Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 508: THỦ PHẠM LÀ AI?

/703


Sau một đêm thời tiết ấm áp. Thea, cô bé tiểu thư lần đầu tiên bỏ nhà đi giang hồ dụi mắt tỉnh giấc từ một băng ghế kín đáo nằm khuất dưới bụi cây trong công viên. Cô lại đeo ba-lô tìm đường ra ga và lại vào nhà vệ sinh để soi gương, chải tóc. “Ồ, ngó mình chưa đến nỗi là một con lang thang!” – cô bé tự nhủ.

Đoạn cô tìm đến một quầy điểm tâm trong ga.

Ít phút sau trước mặt Thea là một li cà phê và một chiếc bánh sừng bò nóng hổi. Ê, cô bé chưa kịp ăn xong miếng bánh thì con mắt đã muốn hoa lên trước dòng tít lớn ở trang bốn của một tờ báo không biết ai bỏ quên nơi mặt bàn. Cái gì vậy hả? Lạy Chúa, nội dòng tít “cướp ở ĐẠI KHÁCH SẠN” khiến cô giật thót. Thea đọc mà toát mồ hôi hột: “Vợ góa của một nhà doanh nghiệp, Isabella S., bị một hung thủ vô danh từ phía sau ập tới đánh thuốc mê, rồi trói chân tay, nhét giẻ vào mồm, cướp sạch toàn bộ tiền bạc và tư trang trong phòng 406…”

Thea đánh rớt cả cà phê. Hai tay cô run bắn lên. Cô không ăn nổi chiếc bánh nữa.

Cái… cái tên khốn đó! Tarzan… Hình như đó là tên giả? Không thể tưởng tượng nổi! Vậy là hắn đã lợi dụng cơ hội. Một kẻ tội phạm.

Lạy Chúa. Mình thật không hiểu gì về người đời. Vậy mà mình lại nghĩ hắn là một chàng trai tuyệt vời kia đấy. Rất đáng mến. Thậm chí mình còn hơi thất vọng khi hắn bảo hắn đi đón bạn gái. Quân lừa đảo. Và hắn đã lấy chiếc chìa khóa, đến ngay khách sạn để tiến hành vụ cướp.

Cảnh sát có thể dựa vào lời mô tả của mình để truy lùng hắn, nhưng mình lại không thể đến gặp họ. Mình sẽ bị bắt quay trở lại nhà mất.

Cô bé chợt ngẩng phắt đầu vì cảm thấy có cặp mắt nào đó đang theo dõi mình. Kia kìa, chính là… hắn! Vẫn với cái áo mặc hôm qua, hắn đang đứng cách cô chừng một trăm mét.

Nhanh như cắt, Thea lủi như lươn vô đám đông. Bến tàu số 14 ngay trước mặt cô. Con tàu Inter-City đã đầy khách, đang hụ còi sẵn sàng khởi hành. Thea chạy dọc sân ga mà không dám ngoái lại. Cô bé quyết định lên tàu, không cần biết sẽ đi đâu, miễn là thoát khỏi gã trai nguy hiểm kia. Cô định bụng sẽ mua vé trên tàu.

Ngồi vào ghế rồi, Thea nhìn xuống sân ga. Người lố nhố, nhưng không thấy cái kẻ cao lớn, tóc sẫm quăn nọ. Ơn Chúa!

Coi, cô bé vừa thở phào đã nghe tiếng cửa khoang tàu xịch mở. Cô nghẹn thở khi ngước mắt lên, tim đập thon thót.

Hay là kêu cứu? – cô chợt nghĩ.

*

Nụ cười tươi rói của Tarzan thân ái nhất đời:

- Chào Thea. Bạn đây rồi! Tôi vừa trông thấy bạn, thế mà bạn lại vội vã bỏ đi.

Nhận thấy vẻ mặt hoảng hốt cực đổ của Thea, hắn ngạc nhiên:

- Này, không lẽ bạn bỏ chạy vì tôi?

Môi Thea run bần bật. Cô bé không đáp. Tarzan chợt hiểu. Hắn lại cười rộng miệng:

- Thôi, tôi hiểu rồi. Bạn đã đọc báo sáng nay chứ gì. Và đã nghi ngờ tôi là thủ phạm vụ cướp?

Hắn vỗ mạnh tay xuống đùi:

- Thea ơi, thanh tra Glockner và tụi này tìm bạn suốt từ hôm qua. Bạn hiểu không, chỉ mình bạn là người duy nhất tả được hình dạng tên cướp. Gã chính là cái kẻ đã quăng chiếc chìa khóa vô thùng rác. Khi tôi đến Đại Khách Sạn, vụ cướp đã xảy ra rồi. Và nạn nhân lại chính là cô Isabella Scheidlitz, bạn thân của má tôi. Giờ thì bạn đã hoàn hồn chưa? Trong số các tài sản bị cướp, có cả chiếc đồng hồ quý mà má tôi nhờ cô Isa mang cho tôi nữa.

Thea thở dài nhắm mắt một lát. Cô biết mình đã nhầm, và hoảng hốt vô ích.

- Bạn đã thấy mặt tên cướp đó phải không?

- Có, tôi có thấy.

- Đừng quên chi tiết nào nhé.

- Ừ.

- Thea, bạn không thể rời thành phố lúc này được. Tụi mình phải đến Tổng nha cảnh sát.

Cô bé bắt đầu cười được:

- Thì tôi có định đi đâu đâu. Tôi lên tàu để trốn thôi.

- Cũng còn hên là bạn chưa chui xuống gầm tàu. Thôi, ta đi nào. Các bạn tôi hẹn gặp ở đằng kia.

Thea lẽo đẽo theo sau Tarzan chớ sao. Mắt cô bé mở to khi chạm trán ba nhân vật mới.

Gaby ôm cặp sách. Karl tựa lưng vào một ki-ốt. Tròn Vo thì đang nhai sô-cô-la. Thea thấy thân thuộc liền khi Gaby nhoẻn cười:

- Bạn đúng y chang như Tarzan đã diễn tả. Có điều theo tôi, bỏ nhà đi không phải là một giải pháp hay, Thea à. Tất nhiên, tụi tôi hoàn toàn không muốn can thiệp vào việc riêng của bạn đâu.

Thea cúi đầu:

- Đêm qua ngủ ở ghế băng công viên tôi cũng đã nghĩ kĩ. Có lẽ tôi sẽ trở về nhà.

Tarzan còn lại gì tâm tình lê thê của đám con gái, hắn chuyển hướng:

- Chúng ta nên đi gặp ba của Gaby ngay bây giờ. Có lẽ chú ấy sốt ruột lắm.

*

Tại Tổng nha cảnh sát, Thea đã chứng tỏ cô có trí nhớ gần bằng quân sư Máy Tính:

- Tên cướp cao khoảng 1 mét 80 hoặc hơn, cân đối và ra dáng lịch sự. Cặp mắt gã sắc và lạnh, tóc sẫm dài chải mượt như có bôi sáp. Nhìn gã, người ta có thể đoán được gã có hai hàm răng tốt và là người thường xuyên luyện tập thể thao. Cằm chẻ đôi, sống mũi thanh, hơi khoằm. Còn một điểm nữa: tai gã hơi vểnh.

Thanh tra Glockner khen:

- Cháu nhớ rất chi tiết đó.

Ông bật máy computer, gọi ra các dữ kiện về những kẻ tiền án tiền sự mang những đặc điểm trên. Sau khi loại bỏ dần, còn lại một trăm tên lần lượt xuất hiện trên màn hình. Ái chà, mới chiếu đến bức ảnh thứ 40 là Thea đã nhảy dựng.

- Gã đó.

- Cháu nhớ chắc chắn chứ?

- Dạ, hoàn toàn chắc chắn ạ.

Ông thanh tra bèn nhấn nút. Trên màn hình, lí lịch của tên lưu manh lồ lộ hiện ra:

“Poldgar Pruffe sinh năm 1950 tại Viên, công viên Áo, từng lãnh án về tội lừa đảo, đánh người thành thương tật, ăn cắp xe hơi và trấn lột. Gần đây nhất y ngồi tù ở Đức nhưng đã vượt ngục hôm 2 tháng 5 vừa rồi. Từ đó sống lẩn lút”.

Ông Glockner thở dài:

- Tên này quả gan cùng mình. Đang bị truy nã mà vẫn lẻn vào Đại Khách Sạn được. Tôi không tin gã vẫn ở thành phố này. Chắc gã sẽ tìm cách qua biên giới về Áo thôi. Gã đã tuồn ô-tô ăn cắp từ Viên sang tiêu thụ ở các nước vùng cận đông.

*

Tòa nhà của gia đình Durstilitsch được xây dựng từ thế kỉ 18 và cứ mỗi một thế hệ lại được tu sửa, nâng cấp. Hiện thời lâu đài lộng lẫy này có 38 phòng trong khi toàn bộ gia đình chỉ có ba người cộng thêm một người cháu trai là Oldo von Durstilitsch mười chín tuổi. Phòng ốc vì thế dư là cái chắc.

Từ mọi cửa sổ mặt trước của tòa nhà có thể nhìn ra hồ Waiga. Trên khoảng cách một cây số từ nhà ra hồ là bình nguyên, còn phía xa xa sau hồ là một rặng núi cao trùng điệp. Hàng xóm gần của gia đình Durstilitsch chỉ vọn vẹn một nông trại lụp xụp và tiêu điều. Khốn khổ hơn nữa, vị chủ nông trại này điên điên tỉnh tỉnh tùy theo thời vụ nên thưòng bị thiên hạ mỉa mai là lão… Mát. Căn nhà của “lão Mát” Schelldorn nằm khuất tầm nhìn của lâu đài và hầu như gia đình Durstilitsch cũng chẳng ai bận tâm đến lão.

Gia đình Durstilitsch còn có một mảnh đất lớn ven hồ Waiga. Cách đây tám năm ông bá tước đã cho dựng một căn nhà gỗ cạnh bờ hồ Waiga nhưng hầu như chẳng sử dụng đến.

Từ đây đến thị trấn Weinfurth chỉ mất mười lăm phút ô-tô.

Lúc này Thea đã về nhà được 24 giờ, sau khi được thanh tra Glockner khuyên nhủ ân cần nhưng nghiêm khắc. Thậm chí ông thanh tra còn phôn trước cho ông bà bá tước Durstilitsch khiến Thea chẳng những không bị trách móc mà còn được hai đấng thân sinh đón nhận bằng thái độ nhẹ nhàng.

Bà Eugenie ôm chầm lấy con gái, chỉ trách móc qua loa. Ông bá tước vốn khắt khe cũng nghĩ rằng cần phải bình tĩnh để tránh những hiểu lầm thường xuyên với con gái.

Lúc này, hai mẹ con đang ngồi trong phòng khách. Thea nũng nịu:

- Mẹ ơi!

- Gì thế con?

Bà bá tước người thon thả, tuổi gần 40. Bà có mái tóc nâu dài, cặp mắt tím vẫn lấp lánh, bất chấp cuộc hôn nhân không toại nguyện. Giữa bà và ông chồng giờ chỉ còn những sự khó chịu hoặc được che giấu, hoặc lộ liễu. Không chút tình yêu. Cuộc sống chung ngày càng lạnh lẽo. Và đó là nỗi khổ tâm ghê gớm của Thea.

- Con muốn… xin mẹ một điều.

- Điều gì con?

- Mẹ đã nghe con kể về Tarzan và các bạn của cậu ấy rồi đấy.

- Ừ, họ tự xưng là gì nhỉ?

- TKKG ạ, bốn chữ cái đầu tiên của bốn người. Ôi, con chỉ mơ ước được cùng học một lớp và gia nhập nhóm thám tử của họ.

- Hừm…

- Mẹ có biết con muốn nói đến chuyện gì không?

- Mẹ chịu đó Thea.

- Họ sắp nghỉ hè. Con muốn mời họ nghỉ hè ở chỗ mình mẹ ạ. Nhà mình có tới 24 phòng dành cho khách mà quanh năm hiếm khi dùng đến.

- Ờ, phải. Nhưng… ba con muốn được yên tĩnh.

- Nhưng ý mẹ thì sao ạ? Mẹ cho phép con mời họ nhé?

- Nếu ba con đồng ý.

- Được rồi. Con sẽ hỏi ba ngay lập tức.

- Vậy cũng tốt. Mẹ cũng thích thay đổi không khí một chút. Tối ngày cứ ngồi bên cái ti-vi, chán lắm. Lâu quá chúng ta chưa đi Viên chơi.

- Nghĩa là mẹ bằng lòng cho con mời?

- Riêng mẹ thì… được.

- Cảm ơn mẹ. Vài ngày nữa những người bạn mới của con sẽ nghỉ hè. Con sẽ điện trước cho họ.

Thea tíu tít như chim rời khỏi phòng. Vậy là cô thắng lợi được một nửa rồi còn gì!

Còn lại một mình, bà Eugenie lặng lẽ rút từ dưới tờ tạp chí ra một bức ảnh chụp cách đây mười lăm năm. Trong ảnh là cô gái trẻ Eugenie và một gã trai khôi ngô mà cô say mê. Mặc dù gã là kẻ vô tích sự.

Gã thanh niên từng làm trái tim bà bá tước say đắm trong mối tình đầu ấy chính là Poldgar Pruffe. Bà thở dài.

Thấy báo đăng anh ta đang bị truy nã. Tội nghiệp.

Đúng lúc đó chuông điện thoại réo vang khiến Eugenie giật thót người. Bà có cảm tưởng nếu đặt tay vào ống nghe chắc chắn quá khứ ngày xưa sẽ sống lại. Không hiểu sao bà có linh tính kì cục như vậy. Eugenie hồi hộp nhấc máy:

- Dạ tôi nghe.

Năm giây im lặng đến rợn người. Phải đến giây thứ sáu một giọng nam trầm mới chịu cất lên:

- Bà có phải nữ bá tước Durstilitsch?

Eugenie tức khắc hiểu rằng mình đang nói chuyện với ai. Bà nghẹn thở:

- Vâng.

- Anh đây. Em còn nhận ra anh chứ?

- Chúa ơi, tôi lạnh hết sống lưng đây anh Poldgar. Đã lâu quá rồi.

- Em đang ở một mình phải không?

- Ôi, tôi vừa nghĩ đến anh, tôi thấy hình anh trên báo. Cảnh sát đang truy nã anh.

- Đâu phải một mình anh bị truy nã trên thế gian này.

- Poldgar, anh ở đâu vậy?

- Rất gần em, Genie ạ. Ở thị trấn Weinfurth. Với cặp kính râm của em ngày nào trên mắt anh. Em thấy sao?

- Nguy hiểm lắm.

- Không có gì nguy hiểm cả, em yêu. Biết bao thời gian đã trôi qua. Em còn nhớ thời đẹp đẽ của tụi mình không? Chồng em đâu, Genie?

- Ở dưới sân. Tôi nghĩ… cháu Thea đang đi tìm ông ấy.

- Thôi, anh nói thực nhé. Genie em, anh cần em giúp anh. Em hãy cho anh lánh tạm được không? Chỉ vài ngày thôi.

- Lạy Chúa! Nhưng… nhưng… bằng cách nào đây?

- Chỉ vài ngày thôi. Xin em. Gia đình em ở vùng quê rộng mênh mông. Thế nào cũng có chỗ cho anh lánh tạm.

Eugenie thở nặng nề. Bà chợt nhớ đến căn nhà gỗ ven hồ, cửa sổ có song sắt, cửa cái có ổ khóa chắc chắn. Mang tiếng là một căn nhà nghỉ dành cho thú vui câu cá nhưng có bao giờ ông chồng bá tước của bà héo lánh tới đó. Giọng bà ngậm ngùi:

- Anh đã đến đường cùng nên tôi không thể quay mặt. Poldgar ạ, anh còn nhớ căn nhà gỗ ven hồ Waiga không? Anh có thể trốn ở đấy.

- Anh nhớ rồi. Căn nhà gỗ, còn gì bằng!

- Hãy nghe đã, Poldgar! Ở vùng này, từ mùa hè năm ngoái, có con quỷ không ngớt hoành hành đấy.

- Ha ha ha, con quỷ ư? Anh không tin có ma quỷ.

- Ôi, có mà. Báo chí gọi y là con quỷ hồ Waiga. Nạn nhân của y là các kho chứa cỏ, các ngôi nhà lớn, các nông trại. Tất cả chìm trong ngọn lửa cháy bùng. Y có thể lặn đi vài tuần rồi lại trồi lên tàn phá khủng khiếp gấp bội. Chưa có ai giáp mặt y lần nào.

- Và em cho rằng con quỷ đó có thể nhằm vào căn nhà gỗ hả?

- Đó chỉ là nguyên nhân phụ. Cái chính là ông chồng tôi có thể xuất hiện tại căn nhà gỗ vào bất cứ lúc nào. Ông ấy rất lo số đồ câu cá cất trong nhà bị con quỷ thiêu trụi. Tôi nghĩ rằng ông ấy sẽ di chuyển mớ dụng cụ ấy.

- Cảm ơn em về thông tin đó. Anh sẽ thận trọng Genie ạ. Nào, bây giờ làm sao anh vào nhà được đây?

- Chúng tôi có hai chìa khóa. Tôi sẽ để một chìa trên cái rầm phía trên cửa nhà. Nhưng… anh không thể ở đó mãi được đâu, Poldgar…

- Sao em đã vội xua đuổi anh thế?

- Tôi đang liều lĩnh vì anh đó, Poldgar.

- Thôi được, Genie. Các bạn anh sẽ tới đón anh. Paul Handrischek Chuột Chũi và Josef Mutzberger Nhạc Trưởng biết anh đã có mặt ở đây. Họ còn bận chút công chuyện và sẽ giải quyết thật nhanh để cùng anh sang Thổ Nhĩ Kì. Từ Thổ Nhĩ Kì tụi anh sẽ sang Ai Câp. Hãy kiên nhẫn vài ngày nữa. Sau vụ này anh sẽ vĩnh viễn biến khỏi cuộc đời em.

*

Tứ quái cùng gia đình Gaby quây quần bên bàn tiệc trà. Tarzan đang cố hiểu nụ cười tủm tỉm của ông thanh tra. Hình như ông có tin gì vui vẻ.

- Các con nghe đây. Sáng nay ta vừa nhận được một bức thư khẩn từ Goschendorf kèm theo bốn tấm vé khứ hồi từ đây tới đó. Nói ngắn gọn: Các con được mời. Thea rất mong các con đến. Và để các con không thể từ chối, ông bà bá tước Durstilitsch đã gửi luôn cả vé tàu.

Tứ quái há hốc mồm vài giây.

Tròn Vo kêu:

- Tuyệt vời!

Tarzan thận trọng hỏi lại:

- Nghĩa là tụi cháu sẽ được tới lâu đài của gia đình Thea ạ?

- Đúng. Họ viết rằng các con có thể ở bao lâu tùy thích.

Tròn Vo hớn hở:

- Cháu muốn ít nhất là một tuần. Thì người Áo vốn nổi tiếng về những món bánh ngọt tuyệt vời mà.

Tarzan lúc này mới dám tin chuyến đi sắp tới là có thực. Hắn cười tươi:

- May quá. Hè này cháu có về sớm cũng buồn, vì má cháu có công chuyện phải làm thêm giờ suốt hai tuần sắp tới ạ.

Karl gãi đầu. Nó khổ sở nhìn ông thanh tra:

- Tarzan thì đã được thân mẫu bật đèn xanh. Còn Tròn Vo quanh năm cắt hộ khẩu khỏi gia đình. Phần cháu, hơi khó, thưa chú. Ba mẹ cháu chưa biết gì về việc này ạ.

Ông Glockner tủm tỉm:

- Khỏi lo, thưa ngài… quân sư. Chú đã xin phép ba mẹ các cháu qua điện thoại rồi. Không ai phản đối cả.

Nhưng rồi nụ cười của ông chợt tắt. Ông trở nên ưu tư:

- Còn việc này nữa, các con cần phải biết để tránh gây tình huống khó xử. Số là chú đã liên hệ với cảnh sát thành Viên về vụ Poldgar Pruffe, nhằm phối hợp truy nã. Các đồng nghiệp nước láng giềng còn cung cấp giữa Poldgar và bà mẹ của Thea đã từng có một mối quan hệ.

Tròn Vo bật ngửa. Nó sặc cả trà ra khỏi miệng:

- Saaao ạ? Trời đất. Một nữ bá tước và một tên cướp?

- Đừng nôn nóng, Willi. Nữ bá tước Durstilitsch hồi con gái tên là Eugenie Harberl. Gần 20 năm trước, bà đã đính hôn với Poldgar Pruffe ngay trước khi gã bước vào con đường tội phạm chuyên nghiệp. Có lẽ cũng vì thế mà họ chia tay nhau và Eugenie đã nhận lời cầu hôn của bá tước Durstilitsch. Hẳn là cô Eugenie thời đó rất xinh đẹp.

Tarzan cố nhịn cười:

- Vậy là nhà quý tộc đã xuất hiện kịp thời cứu người đẹp khỏi hiểm họa. Chú Glockner ạ, cháu nghĩ rằng có thể Thea biết chuyện này. Thậm chí cô ấy còn biết mặt gã Poldgar nữa. Lúc ở Tổng nha, cháu nhận thấy Thea đã rất bối rối khi chân dung tên cướp hiện trên màn hình computer.

Ông Glockner gật đầu:

- Chú cũng nhận thấy, nhưng không lí giải nổi thái độ ấy của Thea.

Gaby triết lí:

- Thế giới đôi khi mới nhỏ bé làm sao chứ. Gần hai mươi năm trước, Thea chưa ra đời thì tên cướp đã tồn tại trong cuộc sống của mẹ bạn ấy. Còn bây giờ thì chính Thea lại là nhân vật chủ chốt để giúp cảnh sát tìm ra gã. Hay thật.

Tarzan trầm ngâm:

- Mọi thứ chỉ là tình cờ thôi, Gaby. Thea có thể biết Poldgar nhưng tên cướp này thì không hề biết bạn ấy là con gái của vị hôn thê cũ. Nếu gã biết thì chắc không có chuyện gã bỏ đi dễ dàng vậy ngoài ga, sau khi liệng chiếc chìa khóa. Vấn đề chỉ còn ở chỗ vì sao Thea biết mặt gã.

Thanh tra Glockner nhắc lại:

- Tạm thời cứ biết vậy đã. Các con nhớ đừng nói gì tới chuyện truy nã Pruffe nhé. Đừng đẩy bà chủ nhà hiếu khách của các con vào tình thế khó xử.


/703

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status