Cánh cửa đóng lại sau lưng Wendelin Wiegand và Petra Dalmig, chị gái gã.
Đây là phòng xem truyền hình của Wendelin với năm máy thu hình, bấy nhiêu đầu video, và một màn ảnh để chiếu loại phim nhựa cỡ nhỏ. Ở đây chẳng sợ bị ai quấy rầy.
- Chúng mình phải bàn chuyện đó. – Petra nói, và dựa vào cánh cửa đệm cách âm.
- Nếu ả Hippe không lôi hai thằng khố rách ấy đến thì đã bàn xong từ lâu. – Wendelin cười - Mặt khác, tôi lại biết ơn ả. Hai thằng ấy có giá đấy.
- Cậu nói phải. Nhưng chúng sáng dạ. Thông minh thế thì nguy hiểm đấy.
- Không sao đâu, đã đến Wutawia rồi thì khỏi lo.
Ả gật đầu:
- Đêm nay khách khứa của cậu tha hồ mà nhộn nhạo.
- Càng hay. - Wendelin ngồi xuống một chiếc ghế bành xoay được, và rút một điếu thuốc lá khỏi chiếc hộp bằng vàng - Nô lệ cho Wutawia. Nhờ thế mà chúng ta giàu to. Nhưng tiền chúng ta thừa hưởng đâu có ít từ các cụ. Có điều trong máu chúng ta ưa mạo hiểm. Trước kia tôi không hề tin rằng con người có thể nghiện mạo hiểm. Mà buôn người là một sự mạo hiểm kì thú làm sao.
Petra cười phô đủ hai hàm răng, mắt lấp lánh:
- Chị thấy thế này, Wendy ạ. Oswald yêu quý của chị rất mừng vì chị đã đỡ cho anh ta bao nhiêu công sức. Anh ta không biết chị khoái mạo hiểm đến mức nào. Chị sẽ đi lấy tiền chuộc tại một chỗ kín, nơi ông nội của con bé Caroline mang đến. Sau đó chị phải chở Caroline khỏi nơi giấu con bé. Oswald đã bỏ nó vào tầng hầm một ngôi nhà trống ở Packebush. Chủ nhà hiện đang làm một chuyến thập tự chinh trên Địa Trung Hải. Dĩ nhiên, - ả cười - chị để cho Oswald tin rằng cô con gái của vợ anh ta được bỏ lại trên một chiếc ghế công viên. Nhưng thật ra chúng ta sẽ nẫng con bé đi.
Wendelin ngắm nghía điếu thuốc lá cháy dở của gã như ngắm một vật quý hiếm:
- Tôi cần địa chỉ chính xác, để còn bảo cho Achim và Friedhelm biết. Kể từ khi chúng có một máy điện thoại trên chiếc xe tải cũ kĩ của chúng, mọi chuyện dễ hơn hẳn. Chúng sẽ đến chở con bé đi, và đương nhiên hốt luôn cả hai thằng nhóc Tarzan và Willi. Nghe ả Hippe nói chúng ngủ trong căn lán cạnh Cầu Vồng. Trước khi ả Hippe đưa chúng trở lại đó, chị hãy trao cho chúng một phích trà nóng. Hoặc cái gì đó chúng thích. Hãy cho vào đấy vài giọt thuốc mê. Làm sao chỉ một cốc trà cũng đủ để chúng rơi vào giấc ngủ mê mệt. Sau đó Friedhelm và Achim sẽ dễ dàng bứng chúng đi.
Petra bắt đầu đi lại nhún nhảy:
- Cậu có trên pháo đài bao nhiêu nô lệ cả thảy rồi?
- Mười một.
- Thêm Caroline, Tarzan và Willi thành mười bốn.
- Cả một đống thịt người. Tôi biết.
- Phải chở ít nhất làm ba chuyến đi Marseille. Thế nào Bernholt cũng chửi.
- Lão cứ việc. Ludwig Bernholt được vô số tiền. Và lần nào lão cũng một công đôi việc: bí mật chở nô lệ đến thành phố cảng, đưa lên du thuyền của chúng ta. Khi quay về, lão lại chở lông thú săn trộm cho hãng nhập khẩu đồ lông của lão.
- Thì lão cũng phải chi phí nữa.
- Ý chị nói cho chiếc xe tải đặc biệt của lão hả? Đúng thế! Việc lắp đặt để có những khoang rỗng bí mật trên xe tốn kém ra trò. Để làm sao chiếc xe to đùng đó không gây sự chú ý của một tay hải quan nào. – Wendelin phả khói ra đằng mũi - Tôi còn muốn dặn chị: Bây giờ chị đã cùng một giuộc với gã Oswald của chị. Hai người thành bọn bắt cóc rồi. Ha ha ha! Nhưng tôi không muốn anh ta biết về công việc làm ăn của chúng ta đâu Petra, chị rõ chứ?
- Chị yêu anh ta, nhưng chị không có ý định cho anh ta biết gì cả. Năm chúng ta đảm việc ở đây là đủ rồi.
- Chỉ hai ta là chủ chốt thôi. Ahicm và Friedhelm chỉ là tai sai. Ludwig Bernholt là một doanh nhân hám tiền, lão không quan tâm đến mục đích, kế hoạch, lí tưởng của chúng ta. May mà Ludwig là kẻ tin cậy được. Tôi không biết Oswald của chị thì thế nào.
Petra dừng lại, vỗ tay đánh đét:
- Bây giờ chị mới sực nghĩ đó là cách giải quyết tốt nhất cho Oswald. Nếu đứa con riêng của vợ anh ta không bao giờ xuất hiện nữa, nó cũng không thể phát hiện những vết cào trên mặt anh ta mà buộc tội.
- Các người mưu kế khá đấy.
- Tất nhiên. Mà cái tay cảnh sát Hertwing ấy cứ là phủ phục dưới chân chị. Tuy vậy, chỉ đảm bảo an toàn một trăm phần trăm nếu con bé đó biến hẳn.
Wendelin đứng lên:
- Bây giờ tôi gọi cho Achim và Friedhelm. Hoặc chúng đang ở quán rượu, hoặc trên xe tải. Chúng phải sẵn sàng vào việc.
*
- Tuy tôi đáng tiếc không biết đọc, tôi có thể dựa vào sự giúp đỡ của Tarzan. - Tròn Vo bô bô tuyên bố - Cho tới nay, chúng tôi hợp tác miễn chê. Và tôi mạn phép khẳng định rằng về khoản sành ăn, tôi là một chuyện gia. Những món hiện ở trên bàn tiệc này tuy không có ở bếp phát chẩn của thành phố, lẫn ở trại tị nạn, hay chỗ các bà xơ từ thiện, lại càng không thấy trong các thùng rác, nhưng hai chúng tôi luôn đứng trước các quầy kính bày hàng của các cửa hiệu đặc sản lớn, và Tarzan đọc to cho tôi nghe tên các món ăn. Chỉ liếc qua năm sáu lần, tôi đã biết tại bữa tiệc này có những món gì.
- Cậu phải chứng minh đi! – Blobb, nãy giờ đi theo Tròn Vo với vẻ lo lắng, bèn bảo. Rõ ràng ông ta sợ thua cuộc.
Trái lại, mặt mũi Katharina rạng rỡ:
- Willi, em có thể mà?
- Tất nhiên tôi chứng minh được.
Willi bèn dúng ngón tay trỏ đen nhẻm chỉ sát vào các món ăn:
- Đây là món thịt cừu nướng với nước mù tạt, thăn bò hun khói tẩm váng sữa trộn dâu, pa-tê gan lợn rừng, gan ngỗng kèm salat, gân bò tót lạng mỏng. Tôi thấy ở kia món thịt sói biển, mực ống và sò huyết. Còn kia nữa là món ức hươu, thăn thỏ và bắp bò. Các món tráng miệng khiến tôi hởi lòng hởi dạ: lê sắt nhỏ trộn sô-cô-la, chè hạt dẻ phủ kem cà phê, kem thập cẩm kèm anh đào nóng, bánh độn nho khô để lạnh quết hai thứ cà-rem. Ái chà, cả bánh táo mới ra lò và dâu rừng phủ vanille nữa. Đúng là một bữa tiệc ngon lành! Tôi có cần kể tiếp không, thưa ông Blobb? Có chỗ nào tôi nói sai chưa ạ?
Ông chủ văn phòng du lịch hết tái lại đỏ mặt. Ông quay sang những anh bếp cầu cứu:
- Willi chỉ đoán mò, có phải không ạ…? Hay là sao?
Một anh bếp gõ lên chiếc mũ đầu bếp:
- Đúng hết. Kì lạ là cậu ta còn nhận ra được món chè hạt dẻ nghiền. Gân bò tót lạng mỏng cũng không qua được mắt cậu ta. Cậu bé này phải trở thành vua bếp thôi.
Tròn Vo nhe răng cười:
- Có lẽ để sau này. Hiện tại tôi cảm thấy thoải mái nhất là ở… dưới gầm cầu. Phải không Tarzan nhỉ?
- Có thể nói như vậy. - Thủ lĩnh Tứ quái gật đầu - Mày rõ ràng thiên về ưa gian khổ. – Hắn quay sang những người đứng quanh mình - Willi thích ngủ ngay trên mặt đất. Cậu ta ưa cái lạnh thấu xương, mưa, và dông bão. Và mặc dù thân hình phục phịch, Willi không khoái gì hơn là nhịn ăn nhiều ngày liền. Phải không hả Willi? Nguyên tắc của tụi mình là: “Chỉ kẻ nào không cần gì cả, mới hoàn toàn tự do”.
- Đúng tuyệt đối. – Tròn Vo gật gù - Nhưng lúc này tao đủ tự do để nếm thử các món ăn. Người ta đã đảm bảo với tụi mình như vậy.
Đám khách vỗ tay hưởng ứng thằng mập. Cu cậu bèn vớ lấy một cái đĩa to, và các anh bếp bắt đầu chất thức ăn lên đó cho nó.
Ông Blobb và Katharina thương lượng với nhau:
- … nếu cô muốn bay vào tháng giêng, – Tarzan nghe ông ta nói – tôi có thể bố trí cho cô hai tuần nghỉ tuyệt vời ở Karibik, thưa cô Katharina quý mến. Ngoài ra…
Tarzan mò đến gần Olaf Praht bấy giờ đang đứng phả khói thuốc lá thơm ra đằng mũi.
- Xin lỗi ông! Ở đây cũng có nhà vệ sinh chứ ạ? – Tarzan hỏi - Tôi nghĩ chắc ở đây người ta không muốn chúng tôi làm theo thói quen như ở dưới gầm cầu.
- Lạy trời, không được! Mọi cây cọ quanh đây đều rất nhạy cảm và chỉ chịu được nước sạch thôi. Để tôi chỉ chỗ cho cậu.
Ông ta chỉ đường đến khu buồng vệ sinh cho Tarzan.
Hắn đóng cửa sau lưng lại, đi theo hành lang hai bên tường bọc lụa. Im lặng. Hắn cảm thấy tòa nhà sâu hun hút. Không khí thoang thoảng mùi nước hoa.
Từ sau một cánh cửa khép hờ vọng ra tiếng một phụ nữ:
- … được, Osssi thân yêu, hãy đón mụ vợ anh ở nhà ga. Em sẽ nhận tiền, rồi đem con bé đến công viên Kreydmeier. Sau đó em gọi điện lại cho anh. Hôn anh.
Tiếng ống điện thoại đặt cạch xuống.
Đúng giọng Petra Dalmig, không lẫn vào đâu được, Tarzan nghĩ. Nghĩa là cô ả có một anh chàng Ossi để hôn qua điện thoại. Còn anh ta có một mụ vợ phải đón ở ga, và một con bé được đưa đến công viên. Mà buồng vệ sinh ở đâu, quỷ tha ma bắt? Đây rồi.
Khi hắn quay lại, thấy Tròn Vo bưng một đĩa thức ăn đầy tú hụ ngồi trong một góc phòng chén lấy chén để.
Katharina vẫy Tarzan đến gần, mỉm cười bảo:
- Tarzan, tôi được cuộc rồi. Fritz Blobb phải thừa nhận các em không giống như người ta định kiến về dân lang thang bụi đời. Em không muốn ăn à?
- Tôi ăn ngay đây.
Người đàn ông cầm li sâm-panh đứng bên Katharina tò mò nhìn Tarzan, đoạn quay sang Katharina:
- … thế là tôi bảo ông ta: “Thưa ông Friedrich - Etzel Farber quý mến, người ta trông đợi ở một nhà hảo tâm như ông việc cho Nhà bảo tàng Châu Âu mượn những bức tranh đó”. Là giám đốc Bảo tàng, tôi phải năn nỉ ông ta. Vì những kiệt tác nghệ thuật đó cần được cho mọi người thưởng ngoạn, chứ không phải cứ cất giữ im ỉm trong két riêng của chủ sở hữu. Bây giờ hãy đợi xem liệu ông ta có động lòng không, cái ông chủ hãng bia già nua đó. Ha ha ha!
Katharina mỉm cười cho phải phép, nhưng không để tai nghe.
Ồ, thế giới mới nhỏ bé làm sao, Tarzan nghĩ. Ở đâu rồi cũng gặp những cái tên quen thuộc.
- Thật là không phải, thưa quý ông. – Hắn cất tiếng dưới vành mũ - Nếu một mặt ông thúc ép một chủ hãng bia hảo tâm với Bảo tàng Châu Âu của ông, mặt khác ông lại uống rượu sâm-panh, tức là ngăn cản việc tiêu thụ bia. Lẽ ra cái ông Farber ấy có thể trông đợi một tinh thần hữu nghị nhất định ở ông.
Tay giám đốc bảo tàng lên cơn ho sặc sụa, hắt đổ hết chỗ rượu còn lại trong cái li cầm ở tay.
- Đây là ông Leckler. – Katharina giới thiệu – Ông bị sặc chăng, thưa ông Kuno?
Kuno Leckler hầu như nghẹt thở.
- Ông cho phép chứ ạ? – Tarzan vỗ tay vào giữa hai bả vai ông ta.
Leckler suýt ngã chúi xuống. Nhưng cơn ho đã dứt.
- Cảm ơn! – Ông ta hổn hển - Phổi tôi sạch rượu rồi. Nhưng bây giờ sống lưng tôi hầu như không động đậy được nữa.
- Tôi rất tiếc. - Tarzan cười - Tôi cứ tưởng ông chịu đựng tốt.
Leckler là một người cao lớn, trông như giống ác điểu, với bộ mặt diều hâu và hai cánh tay khiến ta liên tưởng tới đôi cánh. Ông ta đeo kính gọng sừng màu đen. Dưới mắt trái có một vết chàm màu tím, to bằng đồng xu.
Katharina nhìn qua vai Tarzan.
Cô chị của ông chủ tiệc đứng trên ngưỡng cửa ra hành lang mà Tarzan biết sẽ dẫn đến dãy buồng vệ sinh. Petra vẫy cậu.
Tarzan đi lại phía ả.
- Tôi có cái này cho cậu. - Ả mỉm cười - Một chiếc áo pull có chữ T thật to. Gần như mới. Không, mới tinh chứ! Áo này là mua cho người làm vườn của Wendy. Anh ta tên Thêobald. Nhưng Wendy đã đuổi anh ta, nên cái áo vẫn còn đây. Chắc nó vừa với cậu. Còn Willi tôi dành cho một chiếc áo kẻ ca-rô. Phải, và trước khi Katharina chở các cậu về gầm cầu, các cậu sẽ mang về theo hai phích trà nóng nữa, nhé?
- Chúng tôi rất muốn nhận mọi thứ. - Tarzan gật đầu - Từ hai đến năm giờ sáng sẽ lạnh ghê gớm. Uống trà nóng thì nhất rồi.
*
Sân ga lạnh giá.
Oswald Muller mặc áo măng-tô dày. Trên bộ mặt bị cào sứt sẹo dán những mẩu băng dính. Barbara Muller vừa xuống tàu. Oswald vội vã chạy đến đón người hiện vẫn còn là vợ mình.
- Mừng em đã về, Barbara. Trông em khá lắm.
Barbara thon thả, tóc nâu, trông óng ả ưa nhìn. Bà lãnh đạm ngắm gã:
- Tôi không ngờ anh lại ra đón. Mặt anh làm sao vậy?
- Ồ… – Gã làm vẻ bối rối - Lúc chập tối anh hơi quá chén, rồi vô tình đi tới một người đàn bà trong công viên. Chị ta hiểu sai, tưởng rằng anh toan giở trò sàm sỡ. Anh không biết chuyện gì xảy ra nữa… Chưa hiểu gì đã bị chị ta cào cấu.
- Anh xách giúp chiếc va-li chứ? - Barbara dường như không quan tâm lắm đến lời Oswald kể lể.
Vừa hổn hển bước cạnh bà, gã vừa lựa lời:
- Barbara, bây giờ em phải can đảm mới được. Có chuyện khủng khiếp đã xảy ra. Nhưng chúng ta không được phép cuống lên, mà phải bình tĩnh và…
- Chuyện gì vậy? – Vợ gã dừng lại.
Gã đặt va-li xuống:
- Một tên bắt cóc, không, hình như nhiều tên, đã bắt Caroline đi. Vừa xong. Trong lúc anh đang ở đồn cảnh sát vì cái con mẹ ngu ngốc nọ. Bọn tội phạm đòi nửa triệu tiền chuộc, và 23 giờ 30 đêm nay ông cụ nhà em sẽ…
Barbara lảo đảo, hai tay chới với tìm chỗ bấu víu. Bà túm chặt cánh tay Oswald chìa ra trong chốc lát, rồi lại đứng vững. Nhưng mặt bà trắng bệch như phấn.
Mày có mất gì đâu, Oswald! - Gã nghĩ, cố che giấu sự hằn học - Chỉ việc xuống nước thôi mà.
Trong khi gã thuật lại đầu đuôi, Barbarra không nói một lời nào.
- … chúng ta không thể làm gì khác, - Gã kết bài tường thuật - ngoài việc ngồi nhà đợi ông cụ nhà em. Có thể tin tưởng hoàn toàn ở ông cụ, em cũng nghĩ thế chứ?
*
Chiếc BMW của Olaf Praht lại chở nhị quái trên đường về cầu Cầu Vồng.
- Các em có thất vọng vì chúng tôi lại đưa các em về từ bây giờ rồi không? – Katharina ngồi ghế trước ngoái lại hỏi.
- Không đâu. – Tarzan đáp, và nghĩ không biết có nên cởi bớt chiếc áo pull có chữ T ra không, trong xe ấm quá – Người như chúng tôi rất nhạy cảm. Chúng tôi nhận thấy người ta không còn thích sự có mặt của chúng tôi nữa. Tiết mục của chúng tôi đặc sắc thật, nhưng đã đến lúc phải đi rồi.
- Nếu tôi có quyền, thì các em có thể ở lại đến sáng. Nhưng ông chủ nhà bóng gió để tôi hiểu rằng: thế đủ rồi.
- Chúng tôi rất hàm ơn đã được bước chân vào biệt thự của Wendelin Wiegand, được sưởi ấm, thậm chí thưởng thức những món ăn ngon lành. Đã thế lại còn được mang về hai chiếc áo pull kèm hai phích trà. Chúng tôi may mắn vì đã được làm quen với ông ta.
- Em có vẻ chua chát, phải không Tarzan?
- Không hề. À, tôi sực nhớ! Hi vọng trà không cho đường! Chẳng là tôi chỉ thích uống trà suông, không bỏ thêm tí gì vào.
- Các em có thể tính đến sự giúp đỡ của tôi khi cần. – Katharina nói - Dù sao, nhờ các em, tôi đã được cuộc chuyến đi Karibik.
- Thì em cứ đem cả hai cậu ấy theo. – Olaf cười và lái xe chạy qua ngã tư, bất chấp đèn đỏ.
- Đề nghị ông đi đúng luật. – Tarzan nói – Ít nhất là khi đang chở chúng tôi. Chúng tôi không muốn gặp chuyện rắc rối với cảnh sát.
- Xin lỗi.
- Wendelin Wiegand trông như nông dân Mông Cổ vậy. – Tarzan tiếp - Tôi không hiểu tại sao ông ta mời tất cả các vị đến dự tiệc. Chắc chỉ để khoe chiếc lò sưởi không nắp nọ.
- Ý em nói ông ta là người phô trương?
- Tất cả những người tôi thấy ở đó đều thuộc loại phô trương. Kể cả tiến sĩ Nachtenger. Ít nhất ông ta cũng là kẻ thích phô trương kiến thức.
Katharina thở dài, suy nghĩ hồi lâu về nhận xét của Tarzan.
Khi hai quái xuống xe ở bên cầu Cầu Vồng, Tarzan còn chõ qua cửa sổ xe:
- Tôi dự định thành lập công đoàn của những kẻ lang thang. Tất nhiên tôi làm chủ tịch. Willi làm sếp điều hành. Khi ấy, nếu cần quyên góp tự nguyện, chúng tôi sẽ tìm đến các vị, thưa bà Hippe và ông Praht. Rồi các vị sẽ cho chúng tôi danh sách những người tốt bụng có mặt trong bữa tiệc hôm nay, để chúng tôi biết chỗ mà quyên tiền. Đồng ý chứ?
- Quỷ sa tăng hãy che chở cho tôi! - Olaf nói và nâng kính cửa sổ xe lên.
Chiếc xe lăn bánh. Katharina vẫy chào.
Hai quái mệt nhọc xuống các bậc thang.
- Nếu bây giờ căn lán đã bị chiếm, - Tròn Vo nói - tao sẽ ngả người ngay bên cạnh. Tao khát quá, trời ạ!
- Tao cũng thế. – Tarzan gật đầu - Món cá trộn mặn ơi là mặn.
- Tụi mình có trà để uống rồi.
Căn lán trống không.
Hai quái ngồi xuống. Tarzan mở phích trà của mình, nếm thử. Trà nóng, không pha đường, rất ngon. Hắn uống liền hai cốc.
- Sáng kiến đấy. – Ông Địa nói, và cũng uống hai cốc.
Ngay sau đó, mí mắt nhị quái trĩu xuống. Cả hai lăn ra ngủ, mê man bất tỉnh.
*
Thêo Weber, tức Trọc Đầu quyết định đêm nay ra bờ sông nghỉ đêm. Chiếc đồng hồ lớn trên cửa hiệu đồng hồ ở đầu ngõ Wideibel chỉ 23 giờ 35 phút. Thêo đi qua phố Wieland. Đúng ở chỗ có những bậc thang dẫn xuống bờ sông đậu một chiếc Mercedes màu thẫm. Trên xe không người. Thêo theo các bậc thang đi xuống. Men theo bờ sông một quãng, gã sửng sốt dừng lại.
Người đàn ông thở khò khè, nằm dang chân dang tay cạnh một chiếc ghế dài. Ông ta bị ngất?
Thêo bật lửa, soi vào gương mặt xoay nghiêng của người đó. Ối chao, té ra là lão già giàu có gã vừa trông thấy hồi chiều trong vườn nhà với lũ cháu. Thêo cúi xuống nữa, và nhận thấy ông già - tất nhiên chính là cụ Friedhelm - Etzel Farber - đang lên cơn tim, hoặc cơn hen, hay co thắt dạ dày hoặc cảm lạnh đột ngột…
Gã lang thang mù tịt về các thứ bệnh tật. Gã chỉ biết ông già đang bệnh nặng. Nhưng gã thà tóm đuôi một con rắn độc, chứ không dám động vào một người ốm. Có lẽ phải báo cho ai đấy, gã tự nhủ. Đúng giây phút đó, mắt gã bắt gặp cái túi.
Cái túi du lịch màu be, nhất định thuộc loại đắt giá nhất, gắn nhãn “Gianino Portovetto, Italia” vàng óng ánh, để trên mặt ghế.
Hết sảy! Thêo hoan hỉ. Trong túi chắc chắn có thứ đáng giá. Lẽ ra phải chăm lo đến cụ Etzel, thì gã lại mở túi, soi bật lửa nhòm vào. Gã lang thang tưởng như một nàng tiên đặt môi hôn lên cái đầu trọc của mình giữa cơn mưa vàng.
Trong túi toàn tiền, tiền, tiền - có thể nói là hàng cân những tờ mark Đức chính hiệu. Tất nhiên toàn những tờ bạc lớn, từ một trăm mark trở lên.
Gã tắt bật lửa, đóng túi lại, xách lên tay. Mà kìa, tiếng giày ai gõ nhẹ trên các bậc thang! Thêo Trọc Đầu thấy bóng một người đàn bà mảnh mai in trên nền trời sang sáng. Cô ta mặc áo choàng lông. Mái tóc chắc màu đen, ngắn như lông nhím.
Gã lang thang xách cặp cắm cổ chạy. Lên đến phố Wieland, gã chui vào một trạm điện thoại để gọi bác sĩ cấp cứu. Cầm ống nói trên tay rồi, gã mới sực nghĩ mình gọi là thừa. Chắc chắn người đàn bà kia đã trông thấy ông già và đang báo bác sĩ rồi.
Nhưng Thêo quyết định xử sự cho xứng với cả đống tiền bất ngờ rơi vào tay mình kia. Vậy là gã gọi cho trạm cấp cứu, báo rằng ở dưới bờ sông có một ông già ngã vật ra, thở khò khè ghê lắm, đúng ở quãng thẳng ngõ Vuideibel trông ra.
*
Cửa lán khe khẽ mở. Friedhelm Bị Thịt lẻn vào.
- Ê! – Gã thận trọng gọi - Chúng mày đã mê man rồi, hay còn chưa ngủ hả?
Không tiếng đáp.
- Chở chúng nó đi được rồi. – Achim nói.
- Bắt tay vào việc thôi! – Friedhelm ra lệnh.
Đây chẳng phải lần đầu chúng làm việc này, nên rất thành thạo. Tarzan và Tròn Vo bị cuốn vào hai tấm thảm cũ, chằng dây buộc lại. Đợi không có động tĩnh gì, chúng lần lượt khuân cả hai lên phố, bỏ vào trong xe, rồi mới dỡ thảm ra. Chiếc mũ rộng vành của Tarzan nằm lại trong lán.
Friedhelm cầm lái. Achim chỉ chiếc điện thoại trên xe, hỏi:
- Tao có cần hỏi lại sếp không?
- Khỏi cần. – Friedhelm lầm bầm – Tao biết phải chở chúng nó đến đâu. Con bé tên là Caroline Farber, cũng mê man như hai thằng sau xe. Ngôi nhà tụi mình phải đến để rước nó đi nằm ở Packebusch. Phải lọt vào lối cửa hậu. Cửa đã phá khóa. Hàng xóm không thể trông thấy gì.
- Tốt, tốt! - Achim nói và xoa hai bàn tay vào nhau cho khỏi cóng.
*
Barbara vẫn tê liệt vì kinh hoàng. Bà không khóc, nhưng mặt như hóa đá. Bà ngồi trên đi-văng, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Cứ chốc chốc lại đưa mắt nhìn đồng hồ.
Oswald Muller đi đi lại lại, đốt thuốc liên tục, đôi lúc thở dài. Gã muốn tỏ ra rất mực lo lắng cho Caroline. Kì thực gã chỉ lo không biết việc chuyển tiền chuộc ra sao rồi.
Chuông điện thoại réo, gã lập tức chạy bổ đến.
- Muller đây.
Barbara đứng sát lại gã, nín thở lắng nghe.
- Tôi nhân danh những kẻ bắt cóc. - Một giọng phụ nữ vang lên, rõ ràng cố tình đổi giọng, nhưng Oswald biết đó là ai.
- Vâng, sao?
- Có chuyện trục trặc! – Petre Dalmig rít lên giận dữ - Lão khọm ở chỗ hẹn. Nhưng nằm sóng soài bên ghế băng, mê man bất tỉnh. Các người hãy lo cho lão, kẻo lão chui xuống mồ. Tôi không hề thấy tiền nào cả. Không một xu. Hoặc lão khọm không mang đến, hoặc có kẻ nào khác đã nẫng mất. Nhưng không có tiền chuộc thì bọn này không nhả con nhóc ra đâu. Rõ chưa? Tôi sẽ gọi lại.
- Ê này! – Oswald kêu lên, hoàn toàn rối trí – Ông… ông già tôi có mang tiền theo. Tôi biết mà.
Chỉ có tiếng cạch phũ phàng đáp lại. Petra Dalmig đã bỏ máy.
- Chúng ta… phải đến chỗ ông cụ ngay. – Barbara lắp bắp - Nếu như điều ả đó nói là đúng… Ôi, lạy Chúa! Caroline ở đâu?
Oswald cầm lái. Barbara run rẩy ngồi bên cạnh.
Sao ta không tính đến bệnh tim của lão già nhỉ, Oswald tự nhủ. Lão không chịu được xúc động mạnh. *** thật! Petra không lừa ta. Cô ta nói thật. Nghĩa là có kẻ nào đó đã hớt tay trên nửa triệu mark. Ta không sao tin nổi. Ta quá ngu ngốc để làm việc bắt cóc tống tiền chăng?
Một chiếc xe cứu thương vừa đỗ lại trên phố Wieland, chỗ ngõ Vuideibel trông ra. Viên bác sĩ và các hộ lí hối hả xuống các bậc thang. Oswald và Barbara liền theo sau họ.
Cụ Etzel tỉnh lại trong bệnh viện. Cụ thấy yếu mệt, nhưng khỏe dần lên. Kết quả khám bệnh cho hay cụ lại lần nữa gặp may, qua được cơn đau tim.
Đây là phòng xem truyền hình của Wendelin với năm máy thu hình, bấy nhiêu đầu video, và một màn ảnh để chiếu loại phim nhựa cỡ nhỏ. Ở đây chẳng sợ bị ai quấy rầy.
- Chúng mình phải bàn chuyện đó. – Petra nói, và dựa vào cánh cửa đệm cách âm.
- Nếu ả Hippe không lôi hai thằng khố rách ấy đến thì đã bàn xong từ lâu. – Wendelin cười - Mặt khác, tôi lại biết ơn ả. Hai thằng ấy có giá đấy.
- Cậu nói phải. Nhưng chúng sáng dạ. Thông minh thế thì nguy hiểm đấy.
- Không sao đâu, đã đến Wutawia rồi thì khỏi lo.
Ả gật đầu:
- Đêm nay khách khứa của cậu tha hồ mà nhộn nhạo.
- Càng hay. - Wendelin ngồi xuống một chiếc ghế bành xoay được, và rút một điếu thuốc lá khỏi chiếc hộp bằng vàng - Nô lệ cho Wutawia. Nhờ thế mà chúng ta giàu to. Nhưng tiền chúng ta thừa hưởng đâu có ít từ các cụ. Có điều trong máu chúng ta ưa mạo hiểm. Trước kia tôi không hề tin rằng con người có thể nghiện mạo hiểm. Mà buôn người là một sự mạo hiểm kì thú làm sao.
Petra cười phô đủ hai hàm răng, mắt lấp lánh:
- Chị thấy thế này, Wendy ạ. Oswald yêu quý của chị rất mừng vì chị đã đỡ cho anh ta bao nhiêu công sức. Anh ta không biết chị khoái mạo hiểm đến mức nào. Chị sẽ đi lấy tiền chuộc tại một chỗ kín, nơi ông nội của con bé Caroline mang đến. Sau đó chị phải chở Caroline khỏi nơi giấu con bé. Oswald đã bỏ nó vào tầng hầm một ngôi nhà trống ở Packebush. Chủ nhà hiện đang làm một chuyến thập tự chinh trên Địa Trung Hải. Dĩ nhiên, - ả cười - chị để cho Oswald tin rằng cô con gái của vợ anh ta được bỏ lại trên một chiếc ghế công viên. Nhưng thật ra chúng ta sẽ nẫng con bé đi.
Wendelin ngắm nghía điếu thuốc lá cháy dở của gã như ngắm một vật quý hiếm:
- Tôi cần địa chỉ chính xác, để còn bảo cho Achim và Friedhelm biết. Kể từ khi chúng có một máy điện thoại trên chiếc xe tải cũ kĩ của chúng, mọi chuyện dễ hơn hẳn. Chúng sẽ đến chở con bé đi, và đương nhiên hốt luôn cả hai thằng nhóc Tarzan và Willi. Nghe ả Hippe nói chúng ngủ trong căn lán cạnh Cầu Vồng. Trước khi ả Hippe đưa chúng trở lại đó, chị hãy trao cho chúng một phích trà nóng. Hoặc cái gì đó chúng thích. Hãy cho vào đấy vài giọt thuốc mê. Làm sao chỉ một cốc trà cũng đủ để chúng rơi vào giấc ngủ mê mệt. Sau đó Friedhelm và Achim sẽ dễ dàng bứng chúng đi.
Petra bắt đầu đi lại nhún nhảy:
- Cậu có trên pháo đài bao nhiêu nô lệ cả thảy rồi?
- Mười một.
- Thêm Caroline, Tarzan và Willi thành mười bốn.
- Cả một đống thịt người. Tôi biết.
- Phải chở ít nhất làm ba chuyến đi Marseille. Thế nào Bernholt cũng chửi.
- Lão cứ việc. Ludwig Bernholt được vô số tiền. Và lần nào lão cũng một công đôi việc: bí mật chở nô lệ đến thành phố cảng, đưa lên du thuyền của chúng ta. Khi quay về, lão lại chở lông thú săn trộm cho hãng nhập khẩu đồ lông của lão.
- Thì lão cũng phải chi phí nữa.
- Ý chị nói cho chiếc xe tải đặc biệt của lão hả? Đúng thế! Việc lắp đặt để có những khoang rỗng bí mật trên xe tốn kém ra trò. Để làm sao chiếc xe to đùng đó không gây sự chú ý của một tay hải quan nào. – Wendelin phả khói ra đằng mũi - Tôi còn muốn dặn chị: Bây giờ chị đã cùng một giuộc với gã Oswald của chị. Hai người thành bọn bắt cóc rồi. Ha ha ha! Nhưng tôi không muốn anh ta biết về công việc làm ăn của chúng ta đâu Petra, chị rõ chứ?
- Chị yêu anh ta, nhưng chị không có ý định cho anh ta biết gì cả. Năm chúng ta đảm việc ở đây là đủ rồi.
- Chỉ hai ta là chủ chốt thôi. Ahicm và Friedhelm chỉ là tai sai. Ludwig Bernholt là một doanh nhân hám tiền, lão không quan tâm đến mục đích, kế hoạch, lí tưởng của chúng ta. May mà Ludwig là kẻ tin cậy được. Tôi không biết Oswald của chị thì thế nào.
Petra dừng lại, vỗ tay đánh đét:
- Bây giờ chị mới sực nghĩ đó là cách giải quyết tốt nhất cho Oswald. Nếu đứa con riêng của vợ anh ta không bao giờ xuất hiện nữa, nó cũng không thể phát hiện những vết cào trên mặt anh ta mà buộc tội.
- Các người mưu kế khá đấy.
- Tất nhiên. Mà cái tay cảnh sát Hertwing ấy cứ là phủ phục dưới chân chị. Tuy vậy, chỉ đảm bảo an toàn một trăm phần trăm nếu con bé đó biến hẳn.
Wendelin đứng lên:
- Bây giờ tôi gọi cho Achim và Friedhelm. Hoặc chúng đang ở quán rượu, hoặc trên xe tải. Chúng phải sẵn sàng vào việc.
*
- Tuy tôi đáng tiếc không biết đọc, tôi có thể dựa vào sự giúp đỡ của Tarzan. - Tròn Vo bô bô tuyên bố - Cho tới nay, chúng tôi hợp tác miễn chê. Và tôi mạn phép khẳng định rằng về khoản sành ăn, tôi là một chuyện gia. Những món hiện ở trên bàn tiệc này tuy không có ở bếp phát chẩn của thành phố, lẫn ở trại tị nạn, hay chỗ các bà xơ từ thiện, lại càng không thấy trong các thùng rác, nhưng hai chúng tôi luôn đứng trước các quầy kính bày hàng của các cửa hiệu đặc sản lớn, và Tarzan đọc to cho tôi nghe tên các món ăn. Chỉ liếc qua năm sáu lần, tôi đã biết tại bữa tiệc này có những món gì.
- Cậu phải chứng minh đi! – Blobb, nãy giờ đi theo Tròn Vo với vẻ lo lắng, bèn bảo. Rõ ràng ông ta sợ thua cuộc.
Trái lại, mặt mũi Katharina rạng rỡ:
- Willi, em có thể mà?
- Tất nhiên tôi chứng minh được.
Willi bèn dúng ngón tay trỏ đen nhẻm chỉ sát vào các món ăn:
- Đây là món thịt cừu nướng với nước mù tạt, thăn bò hun khói tẩm váng sữa trộn dâu, pa-tê gan lợn rừng, gan ngỗng kèm salat, gân bò tót lạng mỏng. Tôi thấy ở kia món thịt sói biển, mực ống và sò huyết. Còn kia nữa là món ức hươu, thăn thỏ và bắp bò. Các món tráng miệng khiến tôi hởi lòng hởi dạ: lê sắt nhỏ trộn sô-cô-la, chè hạt dẻ phủ kem cà phê, kem thập cẩm kèm anh đào nóng, bánh độn nho khô để lạnh quết hai thứ cà-rem. Ái chà, cả bánh táo mới ra lò và dâu rừng phủ vanille nữa. Đúng là một bữa tiệc ngon lành! Tôi có cần kể tiếp không, thưa ông Blobb? Có chỗ nào tôi nói sai chưa ạ?
Ông chủ văn phòng du lịch hết tái lại đỏ mặt. Ông quay sang những anh bếp cầu cứu:
- Willi chỉ đoán mò, có phải không ạ…? Hay là sao?
Một anh bếp gõ lên chiếc mũ đầu bếp:
- Đúng hết. Kì lạ là cậu ta còn nhận ra được món chè hạt dẻ nghiền. Gân bò tót lạng mỏng cũng không qua được mắt cậu ta. Cậu bé này phải trở thành vua bếp thôi.
Tròn Vo nhe răng cười:
- Có lẽ để sau này. Hiện tại tôi cảm thấy thoải mái nhất là ở… dưới gầm cầu. Phải không Tarzan nhỉ?
- Có thể nói như vậy. - Thủ lĩnh Tứ quái gật đầu - Mày rõ ràng thiên về ưa gian khổ. – Hắn quay sang những người đứng quanh mình - Willi thích ngủ ngay trên mặt đất. Cậu ta ưa cái lạnh thấu xương, mưa, và dông bão. Và mặc dù thân hình phục phịch, Willi không khoái gì hơn là nhịn ăn nhiều ngày liền. Phải không hả Willi? Nguyên tắc của tụi mình là: “Chỉ kẻ nào không cần gì cả, mới hoàn toàn tự do”.
- Đúng tuyệt đối. – Tròn Vo gật gù - Nhưng lúc này tao đủ tự do để nếm thử các món ăn. Người ta đã đảm bảo với tụi mình như vậy.
Đám khách vỗ tay hưởng ứng thằng mập. Cu cậu bèn vớ lấy một cái đĩa to, và các anh bếp bắt đầu chất thức ăn lên đó cho nó.
Ông Blobb và Katharina thương lượng với nhau:
- … nếu cô muốn bay vào tháng giêng, – Tarzan nghe ông ta nói – tôi có thể bố trí cho cô hai tuần nghỉ tuyệt vời ở Karibik, thưa cô Katharina quý mến. Ngoài ra…
Tarzan mò đến gần Olaf Praht bấy giờ đang đứng phả khói thuốc lá thơm ra đằng mũi.
- Xin lỗi ông! Ở đây cũng có nhà vệ sinh chứ ạ? – Tarzan hỏi - Tôi nghĩ chắc ở đây người ta không muốn chúng tôi làm theo thói quen như ở dưới gầm cầu.
- Lạy trời, không được! Mọi cây cọ quanh đây đều rất nhạy cảm và chỉ chịu được nước sạch thôi. Để tôi chỉ chỗ cho cậu.
Ông ta chỉ đường đến khu buồng vệ sinh cho Tarzan.
Hắn đóng cửa sau lưng lại, đi theo hành lang hai bên tường bọc lụa. Im lặng. Hắn cảm thấy tòa nhà sâu hun hút. Không khí thoang thoảng mùi nước hoa.
Từ sau một cánh cửa khép hờ vọng ra tiếng một phụ nữ:
- … được, Osssi thân yêu, hãy đón mụ vợ anh ở nhà ga. Em sẽ nhận tiền, rồi đem con bé đến công viên Kreydmeier. Sau đó em gọi điện lại cho anh. Hôn anh.
Tiếng ống điện thoại đặt cạch xuống.
Đúng giọng Petra Dalmig, không lẫn vào đâu được, Tarzan nghĩ. Nghĩa là cô ả có một anh chàng Ossi để hôn qua điện thoại. Còn anh ta có một mụ vợ phải đón ở ga, và một con bé được đưa đến công viên. Mà buồng vệ sinh ở đâu, quỷ tha ma bắt? Đây rồi.
Khi hắn quay lại, thấy Tròn Vo bưng một đĩa thức ăn đầy tú hụ ngồi trong một góc phòng chén lấy chén để.
Katharina vẫy Tarzan đến gần, mỉm cười bảo:
- Tarzan, tôi được cuộc rồi. Fritz Blobb phải thừa nhận các em không giống như người ta định kiến về dân lang thang bụi đời. Em không muốn ăn à?
- Tôi ăn ngay đây.
Người đàn ông cầm li sâm-panh đứng bên Katharina tò mò nhìn Tarzan, đoạn quay sang Katharina:
- … thế là tôi bảo ông ta: “Thưa ông Friedrich - Etzel Farber quý mến, người ta trông đợi ở một nhà hảo tâm như ông việc cho Nhà bảo tàng Châu Âu mượn những bức tranh đó”. Là giám đốc Bảo tàng, tôi phải năn nỉ ông ta. Vì những kiệt tác nghệ thuật đó cần được cho mọi người thưởng ngoạn, chứ không phải cứ cất giữ im ỉm trong két riêng của chủ sở hữu. Bây giờ hãy đợi xem liệu ông ta có động lòng không, cái ông chủ hãng bia già nua đó. Ha ha ha!
Katharina mỉm cười cho phải phép, nhưng không để tai nghe.
Ồ, thế giới mới nhỏ bé làm sao, Tarzan nghĩ. Ở đâu rồi cũng gặp những cái tên quen thuộc.
- Thật là không phải, thưa quý ông. – Hắn cất tiếng dưới vành mũ - Nếu một mặt ông thúc ép một chủ hãng bia hảo tâm với Bảo tàng Châu Âu của ông, mặt khác ông lại uống rượu sâm-panh, tức là ngăn cản việc tiêu thụ bia. Lẽ ra cái ông Farber ấy có thể trông đợi một tinh thần hữu nghị nhất định ở ông.
Tay giám đốc bảo tàng lên cơn ho sặc sụa, hắt đổ hết chỗ rượu còn lại trong cái li cầm ở tay.
- Đây là ông Leckler. – Katharina giới thiệu – Ông bị sặc chăng, thưa ông Kuno?
Kuno Leckler hầu như nghẹt thở.
- Ông cho phép chứ ạ? – Tarzan vỗ tay vào giữa hai bả vai ông ta.
Leckler suýt ngã chúi xuống. Nhưng cơn ho đã dứt.
- Cảm ơn! – Ông ta hổn hển - Phổi tôi sạch rượu rồi. Nhưng bây giờ sống lưng tôi hầu như không động đậy được nữa.
- Tôi rất tiếc. - Tarzan cười - Tôi cứ tưởng ông chịu đựng tốt.
Leckler là một người cao lớn, trông như giống ác điểu, với bộ mặt diều hâu và hai cánh tay khiến ta liên tưởng tới đôi cánh. Ông ta đeo kính gọng sừng màu đen. Dưới mắt trái có một vết chàm màu tím, to bằng đồng xu.
Katharina nhìn qua vai Tarzan.
Cô chị của ông chủ tiệc đứng trên ngưỡng cửa ra hành lang mà Tarzan biết sẽ dẫn đến dãy buồng vệ sinh. Petra vẫy cậu.
Tarzan đi lại phía ả.
- Tôi có cái này cho cậu. - Ả mỉm cười - Một chiếc áo pull có chữ T thật to. Gần như mới. Không, mới tinh chứ! Áo này là mua cho người làm vườn của Wendy. Anh ta tên Thêobald. Nhưng Wendy đã đuổi anh ta, nên cái áo vẫn còn đây. Chắc nó vừa với cậu. Còn Willi tôi dành cho một chiếc áo kẻ ca-rô. Phải, và trước khi Katharina chở các cậu về gầm cầu, các cậu sẽ mang về theo hai phích trà nóng nữa, nhé?
- Chúng tôi rất muốn nhận mọi thứ. - Tarzan gật đầu - Từ hai đến năm giờ sáng sẽ lạnh ghê gớm. Uống trà nóng thì nhất rồi.
*
Sân ga lạnh giá.
Oswald Muller mặc áo măng-tô dày. Trên bộ mặt bị cào sứt sẹo dán những mẩu băng dính. Barbara Muller vừa xuống tàu. Oswald vội vã chạy đến đón người hiện vẫn còn là vợ mình.
- Mừng em đã về, Barbara. Trông em khá lắm.
Barbara thon thả, tóc nâu, trông óng ả ưa nhìn. Bà lãnh đạm ngắm gã:
- Tôi không ngờ anh lại ra đón. Mặt anh làm sao vậy?
- Ồ… – Gã làm vẻ bối rối - Lúc chập tối anh hơi quá chén, rồi vô tình đi tới một người đàn bà trong công viên. Chị ta hiểu sai, tưởng rằng anh toan giở trò sàm sỡ. Anh không biết chuyện gì xảy ra nữa… Chưa hiểu gì đã bị chị ta cào cấu.
- Anh xách giúp chiếc va-li chứ? - Barbara dường như không quan tâm lắm đến lời Oswald kể lể.
Vừa hổn hển bước cạnh bà, gã vừa lựa lời:
- Barbara, bây giờ em phải can đảm mới được. Có chuyện khủng khiếp đã xảy ra. Nhưng chúng ta không được phép cuống lên, mà phải bình tĩnh và…
- Chuyện gì vậy? – Vợ gã dừng lại.
Gã đặt va-li xuống:
- Một tên bắt cóc, không, hình như nhiều tên, đã bắt Caroline đi. Vừa xong. Trong lúc anh đang ở đồn cảnh sát vì cái con mẹ ngu ngốc nọ. Bọn tội phạm đòi nửa triệu tiền chuộc, và 23 giờ 30 đêm nay ông cụ nhà em sẽ…
Barbara lảo đảo, hai tay chới với tìm chỗ bấu víu. Bà túm chặt cánh tay Oswald chìa ra trong chốc lát, rồi lại đứng vững. Nhưng mặt bà trắng bệch như phấn.
Mày có mất gì đâu, Oswald! - Gã nghĩ, cố che giấu sự hằn học - Chỉ việc xuống nước thôi mà.
Trong khi gã thuật lại đầu đuôi, Barbarra không nói một lời nào.
- … chúng ta không thể làm gì khác, - Gã kết bài tường thuật - ngoài việc ngồi nhà đợi ông cụ nhà em. Có thể tin tưởng hoàn toàn ở ông cụ, em cũng nghĩ thế chứ?
*
Chiếc BMW của Olaf Praht lại chở nhị quái trên đường về cầu Cầu Vồng.
- Các em có thất vọng vì chúng tôi lại đưa các em về từ bây giờ rồi không? – Katharina ngồi ghế trước ngoái lại hỏi.
- Không đâu. – Tarzan đáp, và nghĩ không biết có nên cởi bớt chiếc áo pull có chữ T ra không, trong xe ấm quá – Người như chúng tôi rất nhạy cảm. Chúng tôi nhận thấy người ta không còn thích sự có mặt của chúng tôi nữa. Tiết mục của chúng tôi đặc sắc thật, nhưng đã đến lúc phải đi rồi.
- Nếu tôi có quyền, thì các em có thể ở lại đến sáng. Nhưng ông chủ nhà bóng gió để tôi hiểu rằng: thế đủ rồi.
- Chúng tôi rất hàm ơn đã được bước chân vào biệt thự của Wendelin Wiegand, được sưởi ấm, thậm chí thưởng thức những món ăn ngon lành. Đã thế lại còn được mang về hai chiếc áo pull kèm hai phích trà. Chúng tôi may mắn vì đã được làm quen với ông ta.
- Em có vẻ chua chát, phải không Tarzan?
- Không hề. À, tôi sực nhớ! Hi vọng trà không cho đường! Chẳng là tôi chỉ thích uống trà suông, không bỏ thêm tí gì vào.
- Các em có thể tính đến sự giúp đỡ của tôi khi cần. – Katharina nói - Dù sao, nhờ các em, tôi đã được cuộc chuyến đi Karibik.
- Thì em cứ đem cả hai cậu ấy theo. – Olaf cười và lái xe chạy qua ngã tư, bất chấp đèn đỏ.
- Đề nghị ông đi đúng luật. – Tarzan nói – Ít nhất là khi đang chở chúng tôi. Chúng tôi không muốn gặp chuyện rắc rối với cảnh sát.
- Xin lỗi.
- Wendelin Wiegand trông như nông dân Mông Cổ vậy. – Tarzan tiếp - Tôi không hiểu tại sao ông ta mời tất cả các vị đến dự tiệc. Chắc chỉ để khoe chiếc lò sưởi không nắp nọ.
- Ý em nói ông ta là người phô trương?
- Tất cả những người tôi thấy ở đó đều thuộc loại phô trương. Kể cả tiến sĩ Nachtenger. Ít nhất ông ta cũng là kẻ thích phô trương kiến thức.
Katharina thở dài, suy nghĩ hồi lâu về nhận xét của Tarzan.
Khi hai quái xuống xe ở bên cầu Cầu Vồng, Tarzan còn chõ qua cửa sổ xe:
- Tôi dự định thành lập công đoàn của những kẻ lang thang. Tất nhiên tôi làm chủ tịch. Willi làm sếp điều hành. Khi ấy, nếu cần quyên góp tự nguyện, chúng tôi sẽ tìm đến các vị, thưa bà Hippe và ông Praht. Rồi các vị sẽ cho chúng tôi danh sách những người tốt bụng có mặt trong bữa tiệc hôm nay, để chúng tôi biết chỗ mà quyên tiền. Đồng ý chứ?
- Quỷ sa tăng hãy che chở cho tôi! - Olaf nói và nâng kính cửa sổ xe lên.
Chiếc xe lăn bánh. Katharina vẫy chào.
Hai quái mệt nhọc xuống các bậc thang.
- Nếu bây giờ căn lán đã bị chiếm, - Tròn Vo nói - tao sẽ ngả người ngay bên cạnh. Tao khát quá, trời ạ!
- Tao cũng thế. – Tarzan gật đầu - Món cá trộn mặn ơi là mặn.
- Tụi mình có trà để uống rồi.
Căn lán trống không.
Hai quái ngồi xuống. Tarzan mở phích trà của mình, nếm thử. Trà nóng, không pha đường, rất ngon. Hắn uống liền hai cốc.
- Sáng kiến đấy. – Ông Địa nói, và cũng uống hai cốc.
Ngay sau đó, mí mắt nhị quái trĩu xuống. Cả hai lăn ra ngủ, mê man bất tỉnh.
*
Thêo Weber, tức Trọc Đầu quyết định đêm nay ra bờ sông nghỉ đêm. Chiếc đồng hồ lớn trên cửa hiệu đồng hồ ở đầu ngõ Wideibel chỉ 23 giờ 35 phút. Thêo đi qua phố Wieland. Đúng ở chỗ có những bậc thang dẫn xuống bờ sông đậu một chiếc Mercedes màu thẫm. Trên xe không người. Thêo theo các bậc thang đi xuống. Men theo bờ sông một quãng, gã sửng sốt dừng lại.
Người đàn ông thở khò khè, nằm dang chân dang tay cạnh một chiếc ghế dài. Ông ta bị ngất?
Thêo bật lửa, soi vào gương mặt xoay nghiêng của người đó. Ối chao, té ra là lão già giàu có gã vừa trông thấy hồi chiều trong vườn nhà với lũ cháu. Thêo cúi xuống nữa, và nhận thấy ông già - tất nhiên chính là cụ Friedhelm - Etzel Farber - đang lên cơn tim, hoặc cơn hen, hay co thắt dạ dày hoặc cảm lạnh đột ngột…
Gã lang thang mù tịt về các thứ bệnh tật. Gã chỉ biết ông già đang bệnh nặng. Nhưng gã thà tóm đuôi một con rắn độc, chứ không dám động vào một người ốm. Có lẽ phải báo cho ai đấy, gã tự nhủ. Đúng giây phút đó, mắt gã bắt gặp cái túi.
Cái túi du lịch màu be, nhất định thuộc loại đắt giá nhất, gắn nhãn “Gianino Portovetto, Italia” vàng óng ánh, để trên mặt ghế.
Hết sảy! Thêo hoan hỉ. Trong túi chắc chắn có thứ đáng giá. Lẽ ra phải chăm lo đến cụ Etzel, thì gã lại mở túi, soi bật lửa nhòm vào. Gã lang thang tưởng như một nàng tiên đặt môi hôn lên cái đầu trọc của mình giữa cơn mưa vàng.
Trong túi toàn tiền, tiền, tiền - có thể nói là hàng cân những tờ mark Đức chính hiệu. Tất nhiên toàn những tờ bạc lớn, từ một trăm mark trở lên.
Gã tắt bật lửa, đóng túi lại, xách lên tay. Mà kìa, tiếng giày ai gõ nhẹ trên các bậc thang! Thêo Trọc Đầu thấy bóng một người đàn bà mảnh mai in trên nền trời sang sáng. Cô ta mặc áo choàng lông. Mái tóc chắc màu đen, ngắn như lông nhím.
Gã lang thang xách cặp cắm cổ chạy. Lên đến phố Wieland, gã chui vào một trạm điện thoại để gọi bác sĩ cấp cứu. Cầm ống nói trên tay rồi, gã mới sực nghĩ mình gọi là thừa. Chắc chắn người đàn bà kia đã trông thấy ông già và đang báo bác sĩ rồi.
Nhưng Thêo quyết định xử sự cho xứng với cả đống tiền bất ngờ rơi vào tay mình kia. Vậy là gã gọi cho trạm cấp cứu, báo rằng ở dưới bờ sông có một ông già ngã vật ra, thở khò khè ghê lắm, đúng ở quãng thẳng ngõ Vuideibel trông ra.
*
Cửa lán khe khẽ mở. Friedhelm Bị Thịt lẻn vào.
- Ê! – Gã thận trọng gọi - Chúng mày đã mê man rồi, hay còn chưa ngủ hả?
Không tiếng đáp.
- Chở chúng nó đi được rồi. – Achim nói.
- Bắt tay vào việc thôi! – Friedhelm ra lệnh.
Đây chẳng phải lần đầu chúng làm việc này, nên rất thành thạo. Tarzan và Tròn Vo bị cuốn vào hai tấm thảm cũ, chằng dây buộc lại. Đợi không có động tĩnh gì, chúng lần lượt khuân cả hai lên phố, bỏ vào trong xe, rồi mới dỡ thảm ra. Chiếc mũ rộng vành của Tarzan nằm lại trong lán.
Friedhelm cầm lái. Achim chỉ chiếc điện thoại trên xe, hỏi:
- Tao có cần hỏi lại sếp không?
- Khỏi cần. – Friedhelm lầm bầm – Tao biết phải chở chúng nó đến đâu. Con bé tên là Caroline Farber, cũng mê man như hai thằng sau xe. Ngôi nhà tụi mình phải đến để rước nó đi nằm ở Packebusch. Phải lọt vào lối cửa hậu. Cửa đã phá khóa. Hàng xóm không thể trông thấy gì.
- Tốt, tốt! - Achim nói và xoa hai bàn tay vào nhau cho khỏi cóng.
*
Barbara vẫn tê liệt vì kinh hoàng. Bà không khóc, nhưng mặt như hóa đá. Bà ngồi trên đi-văng, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Cứ chốc chốc lại đưa mắt nhìn đồng hồ.
Oswald Muller đi đi lại lại, đốt thuốc liên tục, đôi lúc thở dài. Gã muốn tỏ ra rất mực lo lắng cho Caroline. Kì thực gã chỉ lo không biết việc chuyển tiền chuộc ra sao rồi.
Chuông điện thoại réo, gã lập tức chạy bổ đến.
- Muller đây.
Barbara đứng sát lại gã, nín thở lắng nghe.
- Tôi nhân danh những kẻ bắt cóc. - Một giọng phụ nữ vang lên, rõ ràng cố tình đổi giọng, nhưng Oswald biết đó là ai.
- Vâng, sao?
- Có chuyện trục trặc! – Petre Dalmig rít lên giận dữ - Lão khọm ở chỗ hẹn. Nhưng nằm sóng soài bên ghế băng, mê man bất tỉnh. Các người hãy lo cho lão, kẻo lão chui xuống mồ. Tôi không hề thấy tiền nào cả. Không một xu. Hoặc lão khọm không mang đến, hoặc có kẻ nào khác đã nẫng mất. Nhưng không có tiền chuộc thì bọn này không nhả con nhóc ra đâu. Rõ chưa? Tôi sẽ gọi lại.
- Ê này! – Oswald kêu lên, hoàn toàn rối trí – Ông… ông già tôi có mang tiền theo. Tôi biết mà.
Chỉ có tiếng cạch phũ phàng đáp lại. Petra Dalmig đã bỏ máy.
- Chúng ta… phải đến chỗ ông cụ ngay. – Barbara lắp bắp - Nếu như điều ả đó nói là đúng… Ôi, lạy Chúa! Caroline ở đâu?
Oswald cầm lái. Barbara run rẩy ngồi bên cạnh.
Sao ta không tính đến bệnh tim của lão già nhỉ, Oswald tự nhủ. Lão không chịu được xúc động mạnh. *** thật! Petra không lừa ta. Cô ta nói thật. Nghĩa là có kẻ nào đó đã hớt tay trên nửa triệu mark. Ta không sao tin nổi. Ta quá ngu ngốc để làm việc bắt cóc tống tiền chăng?
Một chiếc xe cứu thương vừa đỗ lại trên phố Wieland, chỗ ngõ Vuideibel trông ra. Viên bác sĩ và các hộ lí hối hả xuống các bậc thang. Oswald và Barbara liền theo sau họ.
Cụ Etzel tỉnh lại trong bệnh viện. Cụ thấy yếu mệt, nhưng khỏe dần lên. Kết quả khám bệnh cho hay cụ lại lần nữa gặp may, qua được cơn đau tim.
/703
|