Sau khi chung sống với nhau đúng hai năm, Carmen Tottrich mới biết mình sai lầm khi chọn Valentin làm nơi trao thân gửi phận. Ông ta đẹp trai và cao lớn như một tài tử, nhưng suốt hai năm nay gã “tài tử” ấy chỉ là một con ma men chẳng hề mó tay đến nghề ngỗng gì. Bà cũng vỡ lẽ ra rằng chính vì Valentin nghiện ngập mà cuộc hôn nhân trước của ông ta mới tan vỡ.
Là một người đàn bà Tây Ban Nha lưu lạc, cách đây hai năm trong một hộp đêm Carmen đã đắm đuối ngả đầu vào ngực Valentin hào hoa phong nhã mà không hề biết rằng mình đang dựa vô một con sâu rượu. Ôi, quỷ tha ma bắt trái tim nhẹ dạ của bà. Đồng lương hạng bét của một thợ giặt ủi quần áo chưa nuôi nổi thân bà giờ lại còn cáng thêm ông chồng vốn chỉ có trợ cấp thất nghiệp và say sưa tối ngày.
Valentine vẫn nói với bà là đang giữ một chân gác đêm với những cuộc đi tuần liên tục. Nhưng gác cho hãng nào thì ông ta lại không nói.
Bây giờ là 21 giờ 50. Ánh trăng mờ ảo lơ lửng trên bầu trời Neuzell với những hạt mưa lắc rắc.
Valentin mỉm cười bảo vợ:
- Chào cưng, anh đi gác đây. Năm giờ sáng mai anh sẽ về.
- Chúc anh vui vẻ.
- Vui vẻ gì. Vì công việc thì phải đi thôi.
Cánh cửa vừa khép lại sau lưng Valentin là Carmen cũng quyết định liền. Tính bà ưa mọi chuyện rõ ràng. Valentin đã lầm, nếu ông ta nghĩ bà tin mọi điều ông ta nói.
Carmen hối hả thay quần áo.
Bà cải trang giống hệt một người đàn ông với mũ áo của Valentin và lén đi theo ông chồng lẻo mép.
*
22 giờ 01 phút. Không có một ngọn đèn đường nào ở cuối phố Halbach. Đây chính là địa điểm thuận lợi để Valentin gặp hai kẻ đồng bọn.
Cựu tù phạm Freddy Mertens từng có thành tích xé đủ bốn cuốn lịch trong tù do tội đả thương người, cướp của, và vợ hắn tên là Inge, chuyện gia canh gác trong các vụ nhập nha. Bữa nay chúng có kế hoạch “thăm viếng” một biệt thự ở đường Hoàng Đế. Chủ nhà đã đi vắng. Trong biệt thự hẳn có nhiều đồ giá trị.
Ba đứa ma đầu đi thêm một quãng nữa rồi tấp vào một bờ giậu. Valentin và Freddy lủi ra sau biệt thự tức khắc. Coi, trong lúc Valentin đang hí hửng mở đồ nghề cắt kính ra thì Inge hoảng hốt chạy lại thì thào:
- Có kẻ theo dõi chúng ta.
- Hả? Ở đâu?
- Một thằng khốn kiếp đã bám theo chúng ta. Gã đang nấp tại một lối cổng tối om bên kia đường.
Freddy tái mặt:
- Cớm chăng?
- Ngó không có vẻ là cớm. Hình như gã chờ tụi mình xong việc mới gí súng hớt tay trên.
Valentin nghiến răng:
- Đừng hòng chơi được bọn này.
- Để tôi đi xem thế nào.
Freddy thẩy lại một câu trước khi biến vào bóng đêm mất hút.
Valentin chẳng nói chẳng rằng bắt đầu cắt kính. Đời nào gã chịu ngồi không chứ. Gã bẻ kính không một tiếng động mặc kệ ả Inge phập phồng lo sợ.
Chưa đầy năm phút Freddy đã trở lại cười khan:
- Inge nói đúng. Cái thằng chó đẻ ấy rình tụi mình. Tao đã mò đến sau lưng gã cho một chùy đích đáng. Gã ngủ rồi. Nếu khẩn trương tụi mình có thể khoắng sạch cái nhà này.
Hai thằng đàn ông chui vào ngôi biệt thự.
Mười phút sau, chúng đã khệ nệ tiến ra. Giọng Inge náo nức:
- Sao?
- Bá cháy. Vớ được mớ trang sức. Cả tiền nữa. Thôi, biến lẹ!
Khi lướt ngang đường Hoàng Đế, Valentin căng mắt ngó vô lối cổng xem có thấy kẻ theo dõi xấu số không. Freddy thì thào:
- Tao đã đặt nó vào chỗ tối sau tấm bảng chỉ đường để khỏi ai phát hiện ra nó ngay. Hình như nó bị chấn thương sọ não. Cho đáng kiếp.
Băng “nhập nha” chia tay nhau ở phố Halbach. Vợ chồng tên cựu tù phạm vừa khuất bóng, Valentin bất giác nghĩ ngay đến một tiệm rượu. Trời ạ, với 800 mark tiền chia trong tay, gã phải tự khao mình một chầu chớ. Trong lúc say sưa nghĩ ngợi, gót giày gã đặt lên vỉa hè của cổng khách sạn Erlenhof mà không hay.
Bảng đèn hiệu lấp lánh hàng chữ “Erlenhof – khách sạn lãng mạn”. Gã dừng lại, ánh mắt đầy hằn học:
- Mẹ kiếp! Đáng lẽ lúc này mình phải là ông chủ ở đây chớ đâu cần chôm chỉa đầu đường xó chợ.
Valentin tiếc hùi hụi khi nghĩ đến vận đỏ đã mất. Gã luồn dưới những bóng cây đi xuyên qua khuôn viên khách sạn.
- Ôi, người xưa cảnh cũ còn nguyên vẹn. Thằng con trời đánh của ta có lẽ đang ngáy khò khò.
Gã bất chợt dừng lại khi thấy chiếc xe hiệu Coupe Italia của Isabel đậu lù lù ở sân sau như thách thức.
Gã cúi xuống cửa sổ xe. Đương nhiên rồi! Isabel đã không khóa cửa xe!
Valentin mừng húm phát hiện chiếc xắc tay của người vợ cũ trên nệm ghế. Nhanh như chớp, gã bốc gọn chiếc xắc. Nào, kiểm tra thử xem có tiền bạc không. Tiền ít quá, nhưng bằng lái xe, sổ séc, hộp mĩ phẩm, khăn tay, chùm chìa khóa… sẽ là mớ chiến lợi phẩm đáng khai thác sau này.
Cho mi biết thế nào là mất cảnh giác, đồ khốn! - Gã nghĩ, và lẩn vào bóng đêm.
*
Lúc 22 giờ 50 phút, Tarzan bật dậy khỏi giường vì khát nước.
Tròn Vo ngáy khò khò. Karl nghiến răng trong mơ. Tarzan bước ra hành lang tính kiếm một li nước khoáng.
Ê, hắn vừa thò đầu chừng ba bước thì suýt đụng phải dì Isabel.
- Lạy Chúa, ai vậy?
- Cháu đây, Tarzan đây. Cháu muốn uống chút gì đó.
- Trời hỡi, cháu chưa mở cái tủ lạnh nhỏ trong phòng sao? Trong đó có đủ thứ nước giải khát.
- Dạ, chưa! Nhưng dì tính đi đâu mà khoác áo choàng và mang ủng vậy?
- À, dì phải đến gặp Valentin để giải quyết dứt điểm mọi việc. Nếu không đi, đêm nay chắc dì không chợp mắt nổi. Ông ta sẽ không được lấy tên của dì ra mà ghi nợ tứ tung nữa.
Tarzan lo ngại:
- Dì không sợ ông ta hành hung sao?
- Có, dì cũng đã từng nếm mùi thượng cẳng chân, hạ cẳng tay của ông ta nhiều lần thuở còn chung sống. Từ khi li dị ông ta càng căm thù dì. Dì tính nhờ ông Glattfeldt cùng đi, nhưng lấy ai trực lễ tân được.
- Mười ông Glattfeldt cũng không bằng cháu. Dì tin đi. Cháu có thể là một vệ sĩ đủ sức đảm bảo an toàn cho dì.
Dì Isa thở phào:
- Thôi… được. Cảm ơn cháu, Tarzan.
Khi hai người đã yên vị trong xe, dì Isa nhìn vào băng sau rồi thở dài thườn thượt:
- Lạy Chúa, dì lại đãng trí nữa.
- Lại mất gì nữa ạ?
- Dì cứ tưởng bỏ quên xắc tay ở trong xe, ai ngờ không phải.
Tarzan cười:
- Rồi Jorg sẽ tìm ra thôi.
Chiếc Coupe phóng vút đi.
Tại căn hộ tối tăm của Valentin, Tarzan mò mẫm hoài không thấy núm chuông mà chỉ thấy tấm biển nhỏ ghi tên Valentin Koschen và Carmen Tottrich.
Hắn gõ, rồi đập cửa thình thình. Rốt cuộc đành quay ra xe.
- Trong nhà không có ai dì ạ. Để đến mai được không ạ? Hay chúng ta đợi?
Isabel cúi về phía trước, nhìn về cuối phố, nơi có một người đàn ông đang đi đến.
- Con sâu rượu về kia kìa.
Đúng là “tài tử” Valentin dáng cao lớn đã về. Ngó từ xa, Tarzan có cảm tưởng ông ta vừa dúi vào dưới áo choàng một vật gì đó. Có thể là chai rượu chăng? Mà sao động tác của ông ta vội vã, lén lút lắm.
Gã đàn ông cũng nhận ra chiếc xe hơi lộng lẫy của người vợ cũ.
Isabel xuống xe.
Valentine dừng lại, cách chỗ Isabel một bước nhảy dài, gườm gườm:
- Cô tìm tôi à?
- Chào anh, Valentin. Đây là Peter Carsten, người bạn của gia đình chị tôi và tôi.
Valentin tặng Tarzan một nụ cười trắng lóa, cánh tay trái càng kẹp chặt vào nách. Đến bây giờ, Tarzan có thể khẳng định rằng vật cồm cộm trong áo khoác của gã không có vẻ gì là một chai rượu.
- Sao, Isa thân mến. Lí do gì mà tôi lại được vinh dự thế này?
- Tôi buộc phải nói chuyện lần cuối cùng với anh. Tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là chúng ta nên vào trong nhà để khỏi làm kinh động hàng xóm.
Valentin đảo mắt sòng sọc vô trong:
- Gìơ này có lẽ Carmen đã ngủ. Nào, xin mời. Nhưng… khoan, đợi tôi bật đèn đã.
Gã nói xong là lách qua cửa nhanh như chớp, và không vội bật đèn. Vài phút sau, đèn sáng lên. Valentin đã không còn kẹp gì trong nách. Tarzan nghĩ thầm: “Chắc ông ta đã kịp cất đi rồi!”.
Tarzan phải dựa lưng vào tường để đề phòng bất trắc, trong khi dì Isa ngồi ghé xuống một cái ghế trong phòng khách.
Tiếng Isabel dứt khoát:
- Anh nghĩ gì mà để tôi thanh toán hóa đơn tiền nợ ba quán rượu hả? Tôi với anh đâu có còn chi dính líu đến nhau.
Valentin cười gượng gạo:
- Thảo nào tôi chẳng thấy chủ nợ nào gõ cửa cả. Chắc họ nhầm lẫn thôi. Hừ, nhưng xét cho cùng, sự nhầm lẫn này cũng có cái hay đấy chớ! Cô thừa tiền như thế chẳng lẽ không đỡ đần tôi chút ít?... Mà này, có nên để thằng nhãi kia xía vô chuyện riêng giữa tôi và cô không, Isabel?
- Peter có quyền biết hết mọi chuyện.
- Tôi muốn nó xéo đi thì hơn.
- Được, tôi sẽ cùng đi luôn với Peter nhưng sau đó tôi sẽ lập tức giao cho luật sư riêng của tôi giải quyết với anh.
- Thôi được. Thì để nó ở lại, thằng ôn con! Hừ, cô đã đá đít tôi khỏi cửa mà không chia chác một đồng nào. Mà tôi thì đã dành cho cô những năm đẹp nhất của đời mình…
Isabel nghẹn lời:
- Lạy Chúa, anh đã hủy hoại cuộc đời tôi lẫn các đồ vật đáng giá của tôi còn chưa đủ ư? Anh thật vô liêm sỉ. Thôi được, tôi sẽ cho đăng báo công khai rằng giữa tôi và anh không có thoả thuận gì để các chủ nợ của anh biết vậy.
Valentin trút bỏ mặt nạ phỉnh phờ, hằn học nhìn người vợ cũ:
- Thôi đi, cái đồ đàn bà hợm hĩnh. Cô có tiền, có khách sạn, cưỡi ô-tô sang trọng nên cô tưởng mình tốt đẹp lắm hả?
Tarzan cảm thấy đã đến lúc phải lên tiếng:
- Yêu cầu ông không được xúc phạm người khác! Lúc trước ông gọi tôi là ôn con, tôi đã cho qua. Nhưng nếu ông xúc phạm bà Isabel, ông sẽ phải đương đầu với tôi đấy!
- Gớm, mày làm tao sợ vãi ra đây. Đồ ranh con chưa ráo máu đầu đã lớn lối.
- Đợi đấy, ông sẽ được như thế khi tôi bẻ giùm ông vài lóng xương.
Đúng lúc Tarzan định tẩm quất gã một trận thì chuông điện thoại trong nhà gã vang lên. Ngay lập tức Valentin nhấc máy.
- Tôi, Valentin đây… hả?
Gã gào lên như con heo bị chọc tiết:
- Sao? Không… không thể có chuyện đó… không… khoan đã…
Gã đặt ống nghe xuống bàn, cắm cổ chạy ào ra khỏi phòng khách, đẩy tung các cánh cửa:
- Ma quỷ ơi, Carmen! Em ở đâu, Carmen? Chết tôi rồi…
Gã trở lại với nước da của quỷ nhập tràng. Chiếc ống nói trong tay Valentin run lên bần bật:
- Đúng… đúng… cô ấy không có nhà.Tôi không… hiểu. Ông nói tai nạn đã xảy ra ở đâu? Đường Hoàng Đế à? Trong một lối cổng hả? Và… đối diện ngôi biệt thự bị mất trộm. Trời ơi là trời, Carmen đáng thương của tôi có tội tình gì. Hả? Cô ấy được đưa vào bệnh viện hả? Vâng, tôi đến ngay.
Gã gác máy và rớt phịch xuống ghế bành. Vành môi méo xệch như đang trong cơn mộng du:
- Ôi, Carmen… trọng thương, bất tỉnh… bị một cú ở đầu… Trời hỡi, tại sao cưng lại mò đến đường Hoàng Đế chớ?
Đột ngột Valentin nhảy dựng:
- Cái gì… chết mẹ, đúng rồi… ôi, không, không…
Thái độ “lên đồng” của ông chồng cũ làm Isabel sợ xanh mặt. Người phụ nữ lắp bắp:
- Cô ấy bị… tai nạn à?
- Bị đánh một chùy từ phía sau, cô hiểu chưa. Cảnh sát vừa phôn tới cho hay như vậy. Tôi phải đến bệnh viện gấp, Carmen có thể bị… thần kinh sọ não, trời ơi…
Gã chống tay đứng dậy. Dì Isa nhìn gã ngậm ngùi:
- Nếu anh không có ô-tô thì…
- Vâng, cô làm ơn… chở tôi tới đó được chứ?
- Đương nhiên.
*
Làm như những người khách của khách sạn Weekend, ba gã sát thủ của Plockl mò vào bể bơi chẳng gặp trở ngại gì. Sau khi chắc chắn rằng không có ai quan sát, Gianni thận trọng lấy từ trong cặp xách tay ra một cái can nhỏ. Gã đeo găng cao su vào và vặn nút can, rồi dốc thứ dung dịch ăn mòn trong can xuống bể nước.
Hậu quả xuất hiện tức thì. Nước sủi bọt một lúc bốc mùi hăng nồng nặc, cay sè. Hodi đứng bên cạnh gật gù:
- Thứ này lợi hại thiệt.
- Chứ gì nữa. Mày sẽ thấy mớ gạch men ở thành hồ sứt mẻ hết. Một con rùa mà lỡ lội qua đây sẽ tan cái mai trên lưng như chơi.
- Hà hà, tao cứ tưởng con rùa sẽ rã hết thịt thành món súp rùa chớ. Ha ha ha!
Gianni lạnh lùng dán một tờ giấy ngoài cửa kính khu bể bơi. Ở đó có dòng chữ in màu đen: TẠM THỜI ĐÓNG CỬA VÌ NGUY HIỂM CHẾT NGƯỜI.
Xong đâu đấy, chúng lên xe tới trạm điện thoại.
Người thực hiện giai đoạn hai của cuộc khủng bố là Hodi. Gã chui vào trạm, chắn một chân để cửa hé mở và hai tên người Italia có thể cùng nghe được.
Hodi quay số của Weekend. Gã bịt mũi thay đổi giọng nói:
- Cho tôi nói chuyện với bá tước Paletti. Việc rất khẩn.
- Rất tiếc thưa ông, hiện tôi không thể nối máy cho ngày bá tước. Cảm phiền ông vui lòng để sáng sớm mai, từ tám giờ.
- Tôi đã bảo việc rất khẩn. Hãy dựng ông ta khỏi giường!
- Tôi sẽ thử xem. Xin đợi một phút.
Vài giây sau, giọng nói điềm đạm của một người hẳn được giáo dục rất chu đáo xưng danh bá tước Paletti. Hodi vào đề ngay:
- Chào vị bá tước giàu sụ. Tôi thừa lệnh Mafia để phát ngôn. Ông thừa hiểu vậy nghĩa là sao rồi hả! Chúng tôi đã chọn Weekend để bảo kê nhân mạng và tài vật. Phước đức ba đời cho ông đấy, bá tước. Hơn hẳn bất cứ mọi cơ quan quyền lực và bảo hiểm của chính quyền, Mafia “chấm” khách sạn ông từ giờ phút này. Rõ chứ? Tất nhiên, chúng tôi không thể dùng súng đạn bảo kê không công cho ông hết ngày này sang ngày khác, ông phải có nghĩa vụ đáp lại sự ưu tiên này, với giá phải chăng. Những “khách hàng” chậm chân khác kể từ tháng 7 năm nay trở đi sẽ phải trả lương cho chúng tôi gấp đôi, thậm chí gấp ba nữa. Còn ông, hàng tháng ông chỉ phải chi 20.000 mark và trưa mai sẽ là đợt thanh toán đầu tiên. Chúng tôi không cho hóa đơn đâu. Chắc ông đã biết, chúng tôi làm ăn trên cơ sở tin cậy lẫn nhau.
Rõ ràng Hodi chỉ biết mình mà không biết người. Một nhân vật có uy cỡ… bá tước Paletti đâu phải dễ xỏ mũi. Ông ta trấn tĩnh được ngay:
- Và chỉ vì cái việc ngu ngốc này mà ông lôi tôi dậy khỏi giường ư? Vô liêm sỉ. Nếu còn gọi tiếp để lải nhải, tôi sẽ báo cảnh sát.
Hodi bắt đầu nóng máu:
- Đây không hoài công gọi lần nữa đâu. Có điều ông sẽ tàn phế ngay lập tức nếu bọn cớm ngửi ra vụ bảo kê này. Hê hê, chúng tôi chưa ra tay đâu, nhưng một kẻ nào đó đã dằn mặt ông trước. Không tin ông cứ thử xuống bể bơi nhúng tay vô nước xem sao. Bảo đảm ngón tay ông rụng vì một loại hóa chất cực độc. Nhưng, như đã nói, con mắt cảnh giác của chúng tôi có ở khắp mọi nơi. Chúng tôi đã phát hiện ra kẻ phá hoại và rất nhân đạo treo một tấm bảng báo động nguy hiểm trước cửa khu bể bơi. Ông phải cho khóa cửa, thau bể đi, nếu không muốn các vị khách của ông tuột da. Tôi nhắc lại, ông Paletti: chỉ một lời với cảnh sát, ông sẽ tan đời. Hãy chuẩn bị tiền. Trưa mai tôi sẽ gọi!
- Đừng tưởng dọa được ta! Đừng hòng! Ta thừa biết kẻ nào nấp sau vụ này. Các người chẳng liên quan gì tới Mafia cả. Vì ghen tị mà họ xúi giục các người phá hoại thôi. Đừng mong dọa ta, lũ Mafia tỉnh lẻ các người! Ha ha!
Paletti cúp máy không thương tiếc.
Gianni đứng ngoài thò đầu vô hí hửng:
- Ăn tiền hả Hodi?
- Ăn cám sú thì có. Cái lão ngốc này cho rằng chúng ta là tay sai của đám kèn cựa với lão.
- Rồi sao?
- Sao cái gì? Tao có rúc trong sọ lão đâu mà biết. Có thể lão sẽ nghĩ lại khi chứng kiến cái bể bơi bị đầu độc. Ai mà tin lũ khách sạn vùng này dám mạnh tay như vậy chớ.
Massimo giận run:
- Nghĩa là lão đếch chịu mở hầu bao. Có lẽ phải cho lão “lên bờ xuống ruộng” nhiều lần lão mới ói tiền ra. Tao nghĩ là phải làm một cú ra trò mới được.
Hodi gật đầu:
- Có lẽ thế thật!
- Đúng vậy. Phải chặt đẹp.
Gianni hỏi dồn:
- Đứa nào đây? Lão hay một nhân viên của lão?
Hodi cười lạnh:
- Tao nghĩ cho một mồi lửa hiệu quả hơn. Sẽ có một vụ hỏa hoạn nhỏ vừa đủ để lão chi ra 20.000 mark mỗi tháng. Mẹ, được Mafia bảo kê mà còn bày đặt không ưng. Không ưng nhẹ thì ưng nặng vậy, hê hê…
Là một người đàn bà Tây Ban Nha lưu lạc, cách đây hai năm trong một hộp đêm Carmen đã đắm đuối ngả đầu vào ngực Valentin hào hoa phong nhã mà không hề biết rằng mình đang dựa vô một con sâu rượu. Ôi, quỷ tha ma bắt trái tim nhẹ dạ của bà. Đồng lương hạng bét của một thợ giặt ủi quần áo chưa nuôi nổi thân bà giờ lại còn cáng thêm ông chồng vốn chỉ có trợ cấp thất nghiệp và say sưa tối ngày.
Valentine vẫn nói với bà là đang giữ một chân gác đêm với những cuộc đi tuần liên tục. Nhưng gác cho hãng nào thì ông ta lại không nói.
Bây giờ là 21 giờ 50. Ánh trăng mờ ảo lơ lửng trên bầu trời Neuzell với những hạt mưa lắc rắc.
Valentin mỉm cười bảo vợ:
- Chào cưng, anh đi gác đây. Năm giờ sáng mai anh sẽ về.
- Chúc anh vui vẻ.
- Vui vẻ gì. Vì công việc thì phải đi thôi.
Cánh cửa vừa khép lại sau lưng Valentin là Carmen cũng quyết định liền. Tính bà ưa mọi chuyện rõ ràng. Valentin đã lầm, nếu ông ta nghĩ bà tin mọi điều ông ta nói.
Carmen hối hả thay quần áo.
Bà cải trang giống hệt một người đàn ông với mũ áo của Valentin và lén đi theo ông chồng lẻo mép.
*
22 giờ 01 phút. Không có một ngọn đèn đường nào ở cuối phố Halbach. Đây chính là địa điểm thuận lợi để Valentin gặp hai kẻ đồng bọn.
Cựu tù phạm Freddy Mertens từng có thành tích xé đủ bốn cuốn lịch trong tù do tội đả thương người, cướp của, và vợ hắn tên là Inge, chuyện gia canh gác trong các vụ nhập nha. Bữa nay chúng có kế hoạch “thăm viếng” một biệt thự ở đường Hoàng Đế. Chủ nhà đã đi vắng. Trong biệt thự hẳn có nhiều đồ giá trị.
Ba đứa ma đầu đi thêm một quãng nữa rồi tấp vào một bờ giậu. Valentin và Freddy lủi ra sau biệt thự tức khắc. Coi, trong lúc Valentin đang hí hửng mở đồ nghề cắt kính ra thì Inge hoảng hốt chạy lại thì thào:
- Có kẻ theo dõi chúng ta.
- Hả? Ở đâu?
- Một thằng khốn kiếp đã bám theo chúng ta. Gã đang nấp tại một lối cổng tối om bên kia đường.
Freddy tái mặt:
- Cớm chăng?
- Ngó không có vẻ là cớm. Hình như gã chờ tụi mình xong việc mới gí súng hớt tay trên.
Valentin nghiến răng:
- Đừng hòng chơi được bọn này.
- Để tôi đi xem thế nào.
Freddy thẩy lại một câu trước khi biến vào bóng đêm mất hút.
Valentin chẳng nói chẳng rằng bắt đầu cắt kính. Đời nào gã chịu ngồi không chứ. Gã bẻ kính không một tiếng động mặc kệ ả Inge phập phồng lo sợ.
Chưa đầy năm phút Freddy đã trở lại cười khan:
- Inge nói đúng. Cái thằng chó đẻ ấy rình tụi mình. Tao đã mò đến sau lưng gã cho một chùy đích đáng. Gã ngủ rồi. Nếu khẩn trương tụi mình có thể khoắng sạch cái nhà này.
Hai thằng đàn ông chui vào ngôi biệt thự.
Mười phút sau, chúng đã khệ nệ tiến ra. Giọng Inge náo nức:
- Sao?
- Bá cháy. Vớ được mớ trang sức. Cả tiền nữa. Thôi, biến lẹ!
Khi lướt ngang đường Hoàng Đế, Valentin căng mắt ngó vô lối cổng xem có thấy kẻ theo dõi xấu số không. Freddy thì thào:
- Tao đã đặt nó vào chỗ tối sau tấm bảng chỉ đường để khỏi ai phát hiện ra nó ngay. Hình như nó bị chấn thương sọ não. Cho đáng kiếp.
Băng “nhập nha” chia tay nhau ở phố Halbach. Vợ chồng tên cựu tù phạm vừa khuất bóng, Valentin bất giác nghĩ ngay đến một tiệm rượu. Trời ạ, với 800 mark tiền chia trong tay, gã phải tự khao mình một chầu chớ. Trong lúc say sưa nghĩ ngợi, gót giày gã đặt lên vỉa hè của cổng khách sạn Erlenhof mà không hay.
Bảng đèn hiệu lấp lánh hàng chữ “Erlenhof – khách sạn lãng mạn”. Gã dừng lại, ánh mắt đầy hằn học:
- Mẹ kiếp! Đáng lẽ lúc này mình phải là ông chủ ở đây chớ đâu cần chôm chỉa đầu đường xó chợ.
Valentin tiếc hùi hụi khi nghĩ đến vận đỏ đã mất. Gã luồn dưới những bóng cây đi xuyên qua khuôn viên khách sạn.
- Ôi, người xưa cảnh cũ còn nguyên vẹn. Thằng con trời đánh của ta có lẽ đang ngáy khò khò.
Gã bất chợt dừng lại khi thấy chiếc xe hiệu Coupe Italia của Isabel đậu lù lù ở sân sau như thách thức.
Gã cúi xuống cửa sổ xe. Đương nhiên rồi! Isabel đã không khóa cửa xe!
Valentin mừng húm phát hiện chiếc xắc tay của người vợ cũ trên nệm ghế. Nhanh như chớp, gã bốc gọn chiếc xắc. Nào, kiểm tra thử xem có tiền bạc không. Tiền ít quá, nhưng bằng lái xe, sổ séc, hộp mĩ phẩm, khăn tay, chùm chìa khóa… sẽ là mớ chiến lợi phẩm đáng khai thác sau này.
Cho mi biết thế nào là mất cảnh giác, đồ khốn! - Gã nghĩ, và lẩn vào bóng đêm.
*
Lúc 22 giờ 50 phút, Tarzan bật dậy khỏi giường vì khát nước.
Tròn Vo ngáy khò khò. Karl nghiến răng trong mơ. Tarzan bước ra hành lang tính kiếm một li nước khoáng.
Ê, hắn vừa thò đầu chừng ba bước thì suýt đụng phải dì Isabel.
- Lạy Chúa, ai vậy?
- Cháu đây, Tarzan đây. Cháu muốn uống chút gì đó.
- Trời hỡi, cháu chưa mở cái tủ lạnh nhỏ trong phòng sao? Trong đó có đủ thứ nước giải khát.
- Dạ, chưa! Nhưng dì tính đi đâu mà khoác áo choàng và mang ủng vậy?
- À, dì phải đến gặp Valentin để giải quyết dứt điểm mọi việc. Nếu không đi, đêm nay chắc dì không chợp mắt nổi. Ông ta sẽ không được lấy tên của dì ra mà ghi nợ tứ tung nữa.
Tarzan lo ngại:
- Dì không sợ ông ta hành hung sao?
- Có, dì cũng đã từng nếm mùi thượng cẳng chân, hạ cẳng tay của ông ta nhiều lần thuở còn chung sống. Từ khi li dị ông ta càng căm thù dì. Dì tính nhờ ông Glattfeldt cùng đi, nhưng lấy ai trực lễ tân được.
- Mười ông Glattfeldt cũng không bằng cháu. Dì tin đi. Cháu có thể là một vệ sĩ đủ sức đảm bảo an toàn cho dì.
Dì Isa thở phào:
- Thôi… được. Cảm ơn cháu, Tarzan.
Khi hai người đã yên vị trong xe, dì Isa nhìn vào băng sau rồi thở dài thườn thượt:
- Lạy Chúa, dì lại đãng trí nữa.
- Lại mất gì nữa ạ?
- Dì cứ tưởng bỏ quên xắc tay ở trong xe, ai ngờ không phải.
Tarzan cười:
- Rồi Jorg sẽ tìm ra thôi.
Chiếc Coupe phóng vút đi.
Tại căn hộ tối tăm của Valentin, Tarzan mò mẫm hoài không thấy núm chuông mà chỉ thấy tấm biển nhỏ ghi tên Valentin Koschen và Carmen Tottrich.
Hắn gõ, rồi đập cửa thình thình. Rốt cuộc đành quay ra xe.
- Trong nhà không có ai dì ạ. Để đến mai được không ạ? Hay chúng ta đợi?
Isabel cúi về phía trước, nhìn về cuối phố, nơi có một người đàn ông đang đi đến.
- Con sâu rượu về kia kìa.
Đúng là “tài tử” Valentin dáng cao lớn đã về. Ngó từ xa, Tarzan có cảm tưởng ông ta vừa dúi vào dưới áo choàng một vật gì đó. Có thể là chai rượu chăng? Mà sao động tác của ông ta vội vã, lén lút lắm.
Gã đàn ông cũng nhận ra chiếc xe hơi lộng lẫy của người vợ cũ.
Isabel xuống xe.
Valentine dừng lại, cách chỗ Isabel một bước nhảy dài, gườm gườm:
- Cô tìm tôi à?
- Chào anh, Valentin. Đây là Peter Carsten, người bạn của gia đình chị tôi và tôi.
Valentin tặng Tarzan một nụ cười trắng lóa, cánh tay trái càng kẹp chặt vào nách. Đến bây giờ, Tarzan có thể khẳng định rằng vật cồm cộm trong áo khoác của gã không có vẻ gì là một chai rượu.
- Sao, Isa thân mến. Lí do gì mà tôi lại được vinh dự thế này?
- Tôi buộc phải nói chuyện lần cuối cùng với anh. Tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là chúng ta nên vào trong nhà để khỏi làm kinh động hàng xóm.
Valentin đảo mắt sòng sọc vô trong:
- Gìơ này có lẽ Carmen đã ngủ. Nào, xin mời. Nhưng… khoan, đợi tôi bật đèn đã.
Gã nói xong là lách qua cửa nhanh như chớp, và không vội bật đèn. Vài phút sau, đèn sáng lên. Valentin đã không còn kẹp gì trong nách. Tarzan nghĩ thầm: “Chắc ông ta đã kịp cất đi rồi!”.
Tarzan phải dựa lưng vào tường để đề phòng bất trắc, trong khi dì Isa ngồi ghé xuống một cái ghế trong phòng khách.
Tiếng Isabel dứt khoát:
- Anh nghĩ gì mà để tôi thanh toán hóa đơn tiền nợ ba quán rượu hả? Tôi với anh đâu có còn chi dính líu đến nhau.
Valentin cười gượng gạo:
- Thảo nào tôi chẳng thấy chủ nợ nào gõ cửa cả. Chắc họ nhầm lẫn thôi. Hừ, nhưng xét cho cùng, sự nhầm lẫn này cũng có cái hay đấy chớ! Cô thừa tiền như thế chẳng lẽ không đỡ đần tôi chút ít?... Mà này, có nên để thằng nhãi kia xía vô chuyện riêng giữa tôi và cô không, Isabel?
- Peter có quyền biết hết mọi chuyện.
- Tôi muốn nó xéo đi thì hơn.
- Được, tôi sẽ cùng đi luôn với Peter nhưng sau đó tôi sẽ lập tức giao cho luật sư riêng của tôi giải quyết với anh.
- Thôi được. Thì để nó ở lại, thằng ôn con! Hừ, cô đã đá đít tôi khỏi cửa mà không chia chác một đồng nào. Mà tôi thì đã dành cho cô những năm đẹp nhất của đời mình…
Isabel nghẹn lời:
- Lạy Chúa, anh đã hủy hoại cuộc đời tôi lẫn các đồ vật đáng giá của tôi còn chưa đủ ư? Anh thật vô liêm sỉ. Thôi được, tôi sẽ cho đăng báo công khai rằng giữa tôi và anh không có thoả thuận gì để các chủ nợ của anh biết vậy.
Valentin trút bỏ mặt nạ phỉnh phờ, hằn học nhìn người vợ cũ:
- Thôi đi, cái đồ đàn bà hợm hĩnh. Cô có tiền, có khách sạn, cưỡi ô-tô sang trọng nên cô tưởng mình tốt đẹp lắm hả?
Tarzan cảm thấy đã đến lúc phải lên tiếng:
- Yêu cầu ông không được xúc phạm người khác! Lúc trước ông gọi tôi là ôn con, tôi đã cho qua. Nhưng nếu ông xúc phạm bà Isabel, ông sẽ phải đương đầu với tôi đấy!
- Gớm, mày làm tao sợ vãi ra đây. Đồ ranh con chưa ráo máu đầu đã lớn lối.
- Đợi đấy, ông sẽ được như thế khi tôi bẻ giùm ông vài lóng xương.
Đúng lúc Tarzan định tẩm quất gã một trận thì chuông điện thoại trong nhà gã vang lên. Ngay lập tức Valentin nhấc máy.
- Tôi, Valentin đây… hả?
Gã gào lên như con heo bị chọc tiết:
- Sao? Không… không thể có chuyện đó… không… khoan đã…
Gã đặt ống nghe xuống bàn, cắm cổ chạy ào ra khỏi phòng khách, đẩy tung các cánh cửa:
- Ma quỷ ơi, Carmen! Em ở đâu, Carmen? Chết tôi rồi…
Gã trở lại với nước da của quỷ nhập tràng. Chiếc ống nói trong tay Valentin run lên bần bật:
- Đúng… đúng… cô ấy không có nhà.Tôi không… hiểu. Ông nói tai nạn đã xảy ra ở đâu? Đường Hoàng Đế à? Trong một lối cổng hả? Và… đối diện ngôi biệt thự bị mất trộm. Trời ơi là trời, Carmen đáng thương của tôi có tội tình gì. Hả? Cô ấy được đưa vào bệnh viện hả? Vâng, tôi đến ngay.
Gã gác máy và rớt phịch xuống ghế bành. Vành môi méo xệch như đang trong cơn mộng du:
- Ôi, Carmen… trọng thương, bất tỉnh… bị một cú ở đầu… Trời hỡi, tại sao cưng lại mò đến đường Hoàng Đế chớ?
Đột ngột Valentin nhảy dựng:
- Cái gì… chết mẹ, đúng rồi… ôi, không, không…
Thái độ “lên đồng” của ông chồng cũ làm Isabel sợ xanh mặt. Người phụ nữ lắp bắp:
- Cô ấy bị… tai nạn à?
- Bị đánh một chùy từ phía sau, cô hiểu chưa. Cảnh sát vừa phôn tới cho hay như vậy. Tôi phải đến bệnh viện gấp, Carmen có thể bị… thần kinh sọ não, trời ơi…
Gã chống tay đứng dậy. Dì Isa nhìn gã ngậm ngùi:
- Nếu anh không có ô-tô thì…
- Vâng, cô làm ơn… chở tôi tới đó được chứ?
- Đương nhiên.
*
Làm như những người khách của khách sạn Weekend, ba gã sát thủ của Plockl mò vào bể bơi chẳng gặp trở ngại gì. Sau khi chắc chắn rằng không có ai quan sát, Gianni thận trọng lấy từ trong cặp xách tay ra một cái can nhỏ. Gã đeo găng cao su vào và vặn nút can, rồi dốc thứ dung dịch ăn mòn trong can xuống bể nước.
Hậu quả xuất hiện tức thì. Nước sủi bọt một lúc bốc mùi hăng nồng nặc, cay sè. Hodi đứng bên cạnh gật gù:
- Thứ này lợi hại thiệt.
- Chứ gì nữa. Mày sẽ thấy mớ gạch men ở thành hồ sứt mẻ hết. Một con rùa mà lỡ lội qua đây sẽ tan cái mai trên lưng như chơi.
- Hà hà, tao cứ tưởng con rùa sẽ rã hết thịt thành món súp rùa chớ. Ha ha ha!
Gianni lạnh lùng dán một tờ giấy ngoài cửa kính khu bể bơi. Ở đó có dòng chữ in màu đen: TẠM THỜI ĐÓNG CỬA VÌ NGUY HIỂM CHẾT NGƯỜI.
Xong đâu đấy, chúng lên xe tới trạm điện thoại.
Người thực hiện giai đoạn hai của cuộc khủng bố là Hodi. Gã chui vào trạm, chắn một chân để cửa hé mở và hai tên người Italia có thể cùng nghe được.
Hodi quay số của Weekend. Gã bịt mũi thay đổi giọng nói:
- Cho tôi nói chuyện với bá tước Paletti. Việc rất khẩn.
- Rất tiếc thưa ông, hiện tôi không thể nối máy cho ngày bá tước. Cảm phiền ông vui lòng để sáng sớm mai, từ tám giờ.
- Tôi đã bảo việc rất khẩn. Hãy dựng ông ta khỏi giường!
- Tôi sẽ thử xem. Xin đợi một phút.
Vài giây sau, giọng nói điềm đạm của một người hẳn được giáo dục rất chu đáo xưng danh bá tước Paletti. Hodi vào đề ngay:
- Chào vị bá tước giàu sụ. Tôi thừa lệnh Mafia để phát ngôn. Ông thừa hiểu vậy nghĩa là sao rồi hả! Chúng tôi đã chọn Weekend để bảo kê nhân mạng và tài vật. Phước đức ba đời cho ông đấy, bá tước. Hơn hẳn bất cứ mọi cơ quan quyền lực và bảo hiểm của chính quyền, Mafia “chấm” khách sạn ông từ giờ phút này. Rõ chứ? Tất nhiên, chúng tôi không thể dùng súng đạn bảo kê không công cho ông hết ngày này sang ngày khác, ông phải có nghĩa vụ đáp lại sự ưu tiên này, với giá phải chăng. Những “khách hàng” chậm chân khác kể từ tháng 7 năm nay trở đi sẽ phải trả lương cho chúng tôi gấp đôi, thậm chí gấp ba nữa. Còn ông, hàng tháng ông chỉ phải chi 20.000 mark và trưa mai sẽ là đợt thanh toán đầu tiên. Chúng tôi không cho hóa đơn đâu. Chắc ông đã biết, chúng tôi làm ăn trên cơ sở tin cậy lẫn nhau.
Rõ ràng Hodi chỉ biết mình mà không biết người. Một nhân vật có uy cỡ… bá tước Paletti đâu phải dễ xỏ mũi. Ông ta trấn tĩnh được ngay:
- Và chỉ vì cái việc ngu ngốc này mà ông lôi tôi dậy khỏi giường ư? Vô liêm sỉ. Nếu còn gọi tiếp để lải nhải, tôi sẽ báo cảnh sát.
Hodi bắt đầu nóng máu:
- Đây không hoài công gọi lần nữa đâu. Có điều ông sẽ tàn phế ngay lập tức nếu bọn cớm ngửi ra vụ bảo kê này. Hê hê, chúng tôi chưa ra tay đâu, nhưng một kẻ nào đó đã dằn mặt ông trước. Không tin ông cứ thử xuống bể bơi nhúng tay vô nước xem sao. Bảo đảm ngón tay ông rụng vì một loại hóa chất cực độc. Nhưng, như đã nói, con mắt cảnh giác của chúng tôi có ở khắp mọi nơi. Chúng tôi đã phát hiện ra kẻ phá hoại và rất nhân đạo treo một tấm bảng báo động nguy hiểm trước cửa khu bể bơi. Ông phải cho khóa cửa, thau bể đi, nếu không muốn các vị khách của ông tuột da. Tôi nhắc lại, ông Paletti: chỉ một lời với cảnh sát, ông sẽ tan đời. Hãy chuẩn bị tiền. Trưa mai tôi sẽ gọi!
- Đừng tưởng dọa được ta! Đừng hòng! Ta thừa biết kẻ nào nấp sau vụ này. Các người chẳng liên quan gì tới Mafia cả. Vì ghen tị mà họ xúi giục các người phá hoại thôi. Đừng mong dọa ta, lũ Mafia tỉnh lẻ các người! Ha ha!
Paletti cúp máy không thương tiếc.
Gianni đứng ngoài thò đầu vô hí hửng:
- Ăn tiền hả Hodi?
- Ăn cám sú thì có. Cái lão ngốc này cho rằng chúng ta là tay sai của đám kèn cựa với lão.
- Rồi sao?
- Sao cái gì? Tao có rúc trong sọ lão đâu mà biết. Có thể lão sẽ nghĩ lại khi chứng kiến cái bể bơi bị đầu độc. Ai mà tin lũ khách sạn vùng này dám mạnh tay như vậy chớ.
Massimo giận run:
- Nghĩa là lão đếch chịu mở hầu bao. Có lẽ phải cho lão “lên bờ xuống ruộng” nhiều lần lão mới ói tiền ra. Tao nghĩ là phải làm một cú ra trò mới được.
Hodi gật đầu:
- Có lẽ thế thật!
- Đúng vậy. Phải chặt đẹp.
Gianni hỏi dồn:
- Đứa nào đây? Lão hay một nhân viên của lão?
Hodi cười lạnh:
- Tao nghĩ cho một mồi lửa hiệu quả hơn. Sẽ có một vụ hỏa hoạn nhỏ vừa đủ để lão chi ra 20.000 mark mỗi tháng. Mẹ, được Mafia bảo kê mà còn bày đặt không ưng. Không ưng nhẹ thì ưng nặng vậy, hê hê…
/703
|