Tại phố Bao La, siêu khách sạn Weekend đứng sừng sững. Karl cất giọng trầm trồ:
- Cứ như trụ sở của Liên Hợp Quốc ấy nhỉ. Cũng cùng một kiểu kiến trúc.
Tarzan nhún vai:
- Mình vẫn khoái khách sạn nhỏ như Erlenhof hơn. Ở đó mấy nhân viên thật dễ mến: một công chúa phục vụ bàn này, một thùng phuy toát mùi… xoài làm phụ bếp này, lại còn một cái máy tính cáng đáng việc văn phòng…
- Này, đại ca, mai là mày sẽ tiếp khách thay cho ông Glattfeldt rồi đấy.
- Ừ, tao đã sẵn sàng. Mà sao tao không thể ưa cái ông đó được.
Karl phụ họa:
- Tao có cảm giác Glattfeldt không còn hứng thú làm việc. Như tao nghe thấy thì ông ta chẳng mấy lịch sự với khách. Mày hãy lễ phép hơn ông ta nghe Tarzan.
Bốn đứa vừa trò chuyện huyên thuyên vừa co giò qua một ngõ hẻm tối tăm như hũ nút. Gaby chợt kêu khẽ:
- Suỵt, ngó kìa các bạn. Một chiếc xe bật sáng đèn bên trong đang quay đuôi về phía mình.
- Thấy rồi…
Một người đàn ông thò chân xuống đường. Cái đầu gã còn kẹt bên trong như lưu luyến ba bóng người ngồi trên xe. Gã nói vừa đủ cho… Tứ quái nghe lọt:
- … vậy mai hẹn ở chỗ tôi, khách sạn Erlenhof nhé. Lúc 10 giờ 10 phút tại phòng 312. Các anh sẽ nhận tiền về phi vụ trước và tạm ứng luôn cho phi vụ sắp tới. Nghe rõ chớ?
Một gã trên xe trả lời lơ lớ:
- Hiểu. Có cần phải đeo cà-vạt… để xứng đáng được cô bồ của anh tiếp không đấy? Ha ha ha.
- Mai, vào giờ ấy Gunilde đi dạo. À này…
Cái người đang tính xuống xe chợt lại rụt chân lên xe và đóng cửa lại.
Gaby thì thào:
- Gã đấy. Cái gã mà mình đã kể, Poldemar Plockl đáng ghét.
Tarzan gật gù:
- Tóc Quăn Vàng! Còn hai trong ba người kia có vẻ là dân Italia. Gã thứ ba, cái gã đối đáp với Plockl đầu trọc lóc.
Karl thì thầm:
- Tao đã ghi nhận kiểu xe lẫn số xe.
Tròn Vo trổ tài… đoán mò:
- Họ có vẻ như những tay môi giới kinh doanh.
Gaby phản đối:
- Mình không cho rằng Plockl tử tế được như vậy đâu.
Tarzan quyết định:
- Thôi được, tụi mình sẽ để ý tới gã Plockl này.
*
Quả đúng đó đâu phải những tay môi giới kinh doanh.
Gã thứ nhất tên là Hodi Eckmuller. Thằng này sinh ra là để hành nghề đâm thuê chém mướn cho các ông chủ, gã cung cúc tận tụy phò tá Poldemar Plockl bằng cái đầu bò mộng không một sợi tóc, bộ mặt chi chít sẹo lẫn tay nghề bật dao bấm lẹ như cheo. Hai thằng còn lại gốc Italia tên là Gianni Palermo và Massimo Cozzalone, từng “tầm sư học đạo” ở các băng Mafia, sau lủi qua Đức nhập bọn với Hodi để… “nâng cao nghiệp vụ”.
Gianni béo phục phịch, đầu to sụ, để ria xồm trong khi Massino mảnh khảnh công tử, người lúc nào cũng sực nức ba loại nước hoa một lúc. Giới giang hồ gọi Massiomo là “Vũ công Tango” thật chẳng hề trật một sợi tóc.
Ngồi lại lên xe, Plockl cự nự:
- … tôi vừa sực nhớ là tôi không muốn nghe những lời bình phẩm thô bỉ của các anh trước mặt Gunilde. Các anh hiểu chứ?
Hodi mặt lạnh như tiền:
- Hiểu rồi, khổ lắm, nói mãi.
Hai thằng kia cũng gật đầu. Plockl giải thích:
- Gunilde xuất thân dòng dõi quý tộc. Cô ta coi trọng phép lịch sự. Thông cảm nha, các chiến hữu.
Rồi gã đổi đề tài:
- Có lẽ tốt hơn hết là ta nên điểm lại một lượt tất cả. Thế nào, Gianni?
- Trước hết chúng ta sẽ giải thích cho lão bá tước Paletti rằng cái khách sạn Weekend của lão sẽ là một đống gạch vụn nếu không chi cho chúng ta tiền… bảo kê.
- Nhớ là các anh chỉ gọi điện thôi. Tạm thời không xuất đầu lộ diện, rõ chưa?
Hodi làu bàu:
- Tất nhiên! Tụi tôi có ngu đâu.
Plockl làm như không nghe thấy, nói tiếp:
- Trước hết, phải yêu cầu Paletti chi 20.000 mark mỗi tháng nếu muốn yên ổn làm ăn.
Hai thằng sát thủ người Italia ngáp dài:
- Nếu không thì Weekend sẽ tiêu ra tro chớ gì.
Plockl ngả người ra lưng ghế mơ màng:
- Giấc mộng của chúng ta sẽ thành sự thực sau khi thằng Weekend chịu nộp tiền. Weekend sẽ là nguồn tiền thứ tám của chúng ta. Và cả tám khách sạn sẽ tưởng chúng ta là Mafia mà không dám báo cảnh sát.
Hodi vuốt ve cái đầu nhẵn thín:
- Một thành quả vĩ đại đấy chứ!
Plockl nói tiếp:
- Tôi có ý định tiếp tục mở rộng phạm vi hoạt động. Trước hết ra khắp châu Âu rồi sau đó ra… thế giới. Chúng ta sẽ bảo kê tất cả các tập đoàn khách sạn. Và các anh sẽ làm cho tôi suốt đời.
Massimo phởn chí:
- Giấc mơ của sếp vĩ đại quá. Tụi này thì chỉ mơ được ở dưới trướng sếp để có tiền xài xả giàn thôi.
Cả đám cười lên hô hố nhưng Plockl chợt nghiêm sắc mặt:
- Điều cốt tử là phải làm như mình là Mafia quốc tế thật sự. Chớ lão Paletti này không phải hạng tầm thường đâu. Nghe nói lão cực kì cứng đầu cứng cổ.
Hodi cười khẩy:
- Bớt lo xa đi sếp. Nếu lão từ chối sẽ có vài nhân viên Weekend vào bệnh viện cấp cứu liền. Chúng ta dư sức gây một vụ cháy mini nơi khách sạn lão. Hê hê hê, tôi dự kiến lửa sẽ liếm của lão từ 288.000 đến 302.000 mark. Chúng ta có thể tính thiệt hại chính xác đến từng đồng.
Plockl khoát tay:
- Đừng”nổ” sớm Hodi. Sẽ quyết định bước tiếp theo sau. Trước hết, cứ thông báo cho Paletti đi đã. Giờ tôi chuồn đây.
Plockl vừa xuống xe là chiếc ô-tô biến nhanh như chớp.
*
Thật xui xẻo cho bộ ba lưu manh. Bọn chúng vừa lái chiếc Mercedes đến bãi đỗ xe của khách sạn Weekend thì lọt ngay vào tầm ngắm của Tứ quái bấy giờ đã tới đó và đang say sưa ngắm siêu khách sạn.
Coi, ba thằng ác ôn tỉnh bơ đi lướt qua Tứ quái rồi qua chỗ ngồi thường trực Weekend và mất hút vào trong sảnh.
Tarzan lên tiếng trước:
- Bộ mấy gã này mướn phòng ở đây hay sao vậy kìa? Các bạn thấy chớ, chúng khơi khơi lọt vô khách sạn Weekend mà không gặp một trở ngại nào cả.
Karl Máy Tính thận trọng:
- Sếp chúng thì trọ ở Erlenhof còn chúng thì lập căn cứ ở đây. Trong khi số xe của chúng thì không phải của vùng này. Ái chà, băng Plockl này hành tung quả thật bí ẩn. Không biết chúng từ đâu đến nhỉ.
- Tao nghĩ rằng mày có thể khui bí ẩn ấy trong sổ đăng kí nhập khách sạn của Plockl và ả Gunilde. Mày đang làm thư kí văn phòng kia mà.
- Đồng ý, tụi mình trở về Erlenhof thôi.
Lúc bốn đứa thong thả đi vào sân của khách sạn Erlenhof thì bất chợt có một giọng nạt nộ đầy tức tối vang lên:
- Ta đã bắt gặp anh ở đây ba lần. Anh định ăn cắp chớ gì? Ta phải giao anh cho cảnh sát chăng?
Một giọng còn trẻ kêu lên thất thanh:
- Tôi không ăn cắp, thưa ông giám đốc. Tôi chỉ kiếm tí cơm thừa canh cặn của nhà bếp để đỡ đói lòng thôi.
- Cút ngay, đồ chuột cống hôi hám.
Chuột Cống là một thanh niên ở độ tuổi quân dịch, tóc dài bù xù với chiếc ba-lô sau lưng còn mỗi một quai. Rõ ràng gã vừa bới các thùng rác xong. Và đã bị Glattfeldt bắt gặp trong phiên trực đêm cuối cùng của ông ta.
- Anh tên gì? Chứng minh thư dâu?
- Dạ dạ… tôi không có chứng minh thư. Người ta gọi tôi là Florian Mỡ.
- Ô hô, mày làm gì có mỡ trong người. Tướng mày ngó như khúc xương ấy. Xéo!
- Xin ông giám đốc. Ở đây có một bọc ni-lông đựng những mẩu sườn còn thơm ngon. Ông làm ơn làm phước cho tôi được…
- Không!
Tứ quái nhịn hết nổi. Việc gì mà Glattfeldt phải độc ác thế nhỉ. Máu nhân loại trong người chúng sôi sùng sục. Tarzan phóng đến chặn bước chân tàn bạo của Glattfeldt. Hắn nói từng tiếng một:
- Tôi nghĩ bà chủ sẽ không phản đối nếu anh ta nhặt ít đồ ăn ở đây, thưa ông.
- Làm sao cậu biết hả?
- Bà Isabel không bao giờ xua đuổi kẻ lang thang như ông cả.
Glattfeldt hậm hực nện gót giày thình thịch vô trong. Đến lúc này Florian Mỡ mới thở phào:
- Cảm ơn bạn. Tôi chỉ là một người nghèo khổ chứ không phải là thằng ăn cắp, ấy vậy mà ông giám đốc cứ nhất định…
- Ông ta không phải là “giám đốc” đâu, ông ta cũng như tụi tôi thôi.
Ngay lúc ấy, Tròn Vo và Gaby bỗng vọt qua cửa sau vào nhà.
Tarzan cười bảo Florian:
- Anh đừng bới những khúc sườn phế phẩm nữa. Tôi nghĩ là anh sắp được đãi những thứ khá hơn đấy.
Hắn nói như thánh nói. Chớ sao nữa, chưa đầy năm phút sau, với sự giúp đỡ của Tròn Vo, Công Chúa đã đem ra cho Florian Mỡ đáng thương một túi to thức ăn gồm xúc xích, pho mát, bánh mì và cả hai hộp thịt.
Anh chàng lang thang nghẹn ngào:
- Tôi chẳng bao giờ quên ơn các bạn. Thì ra vẫn có những con người biết mủi lòng.
Rồi anh ta lục túi, lấy ra một mẩu phấn, vẽ lên tường gạch nâu một dấu: Ø. Anh ta giải thích:
- Các bạn có thể tự hào về nó. Nó có nghĩa là: “Ở đây tuy không có tiền, nhưng có cái ăn!”.
Tròn Vo reo lên:
- Mình phải nhập tâm mới được, đề phòng lúc hoạn nạn.
Khi Florian Mỡ đã khuất dạng, Tarzan đề nghị:
- Nào, trước lúc lên giường ngủ, chúng ta ghé chào dì Isa chứ các bạn?
Tất nhiên là ai cũng đồng ý.
Coi, bốn quái vừa gõ cửa đã thấy khuôn mặt hân hoan của dì Isa ló ra. Dì nhanh chóng chìa bàn tay trái:
- Chiếc nhẫn của dì lại đây rồi. Jorg đã tìm được nó.
Đoạn dì kể lại.
Nhưng dì chẳng tươi tỉnh được lâu. Nét mặt dì bỗng lại phiền muộn:
- Ông chồng cũ Valentin Koschen lại bắt đầu quấy nhiễu dì các cháu ạ.
Tròn Vo thao láo mắt:
- Ông ta xâm nhập khách sạn Erlenhof ạ?
- Không. Valentin không xâm nhập, nhưng còn tồi tệ hơn thế nữa kia. Các cháu biết không, mới đây ông ta rêu rao khắp nơi là dì còn nợ ông ta tiền. Và thế là ông ta báo người ta gửi mọi hóa đơn thanh toán đến buộc dì phải trang trải. Toàn là hóa đơn bia rượu nhậu nhẹt. Lạy Chúa, vừa rồi ông chủ quán rượu lại mời dì đến trả nợ thay cho Valentin.
Tarzan sôi máu:
- Thật là vô liêm sỉ. Chẳng lẽ dì chịu bó tay sao?
Isa cắn môi:
- Có lẽ dì cần phải nói chuyện nghiêm chỉnh với ông ta mới được!
- Cứ như trụ sở của Liên Hợp Quốc ấy nhỉ. Cũng cùng một kiểu kiến trúc.
Tarzan nhún vai:
- Mình vẫn khoái khách sạn nhỏ như Erlenhof hơn. Ở đó mấy nhân viên thật dễ mến: một công chúa phục vụ bàn này, một thùng phuy toát mùi… xoài làm phụ bếp này, lại còn một cái máy tính cáng đáng việc văn phòng…
- Này, đại ca, mai là mày sẽ tiếp khách thay cho ông Glattfeldt rồi đấy.
- Ừ, tao đã sẵn sàng. Mà sao tao không thể ưa cái ông đó được.
Karl phụ họa:
- Tao có cảm giác Glattfeldt không còn hứng thú làm việc. Như tao nghe thấy thì ông ta chẳng mấy lịch sự với khách. Mày hãy lễ phép hơn ông ta nghe Tarzan.
Bốn đứa vừa trò chuyện huyên thuyên vừa co giò qua một ngõ hẻm tối tăm như hũ nút. Gaby chợt kêu khẽ:
- Suỵt, ngó kìa các bạn. Một chiếc xe bật sáng đèn bên trong đang quay đuôi về phía mình.
- Thấy rồi…
Một người đàn ông thò chân xuống đường. Cái đầu gã còn kẹt bên trong như lưu luyến ba bóng người ngồi trên xe. Gã nói vừa đủ cho… Tứ quái nghe lọt:
- … vậy mai hẹn ở chỗ tôi, khách sạn Erlenhof nhé. Lúc 10 giờ 10 phút tại phòng 312. Các anh sẽ nhận tiền về phi vụ trước và tạm ứng luôn cho phi vụ sắp tới. Nghe rõ chớ?
Một gã trên xe trả lời lơ lớ:
- Hiểu. Có cần phải đeo cà-vạt… để xứng đáng được cô bồ của anh tiếp không đấy? Ha ha ha.
- Mai, vào giờ ấy Gunilde đi dạo. À này…
Cái người đang tính xuống xe chợt lại rụt chân lên xe và đóng cửa lại.
Gaby thì thào:
- Gã đấy. Cái gã mà mình đã kể, Poldemar Plockl đáng ghét.
Tarzan gật gù:
- Tóc Quăn Vàng! Còn hai trong ba người kia có vẻ là dân Italia. Gã thứ ba, cái gã đối đáp với Plockl đầu trọc lóc.
Karl thì thầm:
- Tao đã ghi nhận kiểu xe lẫn số xe.
Tròn Vo trổ tài… đoán mò:
- Họ có vẻ như những tay môi giới kinh doanh.
Gaby phản đối:
- Mình không cho rằng Plockl tử tế được như vậy đâu.
Tarzan quyết định:
- Thôi được, tụi mình sẽ để ý tới gã Plockl này.
*
Quả đúng đó đâu phải những tay môi giới kinh doanh.
Gã thứ nhất tên là Hodi Eckmuller. Thằng này sinh ra là để hành nghề đâm thuê chém mướn cho các ông chủ, gã cung cúc tận tụy phò tá Poldemar Plockl bằng cái đầu bò mộng không một sợi tóc, bộ mặt chi chít sẹo lẫn tay nghề bật dao bấm lẹ như cheo. Hai thằng còn lại gốc Italia tên là Gianni Palermo và Massimo Cozzalone, từng “tầm sư học đạo” ở các băng Mafia, sau lủi qua Đức nhập bọn với Hodi để… “nâng cao nghiệp vụ”.
Gianni béo phục phịch, đầu to sụ, để ria xồm trong khi Massino mảnh khảnh công tử, người lúc nào cũng sực nức ba loại nước hoa một lúc. Giới giang hồ gọi Massiomo là “Vũ công Tango” thật chẳng hề trật một sợi tóc.
Ngồi lại lên xe, Plockl cự nự:
- … tôi vừa sực nhớ là tôi không muốn nghe những lời bình phẩm thô bỉ của các anh trước mặt Gunilde. Các anh hiểu chứ?
Hodi mặt lạnh như tiền:
- Hiểu rồi, khổ lắm, nói mãi.
Hai thằng kia cũng gật đầu. Plockl giải thích:
- Gunilde xuất thân dòng dõi quý tộc. Cô ta coi trọng phép lịch sự. Thông cảm nha, các chiến hữu.
Rồi gã đổi đề tài:
- Có lẽ tốt hơn hết là ta nên điểm lại một lượt tất cả. Thế nào, Gianni?
- Trước hết chúng ta sẽ giải thích cho lão bá tước Paletti rằng cái khách sạn Weekend của lão sẽ là một đống gạch vụn nếu không chi cho chúng ta tiền… bảo kê.
- Nhớ là các anh chỉ gọi điện thôi. Tạm thời không xuất đầu lộ diện, rõ chưa?
Hodi làu bàu:
- Tất nhiên! Tụi tôi có ngu đâu.
Plockl làm như không nghe thấy, nói tiếp:
- Trước hết, phải yêu cầu Paletti chi 20.000 mark mỗi tháng nếu muốn yên ổn làm ăn.
Hai thằng sát thủ người Italia ngáp dài:
- Nếu không thì Weekend sẽ tiêu ra tro chớ gì.
Plockl ngả người ra lưng ghế mơ màng:
- Giấc mộng của chúng ta sẽ thành sự thực sau khi thằng Weekend chịu nộp tiền. Weekend sẽ là nguồn tiền thứ tám của chúng ta. Và cả tám khách sạn sẽ tưởng chúng ta là Mafia mà không dám báo cảnh sát.
Hodi vuốt ve cái đầu nhẵn thín:
- Một thành quả vĩ đại đấy chứ!
Plockl nói tiếp:
- Tôi có ý định tiếp tục mở rộng phạm vi hoạt động. Trước hết ra khắp châu Âu rồi sau đó ra… thế giới. Chúng ta sẽ bảo kê tất cả các tập đoàn khách sạn. Và các anh sẽ làm cho tôi suốt đời.
Massimo phởn chí:
- Giấc mơ của sếp vĩ đại quá. Tụi này thì chỉ mơ được ở dưới trướng sếp để có tiền xài xả giàn thôi.
Cả đám cười lên hô hố nhưng Plockl chợt nghiêm sắc mặt:
- Điều cốt tử là phải làm như mình là Mafia quốc tế thật sự. Chớ lão Paletti này không phải hạng tầm thường đâu. Nghe nói lão cực kì cứng đầu cứng cổ.
Hodi cười khẩy:
- Bớt lo xa đi sếp. Nếu lão từ chối sẽ có vài nhân viên Weekend vào bệnh viện cấp cứu liền. Chúng ta dư sức gây một vụ cháy mini nơi khách sạn lão. Hê hê hê, tôi dự kiến lửa sẽ liếm của lão từ 288.000 đến 302.000 mark. Chúng ta có thể tính thiệt hại chính xác đến từng đồng.
Plockl khoát tay:
- Đừng”nổ” sớm Hodi. Sẽ quyết định bước tiếp theo sau. Trước hết, cứ thông báo cho Paletti đi đã. Giờ tôi chuồn đây.
Plockl vừa xuống xe là chiếc ô-tô biến nhanh như chớp.
*
Thật xui xẻo cho bộ ba lưu manh. Bọn chúng vừa lái chiếc Mercedes đến bãi đỗ xe của khách sạn Weekend thì lọt ngay vào tầm ngắm của Tứ quái bấy giờ đã tới đó và đang say sưa ngắm siêu khách sạn.
Coi, ba thằng ác ôn tỉnh bơ đi lướt qua Tứ quái rồi qua chỗ ngồi thường trực Weekend và mất hút vào trong sảnh.
Tarzan lên tiếng trước:
- Bộ mấy gã này mướn phòng ở đây hay sao vậy kìa? Các bạn thấy chớ, chúng khơi khơi lọt vô khách sạn Weekend mà không gặp một trở ngại nào cả.
Karl Máy Tính thận trọng:
- Sếp chúng thì trọ ở Erlenhof còn chúng thì lập căn cứ ở đây. Trong khi số xe của chúng thì không phải của vùng này. Ái chà, băng Plockl này hành tung quả thật bí ẩn. Không biết chúng từ đâu đến nhỉ.
- Tao nghĩ rằng mày có thể khui bí ẩn ấy trong sổ đăng kí nhập khách sạn của Plockl và ả Gunilde. Mày đang làm thư kí văn phòng kia mà.
- Đồng ý, tụi mình trở về Erlenhof thôi.
Lúc bốn đứa thong thả đi vào sân của khách sạn Erlenhof thì bất chợt có một giọng nạt nộ đầy tức tối vang lên:
- Ta đã bắt gặp anh ở đây ba lần. Anh định ăn cắp chớ gì? Ta phải giao anh cho cảnh sát chăng?
Một giọng còn trẻ kêu lên thất thanh:
- Tôi không ăn cắp, thưa ông giám đốc. Tôi chỉ kiếm tí cơm thừa canh cặn của nhà bếp để đỡ đói lòng thôi.
- Cút ngay, đồ chuột cống hôi hám.
Chuột Cống là một thanh niên ở độ tuổi quân dịch, tóc dài bù xù với chiếc ba-lô sau lưng còn mỗi một quai. Rõ ràng gã vừa bới các thùng rác xong. Và đã bị Glattfeldt bắt gặp trong phiên trực đêm cuối cùng của ông ta.
- Anh tên gì? Chứng minh thư dâu?
- Dạ dạ… tôi không có chứng minh thư. Người ta gọi tôi là Florian Mỡ.
- Ô hô, mày làm gì có mỡ trong người. Tướng mày ngó như khúc xương ấy. Xéo!
- Xin ông giám đốc. Ở đây có một bọc ni-lông đựng những mẩu sườn còn thơm ngon. Ông làm ơn làm phước cho tôi được…
- Không!
Tứ quái nhịn hết nổi. Việc gì mà Glattfeldt phải độc ác thế nhỉ. Máu nhân loại trong người chúng sôi sùng sục. Tarzan phóng đến chặn bước chân tàn bạo của Glattfeldt. Hắn nói từng tiếng một:
- Tôi nghĩ bà chủ sẽ không phản đối nếu anh ta nhặt ít đồ ăn ở đây, thưa ông.
- Làm sao cậu biết hả?
- Bà Isabel không bao giờ xua đuổi kẻ lang thang như ông cả.
Glattfeldt hậm hực nện gót giày thình thịch vô trong. Đến lúc này Florian Mỡ mới thở phào:
- Cảm ơn bạn. Tôi chỉ là một người nghèo khổ chứ không phải là thằng ăn cắp, ấy vậy mà ông giám đốc cứ nhất định…
- Ông ta không phải là “giám đốc” đâu, ông ta cũng như tụi tôi thôi.
Ngay lúc ấy, Tròn Vo và Gaby bỗng vọt qua cửa sau vào nhà.
Tarzan cười bảo Florian:
- Anh đừng bới những khúc sườn phế phẩm nữa. Tôi nghĩ là anh sắp được đãi những thứ khá hơn đấy.
Hắn nói như thánh nói. Chớ sao nữa, chưa đầy năm phút sau, với sự giúp đỡ của Tròn Vo, Công Chúa đã đem ra cho Florian Mỡ đáng thương một túi to thức ăn gồm xúc xích, pho mát, bánh mì và cả hai hộp thịt.
Anh chàng lang thang nghẹn ngào:
- Tôi chẳng bao giờ quên ơn các bạn. Thì ra vẫn có những con người biết mủi lòng.
Rồi anh ta lục túi, lấy ra một mẩu phấn, vẽ lên tường gạch nâu một dấu: Ø. Anh ta giải thích:
- Các bạn có thể tự hào về nó. Nó có nghĩa là: “Ở đây tuy không có tiền, nhưng có cái ăn!”.
Tròn Vo reo lên:
- Mình phải nhập tâm mới được, đề phòng lúc hoạn nạn.
Khi Florian Mỡ đã khuất dạng, Tarzan đề nghị:
- Nào, trước lúc lên giường ngủ, chúng ta ghé chào dì Isa chứ các bạn?
Tất nhiên là ai cũng đồng ý.
Coi, bốn quái vừa gõ cửa đã thấy khuôn mặt hân hoan của dì Isa ló ra. Dì nhanh chóng chìa bàn tay trái:
- Chiếc nhẫn của dì lại đây rồi. Jorg đã tìm được nó.
Đoạn dì kể lại.
Nhưng dì chẳng tươi tỉnh được lâu. Nét mặt dì bỗng lại phiền muộn:
- Ông chồng cũ Valentin Koschen lại bắt đầu quấy nhiễu dì các cháu ạ.
Tròn Vo thao láo mắt:
- Ông ta xâm nhập khách sạn Erlenhof ạ?
- Không. Valentin không xâm nhập, nhưng còn tồi tệ hơn thế nữa kia. Các cháu biết không, mới đây ông ta rêu rao khắp nơi là dì còn nợ ông ta tiền. Và thế là ông ta báo người ta gửi mọi hóa đơn thanh toán đến buộc dì phải trang trải. Toàn là hóa đơn bia rượu nhậu nhẹt. Lạy Chúa, vừa rồi ông chủ quán rượu lại mời dì đến trả nợ thay cho Valentin.
Tarzan sôi máu:
- Thật là vô liêm sỉ. Chẳng lẽ dì chịu bó tay sao?
Isa cắn môi:
- Có lẽ dì cần phải nói chuyện nghiêm chỉnh với ông ta mới được!
/703
|