Gần đến kì nghỉ hè, không khí rã đám biểu hiện rất rõ. Mỗi giờ học trôi qua đều buồn tẻ, ngay cả những học sinh ngoan ngoãn nhất cũng làm biếng ngáp dài. Đáng lẽ nên cho học sinh nghỉ trước thì hơn. Tiếc rằng điều đó không thể được và học trò cứ phải đến trường.
Hai tiết nghệ thuật của lớp 10A bỏ trống. Bốn quái chụm đầu lại. Gaby nhanh nhảu:
- Mình đề nghị tụi mình giải quyết buổi chiều trống trải này bằng cách vô thành phố sắm đồ. Ai đồng ý giơ tay lên?
Karl phản đối:
- Trong giờ học cấm học sinh rời khỏi trường.
Tarzan ngần ngừ:
- Nói chung, những lệnh cấm giống như con dao hai lưỡi. Càng cấm cản thì thiên hạ càng tò mò. Ví dụ như một bãi cỏ rất đẹp có bảng cấm giẫm chân lên cỏ thì mấy đưá nhóc tì cứ rình rình đạp giò liên tục. Tụi mình cũng đôi khi giống như mấy đứa nhóc tì ấy.
Thằng mập khoái trá:
chớ anh em.
Gaby bật cười:
- Bạn hơi quá đó nghe Kloesen, chả lẽ càng có nhiều điều cấm thì càng có nhiều người vi phạm sao?
Tarzan kết thúc:
- Các lệnh cấm vẫn cực kì cần thiết để ngăn chặn những hành động vô kỉ luật, nhưng trong trường hợp chúng ta thì có thể du di được. Thế này nhé… chúng ta có thể ra phố.
Hắn ngó quanh quất một lượt:
- Nhưng phải cẩn thận đừng để cho ai trông thấy. Nào, lên chiến mã.
Cả đám trút sạch mọi mặc cảm… đi lén, phóng ào ào ra lộ cái. Coi, bốn con ngựa sắt bon bon được một quãng thì một chiếc Mercedes phóng vượt qua. Trời ạ, người ngồi sau tay lái là thầy hiệu trưởng khả kính của chúng. Thầy phóng khá nhanh mặc dù đoạn đường này đầy học sinh nên có bảng cấm chạy quá 60 cây số một giờ. Không hiểu thầy không trông thấy biển cấm hay vì thầy cũng vi phạm luật cấm?
Tarzan lắc đầu:
- Chúng ta hãy coi như không thấy gì cả.
Bốn đứa lại nhấn pê-đan. Đã đến giờ tan tầm. Ở khu dành cho người đi bộ hôm nay chật ních.
Tứ quái lại khóa xe vào cột đèn như hôm qua, ngay gần cửa hàng Wuhnworr và hùng dũng bước vào cửa hàng mà tâm hồn bay lên phơi phới. Không phơi phới sao được khi ông giám đốc có nhã ý tặng cho chiến công bắt trộm của chúng mỗi đứa đúng 20mark. Bốn đứa chụm đầu bàn bạc ngay trên cầu thang. Mát điều hòa trong cửa hàng mát rượi.
Gaby được ưu tiên phát biểu trước. Cô bé háo hức:
- Mình sẽ mua khăn tắm cho hai cụ. Tiện thể chọn một cái mũ bơi.
Đôi mắt xanh biếc của cô ngước về phía Tarzan. Hắn lắc đầu:
- Mình kẹt phải ghé khu bán giày thể thao. Đôi giày cũ đã mòn rồi, lỗ xỏ giày bị hỏng, đệm lót rách. Ít ra khi trình diện nước Italia cũng phải ra dáng con nhà chứ.
Gaby mặt ỉu xìu:
- Vậy là bạn từ chối. Được thôi, thế còn Kloesen?
- Hà hà, mình tới khu vực bánh kẹo.
Máy Tính Điện Tử ưỡn ngực:
- Mình sẽ hộ tống Công Chúa mua khăn tắm và cầm giúp hàng. Được chớ?
Tarzan cười:
Quá được, lát nữa chúng ta sẽ tái ngộ ở đây.
Gaby thu phiếu mua hàng của cả bọn rồi chia nhau đi các ngả.
*
Tầng hai chiều nay gần như không có khách hàng. Chẳng ai buồn ngó ngàng gì tới đồ dùng gia đình, kẹo bánh cũng như cây cảnh.
Jutta Frey sốt ruột thấy rõ. Cô ngồi bên quầy thu tiền, bàn tay nắm chặt. Giờ đây khi đã thực hiện xong các công đoạn, cô mới hoảng khi hiểu mọi sự đã hoàn toàn thay đổi.
- Lạy Chúa, nếu mình bị bắt thì đời bé Nicole sẽ ra sao?
Jutta rối tung lên. Con bé sẽ bị tống vô trại tế bần ư, hay bà nội Carina sẽ đón cháu về nuôi nấng? Ái chà, ruột gan cô như bị lửa đốt. Mà cô lo sợ cũng có lí, trước khi phạm tội lỗi này cô vẫn còn là một công dân lương thiện cơ mà. Một công dân có bàn tay sạch sẽ.
Đúng vào lúc cô hoang mang nhất thì bà mẹ chồng xuất hiện. Bà Carina lên tầng hai với bộ y phục mùa hè của Italia, cực kì lòe loẹt. Đôi giày bà mang hôm nay màu đỏ, gót rất cao khiến bà cao hẳn lên.
Carina đung đưa một chiếc giỏ mua hàng có nắp đậy.
- Chào con dâu, tao đến rồi đây. - Rồi bà đi vào lối đi chính dành cho khách.
Jutta giơ tay vẫy bà.
Cái vẫy tay của cô ta tưởng rơi vô… khoảng không, ai dè có một kẻ đáp lễ. Thì chú bé đi sau bà Carina chớ sao. Chú em bụ bẫm này vừa bước đến cửa tầng hai và cứ tưởng cái vẫy tay của Jutta là dành cho mình. Jutta nhận ra cậu bé béo tròn thuộc nhóm bốn thiếu niên hôm qua phát giác tên trộm thử của lão giám đốc.
Willi Sauerlich, biệt hiệu Tròn Vo, đã lẫn vô khu vực bán bánh kẹo.
*
Lúc này thằng mập đứng chống nạnh đi dọc quầy bánh kẹo như một thanh tra của công ti thực phẩm cấp trên xuống duyệt mặt hàng. Lâu lâu nó lại gật gù – Toàn là kẹo sô-cô-la của hãng Sauerlich.
“Ba mình quả là một đại thương gia bá phát”. Kloesen nghĩ thầm. Tội gì mà mua kẹo ở đây tốn tiền hả, kẹo của hãng Sauerlich uy tín như vậy thì thà về nhà lấy một mớ dự trữ khỏi tốn tiền, hà hà…
Có điều ý nghĩ hoang tưởng của nó tắt ngấm. Sự thực đúng là vậy nhưng ở kí túc xá giờ này sô-cô-la dự trữ đã hết nhẵn rồi còn đâu, thôi thì đành bóp hầu bao, móc xu ra mà thưởng thức hương vị trời cho trước mắt chớ gì nữa.
Kloesen tần ngần đứng ngắm ngây ngất một thùng kẹo to tướng. Tiếng nhạc từ loa phóng thanh tỏa ra nhè nhẹ. Nó mở ví đếm tiền. Đủ mua bốn phong sô-cô-la của chính nhà mình.
Không hiểu nó cất bóp hậu đậu thế nào mà cái ví rơi xuống văng dưới thùng kẹo. Quỷ quái thật. Cu cậu rạp mình thò năm ngón tay trinh sát cái gầm. Ôi, lạy Chúa. Bàn tay mũm mỉm của nó thụt lại bởi cặp giò có đôi giày cao gót màu đỏ và chiếc váy mỏng ngũ sắc lòe loẹt vừa di chuyển tới. Ai kì đà cản mũi vậy cà?
Thằng mập nhét lẹ cái bóp vô túi và ngồi im. Coi, trước mặt nó là một bà già khỏe mạnh đang ung dung đẩy chiếc xe mua hàng. Bàn tay đeo đầy vàng của bà ta thoăn thoắt như tay phù thủy. Trong nháy mắt, bàn tay đó ấn túi đủ thứ bánh bích quy, kẹo sô-cô-la, bánh ga-tô rồi một hộp kẹo mang nhãn hiệu “Lời chào ngọt ngào” vô chiếc giỏ có nắp.
Tròn Vo chết điếng. Nó nghĩ thầm: “Đáng nghi thiệt, lẽ ra mụ phải tống mấy món đồ vô xe mua hàng mới phải chớ.”
Nó ngước đầu nhìn lên nửa thân trên của bà ta. Chà chà, mụ già như người Di-gan, chải chuốt diêm dúa chẳng kém gì con ngựa trong rạp xiếc. Bà ta ăn cắp, thật không ngờ. Nhưng dứt khoát bà ta không thoát.
Tròn Vo gật gù. Bám dính mụ và nếu đến quầy thu tiền mụ không mở toang chiếc giỏ là nó sẽ tri hô lên. Nhưng biết đâu đây chỉ là người lấy cắp thử thì sao?
Coi, mụ già vừa nhấc gót là Kloesen đã đeo theo. Nó thủ bốn gói sô-cô-la trên tay và xàng xê chiếc quần soóc dài quá khổ lệt bệt theo bà ta ngó thật tức cười. Nó nghiến răng, mắt nheo nheo rõ ra vẻ một thám tử.
Đáng tiếc là tại quầy thu ngân mọi việc diễn ra khác hẳn. Mụ Di-gan chẳng những không bị ai làm khó dễ mà cô thủ quỹ mặt chuột lại còn bê giúp những thứ mụ để trong xe đẩy ra để tính tiền mới tức chớ. Giọng mụ trầm trầm:
- Bây giờ tao ngồi quán cóc nhâm nhi cà phê chút xíu, lát đến giờ tao sẽ đón cháu Nicole.
- Dạ, được rồi mẹ ạ.
- Tốt. Mày cứ để yên tất cả để tao cho vào giỏ.
Tròn Vo há hốc miệng. Nó tê tái nhìn khi mụ già Di-gan quăng các món đồ mới sắm vào giỏ đi chợ chồng chất lên những thứ vừa… chôm. Mụ thản nhiên đậy nắp lại lúc Jutta không hề mảy may để ý.
Tròn Vo đâm ra nghi ngờ chính mình. Mọi nghi ngờ quay mòng mòng trong đầu nó. Té ra chúng biết nhau. Đúng cô thu ngân mặt chuột kia là đồng lõa của mụ Di-gan, hay mụ già lợi dụng sự quen biết với cô ta để lừa đảo? Và vì tôn trọng cả tin nên cô ấy mới bị lừa.
Kloesen suy nghĩ mãi. Bây giờ cho dù nó tố cáo cũng muộn mất rồi. Cùng lắm cô thu ngân có thể nhận lỗi do bận rộn nên quên không tính tiền một số thứ và cô ta sẽ chỉ bị cảnh cáo mà thôi.
- Cậu mua những gì?
Giọng cắm cảu của Jutta đã sát bên tai.
- Bốn phong kẹo. Chị cho xin một cái túi…
- Túi đây.
- Chị này, người đàn bà lớn tuổi vừa đi ra có phải là dân Di-gan không?
Jutta cười ngất:
- Bà già ăn mặc sặc sỡ nên cậu lộn là phải. Bà ấy không phải gốc du mục lang thang đâu. Mẹ chồng chị đó, bà Carina Tegati, một người Italia chính cống.
Tròn Vo nhìn thẳng vào mặt Jutta và hỏi:
- Theo chị những người phụ nữ Italia có thể ăn cắp không?
Jutta ngớ ra. Trong một giây, cô không hiểu gì cả. Cô kinh ngạc thật sự:
- Trong số họ chắc cũng có người ăn cắp. Nhưng với mẹ chồng chị thì không có chuyện đó đâu. Bà ta dư tiền xài thì còn tơ hào ba thứ vặt vãnh làm gì.
Kloesen im lặng. Vậy là mụ già ăn cắp còn Jutta vô can. Chẳng thà cô gái mặt chuột bị cảnh cáo vì tội lơ đãng còn hơn là gieo sự mất hòa khí giữa hai mẹ con cô ta. Nó lẳng lặng bỏ đi.
*
Jutta mỗi lúc một sốt ruột. Bao giờ lão Blohm mới đọc lá thư kia chớ?
Cuối cùng thì chuyện phải đến đã đến. Mãi tới lúc 10 giờ 5 phút, lão Blohm mới đọc lá thư tống tiền. Mặt lão ta xanh như chàm đổ. Lão ta và viên trợ lí nhào vô khu bán bánh kẹo.
Jutta giả đò cắn móng tay nhưng con mắt không bỏ qua bất cứ hành động nào của hai người. Họ mỗi lúc một tỏ ra nóng vội, bới tung các ngăn, kệ trên mọi quầy không chừa một ngóc ngách nhỏ xíu, nhưng hình như không thấy cái họ muốn tìm.
Blohm đưa cho cô thu ngân xem lá thư tống tiền:
- Đọc đi, cô Frey. Cửa hàng chúng ta nguy ngập đến nơi rồi.
Mồ hôi sếp toát ra đầm đìa. Sao sếp lại không hách xì xằng như thường ngày mà lại tiu nghỉu giống mèo bị cắt đuôi vậy cà? Đáng kiếp. Jutta lầm bầm trong bụng. Cô làm như chia sẻ nỗi sợ hãi của ông ta khi chúi đầu nhìn bức thư do chính cô cắt từng chữ trong báo và ghép thành câu, rồi thở dài:
- Tôi không ngờ kẻ gian lại liều lĩnh như thế ông giám đốc ạ.
- Hừ, hừ… nó quá liều lĩnh. Chúng ta phải tìm cho ra hộp kẹo độc đó bằng bất kì giá nào.
- Ông và ngài trợ lí đã tìm nãy giờ rồi kia mà.
- Ôi, chúng tôi vẫn chưa thấy hộp kẹo “Lời chào ngọt ngào”. Thật quái đản. Hay là có người nào mua rồi, hả cô Frey?
- Ồ không. Từ sáng đến giờ khách rất ít. Tôi bảo đảm với ông là chưa ai mua gói kẹo đó cả.
Jutta đã nói thật. Điều lão Blohm quan tâm cũng là điều cô phải kín đáo đến kì cùng. Trời ạ, hộp kẹo đó là thuốc độc chớ đâu phải là trò giỡn.
Blohm thở nặng nề:
- Quả là kinh khủng. Trong thư ghi rõ ràng, những phong sô-cô-la “Lời chào ngọt ngào” để trên giá bánh kẹo.
Jutta đứng dậy.
- Ông trợ lí sẽ ngồi coi quầy thu tiền giùm tôi và tôi sẽ tìm giúp ông. Tôi tin sự nhạy cảm của mình trong nghề nghiệp. Ông thấy sao?
Blohm lưỡng lự. Nếu cô nhân viên này tìm thấy thì ra mình và tay trợ lí có mắt như mù. Cô ta sẽ vênh mặt lên mà xem. Nhưng rồi ông ta dẹp được tính tự ái và đồng ý để Jutta tham gia tìm kiếm. Lời Blohm vừa dứt là Jutta giả đò đi quanh quẩn, ngó dáo dác rồi tiến thẳng về phía chỗ giấu bí mật. Lạy Chúa, gói kẹo “Lời chào ngọt ngào” đã không cánh mà bay. Cô cảm thấy như không đứng nổi trên đôi chân của chính mình.
Ông giám đốc Blohm cất lời:
- Tôi biết trước mà. Cô không tìm thấy nên thót tim lại chứ gì. Nào, tôi yêu cần cô nặn óc một lần nữa xem từ sáng tới giờ đã bán hàng cho ai? Và ai có thể là người mua gói kẹo ấy. Cô phải hiểu đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Jutta ngập ngừng:
- Tôi nhớ… rất kĩ là không bán cho ai một gói sô-cô-la nào.
- Hay đây là một bức thư chỉ nhằm dọa nạt. Dù sao chúng ta vẫn phải báo cảnh sát.
Viên trợ lí đủng đỉnh góp ý kiến, y rất hay tỏ vẻ ta đây. Y nịnh sếp thấy rõ:
- Thưa ngài giám đốc, rất có thể hôm nay cô Jutta Frey lại để mất cắp. Hôm qua chúng ta đã tiến hành thí nghiệm và cô ta đã chứng tỏ là một nhân viên bị hạn chế trong vụ phát hiện trộm. Chúng ta không thể loại trừ khả năng này.
Blohm thở dài, nhìn Jutta một cách ác cảm.
Jutta lúng túng trong cổ họng không phát biểu nên lời. Cô nghĩ đến khoảng 20 khách hàng buổi sáng hôm nay. Trong số đó dứt khoát có một tên trộm. Nhưng kẻ đó là ai? Ai? Làm sao báo cho kẻ đó bây giờ? Cô không thể tưởng tượng rằng mình lại có thể trở thành kẻ giết người.
Cô chết lặng, không biết xử trí ra sao.
*
Tarzan đã hoàn tất nhiệm vụ tân trang giò cẳng của hắn bằng đôi giày thể thao mới mua. Hắn hài lòng đi tới quầy bán khăn tắm. Tại đây, hắn gặp Gaby đang thử chiếc nón bơi màu xanh nước biển trong khi thằng quân sư Máy Tính đứng phía sau lặng lẽ ngắm nhìn.
- Chà, hai chiếc khăn tắm mày cầm tay thuộc loại trang nhã nghe Karl.
Thằng cận cười toe toét:
- Loại khăn này đa dụng đấy. Cô bán hàng nói dùng để lau mình cũng ngon mà để trải nằm cũng tuyệt. Một sản phẩm đặc biệt của cửa hàng vừa tung ra thị trường và tụi mình là những kẻ mở hàng.
Tarzan chọc quê thằng cận:
- Tao cũng mua được đôi giày tuyệt vời. Ông bán giày quảng cáo đây là loại giày đa năng, có thể dùng để đi, đứng, chạy và thậm chí để ngồi. Chỉ hơi kẹt là không nhảy lên giường được.
Máy Tính Điện Tử huýt sáo:
- Vậy là nước ta chưa đạt đến đỉnh cao kĩ thuật. Lẽ ra phải chế tạo được đôi giày không bao giờ phải tháo ra. Cả lúc ngủ lẫn lúc vào bồn tắm.
Gaby cười khúc khích:
- Thưa quý vị. Mình cũng biết có một loại thuốc đa năng đa dụng bán không cần toa bác sĩ. Vừa chống nắng vừa chống nhũn não. Ai cần không nào?
Tarzan cười đáp:
- Mình không cần. Da mình không bị cháy nắng.
Gaby trả tiền mua mũ rồi ba quái đi theo lối cầu thang cuốn xuống tầng dưới. Tại đây, Ông Địa Kloesen đang đứng dựa cột bỏm bẻm nhai kẹo sô-cô-la. Nó chớp mắt mơ màng:
- Mình vừa kết thúc cuộc điều tra về đặc sản của hãng Sauerlich. Kẹo của gia đình mình đã chiếm lĩnh thị trường… ngọt ngào ở đây. Và, hà hà, không có một viên sô-cô-la nào quá đát.
Gaby khều nhẹ:
- Willi này, chốc nữa qua quầy bán kéo mình sẽ cắt bớt ống quần của bạn đó. Trông không thể mê được. Bạn hoặc đang mặc quần soóc quá dài hoặc quần dài quá ngắn.
Thằng mập nói tỉnh bơ:
- Mình có năm chiếc soóc như thế này. Mốt mới nhất đó. Vả mình sẽ mang tất sang Italia.
Đến giờ phải về, bốn quái phóng ngựa sắt lên đường. Đi được một quãng, cả bọn phóng qua một quán giải khát kiểu Italia trông thật bắt mắt. Khách hàng ngồi trên vỉa hè. Mặt Tròn Vo như nghệt ra: giữa đám ẩm khách chen chúc, bộ sắc phục sặc sỡ đủ màu của một người đàn bà đập vào mắt cu cậu. Nó kêu lên:
- Ngó con vẹt đồ sộ kia kìa, trông thế mà lại ăn cắp đó.
Trước sự ú ớ của các bạn. Tròn Vo thuật lại từ từ. Nó kết luận:
- Tuy biết mụ ăn cắp nhưng mình vẫn quyết định tha cho mụ làm phước vì sợ Jutta Frey bị một trận nữa.
Tarzan gật mạnh:
- Ô-kê. Mày quân tử như vậy coi… được. Những thứ bà ta lấy chẳng đáng giá để làm om sòm, huống chi cô Frey từng bị sếp “nạo” một lần rồi.
Hắn nói vậy chớ mới đạp xe một quãng đã thắng cái két:
- Tao sợ mình bị hớ quá Kloesen. Lỡ mụ là dân chôm chỉa chuyên nghiệp thì sao?
Thằng mập hắng giọng:
- Chậc, tao đã đưa vô bộ nhớ rất kĩ. Mụ ăn cắp ngoại quốc đó có ý đồ hẳn hoi. Mụ đã thủ cái giỏ có nắp từ lúc bước vô cửa hàng.
Gaby băn khoăn:
- Mình tính sao hả đại ca?
- Theo mình thì cứ nhổ toẹt trước mặt mụ ta.
- Sao không “tẩn” cho mụ một trận?
- Việc gì phải dùng đại bác để bắn ruồi kia chớ?
Tarzan cho xe đạp tấp sát lề đường:
- Chờ tao ở đây. Tao sẽ nói cho mụ biết rằng tụi mình nhìn thấy, biết hết nhưng không thèm chấp.
Tròn Vo nhắc nhở:
- Đại ca cẩn thận kẻo con vẹt ấy mổ đó.
Tarzan giao con ngựa sắt cho quân sư Karl rồi “đua” một mạch tới chiếc bàn cà phê có con vẹt sặc sỡ đang ngồi. Coi, mụ Carina chẳng thèm liếc lấy nửa con mắt. Bà ta phì phèo điếu xì-gà quan sát đường phố bên li cà phê thứ hai. Chiếc giỏ đi chợ có nắp đậy để dưới chân. Chiếc bật lửa màu vàng nằm ngay trên bàn.
Tarzan đứng trước mặt mụ, những chiếc bàn xung quanh không có người nên hắn chẳng sợ có ai nghe những điều hắn sắp nói. Tarzan nhìn thẳng vào cặp mắt đen nhánh như đá quý của mụ. Mụ ta có khuôn mặt hấp dẫn nhưng mới lạnh lùng làm sao. Tarzan kéo ghế ngồi xuống cái bàn trống kế chiếc bật lửa của mụ già xa lạ.
Hắn lạnh lùng nói:
- Tôi không yêu cầu bà trả lời, cũng không cần bà giải thích hoặc nghe bà thanh minh. Chỉ biết rằng có người trông thấy bà ăn cắp ở cửa hàng Wuhlworr. Có lẽ bà thuận tay lấy cho vui chớ không phải vì thiếu thốn. Lần này chúng tôi làm lơ, nhưng nếu bà tái diễn chúng tôi buộc phải tố cáo. Chào bà.
Tarzan đứng dậy và đi một mạch. Hắn ngoái lại thăm dò thử. Ái chà, con ngươi mụ đang muốn lòi khỏi tròng, như muốn phát điên phát khùng.
*
Carina cảm thấy bàn tay giá buốt nhưng không hề run sợ, khuôn mặt Di-gan lạnh lùng dõi theo cái bóng Tarzan:
- Hừ…
Carina phun một luồng khói xì-gà và chiêu một hớp cà phê đen đặc sánh. Không có một tên cớm nào lảng vảng ở đây trong dạng quân phục hoặc thường phục. Nghĩa là mọi thứ vẫn bình an vô sự. Cách cư xử của thằng bé lễ độ đến mức mụ tưởng tượng như bị ngọn roi bất chợt quất vào đầu.
Năm ngón tay xiếc của mụ lần này thoát nạn cũng nhờ thần kinh vững. Nhưng… tối thiểu một người cũng đã phát hiện mình chơi trò diệu thủ, đau chưa…
Vậy là người ta đã phát hiện vụ ăn cắp. Carina cảm thấy đau nhói. Với Carina, lấy trộm không những là nội dung cuộc sống mà chính mụ đã biến nó thành một nghệ thuật. Bạn cùng cánh tôn mụ làm sư phụ. Nhắc đến tên quái lão Bella Carina là đưá nào cũng nghiêng mình bái phục. Bella Carina là một siêu nhân, một huyền thoại ngay khi mụ còn sống sờ sờ trên cõi đời.
Tại sao vậy? Carina lầm bầm. Đây là lần đầu mụ bị lộ, lại bị lộ trong cửa hàng ở Đức. Lúc đó rõ ràng không có ai. Mụ chỉ muốn thử tay nghề mình bằng cách giỡn với máy ca-mê-ra chút xíu. Tụi bảo vệ bị qua mặt cái rụp, nhưng thằng bé thì… tại sao nó lại biết nhỉ?
Carina vừa sượng sùng vừa nhục. Bọn ở TRẠI NÔ LỆ mà đánh hơi được đại sư phụ bị… sụp lỗ chân trâu kiểu này chắc chúng cười ngất. Đám đệ tử tứ xứ đó đều do một tay mụ “bồi dưỡng năng khiếu” chớ sao. Dám giờ đây có thằng vỗ ngực là cao tay hơn thầy.
Phải tuyệt đối giữ kín chuyện mụ bị bọn nhóc “bắt quả tang” ở đây, không được để cho Carlo, Massimo và “ông trùm” biết.
Carina nát óc suy nghĩ xem mình đã phạm sai lầm ở khâu nào hoặc vi phạm điều cấm kị nào. Chỉ có thể kết luận rằng, thằng nhóc này đã nấp đâu đó và theo dõi mọi hoạt động của mụ.
Hai tiết nghệ thuật của lớp 10A bỏ trống. Bốn quái chụm đầu lại. Gaby nhanh nhảu:
- Mình đề nghị tụi mình giải quyết buổi chiều trống trải này bằng cách vô thành phố sắm đồ. Ai đồng ý giơ tay lên?
Karl phản đối:
- Trong giờ học cấm học sinh rời khỏi trường.
Tarzan ngần ngừ:
- Nói chung, những lệnh cấm giống như con dao hai lưỡi. Càng cấm cản thì thiên hạ càng tò mò. Ví dụ như một bãi cỏ rất đẹp có bảng cấm giẫm chân lên cỏ thì mấy đưá nhóc tì cứ rình rình đạp giò liên tục. Tụi mình cũng đôi khi giống như mấy đứa nhóc tì ấy.
Thằng mập khoái trá:
chớ anh em.
Gaby bật cười:
- Bạn hơi quá đó nghe Kloesen, chả lẽ càng có nhiều điều cấm thì càng có nhiều người vi phạm sao?
Tarzan kết thúc:
- Các lệnh cấm vẫn cực kì cần thiết để ngăn chặn những hành động vô kỉ luật, nhưng trong trường hợp chúng ta thì có thể du di được. Thế này nhé… chúng ta có thể ra phố.
Hắn ngó quanh quất một lượt:
- Nhưng phải cẩn thận đừng để cho ai trông thấy. Nào, lên chiến mã.
Cả đám trút sạch mọi mặc cảm… đi lén, phóng ào ào ra lộ cái. Coi, bốn con ngựa sắt bon bon được một quãng thì một chiếc Mercedes phóng vượt qua. Trời ạ, người ngồi sau tay lái là thầy hiệu trưởng khả kính của chúng. Thầy phóng khá nhanh mặc dù đoạn đường này đầy học sinh nên có bảng cấm chạy quá 60 cây số một giờ. Không hiểu thầy không trông thấy biển cấm hay vì thầy cũng vi phạm luật cấm?
Tarzan lắc đầu:
- Chúng ta hãy coi như không thấy gì cả.
Bốn đứa lại nhấn pê-đan. Đã đến giờ tan tầm. Ở khu dành cho người đi bộ hôm nay chật ních.
Tứ quái lại khóa xe vào cột đèn như hôm qua, ngay gần cửa hàng Wuhnworr và hùng dũng bước vào cửa hàng mà tâm hồn bay lên phơi phới. Không phơi phới sao được khi ông giám đốc có nhã ý tặng cho chiến công bắt trộm của chúng mỗi đứa đúng 20mark. Bốn đứa chụm đầu bàn bạc ngay trên cầu thang. Mát điều hòa trong cửa hàng mát rượi.
Gaby được ưu tiên phát biểu trước. Cô bé háo hức:
- Mình sẽ mua khăn tắm cho hai cụ. Tiện thể chọn một cái mũ bơi.
Đôi mắt xanh biếc của cô ngước về phía Tarzan. Hắn lắc đầu:
- Mình kẹt phải ghé khu bán giày thể thao. Đôi giày cũ đã mòn rồi, lỗ xỏ giày bị hỏng, đệm lót rách. Ít ra khi trình diện nước Italia cũng phải ra dáng con nhà chứ.
Gaby mặt ỉu xìu:
- Vậy là bạn từ chối. Được thôi, thế còn Kloesen?
- Hà hà, mình tới khu vực bánh kẹo.
Máy Tính Điện Tử ưỡn ngực:
- Mình sẽ hộ tống Công Chúa mua khăn tắm và cầm giúp hàng. Được chớ?
Tarzan cười:
Quá được, lát nữa chúng ta sẽ tái ngộ ở đây.
Gaby thu phiếu mua hàng của cả bọn rồi chia nhau đi các ngả.
*
Tầng hai chiều nay gần như không có khách hàng. Chẳng ai buồn ngó ngàng gì tới đồ dùng gia đình, kẹo bánh cũng như cây cảnh.
Jutta Frey sốt ruột thấy rõ. Cô ngồi bên quầy thu tiền, bàn tay nắm chặt. Giờ đây khi đã thực hiện xong các công đoạn, cô mới hoảng khi hiểu mọi sự đã hoàn toàn thay đổi.
- Lạy Chúa, nếu mình bị bắt thì đời bé Nicole sẽ ra sao?
Jutta rối tung lên. Con bé sẽ bị tống vô trại tế bần ư, hay bà nội Carina sẽ đón cháu về nuôi nấng? Ái chà, ruột gan cô như bị lửa đốt. Mà cô lo sợ cũng có lí, trước khi phạm tội lỗi này cô vẫn còn là một công dân lương thiện cơ mà. Một công dân có bàn tay sạch sẽ.
Đúng vào lúc cô hoang mang nhất thì bà mẹ chồng xuất hiện. Bà Carina lên tầng hai với bộ y phục mùa hè của Italia, cực kì lòe loẹt. Đôi giày bà mang hôm nay màu đỏ, gót rất cao khiến bà cao hẳn lên.
Carina đung đưa một chiếc giỏ mua hàng có nắp đậy.
- Chào con dâu, tao đến rồi đây. - Rồi bà đi vào lối đi chính dành cho khách.
Jutta giơ tay vẫy bà.
Cái vẫy tay của cô ta tưởng rơi vô… khoảng không, ai dè có một kẻ đáp lễ. Thì chú bé đi sau bà Carina chớ sao. Chú em bụ bẫm này vừa bước đến cửa tầng hai và cứ tưởng cái vẫy tay của Jutta là dành cho mình. Jutta nhận ra cậu bé béo tròn thuộc nhóm bốn thiếu niên hôm qua phát giác tên trộm thử của lão giám đốc.
Willi Sauerlich, biệt hiệu Tròn Vo, đã lẫn vô khu vực bán bánh kẹo.
*
Lúc này thằng mập đứng chống nạnh đi dọc quầy bánh kẹo như một thanh tra của công ti thực phẩm cấp trên xuống duyệt mặt hàng. Lâu lâu nó lại gật gù – Toàn là kẹo sô-cô-la của hãng Sauerlich.
“Ba mình quả là một đại thương gia bá phát”. Kloesen nghĩ thầm. Tội gì mà mua kẹo ở đây tốn tiền hả, kẹo của hãng Sauerlich uy tín như vậy thì thà về nhà lấy một mớ dự trữ khỏi tốn tiền, hà hà…
Có điều ý nghĩ hoang tưởng của nó tắt ngấm. Sự thực đúng là vậy nhưng ở kí túc xá giờ này sô-cô-la dự trữ đã hết nhẵn rồi còn đâu, thôi thì đành bóp hầu bao, móc xu ra mà thưởng thức hương vị trời cho trước mắt chớ gì nữa.
Kloesen tần ngần đứng ngắm ngây ngất một thùng kẹo to tướng. Tiếng nhạc từ loa phóng thanh tỏa ra nhè nhẹ. Nó mở ví đếm tiền. Đủ mua bốn phong sô-cô-la của chính nhà mình.
Không hiểu nó cất bóp hậu đậu thế nào mà cái ví rơi xuống văng dưới thùng kẹo. Quỷ quái thật. Cu cậu rạp mình thò năm ngón tay trinh sát cái gầm. Ôi, lạy Chúa. Bàn tay mũm mỉm của nó thụt lại bởi cặp giò có đôi giày cao gót màu đỏ và chiếc váy mỏng ngũ sắc lòe loẹt vừa di chuyển tới. Ai kì đà cản mũi vậy cà?
Thằng mập nhét lẹ cái bóp vô túi và ngồi im. Coi, trước mặt nó là một bà già khỏe mạnh đang ung dung đẩy chiếc xe mua hàng. Bàn tay đeo đầy vàng của bà ta thoăn thoắt như tay phù thủy. Trong nháy mắt, bàn tay đó ấn túi đủ thứ bánh bích quy, kẹo sô-cô-la, bánh ga-tô rồi một hộp kẹo mang nhãn hiệu “Lời chào ngọt ngào” vô chiếc giỏ có nắp.
Tròn Vo chết điếng. Nó nghĩ thầm: “Đáng nghi thiệt, lẽ ra mụ phải tống mấy món đồ vô xe mua hàng mới phải chớ.”
Nó ngước đầu nhìn lên nửa thân trên của bà ta. Chà chà, mụ già như người Di-gan, chải chuốt diêm dúa chẳng kém gì con ngựa trong rạp xiếc. Bà ta ăn cắp, thật không ngờ. Nhưng dứt khoát bà ta không thoát.
Tròn Vo gật gù. Bám dính mụ và nếu đến quầy thu tiền mụ không mở toang chiếc giỏ là nó sẽ tri hô lên. Nhưng biết đâu đây chỉ là người lấy cắp thử thì sao?
Coi, mụ già vừa nhấc gót là Kloesen đã đeo theo. Nó thủ bốn gói sô-cô-la trên tay và xàng xê chiếc quần soóc dài quá khổ lệt bệt theo bà ta ngó thật tức cười. Nó nghiến răng, mắt nheo nheo rõ ra vẻ một thám tử.
Đáng tiếc là tại quầy thu ngân mọi việc diễn ra khác hẳn. Mụ Di-gan chẳng những không bị ai làm khó dễ mà cô thủ quỹ mặt chuột lại còn bê giúp những thứ mụ để trong xe đẩy ra để tính tiền mới tức chớ. Giọng mụ trầm trầm:
- Bây giờ tao ngồi quán cóc nhâm nhi cà phê chút xíu, lát đến giờ tao sẽ đón cháu Nicole.
- Dạ, được rồi mẹ ạ.
- Tốt. Mày cứ để yên tất cả để tao cho vào giỏ.
Tròn Vo há hốc miệng. Nó tê tái nhìn khi mụ già Di-gan quăng các món đồ mới sắm vào giỏ đi chợ chồng chất lên những thứ vừa… chôm. Mụ thản nhiên đậy nắp lại lúc Jutta không hề mảy may để ý.
Tròn Vo đâm ra nghi ngờ chính mình. Mọi nghi ngờ quay mòng mòng trong đầu nó. Té ra chúng biết nhau. Đúng cô thu ngân mặt chuột kia là đồng lõa của mụ Di-gan, hay mụ già lợi dụng sự quen biết với cô ta để lừa đảo? Và vì tôn trọng cả tin nên cô ấy mới bị lừa.
Kloesen suy nghĩ mãi. Bây giờ cho dù nó tố cáo cũng muộn mất rồi. Cùng lắm cô thu ngân có thể nhận lỗi do bận rộn nên quên không tính tiền một số thứ và cô ta sẽ chỉ bị cảnh cáo mà thôi.
- Cậu mua những gì?
Giọng cắm cảu của Jutta đã sát bên tai.
- Bốn phong kẹo. Chị cho xin một cái túi…
- Túi đây.
- Chị này, người đàn bà lớn tuổi vừa đi ra có phải là dân Di-gan không?
Jutta cười ngất:
- Bà già ăn mặc sặc sỡ nên cậu lộn là phải. Bà ấy không phải gốc du mục lang thang đâu. Mẹ chồng chị đó, bà Carina Tegati, một người Italia chính cống.
Tròn Vo nhìn thẳng vào mặt Jutta và hỏi:
- Theo chị những người phụ nữ Italia có thể ăn cắp không?
Jutta ngớ ra. Trong một giây, cô không hiểu gì cả. Cô kinh ngạc thật sự:
- Trong số họ chắc cũng có người ăn cắp. Nhưng với mẹ chồng chị thì không có chuyện đó đâu. Bà ta dư tiền xài thì còn tơ hào ba thứ vặt vãnh làm gì.
Kloesen im lặng. Vậy là mụ già ăn cắp còn Jutta vô can. Chẳng thà cô gái mặt chuột bị cảnh cáo vì tội lơ đãng còn hơn là gieo sự mất hòa khí giữa hai mẹ con cô ta. Nó lẳng lặng bỏ đi.
*
Jutta mỗi lúc một sốt ruột. Bao giờ lão Blohm mới đọc lá thư kia chớ?
Cuối cùng thì chuyện phải đến đã đến. Mãi tới lúc 10 giờ 5 phút, lão Blohm mới đọc lá thư tống tiền. Mặt lão ta xanh như chàm đổ. Lão ta và viên trợ lí nhào vô khu bán bánh kẹo.
Jutta giả đò cắn móng tay nhưng con mắt không bỏ qua bất cứ hành động nào của hai người. Họ mỗi lúc một tỏ ra nóng vội, bới tung các ngăn, kệ trên mọi quầy không chừa một ngóc ngách nhỏ xíu, nhưng hình như không thấy cái họ muốn tìm.
Blohm đưa cho cô thu ngân xem lá thư tống tiền:
- Đọc đi, cô Frey. Cửa hàng chúng ta nguy ngập đến nơi rồi.
Mồ hôi sếp toát ra đầm đìa. Sao sếp lại không hách xì xằng như thường ngày mà lại tiu nghỉu giống mèo bị cắt đuôi vậy cà? Đáng kiếp. Jutta lầm bầm trong bụng. Cô làm như chia sẻ nỗi sợ hãi của ông ta khi chúi đầu nhìn bức thư do chính cô cắt từng chữ trong báo và ghép thành câu, rồi thở dài:
- Tôi không ngờ kẻ gian lại liều lĩnh như thế ông giám đốc ạ.
- Hừ, hừ… nó quá liều lĩnh. Chúng ta phải tìm cho ra hộp kẹo độc đó bằng bất kì giá nào.
- Ông và ngài trợ lí đã tìm nãy giờ rồi kia mà.
- Ôi, chúng tôi vẫn chưa thấy hộp kẹo “Lời chào ngọt ngào”. Thật quái đản. Hay là có người nào mua rồi, hả cô Frey?
- Ồ không. Từ sáng đến giờ khách rất ít. Tôi bảo đảm với ông là chưa ai mua gói kẹo đó cả.
Jutta đã nói thật. Điều lão Blohm quan tâm cũng là điều cô phải kín đáo đến kì cùng. Trời ạ, hộp kẹo đó là thuốc độc chớ đâu phải là trò giỡn.
Blohm thở nặng nề:
- Quả là kinh khủng. Trong thư ghi rõ ràng, những phong sô-cô-la “Lời chào ngọt ngào” để trên giá bánh kẹo.
Jutta đứng dậy.
- Ông trợ lí sẽ ngồi coi quầy thu tiền giùm tôi và tôi sẽ tìm giúp ông. Tôi tin sự nhạy cảm của mình trong nghề nghiệp. Ông thấy sao?
Blohm lưỡng lự. Nếu cô nhân viên này tìm thấy thì ra mình và tay trợ lí có mắt như mù. Cô ta sẽ vênh mặt lên mà xem. Nhưng rồi ông ta dẹp được tính tự ái và đồng ý để Jutta tham gia tìm kiếm. Lời Blohm vừa dứt là Jutta giả đò đi quanh quẩn, ngó dáo dác rồi tiến thẳng về phía chỗ giấu bí mật. Lạy Chúa, gói kẹo “Lời chào ngọt ngào” đã không cánh mà bay. Cô cảm thấy như không đứng nổi trên đôi chân của chính mình.
Ông giám đốc Blohm cất lời:
- Tôi biết trước mà. Cô không tìm thấy nên thót tim lại chứ gì. Nào, tôi yêu cần cô nặn óc một lần nữa xem từ sáng tới giờ đã bán hàng cho ai? Và ai có thể là người mua gói kẹo ấy. Cô phải hiểu đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Jutta ngập ngừng:
- Tôi nhớ… rất kĩ là không bán cho ai một gói sô-cô-la nào.
- Hay đây là một bức thư chỉ nhằm dọa nạt. Dù sao chúng ta vẫn phải báo cảnh sát.
Viên trợ lí đủng đỉnh góp ý kiến, y rất hay tỏ vẻ ta đây. Y nịnh sếp thấy rõ:
- Thưa ngài giám đốc, rất có thể hôm nay cô Jutta Frey lại để mất cắp. Hôm qua chúng ta đã tiến hành thí nghiệm và cô ta đã chứng tỏ là một nhân viên bị hạn chế trong vụ phát hiện trộm. Chúng ta không thể loại trừ khả năng này.
Blohm thở dài, nhìn Jutta một cách ác cảm.
Jutta lúng túng trong cổ họng không phát biểu nên lời. Cô nghĩ đến khoảng 20 khách hàng buổi sáng hôm nay. Trong số đó dứt khoát có một tên trộm. Nhưng kẻ đó là ai? Ai? Làm sao báo cho kẻ đó bây giờ? Cô không thể tưởng tượng rằng mình lại có thể trở thành kẻ giết người.
Cô chết lặng, không biết xử trí ra sao.
*
Tarzan đã hoàn tất nhiệm vụ tân trang giò cẳng của hắn bằng đôi giày thể thao mới mua. Hắn hài lòng đi tới quầy bán khăn tắm. Tại đây, hắn gặp Gaby đang thử chiếc nón bơi màu xanh nước biển trong khi thằng quân sư Máy Tính đứng phía sau lặng lẽ ngắm nhìn.
- Chà, hai chiếc khăn tắm mày cầm tay thuộc loại trang nhã nghe Karl.
Thằng cận cười toe toét:
- Loại khăn này đa dụng đấy. Cô bán hàng nói dùng để lau mình cũng ngon mà để trải nằm cũng tuyệt. Một sản phẩm đặc biệt của cửa hàng vừa tung ra thị trường và tụi mình là những kẻ mở hàng.
Tarzan chọc quê thằng cận:
- Tao cũng mua được đôi giày tuyệt vời. Ông bán giày quảng cáo đây là loại giày đa năng, có thể dùng để đi, đứng, chạy và thậm chí để ngồi. Chỉ hơi kẹt là không nhảy lên giường được.
Máy Tính Điện Tử huýt sáo:
- Vậy là nước ta chưa đạt đến đỉnh cao kĩ thuật. Lẽ ra phải chế tạo được đôi giày không bao giờ phải tháo ra. Cả lúc ngủ lẫn lúc vào bồn tắm.
Gaby cười khúc khích:
- Thưa quý vị. Mình cũng biết có một loại thuốc đa năng đa dụng bán không cần toa bác sĩ. Vừa chống nắng vừa chống nhũn não. Ai cần không nào?
Tarzan cười đáp:
- Mình không cần. Da mình không bị cháy nắng.
Gaby trả tiền mua mũ rồi ba quái đi theo lối cầu thang cuốn xuống tầng dưới. Tại đây, Ông Địa Kloesen đang đứng dựa cột bỏm bẻm nhai kẹo sô-cô-la. Nó chớp mắt mơ màng:
- Mình vừa kết thúc cuộc điều tra về đặc sản của hãng Sauerlich. Kẹo của gia đình mình đã chiếm lĩnh thị trường… ngọt ngào ở đây. Và, hà hà, không có một viên sô-cô-la nào quá đát.
Gaby khều nhẹ:
- Willi này, chốc nữa qua quầy bán kéo mình sẽ cắt bớt ống quần của bạn đó. Trông không thể mê được. Bạn hoặc đang mặc quần soóc quá dài hoặc quần dài quá ngắn.
Thằng mập nói tỉnh bơ:
- Mình có năm chiếc soóc như thế này. Mốt mới nhất đó. Vả mình sẽ mang tất sang Italia.
Đến giờ phải về, bốn quái phóng ngựa sắt lên đường. Đi được một quãng, cả bọn phóng qua một quán giải khát kiểu Italia trông thật bắt mắt. Khách hàng ngồi trên vỉa hè. Mặt Tròn Vo như nghệt ra: giữa đám ẩm khách chen chúc, bộ sắc phục sặc sỡ đủ màu của một người đàn bà đập vào mắt cu cậu. Nó kêu lên:
- Ngó con vẹt đồ sộ kia kìa, trông thế mà lại ăn cắp đó.
Trước sự ú ớ của các bạn. Tròn Vo thuật lại từ từ. Nó kết luận:
- Tuy biết mụ ăn cắp nhưng mình vẫn quyết định tha cho mụ làm phước vì sợ Jutta Frey bị một trận nữa.
Tarzan gật mạnh:
- Ô-kê. Mày quân tử như vậy coi… được. Những thứ bà ta lấy chẳng đáng giá để làm om sòm, huống chi cô Frey từng bị sếp “nạo” một lần rồi.
Hắn nói vậy chớ mới đạp xe một quãng đã thắng cái két:
- Tao sợ mình bị hớ quá Kloesen. Lỡ mụ là dân chôm chỉa chuyên nghiệp thì sao?
Thằng mập hắng giọng:
- Chậc, tao đã đưa vô bộ nhớ rất kĩ. Mụ ăn cắp ngoại quốc đó có ý đồ hẳn hoi. Mụ đã thủ cái giỏ có nắp từ lúc bước vô cửa hàng.
Gaby băn khoăn:
- Mình tính sao hả đại ca?
- Theo mình thì cứ nhổ toẹt trước mặt mụ ta.
- Sao không “tẩn” cho mụ một trận?
- Việc gì phải dùng đại bác để bắn ruồi kia chớ?
Tarzan cho xe đạp tấp sát lề đường:
- Chờ tao ở đây. Tao sẽ nói cho mụ biết rằng tụi mình nhìn thấy, biết hết nhưng không thèm chấp.
Tròn Vo nhắc nhở:
- Đại ca cẩn thận kẻo con vẹt ấy mổ đó.
Tarzan giao con ngựa sắt cho quân sư Karl rồi “đua” một mạch tới chiếc bàn cà phê có con vẹt sặc sỡ đang ngồi. Coi, mụ Carina chẳng thèm liếc lấy nửa con mắt. Bà ta phì phèo điếu xì-gà quan sát đường phố bên li cà phê thứ hai. Chiếc giỏ đi chợ có nắp đậy để dưới chân. Chiếc bật lửa màu vàng nằm ngay trên bàn.
Tarzan đứng trước mặt mụ, những chiếc bàn xung quanh không có người nên hắn chẳng sợ có ai nghe những điều hắn sắp nói. Tarzan nhìn thẳng vào cặp mắt đen nhánh như đá quý của mụ. Mụ ta có khuôn mặt hấp dẫn nhưng mới lạnh lùng làm sao. Tarzan kéo ghế ngồi xuống cái bàn trống kế chiếc bật lửa của mụ già xa lạ.
Hắn lạnh lùng nói:
- Tôi không yêu cầu bà trả lời, cũng không cần bà giải thích hoặc nghe bà thanh minh. Chỉ biết rằng có người trông thấy bà ăn cắp ở cửa hàng Wuhlworr. Có lẽ bà thuận tay lấy cho vui chớ không phải vì thiếu thốn. Lần này chúng tôi làm lơ, nhưng nếu bà tái diễn chúng tôi buộc phải tố cáo. Chào bà.
Tarzan đứng dậy và đi một mạch. Hắn ngoái lại thăm dò thử. Ái chà, con ngươi mụ đang muốn lòi khỏi tròng, như muốn phát điên phát khùng.
*
Carina cảm thấy bàn tay giá buốt nhưng không hề run sợ, khuôn mặt Di-gan lạnh lùng dõi theo cái bóng Tarzan:
- Hừ…
Carina phun một luồng khói xì-gà và chiêu một hớp cà phê đen đặc sánh. Không có một tên cớm nào lảng vảng ở đây trong dạng quân phục hoặc thường phục. Nghĩa là mọi thứ vẫn bình an vô sự. Cách cư xử của thằng bé lễ độ đến mức mụ tưởng tượng như bị ngọn roi bất chợt quất vào đầu.
Năm ngón tay xiếc của mụ lần này thoát nạn cũng nhờ thần kinh vững. Nhưng… tối thiểu một người cũng đã phát hiện mình chơi trò diệu thủ, đau chưa…
Vậy là người ta đã phát hiện vụ ăn cắp. Carina cảm thấy đau nhói. Với Carina, lấy trộm không những là nội dung cuộc sống mà chính mụ đã biến nó thành một nghệ thuật. Bạn cùng cánh tôn mụ làm sư phụ. Nhắc đến tên quái lão Bella Carina là đưá nào cũng nghiêng mình bái phục. Bella Carina là một siêu nhân, một huyền thoại ngay khi mụ còn sống sờ sờ trên cõi đời.
Tại sao vậy? Carina lầm bầm. Đây là lần đầu mụ bị lộ, lại bị lộ trong cửa hàng ở Đức. Lúc đó rõ ràng không có ai. Mụ chỉ muốn thử tay nghề mình bằng cách giỡn với máy ca-mê-ra chút xíu. Tụi bảo vệ bị qua mặt cái rụp, nhưng thằng bé thì… tại sao nó lại biết nhỉ?
Carina vừa sượng sùng vừa nhục. Bọn ở TRẠI NÔ LỆ mà đánh hơi được đại sư phụ bị… sụp lỗ chân trâu kiểu này chắc chúng cười ngất. Đám đệ tử tứ xứ đó đều do một tay mụ “bồi dưỡng năng khiếu” chớ sao. Dám giờ đây có thằng vỗ ngực là cao tay hơn thầy.
Phải tuyệt đối giữ kín chuyện mụ bị bọn nhóc “bắt quả tang” ở đây, không được để cho Carlo, Massimo và “ông trùm” biết.
Carina nát óc suy nghĩ xem mình đã phạm sai lầm ở khâu nào hoặc vi phạm điều cấm kị nào. Chỉ có thể kết luận rằng, thằng nhóc này đã nấp đâu đó và theo dõi mọi hoạt động của mụ.
/703
|