình ình một chiếc xe đạp đua dựng sát tường. Vắt vẻo đằng sau là một cái túi ngủ giống hệt cái túi mà Isi đang vác.
Giọng Isi sung sướng:
- Anh Berniii…
Trong chớp nhoáng, cô gái phóng như một cơn lốc đổ ập vào ngực gã thanh niên đang dang hai tay đứng đón:
- Isiii…
Gã thanh niên thì thầm. Tai trái gã đeo một cái khuyên màu vàng lủng lẳng. Có lẽ trừ cặp mắt thất thần thì tướng tá gã cũng đáng để Isi mê được. Gã chừng mười tám tuổi, tóc hung. Trông có vẻ thợ xoáy lắm.
Berni tuôn một mạch:
- Anh đã đọc mảnh giấy em để lại và tức tốc đua đến đây.
- Ôi, Berni. Anh hãy chào các bạn đi.
Berni mỉm cười:
- Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến Isi. Tôi không bỏ rơi Isi đâu. Chỉ vì gặp một chút trục trặc thôi hà. Isi, em đi cùng anh. Chúng ta có chỗ ngủ rồi.
Isi không nói gì mà chỉ mở to cặp mắt nhìn không chớp vào chiếc xe đạp đua đang dựng vô tường. Tarzan liếc sơ sơ đã đi guốc vào tim đen nữ quái. Chắc chắn đây là chiến lợi phẩm mà Berni vừa “thổi” ở một địa điểm nào đó. Ê, loại xe đua xịn này may ra đám công tử nhà giàu mới sắm nổi. Công Chúa hồn nhiên:
- Chúc lành các bạn. Khi nào các bạn cần đến sự giúp đỡ cứ ghé nhà.
Isi gượng cười ngượng nghịu:
- Cảm ơn Gaby và… Tarzan.
Cuộc chia tay khá cảm động đối với Gaby nhưng với Tarzan chẳng… li kì chút nào. Hắn lẳng lặng ngắm cặp uyên ương bụi đời đèo nhau trên xe bằng cái nhìn cảnh giác.
Tiếng Gaby rộn ràng bên cạnh như chim hót:
- Họ lãng mạn và thơ mộng thật! Có lúc nào mình cũng làm một chuyến du ngoạn không Tarzan?
- Ừ, ừ… Lúc nào bạn thích thì cứ nói.
Gaby cười khúc khích:
- Nói vậy chớ tụi mình đâu có lí do gì để phải bỏ nhà mà đi. Ngoài gia đình tụi mình còn có Tứ quái mờ. Mọi thứ mới tuyệt vời làm sao.
Đến bây giờ Tarzan mới dám mở miệng phát biểu điều hắn nghi ngờ:
- Bạn nghĩ sao về chiếc xe đạp cáu cạnh của Berni? Và còn chiếc áo choàng lông thú đắt tiền trong túi ngủ của Isi nữa?
Cô bé giật mình. Tarzan nói thêm:
- Vậy thì bọn chúng không đáng thương hại nữa, phải cảnh giác Gaby ạ.
Gaby gật đầu, đổi đề tài:
- Tối nay mình sẽ hỏi ba mình địa chỉ của cô bồ Kohaut. Ơ, còn tối mai thì sao đại ca?
Tarzan ngớ người:
- Sinh nhật của Britta hả? Thì… quà cáp chúng ta đã chuẩn bị rồi. Quân sư Karl đã thu xếp hết.
- Nhớ lồng khung kính à nghe.
Tarzan nín thinh. Hắn tin rằng Karl đã làm xong vụ Britta chu đáo. Chớ gì nữa. Một bức ảnh chân dung Britta tuyệt đẹp đã được nó chụp và phóng lớn nhằm làm tặng phẩm bất ngờ cho Britta trong đêm sinh nhật. Chuyện lồng khung thì khỏi bàn, cả đám chỉ còn chờ cô nàng Britta phải reo lên vì thích thú mà thôi.
Gaby cởi áo gió đưa cho Tarzan:
- Mặc vô cho ấm đi người hùng.
- Hẹn ngày mai!
/703
|