Hauke cười mãn nguyện.
Những ngón tay chuối mắn của lão vuốt nhẹ cánh tay Eva Konig. Ả thợ uốn tóc chống khuỷu tay trên mặt bàn, trông mệt mỏi. Ả phồng má thở ra.
Hauke khen:
- Cô đã nhập vai tuyệt vời Eva ạ. Chúng ta cần cho ngay tay Muller ấy một chưởng như vậy để lái sự nghi ngờ của bọn cớm sang hướng khác.
Đôi mắt hí của Eva chớp chớp:
- Hồi nãy giọng tôi có run không?
- Không hề! Cô có bản lĩnh của một nữ chính khách đấy.
Hauke liếc đồng hồ:
- Giờ này Angelo của cô và thằng cháu mất nết của tôi sắp về rồi. Cô hãy đón đợi họ trước ga và khuyên thằng Otto về nhà Angelo tá túc. Nó muốn lượn trên phố như một con diều cũng được nhưng làm ơn đừng về đây. Bọn cớm đã đánh hơi ra nó.
Eva đứng lên, vuốt phẳng lại nếp váy và soi vào tấm gương treo tường để kiểm tra son phấn trên mặt.
- Ê Hauke, tôi cho rằng nhất định bọn cớm sẽ theo dõi ngăn gởi đồ mang số 234.
- Chứ sao! Sẽ có tối thiểu cả chục tên cảnh sát hình sự đóng giả hành khách lượn lờ khắp sảnh nhà ga rình rập.
- Vậy ông tính qua mặt chúng bằng cách nào?
- Một con bài “hai đáy”.
- Tôi chẳng hiểu gì cả, Franz.
- Cô còn nhớ vụ đánh bom cách đây ba tháng không? Khi một trái bom nổ tung trong một ngăn gửi đồ làm mọi ngăn khác đều thăng thiên ấy?
- Nhớ chớ.
- Vậy đó. Và người ta đã phải làm lại tất cả. Trong quá trình phục hồi các ngăn, một tay thợ mà tôi quen đã tiết lộ với tôi một bí mật, trong một cơn say bí tỉ.
- Bí mật gì vậy?
Hauke vừa cười khả ố vừa xếp hai hộp thuốc xì-gà áp lưng vào nhau:
- Hê hê, tay thợ đã phạm một lỗi kĩ thuật mà không có cách gì dám sửa chữa hoặc hé răng vì sợ bị đuổi việc. Cô trông đây này, Eva. Hai dãy ngăn gửi đồ cũng áp lưng vào nhau hệt hộp xì-gà. Ở mặt này là ngăn số 234, còn mặt kia là ngăn số 589.
Eva hồi hộp liếm môi.
- Và thuật “hai đáy” là bùa hộ mạng của chúng ta. Cô coi, cả hai đáy lưng của hai ngăn đều lắp rất lỏng lẻo do đám thợ làm ẩu. Cô chỉ cần đẩy mạnh là bung liền. Đích thân tôi đã “duyệt” ngầm hai ngăn đó và thấy hai đáy lưng đều chỉ dựng hờ hững. Cô sẽ dùng mũi nhọn cây dù chọc hay khều đổ chúng về phía mình là có cơ hội thành triệu phú. Dĩ nhiên trước khi dùng mũi dù, cô phải lót sẵn cái túi rỗng đem theo đựng tiền để khi đổ chúng không gây tiếng động. Hê hê, sau đó chỉ với cái cán dù cô sẽ khều cặp tiền ở ngăn 234 về ngăn 589 của cô dễ ợt mà chẳng bị thằng cớm nào phát giác. Chúng còn lo canh chừng cái ngăn 234 cơ mà.
- Ma quỷ ơi, ông đúng là một thiên tài. Nghĩa là tôi sẽ không tới ngăn 234 mà vòng qua bên kia để tới ngăn 589…
- Ô-kê, và nhớ hóa trang tóc giả, bôi vẽ mặt mày thêm chút nữa. Tôi bảo đảm rằng cô tuyệt đối an toàn Eva ạ.
Hauke cười rung rinh cả cái bụng phệ:
- Ngăn số 589 khóa trái. Và chìa khóa thì tôi đang giữ đây, Eva thân mến ạ.
*
Tứ quái đã quyết định rồi. Không gì trên thế gian có thể bắt chúng ở cách xa nhà ga tối nay.
22 giờ 22 phút, ba thằng con trai đã tề tựu đông đủ tại cửa hàng thực phẩm Công Chúa, sớm hơn dự kiến tám phút.
Gaby kéo cả lũ vô phòng khách:
- Vừa có một tin động trời, nhưng đáng tiếc là ba mình lại đang túc trực ở nhà ga, chưa được biết.
Ba quái nhao nhao:
- Tin gì vậy?
- Cảnh sát đã dùng đèn pha tìm kiếm ở nơi con tàu Mũi Tên Bạc bị tai nạn và họ phát hiện ra một con búp bê nhỏ xíu bằng vàng.
- Hả? Con búp bê bằng vàng?
- Ừ, nó từng tòng teng dính vô một sợi dây chuyền bằng vàng mà ai trong chúng ta cũng đều đã trông thấy. Mời các bạn động não thử?
Tròn Vo huýt sáo:
- Cần gì phải động não. Cái gã thợ cắt tóc đỏm dáng ngoài ga đã từng đeo một vật như thế chớ gì nữa.
Gaby trố mắt:
- Khá quá, Willi. Phải, tụi mình đều đã chú ý đến nó vì gã kia cố tình phanh ngực áo khoe nó mà. Thật bõ công quan sát.
Tarzan bình luận:
- Coi như băng tống tiền vừa bổ sung thêm một nhân mạng nữa. Nào, điểm danh coi nha: Nitschl, Hauke, gã thợ uốn tóc, và ả đàn bà vô danh. Hi vọng không còn đứa nào nữa. Càng ít đứa tham gia thì phần chia càng lớn mà.
Gaby hào hứng:
- Để coi. Sẽ biết ngay thôi. Tụi mình lên đường chứ?
*
Đêm buông xuống, thành phố lấp lánh một rừng đèn tỉ tỉ màu sắc. Sau khi đi tuần tiễu vòng cuối cùng, cảnh sát ga đã rút êm theo đúng chỉ thị. Lúc này khu vực ga được dành cho lực lượng cảnh sát hình sự của Tổng nha, hóa trang đủ kiểu. Cứ nhìn lão già hippi Glockner là đã đủ thấy tức cười. Ông mặc bộ đồ Jeans tơi tả, vá chằng chịt, vòng cườm cuốn quanh cổ dưới mái tóc giả rậm rịt. Bộ râu kín bưng che gần hết mặt. Ông lang thang quanh khu vực gửi đồ, dựa vào tường, chốc chốc lại đưa chai vang đỏ lên tu. Rõ ra một lão già nát rượu, dù trong chai chỉ là… nước dâu.
Tứ quái đi vào sảnh ga. Chúng dừng lại trước lão già hippi.
Gaby trêu chọc:
- Này các bạn, lão hippi bù nhìn đuổi chim thấy gớm quá. Lão làm xấu cả nhà ga.
Tarzan gật đầu:
- Chính thế! Này ông nội bụi đời, sao ông không chui về hang của ông ngủ cho khỏe?
“Ông nội” chỉ im lặng tu thêm một ngụm… nước dâu cho thấm giọng rồi thì thào:
- Cút ngay, các con. Cản trở người thi hành công vụ là phạm điều… của bộ luật hình sự đó.
Xung quanh không có ai.
Gaby ghé sát tai cha thì thầm:
- Ba ơi, tên chủ tiệm uốn tóc Angelo là thành viên của bọn tống tiền. Con búp bê bằng vàng gã vẫn đeo trước ngực đã được cảnh sát tìm thấy ở kế đống đá trước Đường Hầm Quỷ Sứ. Chiều nay tụi con vừa nhìn thấy gã đeo mà.
Ông Glockner suýt đánh rớt chai nước dâu:
- Tốt! Nhưng giờ thì xéo cả đi cho ta nhờ.
Karl rút ví ra, lấy một đồng mark chìa cho lão già. Song lại thì thầm:
- Nhưng lát nữa cháu sẽ lấy lại đấy ạ!
Cả đám kéo sang hiệu sữa tươi. Đứng cạnh Tarzan là một người đàn ông đeo kính rậm râu chân đi đôi ủng lấm bùn. Cha nội nhà quê này bộ hết người giỡn hay sao mà cứ phun khói thuốc vào mặt Tarzan mới dễ giận chớ.
Tarzan vừa tính sừng sộ thì ông ta cười hì hì:
- Ai cho quý vị ra ga lúc nửa đêm hả?
Tí nữa thì Tarzan bị sặc ngụm sữa vừa uống, khẽ reo:
- Trời ơi, anh nữa hả, Krause?
- Suỵt, đừng la lớn. Mấy người lao công dọn rác, hai lão già quái đản, một nhân viên đường sắt, và bà lão đang ngồi bệt với đống va-li kia đều là người của chúng ta đấy.
- Tuyệt vời. Tụi em lượn một vòng đây. Hẹn gặp lại anh.
Tứ quái dừng tại quầy bán báo. 23 giờ đúng. Bọn chúng thấy rành rành ông Muller từ văn phòng đi ra với chiếc cặp lớn trong tay. Karl thì thầm:
- Đúng là giây phút của định mệnh.
Viên sếp ga lủi thủi đến ngăn gửi đồ số 234 dáng điệu như một kẻ bại trận. Sau khi ngó quanh quất như sợ có kẻ nhả đạn bất tử, ông rút chìa khóa ra cho vào một phong bì rồi lê gót tới quầy bán vé chiếu phim. Tại đây, ông liệng phong bì vào bồ giấy bên phải và thả những bước chân chịu đựng về lại văn phòng. Tròn Vo rên khe khẽ:
- Thế nào Muller cũng ngủ. Tao thấy ông ta ngáp dài, chà, cái bệnh hay lây…
- Im đi Kloesen. Nhìn cái thằng ma cô đang xông đến chỗ những ngăn gửi đồ kìa. Trời ạ, hình như thằng Jo Tám Ngón!
Khám phá của đại ca làm cả đám giật thót mình quay lại một lượt. Tụi nó đâu biết Tám Ngón từ sáng đến giờ vô mánh liên tục đến nỗi mẻ cuối cùng này chẳng thèm cải trang. Giờ thì gã cần gì râu giả với kiếng mát, cứ hiện nguyên hình mà nhào vô ngăn 234 đánh quả cái cặp to kềnh có khóa số rồi vọt lẹ chớ còn hỏi.
Trong khi đó, các nhân viên hình sự vẫn lẩn quẩn gần khu vực chiếu phim canh chừng cái bồ giấy có chiếc phong bì đựng chìa khóa. Cách gì họ biết Jo Tám Ngón có thể mở ngăn 234 mà chẳng cần đến cái chìa đó.
Chỉ có thanh tra Glockner, Krause và Tứ quái là để mắt tới ngăn số 234.
Gaby thì thầm:
- Lạy Chúa, dám gã Jo Tám Ngón đang mon men đến ngăn ấy lắm.
Tarzan quyết định:
- Đi nào! Tụi mình luồn ra sau lưng dãy ngăn gửi đồ, sẽ tiếp cận gã mà không sợ bị lộ.
Coi, sau lưng ngăn gửi đồ bốn đứa còn hãi hùng hơn bởi một người đàn bà nhỏ con đội tóc xù màu đỏ và đeo kính râm xanh lơ. Mái tóc xù của chị ta ngó giả giả sao đó. Chị ta dựa cây dù dài cạnh tủ, nách thì cắp một cái túi vải to. Người đàn bà đang loay hoay mở khóa ngăn 598 bỗng sững lại khi Tứ quái đến gần.
- Khóa bị kẹt ạ?
- Không!
Câu trả lời cụt ngủn không một chút cảm tình làm Tarzan chán phèo. Hắn vẫy tay định rủ ba quái lại góc cuối cùng để nhìn ra phía trước quan sát Jo Tám Ngón thì Tròn Vo bỗng ngoái lại mấp máy môi:
- Bà… bà ta làm gì vậy kìa?
Tarzan quay phắt lại. Ê, người đàn bà đã mở được ngăn, ấn cái túi vải vào rồi cầm cán dù chọc chọc. Có tiếng kim loại chạm nhau. Nhưng rồi Tarzan lại quay đi. Thì có gì lạ đâu.
Có điều, trong lúc đó Jo Tám Ngón cũng đã dùng chìa giả mở tung được ngăn 234. Và Eva Konig thì khều sập hai vách sau nằm giữa hai ngăn 234 và 598.
Chiếc cặp đựng tiền chỉ choán nửa ngăn 234 còn phần sau nó rỗng tuếch.
Vậy là qua hai ngăn thông thống, Eva và Tám Ngón lồi bốn con mắt ngó nhau trừng trừng. Khỏi phải nói, trái tim “một triệu mark” của Eva gần như ngừng đập.
Cô ả rú lên khủng khiếp, rụt vội ra.
Phía bên kia, Tám Ngón cũng sợ mất mặt, quay ngoắt 180 độ, đụng ngay phải chiến hữu Mê Cà Vạt vừa mò đến tính giúp gã chuyển đồ ăn cắp lên xe.
- Gì vậy, Jo?
- Trong… ngăn… một con mẹ…
Đúng lúc đó Tarzan phóng đến vì cũng vừa nghe tiếng rú. Hắn định vòng ra thộp cổ Jo Tám Ngón trước nhưng lúc chạy qua liếc mắt vô ngăn 598 mở toang, hắn hiểu ngay mọi chuyện và liền quyết định đổi mục tiêu. Chỉ sau vài bước, Tarzan đã rượt kịp Eva Konig.
Coi, cô ả vừa gào thét vừa vung dù quật hắn túi bụi:
- Đồ sàm sỡ với phụ nữ, đồ mất dạy…
Tarzan không thèm trả lời. Chỉ một cái vói tay từ đằng sau, cây dù của ả đã lọt vô gọng kìm thép của hắn.
Thanh tra Krause trong lốt nông dân chạy tới hỗ trợ, ghì chặt Eva mặc kệ ả giãy giụa. Mà ả giãy cũng khiếp, giãy đến nỗi mái tóc giả văng xuống đất mới chết dở.
Tarzan kêu lên:
- Cả hai ngăn đều không có vách sau! Chị ta tính dùng cán dù khều cái cặp đựng tiền.
Tam quái đã có mặt quanh Tarzan và Krause. Cả nhà ga lên cơn nhốn nháo. Hàng chục nhân viên hình sự đổ xô đến giúp Krause trói ả đàn bà đang cắn cấu lung tung.
Tám Ngón và Mê Cà Vạt run rẩy như thằn lằn đứt đuôi trước “lão hippi” Glockner. Trên tay lão già lăm lăm “con chó lửa”.
Nhanh như chớp, thanh tra Glockner bập còng số 8 vào cổ tay hai thằng anh chị. Mọi việc xảy ra nhanh đến nỗi không một ai có thể ngờ. Tiếng ồn ào đã đánh thức viên sếp ga Muller. Ông lập tức nhận ra ả đàn bà:
- Thì ra cô là chủ tiệm uốn tóc Angelo, vợ của gã Angelo Copparo. Và cũng là kẻ gọi cú phôn tống tiền cuối cùng, hả?
Tại căn hộ của Angelo, cả Hauke và Otto đều có mặt khi cảnh sát ập tới. Ba gã đang hí hửng ngồi chờ Eva Konig và suýt ngất xỉu khi thấy cảnh sát xuất hiện. Tất nhiên là bốn thành viên trong băng Đường Hầm Quỷ Sứ đều được cảnh sát hỏi cung ngay, riêng rẽ. Otto khai nhận đầu tiên.
Trước tòa, Hauke lãnh án thê thảm nhất. Lão hơn ba tên kia tới vài cuốn lịch.
Erich Jesper cũng phải ra hầu tòa. Phước ba đời cho gã là còn trong độ tuổi vị thành niên. Người ta còn muốn cho gã cơ hội sửa mình.
Chỉ xui xẻo cho hai tên ma cà bông Tám Ngón và Mê Cà Vạt. Khi không giữa vòng vây phục kích của cảnh sát, đâm đầu vào đánh quả… tận xà lim.
*
Mấy tuần sau, Gaby tặng Tarzan một tấm ảnh màu chụp chân dung của mình.
Người hùng ngẩn người ra mà ngắm:
- Góc độ, màu sắc cực kì chuẩn. Ai chụp mà đẹp vậy hở Gaby?
Cô bé giơ một ngón tay lên môi:
- Bí mật nghề nghiệp.
- Thôi mà, giấu nhau làm gì bạn hiền. Nói đại đi.
- Tại sao một thám tử tài ba như bạn mà không biết lật ra phía sau ảnh hả?
Tarzan đảo tấm ảnh. Trời đất, sau tấm ảnh là một dòng chữ nắn nót: HIỆU ẢNH GERTRUD RAWITZKY. Coi, Gaby cười tươi rói:
- Mình xin nhắn lại với bạn cùng hai quái Karl và Kloesen rằng: chị Gertrud có nhã ý mời cả băng TKKG đến nhà chụp hình. Tất nhiên là chụp tặng, không mất tiền.
Tarzan cười:
- Nhưng trước đó chị ấy phải nhốt con Khổng Lồ lại, thì mình mới dám đến. Mình vốn sợ móng vuốt của mèo và… đám con gái các bạn.
Hắn nói xong là co giò tránh xa cô bạn thân thiết, chớ còn phải hỏi!
GIỚI THIỆU TẬP SAUTròn Vo phát hiện một vụ ăn cắp trong siêu thị. Cậu ta không thể ngờ mình vừa chạm trán một sư phụ của “nghề” chôm chỉa từ Italia sang Đức thăm cháu – bà già Tegati 70 tuổi; càng không thể ngờ rằng nhóm TKKG sẽ có dịp tái ngộ nhân vật bí hiểm này ngay trên đất Italia, trong một hoàn cảnh đặc biệt…
Và đó chỉ là mắt xích đầu tiên của đường dây buôn người quốc tế.
Tứ quái lại một lần nữa lập công ở nơi xa lạ.
Những ngón tay chuối mắn của lão vuốt nhẹ cánh tay Eva Konig. Ả thợ uốn tóc chống khuỷu tay trên mặt bàn, trông mệt mỏi. Ả phồng má thở ra.
Hauke khen:
- Cô đã nhập vai tuyệt vời Eva ạ. Chúng ta cần cho ngay tay Muller ấy một chưởng như vậy để lái sự nghi ngờ của bọn cớm sang hướng khác.
Đôi mắt hí của Eva chớp chớp:
- Hồi nãy giọng tôi có run không?
- Không hề! Cô có bản lĩnh của một nữ chính khách đấy.
Hauke liếc đồng hồ:
- Giờ này Angelo của cô và thằng cháu mất nết của tôi sắp về rồi. Cô hãy đón đợi họ trước ga và khuyên thằng Otto về nhà Angelo tá túc. Nó muốn lượn trên phố như một con diều cũng được nhưng làm ơn đừng về đây. Bọn cớm đã đánh hơi ra nó.
Eva đứng lên, vuốt phẳng lại nếp váy và soi vào tấm gương treo tường để kiểm tra son phấn trên mặt.
- Ê Hauke, tôi cho rằng nhất định bọn cớm sẽ theo dõi ngăn gởi đồ mang số 234.
- Chứ sao! Sẽ có tối thiểu cả chục tên cảnh sát hình sự đóng giả hành khách lượn lờ khắp sảnh nhà ga rình rập.
- Vậy ông tính qua mặt chúng bằng cách nào?
- Một con bài “hai đáy”.
- Tôi chẳng hiểu gì cả, Franz.
- Cô còn nhớ vụ đánh bom cách đây ba tháng không? Khi một trái bom nổ tung trong một ngăn gửi đồ làm mọi ngăn khác đều thăng thiên ấy?
- Nhớ chớ.
- Vậy đó. Và người ta đã phải làm lại tất cả. Trong quá trình phục hồi các ngăn, một tay thợ mà tôi quen đã tiết lộ với tôi một bí mật, trong một cơn say bí tỉ.
- Bí mật gì vậy?
Hauke vừa cười khả ố vừa xếp hai hộp thuốc xì-gà áp lưng vào nhau:
- Hê hê, tay thợ đã phạm một lỗi kĩ thuật mà không có cách gì dám sửa chữa hoặc hé răng vì sợ bị đuổi việc. Cô trông đây này, Eva. Hai dãy ngăn gửi đồ cũng áp lưng vào nhau hệt hộp xì-gà. Ở mặt này là ngăn số 234, còn mặt kia là ngăn số 589.
Eva hồi hộp liếm môi.
- Và thuật “hai đáy” là bùa hộ mạng của chúng ta. Cô coi, cả hai đáy lưng của hai ngăn đều lắp rất lỏng lẻo do đám thợ làm ẩu. Cô chỉ cần đẩy mạnh là bung liền. Đích thân tôi đã “duyệt” ngầm hai ngăn đó và thấy hai đáy lưng đều chỉ dựng hờ hững. Cô sẽ dùng mũi nhọn cây dù chọc hay khều đổ chúng về phía mình là có cơ hội thành triệu phú. Dĩ nhiên trước khi dùng mũi dù, cô phải lót sẵn cái túi rỗng đem theo đựng tiền để khi đổ chúng không gây tiếng động. Hê hê, sau đó chỉ với cái cán dù cô sẽ khều cặp tiền ở ngăn 234 về ngăn 589 của cô dễ ợt mà chẳng bị thằng cớm nào phát giác. Chúng còn lo canh chừng cái ngăn 234 cơ mà.
- Ma quỷ ơi, ông đúng là một thiên tài. Nghĩa là tôi sẽ không tới ngăn 234 mà vòng qua bên kia để tới ngăn 589…
- Ô-kê, và nhớ hóa trang tóc giả, bôi vẽ mặt mày thêm chút nữa. Tôi bảo đảm rằng cô tuyệt đối an toàn Eva ạ.
Hauke cười rung rinh cả cái bụng phệ:
- Ngăn số 589 khóa trái. Và chìa khóa thì tôi đang giữ đây, Eva thân mến ạ.
*
Tứ quái đã quyết định rồi. Không gì trên thế gian có thể bắt chúng ở cách xa nhà ga tối nay.
22 giờ 22 phút, ba thằng con trai đã tề tựu đông đủ tại cửa hàng thực phẩm Công Chúa, sớm hơn dự kiến tám phút.
Gaby kéo cả lũ vô phòng khách:
- Vừa có một tin động trời, nhưng đáng tiếc là ba mình lại đang túc trực ở nhà ga, chưa được biết.
Ba quái nhao nhao:
- Tin gì vậy?
- Cảnh sát đã dùng đèn pha tìm kiếm ở nơi con tàu Mũi Tên Bạc bị tai nạn và họ phát hiện ra một con búp bê nhỏ xíu bằng vàng.
- Hả? Con búp bê bằng vàng?
- Ừ, nó từng tòng teng dính vô một sợi dây chuyền bằng vàng mà ai trong chúng ta cũng đều đã trông thấy. Mời các bạn động não thử?
Tròn Vo huýt sáo:
- Cần gì phải động não. Cái gã thợ cắt tóc đỏm dáng ngoài ga đã từng đeo một vật như thế chớ gì nữa.
Gaby trố mắt:
- Khá quá, Willi. Phải, tụi mình đều đã chú ý đến nó vì gã kia cố tình phanh ngực áo khoe nó mà. Thật bõ công quan sát.
Tarzan bình luận:
- Coi như băng tống tiền vừa bổ sung thêm một nhân mạng nữa. Nào, điểm danh coi nha: Nitschl, Hauke, gã thợ uốn tóc, và ả đàn bà vô danh. Hi vọng không còn đứa nào nữa. Càng ít đứa tham gia thì phần chia càng lớn mà.
Gaby hào hứng:
- Để coi. Sẽ biết ngay thôi. Tụi mình lên đường chứ?
*
Đêm buông xuống, thành phố lấp lánh một rừng đèn tỉ tỉ màu sắc. Sau khi đi tuần tiễu vòng cuối cùng, cảnh sát ga đã rút êm theo đúng chỉ thị. Lúc này khu vực ga được dành cho lực lượng cảnh sát hình sự của Tổng nha, hóa trang đủ kiểu. Cứ nhìn lão già hippi Glockner là đã đủ thấy tức cười. Ông mặc bộ đồ Jeans tơi tả, vá chằng chịt, vòng cườm cuốn quanh cổ dưới mái tóc giả rậm rịt. Bộ râu kín bưng che gần hết mặt. Ông lang thang quanh khu vực gửi đồ, dựa vào tường, chốc chốc lại đưa chai vang đỏ lên tu. Rõ ra một lão già nát rượu, dù trong chai chỉ là… nước dâu.
Tứ quái đi vào sảnh ga. Chúng dừng lại trước lão già hippi.
Gaby trêu chọc:
- Này các bạn, lão hippi bù nhìn đuổi chim thấy gớm quá. Lão làm xấu cả nhà ga.
Tarzan gật đầu:
- Chính thế! Này ông nội bụi đời, sao ông không chui về hang của ông ngủ cho khỏe?
“Ông nội” chỉ im lặng tu thêm một ngụm… nước dâu cho thấm giọng rồi thì thào:
- Cút ngay, các con. Cản trở người thi hành công vụ là phạm điều… của bộ luật hình sự đó.
Xung quanh không có ai.
Gaby ghé sát tai cha thì thầm:
- Ba ơi, tên chủ tiệm uốn tóc Angelo là thành viên của bọn tống tiền. Con búp bê bằng vàng gã vẫn đeo trước ngực đã được cảnh sát tìm thấy ở kế đống đá trước Đường Hầm Quỷ Sứ. Chiều nay tụi con vừa nhìn thấy gã đeo mà.
Ông Glockner suýt đánh rớt chai nước dâu:
- Tốt! Nhưng giờ thì xéo cả đi cho ta nhờ.
Karl rút ví ra, lấy một đồng mark chìa cho lão già. Song lại thì thầm:
- Nhưng lát nữa cháu sẽ lấy lại đấy ạ!
Cả đám kéo sang hiệu sữa tươi. Đứng cạnh Tarzan là một người đàn ông đeo kính rậm râu chân đi đôi ủng lấm bùn. Cha nội nhà quê này bộ hết người giỡn hay sao mà cứ phun khói thuốc vào mặt Tarzan mới dễ giận chớ.
Tarzan vừa tính sừng sộ thì ông ta cười hì hì:
- Ai cho quý vị ra ga lúc nửa đêm hả?
Tí nữa thì Tarzan bị sặc ngụm sữa vừa uống, khẽ reo:
- Trời ơi, anh nữa hả, Krause?
- Suỵt, đừng la lớn. Mấy người lao công dọn rác, hai lão già quái đản, một nhân viên đường sắt, và bà lão đang ngồi bệt với đống va-li kia đều là người của chúng ta đấy.
- Tuyệt vời. Tụi em lượn một vòng đây. Hẹn gặp lại anh.
Tứ quái dừng tại quầy bán báo. 23 giờ đúng. Bọn chúng thấy rành rành ông Muller từ văn phòng đi ra với chiếc cặp lớn trong tay. Karl thì thầm:
- Đúng là giây phút của định mệnh.
Viên sếp ga lủi thủi đến ngăn gửi đồ số 234 dáng điệu như một kẻ bại trận. Sau khi ngó quanh quất như sợ có kẻ nhả đạn bất tử, ông rút chìa khóa ra cho vào một phong bì rồi lê gót tới quầy bán vé chiếu phim. Tại đây, ông liệng phong bì vào bồ giấy bên phải và thả những bước chân chịu đựng về lại văn phòng. Tròn Vo rên khe khẽ:
- Thế nào Muller cũng ngủ. Tao thấy ông ta ngáp dài, chà, cái bệnh hay lây…
- Im đi Kloesen. Nhìn cái thằng ma cô đang xông đến chỗ những ngăn gửi đồ kìa. Trời ạ, hình như thằng Jo Tám Ngón!
Khám phá của đại ca làm cả đám giật thót mình quay lại một lượt. Tụi nó đâu biết Tám Ngón từ sáng đến giờ vô mánh liên tục đến nỗi mẻ cuối cùng này chẳng thèm cải trang. Giờ thì gã cần gì râu giả với kiếng mát, cứ hiện nguyên hình mà nhào vô ngăn 234 đánh quả cái cặp to kềnh có khóa số rồi vọt lẹ chớ còn hỏi.
Trong khi đó, các nhân viên hình sự vẫn lẩn quẩn gần khu vực chiếu phim canh chừng cái bồ giấy có chiếc phong bì đựng chìa khóa. Cách gì họ biết Jo Tám Ngón có thể mở ngăn 234 mà chẳng cần đến cái chìa đó.
Chỉ có thanh tra Glockner, Krause và Tứ quái là để mắt tới ngăn số 234.
Gaby thì thầm:
- Lạy Chúa, dám gã Jo Tám Ngón đang mon men đến ngăn ấy lắm.
Tarzan quyết định:
- Đi nào! Tụi mình luồn ra sau lưng dãy ngăn gửi đồ, sẽ tiếp cận gã mà không sợ bị lộ.
Coi, sau lưng ngăn gửi đồ bốn đứa còn hãi hùng hơn bởi một người đàn bà nhỏ con đội tóc xù màu đỏ và đeo kính râm xanh lơ. Mái tóc xù của chị ta ngó giả giả sao đó. Chị ta dựa cây dù dài cạnh tủ, nách thì cắp một cái túi vải to. Người đàn bà đang loay hoay mở khóa ngăn 598 bỗng sững lại khi Tứ quái đến gần.
- Khóa bị kẹt ạ?
- Không!
Câu trả lời cụt ngủn không một chút cảm tình làm Tarzan chán phèo. Hắn vẫy tay định rủ ba quái lại góc cuối cùng để nhìn ra phía trước quan sát Jo Tám Ngón thì Tròn Vo bỗng ngoái lại mấp máy môi:
- Bà… bà ta làm gì vậy kìa?
Tarzan quay phắt lại. Ê, người đàn bà đã mở được ngăn, ấn cái túi vải vào rồi cầm cán dù chọc chọc. Có tiếng kim loại chạm nhau. Nhưng rồi Tarzan lại quay đi. Thì có gì lạ đâu.
Có điều, trong lúc đó Jo Tám Ngón cũng đã dùng chìa giả mở tung được ngăn 234. Và Eva Konig thì khều sập hai vách sau nằm giữa hai ngăn 234 và 598.
Chiếc cặp đựng tiền chỉ choán nửa ngăn 234 còn phần sau nó rỗng tuếch.
Vậy là qua hai ngăn thông thống, Eva và Tám Ngón lồi bốn con mắt ngó nhau trừng trừng. Khỏi phải nói, trái tim “một triệu mark” của Eva gần như ngừng đập.
Cô ả rú lên khủng khiếp, rụt vội ra.
Phía bên kia, Tám Ngón cũng sợ mất mặt, quay ngoắt 180 độ, đụng ngay phải chiến hữu Mê Cà Vạt vừa mò đến tính giúp gã chuyển đồ ăn cắp lên xe.
- Gì vậy, Jo?
- Trong… ngăn… một con mẹ…
Đúng lúc đó Tarzan phóng đến vì cũng vừa nghe tiếng rú. Hắn định vòng ra thộp cổ Jo Tám Ngón trước nhưng lúc chạy qua liếc mắt vô ngăn 598 mở toang, hắn hiểu ngay mọi chuyện và liền quyết định đổi mục tiêu. Chỉ sau vài bước, Tarzan đã rượt kịp Eva Konig.
Coi, cô ả vừa gào thét vừa vung dù quật hắn túi bụi:
- Đồ sàm sỡ với phụ nữ, đồ mất dạy…
Tarzan không thèm trả lời. Chỉ một cái vói tay từ đằng sau, cây dù của ả đã lọt vô gọng kìm thép của hắn.
Thanh tra Krause trong lốt nông dân chạy tới hỗ trợ, ghì chặt Eva mặc kệ ả giãy giụa. Mà ả giãy cũng khiếp, giãy đến nỗi mái tóc giả văng xuống đất mới chết dở.
Tarzan kêu lên:
- Cả hai ngăn đều không có vách sau! Chị ta tính dùng cán dù khều cái cặp đựng tiền.
Tam quái đã có mặt quanh Tarzan và Krause. Cả nhà ga lên cơn nhốn nháo. Hàng chục nhân viên hình sự đổ xô đến giúp Krause trói ả đàn bà đang cắn cấu lung tung.
Tám Ngón và Mê Cà Vạt run rẩy như thằn lằn đứt đuôi trước “lão hippi” Glockner. Trên tay lão già lăm lăm “con chó lửa”.
Nhanh như chớp, thanh tra Glockner bập còng số 8 vào cổ tay hai thằng anh chị. Mọi việc xảy ra nhanh đến nỗi không một ai có thể ngờ. Tiếng ồn ào đã đánh thức viên sếp ga Muller. Ông lập tức nhận ra ả đàn bà:
- Thì ra cô là chủ tiệm uốn tóc Angelo, vợ của gã Angelo Copparo. Và cũng là kẻ gọi cú phôn tống tiền cuối cùng, hả?
Tại căn hộ của Angelo, cả Hauke và Otto đều có mặt khi cảnh sát ập tới. Ba gã đang hí hửng ngồi chờ Eva Konig và suýt ngất xỉu khi thấy cảnh sát xuất hiện. Tất nhiên là bốn thành viên trong băng Đường Hầm Quỷ Sứ đều được cảnh sát hỏi cung ngay, riêng rẽ. Otto khai nhận đầu tiên.
Trước tòa, Hauke lãnh án thê thảm nhất. Lão hơn ba tên kia tới vài cuốn lịch.
Erich Jesper cũng phải ra hầu tòa. Phước ba đời cho gã là còn trong độ tuổi vị thành niên. Người ta còn muốn cho gã cơ hội sửa mình.
Chỉ xui xẻo cho hai tên ma cà bông Tám Ngón và Mê Cà Vạt. Khi không giữa vòng vây phục kích của cảnh sát, đâm đầu vào đánh quả… tận xà lim.
*
Mấy tuần sau, Gaby tặng Tarzan một tấm ảnh màu chụp chân dung của mình.
Người hùng ngẩn người ra mà ngắm:
- Góc độ, màu sắc cực kì chuẩn. Ai chụp mà đẹp vậy hở Gaby?
Cô bé giơ một ngón tay lên môi:
- Bí mật nghề nghiệp.
- Thôi mà, giấu nhau làm gì bạn hiền. Nói đại đi.
- Tại sao một thám tử tài ba như bạn mà không biết lật ra phía sau ảnh hả?
Tarzan đảo tấm ảnh. Trời đất, sau tấm ảnh là một dòng chữ nắn nót: HIỆU ẢNH GERTRUD RAWITZKY. Coi, Gaby cười tươi rói:
- Mình xin nhắn lại với bạn cùng hai quái Karl và Kloesen rằng: chị Gertrud có nhã ý mời cả băng TKKG đến nhà chụp hình. Tất nhiên là chụp tặng, không mất tiền.
Tarzan cười:
- Nhưng trước đó chị ấy phải nhốt con Khổng Lồ lại, thì mình mới dám đến. Mình vốn sợ móng vuốt của mèo và… đám con gái các bạn.
Hắn nói xong là co giò tránh xa cô bạn thân thiết, chớ còn phải hỏi!
GIỚI THIỆU TẬP SAUTròn Vo phát hiện một vụ ăn cắp trong siêu thị. Cậu ta không thể ngờ mình vừa chạm trán một sư phụ của “nghề” chôm chỉa từ Italia sang Đức thăm cháu – bà già Tegati 70 tuổi; càng không thể ngờ rằng nhóm TKKG sẽ có dịp tái ngộ nhân vật bí hiểm này ngay trên đất Italia, trong một hoàn cảnh đặc biệt…
Và đó chỉ là mắt xích đầu tiên của đường dây buôn người quốc tế.
Tứ quái lại một lần nữa lập công ở nơi xa lạ.
/703
|