Bà Unken nhìn xuống đường và nhẹ người. Không thấy bóng thằng cháu đâu cả. Tarzan có cảm giác bà yên tâm hẳn.
- Đi lối này, các cháu.
Hai vệ sĩ nối gót bà cụ sang phía nhà đổ và xuống khu tầng hầm mà lối vào chính trước kia vốn là nhà bếp. Tròn Vo kinh ngạc:
- Ôi bà thật là cao cường.
- Ừ, các cháu thấy cả một vườn rau và vườn hoa trên miệng hầm không?
- Thấy chớ. Bà ngụy trang kiểu này thì mười thằng Jo cũng chào thua. Từ ngoài nhìn vô đâu có nhìn thấy hầm hố gì.
Tarzan trông thấy một cánh cửa bằng những song sắt, đã bị hoen gỉ. Bên dưới là các bậc thang. Hắn đoán:
- Cái két sắt ở dưới này phải không ạ?
- Đúng thế!
Bà già bước thoăn thoắt xuống tầng hầm. Ở đây đầy mùi ẩm mốc. Cỏ dại mọc tràn lan bịt gần như kín nơi trước kia là hai khung cửa sổ. Tuy vậy, ánh sáng cũng lọt được đôi chút vào tầng hầm. Ba người lọt thỏm giữa bốn bức tường lở lói, nơi trú ẩn lí tưởng của gián và dế. Tarzan thỉnh thoảng lại lắc đầu. Quả thật bà cụ đã phát minh ra một chỗ cất giấu của cải thật thông minh mà cũng thật can đảm.
Chiếc két đứng lù lù trước mặt hắn ngay gần cái lò đun nước nóng để sưởi ấm lúc nửa căn nhà chưa bị sụp. Chiếc két làm bằng sắt nặng phải đến nửa tạ.
Bà Unken hãnh diện thấy rõ:
- Chiếc két này vốn của một ông hàng xóm đã dọn đi tên là Baumgarten. Ông ấy đã tặng bà làm kỉ niệm và ngoài ông ra chỉ mình bà là người biết mã số mở két. Thằng Jo không hề xớ rớ đến mảnh vườn và chắc chắn nó cũng không nghĩ rằng có chiếc két hiện diện dưới lòng đất.
Tarzan chiếu cặp mắt ra-đa lên phía tay cầm. Hắn hơi chột dạ khi thấy mạng nhện nơi tay cầm két sắt đã bị đứt.
- Bà ơi, hình như có ai động đến nó rồi đấy.
Bà cụ cười bí ẩn:
- Là bà chớ ai.
Bà già gân lẩm nhẩm đọc mã số và mở khóa. Cánh cửa nặng trịch khiến Tarzan phải giúp một tay. Trời ạ, bốn ngăn trong két đều trống rỗng! Tròn Vo hét tướng lên:
- Chúng ta bị phỗng tay trên rồi!
Bà Unken lại cười:
- Đừng lo. Lúc nãy bà đã lấy tất cả đi rồi. Khi đó, Jo đang còn ngủ.
Cửa két sắt sập lại sau lưng ba người. Giọng bà cụ phấn chấn:
- Bà chỉ cốt chứng minh cho các cháu thấy bà đã cẩn thận đến chừng nào thôi - cẩn thận tới mức bà phải đợi cho thằng Jo ngủ say mới sang đây gom trước đống của cải gia bảo để phòng ngừa hậu hoạn.
Tròn Vo lại xía ngang:
- Đúng là bà khổ vì cháu. Sống mà hồi hộp như thế chẳng thà… bán quách đi để mua một hầm dự trữ sô-cô-la.
Rồi nó tự hưởng ứng câu nói của mình bằng nửa phong sô-cô-la làm bà cụ cũng phải bật cười.
Ba bà cháu quay lại nhà. Nước trà thơm được rót ra nhưng hai thằng đều thờ ơ. Thằng mập nghĩ sao đó lại bổ sung:
- Cháu xin đính chính lại ý kiến hồi nãy. Thực ra nếu bà mua một hầm dự trữ sô-cô-la thì chỉ có bà và cháu ăn, còn nếu tặng cho trại mồ côi thì chúng ta sẽ góp phần chống suy dinh dưỡng cho cả trăm người.
Bà già gật gù:
- Cháu quả là có tâm hồn ăn uống kèm theo cả tấm lòng. À này, chiều nay bốn giờ hai cháu tạt qua đây nhé, bà có hẹn với Gaby rồi đấy.
Bà cụ mở ngăn kéo:
- Bà muốn cho các cháu xem túi đồ trang sức đó trước khi chúng ta lên đường.
Trời đất. Đó chỉ là một cái ngăn kéo rỗng. Túi trang sức gia bảo đã không cánh mà bay. Mặt mày bà cụ tái mét. Bà lắp bắp:
- Nó… nó… biến mất rồi. Hồi nãy bà đã bỏ vào đây… Trời ơi, tôi mất… mất hết rồi!
Bà cụ đã hoàn toàn rối trí. Tarzan đến bên bà, nhẹ nhàng hỏi:
- Bà để chúng trong cái túi như thế nào ạ?
- Túi bằng da, màu đỏ thẫm, khá lớn… như thế này… - Bà ra hiệu cái túi to cỡ quả dừa, và kể trong đó đủ các thứ: chuỗi hạt, vòng đeo tay, dây chuyền, hoa tai và vô số nhẫn.
Mặt tái nhợt không còn hạt máu, bà nghẹn ngào:
- Chỉ có thể thằng Jo. Nhưng tại sao nó lại biết được kia chứ, lúc đó nó còn ngủ mà.
Tarzan cả quyết nói:
- Có lẽ nó đã theo dõi bà. Được rồi, cháu sẽ bắt con nhặng chó chết ấy về đây cho bà. Kloesen này, mày ở lại canh giữ hiện trường, tao chạy đi xem có vớt vát được gì không.
Nói rồi hắn chạy ra cửa tức khắc, nhảy lên xe đạp.
Bọn giặc lái mô-tô thường tụ tập ở đâu để chia của hoặc ăn nhậu vậy kìa? Phải chăng ở một cái quán quen thuộc? Đó chắc chắn phải là một cái quán đặc biệt an toàn để Ossi và Jo có thể yên lòng dựng chiếc Harikari màu đỏ ớt mà không sợ bị quấy rầy.
Tarzan chợt nhớ tới một cái quán như vậy: Ngã tư phố Maisrain và Beskiden! Hắn nhớ mang máng là tại ngã tư này có một cái quán la liệt mô-tô phân khối lớn đậu trước cửa. Tarzan phóng như bay trên quãng đường dài chừng sáu trăm mét, vượt qua cả hai cái ô-tô.
Hắn dừng lại trên bãi đậu xe. Coi, hàng chục chiếc mô-tô đủ nhãn hiệu quốc tế đỗ ngổn ngang, trong đó chiếc Harikari với con số ở biển xe là… 33. Tarzan dựa xe đạp vào hàng rào gỗ của quán rượu có tên Hãy Vào Đây!
Hàng rào bao quanh quán nhưng cổng lại bị hỏng. Ngay cạnh cổng là những hòm bia đầy vỏ chai chồng lên nhau và một thùng rác rất to. Từ nhà bếp dội ra tiếng loảng xoảng. Có lẽ người ta đang chuẩn bị bữa trưa.
Tarzan vào trong sân. Hắn nhìn qua cửa sổ nhà bếp thấy hai người đàn bà đang chăm chỉ làm việc.
Hắn chợt để ý thấy hai cửa sổ nhỏ khác không đóng, ruồi bay vo ve, chắc là cửa sổ phòng vệ sinh, và đi tới đó. Hắn đu người rướn mình nhìn qua cửa sổ. Tiếng nước chảy xối xả. Một kẻ nào đó đang gục đầu trong bồn rửa khạc nhổ ầm ĩ. Người này đứng cách Tarzan chỉ chừng một sải tay.
Sau khi quan sát kĩ lưỡng buồng vệ sinh dành cho nam giới, Tarzan tính buông người xuống, bỗng khựng lại. Cái đầu đang cúi gục kia chẳng nói lên được điều gì nhưng chiếc áo da và phần lưng gù đã tố cáo lí lịch của gã thanh niên.
Đúng lúc đó thằng Jo cũng ngẩng cái mặt ướt đẫm lên. Bốn con mắt nhìn nhau chằm chằm. Nhanh như chớp, bàn tay thép của Tarzan chụp xuống tóm chặt chỏm tóc rối bù của đối thủ không khác một gọng kìm, làm cho Jo không thể cụng cựa được. Jo rú lên vì đau. Tarzan kéo tóc gã lên đến gần cửa sổ.
- Á á á…
- Câm miệng! Tao sẽ lôi tuột mày qua bên này nếu mày còn la. Nào, mày để số đồ trang sức của bà nội mày ở đâu hả?
- Buông tao ra, buông tao ra đồ chó chết!
- Tao chưa thể buông được nếu mày chưa nói! Rõ chưa đồ lưu manh?
Tarzan chợt lo ngại. Trong tình thế ngặt nghèo này - một tay bám cửa sổ, một tay phải giữ Jo - nếu con nhặng thứ hai Ossi mà mò vào nhà vệ sinh là hắn chỉ có nước bỏ tất cả mà thoát thân. Nghĩ vậy hắn nắm tóc Jo càng chặt hơn, gằn giọng:
- Hả? Đồ trang sức mày giấu chỗ nào?
- Buông tao ra.
Jo tìm cách tì đầu lên thành bồn nước cho đỡ đau. Chiếc áo da chỉ khóa một nửa của gã bỗng hé ra để lộ một cái túi da đeo lủng lẳng trước ngực. Tuyệt vời! Tarzan đã nhận ra cái túi. Hắn “nhả” dúm tóc đối thủ, giật phắt lấy cái túi và buông mình xuống. Mọi việc diễn ra nhanh đến mức khi con nhặng gù hiểu được cơ sự thì Tarzan đã bay tới giữa sân rồi.
Phía sau lưng Tarzan, tiếng thằng Jo mếu máo gào lên:
- Tao không cho phép con mụ già ấy muốn làm gì thì làm… Đó là của thừa kế của tao!… Tao… sẽ đi thuê luật sư…
Tarzan làm gì có thì giờ để đôi co với gã. Lúc phóng lên xe đạp, hắn chỉ quay lại, nói vọng vào:
- Đừng nói láo! Đồ ăn cắp.
*
Không khí trong quán Hãy Vào Đây như đặc quánh lại. Băng mô-tô bu quanh quầy rượu thi nhau thả khói thuốc lá. Ossi chưa gia nhập băng này, gã không thích tụ tập quanh quầy mà thích chơi điện tử hơn. Chớ gì nữa, tụi kia làm sao sánh với gã, tụi nó cao lắm cũng trở thành… anh hùng xa lộ là hết cỡ, còn gã thì ngoài việc cỡi mô-tô là một con nhặng chúa trong xã hội đen kia mà.
Gã đã “bắn” xong năm tàu vũ trụ trên màn hình và lúc này thấy khát ghê gớm. Ossi búng tay kêu vại bia thứ năm tu ừng ực rồi liếm mép.
- Chậc, cái thằng Jo biến đâu rồi kìa, mới “quất” có hai li rượu mà đã phải chạy vô nhà cầu. Đúng là quý tộc… dổm, vô tích sự.
Ossi hạ tiếp hai tàu vũ trụ nữa và gọi vại bia thứ sáu. Tên nhặng đàn em cũng đã hớt hải xộc vô, mặt tái mét. Gã đàn anh cười hô hố:
- Tao nói có đúng không? Ói xong là mày sẽ thấy nhẹ người liền.
Jo rú lên:
- Tóc tao đang dài ra đây này. Tao đang khó chịu hơn thì có.
- Ê, đừng có gào như thế chớ. Bản mặt búng ra sữa của mày không hợp với rượu mạnh đó thôi. Đâu, đưa tao xem các của quý nào? Tụi mình ra chỗ cái bàn khuất đằng kia, đừng để băng đua mô-tô tọc mạch…
- Mất mẹ nó hết rồi!
- Hả? Chớ giỡn mặt với tao! Chính lúc nãy mày đã hê lên rằng mày làm xong phi vụ trang sức của bà lão rồi cơ mà?
Jo xệ hẳn vai xuống. Gã ủ rũ kể lể:
- Đúng là như vậy rồi. Lúc đó tao vừa tỉnh ngủ đột ngột thì thấy bà lão lếch thếch ra vườn. Rồi bà trồi lên từ khu nhà đổ nát với cái túi da tòn teng trong tay. Bà quăng cái túi vào ngăn kéo bàn, đi xuống bếp pha trà. Tao lén mở ra thấy toàn châu báu. Sau đó, tao vừa định chuồn tới đây thì chạm trán với hai thằng TKKG nơi ngưỡng cửa.
- Khỏi cần “quay phim” lại nữa. Vậy tức là mày đang giữ mớ của đó chớ gì?
- Nhưng mà… nó đã túm tóc tao…
- Sao? Sợi tóc thì đâu có liên hệ gì đến cái túi gia bảo đeo trước ngực mà lúc nãy mày còn vỗ bồm bộp khoe với tao, hả?
- Có đó Ossi. Tao bị mất nó ngay trong cầu tiêu.
- Mẹ kiếp. Mày đánh rơi cái túi vô hố xí và giật nước trôi tuột mất rồi sao hả đồ ngốc?
- Không. Tao đâu phải con nít mà làm vậy. Thằng Tarzan đã hiện ra như ma xó đúng lúc tao đang ói. Từ bên kia cửa sổ, nó túm tóc nhấc bổng tao lên. Kinh khủng quá, nó đúng là đại sát tinh của tụi mình. Tao chưa kịp hoàn hồn thì nó đã giật đứt cái túi rồi vù thẳng. Tao đã chống cự như sư tử nhưng tao nói thật nha, cái thằng chó ấy đến mày nó cũng hạ được, thứ tao mà nhằm nhò gì.
Điều đó thì quá đúng bởi Ossi từng được nếm mùi cấp cứu ở bịnh viện. Ossi cố tỏ ra bình tĩnh bảo thằng đàn em:
- Mày hãy kể lại thật tỉ mỉ từ đầu đến cuối coi…
*
Bà cụ Unken khóc lóc thảm thiết lúc nhận lại túi đựng đồ trang sức do Tarzan giao. Trên lòng bà là của cải châu báu, còn trước mặt bà là hai vệ sĩ chỉ biết ngậm ngùi. Riết rồi sự buồn tủi của bà lây sang cả Kloesen. Mới đầu nó chỉ hỉ mũi nhưng sau đó thì nấc lên tức tưởi khiến bà cụ phải hoảng hốt gạt nước mắt mà thôi khóc.
Rồi bà Unken chợt thảng thốt:
- Thằng Jo định thuê luật sư để kiện bà nữa sao cháu? Trời hỡi!
Tarzan trấn an bà:
- Nó không có đủ tư cách làm chuyện đó đâu bà. Cảnh sát sẽ tóm cổ nó về tội ăn cắp trước khi nó ăn vạ trước pháp luật. Cháu nghĩ rằng tại bà quá nuông chiều nó. Nhưng kể ra bà cũng khó xử thật - một khi Jo lại là cháu bà. Hừm…
Bà Unken hoang mang nhìn hai quái:
- Theo các cháu thì việc bà làm có đúng không, hay là bà cứ nên trao cho Jo những thứ này?
Tarzan vò đầu:
- Đây là việc gia đình, tụi cháu đâu dám can thiệp, nhưng cháu nghĩ việc bà định làm là cao quý và nhân hậu. Lại đúng nữa. Cháu của bà cũng phải biết tự kiếm sống lấy chứ ạ.
- Nhưng nó có quyền thừa kế.
- …
- Ngay cả tiền mặt của bà, nửa căn nhà này, mảnh đất bà mua lại của ông Baumgarten… một ngày nào đó, theo luật, cũng sẽ thuộc về nó.
- Chà, sẽ là một tài sản khổng lồ đấy, thưa bà.
Bà Unken đã có vẻ hơi bình tâm lại:
- Đúng, rất lớn. Vì thế nên bà mới có ý định chia sẻ bớt những đồ trang sức này cho những người tàn tật và trẻ mồ côi. Các cháu có muốn xem chúng kĩ hơn không?
Bà nói rồi rải mớ đồ nữ trang ra bàn nhưng hai thằng “vệ sĩ” đâu có say mê chúng như bà. Chỉ thấy rằng nhiệm vụ sắp tới của hai đứa quả không đơn giản chút nào.
Một lát sau bà Unken gọi ta-xi. Hai quái bỏ xe đạp trong sân rồi lên đường làm nhiệm vụ. Người lái xe đã đứng tuổi. Ông lái thật cẩn thận và dừng xe trước một bảng cấm ở quảng trường Stiegl.
- Tôi không thể đi đến nơi cụ yêu cầu được. Khu vực ấy chỉ dành cho người đi bộ.
- Tôi biết. Từ đây đến đó khoảng tám trăm mét, đã có hai cháu đây đi cùng tôi. Cảm ơn ông.
Bà Unken xuống xe, tay trái giữ chặt cái túi của cải. Hai quái bám theo bà sát nút. Chẳng cần đến tám trăm mét, bà đi bộ một mình vài bước trong các ngõ ngách này là bọn lưu manh đã dư sức giật đồ và biến mất tăm. Thì khu vực dành cho người đi bộ là địa bàn hoạt động thuận lợi của chúng mà lại. Nhiều ngõ ngách, đông đúc và lộn xộn vô cùng.
Hôm nay trời nóng, phố sá nườm nợp người. Các quán cà phê ngoài trời đông khách hơn mọi bữa. Nhiều người ở các vùng lân cận đổ về trung tâm mua sắm hàng hóa hoặc hít thở không khí đô thị.
Bà cụ Unken đã vượt qua số tuổi “thất thập cổ lai hi” từ lâu mà khỏe mạnh không thua gì thanh niên. Bà rảo bước khá nhanh khiến Tròn Vo phải rảo chân lắm mới theo kịp.
Đúng khoảnh khắc ấy Tarzan phát hiện ra chúng. Coi, hai con nhặng núp trong ngõ Staubmacher, tay cầm mũ bảo hiểm, mình mẩy tháo mồ hôi dưới bộ đồ da. Thằng Ossi mút kem chùn chụt. Jo thì có vẻ gù lưng hơn mọi ngày. Có lẽ hai tên đã đi theo xe ta-xi. Hoặc Jo đã nghe lỏm được địa chỉ tiệm kim hoàn khi bà gã gọi điện thoại nên tới đây chặn đầu.
Tarzan nhắc bà Unken:
- Cháu nội bà đang phục kích trong hẻm đấy ạ.
Rồi hắn quay qua Kloesen:
- Chú ý nghe mập. Tao sẽ “tiếp chuyện” Ossi - nếu tụi nó giở trò, sẽ táng cho nó một đòn vào ống chân, sau đó mày lao vào đánh luôn rõ chưa?
Bà Unken hốt hoảng:
- Trời! Các cháu đừng có đánh lộn!
Và bà kêu “đừng” là phải, vì có chuyện gì xảy ra đâu. Ê nào, Tarzan hơi ngỡ ngàng khi thấy chỉ có mình thằng Jo lủi thủi đi về phía bà cụ. Gã cúi gầm mặt lí nhí trong cổ họng:
- Xin bà tha lỗi cho cháu.
Giọng bà Unken dằn dỗi:
- Anh có lỗi gì mà tôi phải tha?
- Bà đừng hiểu sai cháu. Cháu cầm mớ trang sức đó vì không muốn bà làm điều dại dột.
- Quyết định của tôi thì can hệ gì đến anh! Tôi không thay đổi ý định đó đâu. Và Tarzan đã lấy lại số trang sức là theo ý tôi.
- Và bây giờ bà vẫn mang các thứ đó đi bán à?
- Phải.
Jo biến sắc mặt. Nó thay đổi thái độ nhanh như chớp. Vẻ rụt rè biến mất, con nhặng gù gầm lên:
- Bà điên rồi, tôi sẽ không ở với bà nữa! Tôi đã trưởng thành! Lát nữa tôi sẽ gom đồ đạc và đi ở nơi khác. Từ giờ tôi sẽ ở với Ossi.
Bà Unken quát giọng run run:
- Jo, mày hãy suy nghĩ cho kĩ đi. Tao thật không ngờ!
- Không nghĩ ngợi gì ráo. Tôi cứ đi đấy. Bà làm gì tôi nào?
Thằng nhặng quay phắt và không một tiếng chào nhấc gót về phía chúa nhặng Ossi. Tarzan e rằng bà Unken sẽ khóc nức lên mất. Nhưng không, bà chỉ sụt sịt một chặp rồi tự chủ lại:
- Nó không còn một chút tình nghĩa nào nữa. Đi thôi các cháu, hôm nay bà đã chứng kiến tận mắt sự bất hiếu của nó. Lòng tham lam và sự độc ác đã làm hỏng đứa bé cuối cùng của dòng họ này.
Tarzan không dám phát biếu câu nào. Hắn không muốn bà cụ bị tổn thương thêm. Tuổi già hạt lệ như sương, hơi đâu mà bà phí hoài tuổi thọ bởi một đứa cháu đốn mạt. Ba bà cháu dừng bước trước một nhà hàng bị đóng cửa. Bà Unken thì thầm:
- Hình như địa chỉ tiệm kim hoàn “IRENE LOBITZ” ở chỗ này.
Chẳng lẽ hiệu vàng bạc “Irene Lobitz” lại mọc lên ngay cái nhà hàng đầy tai tiếng này sao? Cách đây mấy tuần lễ, báo chí đã phanh phui một sự kiện động trời. Căn nhà hàng rùm beng này chính là sào huyệt ngụy trang của một giáo phái chuyên mồi chài tín đồ bằng… ma túy. Cảnh sát đã hốt trọn ổ bọn đàn em, riêng đám đầu lĩnh thì đã chạy kịp sang Nam Mĩ.
Giọng bà ngập ngừng:
- Đúng chỗ này các cháu ạ.
- Bà chưa đến đây lần nào ạ?
- Chưa. Một người đàn ông bà mới quen tên là Brestler đã giới thiệu bà tới đây. Và bà cũng chỉ mới nói chuyện với bà chủ tiệm Irene qua điện thoại. Thôi được, để xem thế nào.
Tròn Vo lẳng lặng thảy nốt hai miếng sô-cô-la vô miệng và vo viên tờ giấy bọc kẹo vứt qua tường. Tarzan cau mày:
- Mày thật vô ý thức.
Tròn Vo tỉnh queo:
- Đại ca quên đọc dòng chữ kia à: “Đằng sau tường là bãi rác”. Tao chỉ biết làm theo lời chỉ dẫn.
Lần này thì mập ta chống chế mới đúng làm sao!
Hiệu vàng bạc chỉ là một cái quầy nằm tít sâu trong góc tối tăm nhất của khu nhà từng là nhà hàng này. Trong quầy bày vài món trang sức bằng bạc rẻ tiền mà không thấy đề giá. Sâu phía trong có ánh đèn. Vài người đang tụ tập bàn bạc cái gì đó.
Bà Unken trấn an hai “vệ sĩ”:
- Bà Irene Lobitz nói rằng cửa tiệm bà ta mới khai trương ít lâu nay thôi.
- Đi lối này, các cháu.
Hai vệ sĩ nối gót bà cụ sang phía nhà đổ và xuống khu tầng hầm mà lối vào chính trước kia vốn là nhà bếp. Tròn Vo kinh ngạc:
- Ôi bà thật là cao cường.
- Ừ, các cháu thấy cả một vườn rau và vườn hoa trên miệng hầm không?
- Thấy chớ. Bà ngụy trang kiểu này thì mười thằng Jo cũng chào thua. Từ ngoài nhìn vô đâu có nhìn thấy hầm hố gì.
Tarzan trông thấy một cánh cửa bằng những song sắt, đã bị hoen gỉ. Bên dưới là các bậc thang. Hắn đoán:
- Cái két sắt ở dưới này phải không ạ?
- Đúng thế!
Bà già bước thoăn thoắt xuống tầng hầm. Ở đây đầy mùi ẩm mốc. Cỏ dại mọc tràn lan bịt gần như kín nơi trước kia là hai khung cửa sổ. Tuy vậy, ánh sáng cũng lọt được đôi chút vào tầng hầm. Ba người lọt thỏm giữa bốn bức tường lở lói, nơi trú ẩn lí tưởng của gián và dế. Tarzan thỉnh thoảng lại lắc đầu. Quả thật bà cụ đã phát minh ra một chỗ cất giấu của cải thật thông minh mà cũng thật can đảm.
Chiếc két đứng lù lù trước mặt hắn ngay gần cái lò đun nước nóng để sưởi ấm lúc nửa căn nhà chưa bị sụp. Chiếc két làm bằng sắt nặng phải đến nửa tạ.
Bà Unken hãnh diện thấy rõ:
- Chiếc két này vốn của một ông hàng xóm đã dọn đi tên là Baumgarten. Ông ấy đã tặng bà làm kỉ niệm và ngoài ông ra chỉ mình bà là người biết mã số mở két. Thằng Jo không hề xớ rớ đến mảnh vườn và chắc chắn nó cũng không nghĩ rằng có chiếc két hiện diện dưới lòng đất.
Tarzan chiếu cặp mắt ra-đa lên phía tay cầm. Hắn hơi chột dạ khi thấy mạng nhện nơi tay cầm két sắt đã bị đứt.
- Bà ơi, hình như có ai động đến nó rồi đấy.
Bà cụ cười bí ẩn:
- Là bà chớ ai.
Bà già gân lẩm nhẩm đọc mã số và mở khóa. Cánh cửa nặng trịch khiến Tarzan phải giúp một tay. Trời ạ, bốn ngăn trong két đều trống rỗng! Tròn Vo hét tướng lên:
- Chúng ta bị phỗng tay trên rồi!
Bà Unken lại cười:
- Đừng lo. Lúc nãy bà đã lấy tất cả đi rồi. Khi đó, Jo đang còn ngủ.
Cửa két sắt sập lại sau lưng ba người. Giọng bà cụ phấn chấn:
- Bà chỉ cốt chứng minh cho các cháu thấy bà đã cẩn thận đến chừng nào thôi - cẩn thận tới mức bà phải đợi cho thằng Jo ngủ say mới sang đây gom trước đống của cải gia bảo để phòng ngừa hậu hoạn.
Tròn Vo lại xía ngang:
- Đúng là bà khổ vì cháu. Sống mà hồi hộp như thế chẳng thà… bán quách đi để mua một hầm dự trữ sô-cô-la.
Rồi nó tự hưởng ứng câu nói của mình bằng nửa phong sô-cô-la làm bà cụ cũng phải bật cười.
Ba bà cháu quay lại nhà. Nước trà thơm được rót ra nhưng hai thằng đều thờ ơ. Thằng mập nghĩ sao đó lại bổ sung:
- Cháu xin đính chính lại ý kiến hồi nãy. Thực ra nếu bà mua một hầm dự trữ sô-cô-la thì chỉ có bà và cháu ăn, còn nếu tặng cho trại mồ côi thì chúng ta sẽ góp phần chống suy dinh dưỡng cho cả trăm người.
Bà già gật gù:
- Cháu quả là có tâm hồn ăn uống kèm theo cả tấm lòng. À này, chiều nay bốn giờ hai cháu tạt qua đây nhé, bà có hẹn với Gaby rồi đấy.
Bà cụ mở ngăn kéo:
- Bà muốn cho các cháu xem túi đồ trang sức đó trước khi chúng ta lên đường.
Trời đất. Đó chỉ là một cái ngăn kéo rỗng. Túi trang sức gia bảo đã không cánh mà bay. Mặt mày bà cụ tái mét. Bà lắp bắp:
- Nó… nó… biến mất rồi. Hồi nãy bà đã bỏ vào đây… Trời ơi, tôi mất… mất hết rồi!
Bà cụ đã hoàn toàn rối trí. Tarzan đến bên bà, nhẹ nhàng hỏi:
- Bà để chúng trong cái túi như thế nào ạ?
- Túi bằng da, màu đỏ thẫm, khá lớn… như thế này… - Bà ra hiệu cái túi to cỡ quả dừa, và kể trong đó đủ các thứ: chuỗi hạt, vòng đeo tay, dây chuyền, hoa tai và vô số nhẫn.
Mặt tái nhợt không còn hạt máu, bà nghẹn ngào:
- Chỉ có thể thằng Jo. Nhưng tại sao nó lại biết được kia chứ, lúc đó nó còn ngủ mà.
Tarzan cả quyết nói:
- Có lẽ nó đã theo dõi bà. Được rồi, cháu sẽ bắt con nhặng chó chết ấy về đây cho bà. Kloesen này, mày ở lại canh giữ hiện trường, tao chạy đi xem có vớt vát được gì không.
Nói rồi hắn chạy ra cửa tức khắc, nhảy lên xe đạp.
Bọn giặc lái mô-tô thường tụ tập ở đâu để chia của hoặc ăn nhậu vậy kìa? Phải chăng ở một cái quán quen thuộc? Đó chắc chắn phải là một cái quán đặc biệt an toàn để Ossi và Jo có thể yên lòng dựng chiếc Harikari màu đỏ ớt mà không sợ bị quấy rầy.
Tarzan chợt nhớ tới một cái quán như vậy: Ngã tư phố Maisrain và Beskiden! Hắn nhớ mang máng là tại ngã tư này có một cái quán la liệt mô-tô phân khối lớn đậu trước cửa. Tarzan phóng như bay trên quãng đường dài chừng sáu trăm mét, vượt qua cả hai cái ô-tô.
Hắn dừng lại trên bãi đậu xe. Coi, hàng chục chiếc mô-tô đủ nhãn hiệu quốc tế đỗ ngổn ngang, trong đó chiếc Harikari với con số ở biển xe là… 33. Tarzan dựa xe đạp vào hàng rào gỗ của quán rượu có tên Hãy Vào Đây!
Hàng rào bao quanh quán nhưng cổng lại bị hỏng. Ngay cạnh cổng là những hòm bia đầy vỏ chai chồng lên nhau và một thùng rác rất to. Từ nhà bếp dội ra tiếng loảng xoảng. Có lẽ người ta đang chuẩn bị bữa trưa.
Tarzan vào trong sân. Hắn nhìn qua cửa sổ nhà bếp thấy hai người đàn bà đang chăm chỉ làm việc.
Hắn chợt để ý thấy hai cửa sổ nhỏ khác không đóng, ruồi bay vo ve, chắc là cửa sổ phòng vệ sinh, và đi tới đó. Hắn đu người rướn mình nhìn qua cửa sổ. Tiếng nước chảy xối xả. Một kẻ nào đó đang gục đầu trong bồn rửa khạc nhổ ầm ĩ. Người này đứng cách Tarzan chỉ chừng một sải tay.
Sau khi quan sát kĩ lưỡng buồng vệ sinh dành cho nam giới, Tarzan tính buông người xuống, bỗng khựng lại. Cái đầu đang cúi gục kia chẳng nói lên được điều gì nhưng chiếc áo da và phần lưng gù đã tố cáo lí lịch của gã thanh niên.
Đúng lúc đó thằng Jo cũng ngẩng cái mặt ướt đẫm lên. Bốn con mắt nhìn nhau chằm chằm. Nhanh như chớp, bàn tay thép của Tarzan chụp xuống tóm chặt chỏm tóc rối bù của đối thủ không khác một gọng kìm, làm cho Jo không thể cụng cựa được. Jo rú lên vì đau. Tarzan kéo tóc gã lên đến gần cửa sổ.
- Á á á…
- Câm miệng! Tao sẽ lôi tuột mày qua bên này nếu mày còn la. Nào, mày để số đồ trang sức của bà nội mày ở đâu hả?
- Buông tao ra, buông tao ra đồ chó chết!
- Tao chưa thể buông được nếu mày chưa nói! Rõ chưa đồ lưu manh?
Tarzan chợt lo ngại. Trong tình thế ngặt nghèo này - một tay bám cửa sổ, một tay phải giữ Jo - nếu con nhặng thứ hai Ossi mà mò vào nhà vệ sinh là hắn chỉ có nước bỏ tất cả mà thoát thân. Nghĩ vậy hắn nắm tóc Jo càng chặt hơn, gằn giọng:
- Hả? Đồ trang sức mày giấu chỗ nào?
- Buông tao ra.
Jo tìm cách tì đầu lên thành bồn nước cho đỡ đau. Chiếc áo da chỉ khóa một nửa của gã bỗng hé ra để lộ một cái túi da đeo lủng lẳng trước ngực. Tuyệt vời! Tarzan đã nhận ra cái túi. Hắn “nhả” dúm tóc đối thủ, giật phắt lấy cái túi và buông mình xuống. Mọi việc diễn ra nhanh đến mức khi con nhặng gù hiểu được cơ sự thì Tarzan đã bay tới giữa sân rồi.
Phía sau lưng Tarzan, tiếng thằng Jo mếu máo gào lên:
- Tao không cho phép con mụ già ấy muốn làm gì thì làm… Đó là của thừa kế của tao!… Tao… sẽ đi thuê luật sư…
Tarzan làm gì có thì giờ để đôi co với gã. Lúc phóng lên xe đạp, hắn chỉ quay lại, nói vọng vào:
- Đừng nói láo! Đồ ăn cắp.
*
Không khí trong quán Hãy Vào Đây như đặc quánh lại. Băng mô-tô bu quanh quầy rượu thi nhau thả khói thuốc lá. Ossi chưa gia nhập băng này, gã không thích tụ tập quanh quầy mà thích chơi điện tử hơn. Chớ gì nữa, tụi kia làm sao sánh với gã, tụi nó cao lắm cũng trở thành… anh hùng xa lộ là hết cỡ, còn gã thì ngoài việc cỡi mô-tô là một con nhặng chúa trong xã hội đen kia mà.
Gã đã “bắn” xong năm tàu vũ trụ trên màn hình và lúc này thấy khát ghê gớm. Ossi búng tay kêu vại bia thứ năm tu ừng ực rồi liếm mép.
- Chậc, cái thằng Jo biến đâu rồi kìa, mới “quất” có hai li rượu mà đã phải chạy vô nhà cầu. Đúng là quý tộc… dổm, vô tích sự.
Ossi hạ tiếp hai tàu vũ trụ nữa và gọi vại bia thứ sáu. Tên nhặng đàn em cũng đã hớt hải xộc vô, mặt tái mét. Gã đàn anh cười hô hố:
- Tao nói có đúng không? Ói xong là mày sẽ thấy nhẹ người liền.
Jo rú lên:
- Tóc tao đang dài ra đây này. Tao đang khó chịu hơn thì có.
- Ê, đừng có gào như thế chớ. Bản mặt búng ra sữa của mày không hợp với rượu mạnh đó thôi. Đâu, đưa tao xem các của quý nào? Tụi mình ra chỗ cái bàn khuất đằng kia, đừng để băng đua mô-tô tọc mạch…
- Mất mẹ nó hết rồi!
- Hả? Chớ giỡn mặt với tao! Chính lúc nãy mày đã hê lên rằng mày làm xong phi vụ trang sức của bà lão rồi cơ mà?
Jo xệ hẳn vai xuống. Gã ủ rũ kể lể:
- Đúng là như vậy rồi. Lúc đó tao vừa tỉnh ngủ đột ngột thì thấy bà lão lếch thếch ra vườn. Rồi bà trồi lên từ khu nhà đổ nát với cái túi da tòn teng trong tay. Bà quăng cái túi vào ngăn kéo bàn, đi xuống bếp pha trà. Tao lén mở ra thấy toàn châu báu. Sau đó, tao vừa định chuồn tới đây thì chạm trán với hai thằng TKKG nơi ngưỡng cửa.
- Khỏi cần “quay phim” lại nữa. Vậy tức là mày đang giữ mớ của đó chớ gì?
- Nhưng mà… nó đã túm tóc tao…
- Sao? Sợi tóc thì đâu có liên hệ gì đến cái túi gia bảo đeo trước ngực mà lúc nãy mày còn vỗ bồm bộp khoe với tao, hả?
- Có đó Ossi. Tao bị mất nó ngay trong cầu tiêu.
- Mẹ kiếp. Mày đánh rơi cái túi vô hố xí và giật nước trôi tuột mất rồi sao hả đồ ngốc?
- Không. Tao đâu phải con nít mà làm vậy. Thằng Tarzan đã hiện ra như ma xó đúng lúc tao đang ói. Từ bên kia cửa sổ, nó túm tóc nhấc bổng tao lên. Kinh khủng quá, nó đúng là đại sát tinh của tụi mình. Tao chưa kịp hoàn hồn thì nó đã giật đứt cái túi rồi vù thẳng. Tao đã chống cự như sư tử nhưng tao nói thật nha, cái thằng chó ấy đến mày nó cũng hạ được, thứ tao mà nhằm nhò gì.
Điều đó thì quá đúng bởi Ossi từng được nếm mùi cấp cứu ở bịnh viện. Ossi cố tỏ ra bình tĩnh bảo thằng đàn em:
- Mày hãy kể lại thật tỉ mỉ từ đầu đến cuối coi…
*
Bà cụ Unken khóc lóc thảm thiết lúc nhận lại túi đựng đồ trang sức do Tarzan giao. Trên lòng bà là của cải châu báu, còn trước mặt bà là hai vệ sĩ chỉ biết ngậm ngùi. Riết rồi sự buồn tủi của bà lây sang cả Kloesen. Mới đầu nó chỉ hỉ mũi nhưng sau đó thì nấc lên tức tưởi khiến bà cụ phải hoảng hốt gạt nước mắt mà thôi khóc.
Rồi bà Unken chợt thảng thốt:
- Thằng Jo định thuê luật sư để kiện bà nữa sao cháu? Trời hỡi!
Tarzan trấn an bà:
- Nó không có đủ tư cách làm chuyện đó đâu bà. Cảnh sát sẽ tóm cổ nó về tội ăn cắp trước khi nó ăn vạ trước pháp luật. Cháu nghĩ rằng tại bà quá nuông chiều nó. Nhưng kể ra bà cũng khó xử thật - một khi Jo lại là cháu bà. Hừm…
Bà Unken hoang mang nhìn hai quái:
- Theo các cháu thì việc bà làm có đúng không, hay là bà cứ nên trao cho Jo những thứ này?
Tarzan vò đầu:
- Đây là việc gia đình, tụi cháu đâu dám can thiệp, nhưng cháu nghĩ việc bà định làm là cao quý và nhân hậu. Lại đúng nữa. Cháu của bà cũng phải biết tự kiếm sống lấy chứ ạ.
- Nhưng nó có quyền thừa kế.
- …
- Ngay cả tiền mặt của bà, nửa căn nhà này, mảnh đất bà mua lại của ông Baumgarten… một ngày nào đó, theo luật, cũng sẽ thuộc về nó.
- Chà, sẽ là một tài sản khổng lồ đấy, thưa bà.
Bà Unken đã có vẻ hơi bình tâm lại:
- Đúng, rất lớn. Vì thế nên bà mới có ý định chia sẻ bớt những đồ trang sức này cho những người tàn tật và trẻ mồ côi. Các cháu có muốn xem chúng kĩ hơn không?
Bà nói rồi rải mớ đồ nữ trang ra bàn nhưng hai thằng “vệ sĩ” đâu có say mê chúng như bà. Chỉ thấy rằng nhiệm vụ sắp tới của hai đứa quả không đơn giản chút nào.
Một lát sau bà Unken gọi ta-xi. Hai quái bỏ xe đạp trong sân rồi lên đường làm nhiệm vụ. Người lái xe đã đứng tuổi. Ông lái thật cẩn thận và dừng xe trước một bảng cấm ở quảng trường Stiegl.
- Tôi không thể đi đến nơi cụ yêu cầu được. Khu vực ấy chỉ dành cho người đi bộ.
- Tôi biết. Từ đây đến đó khoảng tám trăm mét, đã có hai cháu đây đi cùng tôi. Cảm ơn ông.
Bà Unken xuống xe, tay trái giữ chặt cái túi của cải. Hai quái bám theo bà sát nút. Chẳng cần đến tám trăm mét, bà đi bộ một mình vài bước trong các ngõ ngách này là bọn lưu manh đã dư sức giật đồ và biến mất tăm. Thì khu vực dành cho người đi bộ là địa bàn hoạt động thuận lợi của chúng mà lại. Nhiều ngõ ngách, đông đúc và lộn xộn vô cùng.
Hôm nay trời nóng, phố sá nườm nợp người. Các quán cà phê ngoài trời đông khách hơn mọi bữa. Nhiều người ở các vùng lân cận đổ về trung tâm mua sắm hàng hóa hoặc hít thở không khí đô thị.
Bà cụ Unken đã vượt qua số tuổi “thất thập cổ lai hi” từ lâu mà khỏe mạnh không thua gì thanh niên. Bà rảo bước khá nhanh khiến Tròn Vo phải rảo chân lắm mới theo kịp.
Đúng khoảnh khắc ấy Tarzan phát hiện ra chúng. Coi, hai con nhặng núp trong ngõ Staubmacher, tay cầm mũ bảo hiểm, mình mẩy tháo mồ hôi dưới bộ đồ da. Thằng Ossi mút kem chùn chụt. Jo thì có vẻ gù lưng hơn mọi ngày. Có lẽ hai tên đã đi theo xe ta-xi. Hoặc Jo đã nghe lỏm được địa chỉ tiệm kim hoàn khi bà gã gọi điện thoại nên tới đây chặn đầu.
Tarzan nhắc bà Unken:
- Cháu nội bà đang phục kích trong hẻm đấy ạ.
Rồi hắn quay qua Kloesen:
- Chú ý nghe mập. Tao sẽ “tiếp chuyện” Ossi - nếu tụi nó giở trò, sẽ táng cho nó một đòn vào ống chân, sau đó mày lao vào đánh luôn rõ chưa?
Bà Unken hốt hoảng:
- Trời! Các cháu đừng có đánh lộn!
Và bà kêu “đừng” là phải, vì có chuyện gì xảy ra đâu. Ê nào, Tarzan hơi ngỡ ngàng khi thấy chỉ có mình thằng Jo lủi thủi đi về phía bà cụ. Gã cúi gầm mặt lí nhí trong cổ họng:
- Xin bà tha lỗi cho cháu.
Giọng bà Unken dằn dỗi:
- Anh có lỗi gì mà tôi phải tha?
- Bà đừng hiểu sai cháu. Cháu cầm mớ trang sức đó vì không muốn bà làm điều dại dột.
- Quyết định của tôi thì can hệ gì đến anh! Tôi không thay đổi ý định đó đâu. Và Tarzan đã lấy lại số trang sức là theo ý tôi.
- Và bây giờ bà vẫn mang các thứ đó đi bán à?
- Phải.
Jo biến sắc mặt. Nó thay đổi thái độ nhanh như chớp. Vẻ rụt rè biến mất, con nhặng gù gầm lên:
- Bà điên rồi, tôi sẽ không ở với bà nữa! Tôi đã trưởng thành! Lát nữa tôi sẽ gom đồ đạc và đi ở nơi khác. Từ giờ tôi sẽ ở với Ossi.
Bà Unken quát giọng run run:
- Jo, mày hãy suy nghĩ cho kĩ đi. Tao thật không ngờ!
- Không nghĩ ngợi gì ráo. Tôi cứ đi đấy. Bà làm gì tôi nào?
Thằng nhặng quay phắt và không một tiếng chào nhấc gót về phía chúa nhặng Ossi. Tarzan e rằng bà Unken sẽ khóc nức lên mất. Nhưng không, bà chỉ sụt sịt một chặp rồi tự chủ lại:
- Nó không còn một chút tình nghĩa nào nữa. Đi thôi các cháu, hôm nay bà đã chứng kiến tận mắt sự bất hiếu của nó. Lòng tham lam và sự độc ác đã làm hỏng đứa bé cuối cùng của dòng họ này.
Tarzan không dám phát biếu câu nào. Hắn không muốn bà cụ bị tổn thương thêm. Tuổi già hạt lệ như sương, hơi đâu mà bà phí hoài tuổi thọ bởi một đứa cháu đốn mạt. Ba bà cháu dừng bước trước một nhà hàng bị đóng cửa. Bà Unken thì thầm:
- Hình như địa chỉ tiệm kim hoàn “IRENE LOBITZ” ở chỗ này.
Chẳng lẽ hiệu vàng bạc “Irene Lobitz” lại mọc lên ngay cái nhà hàng đầy tai tiếng này sao? Cách đây mấy tuần lễ, báo chí đã phanh phui một sự kiện động trời. Căn nhà hàng rùm beng này chính là sào huyệt ngụy trang của một giáo phái chuyên mồi chài tín đồ bằng… ma túy. Cảnh sát đã hốt trọn ổ bọn đàn em, riêng đám đầu lĩnh thì đã chạy kịp sang Nam Mĩ.
Giọng bà ngập ngừng:
- Đúng chỗ này các cháu ạ.
- Bà chưa đến đây lần nào ạ?
- Chưa. Một người đàn ông bà mới quen tên là Brestler đã giới thiệu bà tới đây. Và bà cũng chỉ mới nói chuyện với bà chủ tiệm Irene qua điện thoại. Thôi được, để xem thế nào.
Tròn Vo lẳng lặng thảy nốt hai miếng sô-cô-la vô miệng và vo viên tờ giấy bọc kẹo vứt qua tường. Tarzan cau mày:
- Mày thật vô ý thức.
Tròn Vo tỉnh queo:
- Đại ca quên đọc dòng chữ kia à: “Đằng sau tường là bãi rác”. Tao chỉ biết làm theo lời chỉ dẫn.
Lần này thì mập ta chống chế mới đúng làm sao!
Hiệu vàng bạc chỉ là một cái quầy nằm tít sâu trong góc tối tăm nhất của khu nhà từng là nhà hàng này. Trong quầy bày vài món trang sức bằng bạc rẻ tiền mà không thấy đề giá. Sâu phía trong có ánh đèn. Vài người đang tụ tập bàn bạc cái gì đó.
Bà Unken trấn an hai “vệ sĩ”:
- Bà Irene Lobitz nói rằng cửa tiệm bà ta mới khai trương ít lâu nay thôi.
/703
|