Vừa trở về từ Erlenhof, dì Isa đã thấy Glattfeldt đứng chằm chằm trước tiền sảnh. Lão ta nói gọn lỏn:
- Tôi phải chia tay bà chủ tối nay. Sáu giờ rưỡi sáng mai hết ca trực tôi phải đi sớm không thể đánh thức bà chủ dậy được.
Dì Isa cố tỏ ra bình thường:
- Ông đã làm xong thủ tục chưa?
- Tôi đã trả căn hộ và bán xe hơi, xong xuôi hết rồi.
- Thật đáng tiếc là ông không chịu ở với chúng tôi. Chúc ông lên đường nhiều may mắn.
Tarzan cũng nói:
- Chúc ông chuyến đi tốt lành.
*
Lúc này trong sảnh của Erlenhof chỉ còn tù mù một ngọn đèn. Đâu đâu cũng lặng tờ. Glattfeldt chống tay lên quầy nghe ngóng động tịnh một hồi rồi trở vô văn phòng, mở két sắt. Trong nháy mắt lão đã cầm trên tay cái gói. Glattfeldt mất nửa giờ để bóc tờ niêm phong mà không làm suy suyển chút nào.
Coi, trước mắt lão là ba bó tiền dày cộm trong cái gói. Lão hơi chưng hửng. Trời ạ, lại là ba bó tiền Italia mới xúi quẩy, đồng lire đâu giá trị bằng đồng mark được. Cứ tưởng được cả triệu mark, ai dè chuyển qua tiền Đức chỉ chừng 60.000 đồng. Thôi thì có lộc gì xài lộc ấy vậy.
Glattfeldt cho số tiền vào một chiếc hộp bìa dùng băng keo dán lại. Đoạn lão lấy ra mớ giấy viết thư cắt theo cỡ tờ bạc. Lão xếp thành ba bó cao ngang với ba bó tiền thật rồi dùng mớ dây thun hồi nãy tháo ra từ các bó tiền cột lại, bỏ cả vào trong gói cũ.
Tuyệt! Hết sảy. Trong lượng lẫn kích thước y như gói tiền thật. Glattfeldt tấm tắc đặt nó vào trong két sắt. Số giấy viết thư vụn sót lại lão giật nước cho trôi sạch trong bồn xí.
Giờ thì đố ai chứng minh được lão đã lấy số tiền. Hơn nữa, đến mai thì lão đã cao chạy xa bay còn đâu!
*
Tarzan tiễn dì Isa về tận cửa căn hộ của dì và giật mình vì có tiếng đàn ông oang oang trong nhà. Dì Isa mở cửa: Jorg đang hoa chân múa tay bên máy điện thoại.
- Gì thế Jorg?
Cậu con chồng tỉnh bơ hét vào ống nói:
- … khoan đã. Ông đợi nghe. Dì tôi về đây rồi. Tôi sẽ chuyển máy qua “bả”.
Gã bịt ống nói cười với Isabel:
- Chuông điện thoại phòng dì réo ầm ầm. Con phải chạy qua nghe chứ sao. Lão Paletti phôn đấy.
Isabel cầm ống nghe chưa được vài giây đã đỏ bừng mặt vì tức giận. Bà vẫy Tarzan lại gần và chìa ống nghe sao cho hắn cũng nghe được. Giọng bà phẫn nộ:
- Sao kia ạ, thưa bá tước? Tôi không hiểu. Ông làm ơn nhắc lại được không?
Bên kia đầu dây, Paletti đang tức giận ghê gớm:
- Chắc chắn bà đứng đằng sau vụ này! Người ta xầm xì tới tai tôi rằng đã từ lâu các chủ khách sạn địa phương toa rập chống lại tôi. Chính thế! Và bà là người cầm đầu bọn họ. Người ta cũng nói với tôi như vậy. Nhưng xin bà biết cho rằng tôi sẽ không nao núng trước thủ đoạn tống tiền. Phương pháp hạ đẳng đó không ăn thua gì đâu.
Isabel nghẹn lời vì uất ức:
- Ông nói gì vậy? Làm sao ông có thể nghĩ rằng tôi có liên quan tới bất kì hành vi lén lút nào? Chuyện gì xảy ra vậy?
- Cái đó thì bà quá rõ. Bà đừng làm ra vẻ vô tội. Nghe đây: bà sẽ không đè bẹp nổi tôi đâu!
Một tiếng “cạch” khô khan vang lên sau lời tuyên bố của Paletti. Ngài bá tước đã cúp máy.
Isabel thẫn thờ:
- Ông ta điên rồi! Rõ ràng ông ta đã mất trí.
Tarzan thận trọng:
- Có vẻ như các đồng nghiệp của dì đã làm gì đó để chống lại Weekend. Cháu không dám chắc, nhưng hình như mấy ông chủ của Bellevue và Thiên Nga hình như không kén chọn lắm khi tìm các biện pháp chống lại Weekend đâu ạ. Tuy nhiên, quả là ông ta điên thật khi nghi cho dì.
Jorg ngơ ngác:
- Có chuyện không ổn hả? Tôi chẳng hiểu gì hết.
Isabel trầm ngâm:
- Ông Paletti nghĩ là dì xúi giục một vụ phá hoại nào đó bên khách sạn Weekend.
- Ô hô, ông ta nghĩ gì lạ vậy. Chết cười! Hê hê hê hê! Dì yêu quý Weekend thế cơ mà!
- Thôi, đừng đùa ngu ngốc thế Jorg.
Tarzan đứng như chôn chân một chỗ. Hắn định bụng ngày mai sẽ điều tra vụ này xem sao.
*
Đúng 7 giờ 30, Glattfeldt lẻn khỏi khách sạn sau khi bàn giao mọi thứ cho ông kíp trưởng bồi bàn Trill hiền hậu. Trên tay lão là cái hộp bìa đựng tiền. Hiện thời lão chỉ cần lấy nốt chiếc túi du lịch còn gửi ở nhà cũ là phi thân thoải mái. Đồ đạc đã gửi ngoài ga xong. Đúng 8 giờ 11 phút là lão sẽ lên tàu vù.
*
Số của Jorg “rệp” hơn Glattfeldt nhiều. Chủ tiệm kim hoàn Friedheim giục gã hôm nay phải lo dứt điểm vụ cái nhẫn. Khách sẽ ghé mua nó nội trong ngày chứ sao.
Ngay từ tinh mơ, Jorg đã rình rập căn hộ không khóa cửa của dì Isa. Khi bà bước xuống dưới nhà cũng là lúc gã mò vô phòng khách, bước thẳng đến chỗ chiếc hộp màu huyết dụ.
Coi, Jorg mở chiếc hộp và sững sờ. Không có cái nhẫn bên trong! Trời đất, rõ ràng Isabel đâu có đeo nó. Chính Jorg đã dòm qua lỗ khoá trước lúc đột nhập và thấy mười ngón tay bà trống trơn kia mà.
Gã cuống quít tìm. Vô ích! Cái nhẫn ma quỷ vẫn biệt vô âm tín. Ôi thiên địa ơi, chẳng lẽ những lời trù ếm của gã biến thành sự thực? Dì Isabel đã… đãng trí thiệt sao?
Gã toát mồ hôi lạnh. Ăn nói làm sao với Friedheim bây giờ? Lão một mực chỉ muốn có chiếc nhẫn đó. Và có lí nào sau bao nhiêu lần gã sử dụng động tác giả chôm cái nhẫn thành công để rồi khi cần thiết phải chôm thật thì lại bị… hớ ư?
Nửa giờ sau, Jorg đau khổ bỏ cuộc. Gã thẫn thờ trở về phòng, suýt nữa thì chạm trán Gaby.
*
Gaby ló đầu ra bởi một lí do dễ thương nhất đời: trong một buổi sáng tinh khiết thì điều cần phải làm trước tiên là gặp mặt các chiến hữu.
Bốn đứa túm tụm trong phòng Tarzan. Đại ca kể cho Gaby nghe về chuyến hành quân đêm tới nhà Valentin Koschen và cú phôn quái đản của ngài bá tước.
Cô bé hất hất mái tóc đuôi ngựa có thắt cái nơ trắng xinh xắn, băn khoăn:
- Tụi mình phải làm sao đây đại ca?
Tarzan gật gù:
- Tụi mình phải làm sáng tỏ vụ ở Weekend để dì Isabel khỏi bị ngờ oan. Nhưng phiền một nỗi là mình đang kẹt cái vụ thế chỗ.
Tròn Vo vung tay:
- Còn mình thì phải trụ ở nhà bếp vì cả khách sạn đang cần mình.
Gaby buồn thiu:
- Riêng mình phải lo phục vụ bữa sáng, lại tiếp liền bữa trưa.
Máy Tính bật dậy như một vị cứu tinh đúng lúc:
- Trừ Kloesen và Gaby không thể vắng mặt, còn đại ca, mình nghĩ rằng có thể giải quyết được. Công việc ở văn phòng nhàn lắm, mình sẽ đảm nhiệm luôn chức trách của Tarzan dễ dàng thôi. Từ văn phòng chạy ra quầy lễ tân chỉ mấy bước chớ mấy.
- Tuyệt lắm, Karl. Nếu vậy tao sẽ có thể lân la điều tra ở Weekend.
Tứ quái kéo nhau vô phòng Isabel để “trình báo” vụ phân công nội bộ mới. Ái chà, nụ cười tán thành vừa nở trên môi dì đã tắt lịm nhanh chóng. Isabel chìa bàn tay trái, ngọ nguậy ngón tay đeo nhẫn cất giọng rầu rĩ:
- Lại biến mất rồi!
Gaby ngơ ngác:
- Ai cơ ạ?
- À, là dì đang nói đến chiếc nhẫn. Mới tối qua dì vẫn còn đeo nó mà bây giờ mất tiêu. Thêm nữa, dì chẳng tìm đâu ra cái xắc tay cả. Mọi thứ giấy tờ đều để trong đó. Cứ như Erlenhof này có ma vậy.
Tarzan quả quyết:
- Có con ma… người, thưa dì. Cháu nghiêng về ý nghĩ trong khách sạn này có một tên trộm đang hành nghề. Nếu ông chồng cũ của dì vẫn ra vào đây thì còn dễ hiểu.
*
Florian Mỡ đang lê bộ xương cách trí trước nhà ga thì nhác thấy Glattfeldt xuất hiện. Núp sau cái cột lớn, gã thao láo một con mắt theo dõi “lão giám đốc” nhẫn tâm. Coi, lão vừa bước từ ta-xi xuống, quăng chiếc túi du lịch màu đỏ trên chiếc ghế băng đặt gần đó. Hình như lão sắp lên tàu đi đâu.
Đã từ lâu Florian Mỡ thèm một cái túi hoàn chỉnh như thế.
Chợt Glattfeldt rú lên một tiếng, quay ngoắt người rượt theo chiếc ta-xi vừa lăn bánh. Chân chạy, miệng lão gào:
- Ê, dừng lại! Tôi quên cái áo choàng trên xe!
Người tài xế còn ngái ngủ, đâu có để ý gì. Lúc anh ta tỉnh ngủ thì xe đã chạy khoảng 200 mét. Qua kính chiếu hậu, anh ta hoảng hốt thấy vị khách vừa bước xuống hồi nãy đang đuổi theo, tay vung, miệng hét.
Quả là một cơ hội bằng vàng cho Florian Mỡ trả thù. Không cần biết lão Glattfeldt có thu hồi được chiếc áo choàng trên ta-xi hay không, kẻ sống nhờ của cứu tế trong các thùng rác bật tới băng ghế nhanh như chớp. A lê hấp, gã nẫng gọn cái túi du lịch màu đỏ.
Ha! Gã hể hả làm sao! Thế là đã trả thù được cái lão giám đốc hợm hĩnh đó.
Nào, bây giờ thì bắt đầu chạy. Cẳng chân xương xẩu của gã guồng như máy. Gã nhắm mắt chạy và chạy, tay giữ rịt cái túi chiến lợi phẩm. Nhẹ thôi, chắc không dựng gì nhiều.
Florian “đua” tới một ngõ hẻm vắng hoe thì… stốp. Ở đây không một bóng người. Gã đã có thể dừng lại để kiểm tra thắng lợi. Thắng lợi hiện lên khi cái khóa phẹc-mơ-tuya mở ra. Chỉ có một chiếc hộp bìa dán băng dính cứng ngắc. Gã tìm cách xé, nhưng chỉ bóc được vài đường dán. Thây kệ! Để sẽ xem sau vậy. Florian chuyển đồ đạc của mình sang hết cái túi sang trọng rồi đá cái ba-lô văng một góc. Gã huýt sáo một bài nhạc sến và kiêu hãnh bước ra phố. Hà hà, ngó gã đâu có thua một nhà du lịch vòng quanh thế giới chớ - một khi gã xách cái túi màu đỏ này?
Tai hại thay, và cũng thiếu khôn khoan thay. Là vì Florian đâu biết rằng Glattfeldt đã kịp đuổi theo gã, chỉ còn cách gã chừng 20 bước chân.
Cả hai giương mắt nhìn nhau một thoáng.
Rồi Florian vắt chân lên cổ mà chạy. Không khéo lão dám giết mình, trời ạ, lão “giám đốc” nào lại không có súng trong người hả?
Càng nghĩ Florian càng run. Đúng vào lúc sinh mạng gã lang thang như ngàn cân treo sợi tóc thì… vị thần hộ mạng của gã xuất hiện.
“Vị thần hộ mạng” đã tới trên một chiếc xe tuần tra đang lao ngược chiều với gã, trong trang phục cảnh sát. Không một chút dụ dự, Florian chạy thục mạng tới trước mũi xe.
Kééét… két…. Tiếng xe rít trên mặt đường nhựa nháng lửa. Rồi viên cảnh sát hầm hầm bước xuống, vẻ mặt giận dữ. Florian gần như lao ngay vào lòng người này. Gã hổn hển:
- Cứu em… thưa ông cảnh sát! Cứu em…. Phía sau là thằng cha giám đốc tính giết… giết em!
Glattfeldt chạy đến, tức sùi bọt mép, gầm lên:
- Thằng ăn cắp này!
Viên cảnh sát – một người trẻ tuổi, nhân hậu - chặn lão lại:
- Bình tĩnh nào! Có chuyện gì vậy?
Glattfeldt thở hồng hộc:
- Nó… lấy cắp… cái túi… của tôi.
Mặt Florian không còn một chút… Mỡ khi Glattfeldt kể hết tự sự. May phước, sau cùng lão này lại kết luận:
- Nhưng tôi vốn thương người nghèo khó. Tôi không kiện nó ra tòa đâu, chỉ muốn lấy lại cái túi.
Viên cảnh sát giật phăng chiếc túi màu đỏ trên tay Florian:
- Phải chiếc túi này không? Đồ trong này là của ông à?
Gã lang thang hốt hoảng la lên:
- Đâu có! Trong đó toàn hành trang bụi đời của em… thưa ông cảnh sát.
Florian rền rĩ khiến viên cảnh sát bật cười:
- Hãy gọi tôi là Lohmann. Tôi biết thứ nào của anh mà.
Lohmann lần lượt lôi các thứ từ trong túi ra. Đến phiên cái hộp bìa chỉ còn dán vài đường băng dính, không hiểu sao lão Glattfeldt không những không đòi mà còn rụt đầu lại, mặt vàng ệch ra.
Lão chỉ cầm lại cái túi không.
Florian há hốc miệng. Trời đất, lão “giám đốc” bần tiện này còn lâu mới tặng cho ai cái gì. Hay lão chứa chất nổ trong hộp nên sợ bị cảnh sát khám phá? Nếu thế thì…
Trong lúc Florian Mỡ còn băn khoăn chưa biết đối phó ra sao thì Lohmann vỗ vai gã:
- Ông đây có lòng nhân từ không kiện bắt anh. Anh gặp may đó. Cảm ơn ông ấy đi. Anh đi theo tôi chứ?
- Dạ… nhưng đi đâu ạ?
- Đến chỗ vị linh mục của chúng tôi. Ông ấy sẽ giúp anh.
Florian định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt Glattfeldt, gã lại ngoan ngoãn theo viên cảnh sát. Lohmann ân cần:
- Trên xe tôi có hai cái túi nhựa lớn đủ cho hết đồ đạc của anh vào. Nào, phụ tôi chất đồ vô túi nhựa rồi lên đường. Chào ông bạn tốt bụng nhé.
*
Tarzan đứng sau quầy lễ tân, chờ Karl làm nốt hai phiếu thanh toán cho khách rồi sẽ ra thay. Grimp Mặt Ngựa đến, trao chìa khóa phòng 202 và bảo:
- Tôi muốn đi dạo một vòng trước khi ăn sáng.
Tarzan niềm nở:
- Rất có lợi cho sức khoẻ, thưa ông. Ông ở phòng 202? Phải rồi. Hôm qua tôi đã bấm nút tầng hai trong thang máy giùm ông nhưng ông vẫn đãng trí đi lên tầng ba.
Grimp cau mày:
- Cái gì? À, đúng thế! Tôi đi tìm bể bơi mà.
Rồi gã lạnh lùng rời khỏi quầy. Trời hỡi, gã nằm mơ hay sao mà không biết bể bơi ở ngay tầng trệt này? Kì cục hơn nữa là hôm qua, trong khi Grimp bước vào thang máy, Tarzan thấy gã đi từ hướng bể bơi vào kia mà?...
Đúng lúc đó thì Tarzan nghe tiếng Karl gọi giật giọng:
- Vô đây lẹ lên đại ca!
Máy Tính Điện Tử chỉ xấp hồ sơ trên bàn:
- Tao coi lại rồi. Cặp vợ chồng quái gở Plockl và Gunilde từ thành phố của chúng ta đến đây. Ái chà, trùng cội nguồn với ba gã đàn ông bất hảo trên chiếc Mercedes.
- Ô-kê. Và khi đến thị trấn này thì chúng chia làm hai cánh để dễ bề làm ăn chớ gì. Để rồi xem. Mà này Karl, ở đây ngoài cặp vợ chồng Plockl – Gunilde còn có một kẻ đáng ngờ khác nữa.
- Hả? Cái gã mặt ngựa mới từ đây đi ra hả?
- Phải, cái gã tên Grimp đó.
Rồi Tarzan kể cho Karl nghe cách thức kì cục của Mặt Ngựa.
*
Vợ chồng bác sĩ Brenner và ái nữa của họ bữa nay ăn sáng khá muộn. Gaby nhanh nhẹn đến phục vụ họ.
Gaby và Nadine lập tức trao cho nhau những nụ cười đầy thiện cảm.
Khi Gaby trở lại chỗ ông Trill, Nadine sửng sốt nghe ông này bảo:
- Mang thêm ra bàn số 4 một đĩa dăm-bông, Gaby nhé! Vào bếp bảo Tròn Vo thái thêm dăm-bông ra.
Nadine ngồi yên.
Nhưng trong đầu cô như có hàng chục cái chuông kêu lên gióng giả: Gaby! Tròn Vo! Gaby! Tròn Vo!... Kì quái thật.
Cô kín đáo ngắm Gaby bưng từ bếp ra một khay nặng. Tiếng ông Trill vẫn vô tư phóng theo:
- Karl và Tarzan đã ăn sáng chưa thế?
- Dạ rồi ạ. Bác coi Kloesen thái dăm-bông thế này đã đủ chưa ạ?
Nadine không nhấp nhỏm nữa. Đầu óc cô như mụ mẫm đi. Sao? Có cả Tarzan lẫn Karl… Máy Tính lừng danh ở khách sạn này ư? Không lẽ cái cậu ương như ổi ấy là Tarzan?...
Khi Công Chúa bưng khay thức ăn lại bàn, cô bé du khách thu hết can đảm hỏi:
- Bạn tên là Gaby phải… phải không?
- Ồ, sao bạn biết tên tôi nhỉ. À, do bác Trill kêu, đúng chưa?
- Bạn luôn làm việc ở đây à?
Công Chúa bật cười khúc khích:
- Ồ không. Tôi hiện là nữ sinh lớp 10 trường nội trú. Tôi chỉ đến thăm và tiện thể giúp dì tôi.
- Có phải bạn học trường nội trú mà tiến sĩ Freund làm hiệu trưởng không?
Gaby ngạc nhiên gật đầu (làm sao cô biết câu chuyện Tarzan đã kể cho Karl và Kloesen về cô gái lạ hoắc này chớ). Nadine tiếp tục cuộc phỏng vấn với giọng xúc động:
- Bạn biết Tứ quái TKKG chứ?
Gaby mỉm cười hồn nhiên:
- Sao không! Biết quá rõ nữa kìa. Thì tôi là đứa con gái duy nhất trong nhóm TKKG mà. Cả nhóm tụi tôi đều đang có mặt tại đây.
- Chúa ơi!
Trong nỗi sững sờ của Nadine, bác sĩ Brenner cũng ồm ồm xen vào:
- Trời đất! Ông hiệu trưởng trước cháu là bạn thân với bác đã kể rất nhiều về các cháu. Hôm qua bác có trò chuyện với cậu bé dạy bơi ở khách sạn này về cậu Tarzan lừng danh của các cháu đấy.
Gaby cười vang:
- Chính là bạn ấy đấy, thưa bác. Chính là Tarzan! Tên thật của bạn ấy là Peter Carsten.
Bác sĩ Brenner há hốc mồm.
Còn Nadine thì hai má đỏ lựng, trông như đang bị sốt. Cô bé ngó xuống đĩa thức ăn đánh trống lảng:
- Đêm nay ba mẹ cho phép con qua khách sạn Weekend ngủ với bạn Julia Kathrin được không ạ?
Ông Brenner gật đầu:
- Nếu con nhất định muốn thế.
Bà mẹ dặn:
- Nhưng hai đứa phải lên giường đúng 10 giờ, không được đi chơi nhé.
- Con hứa. Mẹ yên tâm đi.
Julia Kathrin là bạn học của Nadine, cùng cha mẹ trọ ở Weekend từ hôm qua.
Hai cô bé thường không chỉ quấn quít bên nhau suốt ngày.
Thêm nữa, ai mà ngờ được điều sẽ xảy ra đêm nay.
- Tôi phải chia tay bà chủ tối nay. Sáu giờ rưỡi sáng mai hết ca trực tôi phải đi sớm không thể đánh thức bà chủ dậy được.
Dì Isa cố tỏ ra bình thường:
- Ông đã làm xong thủ tục chưa?
- Tôi đã trả căn hộ và bán xe hơi, xong xuôi hết rồi.
- Thật đáng tiếc là ông không chịu ở với chúng tôi. Chúc ông lên đường nhiều may mắn.
Tarzan cũng nói:
- Chúc ông chuyến đi tốt lành.
*
Lúc này trong sảnh của Erlenhof chỉ còn tù mù một ngọn đèn. Đâu đâu cũng lặng tờ. Glattfeldt chống tay lên quầy nghe ngóng động tịnh một hồi rồi trở vô văn phòng, mở két sắt. Trong nháy mắt lão đã cầm trên tay cái gói. Glattfeldt mất nửa giờ để bóc tờ niêm phong mà không làm suy suyển chút nào.
Coi, trước mắt lão là ba bó tiền dày cộm trong cái gói. Lão hơi chưng hửng. Trời ạ, lại là ba bó tiền Italia mới xúi quẩy, đồng lire đâu giá trị bằng đồng mark được. Cứ tưởng được cả triệu mark, ai dè chuyển qua tiền Đức chỉ chừng 60.000 đồng. Thôi thì có lộc gì xài lộc ấy vậy.
Glattfeldt cho số tiền vào một chiếc hộp bìa dùng băng keo dán lại. Đoạn lão lấy ra mớ giấy viết thư cắt theo cỡ tờ bạc. Lão xếp thành ba bó cao ngang với ba bó tiền thật rồi dùng mớ dây thun hồi nãy tháo ra từ các bó tiền cột lại, bỏ cả vào trong gói cũ.
Tuyệt! Hết sảy. Trong lượng lẫn kích thước y như gói tiền thật. Glattfeldt tấm tắc đặt nó vào trong két sắt. Số giấy viết thư vụn sót lại lão giật nước cho trôi sạch trong bồn xí.
Giờ thì đố ai chứng minh được lão đã lấy số tiền. Hơn nữa, đến mai thì lão đã cao chạy xa bay còn đâu!
*
Tarzan tiễn dì Isa về tận cửa căn hộ của dì và giật mình vì có tiếng đàn ông oang oang trong nhà. Dì Isa mở cửa: Jorg đang hoa chân múa tay bên máy điện thoại.
- Gì thế Jorg?
Cậu con chồng tỉnh bơ hét vào ống nói:
- … khoan đã. Ông đợi nghe. Dì tôi về đây rồi. Tôi sẽ chuyển máy qua “bả”.
Gã bịt ống nói cười với Isabel:
- Chuông điện thoại phòng dì réo ầm ầm. Con phải chạy qua nghe chứ sao. Lão Paletti phôn đấy.
Isabel cầm ống nghe chưa được vài giây đã đỏ bừng mặt vì tức giận. Bà vẫy Tarzan lại gần và chìa ống nghe sao cho hắn cũng nghe được. Giọng bà phẫn nộ:
- Sao kia ạ, thưa bá tước? Tôi không hiểu. Ông làm ơn nhắc lại được không?
Bên kia đầu dây, Paletti đang tức giận ghê gớm:
- Chắc chắn bà đứng đằng sau vụ này! Người ta xầm xì tới tai tôi rằng đã từ lâu các chủ khách sạn địa phương toa rập chống lại tôi. Chính thế! Và bà là người cầm đầu bọn họ. Người ta cũng nói với tôi như vậy. Nhưng xin bà biết cho rằng tôi sẽ không nao núng trước thủ đoạn tống tiền. Phương pháp hạ đẳng đó không ăn thua gì đâu.
Isabel nghẹn lời vì uất ức:
- Ông nói gì vậy? Làm sao ông có thể nghĩ rằng tôi có liên quan tới bất kì hành vi lén lút nào? Chuyện gì xảy ra vậy?
- Cái đó thì bà quá rõ. Bà đừng làm ra vẻ vô tội. Nghe đây: bà sẽ không đè bẹp nổi tôi đâu!
Một tiếng “cạch” khô khan vang lên sau lời tuyên bố của Paletti. Ngài bá tước đã cúp máy.
Isabel thẫn thờ:
- Ông ta điên rồi! Rõ ràng ông ta đã mất trí.
Tarzan thận trọng:
- Có vẻ như các đồng nghiệp của dì đã làm gì đó để chống lại Weekend. Cháu không dám chắc, nhưng hình như mấy ông chủ của Bellevue và Thiên Nga hình như không kén chọn lắm khi tìm các biện pháp chống lại Weekend đâu ạ. Tuy nhiên, quả là ông ta điên thật khi nghi cho dì.
Jorg ngơ ngác:
- Có chuyện không ổn hả? Tôi chẳng hiểu gì hết.
Isabel trầm ngâm:
- Ông Paletti nghĩ là dì xúi giục một vụ phá hoại nào đó bên khách sạn Weekend.
- Ô hô, ông ta nghĩ gì lạ vậy. Chết cười! Hê hê hê hê! Dì yêu quý Weekend thế cơ mà!
- Thôi, đừng đùa ngu ngốc thế Jorg.
Tarzan đứng như chôn chân một chỗ. Hắn định bụng ngày mai sẽ điều tra vụ này xem sao.
*
Đúng 7 giờ 30, Glattfeldt lẻn khỏi khách sạn sau khi bàn giao mọi thứ cho ông kíp trưởng bồi bàn Trill hiền hậu. Trên tay lão là cái hộp bìa đựng tiền. Hiện thời lão chỉ cần lấy nốt chiếc túi du lịch còn gửi ở nhà cũ là phi thân thoải mái. Đồ đạc đã gửi ngoài ga xong. Đúng 8 giờ 11 phút là lão sẽ lên tàu vù.
*
Số của Jorg “rệp” hơn Glattfeldt nhiều. Chủ tiệm kim hoàn Friedheim giục gã hôm nay phải lo dứt điểm vụ cái nhẫn. Khách sẽ ghé mua nó nội trong ngày chứ sao.
Ngay từ tinh mơ, Jorg đã rình rập căn hộ không khóa cửa của dì Isa. Khi bà bước xuống dưới nhà cũng là lúc gã mò vô phòng khách, bước thẳng đến chỗ chiếc hộp màu huyết dụ.
Coi, Jorg mở chiếc hộp và sững sờ. Không có cái nhẫn bên trong! Trời đất, rõ ràng Isabel đâu có đeo nó. Chính Jorg đã dòm qua lỗ khoá trước lúc đột nhập và thấy mười ngón tay bà trống trơn kia mà.
Gã cuống quít tìm. Vô ích! Cái nhẫn ma quỷ vẫn biệt vô âm tín. Ôi thiên địa ơi, chẳng lẽ những lời trù ếm của gã biến thành sự thực? Dì Isabel đã… đãng trí thiệt sao?
Gã toát mồ hôi lạnh. Ăn nói làm sao với Friedheim bây giờ? Lão một mực chỉ muốn có chiếc nhẫn đó. Và có lí nào sau bao nhiêu lần gã sử dụng động tác giả chôm cái nhẫn thành công để rồi khi cần thiết phải chôm thật thì lại bị… hớ ư?
Nửa giờ sau, Jorg đau khổ bỏ cuộc. Gã thẫn thờ trở về phòng, suýt nữa thì chạm trán Gaby.
*
Gaby ló đầu ra bởi một lí do dễ thương nhất đời: trong một buổi sáng tinh khiết thì điều cần phải làm trước tiên là gặp mặt các chiến hữu.
Bốn đứa túm tụm trong phòng Tarzan. Đại ca kể cho Gaby nghe về chuyến hành quân đêm tới nhà Valentin Koschen và cú phôn quái đản của ngài bá tước.
Cô bé hất hất mái tóc đuôi ngựa có thắt cái nơ trắng xinh xắn, băn khoăn:
- Tụi mình phải làm sao đây đại ca?
Tarzan gật gù:
- Tụi mình phải làm sáng tỏ vụ ở Weekend để dì Isabel khỏi bị ngờ oan. Nhưng phiền một nỗi là mình đang kẹt cái vụ thế chỗ.
Tròn Vo vung tay:
- Còn mình thì phải trụ ở nhà bếp vì cả khách sạn đang cần mình.
Gaby buồn thiu:
- Riêng mình phải lo phục vụ bữa sáng, lại tiếp liền bữa trưa.
Máy Tính bật dậy như một vị cứu tinh đúng lúc:
- Trừ Kloesen và Gaby không thể vắng mặt, còn đại ca, mình nghĩ rằng có thể giải quyết được. Công việc ở văn phòng nhàn lắm, mình sẽ đảm nhiệm luôn chức trách của Tarzan dễ dàng thôi. Từ văn phòng chạy ra quầy lễ tân chỉ mấy bước chớ mấy.
- Tuyệt lắm, Karl. Nếu vậy tao sẽ có thể lân la điều tra ở Weekend.
Tứ quái kéo nhau vô phòng Isabel để “trình báo” vụ phân công nội bộ mới. Ái chà, nụ cười tán thành vừa nở trên môi dì đã tắt lịm nhanh chóng. Isabel chìa bàn tay trái, ngọ nguậy ngón tay đeo nhẫn cất giọng rầu rĩ:
- Lại biến mất rồi!
Gaby ngơ ngác:
- Ai cơ ạ?
- À, là dì đang nói đến chiếc nhẫn. Mới tối qua dì vẫn còn đeo nó mà bây giờ mất tiêu. Thêm nữa, dì chẳng tìm đâu ra cái xắc tay cả. Mọi thứ giấy tờ đều để trong đó. Cứ như Erlenhof này có ma vậy.
Tarzan quả quyết:
- Có con ma… người, thưa dì. Cháu nghiêng về ý nghĩ trong khách sạn này có một tên trộm đang hành nghề. Nếu ông chồng cũ của dì vẫn ra vào đây thì còn dễ hiểu.
*
Florian Mỡ đang lê bộ xương cách trí trước nhà ga thì nhác thấy Glattfeldt xuất hiện. Núp sau cái cột lớn, gã thao láo một con mắt theo dõi “lão giám đốc” nhẫn tâm. Coi, lão vừa bước từ ta-xi xuống, quăng chiếc túi du lịch màu đỏ trên chiếc ghế băng đặt gần đó. Hình như lão sắp lên tàu đi đâu.
Đã từ lâu Florian Mỡ thèm một cái túi hoàn chỉnh như thế.
Chợt Glattfeldt rú lên một tiếng, quay ngoắt người rượt theo chiếc ta-xi vừa lăn bánh. Chân chạy, miệng lão gào:
- Ê, dừng lại! Tôi quên cái áo choàng trên xe!
Người tài xế còn ngái ngủ, đâu có để ý gì. Lúc anh ta tỉnh ngủ thì xe đã chạy khoảng 200 mét. Qua kính chiếu hậu, anh ta hoảng hốt thấy vị khách vừa bước xuống hồi nãy đang đuổi theo, tay vung, miệng hét.
Quả là một cơ hội bằng vàng cho Florian Mỡ trả thù. Không cần biết lão Glattfeldt có thu hồi được chiếc áo choàng trên ta-xi hay không, kẻ sống nhờ của cứu tế trong các thùng rác bật tới băng ghế nhanh như chớp. A lê hấp, gã nẫng gọn cái túi du lịch màu đỏ.
Ha! Gã hể hả làm sao! Thế là đã trả thù được cái lão giám đốc hợm hĩnh đó.
Nào, bây giờ thì bắt đầu chạy. Cẳng chân xương xẩu của gã guồng như máy. Gã nhắm mắt chạy và chạy, tay giữ rịt cái túi chiến lợi phẩm. Nhẹ thôi, chắc không dựng gì nhiều.
Florian “đua” tới một ngõ hẻm vắng hoe thì… stốp. Ở đây không một bóng người. Gã đã có thể dừng lại để kiểm tra thắng lợi. Thắng lợi hiện lên khi cái khóa phẹc-mơ-tuya mở ra. Chỉ có một chiếc hộp bìa dán băng dính cứng ngắc. Gã tìm cách xé, nhưng chỉ bóc được vài đường dán. Thây kệ! Để sẽ xem sau vậy. Florian chuyển đồ đạc của mình sang hết cái túi sang trọng rồi đá cái ba-lô văng một góc. Gã huýt sáo một bài nhạc sến và kiêu hãnh bước ra phố. Hà hà, ngó gã đâu có thua một nhà du lịch vòng quanh thế giới chớ - một khi gã xách cái túi màu đỏ này?
Tai hại thay, và cũng thiếu khôn khoan thay. Là vì Florian đâu biết rằng Glattfeldt đã kịp đuổi theo gã, chỉ còn cách gã chừng 20 bước chân.
Cả hai giương mắt nhìn nhau một thoáng.
Rồi Florian vắt chân lên cổ mà chạy. Không khéo lão dám giết mình, trời ạ, lão “giám đốc” nào lại không có súng trong người hả?
Càng nghĩ Florian càng run. Đúng vào lúc sinh mạng gã lang thang như ngàn cân treo sợi tóc thì… vị thần hộ mạng của gã xuất hiện.
“Vị thần hộ mạng” đã tới trên một chiếc xe tuần tra đang lao ngược chiều với gã, trong trang phục cảnh sát. Không một chút dụ dự, Florian chạy thục mạng tới trước mũi xe.
Kééét… két…. Tiếng xe rít trên mặt đường nhựa nháng lửa. Rồi viên cảnh sát hầm hầm bước xuống, vẻ mặt giận dữ. Florian gần như lao ngay vào lòng người này. Gã hổn hển:
- Cứu em… thưa ông cảnh sát! Cứu em…. Phía sau là thằng cha giám đốc tính giết… giết em!
Glattfeldt chạy đến, tức sùi bọt mép, gầm lên:
- Thằng ăn cắp này!
Viên cảnh sát – một người trẻ tuổi, nhân hậu - chặn lão lại:
- Bình tĩnh nào! Có chuyện gì vậy?
Glattfeldt thở hồng hộc:
- Nó… lấy cắp… cái túi… của tôi.
Mặt Florian không còn một chút… Mỡ khi Glattfeldt kể hết tự sự. May phước, sau cùng lão này lại kết luận:
- Nhưng tôi vốn thương người nghèo khó. Tôi không kiện nó ra tòa đâu, chỉ muốn lấy lại cái túi.
Viên cảnh sát giật phăng chiếc túi màu đỏ trên tay Florian:
- Phải chiếc túi này không? Đồ trong này là của ông à?
Gã lang thang hốt hoảng la lên:
- Đâu có! Trong đó toàn hành trang bụi đời của em… thưa ông cảnh sát.
Florian rền rĩ khiến viên cảnh sát bật cười:
- Hãy gọi tôi là Lohmann. Tôi biết thứ nào của anh mà.
Lohmann lần lượt lôi các thứ từ trong túi ra. Đến phiên cái hộp bìa chỉ còn dán vài đường băng dính, không hiểu sao lão Glattfeldt không những không đòi mà còn rụt đầu lại, mặt vàng ệch ra.
Lão chỉ cầm lại cái túi không.
Florian há hốc miệng. Trời đất, lão “giám đốc” bần tiện này còn lâu mới tặng cho ai cái gì. Hay lão chứa chất nổ trong hộp nên sợ bị cảnh sát khám phá? Nếu thế thì…
Trong lúc Florian Mỡ còn băn khoăn chưa biết đối phó ra sao thì Lohmann vỗ vai gã:
- Ông đây có lòng nhân từ không kiện bắt anh. Anh gặp may đó. Cảm ơn ông ấy đi. Anh đi theo tôi chứ?
- Dạ… nhưng đi đâu ạ?
- Đến chỗ vị linh mục của chúng tôi. Ông ấy sẽ giúp anh.
Florian định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt Glattfeldt, gã lại ngoan ngoãn theo viên cảnh sát. Lohmann ân cần:
- Trên xe tôi có hai cái túi nhựa lớn đủ cho hết đồ đạc của anh vào. Nào, phụ tôi chất đồ vô túi nhựa rồi lên đường. Chào ông bạn tốt bụng nhé.
*
Tarzan đứng sau quầy lễ tân, chờ Karl làm nốt hai phiếu thanh toán cho khách rồi sẽ ra thay. Grimp Mặt Ngựa đến, trao chìa khóa phòng 202 và bảo:
- Tôi muốn đi dạo một vòng trước khi ăn sáng.
Tarzan niềm nở:
- Rất có lợi cho sức khoẻ, thưa ông. Ông ở phòng 202? Phải rồi. Hôm qua tôi đã bấm nút tầng hai trong thang máy giùm ông nhưng ông vẫn đãng trí đi lên tầng ba.
Grimp cau mày:
- Cái gì? À, đúng thế! Tôi đi tìm bể bơi mà.
Rồi gã lạnh lùng rời khỏi quầy. Trời hỡi, gã nằm mơ hay sao mà không biết bể bơi ở ngay tầng trệt này? Kì cục hơn nữa là hôm qua, trong khi Grimp bước vào thang máy, Tarzan thấy gã đi từ hướng bể bơi vào kia mà?...
Đúng lúc đó thì Tarzan nghe tiếng Karl gọi giật giọng:
- Vô đây lẹ lên đại ca!
Máy Tính Điện Tử chỉ xấp hồ sơ trên bàn:
- Tao coi lại rồi. Cặp vợ chồng quái gở Plockl và Gunilde từ thành phố của chúng ta đến đây. Ái chà, trùng cội nguồn với ba gã đàn ông bất hảo trên chiếc Mercedes.
- Ô-kê. Và khi đến thị trấn này thì chúng chia làm hai cánh để dễ bề làm ăn chớ gì. Để rồi xem. Mà này Karl, ở đây ngoài cặp vợ chồng Plockl – Gunilde còn có một kẻ đáng ngờ khác nữa.
- Hả? Cái gã mặt ngựa mới từ đây đi ra hả?
- Phải, cái gã tên Grimp đó.
Rồi Tarzan kể cho Karl nghe cách thức kì cục của Mặt Ngựa.
*
Vợ chồng bác sĩ Brenner và ái nữa của họ bữa nay ăn sáng khá muộn. Gaby nhanh nhẹn đến phục vụ họ.
Gaby và Nadine lập tức trao cho nhau những nụ cười đầy thiện cảm.
Khi Gaby trở lại chỗ ông Trill, Nadine sửng sốt nghe ông này bảo:
- Mang thêm ra bàn số 4 một đĩa dăm-bông, Gaby nhé! Vào bếp bảo Tròn Vo thái thêm dăm-bông ra.
Nadine ngồi yên.
Nhưng trong đầu cô như có hàng chục cái chuông kêu lên gióng giả: Gaby! Tròn Vo! Gaby! Tròn Vo!... Kì quái thật.
Cô kín đáo ngắm Gaby bưng từ bếp ra một khay nặng. Tiếng ông Trill vẫn vô tư phóng theo:
- Karl và Tarzan đã ăn sáng chưa thế?
- Dạ rồi ạ. Bác coi Kloesen thái dăm-bông thế này đã đủ chưa ạ?
Nadine không nhấp nhỏm nữa. Đầu óc cô như mụ mẫm đi. Sao? Có cả Tarzan lẫn Karl… Máy Tính lừng danh ở khách sạn này ư? Không lẽ cái cậu ương như ổi ấy là Tarzan?...
Khi Công Chúa bưng khay thức ăn lại bàn, cô bé du khách thu hết can đảm hỏi:
- Bạn tên là Gaby phải… phải không?
- Ồ, sao bạn biết tên tôi nhỉ. À, do bác Trill kêu, đúng chưa?
- Bạn luôn làm việc ở đây à?
Công Chúa bật cười khúc khích:
- Ồ không. Tôi hiện là nữ sinh lớp 10 trường nội trú. Tôi chỉ đến thăm và tiện thể giúp dì tôi.
- Có phải bạn học trường nội trú mà tiến sĩ Freund làm hiệu trưởng không?
Gaby ngạc nhiên gật đầu (làm sao cô biết câu chuyện Tarzan đã kể cho Karl và Kloesen về cô gái lạ hoắc này chớ). Nadine tiếp tục cuộc phỏng vấn với giọng xúc động:
- Bạn biết Tứ quái TKKG chứ?
Gaby mỉm cười hồn nhiên:
- Sao không! Biết quá rõ nữa kìa. Thì tôi là đứa con gái duy nhất trong nhóm TKKG mà. Cả nhóm tụi tôi đều đang có mặt tại đây.
- Chúa ơi!
Trong nỗi sững sờ của Nadine, bác sĩ Brenner cũng ồm ồm xen vào:
- Trời đất! Ông hiệu trưởng trước cháu là bạn thân với bác đã kể rất nhiều về các cháu. Hôm qua bác có trò chuyện với cậu bé dạy bơi ở khách sạn này về cậu Tarzan lừng danh của các cháu đấy.
Gaby cười vang:
- Chính là bạn ấy đấy, thưa bác. Chính là Tarzan! Tên thật của bạn ấy là Peter Carsten.
Bác sĩ Brenner há hốc mồm.
Còn Nadine thì hai má đỏ lựng, trông như đang bị sốt. Cô bé ngó xuống đĩa thức ăn đánh trống lảng:
- Đêm nay ba mẹ cho phép con qua khách sạn Weekend ngủ với bạn Julia Kathrin được không ạ?
Ông Brenner gật đầu:
- Nếu con nhất định muốn thế.
Bà mẹ dặn:
- Nhưng hai đứa phải lên giường đúng 10 giờ, không được đi chơi nhé.
- Con hứa. Mẹ yên tâm đi.
Julia Kathrin là bạn học của Nadine, cùng cha mẹ trọ ở Weekend từ hôm qua.
Hai cô bé thường không chỉ quấn quít bên nhau suốt ngày.
Thêm nữa, ai mà ngờ được điều sẽ xảy ra đêm nay.
/703
|