Thanh tra Glockner đọc bức thư tống tiền lần thứ hai, sau đó bỏ vào túi ni-lông và nhìn Blohm chăm chú. Trong văn phòng của ông giám đốc cửa hàng lúc này ngoài hai người, còn có viên trợ lí Weickl mà cô thu ngân Jutta từng ghét cay ghét đắng, chưa kể tới ông gian hàng trưởng Meio. Ông này luôn tự cho mình là vĩ nhân. Trên trán có vết sẹo to tướng.
Mọi người hi vọng vào phép màu của ông thanh tra.
Glockner hắng giọng:
- Đây là một vấn đề nghiêm trọng cho dù chúng ta có tìm thấy hoặc không tìm thấy gói kẹo tẩm thuốc độc. Có thể người khách nào đó đã lấy cắp gói kẹo đó. Cũng có khi gói kẹo đã được giấu ở đây từ nhiều ngày rồi. Nếu kẻ tống tiền mới làm chuyện đó ngày hôm nay thì thật là sơ hở vì chúng ta dễ dàng sàng lọc những kẻ bị tình nghi. Ông Blohm, hộp thư đặt ngay ở cửa văn phòng ông cho nên kẻ tống tiền không khó khăn gì lắm khi gửi bức thư đó. Trong cửa hàng các ông có bao nhiêu hộp thư như vậy?
Gian hàng trưởng Meio lắc đầu:
- Chỉ có một hộp thư duy nhất. Đó là sáng kiến của Blohm.
Blohm nhún vai:
- Đó là một hình thức để mọi người có thể nhắn tin khi tôi không có mặt ở văn phòng. Hộp thư luôn được khóa.
Glockner gật gù:
- Và các nhân viên cửa hàng đều biết có hộp thư ở đây chứ?
Blohm gật đầu.
Viên trợ lý Weickl chán nản lấy chiếc bút bi mạ bạc gõ nhè nhẹ vào răng, trong khi Meio tỏ vẻ sốt ruột:
- Ông có cho rằng kẻ tống tiền là một trong những nhân viên của chúng tôi không?
Glockner bỏ túi ni-lông vào cặp hồ sơ, không trả lời thẳng vào câu hỏi:
- Trước hết bức thư sẽ được phân tích trong phòng thí nghiệm. Lát nữa tôi cần lấy lời khai của những người làm việc ở khu vực này, hơn nữa chúng ta phải chờ xem tên tống tiền sẽ làm gì nữa. Nếu như hắn gọi điện thoại tới thì các ông có bổn phận phải truy hắn về gói kẹo, rằng có thật hắn giấu gói kẹo ở đây hay chỉ muốn hù dọa chúng ta.
Thanh tra Glockner quay sang phía Meio hỏi:
- Các ông đã thẩm vấn bốn người thu ngân chưa?
Ông gian hàng trưởng gật đầu:
- Đã, thưa ông. Nhưng không có ai nhớ gì về gói kẹo “Lời chào ngọt ngào” cả. Mà quả thực như vậy, cửa hàng chúng tôi chưa bao giờ bán loại kẹo có nhãn hiệu này.
Glockner nhận xét:
- Nếu như gói kẹo đó đã được cất giấu tại đây thì có nghĩa là nó đã bị lấy cắp. Kẻ lấy cắp chắc chắn sẽ không tự khai. Nếu chúng ta công bố trên báo đài thì y sẽ biết để đề phòng.
Bộ ba lãnh đạo cửa hàng nghe “đòn nhử” của ông thanh tra mà rụng rời. Vết sẹo trên trán Meio giật giật. Ông ta van vỉ:
- Đừng, đừng làm như vậy ông thanh tra. Chúng tôi sẽ bị phá sản nếu công bố điều đó, rồi sẽ chẳng còn ai dám đặt chân vào cửa hàng này nữa. Lạy Chúa, chúng tôi sẽ cố gắng tìm gói kẹo nếu quả thực nó đã được giấu ở đây.
- Chúng ta phải phòng ngừa cả chuyện đó. Bây giờ tôi phải đưa cái thư này đến phòng phân tích đã. Các ông có thể liên hệ với tôi ở Tổng nha.
*
Khoảng 14 giờ, Jutta Frey có điện thoại. Bên kia đầu dây là bà Carina. Giọng bà ta run run:
- Jutta ơi, tao vừa gọi xe cấp cứu xong. Bác sĩ đã đưa cháu Nicole vô bệnh viện. Nó bị hôn mê. Bác sĩ bảo nó bị nhiễm độc.
Jutta hét thất thanh:
- Mẹ nói sao?
May cho cô ta là lúc đó trong phòng không có ai. Ông Blohm đi tua các gian hàng:
- Tao cho Nicole gói kẹo, tao biết cháu nội tao rất ưa món kẹo sô-cô-la ấy. Ai mà ngờ…
- Trời ơi!
- Ông bác sĩ nói rằng hộp kẹo có… vấn đề.
Jutta chết điếng. Cô như bị tắc thở, mặt mũi tối sầm. Vậy là mọi linh tính mà cô phập phồng chờ đợi đã đến một cách chẳng còn gì để nghi ngờ. Rõ ràng cô không muốn bất cứ ai gặp nạn nhưng con của cô thì…
- Này, Jutta, mày đừng hoảng quá. Ông bác sĩ nói rằng con bé sẽ được cứu sống, thuốc độc chưa ngấm vô nội tạng.
Vành tai của Jutta ù đi. Mưu sự tại cô mà thành sự tại trời. Cô đã bị trừng phạt. Chính cô đã tẩm thuốc độc vào kẹo nhằm tống tiền thế rồi hộp kẹo đó lại vòng về nhà cô và Nicole bị ngộ độc. Lỗi tại cô, tại cô. Còn bà Carina là kẻ ăn cắp hộp kẹo đó. Thật không ngờ nổi.
- Jutta con có nghe không đấy?
Jutta rên lên:
- Con sẽ về liền đây.
Cô gác máy cái rụp và phóng vội ra ngoài.
Blohm đang lượn lờ ở gian hàng bánh kẹo, cố tìm hộp kẹo bị mất.
- Thưa ông, con gái tôi bị đưa đi cấp cứu, tôi phải về nhà.
- Ủa, vậy hả? Thôi, ba người thu tiền cũng được rồi. Mà cháu bé bị sao vậy?
Jutta không còn lòng dạ nào mà trả lời. Chưa đầy 15 phút sau, cô đã về tới khu nhà tàn tạ của mình. Bà Carina chạy ra đón. Điếu xì-gà to tướng ngậm nơi khóe mép.
Jutta chạy vào nhà.
- Con bé nằm bệnh viện nào vậy?
- Bình tĩnh nào. Tao vừa phôn lại phòng cấp cứu. Nicole đã qua cơn hiểm nghèo. Nó đã được các bác sĩ rửa ruột và thực hiện các biện pháp hồi sức. Người ta không cho chúng ta vào thăm đâu. Con bé cần được yên tĩnh.
Jutta rơi phịch xuống ghế:
- Nhưng tôi không thể yên tĩnh được, mẹ hiểu chưa? Trước sau bệnh viện sẽ báo cho cảnh sát về vụ này. Đúng là hộp kẹo có chất độc. Mẹ đã mua nó ở đâu?
- Ơ… tao cũng không nhớ, có lẽ trong… nhà ga.
- Mẹ đừng giấu tôi làm gì. Không đời nào có “Lời chào ngọt ngào” từ nhà ga. Chính mẹ đã ăn cắp hộp kẹo.
- Cái gì?
- Con nói thật, mẹ đã ăn cắp hộp kẹo ngay cửa hàng con làm. Trời ơi, cảnh sát đang điều tra hộp kẹo độc đó. Hộp kẹo ấy là của một tên tống tiền đòi 300.000 mark. Nếu không nộp tiền thì nó sẽ tuồn kẹo độc vào quầy hàng.
Jutta bưng mặt khóc nức nở:
- Hiện thời người ta đã lục tung trong cửa hàng mà vẫn không tìm thấy hộp kẹo. Tại sao mẹ lại lấy cái hộp đó kia chứ, tôi đã để cái hộp nhỏ đó ở đằng sau một cái hộp lớn cơ mà. Tại sao bà lại không rớ cái hộp kẹo lớn bên ngoài?
Mụ Carina sửng sốt:
- Jutta, sao mày lại biết rành vị trí hộp kẹo độc hả?
- Bởi vì tôi là kẻ tống tiền, bà hiểu không? Chính tay tôi đã tuồn hộp kẹo vô chỗ đó.
Mặt quái lão Carina thộn ra, rồi mụ cười lên ha hả:
- Chà, tao khoái vụ này đó con dâu. Mày quả xứng đáng lấy thằng con trai tao lắm. Hà hà, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Bệnh viện sẽ báo bọn cớm và chúng sẽ hành động tức khắc. Mọi nghi ngờ sẽ tập trung vào mày. Tội nghiệp con dâu của mẹ, nào, hãy vượt biên ngay. Trời, một chuỗi bất hạnh đã giáng xuống đầu tôi.
- Có đúng Nicole đã qua cơn nguy biến không mẹ?
- Chính bác sĩ đã quả quyết thế mà.
Jutta ngước khuôn mặt giàn giụa nước mắt lên. Sự đau khổ càng làm cô giống như một con chuột.
- Mẹ này, có phải mẹ vẫn thường ăn cắp như vậy không hở?
Carina cười ngạo mạn:
- Lấy cắp là nghề của tao. Từ bé đến giờ tao không làm một việc gì khác. Tao thuộc một tổ chức vĩ đại, mày sẽ am tường tổ chức đó khi tới Isoputavabella. Rõ chớ? Giờ tao chuồn trước nhé. Gọi ta-xi cho tao.
Jutta đứng lên như người mất hồn. Cô có cảm giác mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Nhưng ác thay nó lại là sự thật.
Cô nói khó nhọc:
- Tôi thật ân hận đã làm chuyện điên rồ này. Tống tiền! Tại sao tôi lại làm chuyện ngu ngốc đó chớ? Cầu mong mọi chuyện sẽ trôi qua.
Carina dằn giọng:
- Tao chỉ mong mày đủ gân cốt khi đối mặt với tụi cớm. Bọn chúng sẽ phăng ra mày chớp nhoáng con ạ. Hãy gửi nụ hôn của tao đến cháu nội Nicole. Cứ nói với tụi cớm là mày chẳng biết gì về tao cả. Mà phúc tổ là mày chẳng biết gì thật.
*
Sau khi ăn trưa ở kí túc xá, thằng mập Kloesen và Tarzan vội vã rời nhà trường như ở đây có bệnh dịch. Ngày cuối cùng trước kì nghỉ hè khiến kẻ ù lì nhất cũng tỉnh như sáo. Tarzan ra lệnh:
- Đến nhà Gaby lập tức, thằng Karl đang đợi ở đó với cuốn sách lịch sử về thành phố Isoputavabella. Chúng ta phải tìm hiểu về nơi chốn mình sắp đến chớ?
- Ờ há!
Hai quái lên yên không một phút chần chừ. Quả nhiên Máy Tính Điện Tử đã có mặt ở cửa hàng thực phẩm Công Chúa. Nó kể:
- Ông bố giáo sư của tao đãng trí kinh khủng. Trong đầu ông chỉ có toán học. Ông đã biết là tụi mình đi nghỉ hè ở Italia, thế mà vẫn mua vé máy bay cho tao đi Mĩ.
- Mày đem trả lại được chớ?
- Tao trả rồi. Và lại phát hiện ra ông già đã đăng kí sai về thời gian.
- Sao ông không để cô thư kí làm việc đó?
- Ông già tao cho rằng cô thư kí là người đãng trí.
Cả ba đứa cười nghiêng ngả và bước ra sân. Gaby đang chải chuốt cho Oskar. Trông thấy bạn của cô chủ, quái cẩu Oskar vẫy đuôi rối rít. Nó phi thân về phía Tarzan, chồm lên đưa hai chân trước sủa inh ỏi.
Tarzan nghĩ thầm: “Con chó thật sự mừng rỡ mỗi khi thấy bọn mình. Giả sử điều đó xảy ra giữa hai con người với nhau thì chắc là có hai khả năng: hoặc là giả tạo, nịnh bợ, hoặc là thật sự thân thiết.”
Hắn xoa lưng Oskar và thơm nhẹ tóc cô bạn gái. Mùi táo thơm mới ngọt ngào làm sao.
Giữa lúc hắn còn đang mơ màng thì giọng phá đám của thằng quân sư phang ngang:
- Ê, tụi mình lại băng ghế cùng nghiên cứu về thành phố cảng Isoputavabella chớ?
- Ừ, ừ…
Đúng lúc đó có tiếng bước lạo xạo trên sân sỏi. Thanh tra Glockner xuất hiện sau lưng chúng. Cả bọn nhao nhao chào ông, kể cả chó Oskar.
Glockner bỗng trầm ngâm khiến Tứ quái giật thót mình. Hẳn là có chuyện không hay rồi đây. Đúng thế, ông thanh tra cất giọng:
- Chú có chuyện này muốn nói với các cháu. Đặc biệt là Willi. Cháu nghe đây, chú biết rằng cháu rất hảo sô-cô-la. Chính vì vậy…
Thằng mập thất sắc lấy tay bịt miếng sô-cô-la vừa lòi ra trong túi áo. Nó thở dài:
- Chính vì vậy chú sợ cháu ăn nhiều sẽ phát phì và hại răng và…
- Không phải thế Willi à. Chuyện chú định nói liên quan đến một vụ án. Đó là quầy bánh kẹo của cửa hàng Wuhlworr vừa bị mất một gói kẹo tẩm thuốc độc. Gói kẹo bị mất kia là sản phẩm của một kẻ tống tiền vô danh mà chú đang điều tra. Hắn đã đặt lén vô quầy và… thật đáng sợ, một người khách nào đó đã mua hoặc ăn cắp gói kẹo mà không một cô thu ngân nào phát giác. Gói kẹo sô-cô-la ấy có tên là “Lời chào ngọt ngào”… Cho nên các cháu phải cẩn thận nếu có ai mời ăn sô-cô-la nhãn hiệu “Lời chào ngọt ngào” và…
Ông chưa nói hết câu thì Tứ quái đã đồng thanh reo lên và Oskar sủa ầm ĩ như có trộm.
Tarzan phấn khởi:
- Thưa chú, chú gặp đúng chỗ rồi.
- Đúng đó ba ạ. - Gaby khẳng định.
- Willi, chả lẽ cháu đã lấy gói kẹo đó?
Tròn Vo không một chút gì nao núng. Nó xoa bụng thở khì:
- Tạ ơn Thượng Đế, cháu tuy nghiện sô-cô-la nhưng không bao giờ cháu lại làm cái việc xấu xa đó. Ngược lại, cháu còn biết kẻ đã lấy cắp gói kẹo này.
Thanh tra Glockner ngỡ ngàng:
- Cháu nói sao, Willi?
- Thưa chú, cháu biết ai là tác giả chôm chỉa hộp kẹo “Lời chào ngọt ngào” rồi. D(ó là một người đàn bà Italia ăn diện lòe loẹt như dân Di-gan và là mẹ chồng của cô Jutta Frey, nhân viên thu ngân của gian hàng bánh kẹo.
Kloesen bèn kể lại đầu đuôi có lộn xộn chút xíu với sự bổ sung của ba chiến hữu. Tarzan chắt lưỡi:
- Đây quả là một đặc vụ thích hợp với tụi mình, chỉ hơi uổng là ngày mai chúng ta đã lên đường.
Bố già chụp vai thằng mập:
- Cháu nhất định cho rằng cái hộp mà mụ Carina lấy có nhãn hiệu “Lời chào ngọt ngào” chứ?
- Chắc chắn một trăm phần trăm. Cháu đứng cách mụ Di-gan chỉ độ hai mét.
Glockner lẩm bẩm:
- Hi vọng mọi việc chưa phải là quá muộn.
Ông đứng dậy:
- Chú phải lên Tổng nha ngay bây giờ.
Gaby nũng nịu:
- Ba phải cho tụi con quá giang xe.
Tarzan xen vào:
- Bây giờ chú cần có sự hỗ trợ năng động. Giả sử mụ Di-gan đó phân phát kẹo cho trẻ con quanh đó thì chúng cháu sẽ ngăn chặn được nhanh nhất. Nếu cần, chúng cháu có thể móc kẹo ra khỏi miệng bọn trẻ con.
*
Cả đám chen chúc trên chiếc BMW của bố già. Trong khi phóng vun vút về hướng cửa hàng Wuhlworr, thanh tra Glockner nhấc máy bộ đàm:
- Thanh tra Glockner đây. Yêu cầu trung tâm tiếp xúc với ông giám đốc Blohm và lấy ngay địa chỉ của một người đàn bà lớn tuổi người Italia tên là Carina. Chúng ta có thể biết được địa chỉ qua cô thu ngân Jutta Frey là con dâu của đối tượng.
- Trung tâm sẽ đáp ứng yêu cầu. Ngài thanh tra đợi một chút.
Chưa đầy ba phút, máy bộ đàm đã ré lên:
- Trung tâm đây… cô Jutta không còn ở cửa hàng, hiện giờ cô ta ở nhà riêng số 14 phố Grundhammer. Chúng tôi còn nhận được thông báo từ bệnh viện về một đứa trẻ bị ngộ độc nặng do ăn kẹo sô-cô-la đang nằm điều trị tại đây. Đứa bé đã ăn hộp kẹo “Lời chào ngọt ngào”, tên nạn nhân là Nicole Frey. Hết.
Glockner chới với:
- Các con nghe rồi đó. Thế nào hả?
Gaby mặt trắng bệch:
- Nicole Frey, ba ơi, không lẽ đây là sự trùng hợp họ?
Tarzan kêu lên:
- Cháu hiểu rồi. Bà nội Carina đã vô tình cho cháu mình ăn phải viên kẹo tẩm thuốc độc.
Máy Tính Điện Tử ngậm ngùi:
Xét cho cùng, ngoài tội ăn trộm ra, bà Carina là một người rất thương yêu và chiều cháu của bà. Nên bà đã cho cháu ăn kẹo sô-cô-la.
Tròn Vo đang mơ màng bỗng nghe nói đến sô-cô-la. Nó hấp tấp hỏi:
- Tại sao mỗi người lại chỉ có hai bà?
Tarzan tủm tỉm cười:
- Tao có thằng bạn người vùng Cận đông tên là Muttapha. Nó có tám bà tất cả. Chả là ở bên đó mỗi người đàn ông có quyền lấy bốn vợ. Tất nhiên ông nội và ông ngoại của nó đều tận dụng quyền lợi của mình. Và thế là Muttapha có tám bà.
Thằng mập thèm thuồng:
- Nếu có tám bà cùng cho quà thì ăn làm sao hết sô-cô-la chớ.
- Vùng đó nghèo lắm. Nước máy, điện còn chẳng có, lấy đâu ra kẹo sô-cô-la.
Mọi người hi vọng vào phép màu của ông thanh tra.
Glockner hắng giọng:
- Đây là một vấn đề nghiêm trọng cho dù chúng ta có tìm thấy hoặc không tìm thấy gói kẹo tẩm thuốc độc. Có thể người khách nào đó đã lấy cắp gói kẹo đó. Cũng có khi gói kẹo đã được giấu ở đây từ nhiều ngày rồi. Nếu kẻ tống tiền mới làm chuyện đó ngày hôm nay thì thật là sơ hở vì chúng ta dễ dàng sàng lọc những kẻ bị tình nghi. Ông Blohm, hộp thư đặt ngay ở cửa văn phòng ông cho nên kẻ tống tiền không khó khăn gì lắm khi gửi bức thư đó. Trong cửa hàng các ông có bao nhiêu hộp thư như vậy?
Gian hàng trưởng Meio lắc đầu:
- Chỉ có một hộp thư duy nhất. Đó là sáng kiến của Blohm.
Blohm nhún vai:
- Đó là một hình thức để mọi người có thể nhắn tin khi tôi không có mặt ở văn phòng. Hộp thư luôn được khóa.
Glockner gật gù:
- Và các nhân viên cửa hàng đều biết có hộp thư ở đây chứ?
Blohm gật đầu.
Viên trợ lý Weickl chán nản lấy chiếc bút bi mạ bạc gõ nhè nhẹ vào răng, trong khi Meio tỏ vẻ sốt ruột:
- Ông có cho rằng kẻ tống tiền là một trong những nhân viên của chúng tôi không?
Glockner bỏ túi ni-lông vào cặp hồ sơ, không trả lời thẳng vào câu hỏi:
- Trước hết bức thư sẽ được phân tích trong phòng thí nghiệm. Lát nữa tôi cần lấy lời khai của những người làm việc ở khu vực này, hơn nữa chúng ta phải chờ xem tên tống tiền sẽ làm gì nữa. Nếu như hắn gọi điện thoại tới thì các ông có bổn phận phải truy hắn về gói kẹo, rằng có thật hắn giấu gói kẹo ở đây hay chỉ muốn hù dọa chúng ta.
Thanh tra Glockner quay sang phía Meio hỏi:
- Các ông đã thẩm vấn bốn người thu ngân chưa?
Ông gian hàng trưởng gật đầu:
- Đã, thưa ông. Nhưng không có ai nhớ gì về gói kẹo “Lời chào ngọt ngào” cả. Mà quả thực như vậy, cửa hàng chúng tôi chưa bao giờ bán loại kẹo có nhãn hiệu này.
Glockner nhận xét:
- Nếu như gói kẹo đó đã được cất giấu tại đây thì có nghĩa là nó đã bị lấy cắp. Kẻ lấy cắp chắc chắn sẽ không tự khai. Nếu chúng ta công bố trên báo đài thì y sẽ biết để đề phòng.
Bộ ba lãnh đạo cửa hàng nghe “đòn nhử” của ông thanh tra mà rụng rời. Vết sẹo trên trán Meio giật giật. Ông ta van vỉ:
- Đừng, đừng làm như vậy ông thanh tra. Chúng tôi sẽ bị phá sản nếu công bố điều đó, rồi sẽ chẳng còn ai dám đặt chân vào cửa hàng này nữa. Lạy Chúa, chúng tôi sẽ cố gắng tìm gói kẹo nếu quả thực nó đã được giấu ở đây.
- Chúng ta phải phòng ngừa cả chuyện đó. Bây giờ tôi phải đưa cái thư này đến phòng phân tích đã. Các ông có thể liên hệ với tôi ở Tổng nha.
*
Khoảng 14 giờ, Jutta Frey có điện thoại. Bên kia đầu dây là bà Carina. Giọng bà ta run run:
- Jutta ơi, tao vừa gọi xe cấp cứu xong. Bác sĩ đã đưa cháu Nicole vô bệnh viện. Nó bị hôn mê. Bác sĩ bảo nó bị nhiễm độc.
Jutta hét thất thanh:
- Mẹ nói sao?
May cho cô ta là lúc đó trong phòng không có ai. Ông Blohm đi tua các gian hàng:
- Tao cho Nicole gói kẹo, tao biết cháu nội tao rất ưa món kẹo sô-cô-la ấy. Ai mà ngờ…
- Trời ơi!
- Ông bác sĩ nói rằng hộp kẹo có… vấn đề.
Jutta chết điếng. Cô như bị tắc thở, mặt mũi tối sầm. Vậy là mọi linh tính mà cô phập phồng chờ đợi đã đến một cách chẳng còn gì để nghi ngờ. Rõ ràng cô không muốn bất cứ ai gặp nạn nhưng con của cô thì…
- Này, Jutta, mày đừng hoảng quá. Ông bác sĩ nói rằng con bé sẽ được cứu sống, thuốc độc chưa ngấm vô nội tạng.
Vành tai của Jutta ù đi. Mưu sự tại cô mà thành sự tại trời. Cô đã bị trừng phạt. Chính cô đã tẩm thuốc độc vào kẹo nhằm tống tiền thế rồi hộp kẹo đó lại vòng về nhà cô và Nicole bị ngộ độc. Lỗi tại cô, tại cô. Còn bà Carina là kẻ ăn cắp hộp kẹo đó. Thật không ngờ nổi.
- Jutta con có nghe không đấy?
Jutta rên lên:
- Con sẽ về liền đây.
Cô gác máy cái rụp và phóng vội ra ngoài.
Blohm đang lượn lờ ở gian hàng bánh kẹo, cố tìm hộp kẹo bị mất.
- Thưa ông, con gái tôi bị đưa đi cấp cứu, tôi phải về nhà.
- Ủa, vậy hả? Thôi, ba người thu tiền cũng được rồi. Mà cháu bé bị sao vậy?
Jutta không còn lòng dạ nào mà trả lời. Chưa đầy 15 phút sau, cô đã về tới khu nhà tàn tạ của mình. Bà Carina chạy ra đón. Điếu xì-gà to tướng ngậm nơi khóe mép.
Jutta chạy vào nhà.
- Con bé nằm bệnh viện nào vậy?
- Bình tĩnh nào. Tao vừa phôn lại phòng cấp cứu. Nicole đã qua cơn hiểm nghèo. Nó đã được các bác sĩ rửa ruột và thực hiện các biện pháp hồi sức. Người ta không cho chúng ta vào thăm đâu. Con bé cần được yên tĩnh.
Jutta rơi phịch xuống ghế:
- Nhưng tôi không thể yên tĩnh được, mẹ hiểu chưa? Trước sau bệnh viện sẽ báo cho cảnh sát về vụ này. Đúng là hộp kẹo có chất độc. Mẹ đã mua nó ở đâu?
- Ơ… tao cũng không nhớ, có lẽ trong… nhà ga.
- Mẹ đừng giấu tôi làm gì. Không đời nào có “Lời chào ngọt ngào” từ nhà ga. Chính mẹ đã ăn cắp hộp kẹo.
- Cái gì?
- Con nói thật, mẹ đã ăn cắp hộp kẹo ngay cửa hàng con làm. Trời ơi, cảnh sát đang điều tra hộp kẹo độc đó. Hộp kẹo ấy là của một tên tống tiền đòi 300.000 mark. Nếu không nộp tiền thì nó sẽ tuồn kẹo độc vào quầy hàng.
Jutta bưng mặt khóc nức nở:
- Hiện thời người ta đã lục tung trong cửa hàng mà vẫn không tìm thấy hộp kẹo. Tại sao mẹ lại lấy cái hộp đó kia chứ, tôi đã để cái hộp nhỏ đó ở đằng sau một cái hộp lớn cơ mà. Tại sao bà lại không rớ cái hộp kẹo lớn bên ngoài?
Mụ Carina sửng sốt:
- Jutta, sao mày lại biết rành vị trí hộp kẹo độc hả?
- Bởi vì tôi là kẻ tống tiền, bà hiểu không? Chính tay tôi đã tuồn hộp kẹo vô chỗ đó.
Mặt quái lão Carina thộn ra, rồi mụ cười lên ha hả:
- Chà, tao khoái vụ này đó con dâu. Mày quả xứng đáng lấy thằng con trai tao lắm. Hà hà, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Bệnh viện sẽ báo bọn cớm và chúng sẽ hành động tức khắc. Mọi nghi ngờ sẽ tập trung vào mày. Tội nghiệp con dâu của mẹ, nào, hãy vượt biên ngay. Trời, một chuỗi bất hạnh đã giáng xuống đầu tôi.
- Có đúng Nicole đã qua cơn nguy biến không mẹ?
- Chính bác sĩ đã quả quyết thế mà.
Jutta ngước khuôn mặt giàn giụa nước mắt lên. Sự đau khổ càng làm cô giống như một con chuột.
- Mẹ này, có phải mẹ vẫn thường ăn cắp như vậy không hở?
Carina cười ngạo mạn:
- Lấy cắp là nghề của tao. Từ bé đến giờ tao không làm một việc gì khác. Tao thuộc một tổ chức vĩ đại, mày sẽ am tường tổ chức đó khi tới Isoputavabella. Rõ chớ? Giờ tao chuồn trước nhé. Gọi ta-xi cho tao.
Jutta đứng lên như người mất hồn. Cô có cảm giác mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Nhưng ác thay nó lại là sự thật.
Cô nói khó nhọc:
- Tôi thật ân hận đã làm chuyện điên rồ này. Tống tiền! Tại sao tôi lại làm chuyện ngu ngốc đó chớ? Cầu mong mọi chuyện sẽ trôi qua.
Carina dằn giọng:
- Tao chỉ mong mày đủ gân cốt khi đối mặt với tụi cớm. Bọn chúng sẽ phăng ra mày chớp nhoáng con ạ. Hãy gửi nụ hôn của tao đến cháu nội Nicole. Cứ nói với tụi cớm là mày chẳng biết gì về tao cả. Mà phúc tổ là mày chẳng biết gì thật.
*
Sau khi ăn trưa ở kí túc xá, thằng mập Kloesen và Tarzan vội vã rời nhà trường như ở đây có bệnh dịch. Ngày cuối cùng trước kì nghỉ hè khiến kẻ ù lì nhất cũng tỉnh như sáo. Tarzan ra lệnh:
- Đến nhà Gaby lập tức, thằng Karl đang đợi ở đó với cuốn sách lịch sử về thành phố Isoputavabella. Chúng ta phải tìm hiểu về nơi chốn mình sắp đến chớ?
- Ờ há!
Hai quái lên yên không một phút chần chừ. Quả nhiên Máy Tính Điện Tử đã có mặt ở cửa hàng thực phẩm Công Chúa. Nó kể:
- Ông bố giáo sư của tao đãng trí kinh khủng. Trong đầu ông chỉ có toán học. Ông đã biết là tụi mình đi nghỉ hè ở Italia, thế mà vẫn mua vé máy bay cho tao đi Mĩ.
- Mày đem trả lại được chớ?
- Tao trả rồi. Và lại phát hiện ra ông già đã đăng kí sai về thời gian.
- Sao ông không để cô thư kí làm việc đó?
- Ông già tao cho rằng cô thư kí là người đãng trí.
Cả ba đứa cười nghiêng ngả và bước ra sân. Gaby đang chải chuốt cho Oskar. Trông thấy bạn của cô chủ, quái cẩu Oskar vẫy đuôi rối rít. Nó phi thân về phía Tarzan, chồm lên đưa hai chân trước sủa inh ỏi.
Tarzan nghĩ thầm: “Con chó thật sự mừng rỡ mỗi khi thấy bọn mình. Giả sử điều đó xảy ra giữa hai con người với nhau thì chắc là có hai khả năng: hoặc là giả tạo, nịnh bợ, hoặc là thật sự thân thiết.”
Hắn xoa lưng Oskar và thơm nhẹ tóc cô bạn gái. Mùi táo thơm mới ngọt ngào làm sao.
Giữa lúc hắn còn đang mơ màng thì giọng phá đám của thằng quân sư phang ngang:
- Ê, tụi mình lại băng ghế cùng nghiên cứu về thành phố cảng Isoputavabella chớ?
- Ừ, ừ…
Đúng lúc đó có tiếng bước lạo xạo trên sân sỏi. Thanh tra Glockner xuất hiện sau lưng chúng. Cả bọn nhao nhao chào ông, kể cả chó Oskar.
Glockner bỗng trầm ngâm khiến Tứ quái giật thót mình. Hẳn là có chuyện không hay rồi đây. Đúng thế, ông thanh tra cất giọng:
- Chú có chuyện này muốn nói với các cháu. Đặc biệt là Willi. Cháu nghe đây, chú biết rằng cháu rất hảo sô-cô-la. Chính vì vậy…
Thằng mập thất sắc lấy tay bịt miếng sô-cô-la vừa lòi ra trong túi áo. Nó thở dài:
- Chính vì vậy chú sợ cháu ăn nhiều sẽ phát phì và hại răng và…
- Không phải thế Willi à. Chuyện chú định nói liên quan đến một vụ án. Đó là quầy bánh kẹo của cửa hàng Wuhlworr vừa bị mất một gói kẹo tẩm thuốc độc. Gói kẹo bị mất kia là sản phẩm của một kẻ tống tiền vô danh mà chú đang điều tra. Hắn đã đặt lén vô quầy và… thật đáng sợ, một người khách nào đó đã mua hoặc ăn cắp gói kẹo mà không một cô thu ngân nào phát giác. Gói kẹo sô-cô-la ấy có tên là “Lời chào ngọt ngào”… Cho nên các cháu phải cẩn thận nếu có ai mời ăn sô-cô-la nhãn hiệu “Lời chào ngọt ngào” và…
Ông chưa nói hết câu thì Tứ quái đã đồng thanh reo lên và Oskar sủa ầm ĩ như có trộm.
Tarzan phấn khởi:
- Thưa chú, chú gặp đúng chỗ rồi.
- Đúng đó ba ạ. - Gaby khẳng định.
- Willi, chả lẽ cháu đã lấy gói kẹo đó?
Tròn Vo không một chút gì nao núng. Nó xoa bụng thở khì:
- Tạ ơn Thượng Đế, cháu tuy nghiện sô-cô-la nhưng không bao giờ cháu lại làm cái việc xấu xa đó. Ngược lại, cháu còn biết kẻ đã lấy cắp gói kẹo này.
Thanh tra Glockner ngỡ ngàng:
- Cháu nói sao, Willi?
- Thưa chú, cháu biết ai là tác giả chôm chỉa hộp kẹo “Lời chào ngọt ngào” rồi. D(ó là một người đàn bà Italia ăn diện lòe loẹt như dân Di-gan và là mẹ chồng của cô Jutta Frey, nhân viên thu ngân của gian hàng bánh kẹo.
Kloesen bèn kể lại đầu đuôi có lộn xộn chút xíu với sự bổ sung của ba chiến hữu. Tarzan chắt lưỡi:
- Đây quả là một đặc vụ thích hợp với tụi mình, chỉ hơi uổng là ngày mai chúng ta đã lên đường.
Bố già chụp vai thằng mập:
- Cháu nhất định cho rằng cái hộp mà mụ Carina lấy có nhãn hiệu “Lời chào ngọt ngào” chứ?
- Chắc chắn một trăm phần trăm. Cháu đứng cách mụ Di-gan chỉ độ hai mét.
Glockner lẩm bẩm:
- Hi vọng mọi việc chưa phải là quá muộn.
Ông đứng dậy:
- Chú phải lên Tổng nha ngay bây giờ.
Gaby nũng nịu:
- Ba phải cho tụi con quá giang xe.
Tarzan xen vào:
- Bây giờ chú cần có sự hỗ trợ năng động. Giả sử mụ Di-gan đó phân phát kẹo cho trẻ con quanh đó thì chúng cháu sẽ ngăn chặn được nhanh nhất. Nếu cần, chúng cháu có thể móc kẹo ra khỏi miệng bọn trẻ con.
*
Cả đám chen chúc trên chiếc BMW của bố già. Trong khi phóng vun vút về hướng cửa hàng Wuhlworr, thanh tra Glockner nhấc máy bộ đàm:
- Thanh tra Glockner đây. Yêu cầu trung tâm tiếp xúc với ông giám đốc Blohm và lấy ngay địa chỉ của một người đàn bà lớn tuổi người Italia tên là Carina. Chúng ta có thể biết được địa chỉ qua cô thu ngân Jutta Frey là con dâu của đối tượng.
- Trung tâm sẽ đáp ứng yêu cầu. Ngài thanh tra đợi một chút.
Chưa đầy ba phút, máy bộ đàm đã ré lên:
- Trung tâm đây… cô Jutta không còn ở cửa hàng, hiện giờ cô ta ở nhà riêng số 14 phố Grundhammer. Chúng tôi còn nhận được thông báo từ bệnh viện về một đứa trẻ bị ngộ độc nặng do ăn kẹo sô-cô-la đang nằm điều trị tại đây. Đứa bé đã ăn hộp kẹo “Lời chào ngọt ngào”, tên nạn nhân là Nicole Frey. Hết.
Glockner chới với:
- Các con nghe rồi đó. Thế nào hả?
Gaby mặt trắng bệch:
- Nicole Frey, ba ơi, không lẽ đây là sự trùng hợp họ?
Tarzan kêu lên:
- Cháu hiểu rồi. Bà nội Carina đã vô tình cho cháu mình ăn phải viên kẹo tẩm thuốc độc.
Máy Tính Điện Tử ngậm ngùi:
Xét cho cùng, ngoài tội ăn trộm ra, bà Carina là một người rất thương yêu và chiều cháu của bà. Nên bà đã cho cháu ăn kẹo sô-cô-la.
Tròn Vo đang mơ màng bỗng nghe nói đến sô-cô-la. Nó hấp tấp hỏi:
- Tại sao mỗi người lại chỉ có hai bà?
Tarzan tủm tỉm cười:
- Tao có thằng bạn người vùng Cận đông tên là Muttapha. Nó có tám bà tất cả. Chả là ở bên đó mỗi người đàn ông có quyền lấy bốn vợ. Tất nhiên ông nội và ông ngoại của nó đều tận dụng quyền lợi của mình. Và thế là Muttapha có tám bà.
Thằng mập thèm thuồng:
- Nếu có tám bà cùng cho quà thì ăn làm sao hết sô-cô-la chớ.
- Vùng đó nghèo lắm. Nước máy, điện còn chẳng có, lấy đâu ra kẹo sô-cô-la.
/703
|