Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 524: THÙNG THƯ BÍ ẨN

/703


Người đàn bà trạc 30 tuổi từ trong xó tối bước ra và cười một cách nhạt nhẽo. Bà ta mặc một bộ đồ ca-rô sọc, mặt vuông, gò má cao, trang điểm lòe loẹt khiến Tarzan nhìn thấy đã mất cảm tình.

Bà Unken tiến lên một bước:

- Bà là bà Lobitz? Chào bà. Tôi là Bettina von Unken.

Người đàn bà lập tức tỏ ra xởi lởi, chìa bàn tay đeo đầy đồ trang sức ra:

- Ôi, thật hân hạnh. Cháu chờ cụ nãy giờ. Còn hai cậu bé này hẳn là cháu nội của cụ?

- Gần như thế. Như đã hẹn trong điện thoại, tôi có mang các đồ trang sức theo đây.

Bà Lobitz háo hức:

- Cháu đang hồi hộp về chúng đây ạ.

Gia sản của dòng họ quý tộc “von Unken” được trình làng trên một cái khay trải nhung đen, Irene Lobitz lấy kính lúp săm soi không chừa một chi tiết nào trên từng món hàng rồi ghi ghi chép chép vào một cuốn sổ để bên cạnh. Bà ta xuýt xoa liên tục.

Tròn Vo chán nản nháy mắt với Tarzan. Đúng lúc đó Tarzan chợt nhận ra một bóng đàn ông ló mặt ra từ phòng trong. Người này to bè, mặt phèn phẹt, mắt ti hí gần như không có lông mày. Có điều lạ là vừa nhìn thấy cụ Unken ông ta liền thụt ngay vào.

Tất nhiên cụ Unken nào hay biết gì. Cụ còn đang lúi húi với những món đồ trên khay. Nhưng Tarzan thì… hơi chột dạ. Tại sao lão ta phải giấu mặt chứ? Ngó lão thật lấm lét…

Trong khi Tarzan còn đang rối bòng bong với một đống câu hỏi chưa có lời giải đáp, thì một tên đàn ông khác xuất hiện, đi qua đi lại ở phòng trong. Gã mặc bộ complê màu xanh lợt, áo sơ-mi màu hồng và cà-vạt kẻ sọc.

Khuôn mặt này cũng khó ưa nốt.

Hai hố mắt mọng nước, cái mũi như một cục thịt dư gần lộn trên khuôn mặt ngựa. Ngó gã người ta nghĩ ngay đến những kẻ chuyên làm điều bất lương.

Irene Lobitz cười hể hả:

- Cụ giàu đấy, cụ Unken. Cháu phấn khởi quá.

- Thật thế hả?

Irene lại gọi với ra phía sau:

- Này, anh ra mà xem. Tuyệt vời lắm.

Lúc này tên mặt ngựa mới lừ đừ bước ra, hơi nhếch mép cười.

Irene giới thiệu:

- Thưa cụ, đây là ông Wolmhus, cố vấn của cháu đồng thời là người chuyên môi giới kiếm khách hàng.

Môi giới với cái bản mặt của gã, có mà ma nó mua hàng – Tròn Vo rủa trong bụng. Nó đưa cắp mặt dửng dưng nhìn kho báu trong khay. Irene chỉ vào mớ trang sức:

- Tôi đã cộng xong. Trị giá chừng 460.000 mark tất cả.

Cụ Unken thở phào nhẹ nhõm. Thấy rõ là cụ rất mừng. Wolmhus lạnh lùng nhìn những thứ trong khay, phán:

- Cụ có thể kiếm nhiều tiền hơn thế đấy, cụ Unken, nếu tôi tìm được đúng khách.

- Tôi cần bán được giá chứ không cần phải bán ngay, thưa ông.

Bà già nhận tờ hóa đơn. Trong đó mọi thứ đều diễn ra đúng thủ tục quy định, từ danh mục các món nữ trang, giá trị từng thứ cho đến kí tên, đóng dấu. Cửa tiệm làm ăn “hợp lệ” như vậy mà Tarzan cứ cảm thấy không yên tâm chút nào. Có một cái gì đó không ổn. Tarzan chỉ muốn khuyên cụ Unken đừng kí gửi nhưng lại không tìm được lí do gì xác đáng.

Mụ chủ tiệm tiễn cụ Unken ra tận cửa. Lão đàn ông thì cúi gập người tới ba lần. Tarzan cho rằng chúng đang hí hửng, cứ như là chúng vừa móc được túi bà cụ.

- Jo chắc biết bà kí gửi kho báu ở chỗ này?

- Chắc là có, vì bà đã nói qua điện thoại.

Tarzan gật gù. Nếu thằng Jo đã nắm thông tin thì khỏi băn khoăn về một vụ tấn công đột ngột của hai con nhặng nữa. Đến quảng trường, ba bà cháu lại lên xe ta-xi.

Khi chia tay hai “vệ sĩ” cụ Unken còn hi vọng:

- May ra thì thằng Jo nhà bà sẽ thay đổi ý kiến và vẫn ở đây với bà. Tại ngôi nhà này, nó có tất cả mọi thứ mà. Bà đã làm hết sức vì nó…

Tarzan an ủi bà:

- Jo chưa hẳn là người xấu. Cái đáng ngại nhất là anh ta giao du với đám bạn xấu, như Ossi chẳng hạn. Cháu nghĩ, vẫn còn hi vọng cứu Jo bà ạ.

Cụ Unken rơm rớm nước mắt khi khép cửa lại.

*

Hai con ngựa sắt lao vun vút đến nhà Karl. Tarzan và Tròn Vo đã hẹn với Gaby và Karl ở đây trưa nay. Chiếc xe đạp của Gaby dựng ngay gần cổng ra vào.

Ong bướm bay lượn trong vườn. Khoảng một phần ba vườn đã được cắt cỏ. Đó là công trình dở dang của Karl. Thằng này cho rằng thà cứ chờ cho phần cỏ đã cắt mọc trở lại rồi cắt cả một thể, còn hơn là cắt tiếp hai phần ba vườn còn lại. Bà mẹ cũng đồng tình với Karl, trong khi ông giáo sư thì bận rộn trong bốn bức tường không bao giờ để ý đến vườn tược.

Gaby và Karl đang ngồi phơi nắng trong vườn. Tròn Vo ngồi ngay lên chiếc ghế bằng mây – nó thấy như thế thoải mái hơn ngồi trên chiếc ghế gỗ. Tarzan chào Karl và hôn phớt lên má cô bạn gái.

Gaby hỏi:

- Công việc thế nào, các vệ sĩ?

Tarzan kể vắn tắt những việc đã xảy ra.

Hình như Gaby và Karl cũng có tin nóng hổi dành cho hai chiến hữu.

Gaby gật gù:

- Như vậy, tụi mình cử người đi cùng bà cụ là hoàn toàn đúng. Bây giờ, lại có việc mới đó đại ca, liên quan đến ngôi biệt thư nhà ông Fiedler. Có lẽ phải tới đó ngay.

Máy Tính gật đầu. Nó khoát tay nhìn đồng hồ:

- Chúng ta nên lên đường ngay bây giờ để kịp đón người phát thư của bưu điện. Có lẽ hôm nay tụi mình sẽ biết người ta quẳng vào cái thùng thư tổ chảng đó những gì.

Tarzan ngơ ngác:

- Các bạn nói gì, mình chưa hiểu.

- Đêm qua, cũng vì Jo và Ossi mà Karl được chứng kiến một việc lạ lùng.

Karl giục:

- Đi nào. Trên đường đi, tao sẽ kể cho mày nghe, đại ca.

Khi nghe xong mọi chuyện, ngay cả Tarzan cũng không biết phải lí giải chuyện hai cái thùng thư ra sao.

Đến trước ngôi nhà của ông bà Fiedler, cả bọn dựa xe vào nhau.

Cái thùng thư bự quá khổ đập vào mắt bốn đứa. Tarzan đọc lớn:

- “Công ti trách nhiệm hữu hạn HAVER - Tiến sĩ GALMBERG”, thế là thế nào? Hay ông bà Fiedler cho công ti này thuê nhà?

Karl lắc đầu:

- Không thể có chuyện ông bà Fiedler cho thuê tạm nhà trong thời gian nghỉ hè. Nếu cho người khác mướn, tại sao ông Fiedler lại không dọn các chuồng rắn đi nơi khác?

- Được, vậy thì có sự nhầm lẫn chăng? Hai ông Charles, Dieter mà mày gặp là hai thợ bưu điện thực sự, họ làm ca đêm và nhầm địa chỉ nên mới đặt thùng thư ở đây. Nhưng khả năng này cũng ít thôi. Vì nếu là thợ thực sự thì ai lại quẳng đồ cũ vào bụi bao giờ.

Gaby đề nghị:

- Theo mình, chúng ta thử vào nhà kiểm tra xem có mất mát gì không.

Bốn quái lập tức chia nhau đi thám thính vòng vòng căn hộ vắng chủ nhưng chẳng thu hoạch được gì. Cửa sổ, cửa ra vào và ngay cả cửa tầng hầm vẫn đóng nghiêm chỉnh. Lúc cả đám trở lại chỗ thùng thư, Tarzan trầm ngâm:

- Còn khả năng thứ ba: Ở đây có chuyện ám muội. Hãng HEVER biết gia đình nhà Fiedler đi vắng, nhận bừa địa chỉ này để trao đổi thư tín vì thế đặt hòm thư của họ ở đây.

Gaby thắc mắc:

- Nhưng tại sao thư từ lại phải chuyển lòng vòng vậy chớ?

- Có thể hãng HEVER chỉ là một hãng ma, nó chẳng qua chỉ là “Hãng thùng thư”. Như vậy đây là hiện tượng lừa đảo. Hãng HEVER đặc thùng thư ở đây để nhận những thứ họ cần, sau đó hủy luôn thùng thư và lặn mất tăm.

Tròn Vo thắc mắc:

- Nhưng người gửi thư không liên hệ với hãng HEVER thì làm sao biết địa chỉ mà gửi thư?

Máy Tính giải đáp nhanh như… máy:

- Ba cái dịch vụ ma này hiện nay thiếu gì trên báo. Có thể hai gã Charles và Dieter do nắm được chuyến nghỉ hè của ông Fiedler nên tranh thủ quảng cáo nghề ngỗng chúng. Và chúng chọn địa chỉ nhà Fiedler để câu những khách hàng nhẹ dạ từ các nơi xa xôi. Tao dám chắc những lá thư gửi tới đây thể nào cũng kèm theo lệ phí hoặc cổ phần bằng tiền mặt.

Gaby gật đầu:

- Như vậy là rõ rồi. Công ti “HEVER – GALMBERG” là một hãng thương mại thuần túy bán hàng qua đường bưu điện. Chắc chúng quảng cáo bán hàng giá rẻ với điều kiện trả tiền trước. Việc mánh mung này nếu thực hiện qua hòm thư ở bưu điện thì sẽ phải đăng kí, vì thế chúng chọn địa chỉ ở đây.

Tròn Vo gãi tai nghĩ ngợi:

- Tôi rất muốn biết bọn mờ ám này bán thứ gì. Sô-cô-la, các lá số tử vi hay mèo con đây?

Tarzan cười:

- Bình tĩnh đi, Willi. Chờ khi có thư là mình biết liền à.

Gaby la lên:

- Pháp luật cấm không được xem trộm thư từ người khác đó, đại ca.

- Tất nhiên mình sẽ không bóc thư xem trộm. Nhưng chắc chắn sẽ có những lá thư dán ẩu. Tụi mình dù không muốn đọc cũng sẽ nhìn thấy. Thêm nữa, đôi khi cũng phải phạm luật một chút để phát hiện và ngăn chặn tội lỗi chứ.

Đúng lúc Karl nhắc cả bọn:

- Chú ý. Người đưa thư đến rồi đấy.

Cả bốn cặp mắt chằm chằm nhìn ra đường. Karl quen người đưa thư. Ông ta tên là Duckhaupt.

*

Nhưng sự quen biết lẫn kế hoạch “phỗng tay trên” thư từ của hãng “HEVER - Tiến sĩ GALMBERG” của quân sư bữa nay thất bại thảm hại. Ông Duckhaupt lẳng lặng đạp chiếc xe ba bánh chất cơ man nào là thư tín, bưu phẩm, báo chí… lướt qua Tứ quái, và tất nhiên lướt qua cả “thùng thư ma” mà không hề có ý định dừng lại. Phải đến căn nhà thứ ba sau biệt thự nhà Fiedler, ông mới chịu dừng lại.

Karl nhìn theo ông:

- Ông Duckhaupt là người rất chu đáo. Vì thế năm nào đến Tết, ba mình cũng tặng ông ta một khoản tiền nhỏ, gọi là để cảm ơn ông ấy. Ông Duckhaupt không dừng lại, chắc không có thư từ gì đâu.

Tròn Vo chu môi:

- Kì cục. Tao nghĩ rằng một công ti phải có nhiều thư lắm chớ?

Tarzan khoát tay:

- Chẳng có gì khó hiểu cả. Mới lắp đặt thùng thì làm sao có thư ngay được. Thứ hai chúng ta sẽ trở lại đây vậy. Chắc chắn tới hôm đó thư từ sẽ đầy ắp.

Karl gật đầu:

- May phước, thứ hai tụi mình được nghỉ hai tiết cuối.

- Điều quan trọng là làm sao phải có mặt ở đây trước khi ông Duckhaupt tới. Tối thiểu cũng nghinh đón ông như hôm nay. Chậm chân hơn Charles và Dieter là coi như hỏng.

- Đồng ý.

Ngay khi ấy Tarzan có cảm tưởng gáy mình nóng ran. Hắn quay mặt ra đường và… hứng gọn một tia sáng chói chang vào mắt. Không phải là tia sáng của mặt trời mà là một luồng sáng do gương hắt ngược lại.

Tarzan khum tay che mắt nhìn về nơi phát ra tia sáng. Coi, cách chỗ chúng đứng chừng bốn trăm mét, một chiếc ô-tô màu đen đỗ lù lù. Cửa sổ phía người lái không đóng. Từ chỗ đó phóng ra một tia sáng.

Tarzan bảo các bạn:

- Hình như tụi mình bị theo dõi. Có lẽ do hãng HEVER bố trí. Chúng đang theo dõi xem có thư không.

- Sao biết? Chúng theo dõi từ chỗ nào vậy?

- Từ chỗ chiếc ô-tô màu đen, nhưng đừng nhìn về phía đó. Có lẽ tụi mình thử đi qua xem sao.

Cả bọn làm ra vẻ không để ý đến chiếc ô-tô, vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ. Đứa nào nhập vai cũng thật nhà nghề. Gaby giả bộ dựa hẳn người vào Tarzan, một tay dắt xe. Karl và Tròn Vo còn phởn chí huýt sáo inh ỏi. Cả bọn đều thấy rõ trong xe có hai người, chắc là Charles và Dieter.

Tarzan chưa kịp đọc những con số lờ mờ trên tấm biển xe thì chiếc ô-tô màu đen đã rồ ga quay vòng lại. Trong tích tắc, hai gã cùng chiếc ô-tô mất hút về hướng nội đô.

Tròn Vo nhún vai:

- Xe hơi hiệu VW.

Tarzan phán đoán:

- Có khả năng bọn chúng biết việc tụi mình vừa làm. Đành phải chờ đến thứ hai vậy.

Gaby kéo cả đám trở về thực tế:

- Suýt nữa vì ba cái đặc vụ rối tung này mà mình quên viên prôtêin cho Oskar. Ở phố cổ, có hiệu thuốc quen, các bạn đi cùng mình nhé?

- Nhưng tại sao không mua thuốc ở gần đây hở Gaby? Thuốc đó đâu chẳng có bán.

- Dược sĩ Raedl, nơi mình vẫn mua prôtêin, là ba Sabin, “tiểu muội” của mình.

Tròn Vo ngứa mồm:

- Chà, mua prôtêin cho chó mà cũng lựa người quen nữa. Bộ sợ Oskar bị đầu độc chắc.

Gaby toan độp lại nhưng Karl đã lên tiếng:

- Ông Raedl chính là người quen của gia đình ông bà Fiedler thường đến chăm sóc lũ rắn khi ông bà Fiedler đi vắng đó Gaby.

*

Khu phố cổ được xây dựng từ thế kỉ 18, đường phố ở đây rất hẹp và được coi là di tích lịch sử cần phải được gìn giữ. Tứ quái dừng xe đạp trước một hiệu thuốc cổ kính ngang với sự tồn tại của khu phố cổ này. Thì hiệu thuốc của dược sĩ Raedl chứ sao. Điều oái oăm là kế bên hiệu thuốc lại có một cửa hàng video mang cái tên ngộ nghĩnh GIƯƠNG MẮT. Trong cửa hàng có tới năm chiếc ti-vi kê sát nhau sau tấm kính to tướng. Cả năm chiếc ti-vi được đấu chung một hệ thống điều khiển tự động, đúng 19 giờ chiếc máy đầu tiên hoạt động ba tiếng đồng hồ liền để giới thiệu phim truyện, 22 giờ một máy khác hoạt động và cứ như thế chương trình video của cửa hàng kéo dài tới sáng hôm sau. Rất nhiều người kéo đến đây để xem, có người còn vác cả ghế và mang theo bia để lai rai ba sợi trong thời gian thưởng thức.

Tứ quái đã nghe thiên hạ đồn về chuyện này nhưng hôm nay mới được chứng kiến. Ba thằng con trai đứng trước cửa hiệu video trong lúc Công Chúa vào hiệu thuốc.

Tarzan khều Karl:

- Tao nghĩ rằng mình nên kiểm tra cái công ti ám muội HEVER – GALMBERG và tung tích hai gã Charles và Dieter qua danh bạ điện thoại.

- Đồng ý. Ủa, đại ca nhìn kìa…

- Tao thấy rồi. Thằng Ossi.

Đúng vậy. Bên kia đường bóng Ossi lảo đảo đi ra từ một căn nhà. Bộ đồ da bảnh chọe thường ngày của gã mất tiêu, thay vào đó là bộ đồ nhàu nát. Một tay gã vung vẩy chai bia lớn, một tay thảy tưng tưng chùm chìa khóa như làm xiếc và sau đó cho vào túi quần.

Tarzan quan sát khu nhà cổ cao bốn tầng có thể chứa tới vài chục hộ. Có lẽ thằng nhặng chúa đã chọn chỗ này làm sào huyệt. Chắc gã đã uống quá nhiều bia nên chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Tròn Vo ngao ngán:

- Thằng ma cà bông này thuộc dạng sáng say chiều xỉn tối lai rai mai chơi tiếp, đại ca à.

- Thì đời tụi nó nhờ vậy mà tồn tại. Đêm nào cũng kéo bè kéo cánh đi khiêu khích, chòng ghẹo đàn bà con gái. Tướng tá bạc nhược hết sức mà cũng tập tành làm găngxtơ. Karl này, nếu đúng là tối qua tụi nó tính ăn hiếp mày thì bây giờ mình có thể hỏi tội nó được đó.

Karl cười:

- Tao cũng không dám chắc có đúng tụi nó không nữa kia. Thôi cho qua đi đại ca.

Ossi đâu biết mình đang bị chiếc tướng cứ đâm sầm băng qua đường. Ê, chúa nhặng mới mò ra giữa lộ đã hết hồn vì nhận ra nhóm Tứ quái. Thằng lưu manh lính qua lính quýnh lùi lại suýt chút nữa là bị xe đụng. Gã toát mồ hôi xẹt như điện về phía đám người đang xúm xít coi ti-vi. Ba cái đầu và sáu con mắt chăm chú theo dõi gã.

Karl thắc mắc:

- Không thấy thằng Jo nhỉ? Liệu nó có bỏ bà Unken mà đi không?

- Nó mà đi thì nó là thằng ngốc.

Tròn Vo băn khoăn:

- Không biết nó đi làm chưa nhỉ?

- Theo tao biết thì nó hoọ việc tại một cửa hàng bán thiết bị văn phòng và đồ gỗ, lương cũng đủ sống.

Nói rồi Tarzan quay đầu lại vì nghe tiếng Gaby ở phía sau. Hắn thấy một người đàn ông cao to, có lẽ là ông dược sĩ, đeo kính cận gọng to tướng, có khuôn mặt nhợt nhạt ra tiễn cô bé. Trông tướng ông ta có vẻ nhát gan bẩm sinh, dạng người trước khi đi ngủ bao giờ cũng kiểm tra gầm giường, cổng ngõ cẩn thận.

Ông Raedl cất giọng ấm áp:

- Bác sẽ nói với Sabin để con bé đến câu lạc bộ bơi lội tập dưới sự hướng dẫn của cháu. Chào cháu.

Ông mỉm cười bắt tay Gaby rồi chỉ vào tấm biển treo ở cửa có dòng chữ “Hiệu thuốc trực cuối tuần”.

- Cháu thấy không, bác phải trực đến sáng mai. Nếu ban đêm có việc gì cần, cháu cứ gọi nhé.

Gaby cười:

- Cháu hi vọng rằng không. Xin chúc bác một buổi tối yên tĩnh.

Cô bé nhảy chân sáo về phía các bạn. Tarzan rủ:

- Tụi mình vào tiệm cà phê làm mấy cốc cà phê expesso đi.

*

Người đàn bà có cái tên được trương thành bảng hiệu tiệm kim hoàn ngồi bắt tréo chân, tay vân vê gấu váy, mắt nhìn chằm chằm những món đồ trang sức còn để nguyên trên chiếc bàn con trong nhà. Mụ vẫn Wolmhus ngồi vào bàn. Gã này đưa hai tay xoa cái mặt ngựa theo thói quen. Gã cho rằng làm như vậy sẽ xóa được những vết nhăn trên mặt.

Gã đàn ông không lông mày giờ mới chịu lộ diện. Trên mép gã điếu xì-gà liên tục nhả ra những lọn khói tròn vo. Còn phải hỏi, gã chính là tên môi giới Brestler chứ ai. Mặt gã lộ vẻ lo lắng, hồi hộp:

- Tao ẩn đi để bà ta không biết tao có mặt ở đây. Tao không muốn bà Unken có cảm giác tao cũng dính vào chuyện này.

Tên mặt ngựa gật đầu:

- Mày nói phải đấy.

- Tao thì bao giờ chẳng đúng.

Irene Lobitz nhíu mày:

- Đống trang sức này trị giá gần nửa triệu mark, nhưng chưa đủ. Muốn vù sang Nam Mĩ, chúng ta cần phải thu hoạch cả chục lần con số nửa triệu trên. Các vị thấy tôi nói đúng không, muốn sống dễ chịu những năm tháng cuối đời ở Rio, chúng ta cần nỗ lực nữa. Vì thế, các người phải tìm bằng được khách hàng để họ kí gửi đồ trang sức quý giá của họ, nhất là những khách hàng không cần bán ngay.

Tên mặt ngựa Wolmhus, thường gọi là Charles, thở dài:

- Chậc chậc, mọi thứ không đơn giản đâu.

Dieter Brestler cũng gật gù:

- Ờ. Trường hợp bà Unken là tụi mình gặp may thôi. Này, đã có ai liên hệ qua quảng cáo của cô chưa?

Mụ Lobitz nhún vai:

- Có ba bà già, nhưng toàn đem theo đồ lẩm cẩm. Tôi cần những quả lớn, các vị biết đấy.

Dieter lẩm bẩm:

- Trước mắt tôi đang cần ít tiền mặt để tiêu đây. Tôi gần nhẵn túi rồi.

Charles cũng phụ họa:

- Phải đó, tôi cũng sắp nhẵn túi rồi đây.

Lobitz cau có:

- Còn tôi thì nhẵn túi từ lâu rồi. Cũng đã đến hạn phải thanh toán tiền thuê cái cửa hàng bẩn thỉu này, lại còn tiền thuê nhà nữa. Chính các anh phải tìm cách kiếm ra tiền, nếu không thì không thể lo việc lớn được đâu.

Charles Wolmhus than thở:

- Cô không thấy chúng tôi đang chạy bấn xúc xích hay sao? Quá nhiều mánh lớn để làm ăn nhưng chậm chân là trật vuột hết.

Gã liếc nhìn đồng hồ rồi nói tiếp:

- Cũng sắp đến giờ hãng dược phẩm chở thuốc giảm đau tới hiệu thuốc rồi đấy. Loại biệt dược giảm đau này có tác dụng như một thứ ma túy. Nếu phi vụ này thành công, chúng ta sẽ có một khoản tiền rủng rỉnh. Hơn nữa…

Dieter Brestler gầm gừ:

- Sao lại nếu, hả chiến hữu? Phải thành công chứ! Mày “rét” à?

- Ừ… ừm, lần nào tao cũng gặp xui. Mày không nhớ vụ chạm trán lũ nhóc ư?

Mụ Irene Lobitz ngẩng đầu lên:

- Lũ nhóc nào thế?

- Thì mới đây thôi. Hồi nãy tụi tôi định đi ngó lại chỗ đặt thùng thư thì phát hiện một băng choai choai gồm ba thằng con trai, một đứa con gái đang tụ tập ngay gần đó. Mẹ kiếp, cũng may tụi này cẩn thận không lại gần. Hình như chúng đã phát hiện và có vẻ nghi ngờ. Chúng săm soi ra trò. Trong bọn đó tôi ngại nhất hai thằng, một cao một lùn, hình như biết mặt tôi khi cà rà theo mụ Unken nộp… đồ trang sức.

Irene Lobitz há hốc mồm.

- Một thằng béo và một thằng tóc quăn hả?

- Thì chúng đó.

- Này, anh đừng xoa mặt nữa, có được không Charles, đâu có đẹp hơn chút nào, sốt cả ruột.

Dieter Brestler can:

- Thôi, cho tôi xin. Các người chưa lấy nhau mà cứ cãi cọ suốt ngày như một cặp vợ chồng già. Không tranh cãi nữa. Cứ chửi bới nhau thế này hoài, tôi sẽ không cộng tác đâu. Chuyện bốn đứa nhóc lảng vảng ở thùng thư có khi chỉ là ngẫu nhiên. Hoặc có thể chúng nghi ngờ những cũng chưa làm gì cả. Mình nên đề phòng thôi.

Irene quặc lại:

- Làm sao anh biết tụi nó không làm gì. Biết đâu lúc này cảnh sát đang điều tra địa chỉ hãng HEVER - GALMBERG?

- Cô lo xa quá. Nên nhớ rằng chúng tôi phát hiện ra lũ nhóc chớ không phải chúng phát hiện ra chúng tôi, cô hiểu chưa. Xe của tụi này đã phóng đi kịp thời, còn bọn nhóc cũng đi ngay vào phố. Tất cả chỉ có vậy.

Irene gật gù:

- Ờ, mụ già đâu có ở phố Sân Bồ Đề. Có thể đây chỉ là tình cờ thiệt.

Charles Wolmhus lúc này đã lấy lại thăng bằng tinh thần, bảo thằng chiến hữu:

- Tất nhiên, đề phòng vẫn là hơn, Dieter. Tao nghĩ rằng tụi mình nên đến đó lấy thư vào ban đêm, mà cụ thể là đêm thứ hai. Chắc chắn tiền bạc sẽ đầy ắp thùng thư đấy. Tụi mình sẽ cần có khoản tiền đó để sống đỡ qua ngày.

- Tao cũng hi vọng vậy.

- Chưa kể phi vụ ở hiệu thuốc. Cũng sẽ được khơ khớ đấy.

- À, lão chủ hiệu thuốc đó tên gì vậy mày?

- Dược sĩ Raedl, phố Wendeling. Nhà riêng lão thì ở phố Giáo Sư Valentin Rodelmaier.

/703

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status