Chiếc xe tải rời thành phố đi về hướng đông nam. Caroline - vẫn mê man vì mũi tiêm của ông bố dượng - lúc này nằm giữa Tarzan và Tròn Vo sau thùng xe.
- Một lúc ba mạng. – Achim nói – Không tồi, hả?
- Căng thẳng bỏ mẹ! - Friedhelm làu bàu trong bộ râu xồm đỏ quạch.
- Cái gì?
- Căng thẳng! Tao thấy tụi mình làm việc quá vất. Ngày nào cũng đi đi lại lại giữa thành phố và pháo đài. Nào lo cho bọn tù nhân ăn ở pháo đài, nào lo vào thành phố tìm kiếm con mồi mới. Hiện ở pháo đài sẵn mười một đứa, thêm bọn mới này là mười bốn. Tao cảm giác như mình làm chân hầu buồng vậy. Thêm nữa, tao ngán đóng vai lang thang lắm rồi.
- Đành thôi, biết làm sao được! Trà trộn trong đám dân lang thang mới không lo bị tình nghi.
Friedhelm thuộc lòng con đuờng này. Chạy được 81 cây số rưỡi, chúng rẽ sau làng Wachtrode, qua một khoảnh rừng nhỏ, rồi lên núi Wachtling - vốn chỉ như một quả đồi, tuy nhiên vẫn cao 304 mét so với đồng bằng.
Cách đây tám trăm năm, hiệp sĩ khá nổi tiếng Philipp Phôn Wachtlingen đã cho xây trên núi này pháo đài Wachtling của riêng mình. Pháo đài không lớn, hình như là pháo đài nhỏ nhất châu Âu, nhưng có đầy đủ những gì cần cho một pháo đài.
Pháo đài Wachtling không đẹp. Hiệp sĩ Wachtlingen cực kì nóng nảy, đã hối thúc nhà kiến trúc và thợ xây hoàn thành thật nhanh công trình của mình, thành thử pháo đài đầy khuyết tật.
Năm 1888, Lothar - Wendelin Wiegand, cụ của Wendy, mua cái pháo đài hoang tàn chẳng ai đoái hoài này với giá rất rẻ. Sau đó ông cụ đổ vào đó vô số tiền, biến nó thành thiên dường nghỉ cuối tuần cho dòng họ Wiegand, cho tới tận ngày nay.
Wendelin và cô chị Petra không chỉ thừa kế pháo đài, mà toàn bộ số tài sản đáng kể mà cụ nội Lothar đã kiếm được nhờ nghề buôn cá. Sau một trăm năm, số vốn không hao đi mà còn tăng lên, vì mọi thế hệ nhà Wiegand đều đầu tư tiền của họ vào đất đai. Wendy và Petra có đủ tiền để chẳng cần học lấy một cái nghề. Nhưng con người ai chẳng cần một mục đích sống. Hai chị em phát hiện thấy nó trong một giáo phái giản dị tự xưng là “Hội những người tốt”.
Trùm giáo phái, được các tín đồ gọi là “cha”, tên là Petro Hintermeier, gốc người miền nam nước Đức, vốn có nghề trông coi nhà hỏa táng. Cách đây chín năm, lão di cư sang Nam Mĩ. Cùng các tín đồ của giáo phái, lão lập trong tít rừng sâu một căn cứ như một trại tập trung, có tên Wutawia.
Thuyết mà trùm giáo phái Hintermeier truyền bá thật dễ hiểu. Thuyết đó nói rằng: kẻ nào trong đời mình làm việc nhiều, thật sự luôn luôn chỉ làm việc, sẽ không thể làm điều ác, thứ nhất vì anh ta không có thời gian, hai nữa: quá mệt mỏi. Tức là Hintermeier phát minh ra công thức: nhờ làm việc sẽ hóa thánh. Và lão phát minh ra tuần làm việc 112 giờ. “Những nguời tốt” hùng hục mười sáu giờ một ngày là lẽ đương nhiên. Còn sáu giờ để ngủ đêm, hai giờ làm mọi việc khác như đánh răng, ăn uống, rửa chân, đọc sách báo, làm những việc mình thích, tận hưởng cuộc dời.
Tất nhiên các tín đồ chẳng theo đuổi được bau lâu thuyết nhảm nhí này. Nhưng Hintermeier đã kịp dựng lên 39 tay sai đắc lực tự coi mình thuộc tầng lớp chỉ huy. Bốn chục tên này là những kẻ tội phạm tàn bạo. Chúng sống theo luật của tầng lớp chỉ huy, theo đó bị cấm lao động. Lũ tội phạm vũ trang đến tận răng. Căn cứ của giáo phái bị biến thành trại tập trung. 73 cựu tín đồ của giáo phái bị giáng xuống làm nô lệ, chịu đựng kiếp sống đáng ghê sợ. Cách xa khỏi xã hội văn minh, họ khác nào bị chôn sống, phải làm việc quần quật cả đêm lẫn ngày, bị nhục hình nếu cả gan chống lại, và luôn nơm nớp sợ chết.
Wutawia bừng nở. Những người nô lệ phải đẵn một phần rừng, trong các loại cây có thể chiết xuất ra chất hê-rô-in. Wutawia lớn rộng ra mãi. Petro Hintermeier và 39 vệ sĩ của lão nhảy vào buôn bán ma túy cỡ quốc tế và thu về cơ man nào là tiền. Chúng cũng cần tiền. Vì các quan chức chính phủ của nhà nước Nam Mĩ nọ đã để ý đến Wutawia, biết ở đó đang diễn ra cái gì. Nhưng điều ấy không có nghĩa 73 nô lệ có cơ được tự do. Hintermeier vung những đồng tiền bẩn thỉu ra mua chuộc, như một hoàng tử trong hội hóa trang vung kẹo cho thiên hạ.
Những quan chức nhận hối lộ nhắm mắt làm ngơ, đều đặn nhận những đồng tiền bẩn thỉu và chỉ ra cho Hintermeier một điều kiện: Lão không được biến thổ dân và công dân của nhà nước Nam Mĩ nọ thành nô lệ. Lão phải “nhập khẩu” sức lao động rẻ mạt cho lão. Mà lão thì đang rất cần có thêm nhân lực, bởi Wutawia lớn mạnh không ngừng, 73 nô lệ chỉ còn đảm đương được một phần nhỏ công việc, mặc dù thời gian làm việc đã được nâng lên 119 giờ mỗi tuần. Khốn nữa là một số nô lệ có tuổi lại lìa đời. Hintermeier thấy sự phát triển của Wutawia bị đe dọa. Nhưng lão đã tìm ra lối thoát. Lão sực nhớ đến ba người bạn cũ. Chúng cũng như lão, có tiền sẵn sàng làm mọi chuyện: Một là nhà môi giới bất động sản ở Amsterdam, một là chủ hộp đêm ở Barcelona, người thứ ba vô nghề nghiệp, nhưng giàu có và sống ở thành phố của Tứ quái TKKG.
Người thứ ba này là Wendelin Wiegand.
Gã Hà Lan và gã Tây Ban Nha không quan tâm đến chuyện giáo phái. Chúng chỉ cần tiền. Nhưng Wendelin Wiegand và chị gã tìm thấy ở Hintermeier một dạng nguyên thủ quốc gia, người chắc chắn sẽ có ngày đi vào lịch sử thời đại mới với cương vị người nắm quyền hành cao nhất toàn Nam Mĩ. Châu lục này rồi sẽ được đổi tên thành Đại Wutawia, và Wendelin Wiegand hi vọng sẽ được giữ chức bộ trưởng ngoại giao suốt đời.
Thế là hiện tượng mất tích bí ẩn của một số thiếu niên bắt đầu từ dạo đầu hè: ở Amsterdam, ở Barcelona và ở thành phố này. Cả ba tên săn người cho Wutawia đều chồng chất tội ác. Chúng chuyên nhằm vào các thiếu niên không gia đình, không người thân thích, để sự mất tích của chúng không gây sự chú ý cho ai. Phần lớn là những thiếu niên bỏ nhà đi bụi, lang thang cơ nhỡ.
của Hintermeier chờ sẵn. Du thuyền này đã nhiều lần vượt...
Tuy nhiên mới đây xảy chuyện bất thường: ba nạn nhân đáng thương đã thoát ra khỏi buồng giam dưới lòng tàu, và đã nhảy xuống biển vì quá sợ hãi, với hi vọng điên rồ là có thể bơi vào bờ. Franz - Otto Kehrtzsamma, Esteban Corriente và Willem Tilshoven đã chết đuối oan uổng.
Nhưng “hàng tiếp viện” đã được lo sẵn. Trong pháo đài Wachtling, mười một nạn nhân đang ngồi sau song sắt, trong đó có chín thiếu niên Amsterdam và hai thiếu niên của thành phố này. Tay chủ hộp đêm ở Barcelona điện thoại báo rằng gã đã có trong tay hai cô cậu thiếu niên cùng mười sáu tuổi. Và “món hàng” này sẽ được chuyển thẳng về Barcelona đến thành phố cảng Marseille.
*
Tarzan khó nhọc mở mắt. Ánh ban mai nhợt nhạt lọt qua ô cửa sổ có chấn song. Sao lạ thế này? Căn lán đã rộng ra gấp năm lần! Mà tường bây giờ lại bằng đá, rất ẩm ướt nữa chứ!
Hắn ngồi dậy. Mắt bắt gặp Tròn Vo. Và bên cạnh Tròn Vo là Caroline Farber?! Cả hai đều ngủ say sưa. Tarzan ngẩn người, gãi tai.
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì đó. Tụi mình còn uống trà trong căn lán, rồi sau đó… mình chẳng biết gì nữa. Chắc Willi cũng vậy. Bây giờ thì cùng ở đây. Đây là đâu? Trông như một hầm rượu tồi tệ. Nhưng tại sao lại có cả Caroline? Cô ấy đến đây như thế nào? Mình có hẹn hò gì đâu?
Hắn quan sát Caroline. Mặt cô bé rất xanh xao. Dưới mắt có quầng. Bím tóc rối bù.
Chẳng hiểu sao cả, Tarzan nghĩ. Để xem thế nào. Hắn mò ra cửa. Cửa gỗ dày, có bịt đai sắt. Có trời thoát! Tarzan trở lại chỗ cửa sổ, cao trên đầu hắn. Hắn nhảy lên, túm lấy song sắt, đu người lên.
Hừm! Bên ngoài là những bức tường đá dựng đứng. Một bên là rừng. Nhìn qua các ngọn cây thấy đồng bằng trải dưới lớp sương mai xam xám. Xa xa có một trang trại.
Hắn đu lên cao tí nữa, thò mũi giữa hai chấn song, liếc sang trái. Có cái gì trông giống cầu dành cho tàu hỏa ở đằng kia. Rồi một con đường chạy vào rừng.
Rõ ràng tụi mình đang ở trong một pháo đài, Thủ lĩnh TKKG nghĩ. Mình thật chẳng hiểu gì nữa.
Hắn tụt xuống, đến lay Tròn Vo:
- Ê, Willi! Tỉnh dậy! Hoàn cảnh của tụi mình thay đổi rồi.
Tròn Vo nhăn nhó. Tarzan tát vào hai cái má phinh phính.
- Ê, làm cái trò gì thế? Thôi đi!
Kloesen vừa ngáp vừa hé mắt trái ra.
- Mày nhận thấy gì không, Willi?
- Mày đã bỏ mũ ra.
- Thoạt đầu nhận ra điều ấy là khá. Nhưng bây giờ mày thử nhìn quanh xem.
Tròn Vo mở cả mắt thứ hai, nghển đầu, từ từ quay nhìn.
- Tarzan!
- Ừ, sao?
- Tao không thích hợp đóng giả dân lang thang. Tao nghĩ tao thôi đây.
- Tụi mình có thể quyết định chuyện ấy, nếu chúng thả tụi mình ra khỏi đây.
- Sao lại thả ra khỏi đây?
- Tụi mình đang bị giam.
- Ở… ở đâu… trời đất ơi! Tao hoa mắt chăng? Tao cứ tưởng Caroline đang ngủ chỗ kia. Tụi… tụi mình đang ở đâu thế này?
- Hình như trong buồng giam của một pháo đài. So với nó, căn lán của tụi mình còn là phòng khách sạn, hả? Đừng hỏi tao làm sao tụi mình lại đến đây! Tao đã không tự đi. Cũng chẳng nhớ gì cả. Vậy là tụi mình bị tha đến đây. Nhưng ai tha? Tha bằng cách nào? Để làm gì? May ra Caroline biết điều gì chăng?
- Vậy… vậy đúng là Caroline hả?
- Tao cũng rất lấy làm lạ.
Tarzan đến bên cô bé mười lăm tuổi đang thở đều. Hắn khẽ lay cằm Caroline.
Caroline kêu lên thất thanh, vùng dậy. Cặp mắt nai mở to bàng hoàng ngó quanh.
- Đừng sợ! – Tarzan nói – Tụi mình đây mà. Chúc một buổi sáng tốt lành, Caroline. Bạn thấy trong người thế nào?
Môi cô bé run run. Mặt cắt không còn hột máu.
- Có phải bạn… đã tấn công tôi? Đã… đánh thuốc mê tôi?
- Đời nào mình cho phép mình làm chuyện ấy. – Tarzan cười - Willi và mình không hề biết tụi mình đến đây như thế nào. Tụi mình cũng vừa tỉnh dậy. Bạn nói đến tấn công và đánh thuốc mê là nghĩa làm sao?
Caroline bắt dầu run bắn cả người:
- Bây giờ… mình nhớ lại tất cả. Ban nãy… trong vườn nhà mình… Mình vừa từ nhà ông nội về… Ở phía sau nhà xe có kẻ… bố dượng mình đã… đã tấn công mình. Trong bóng tối. Từ phía sau lưng. Ông ta bịt miệng mình, đánh thuốc mê mình với… với một tấm giẻ tẩm Chloroform. Lạy Chúa! Tại sao chứ? Mình căm thù Oswald Muller. Nhưng… làm sao ông ta biết được?
- Còn bây giờ bạn đang ở đây. – Tarzan khẳng định – Có vẻ như một vụ bắt cóc người. Nhưng tụi mình không bị đánh thuốc mê, mà… Ồ, cóóó! Kloesen, mày có thấy những kẻ xấu đã làm trò gì không hả?
- Tao mệt muốn xỉu. – Tròn Vo nói - Nếu sáng ra tao không được uống cacao và ăn bánh mì bơ, thì coi như cả ngày vất đi. Hiện tao chẳng thấy được gì hết, Tarzan ạ.
- Món trà!
- Trà nào?
- Trời đất! Tụi mình đã uống trà lúc nào hả? Đêm qua, trong căn lán! Trà đựng trong phích. Mày còn nhớ tụi mình đã có mặt trong bữa tiệc sang trọng ấy chứ?
- Ôi chao! – Tròn Vo rên lên - Bữa tiệc! Ngon thật là ngon. Đáng lẽ tụi mình phải… Mà trà làm sao hả?
- Tụi mình đã uống nó. Sau đó tao không biết gì nữa.
- Tao cũng thế. Đúng vậy.
- Chỉ có một cách giải thích: trong trà có pha thuốc mê!
Tròn Vo nghĩ một lát, đoạn gật đầu.
Tarzan quay sang Caroline:
- Bạn chắc đó là bố dượng của bạn chứ?
- Mình hoàn toàn chắc. Dù lúc ấy tối trời. Và dù ông ta tóm mình từ phía sau. Mình biết rõ một trăm phần trăm.
- Tại sao?
- Một là mùi nước cạo râu ông ta dùng, loại “Canale grande”. Nhưng mùi da ông ta nữa, rất khó ngửi.
- Thì sao? – Tarzan nhướn mày – Quá ít để làm một bằng chứng.
- Mình đã nhận ra những chiếc cúc ở tay áo ông ta. Khi giằng co với ông ta, mình đã sờ thấy rất rõ những chiếc cúc bằng vàng hình con báo. Bố dượng mình đã đặt riêng làm cho mình. Những chiếc cúc tay áo loại ấy có một không hai.
Tarzan nói sau một lát suy nghĩ:
- Cứ cho là bạn đúng. Vậy ông bố dượng bạn đánh thuốc mê và đưa bạn đến đây để làm gì? Và giải thích sao đây về sự có mặt của Willi và mình nữa? Ôi các bạn, quả thực mình chẳng hiểu sao nữa. Các bạn có muốn ngó ra cửa sổ không? Không à? Tụi mình đang ở trong một pháo đài…
Hắn tả lại những gì mình đã thấy.
- Pháo đài gần thành phố của chúng ta nhất là pháo đài Wachtling. – Caroline nói ngay.
- Đúng rồi, Caroline! Thảo nào mình thấy quang cảnh quen quen, nhưng có lẽ do đầu óc vẫn mụ mị vì thuốc mê pha lẫn trong trà mà mình không nghĩ ra ngay. – Tarzan vỗ đầu.
- Vậy ai đã làm việc đó? – Tròn Vo hỏi.
- Petra Dalmig chứ còn ai được nữa? Chính ả cứ ép tụi mình cầm trà về.
- Để ngủ ngon hơn?
- Các bạn ơi! Gaby đã cảnh báo cho tụi mình. Hôm qua, trước khi cả bọn chia tay nhau. Bố Gaby kể với bạn ấy rằng có những thiếu niên bụi đời mất tích sau chỉ một đêm, một cách rất bí ẩn. Willi, mày còn nhớ mày đã ca thán rằng rồi tụi mình sẽ bị quẳng vào nồi của lũ ăn thịt người không? Tao có cảm giác tụi mình đang lâm vào cảnh gì đó tương tự. Một âm mưu bắt cóc. Rõ ràng bố dượng của bạn, Caroline ạ, và ả Petra Dalmig cùng nấp sau vụ này.
Tròn Vo hoảng vía nhảy dựng dậy:
- Đại ca cho rằng người ta sẽ rán tụi mình lên hả? Ả Dalmig vừa chén tiệc no nê, đâu đã cần ăn!
Tarzan lắc đầu:
- Chẳng ai định mổ thịt, giã giò tụi mình cả. Đằng sau vụ này hẳn ẩn giấu một ý đồ. Nhưng cũng không phải để đòi tiền chuộc. Bọn họ thật sự tin rằng mày và tao là hai thằng bé mồ côi, không cha không mẹ. Caroline thì khác. Mẹ bạn ấy giàu. Ông nội bạn ấy thậm chí còn được người ta nhắc đến như một nhà hảo tâm cho mượn kiệt tác nghệ thuật. Tao tình cờ nghe được trong bữa tiệc. Kuno Leckler, giám đốc Bảo tàng châu Âu muốn ông nội bạn cho ông ta mượn tranh đấy, Caroline ạ.
Cô bé rũ vai xuống, gục đầu òa khóc:
- Người ta… muốn gì… ở chúng ta? – Cô bé nghẹn ngào - Mình… sợ lắm!
Tròn Vo thở dài, không biết phải làm gì.
Tarzan bước lại, vuốt tóc Caroline:
- Đừng để mất can đảm. Willi và mình sẽ canh chừng để không chuyện gì xảy ra với bạn nữa. Tụi mình sẽ thoát thân được.
Tròn Vo cúi xuống, rút từ dưới giát giường của Tarzan ra một cái chảo:
- Các bạn nhìn này! Một cái chảo cũ gỉ mèm. Sao lại có ở đây nhỉ? Chắc là dành cho các tù nhân.
- Một lúc ba mạng. – Achim nói – Không tồi, hả?
- Căng thẳng bỏ mẹ! - Friedhelm làu bàu trong bộ râu xồm đỏ quạch.
- Cái gì?
- Căng thẳng! Tao thấy tụi mình làm việc quá vất. Ngày nào cũng đi đi lại lại giữa thành phố và pháo đài. Nào lo cho bọn tù nhân ăn ở pháo đài, nào lo vào thành phố tìm kiếm con mồi mới. Hiện ở pháo đài sẵn mười một đứa, thêm bọn mới này là mười bốn. Tao cảm giác như mình làm chân hầu buồng vậy. Thêm nữa, tao ngán đóng vai lang thang lắm rồi.
- Đành thôi, biết làm sao được! Trà trộn trong đám dân lang thang mới không lo bị tình nghi.
Friedhelm thuộc lòng con đuờng này. Chạy được 81 cây số rưỡi, chúng rẽ sau làng Wachtrode, qua một khoảnh rừng nhỏ, rồi lên núi Wachtling - vốn chỉ như một quả đồi, tuy nhiên vẫn cao 304 mét so với đồng bằng.
Cách đây tám trăm năm, hiệp sĩ khá nổi tiếng Philipp Phôn Wachtlingen đã cho xây trên núi này pháo đài Wachtling của riêng mình. Pháo đài không lớn, hình như là pháo đài nhỏ nhất châu Âu, nhưng có đầy đủ những gì cần cho một pháo đài.
Pháo đài Wachtling không đẹp. Hiệp sĩ Wachtlingen cực kì nóng nảy, đã hối thúc nhà kiến trúc và thợ xây hoàn thành thật nhanh công trình của mình, thành thử pháo đài đầy khuyết tật.
Năm 1888, Lothar - Wendelin Wiegand, cụ của Wendy, mua cái pháo đài hoang tàn chẳng ai đoái hoài này với giá rất rẻ. Sau đó ông cụ đổ vào đó vô số tiền, biến nó thành thiên dường nghỉ cuối tuần cho dòng họ Wiegand, cho tới tận ngày nay.
Wendelin và cô chị Petra không chỉ thừa kế pháo đài, mà toàn bộ số tài sản đáng kể mà cụ nội Lothar đã kiếm được nhờ nghề buôn cá. Sau một trăm năm, số vốn không hao đi mà còn tăng lên, vì mọi thế hệ nhà Wiegand đều đầu tư tiền của họ vào đất đai. Wendy và Petra có đủ tiền để chẳng cần học lấy một cái nghề. Nhưng con người ai chẳng cần một mục đích sống. Hai chị em phát hiện thấy nó trong một giáo phái giản dị tự xưng là “Hội những người tốt”.
Trùm giáo phái, được các tín đồ gọi là “cha”, tên là Petro Hintermeier, gốc người miền nam nước Đức, vốn có nghề trông coi nhà hỏa táng. Cách đây chín năm, lão di cư sang Nam Mĩ. Cùng các tín đồ của giáo phái, lão lập trong tít rừng sâu một căn cứ như một trại tập trung, có tên Wutawia.
Thuyết mà trùm giáo phái Hintermeier truyền bá thật dễ hiểu. Thuyết đó nói rằng: kẻ nào trong đời mình làm việc nhiều, thật sự luôn luôn chỉ làm việc, sẽ không thể làm điều ác, thứ nhất vì anh ta không có thời gian, hai nữa: quá mệt mỏi. Tức là Hintermeier phát minh ra công thức: nhờ làm việc sẽ hóa thánh. Và lão phát minh ra tuần làm việc 112 giờ. “Những nguời tốt” hùng hục mười sáu giờ một ngày là lẽ đương nhiên. Còn sáu giờ để ngủ đêm, hai giờ làm mọi việc khác như đánh răng, ăn uống, rửa chân, đọc sách báo, làm những việc mình thích, tận hưởng cuộc dời.
Tất nhiên các tín đồ chẳng theo đuổi được bau lâu thuyết nhảm nhí này. Nhưng Hintermeier đã kịp dựng lên 39 tay sai đắc lực tự coi mình thuộc tầng lớp chỉ huy. Bốn chục tên này là những kẻ tội phạm tàn bạo. Chúng sống theo luật của tầng lớp chỉ huy, theo đó bị cấm lao động. Lũ tội phạm vũ trang đến tận răng. Căn cứ của giáo phái bị biến thành trại tập trung. 73 cựu tín đồ của giáo phái bị giáng xuống làm nô lệ, chịu đựng kiếp sống đáng ghê sợ. Cách xa khỏi xã hội văn minh, họ khác nào bị chôn sống, phải làm việc quần quật cả đêm lẫn ngày, bị nhục hình nếu cả gan chống lại, và luôn nơm nớp sợ chết.
Wutawia bừng nở. Những người nô lệ phải đẵn một phần rừng, trong các loại cây có thể chiết xuất ra chất hê-rô-in. Wutawia lớn rộng ra mãi. Petro Hintermeier và 39 vệ sĩ của lão nhảy vào buôn bán ma túy cỡ quốc tế và thu về cơ man nào là tiền. Chúng cũng cần tiền. Vì các quan chức chính phủ của nhà nước Nam Mĩ nọ đã để ý đến Wutawia, biết ở đó đang diễn ra cái gì. Nhưng điều ấy không có nghĩa 73 nô lệ có cơ được tự do. Hintermeier vung những đồng tiền bẩn thỉu ra mua chuộc, như một hoàng tử trong hội hóa trang vung kẹo cho thiên hạ.
Những quan chức nhận hối lộ nhắm mắt làm ngơ, đều đặn nhận những đồng tiền bẩn thỉu và chỉ ra cho Hintermeier một điều kiện: Lão không được biến thổ dân và công dân của nhà nước Nam Mĩ nọ thành nô lệ. Lão phải “nhập khẩu” sức lao động rẻ mạt cho lão. Mà lão thì đang rất cần có thêm nhân lực, bởi Wutawia lớn mạnh không ngừng, 73 nô lệ chỉ còn đảm đương được một phần nhỏ công việc, mặc dù thời gian làm việc đã được nâng lên 119 giờ mỗi tuần. Khốn nữa là một số nô lệ có tuổi lại lìa đời. Hintermeier thấy sự phát triển của Wutawia bị đe dọa. Nhưng lão đã tìm ra lối thoát. Lão sực nhớ đến ba người bạn cũ. Chúng cũng như lão, có tiền sẵn sàng làm mọi chuyện: Một là nhà môi giới bất động sản ở Amsterdam, một là chủ hộp đêm ở Barcelona, người thứ ba vô nghề nghiệp, nhưng giàu có và sống ở thành phố của Tứ quái TKKG.
Người thứ ba này là Wendelin Wiegand.
Gã Hà Lan và gã Tây Ban Nha không quan tâm đến chuyện giáo phái. Chúng chỉ cần tiền. Nhưng Wendelin Wiegand và chị gã tìm thấy ở Hintermeier một dạng nguyên thủ quốc gia, người chắc chắn sẽ có ngày đi vào lịch sử thời đại mới với cương vị người nắm quyền hành cao nhất toàn Nam Mĩ. Châu lục này rồi sẽ được đổi tên thành Đại Wutawia, và Wendelin Wiegand hi vọng sẽ được giữ chức bộ trưởng ngoại giao suốt đời.
Thế là hiện tượng mất tích bí ẩn của một số thiếu niên bắt đầu từ dạo đầu hè: ở Amsterdam, ở Barcelona và ở thành phố này. Cả ba tên săn người cho Wutawia đều chồng chất tội ác. Chúng chuyên nhằm vào các thiếu niên không gia đình, không người thân thích, để sự mất tích của chúng không gây sự chú ý cho ai. Phần lớn là những thiếu niên bỏ nhà đi bụi, lang thang cơ nhỡ.
của Hintermeier chờ sẵn. Du thuyền này đã nhiều lần vượt...
Tuy nhiên mới đây xảy chuyện bất thường: ba nạn nhân đáng thương đã thoát ra khỏi buồng giam dưới lòng tàu, và đã nhảy xuống biển vì quá sợ hãi, với hi vọng điên rồ là có thể bơi vào bờ. Franz - Otto Kehrtzsamma, Esteban Corriente và Willem Tilshoven đã chết đuối oan uổng.
Nhưng “hàng tiếp viện” đã được lo sẵn. Trong pháo đài Wachtling, mười một nạn nhân đang ngồi sau song sắt, trong đó có chín thiếu niên Amsterdam và hai thiếu niên của thành phố này. Tay chủ hộp đêm ở Barcelona điện thoại báo rằng gã đã có trong tay hai cô cậu thiếu niên cùng mười sáu tuổi. Và “món hàng” này sẽ được chuyển thẳng về Barcelona đến thành phố cảng Marseille.
*
Tarzan khó nhọc mở mắt. Ánh ban mai nhợt nhạt lọt qua ô cửa sổ có chấn song. Sao lạ thế này? Căn lán đã rộng ra gấp năm lần! Mà tường bây giờ lại bằng đá, rất ẩm ướt nữa chứ!
Hắn ngồi dậy. Mắt bắt gặp Tròn Vo. Và bên cạnh Tròn Vo là Caroline Farber?! Cả hai đều ngủ say sưa. Tarzan ngẩn người, gãi tai.
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì đó. Tụi mình còn uống trà trong căn lán, rồi sau đó… mình chẳng biết gì nữa. Chắc Willi cũng vậy. Bây giờ thì cùng ở đây. Đây là đâu? Trông như một hầm rượu tồi tệ. Nhưng tại sao lại có cả Caroline? Cô ấy đến đây như thế nào? Mình có hẹn hò gì đâu?
Hắn quan sát Caroline. Mặt cô bé rất xanh xao. Dưới mắt có quầng. Bím tóc rối bù.
Chẳng hiểu sao cả, Tarzan nghĩ. Để xem thế nào. Hắn mò ra cửa. Cửa gỗ dày, có bịt đai sắt. Có trời thoát! Tarzan trở lại chỗ cửa sổ, cao trên đầu hắn. Hắn nhảy lên, túm lấy song sắt, đu người lên.
Hừm! Bên ngoài là những bức tường đá dựng đứng. Một bên là rừng. Nhìn qua các ngọn cây thấy đồng bằng trải dưới lớp sương mai xam xám. Xa xa có một trang trại.
Hắn đu lên cao tí nữa, thò mũi giữa hai chấn song, liếc sang trái. Có cái gì trông giống cầu dành cho tàu hỏa ở đằng kia. Rồi một con đường chạy vào rừng.
Rõ ràng tụi mình đang ở trong một pháo đài, Thủ lĩnh TKKG nghĩ. Mình thật chẳng hiểu gì nữa.
Hắn tụt xuống, đến lay Tròn Vo:
- Ê, Willi! Tỉnh dậy! Hoàn cảnh của tụi mình thay đổi rồi.
Tròn Vo nhăn nhó. Tarzan tát vào hai cái má phinh phính.
- Ê, làm cái trò gì thế? Thôi đi!
Kloesen vừa ngáp vừa hé mắt trái ra.
- Mày nhận thấy gì không, Willi?
- Mày đã bỏ mũ ra.
- Thoạt đầu nhận ra điều ấy là khá. Nhưng bây giờ mày thử nhìn quanh xem.
Tròn Vo mở cả mắt thứ hai, nghển đầu, từ từ quay nhìn.
- Tarzan!
- Ừ, sao?
- Tao không thích hợp đóng giả dân lang thang. Tao nghĩ tao thôi đây.
- Tụi mình có thể quyết định chuyện ấy, nếu chúng thả tụi mình ra khỏi đây.
- Sao lại thả ra khỏi đây?
- Tụi mình đang bị giam.
- Ở… ở đâu… trời đất ơi! Tao hoa mắt chăng? Tao cứ tưởng Caroline đang ngủ chỗ kia. Tụi… tụi mình đang ở đâu thế này?
- Hình như trong buồng giam của một pháo đài. So với nó, căn lán của tụi mình còn là phòng khách sạn, hả? Đừng hỏi tao làm sao tụi mình lại đến đây! Tao đã không tự đi. Cũng chẳng nhớ gì cả. Vậy là tụi mình bị tha đến đây. Nhưng ai tha? Tha bằng cách nào? Để làm gì? May ra Caroline biết điều gì chăng?
- Vậy… vậy đúng là Caroline hả?
- Tao cũng rất lấy làm lạ.
Tarzan đến bên cô bé mười lăm tuổi đang thở đều. Hắn khẽ lay cằm Caroline.
Caroline kêu lên thất thanh, vùng dậy. Cặp mắt nai mở to bàng hoàng ngó quanh.
- Đừng sợ! – Tarzan nói – Tụi mình đây mà. Chúc một buổi sáng tốt lành, Caroline. Bạn thấy trong người thế nào?
Môi cô bé run run. Mặt cắt không còn hột máu.
- Có phải bạn… đã tấn công tôi? Đã… đánh thuốc mê tôi?
- Đời nào mình cho phép mình làm chuyện ấy. – Tarzan cười - Willi và mình không hề biết tụi mình đến đây như thế nào. Tụi mình cũng vừa tỉnh dậy. Bạn nói đến tấn công và đánh thuốc mê là nghĩa làm sao?
Caroline bắt dầu run bắn cả người:
- Bây giờ… mình nhớ lại tất cả. Ban nãy… trong vườn nhà mình… Mình vừa từ nhà ông nội về… Ở phía sau nhà xe có kẻ… bố dượng mình đã… đã tấn công mình. Trong bóng tối. Từ phía sau lưng. Ông ta bịt miệng mình, đánh thuốc mê mình với… với một tấm giẻ tẩm Chloroform. Lạy Chúa! Tại sao chứ? Mình căm thù Oswald Muller. Nhưng… làm sao ông ta biết được?
- Còn bây giờ bạn đang ở đây. – Tarzan khẳng định – Có vẻ như một vụ bắt cóc người. Nhưng tụi mình không bị đánh thuốc mê, mà… Ồ, cóóó! Kloesen, mày có thấy những kẻ xấu đã làm trò gì không hả?
- Tao mệt muốn xỉu. – Tròn Vo nói - Nếu sáng ra tao không được uống cacao và ăn bánh mì bơ, thì coi như cả ngày vất đi. Hiện tao chẳng thấy được gì hết, Tarzan ạ.
- Món trà!
- Trà nào?
- Trời đất! Tụi mình đã uống trà lúc nào hả? Đêm qua, trong căn lán! Trà đựng trong phích. Mày còn nhớ tụi mình đã có mặt trong bữa tiệc sang trọng ấy chứ?
- Ôi chao! – Tròn Vo rên lên - Bữa tiệc! Ngon thật là ngon. Đáng lẽ tụi mình phải… Mà trà làm sao hả?
- Tụi mình đã uống nó. Sau đó tao không biết gì nữa.
- Tao cũng thế. Đúng vậy.
- Chỉ có một cách giải thích: trong trà có pha thuốc mê!
Tròn Vo nghĩ một lát, đoạn gật đầu.
Tarzan quay sang Caroline:
- Bạn chắc đó là bố dượng của bạn chứ?
- Mình hoàn toàn chắc. Dù lúc ấy tối trời. Và dù ông ta tóm mình từ phía sau. Mình biết rõ một trăm phần trăm.
- Tại sao?
- Một là mùi nước cạo râu ông ta dùng, loại “Canale grande”. Nhưng mùi da ông ta nữa, rất khó ngửi.
- Thì sao? – Tarzan nhướn mày – Quá ít để làm một bằng chứng.
- Mình đã nhận ra những chiếc cúc ở tay áo ông ta. Khi giằng co với ông ta, mình đã sờ thấy rất rõ những chiếc cúc bằng vàng hình con báo. Bố dượng mình đã đặt riêng làm cho mình. Những chiếc cúc tay áo loại ấy có một không hai.
Tarzan nói sau một lát suy nghĩ:
- Cứ cho là bạn đúng. Vậy ông bố dượng bạn đánh thuốc mê và đưa bạn đến đây để làm gì? Và giải thích sao đây về sự có mặt của Willi và mình nữa? Ôi các bạn, quả thực mình chẳng hiểu sao nữa. Các bạn có muốn ngó ra cửa sổ không? Không à? Tụi mình đang ở trong một pháo đài…
Hắn tả lại những gì mình đã thấy.
- Pháo đài gần thành phố của chúng ta nhất là pháo đài Wachtling. – Caroline nói ngay.
- Đúng rồi, Caroline! Thảo nào mình thấy quang cảnh quen quen, nhưng có lẽ do đầu óc vẫn mụ mị vì thuốc mê pha lẫn trong trà mà mình không nghĩ ra ngay. – Tarzan vỗ đầu.
- Vậy ai đã làm việc đó? – Tròn Vo hỏi.
- Petra Dalmig chứ còn ai được nữa? Chính ả cứ ép tụi mình cầm trà về.
- Để ngủ ngon hơn?
- Các bạn ơi! Gaby đã cảnh báo cho tụi mình. Hôm qua, trước khi cả bọn chia tay nhau. Bố Gaby kể với bạn ấy rằng có những thiếu niên bụi đời mất tích sau chỉ một đêm, một cách rất bí ẩn. Willi, mày còn nhớ mày đã ca thán rằng rồi tụi mình sẽ bị quẳng vào nồi của lũ ăn thịt người không? Tao có cảm giác tụi mình đang lâm vào cảnh gì đó tương tự. Một âm mưu bắt cóc. Rõ ràng bố dượng của bạn, Caroline ạ, và ả Petra Dalmig cùng nấp sau vụ này.
Tròn Vo hoảng vía nhảy dựng dậy:
- Đại ca cho rằng người ta sẽ rán tụi mình lên hả? Ả Dalmig vừa chén tiệc no nê, đâu đã cần ăn!
Tarzan lắc đầu:
- Chẳng ai định mổ thịt, giã giò tụi mình cả. Đằng sau vụ này hẳn ẩn giấu một ý đồ. Nhưng cũng không phải để đòi tiền chuộc. Bọn họ thật sự tin rằng mày và tao là hai thằng bé mồ côi, không cha không mẹ. Caroline thì khác. Mẹ bạn ấy giàu. Ông nội bạn ấy thậm chí còn được người ta nhắc đến như một nhà hảo tâm cho mượn kiệt tác nghệ thuật. Tao tình cờ nghe được trong bữa tiệc. Kuno Leckler, giám đốc Bảo tàng châu Âu muốn ông nội bạn cho ông ta mượn tranh đấy, Caroline ạ.
Cô bé rũ vai xuống, gục đầu òa khóc:
- Người ta… muốn gì… ở chúng ta? – Cô bé nghẹn ngào - Mình… sợ lắm!
Tròn Vo thở dài, không biết phải làm gì.
Tarzan bước lại, vuốt tóc Caroline:
- Đừng để mất can đảm. Willi và mình sẽ canh chừng để không chuyện gì xảy ra với bạn nữa. Tụi mình sẽ thoát thân được.
Tròn Vo cúi xuống, rút từ dưới giát giường của Tarzan ra một cái chảo:
- Các bạn nhìn này! Một cái chảo cũ gỉ mèm. Sao lại có ở đây nhỉ? Chắc là dành cho các tù nhân.
/703
|