Trước tiệm cà phê Venezia có một khu vực dành riêng cho người đi bộ. Tại đây có vài chục chiếc xe đạp đậu sẵn nên Tứ quái cũng không ngần ngại cho bốn “xế điếc” của mình gia nhập hàng ngũ vỉa hè.
Tròn Vo chưa ngồi xuống ghế đã phát biểu:
- Tôi không uống cà phê đâu. Cứ nghĩ đến cốc kem sô-cô-la đầy ú ụ là tôi đã chảy nước miếng rồi.
Tarzan kéo ghế cho Gaby. Bốn đứa quyết định ngồi ngoài trời.
- Chủ yếu là tiền. Còn uống cái gì đâu có cần thiết.
Tròn Vo chợt a lên:
- Chết mẹ. Tao quên mang bóp theo rồi.
Thủ quỹ của nhóm lại quên tiền. Thật hết biết. Và Karl đành phải ứng ra.
Tarzan gọi cà phê rồi lẳng lặng bước vô trong. Hắn thở ra với vẻ mặt ủ ê:
- Tao tra muốn nát cuốn danh bạ điện thoại mới nhất cũng không thấy công ti trách nhiệm hữu hạn HEVER – GALMBERG đâu cả. Đúng cái công ti ma này chỉ là một thùng thư. Rõ ràng hai thằng Charles và Dieter đang giở trò lừa đảo. Tụi mình đã biết gì về chúng nào? Một tên to bè, một tên cao nhồng, rồi một chiếc VW màu đen, rồi…
Tròn Vo bổ sung nhanh như máy:
- Rồi một cái ống nhòm nữa.
- Chỉ có vậy thôi. Và tụi mình lại chưa nhận diện được bọn chúng. Nhất định thứ hai phải phục kích xem sao.
Đúng lúc đó Tarzan nghe một tiếng “bịch”. Chà, té ra gói thuốc prôtêin mà Gaby mua tẩm bổ cho Oskar bị rơi phịch xuống đất. Hắn lượm cái gói lên liếc vào hàng chữ bên ngoài gói mà phát hoảng. Hắn đọc lớn:
- Thuốc tẩy do dược sĩ Flottis sản xuất. Trời đất!
Gaby suýt rớt li kem:
- Cái gì? Sao lại có thuốc tẩy ở đây?
- Thì bạn mở cặp mắt Công Chúa ra mà coi. Ông dược sĩ Raedl suýt nữa là đầu độc con quái cẩu của tụi mình rồi.
- Lạy Chúa. Bác ấy đưa lộn thuốc. Chúng ta phải đi đổi lại.
Tròn Vo hoảng vía:
- Nhưng không phải ngay bây giờ đâu Gaby ơi, bởi trời đánh tránh bữa ăn mờ. Bữa nay lại là thứ bảy. Giờ này các cửa hàng đóng cửa rồi.
- Hiệu thuốc của bác Raedl thứ bảy này tới phiên trực mở cửa. Nhưng thôi, để mình tự đi đổi cũng được. Lát nữa tụi mình ghé rạp Palast xem có cuốn phim nào không đã.
Tarzan nói ngay:
- Phim hình sự. Còn gay go căng thẳng hơn cả cuốn phim tối qua nữa kìa.
*
Chiếc VW màu đen lướt ra vùng ngoại ô. Tại đây có nhiều ngôi nhà nhỏ, xung quanh là vườn hoa, chim bồ câu đậu trên mái nhà gù gù gọi bạn. Dieter Brestler cầm lái với điếu xì-gà trễ nải trên khóe mép. Wolmhus ngồi bên cạnh mỉm cười nham hiểm.
- Chắc chắn thằng cha Rostowski sẽ “thầu” tất cả chứ?
- Yên trí. Thằng ma ấy sẽ mua tất tần tật, từ chất kích thích đến thuốc tê, thuốc mê, thuốc giảm đau… Tất tần tật, miễn là bọn nghiện chấp nhận.
- Cái thằng vậy mà khá.
- Tụi mày đếch biết tiểu sử của nó. Thằng cha ấy hồi còn ở Leipzig đã hai lần ngồi nhà đá vì buôn bán ma túy. Lúc qua bên này, nó bô bô rằng vụ tù tội đó là vì lí do chính trị. Thực ra, nó là một tên tội phạm hình sự không hơn không kém.
Charles Wolmhus lại xoa xoa bộ mặt ngựa:
- Tao nghe đồn nó định xây dựng một đường dây ma túy tầm cỡ bên đó đấy.
- Nó đã xây dựng rồi nhưng chưa nhằm nhò gì đâu. Nay mai tụi nó mới mở rộng phạm vi hoạt động. Rostowski đang muốn trở thành ông trùm bự.
- Mẹ kiếp, chẳng qua chỉ là một lũ trùm Mafia địa phương thôi.
- Chưa biết được. Có điều thằng Rostowski làm ăn rất uy tín. Nó luôn thanh toán đúng hẹn.
- Nhưng nó lấy đâu ra tiền nhỉ?
- Mày đừng hỏi tao về chuyện đó. Hồn ai nấy giữ cơ mà. Tao đang chờ thu hoạch thêm chiến dịch… thùng thư đây.
Chiếc VW màu dầu hắc bắt đầu chạy chậm lại. Đây là khu giao thông chính ở ngoại ô, đường sá khá rộng. Xe rề rề qua phố Giáo Sư Valentin Rodelmaler, hai thằng ma đầu nghe tiếng chim câu và tiếng máy cắt cỏ chạy rào rào.
Coi, cánh cổng căn nhà chúng cần tìm bên con hẻm đối diện mở toang hoác. Dieter Brestler lẩm bẩm:
- Tay dược sĩ Raedl vắng nhà, chắc còn trụ ở hiệu thuốc.
- Con nhỏ học thổi sáo à?
- Không. Nó học đàn vi-ô-lông.
Wolmhus nhìn đồng hồ xe hơi, chắt lưỡi:
- Chậc, bao giờ thì nó về nhỉ?
- Tao đoán khoảng 20 phút nữa. Bây giờ thì mình làm màn dạo đầu đã.
- Này, mày căng mắt ra mà quan sát tứ phía giùm tao. Có khi mày sẽ nghe thấy tiếng hét sau khi “ông đồn trưởng cảnh sát” gọi điện đó.
- Vấn đề là phải làm y như cớm thiệt.
- Yên tâm đi. Đúng ra tao đã thành diễn viên kịch nói. Tao mê nghề này từ khuya. Đóng vai một thằng cớm đối với tao chỉ là đồ bỏ.
Wolmhus xuống xe. Cách chỗ chúng chừng 50 mét là một trạm điện thoại công cộng, bên cạnh là một thùng thư và một thùng rác vừa được dọn sạch. Gã bước vào trạm điện thoại, ra dấu cho tên kia và nhấc ống nghe.
*
Bà Nina Raedl đặt rổ xà lách lên một cái chậu ở trong bếp cho ráo nước và buộc lại chiếc tạp-dề. Một vài lọn tóc màu vàng xõa xuống trán. 34 tuổi, bà là một phụ nữ xinh đẹp và có nghị lực.
Bà là phó chủ tịch Hội bảo vệ thiên nhiên và luôn đấu tranh không khoan nhượng trước những hành động hủy hoại môi trường. Khác xa với ông chồng tính nết yếu đuối là dược sĩ Raedl, bà không bao giờ để cho ai xúc phạm tới mình.
Chuông điện thoại réo.
Bà Nina đi ra hành lang cầm máy. Linh tính mách bà có việc gì đó bất thường. Ông chồng ở lại trong phố không về? Hoặc Sabin sẽ đi xem phim luôn chăng?
- Tôi, Nina Raedl đây.
Bên kia đầu dây không phải chồng bà mà là một giọng đàn ông lạ hoắc:
- A, chào bà tiến sĩ Raedl.
- Hãy gọi tôi là bà Raedl. Tôi có bảo vệ luận án tiến sĩ đâu.
- Hình như cháu Sabin Raedl mười một tuổi là con gái của bà?
Thông báo lấp lửng ấy khiến Nina rùng mình. Bà cảm thấy nghẹt thở.
- Đúng cháu là con gái tôi. Có việc gì không ạ?
- Tôi là đội trưởng cảnh sát Bonholt đây. Tôi nghĩ rằng nên gọi điện báo cho bà hơn là đưa bà lại hiện trường. Chúng tôi đang…
- Lạy Chúa, bé Sabin gặp chuyện gì?
Gã “đội trưởng cảnh sát dổm” nói dửng dưng:
- Nó bị xe cán. Vẫn còn sống và đã được chúng tôi đưa đến bịnh viện. Bà cần phải đến gấp.
Bà Nina có cảm tưởng trời sập xuống dưới chân mình. Chân bà khuỵu xuống. Cảnh tượng chung quanh quay mòng mòng, dù bà vẫn nghe tiếng máy điện thoại kêu “tút, tút”. Mãi một lúc lâu sau, bà mới có thể đứng lên với chiếc áo măng-tô treo trên giá.
Coi, bàn tay run rẩy của bà vừa đặt lên nắm cửa là cánh cửa đã bật ra. Cô bé Sabin ôm cây đàn nhảy nhót như thiên thần đi vào nhà. Bà Raedl như muốn khóc nấc lên và ôm chầm lấy con gái.
*
Chiếc ống nghe lủng lẳng được trả về vị trí cũ trong tiếng kêu thảng thốt của Sabin:
- Mẹ sao vậy?
Bà Nina Raedl cố gắng kìm nước mắt trả lời qua quýt cho xong chuyện. Bà không muốn để lộ cho con gái biết chuyện khủng khiếp bà vừa trải qua.
Sabin đi lên tầng trên, vào nhà tắm rửa mặt.
Bà Nina lại chăm chú chuẩn bị món sa-lát trộn dầu dấm ở dưới bếp và miên man nghĩ ngợi. Phải chăng đã có sự nhầm lẫn? Một quan chức an ninh có quyền nhầm lẫn thế chăng? Không thể được, mình phải phôn đến đồn cảnh sát dò hỏi thực hư xem sao. Đúng là vô trách nhiệm. May mà ông Raedl không ở nhà…
Lại có tiếng chuông điện thoại.
Vẫn cái giọng lạnh lẽo lúc nãy:
- Lại là tôi đây, thưa bà Raedl. Đội trưởng cảnh sát Bonholt…
- Ông…
- Tôi hiểu bà muốn nói gì rồi. Chúng tôi nhầm. Chắc bà cũng đã phát hiện ra sự nhầm lẫn này. Sao, bà vẫn ở nhà một mình phải không?
- Ông hỏi gì? Nói cho ông hay, tôi sẽ nói chuyện này với cấp trên của ông…
- Này, câm mõm lại. Mụ hãy nghe những điều ta sắp nói đây.
Bà Nina đờ người ra nghe không sót một lời hăm dọa nào. Tai bà ù đi đến nỗi tiếng cửa mở, bà cũng không để ý. Đúng, cửa mở ra và dược sĩ Raedl bước vào. Ông tính tạt qua nhà trước khi lại quay ra cửa hàng thuốc trực cuối tuần. Vẻ mặt thất thần của vợ khiến ông biến sắc.
*
Từ rạp xi-nê Palast bước ra, Gaby đề xuất với các bạn:
- Tại sao chúng ta lại không ghé hiệu thuốc để đổi “gói thuốc tẩy” này nhỉ?
Tarzan cũng sực nhớ rằng hắn cần mua một cái bàn chải đánh răng. Cả đám liền kéo rốc lại hiệu thuốc trong khu phố cổ. Trên đường đi Tarzan hỏi:
- Thằng Ossi sống ở khu nhà đối diện hiệu thuốc, Gaby biết chưa?
- Vậy hả! Thằng khốn đó chỉ tổ làm ô uế khu phố cổ kính này thôi.
Hai quái Karl và Kloesen đứng ngoài, thích thú ngắm mấy con rắn bày trong cửa hàng thuốc của ông Raedl. Đây là hai con rắn màu xanh hoàn toàn vô hại. Tarzan theo Gaby vào trong. Nhìn kìa, bác sĩ Raedl bước ra với chiếc áo choàng chưa kịp cài cúc. Tarzan chợt nghĩ: “Sao ngó ông bác sĩ ốm thế? Nước da thì trắng bệch, hai mắt đờ đẫn…”
Vừa thấy Gaby ông hỏi ngay:
- Sao, cháu quên cái gì à?
Gaby biến chuyện nhầm lẫn thành hài hước:
- Bác Raedl, chắc bác tưởng con Oskar nhà cháu ăn phải mùn cưa phải không ạ? Bác đã đưa cho cháu một gói thuốc tẩy.
Ông Raedl sửng sốt:
- Ồ, vậy sao? Bác xin lỗi, bác đưa nhầm đó.
- Không có sao đâu bác.
- Được rồi, bác sẽ đổi cho cháu ngay đây. Đợi bác chút xíu.
Trong lúc ông Raedl quay vào phòng trong, Gaby hỏi:
- Bác có nhắn Sabin giùm cháu chưa ạ?
Ông bác sĩ bối rối:
- Chà, bác đã quên khuấy mất, mặc dù bác vừa về qua nhà. Để rồi bác sẽ nhắn em nó.
Ông đưa cho Gaby gói thuốc rồi quay sang Tarzan:
- Còn cậu, cậu cần gì nào?
Gaby mau mắn:
- Thưa bác, đây là Tarzan, bạn cháu.
- À, tôi có nghe Sabin kể về cháu và nhóm Tứ quái. Chào cháu.
Bàn tay người chủ hiệu thuốc run run khi bắt tay Tarzan. Hắn cảm thấy điều ấy. Một con người khỏe mạnh như ông ấy mà đôi tay lại run rẩy vậy sao? Lại còn cách ông đảo mắt nhìn ra cửa bồn chồn như chờ đợi tai họa kia nữa?… Thật là lạ.
Tarzan mua một cái bàn chải giá 2 mark 95 và đưa cho ông Raedl tờ 10 mark. Vậy mà ông bác sĩ tính trả lại hắn tới 17 mark 05. Tất nhiên là Tarzan chỉ cầm lại 7 mark 05.
Khi đã ra ngoài, Tarzan hỏi Gaby:
- Mọi khi ông ấy có hay bị nhầm lẫn thế không?
- Không. Bữa nay bác ấy khác lắm. Hình như bác ấy có vẻ lo lắng sao đó.
- Ông ấy gần như không đứng nổi nữa. Kì cục.
Hai quái ra khỏi cửa mà vẫn còn bần thần. Nghe Tarzan kể lại, Tròn Vo tham gia:
- Cứ như là người bị rắn độc cắn há. Cũng may hai con rắn màu xanh bày trong tủ kính đều không có nọc độc.
Khi bốn đứa nhảy lên yên ngựa sắt, Tarzan tò mò:
- Mà bạn định nhắn gì với con gái ông Raedl thế hở Gaby?
- Mình tính tặng Sabin một số sách giáo khoa cũ. Sabin cũng hứa cho mình xem bể cá vàng do nó thiết kế nữa.
- Sao, Sabin tự làm lấy tất cả?
- Không hẳn vậy. Ba mẹ Sabin cũng phụ thêm. Cụ thể là mẹ cô bé, bà cưng con gái lắm.
Máy Tính quay về thực tế. Nó đạp song song với Tarzan:
- Đại ca đã có kế gì để kiểm tra thùng thư ma vào thứ hai tới chưa?
- Thùng thư vừa to vừa sâu, không thể khều thư ra được. Tụi mình cần phải có chìa khóa.
- Vậy thì không khác ý tao. Trong kho nhà tao dự trữ khoảng ba trăm chìa khóa đủ dạng, hi vọng tụi mình sẽ kiêm được một cái vừa vặn ổ khóa thùng thư.
- Đành trắc nghiệm kiểu đó thôi. Nhưng này quân sư, mày khai thác mỏ chìa khóa ở đâu mà thu hoạch bộn vậy?
- Có gì đâu, hồi nhà tao dọn về đây, cái thùng chìa khóa đó đã nằm sẵn dưới tầng hầm từ đời kiếp nào. Tao thấy trên nắp thùng có chữ “Brehmann” tổ bố. Đi tra danh bạ điện thoại thì mới biết đó là tên một hãng chữa khóa đã bị phá sản cách đây ba năm. Cuối cùng tao đành giữ luôn chứ sao.
Gaby đùa:
- Chà, có khi sau vụ này, tụi mình sẽ biến thành dân đào tường khoét vách hết. Mấy vua trộm, vua nhập nha cũng phải chào thua. Ba trăm cái chìa chớ đâu có ít.
- Nếu thế, bạn nên hỏi ý kiến ngài thanh tra Glockner coi ngài có bằng lòng không đã.
Bốn con ngựa sắt dừng trước nhà Gaby. Hôm nay cửa hàng thực phẩm của bà Glockner không mở cửa. Ba thằng quái ở dưới nhà chờ Công Chúa lên đón Oskar cho nó cùng đi theo. Còn phải hỏi, con cẩu mừng rỡ nhảy tớn lên vẫy đuôi rối rít.
Tarzan liếc đồng hồ:
- Sắp đến giờ hẹn với bà cụ Unken đấy. Khẩn trương lên mới kịp. Trước mắt còn phải xem xét thùng chìa khóa của Karl một chút.
Tròn Vo chép miệng:
- Hi vọng rằng bà cụ Unken sẽ không tiếp khách bằng nước trà. Lúc này mình chỉ cần nhắm mắt là thấy ngay bánh mì kẹp giăm-bông, hay là một miếng bít-tết to bằng cái đĩa với khoảng 80 miếng khoai tây rán, sau đó tráng miệng thêm ba cái bánh kem sô-cô-la.
Tròn Vo nói xong buồn thiu vì các bạn nó chả có phản ứng gì về giấc mơ ăn uống của nó.
Ba mẹ Karl đi vắng. Tarzan cùng thằng cận xuống tầng hầm tìm thùng chìa khóa.
Tarzan hỏi bạn:
- Sao mày biết là có ba trăm cái, Karl?
- Tao chỉ ước đoán thôi.
Tarzan lúc lắc thùng đựng chìa khóa rồi mở nắp ra:
- Có lẽ phải tới năm trăm cái. Thật là một cái kho quý. Toàn loại chìa cổ cả.
Hắn ráng nhấc cái thùng nặng lên vai và đi lên cầu thang.
Bây giờ thì nguyên cái thùng chìa của hãng “Brehmann” đã nằm trên giá đèo hàng của Tarzan. Cả bọn vừa đi bộ vừa đẩy cái thùng đến ngôi biệt thự vắng chủ của ông bà Fiedler.
Mỗi quái một công việc. Đại ca Tarzan bê cái thùng chìa mở nắp đặt trước thùng thư ma và bắt đầu loay hoay mò kim đáy biển. Máy Tính Karl thì rúc vô bụi rậm cố gắng tìm thùng thư nhỏ của gia đình Fiedler đã bị bọn bất lương quăng đi. Gaby bận chăm bẵm chú cún Oskar. Còn thằng mập Tròn Vo thì… thất nghiệp sờ đuôi Oskar cho đỡ dư thừa năm ngón.
Thằng mập bỗng trợn tròn mắt: Công Chúa đang dùng chiếc lược của Tarzan để… chải cho Oskar.
- Ê này, chơi như vậy đâu có được, Gaby!
- Được. Ai làm gì mình nào?
- Trời ạ, bạn làm vậy sẽ lây rận chó sang đầu Tarzan, rồi Tarzan sẽ tha của nợ ấy về kí túc xá và mình sẽ là kẻ đầu tiên bị rận cắn trong “Tổ đại bàng”.
Gaby cười khúc khích:
- Xạo hoài. Oskar đâu có rận. Mà bạn yên tâm đi, tí nữa mình sẽ bảo Tarzan rửa kĩ lược nữa.
Đúng lúc đó, Karl reo lên lanh lảnh:
- Tìm thấy thùng thư cũ rồi.
Sau đó đến lượt Tarzan reo lên:
- Đã mở được thùng thư mới, thưa quý vị. Mở bằng chiếc chìa thứ… 117.
Cả bọn nhào đến. Sau đó Tarzan khóa lại như cũ, cho chìa khóa vào túi quần và bảo:
- Để rồi xem thứ hai tụi mình sẽ tìm thấy cái gì ở thùng thư này.
Tròn Vo chưa ngồi xuống ghế đã phát biểu:
- Tôi không uống cà phê đâu. Cứ nghĩ đến cốc kem sô-cô-la đầy ú ụ là tôi đã chảy nước miếng rồi.
Tarzan kéo ghế cho Gaby. Bốn đứa quyết định ngồi ngoài trời.
- Chủ yếu là tiền. Còn uống cái gì đâu có cần thiết.
Tròn Vo chợt a lên:
- Chết mẹ. Tao quên mang bóp theo rồi.
Thủ quỹ của nhóm lại quên tiền. Thật hết biết. Và Karl đành phải ứng ra.
Tarzan gọi cà phê rồi lẳng lặng bước vô trong. Hắn thở ra với vẻ mặt ủ ê:
- Tao tra muốn nát cuốn danh bạ điện thoại mới nhất cũng không thấy công ti trách nhiệm hữu hạn HEVER – GALMBERG đâu cả. Đúng cái công ti ma này chỉ là một thùng thư. Rõ ràng hai thằng Charles và Dieter đang giở trò lừa đảo. Tụi mình đã biết gì về chúng nào? Một tên to bè, một tên cao nhồng, rồi một chiếc VW màu đen, rồi…
Tròn Vo bổ sung nhanh như máy:
- Rồi một cái ống nhòm nữa.
- Chỉ có vậy thôi. Và tụi mình lại chưa nhận diện được bọn chúng. Nhất định thứ hai phải phục kích xem sao.
Đúng lúc đó Tarzan nghe một tiếng “bịch”. Chà, té ra gói thuốc prôtêin mà Gaby mua tẩm bổ cho Oskar bị rơi phịch xuống đất. Hắn lượm cái gói lên liếc vào hàng chữ bên ngoài gói mà phát hoảng. Hắn đọc lớn:
- Thuốc tẩy do dược sĩ Flottis sản xuất. Trời đất!
Gaby suýt rớt li kem:
- Cái gì? Sao lại có thuốc tẩy ở đây?
- Thì bạn mở cặp mắt Công Chúa ra mà coi. Ông dược sĩ Raedl suýt nữa là đầu độc con quái cẩu của tụi mình rồi.
- Lạy Chúa. Bác ấy đưa lộn thuốc. Chúng ta phải đi đổi lại.
Tròn Vo hoảng vía:
- Nhưng không phải ngay bây giờ đâu Gaby ơi, bởi trời đánh tránh bữa ăn mờ. Bữa nay lại là thứ bảy. Giờ này các cửa hàng đóng cửa rồi.
- Hiệu thuốc của bác Raedl thứ bảy này tới phiên trực mở cửa. Nhưng thôi, để mình tự đi đổi cũng được. Lát nữa tụi mình ghé rạp Palast xem có cuốn phim nào không đã.
Tarzan nói ngay:
- Phim hình sự. Còn gay go căng thẳng hơn cả cuốn phim tối qua nữa kìa.
*
Chiếc VW màu đen lướt ra vùng ngoại ô. Tại đây có nhiều ngôi nhà nhỏ, xung quanh là vườn hoa, chim bồ câu đậu trên mái nhà gù gù gọi bạn. Dieter Brestler cầm lái với điếu xì-gà trễ nải trên khóe mép. Wolmhus ngồi bên cạnh mỉm cười nham hiểm.
- Chắc chắn thằng cha Rostowski sẽ “thầu” tất cả chứ?
- Yên trí. Thằng ma ấy sẽ mua tất tần tật, từ chất kích thích đến thuốc tê, thuốc mê, thuốc giảm đau… Tất tần tật, miễn là bọn nghiện chấp nhận.
- Cái thằng vậy mà khá.
- Tụi mày đếch biết tiểu sử của nó. Thằng cha ấy hồi còn ở Leipzig đã hai lần ngồi nhà đá vì buôn bán ma túy. Lúc qua bên này, nó bô bô rằng vụ tù tội đó là vì lí do chính trị. Thực ra, nó là một tên tội phạm hình sự không hơn không kém.
Charles Wolmhus lại xoa xoa bộ mặt ngựa:
- Tao nghe đồn nó định xây dựng một đường dây ma túy tầm cỡ bên đó đấy.
- Nó đã xây dựng rồi nhưng chưa nhằm nhò gì đâu. Nay mai tụi nó mới mở rộng phạm vi hoạt động. Rostowski đang muốn trở thành ông trùm bự.
- Mẹ kiếp, chẳng qua chỉ là một lũ trùm Mafia địa phương thôi.
- Chưa biết được. Có điều thằng Rostowski làm ăn rất uy tín. Nó luôn thanh toán đúng hẹn.
- Nhưng nó lấy đâu ra tiền nhỉ?
- Mày đừng hỏi tao về chuyện đó. Hồn ai nấy giữ cơ mà. Tao đang chờ thu hoạch thêm chiến dịch… thùng thư đây.
Chiếc VW màu dầu hắc bắt đầu chạy chậm lại. Đây là khu giao thông chính ở ngoại ô, đường sá khá rộng. Xe rề rề qua phố Giáo Sư Valentin Rodelmaler, hai thằng ma đầu nghe tiếng chim câu và tiếng máy cắt cỏ chạy rào rào.
Coi, cánh cổng căn nhà chúng cần tìm bên con hẻm đối diện mở toang hoác. Dieter Brestler lẩm bẩm:
- Tay dược sĩ Raedl vắng nhà, chắc còn trụ ở hiệu thuốc.
- Con nhỏ học thổi sáo à?
- Không. Nó học đàn vi-ô-lông.
Wolmhus nhìn đồng hồ xe hơi, chắt lưỡi:
- Chậc, bao giờ thì nó về nhỉ?
- Tao đoán khoảng 20 phút nữa. Bây giờ thì mình làm màn dạo đầu đã.
- Này, mày căng mắt ra mà quan sát tứ phía giùm tao. Có khi mày sẽ nghe thấy tiếng hét sau khi “ông đồn trưởng cảnh sát” gọi điện đó.
- Vấn đề là phải làm y như cớm thiệt.
- Yên tâm đi. Đúng ra tao đã thành diễn viên kịch nói. Tao mê nghề này từ khuya. Đóng vai một thằng cớm đối với tao chỉ là đồ bỏ.
Wolmhus xuống xe. Cách chỗ chúng chừng 50 mét là một trạm điện thoại công cộng, bên cạnh là một thùng thư và một thùng rác vừa được dọn sạch. Gã bước vào trạm điện thoại, ra dấu cho tên kia và nhấc ống nghe.
*
Bà Nina Raedl đặt rổ xà lách lên một cái chậu ở trong bếp cho ráo nước và buộc lại chiếc tạp-dề. Một vài lọn tóc màu vàng xõa xuống trán. 34 tuổi, bà là một phụ nữ xinh đẹp và có nghị lực.
Bà là phó chủ tịch Hội bảo vệ thiên nhiên và luôn đấu tranh không khoan nhượng trước những hành động hủy hoại môi trường. Khác xa với ông chồng tính nết yếu đuối là dược sĩ Raedl, bà không bao giờ để cho ai xúc phạm tới mình.
Chuông điện thoại réo.
Bà Nina đi ra hành lang cầm máy. Linh tính mách bà có việc gì đó bất thường. Ông chồng ở lại trong phố không về? Hoặc Sabin sẽ đi xem phim luôn chăng?
- Tôi, Nina Raedl đây.
Bên kia đầu dây không phải chồng bà mà là một giọng đàn ông lạ hoắc:
- A, chào bà tiến sĩ Raedl.
- Hãy gọi tôi là bà Raedl. Tôi có bảo vệ luận án tiến sĩ đâu.
- Hình như cháu Sabin Raedl mười một tuổi là con gái của bà?
Thông báo lấp lửng ấy khiến Nina rùng mình. Bà cảm thấy nghẹt thở.
- Đúng cháu là con gái tôi. Có việc gì không ạ?
- Tôi là đội trưởng cảnh sát Bonholt đây. Tôi nghĩ rằng nên gọi điện báo cho bà hơn là đưa bà lại hiện trường. Chúng tôi đang…
- Lạy Chúa, bé Sabin gặp chuyện gì?
Gã “đội trưởng cảnh sát dổm” nói dửng dưng:
- Nó bị xe cán. Vẫn còn sống và đã được chúng tôi đưa đến bịnh viện. Bà cần phải đến gấp.
Bà Nina có cảm tưởng trời sập xuống dưới chân mình. Chân bà khuỵu xuống. Cảnh tượng chung quanh quay mòng mòng, dù bà vẫn nghe tiếng máy điện thoại kêu “tút, tút”. Mãi một lúc lâu sau, bà mới có thể đứng lên với chiếc áo măng-tô treo trên giá.
Coi, bàn tay run rẩy của bà vừa đặt lên nắm cửa là cánh cửa đã bật ra. Cô bé Sabin ôm cây đàn nhảy nhót như thiên thần đi vào nhà. Bà Raedl như muốn khóc nấc lên và ôm chầm lấy con gái.
*
Chiếc ống nghe lủng lẳng được trả về vị trí cũ trong tiếng kêu thảng thốt của Sabin:
- Mẹ sao vậy?
Bà Nina Raedl cố gắng kìm nước mắt trả lời qua quýt cho xong chuyện. Bà không muốn để lộ cho con gái biết chuyện khủng khiếp bà vừa trải qua.
Sabin đi lên tầng trên, vào nhà tắm rửa mặt.
Bà Nina lại chăm chú chuẩn bị món sa-lát trộn dầu dấm ở dưới bếp và miên man nghĩ ngợi. Phải chăng đã có sự nhầm lẫn? Một quan chức an ninh có quyền nhầm lẫn thế chăng? Không thể được, mình phải phôn đến đồn cảnh sát dò hỏi thực hư xem sao. Đúng là vô trách nhiệm. May mà ông Raedl không ở nhà…
Lại có tiếng chuông điện thoại.
Vẫn cái giọng lạnh lẽo lúc nãy:
- Lại là tôi đây, thưa bà Raedl. Đội trưởng cảnh sát Bonholt…
- Ông…
- Tôi hiểu bà muốn nói gì rồi. Chúng tôi nhầm. Chắc bà cũng đã phát hiện ra sự nhầm lẫn này. Sao, bà vẫn ở nhà một mình phải không?
- Ông hỏi gì? Nói cho ông hay, tôi sẽ nói chuyện này với cấp trên của ông…
- Này, câm mõm lại. Mụ hãy nghe những điều ta sắp nói đây.
Bà Nina đờ người ra nghe không sót một lời hăm dọa nào. Tai bà ù đi đến nỗi tiếng cửa mở, bà cũng không để ý. Đúng, cửa mở ra và dược sĩ Raedl bước vào. Ông tính tạt qua nhà trước khi lại quay ra cửa hàng thuốc trực cuối tuần. Vẻ mặt thất thần của vợ khiến ông biến sắc.
*
Từ rạp xi-nê Palast bước ra, Gaby đề xuất với các bạn:
- Tại sao chúng ta lại không ghé hiệu thuốc để đổi “gói thuốc tẩy” này nhỉ?
Tarzan cũng sực nhớ rằng hắn cần mua một cái bàn chải đánh răng. Cả đám liền kéo rốc lại hiệu thuốc trong khu phố cổ. Trên đường đi Tarzan hỏi:
- Thằng Ossi sống ở khu nhà đối diện hiệu thuốc, Gaby biết chưa?
- Vậy hả! Thằng khốn đó chỉ tổ làm ô uế khu phố cổ kính này thôi.
Hai quái Karl và Kloesen đứng ngoài, thích thú ngắm mấy con rắn bày trong cửa hàng thuốc của ông Raedl. Đây là hai con rắn màu xanh hoàn toàn vô hại. Tarzan theo Gaby vào trong. Nhìn kìa, bác sĩ Raedl bước ra với chiếc áo choàng chưa kịp cài cúc. Tarzan chợt nghĩ: “Sao ngó ông bác sĩ ốm thế? Nước da thì trắng bệch, hai mắt đờ đẫn…”
Vừa thấy Gaby ông hỏi ngay:
- Sao, cháu quên cái gì à?
Gaby biến chuyện nhầm lẫn thành hài hước:
- Bác Raedl, chắc bác tưởng con Oskar nhà cháu ăn phải mùn cưa phải không ạ? Bác đã đưa cho cháu một gói thuốc tẩy.
Ông Raedl sửng sốt:
- Ồ, vậy sao? Bác xin lỗi, bác đưa nhầm đó.
- Không có sao đâu bác.
- Được rồi, bác sẽ đổi cho cháu ngay đây. Đợi bác chút xíu.
Trong lúc ông Raedl quay vào phòng trong, Gaby hỏi:
- Bác có nhắn Sabin giùm cháu chưa ạ?
Ông bác sĩ bối rối:
- Chà, bác đã quên khuấy mất, mặc dù bác vừa về qua nhà. Để rồi bác sẽ nhắn em nó.
Ông đưa cho Gaby gói thuốc rồi quay sang Tarzan:
- Còn cậu, cậu cần gì nào?
Gaby mau mắn:
- Thưa bác, đây là Tarzan, bạn cháu.
- À, tôi có nghe Sabin kể về cháu và nhóm Tứ quái. Chào cháu.
Bàn tay người chủ hiệu thuốc run run khi bắt tay Tarzan. Hắn cảm thấy điều ấy. Một con người khỏe mạnh như ông ấy mà đôi tay lại run rẩy vậy sao? Lại còn cách ông đảo mắt nhìn ra cửa bồn chồn như chờ đợi tai họa kia nữa?… Thật là lạ.
Tarzan mua một cái bàn chải giá 2 mark 95 và đưa cho ông Raedl tờ 10 mark. Vậy mà ông bác sĩ tính trả lại hắn tới 17 mark 05. Tất nhiên là Tarzan chỉ cầm lại 7 mark 05.
Khi đã ra ngoài, Tarzan hỏi Gaby:
- Mọi khi ông ấy có hay bị nhầm lẫn thế không?
- Không. Bữa nay bác ấy khác lắm. Hình như bác ấy có vẻ lo lắng sao đó.
- Ông ấy gần như không đứng nổi nữa. Kì cục.
Hai quái ra khỏi cửa mà vẫn còn bần thần. Nghe Tarzan kể lại, Tròn Vo tham gia:
- Cứ như là người bị rắn độc cắn há. Cũng may hai con rắn màu xanh bày trong tủ kính đều không có nọc độc.
Khi bốn đứa nhảy lên yên ngựa sắt, Tarzan tò mò:
- Mà bạn định nhắn gì với con gái ông Raedl thế hở Gaby?
- Mình tính tặng Sabin một số sách giáo khoa cũ. Sabin cũng hứa cho mình xem bể cá vàng do nó thiết kế nữa.
- Sao, Sabin tự làm lấy tất cả?
- Không hẳn vậy. Ba mẹ Sabin cũng phụ thêm. Cụ thể là mẹ cô bé, bà cưng con gái lắm.
Máy Tính quay về thực tế. Nó đạp song song với Tarzan:
- Đại ca đã có kế gì để kiểm tra thùng thư ma vào thứ hai tới chưa?
- Thùng thư vừa to vừa sâu, không thể khều thư ra được. Tụi mình cần phải có chìa khóa.
- Vậy thì không khác ý tao. Trong kho nhà tao dự trữ khoảng ba trăm chìa khóa đủ dạng, hi vọng tụi mình sẽ kiêm được một cái vừa vặn ổ khóa thùng thư.
- Đành trắc nghiệm kiểu đó thôi. Nhưng này quân sư, mày khai thác mỏ chìa khóa ở đâu mà thu hoạch bộn vậy?
- Có gì đâu, hồi nhà tao dọn về đây, cái thùng chìa khóa đó đã nằm sẵn dưới tầng hầm từ đời kiếp nào. Tao thấy trên nắp thùng có chữ “Brehmann” tổ bố. Đi tra danh bạ điện thoại thì mới biết đó là tên một hãng chữa khóa đã bị phá sản cách đây ba năm. Cuối cùng tao đành giữ luôn chứ sao.
Gaby đùa:
- Chà, có khi sau vụ này, tụi mình sẽ biến thành dân đào tường khoét vách hết. Mấy vua trộm, vua nhập nha cũng phải chào thua. Ba trăm cái chìa chớ đâu có ít.
- Nếu thế, bạn nên hỏi ý kiến ngài thanh tra Glockner coi ngài có bằng lòng không đã.
Bốn con ngựa sắt dừng trước nhà Gaby. Hôm nay cửa hàng thực phẩm của bà Glockner không mở cửa. Ba thằng quái ở dưới nhà chờ Công Chúa lên đón Oskar cho nó cùng đi theo. Còn phải hỏi, con cẩu mừng rỡ nhảy tớn lên vẫy đuôi rối rít.
Tarzan liếc đồng hồ:
- Sắp đến giờ hẹn với bà cụ Unken đấy. Khẩn trương lên mới kịp. Trước mắt còn phải xem xét thùng chìa khóa của Karl một chút.
Tròn Vo chép miệng:
- Hi vọng rằng bà cụ Unken sẽ không tiếp khách bằng nước trà. Lúc này mình chỉ cần nhắm mắt là thấy ngay bánh mì kẹp giăm-bông, hay là một miếng bít-tết to bằng cái đĩa với khoảng 80 miếng khoai tây rán, sau đó tráng miệng thêm ba cái bánh kem sô-cô-la.
Tròn Vo nói xong buồn thiu vì các bạn nó chả có phản ứng gì về giấc mơ ăn uống của nó.
Ba mẹ Karl đi vắng. Tarzan cùng thằng cận xuống tầng hầm tìm thùng chìa khóa.
Tarzan hỏi bạn:
- Sao mày biết là có ba trăm cái, Karl?
- Tao chỉ ước đoán thôi.
Tarzan lúc lắc thùng đựng chìa khóa rồi mở nắp ra:
- Có lẽ phải tới năm trăm cái. Thật là một cái kho quý. Toàn loại chìa cổ cả.
Hắn ráng nhấc cái thùng nặng lên vai và đi lên cầu thang.
Bây giờ thì nguyên cái thùng chìa của hãng “Brehmann” đã nằm trên giá đèo hàng của Tarzan. Cả bọn vừa đi bộ vừa đẩy cái thùng đến ngôi biệt thự vắng chủ của ông bà Fiedler.
Mỗi quái một công việc. Đại ca Tarzan bê cái thùng chìa mở nắp đặt trước thùng thư ma và bắt đầu loay hoay mò kim đáy biển. Máy Tính Karl thì rúc vô bụi rậm cố gắng tìm thùng thư nhỏ của gia đình Fiedler đã bị bọn bất lương quăng đi. Gaby bận chăm bẵm chú cún Oskar. Còn thằng mập Tròn Vo thì… thất nghiệp sờ đuôi Oskar cho đỡ dư thừa năm ngón.
Thằng mập bỗng trợn tròn mắt: Công Chúa đang dùng chiếc lược của Tarzan để… chải cho Oskar.
- Ê này, chơi như vậy đâu có được, Gaby!
- Được. Ai làm gì mình nào?
- Trời ạ, bạn làm vậy sẽ lây rận chó sang đầu Tarzan, rồi Tarzan sẽ tha của nợ ấy về kí túc xá và mình sẽ là kẻ đầu tiên bị rận cắn trong “Tổ đại bàng”.
Gaby cười khúc khích:
- Xạo hoài. Oskar đâu có rận. Mà bạn yên tâm đi, tí nữa mình sẽ bảo Tarzan rửa kĩ lược nữa.
Đúng lúc đó, Karl reo lên lanh lảnh:
- Tìm thấy thùng thư cũ rồi.
Sau đó đến lượt Tarzan reo lên:
- Đã mở được thùng thư mới, thưa quý vị. Mở bằng chiếc chìa thứ… 117.
Cả bọn nhào đến. Sau đó Tarzan khóa lại như cũ, cho chìa khóa vào túi quần và bảo:
- Để rồi xem thứ hai tụi mình sẽ tìm thấy cái gì ở thùng thư này.
/703
|