Ánh trăng mờ ảo, tưởng như có những bóng người đang đi lại trong khuôn viên cỏ mọc um tùm nhà Bruchseidl. Nhưng đó chỉ là ảo ảnh, bóng cây nghiêng ngả lúc đêm khuya thanh vắng trông như những bóng người.
Mặc dù đã ngủ bù suốt buổi chiều, thậm chí lúc ăn chiều vẫn còn gà gật, vậy mà lúc này Tròn Vo vẫn đờ đẫn. Thỉnh thoảng nó lại ngoác mồm ngáp to đến nỗi Karl ngồi cạnh đó phải ra sức suỵt, suỵt.
Tarzan sục sạo khắp vườn, đồng thời luôn cảnh giác đề phòng tên lái xe điên khùng xuất hiện bất ngờ. Hắn rảo cẳng đến mọi ngõ ngách, kiểm tra đến từng cửa sổ.
Sau chuyến đi tua cuối cùng, hắn quay lại chỗ hai thằng bạn.
Karl ngao ngán:
- 11 giờ kém 15 rồi đó đại ca. Lại mất công toi.
Tarzan vẫn hi vọng:
- May ra đêm nay gã sẽ đến.
- Nhưng tụi mình làm sao đêm nào cũng đi thế này được chớ!
- Vậy mày bảo phải làm sao bây giờ, Máy Tính?
- Theo tao, hãy báo với ba Gaby về chuyện này đi.
Tròn Vo mứng húm, đồng tình ngay:
- Chú ấy sẽ cử mỗi ngày vài người đến luân phiên canh gác. Những người đó còn được trả lương làm ngoài giờ. Tụi mình đây chưa tới tuổi lao động, ai mà trả lương hả đại ca.
Tarzan lắc đầu:
- Hai thằng mày chóng nản quá! Thôi được, tụi mình sẽ ráng kiên nhẫn đến hết chủ nhật. Sau đó, tao đồng ý mình sẽ bàn giao vụ này cho cảnh sát, được chưa?
Tròn Vo thở dài, xụ mặt. Nó nghĩ tới bốn bữa tối ngon lành sẽ phải hi sinh…
Về đêm gió thổi càng mạnh. Thỉnh thoảng một con mèo chạy vụt qua.
Tarzan bảo Karl đi ra phía đầu phố canh chừng, nếu thấy động thì giả tiếng cú mèo ra hiệu, còn hắn thì vào ga-ra kiểm tra một lần nữa.
Karl kéo cao cổ áo bước ra ngoài đường. Nó luôn đi sát vào bụi cây rậm rạp để không ai có thể phát hiện được. Tròn Vo lại dựa vào thân cây và nhắm mắt thiu thiu ngủ.
Tarzan chui vào chiếc Ferrari, thở dài. Không có gì khác ngày hôm qua. Vẫn chẳng thấy một thằng điên nào ló dạng. Trong lúc tuyệt vọng, nó đột nhiên nghe trong túi quần Jeans cồm cộm. Ừ nhỉ, tại sao không lấy chìa khóa điện mở ra-đi-ô nho nhỏ thử cho đỡ buồn.
Tarzan bật công tắc và bắt đầu dò đài nhưng chỉ có những tiếng vo vo nổi lên rồi… lạy Chúa, có tiếng ai trao đổi bên trong ra-đi-ô:
- City 19, city 19, nghe rõ trả lời!
Trời, chẳng lẽ vô tình mà hắn dò trúng tần số của làn sóng an ninh chắc? Tarzan áp tai vào ra-đi-ô.
- Nghe rõ, thưa trung tâm.
- Chú ý, vừa có một người đàn ông đi bộ trên đường Rohrdommel bị thương nặng. Có lẽ bị ô-tô cán. Hãy đến kiểm tra!
Tarzan tắt máy và rút chìa khóa chiếc Ferrari đút vào túi. Ái chà, chiếc xe ma màu đỏ nằm đây sờ sờ thì nạn nhân bị ai đụng kìa? Một tên lái xe tỉnh táo nào đó định đổ thừa cho gã tài xế điên chăng?
Tarzan kêu lên như cú mèo để gọi Karl về vị trí. Hắn kể lại cuộc điện đàm của cảnh sát vừa rồi. Mặt quân sư nghệt ra.
- Lên đường mau, đại ca. Phố Rohrdommel ở gần đây. Tụi mình đến đó xem sao đi.
*
Ở bên ngoài thành phố, ánh trăng ban phước lành từ đồng ruộng đến thảm cỏ. Khung cảnh đẹp và thơ mộng khiến ba quái đạp xe hối hả mà không cảm thấy mệt. Coi, từ xa xa hiện lên những luồng ánh sáng loằn ngoằn như một chiếc khăn dài vô tận bao quanh thành phố. Đó là con đường cao tốc với xe hơi lũ lượt nối đuôi nhau dày đặc. Ba đứa hành quân đến ngã tư đường thì tấm bảng đèn đủ màu của nhà trọ Buchenhohe đập vào mắt.
Trên bãi đậu của nhà trọ chình ình một xe tuần tra và một xe cấp cứu:
- Đạp hết tốc độ trước khi cảnh sát nhổ neo.
May phước, ba đứa đến vừa kịp lúc nhân viên y tế khiêng nạn nhân lên cáng. Người này rên rỉ vì đau đớn. Viên bác sĩ nhận xét:
- Nạn nhân bị thương và chảy máu bên trong buộc phải mổ cấp cứu.
Tarzan dừng xe há hốc miệng. Trời ạ, người bị nạn phải chăng là Jan Zeckel? Cũng mớ tóc lởm chởm đầu đinh hung hung đỏ, cũng cặp môi dày thô thiển. Hắn khều tay Karl ngỡ ngàng:
- Hèn chi mà Gaby nhìn lộn.
- Hả?
- Tao nói đến cái kẻ mà Gaby đã nhìn lộn thành Jan Zeckel lúc tụi tao đang đứng ở công ti BRUCHSEIDL. Mày thấy nạn nhân vừa rồi giống Jan không chớ?
- Ờ, quả là giống thật.
Trong số cảnh sát có mặt tại hiện trường, ba quái có quen thiếu úy Seibold. Ông là toán trưởng một toán đặc nhiệm dưới quyền thanh tra hình sự Glockner.
Tarzan nhanh nhảu:
- Chào chú Seibold. Tụi cháu tình cờ đi qua đây. Anh ta bị nặng không chú?
- Thôi, giả nai làm gì ba nhà thám tử láu cá. Tôi cung cấp thông tin sơ bộ đây: nạn nhân tên là Otto Panrich bị xe tông cách đây hơn một tiếng đồng hồ. Sau cơn choáng, anh ta đã bò ra khỏi một bụi rậm và vẫy tay cầu cứu người qua đường. Chỉ có một chiếc xe tải chạy qua, giảm tốc độ mà không dừng lại. Song dù sao, người lái xe cũng đã gọi điện báo cảnh sát.
- Bị tông phía sau lưng ạ?
- Phải. Anh ta có nghe tiếng xe chạy sau lưng, nhưng không nhìn thấy gì cả. Tôi e rằng vụ này cũng lại công cốc thôi.
- Hay cũng lại là chiếc xe ma màu đỏ, thưa chú?
- Các cháu cũng quan tâm tới chiếc xe ma nữa sao? Quỷ thật, chiếc xe đó bao giờ cũng bất ngờ hiện ra và sau đó biến mất không để lại dấu vết gì.
Chiếc xe cứu thương nhấp nháy đèn và chạy đi.
Cảnh sát rọi đèn pin kiểm tra lại hiện trường một lần nữa.
Tròn Vo nhờ Karl cầm hộ xe đạp và lại biến ra sau một bụi cây.
Không phát hiện được gì thêm, thiếu úy Seibold và toán cảnh sát tạm biệt bọn trẻ, lên xe về Tổng nha.
Bỗng có tiếng Tròn Vo kêu to:
- Tụi mày ơi, ở đây có cái va-li này.
Nhanh như chớp, Tarzan và Karl lao về phía sau bụi rậm. Máy Tính thất vọng:
- Xì, tưởng gì chớ một cái va-li quăng cũng không ai lấy…
- Xin lỗi mày nghe quân sư. Tao đã kịp mở ra coi thử rồi đó nha.
- Chắc chứa đầy sô-cô-la chớ gì?
- Không dám. Mở to mắt mà ngắm nè. Thấy chưa: quần áo, bóp đầm, một chai rượu và một… con chó lửa. Ha ha…
*
Marga ngủ thiếp đi trên chiếc ghế bọc da đặt trước máy truyền hình. Cô phờ phạc thấy rõ trước một loạt biến cố xảy đến với công ti và với cả trái tim cả tin của cô. Trong cơn ác mộng, cô nghe tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi.
Marga mở bừng mắt. Ồ, không phải chuông điện thoại mà là chuông gọi cửa. Cô uể oải nói vào hệ thống loa truyền âm.
- Ai đó?
Một giọng đàn ông đứng tuổi vang lên:
- Tôi là Rudolf Bracht. Cô không quen biết tôi đâu, nhưng hãy làm ơn… Đêm hôm khuya khoắt này quấy quả cô là không nên, nhưng tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi nghĩ rằng chỉ có cô mới có thể cứu tôi lúc này… À à, tôi là ba của cháu Ilona. Tôi nghĩ là cô biết một thằng lưu manh tên Jan Zechkel…
- Tôi biết. Nhưng sao ông lại có địa chỉ nhà riêng của tôi.
- Ông thanh tra Glockner có cho tôi địa chỉ. Ông ấy rất thông cảm hoàn cảnh của tôi.
Điều đó làm Marga yên tâm phần nào, nhưng dù sao…
- Thưa ông, chắc ông cũng hiểu rằng tôi không thể mời ông vào nhà lúc đêm hôm thế này?
- Tôi hiểu. Và chỉ xin nói chuyện với cô, ở cầu thang cũng được.
Marga yên tâm đi xuống lầu. Nhà cô ở tận tầng ba. Các căn hộ khác vẫn còn ánh đèn. Cô thận trọng mở cửa và ái ngại trước một khuôn mặt vô cùng tiều tụy.
- Ông là…
- Là Bracht, thưa cô. Tôi không phải là kẻ xấu đâu.
- Tôi có thể giúp ông gì đây?
- Tôi đến đây để xin cô rút lại lời khai buộc tội tên Jan Zeckel.
- Cái gì?
- Cô đã lộn gã với một tên cướp khác.
- Sao? Không thể được. Té ra ông là đồng bọn của Jan. Này, tôi đâu có đui chớ.
Marga hoảng hồn định sập cửa nhưng cánh tay khốn khổ của Rudolf Bracht đã chặn ngang:
- Tôi năn nỉ cô, Marga ạ. Nếu cứ cho Jan là thủ phạm đã hại cô thì vô tình cô tiếp tay cho nó thoát một vụ án tàn bạo khác đấy.
- Hả?
- Thằng đó đã âm mưu giết người, đúng vào giờ cô bị trấn lột, cô hiểu không?
- Tôi không hiểu.
- Linh tính của một người cha khiến tôi linh cảm được sự thật. Chuyện là thế này cô ạ. Con gái tôi, cháu Ilona phúc hậu thật dại dột khi muốn cảm hóa một thằng đồ tể như Jan Zeckel. Ilona cho rằng mình đã từng thành công trong nhiều vụ khuyên can đám thanh niên hư hỏng trở về đường ngay nẻo chánh nên chuyện Jan Zeckel nào có đáng gì. Có điều Ilona đã sai lầm hoàn toàn. Thằng Jan Zeckel chỉ lợi dụng sự thánh thiện và nhan sắc của Ilona để biến con bé thành bồ bịch của nó. Con bé đã quyết liệt chống cự. Thằng kia giở đủ trò mà không kết quả. Cuối cùng nó đã đe dọa Ilona…
- Trời ơi…
- Cô cho tôi nói hết. Cô bị trấn lột vào buổi tối ngày thứ hai, cũng vào thời điểm đó thì con gái tôi bị tai nạn khủng khiếp ở phía bên kia thành phố. Ilona đến giờ vẫn còn hôn mê và cảnh sát cho rằng con bé bị chiếc xe ma đâm phải. Lạy Chúa, làm gì có chiếc xe ma nào ở đây hở cô? Hôm đó, con gái tôi có cuộc hẹn với Jan. Con bé muốn kết thúc mối quan hệ nguy hiểm với thằng lưu manh đó. Tôi tin chắc rằng hai đứa đã gặp nhau và có thể sau một cuộc cãi vã, thằng Jan đã tông xe vào con gái tôi để thỏa mãn cơn điên loạn.
- Nghĩa là…
- Nghĩa là nó không thể cùng một lúc lại có mặt cả ở rạp chiếu bóng TRUNG TÂM được. Cô Marga ạ, nếu buộc tội nó trấn lột cô thì là một điều may cho Jan, tức là tạo cho nó chứng cớ ngoại phạm để nó chối tội vụ hãm hại con gái tôi.
Marga sững sờ. Trong một giây, cô biết người đàn ông đáng thương này nói thật. Cô ú ớ:
- Nhưng tôi biết làm sao bây giờ, thưa ông Bracht. Không lẽ có tình trạng người… giống… người sao?
- Có thể lắm! Cô giúp tôi chứ, cô Marga?
Marga cắn môi:
- Được. Tôi sẽ vì Chúa mà rút lại lời khai. Nhưng như thế thì Jan sẽ được thả ra. Như thế có nên không, thưa ông?
Mặt Rudolf Bracht đanh lại như khối thép. Ông nói lạnh lẽo:
- Tôi có cách buộc nó phải thú tội. Cô hãy để tôi tự lo.
- Bằng luật rừng ư?
- Cô đừng quan tâm đến những gì tôi sẽ làm. Tôi sẽ hỏi cung nó, theo cách của tôi.
Marga có vẻ bối rối. Trời ạ, lỡ ông ta lại gây thêm một án mạng nữa thì… Cô ấp úng:
- Ông hãy để cho tôi suy nghĩ kĩ. Chiều mai tôi sẽ quyết định việc này.
Ông Bracht trông vô cùng đau đớn vì bất lực. Ông van nài:
- Xin cô hãy giúp cha con tôi! Chiều mai tôi sẽ gọi điện cho cô.
Mặc dù đã ngủ bù suốt buổi chiều, thậm chí lúc ăn chiều vẫn còn gà gật, vậy mà lúc này Tròn Vo vẫn đờ đẫn. Thỉnh thoảng nó lại ngoác mồm ngáp to đến nỗi Karl ngồi cạnh đó phải ra sức suỵt, suỵt.
Tarzan sục sạo khắp vườn, đồng thời luôn cảnh giác đề phòng tên lái xe điên khùng xuất hiện bất ngờ. Hắn rảo cẳng đến mọi ngõ ngách, kiểm tra đến từng cửa sổ.
Sau chuyến đi tua cuối cùng, hắn quay lại chỗ hai thằng bạn.
Karl ngao ngán:
- 11 giờ kém 15 rồi đó đại ca. Lại mất công toi.
Tarzan vẫn hi vọng:
- May ra đêm nay gã sẽ đến.
- Nhưng tụi mình làm sao đêm nào cũng đi thế này được chớ!
- Vậy mày bảo phải làm sao bây giờ, Máy Tính?
- Theo tao, hãy báo với ba Gaby về chuyện này đi.
Tròn Vo mứng húm, đồng tình ngay:
- Chú ấy sẽ cử mỗi ngày vài người đến luân phiên canh gác. Những người đó còn được trả lương làm ngoài giờ. Tụi mình đây chưa tới tuổi lao động, ai mà trả lương hả đại ca.
Tarzan lắc đầu:
- Hai thằng mày chóng nản quá! Thôi được, tụi mình sẽ ráng kiên nhẫn đến hết chủ nhật. Sau đó, tao đồng ý mình sẽ bàn giao vụ này cho cảnh sát, được chưa?
Tròn Vo thở dài, xụ mặt. Nó nghĩ tới bốn bữa tối ngon lành sẽ phải hi sinh…
Về đêm gió thổi càng mạnh. Thỉnh thoảng một con mèo chạy vụt qua.
Tarzan bảo Karl đi ra phía đầu phố canh chừng, nếu thấy động thì giả tiếng cú mèo ra hiệu, còn hắn thì vào ga-ra kiểm tra một lần nữa.
Karl kéo cao cổ áo bước ra ngoài đường. Nó luôn đi sát vào bụi cây rậm rạp để không ai có thể phát hiện được. Tròn Vo lại dựa vào thân cây và nhắm mắt thiu thiu ngủ.
Tarzan chui vào chiếc Ferrari, thở dài. Không có gì khác ngày hôm qua. Vẫn chẳng thấy một thằng điên nào ló dạng. Trong lúc tuyệt vọng, nó đột nhiên nghe trong túi quần Jeans cồm cộm. Ừ nhỉ, tại sao không lấy chìa khóa điện mở ra-đi-ô nho nhỏ thử cho đỡ buồn.
Tarzan bật công tắc và bắt đầu dò đài nhưng chỉ có những tiếng vo vo nổi lên rồi… lạy Chúa, có tiếng ai trao đổi bên trong ra-đi-ô:
- City 19, city 19, nghe rõ trả lời!
Trời, chẳng lẽ vô tình mà hắn dò trúng tần số của làn sóng an ninh chắc? Tarzan áp tai vào ra-đi-ô.
- Nghe rõ, thưa trung tâm.
- Chú ý, vừa có một người đàn ông đi bộ trên đường Rohrdommel bị thương nặng. Có lẽ bị ô-tô cán. Hãy đến kiểm tra!
Tarzan tắt máy và rút chìa khóa chiếc Ferrari đút vào túi. Ái chà, chiếc xe ma màu đỏ nằm đây sờ sờ thì nạn nhân bị ai đụng kìa? Một tên lái xe tỉnh táo nào đó định đổ thừa cho gã tài xế điên chăng?
Tarzan kêu lên như cú mèo để gọi Karl về vị trí. Hắn kể lại cuộc điện đàm của cảnh sát vừa rồi. Mặt quân sư nghệt ra.
- Lên đường mau, đại ca. Phố Rohrdommel ở gần đây. Tụi mình đến đó xem sao đi.
*
Ở bên ngoài thành phố, ánh trăng ban phước lành từ đồng ruộng đến thảm cỏ. Khung cảnh đẹp và thơ mộng khiến ba quái đạp xe hối hả mà không cảm thấy mệt. Coi, từ xa xa hiện lên những luồng ánh sáng loằn ngoằn như một chiếc khăn dài vô tận bao quanh thành phố. Đó là con đường cao tốc với xe hơi lũ lượt nối đuôi nhau dày đặc. Ba đứa hành quân đến ngã tư đường thì tấm bảng đèn đủ màu của nhà trọ Buchenhohe đập vào mắt.
Trên bãi đậu của nhà trọ chình ình một xe tuần tra và một xe cấp cứu:
- Đạp hết tốc độ trước khi cảnh sát nhổ neo.
May phước, ba đứa đến vừa kịp lúc nhân viên y tế khiêng nạn nhân lên cáng. Người này rên rỉ vì đau đớn. Viên bác sĩ nhận xét:
- Nạn nhân bị thương và chảy máu bên trong buộc phải mổ cấp cứu.
Tarzan dừng xe há hốc miệng. Trời ạ, người bị nạn phải chăng là Jan Zeckel? Cũng mớ tóc lởm chởm đầu đinh hung hung đỏ, cũng cặp môi dày thô thiển. Hắn khều tay Karl ngỡ ngàng:
- Hèn chi mà Gaby nhìn lộn.
- Hả?
- Tao nói đến cái kẻ mà Gaby đã nhìn lộn thành Jan Zeckel lúc tụi tao đang đứng ở công ti BRUCHSEIDL. Mày thấy nạn nhân vừa rồi giống Jan không chớ?
- Ờ, quả là giống thật.
Trong số cảnh sát có mặt tại hiện trường, ba quái có quen thiếu úy Seibold. Ông là toán trưởng một toán đặc nhiệm dưới quyền thanh tra hình sự Glockner.
Tarzan nhanh nhảu:
- Chào chú Seibold. Tụi cháu tình cờ đi qua đây. Anh ta bị nặng không chú?
- Thôi, giả nai làm gì ba nhà thám tử láu cá. Tôi cung cấp thông tin sơ bộ đây: nạn nhân tên là Otto Panrich bị xe tông cách đây hơn một tiếng đồng hồ. Sau cơn choáng, anh ta đã bò ra khỏi một bụi rậm và vẫy tay cầu cứu người qua đường. Chỉ có một chiếc xe tải chạy qua, giảm tốc độ mà không dừng lại. Song dù sao, người lái xe cũng đã gọi điện báo cảnh sát.
- Bị tông phía sau lưng ạ?
- Phải. Anh ta có nghe tiếng xe chạy sau lưng, nhưng không nhìn thấy gì cả. Tôi e rằng vụ này cũng lại công cốc thôi.
- Hay cũng lại là chiếc xe ma màu đỏ, thưa chú?
- Các cháu cũng quan tâm tới chiếc xe ma nữa sao? Quỷ thật, chiếc xe đó bao giờ cũng bất ngờ hiện ra và sau đó biến mất không để lại dấu vết gì.
Chiếc xe cứu thương nhấp nháy đèn và chạy đi.
Cảnh sát rọi đèn pin kiểm tra lại hiện trường một lần nữa.
Tròn Vo nhờ Karl cầm hộ xe đạp và lại biến ra sau một bụi cây.
Không phát hiện được gì thêm, thiếu úy Seibold và toán cảnh sát tạm biệt bọn trẻ, lên xe về Tổng nha.
Bỗng có tiếng Tròn Vo kêu to:
- Tụi mày ơi, ở đây có cái va-li này.
Nhanh như chớp, Tarzan và Karl lao về phía sau bụi rậm. Máy Tính thất vọng:
- Xì, tưởng gì chớ một cái va-li quăng cũng không ai lấy…
- Xin lỗi mày nghe quân sư. Tao đã kịp mở ra coi thử rồi đó nha.
- Chắc chứa đầy sô-cô-la chớ gì?
- Không dám. Mở to mắt mà ngắm nè. Thấy chưa: quần áo, bóp đầm, một chai rượu và một… con chó lửa. Ha ha…
*
Marga ngủ thiếp đi trên chiếc ghế bọc da đặt trước máy truyền hình. Cô phờ phạc thấy rõ trước một loạt biến cố xảy đến với công ti và với cả trái tim cả tin của cô. Trong cơn ác mộng, cô nghe tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi.
Marga mở bừng mắt. Ồ, không phải chuông điện thoại mà là chuông gọi cửa. Cô uể oải nói vào hệ thống loa truyền âm.
- Ai đó?
Một giọng đàn ông đứng tuổi vang lên:
- Tôi là Rudolf Bracht. Cô không quen biết tôi đâu, nhưng hãy làm ơn… Đêm hôm khuya khoắt này quấy quả cô là không nên, nhưng tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi nghĩ rằng chỉ có cô mới có thể cứu tôi lúc này… À à, tôi là ba của cháu Ilona. Tôi nghĩ là cô biết một thằng lưu manh tên Jan Zechkel…
- Tôi biết. Nhưng sao ông lại có địa chỉ nhà riêng của tôi.
- Ông thanh tra Glockner có cho tôi địa chỉ. Ông ấy rất thông cảm hoàn cảnh của tôi.
Điều đó làm Marga yên tâm phần nào, nhưng dù sao…
- Thưa ông, chắc ông cũng hiểu rằng tôi không thể mời ông vào nhà lúc đêm hôm thế này?
- Tôi hiểu. Và chỉ xin nói chuyện với cô, ở cầu thang cũng được.
Marga yên tâm đi xuống lầu. Nhà cô ở tận tầng ba. Các căn hộ khác vẫn còn ánh đèn. Cô thận trọng mở cửa và ái ngại trước một khuôn mặt vô cùng tiều tụy.
- Ông là…
- Là Bracht, thưa cô. Tôi không phải là kẻ xấu đâu.
- Tôi có thể giúp ông gì đây?
- Tôi đến đây để xin cô rút lại lời khai buộc tội tên Jan Zeckel.
- Cái gì?
- Cô đã lộn gã với một tên cướp khác.
- Sao? Không thể được. Té ra ông là đồng bọn của Jan. Này, tôi đâu có đui chớ.
Marga hoảng hồn định sập cửa nhưng cánh tay khốn khổ của Rudolf Bracht đã chặn ngang:
- Tôi năn nỉ cô, Marga ạ. Nếu cứ cho Jan là thủ phạm đã hại cô thì vô tình cô tiếp tay cho nó thoát một vụ án tàn bạo khác đấy.
- Hả?
- Thằng đó đã âm mưu giết người, đúng vào giờ cô bị trấn lột, cô hiểu không?
- Tôi không hiểu.
- Linh tính của một người cha khiến tôi linh cảm được sự thật. Chuyện là thế này cô ạ. Con gái tôi, cháu Ilona phúc hậu thật dại dột khi muốn cảm hóa một thằng đồ tể như Jan Zeckel. Ilona cho rằng mình đã từng thành công trong nhiều vụ khuyên can đám thanh niên hư hỏng trở về đường ngay nẻo chánh nên chuyện Jan Zeckel nào có đáng gì. Có điều Ilona đã sai lầm hoàn toàn. Thằng Jan Zeckel chỉ lợi dụng sự thánh thiện và nhan sắc của Ilona để biến con bé thành bồ bịch của nó. Con bé đã quyết liệt chống cự. Thằng kia giở đủ trò mà không kết quả. Cuối cùng nó đã đe dọa Ilona…
- Trời ơi…
- Cô cho tôi nói hết. Cô bị trấn lột vào buổi tối ngày thứ hai, cũng vào thời điểm đó thì con gái tôi bị tai nạn khủng khiếp ở phía bên kia thành phố. Ilona đến giờ vẫn còn hôn mê và cảnh sát cho rằng con bé bị chiếc xe ma đâm phải. Lạy Chúa, làm gì có chiếc xe ma nào ở đây hở cô? Hôm đó, con gái tôi có cuộc hẹn với Jan. Con bé muốn kết thúc mối quan hệ nguy hiểm với thằng lưu manh đó. Tôi tin chắc rằng hai đứa đã gặp nhau và có thể sau một cuộc cãi vã, thằng Jan đã tông xe vào con gái tôi để thỏa mãn cơn điên loạn.
- Nghĩa là…
- Nghĩa là nó không thể cùng một lúc lại có mặt cả ở rạp chiếu bóng TRUNG TÂM được. Cô Marga ạ, nếu buộc tội nó trấn lột cô thì là một điều may cho Jan, tức là tạo cho nó chứng cớ ngoại phạm để nó chối tội vụ hãm hại con gái tôi.
Marga sững sờ. Trong một giây, cô biết người đàn ông đáng thương này nói thật. Cô ú ớ:
- Nhưng tôi biết làm sao bây giờ, thưa ông Bracht. Không lẽ có tình trạng người… giống… người sao?
- Có thể lắm! Cô giúp tôi chứ, cô Marga?
Marga cắn môi:
- Được. Tôi sẽ vì Chúa mà rút lại lời khai. Nhưng như thế thì Jan sẽ được thả ra. Như thế có nên không, thưa ông?
Mặt Rudolf Bracht đanh lại như khối thép. Ông nói lạnh lẽo:
- Tôi có cách buộc nó phải thú tội. Cô hãy để tôi tự lo.
- Bằng luật rừng ư?
- Cô đừng quan tâm đến những gì tôi sẽ làm. Tôi sẽ hỏi cung nó, theo cách của tôi.
Marga có vẻ bối rối. Trời ạ, lỡ ông ta lại gây thêm một án mạng nữa thì… Cô ấp úng:
- Ông hãy để cho tôi suy nghĩ kĩ. Chiều mai tôi sẽ quyết định việc này.
Ông Bracht trông vô cùng đau đớn vì bất lực. Ông van nài:
- Xin cô hãy giúp cha con tôi! Chiều mai tôi sẽ gọi điện cho cô.
/703
|