Có trời mà biết được lí do vì sao và trong đầu lũ chó thường nghĩ những gì khi thỉnh thoảng chúng lại lồng lên bất chấp sự giận dữ của chủ như vậy. Bữa nay cũng thế. Gaby đang đạp xe, tay nắm dây xích và rồi con Oskar vằng một cái mạnh làm cô loạng quạng suýt té. Con cẩu tuột dây cứ thế phi như ma đuổi.
Gaby thét lên giận dữ:
- Oskar, quay lại ngay.
Tiếng hét thất thanh của cô làm Karl Máy Tính hoảng hốt đạp vọt lên. Thì chiều nay thằng cận thị làm vệ sĩ hộ tống Gaby đi mua đồ mà.
- Sao, Oskar bứt dây vọt đi rồi à Gaby?
- Ừ, mình bị kẹt cái xe đạp đầy hàng hóa cồng kềnh. Bạn làm ơn kiếm nó về giùm đi.
- Yên tâm đi Gaby. Hình như nó chạy vào nhà đỗ xe thì phải.
Máy tính phóng theo con cẩu. Nó phi nhanh đến nỗi suýt nữa đâm đầu vô một chiếc ô-tô con đang lừ lừ bò vô nhà gửi xe. May phước, người lái xe thắng kịp. Ông ta chẳng biết phản ứng gì hơn ngoài tiếng chửi thề.
Trên sàn đậu xe tầng một, ô-tô nằm san sát như cá hộp. Máy Tính hoàn toàn ngao ngán trước mùi xăng nhớt nồng nặc. Nó gào lớn:
- Ooooskar!
Vô vọng. Quái cẩu vẫn biệt tăm. Thằng quân sư chán nản lao lên tầng hai. Ê, chiếc ô-tô con suýt húc vào nó ở cổng cũng đang ì ạch bò lên tầng hai. Nhưng Karl hơi đâu mà để ý, con mắt ra-đa của nó nhìn trân trối vô cửa kính một chiếc xe hơi thể thao màu trắng. Trời ạ, con Oskar đang cuống cuồng chồm lên cửa kính chớ gì nữa.
Bên trong cửa kính là một “em” cẩu cũng đang cuống quýt “tỏ tình cảm” như Oskar.
Karl bèn lao tới, tháo luôn dây lưng, chộp lấy Oskar, cài luôn dây lưng vào vòng cổ của nó cho chắc ăn.
- Thôi nhé, Oskar. Khu nhà này tối om như địa ngục, mới chín giờ sáng mà tao cứ ngỡ chín giờ tối. Tụi mình về là vừa.
- Ẳng ẳng…
- Kêu ca gì quái cẩu. Xe nhà người ta khóa rồi. Mày có thương “nàng” cách mấy cũng đành tương tư mà thôi. Tao cũng chẳng giúp gì được đâu. Không lẽ đập bể kiếng…
Oskar tuyệt vọng ư ử nơi cổ họng rồi dụi bộ mặt đưa đám vào tay Máy Tính. Đúng lúc ấy có tiếng động nơi thang máy. Ái chà, người đàn ông vừa bước từ thang máy ra khuôn mặt như lệch sang hẳn một bên. Con mắt của gã ám muội và ma giáo đến mức Karl phải bịt mõm Oskar lại.
*
Gã tên là Leo Lipstock có biệt danh Mặt Lệch đang trên đường đi sắm đồ cho chính mình trong lễ Phục Sinh. Ngày lễ Chúa sống lại sắp tới rồi trong khi gã vẫn còn ngắc ngoải vì… chưa vợ. Nào, trong tay gã là một đống hàng khệ nệ gồm đủ thứ hầm bà lằng từ sữa, mì gói, giấy vệ sinh đến xi đánh giày. Mẹ kiếp, mình cực như chó thế này mà hôm qua lại còn bị lão trưởng phòng Baldur Therne “sạt” một trận mới đau khổ chứ. Ê, mình chỉ làm hỏng cái hợp đồng kinh tế chớ có gì lớn đâu, ấy thế mà lão lăng mạ đủ điều, thậm chí còn tính đuổi mình khỏi cái hãng đang ăn nên làm ra. Mà lại trúng lúc mình đang lên cơn đau bao tử dữ dội mới hận chứ. Phải, khi đó mình đã thề khi nào có cơ hội mình sẽ trả thù lão…
Leo Lipstock vừa nghĩ đến đó đã giật thót mình. Mồm miệng gã đâu có ăn mắm ăn muối thế mà “linh” hết biết. Nghe kìa, hình như có tiếng lão Therne đang cãi cọ với ai trong nhà gửi xe. Ma quỷ ạ, quả đúng là giọng lão – cái giọng the thé đáng ghét.
- Hừ, ông bạn làm móp cửa xe tôi rồi. Nhìn coi này!
Một giọng lạ đầy hơi… anh chị xấn xổ:
- Nói năng cẩn thận nghe. Tao chưa hề chạm tới cái xe ghẻ đó. Mở lớn mắt ra đi: còn cách nhau tối thiểu cũng hai phân nữa kìa.
- Ông bạn đừng lẻo mép nữa. Lõm hẳn một chỗ đây thôi.
- Chỗ móp đó có từ trước hiểu chưa? Mày tính ăn vạ tao à?
Lipstock rình sau cây cột mà trong bụng mừng thầm. Rõ đáng đời lão sếp đê tiện.
Karl cũng lặng thinh theo dõi tất cả, tay giữ chặt Oskar.
Trưởng phòng Therne người tầm thước, ngó bấy bớt, đầu tròn quay như một trái banh, đang hậm hực đứng bên chiếc Mercedes sơn màu đỏ sọc trắng. Hai tay nắm chặt, cằm bạnh ra rung bần bật:
- Ông phải bồi thường, nếu không tôi sẽ mời cảnh sát.
Thực ra gã tóc đinh, đầu múp kia có quệt vào cửa xe của lão nhưng gã cậy to con giở thói côn đồ, lấp liếm đi. Gã hùng hổ:
- Mày làm tao lộn ruột lên rồi đó. Có biến đi cho khuất mắt không, hả?
Gã cô hồn nhổ toẹt một bãi nước bọt khiến Therne hoảng vía nhảy lùi lại một bước sợ trúng cẳng. Gã đi lại phía thang máy. Trước khi mở cửa, gã còn ngoái cổ nhìn lại, chừng như để xem Therne có tính làm gì cái xe của gã không.
Lipstock núp sau cây cột hít một hơi dài. Gã thừa biết là lão Therne chỉ dám chửi đổng chớ đố dám làm gì. Mà quả thật vậy, Therne biết làm gì hơn ngoài chuyện cúi mặt xổ một tràng tục tĩu và co chân đá vào mũi xe của kẻ thù. Tất cả chỉ có thế.
Sau cùng viên trưởng phòng của Leo Lipstock rồ máy chiếc Mercedes ra khỏi sàn đậu xe.
Lipstock cười thâm hiểm. Chà, một cơ hội trả thù tuyệt vời đây. Hay lắm!
Trời đất. Gã phóng tới bên chiếc ô-tô của gã Đầu Múp lẹ như cheo.
Và từ chỗ nấp Karl nghe thấy tiếng: “Phì xì ì ì ì ì!”.
*
Tarzan ngồi bó gối trong “Tổ đại bàng” mà đầu óc để đâu đâu. Còn phải hỏi, hắn đang dụ dự không biết những ngày nghỉ lễ Phục Sinh tới đây nên về với mẹ hiền hay là nhận lời mời của gia đình thằng bạn học cùng lớp sang Italia chơi.
Tròn Vo thì đang lôi từ trong tủ ra cả đồng quần áo bẩn. Những đôi tất thấm mồ hôi để lâu ngày thật khó ngửi.
Tarzan nhăn mũi:
- Willi! Tống chúng vào bao tải đi. Tao sắp chết ngạt đây nè.
Tròn Vo cười hì hì:
- Ráng chịu đi đại ca. Tao phải phơi ra sàn nhà cho chúng hả hơi nóng đi một chút đã chớ.
- Lẹ lên rồi còn đi. Chín giờ rồi. Gaby và Karl đang đợi tụi mình đó.
- Đâu còn có đó mà đại ca. Việc gì mà bấn xúc xích vậy cà.
Nói rồi thằng mập thong thả bóc một phong sô-cô-la, nhâm nhi thưởng thức. Tarzan hết ý kiến. Hắn đưa mắt nhìn lên tấm ảnh đóng khung đặt trên bàn. Trong ảnh là má hắn, bà Susane, chụp cùng Gaby. Bức ảnh chụp cách đây một năm nhưng so với bây giờ cũng không mấy khác. Má đã ngoài bốn mươi tuổi mà khuôn mặt vẫn tươi tắn không một nếp nhăn. Cũng có thể nhờ bà thường xuyên tắm nước lạnh vào buổi sáng.
Tarzan đứng dậy:
- Thế nào, đi được chưa mập?
- Thì sắp đây.
- Thôi, tao đi trước đây. Kệ mày.
- Hì hì, đâu có được. Tao vốn là kẻ nói vậy mà không phải vậy cơ mà, đại ca. Tao đi liền đây.
Lúc hai thằng ra đến hành lang, tự nhiên Tarzan ngần ngừ:
- Chắc tao không đi Ventilipulciano được với cả hội đâu.
- Giỡn hoài đại ca. Mày quên rằng tụi mình đã nhất trí rồi sao?
- Tao biết. Gia đình thằng Florian Wertheym giàu sụ dư sức bao cả băng mình chơi dài hạn tại tòa lâu đài của họ, nhưng tao bị kẹt… bà già. Không về với má, tao cứ áy náy sao đó. Cả năm chỉ có vài dịp má con được nghỉ cùng nhau.
- Lạy Chúa, mày đã nói vậy kể như tao đầu hàng rồi. Nhưng tao cho rằng, quan trọng là mày thương má mày trong lòng kìa.
- Nghĩ nhưng cũng phải làm nữa chứ.
- Ma quỷ ạ, mày mà không đi là Gaby sẽ khóc thấm ướt gối đấy. Rồi ăn nói sao với gia đình Wertheym đây? Còn tao, lấy ai để hối thúc tao đây hả?
- Mỗi thằng một hoàn cảnh, hiểu chưa? Mày chỉ cần nhấc phôn là ông chủ hãng sô-cô-la nổi tiếng cho tài xế đánh xe hơi đến rước. Còn má tao thì ở quá xa…
- Ờ, vẫn biết vậy. Nhưng không khéo mày làm hỏng cả kì nghỉ bao ngày háo hức mất thôi.
- Thôi đi, Willi. Làm cái gì mà quan trọng vậy. Vắng tao, tụi mày vẫn cứ làm náo loạn Italia lên cho coi.
Đúng lúc đó, có tiếng thầy trực ban gọi:
- Peter. Trò có điện thoại của mẹ đó.
- Cảm ơn thầy.
Khỏi cần ông thầy nhắc tới lần thứ hai, Tarzan lao như tên bắn đến buồng điện thoại. Hắn thở hổn hển:
- A-lô, con đây má ơi!
Giọng bà Susanne vui vẻ:
- Chào con, con trai của má!
- Má có khỏe không ạ? Chỗ cái chân đau thì sao rồi?… Con và Willi đang đi đến nhà Wertheym… Con khỏe ạ, tăng được hai kí… Má vẫn đi tập thể dục nhịp điệu chứ ạ?… Vâng, các bạn con được mời sang Italia chơi. Gia đình Wertheym mời…
- Wertheym là ai vậy con?
- Một bạn học cùng lớp của con má ạ. Ba nó là một ông chủ lớn đang đi công cán ở Nhật Bản, hình như ông ấy sang đó để mua lại một nhà máy…
- Này Peter…
- Con hiểu ý má nói rồi. Con sẽ…
- Má chưa nói hết mà. Má cũng có một người bạn gái ở Mirakolipulciano, gần Ventilipulciano.
- Tuyệt quá má ơi! Vậy thì má sang đi. Má con mình sẽ gặp nhau ở bên đó.
- Ờ, cô ấy đã mời má rất nhiều lần, nhưng má còn dè dặt. Bây giờ nhân chuyến du lịch của các con, chắc má đổi ý định.
- Ôi, sẽ thú vị lắm đó má.
- Nhưng con phải hứa với má là không được phiêu lưu mạo hiểm ở xứ người đấy.
- Dạ con xin hứa. Con chào má.
Tarzan nhào ra khỏi buồng điện thoại vẫy Tròn Vo cấp tốc:
- Ê, Ông Địa. Khỏi ca cẩm nữa nghe. Tao sẽ đi cùng… Má tao cũng qua đó.
*
Biệt thự nhà Florian Wertheym thuộc vào hàng biệt thự của các tỉ phú. Nguy nga từ trong ra ngoài. Trước cổng, một chiếc xe hơi thể thao hiệu Porsche đậu trong tư thế sẵn sàng xuất phát. Đó là xe của bà Ellen Wertheym, mẹ của thằng bạn quậy Florian. Chồng bà, ông Max Wertheym, thì sở hữu một chiếc xe Rolls Royce màu trắng đời mới nhất.
Gaby nhìn thấy Tarzan và Tròn Vo trước, reo lên:
- Các bạn ấy đến rồi kìa!
Một cô hầu gái tuổi cỡ mười bảy có gương mặt xinh xắn lốm đốm chút tàn nhang chạy ra mở cổng. Mọi người đã ở bên bàn trà. Cô Ellen đon đả chào hai thằng, gọi mang thêm li và cảm ơn về bó hoa lớn mà Gaby đã thay mặt cả nhóm tặng cô.
Tarzan nhìn Công Chúa trìu mến. Thì đó chính là sáng kiến của cô bé chứ sao.
Ồ, mà thằng con một của gia chủ đâu rồi nhỉ.
- Florian đâu hả cô?
- À không hiểu sao đêm qua cu cậu bị đau răng khủng khiếp, vừa thức dậy là nó đã đi bác sĩ nha khoa rồi.
Tròn Vo gật gù ra vẻ hiểu biết:
- Hi vọng là không chiếc răng nào bị loại khỏi… biên chế. Ở tuổi tụi cháu, răng sữa đã thay hết, nếu bị nha sĩ nhổ là coi như sún muôn năm.
Đúng lúc ấy chuông ngoài cổng reo vang. Cô Ellen quay sang người hầu gái:
- Katrin, ra xem có việc gì.
Chỉ một lát sau Katrin dẫn vào một người đàn ông đầu tròn như một quả bóng. Karl nhìn thấy là đã muốn bật ngửa, trời ạ, lão chính là chủ nhân của chiếc Mercedes bị tông móp cửa chớ ai.
Cô Ellen niềm nở:
- Chào ông Therne.
Rồi cô quay sang đám trẻ, nói:
- Xin giới thiệu với các cháu, đây là ông trưởng phòng của hãng WERTHEYMS.
Therne cúi rạp người, khúm núm thấy rõ.
Trong lúc cô Ellen và lão Therne cùng đi ra hành lang thì Tarzan khều vai Karl cực lẹ:
- Lại có chuyện gì hả?
Gaby cũng hỏi:
- Ông ta là người có chiếc Mercedes sọc trắng đỏ phải không?
- Đúng ông ta rồi. Mình đã ghi cả số xe nữa.
Karl trả lời Gaby rồi quay sang Tarzan nói nhanh:
- Có chuyện. Tao sẽ kể sau. Ê, lão chào tụi mình kìa.
Trưởng phòng Therne vừa bốc hơi là cô Ellen vui vẻ nói thêm với Tứ quái:
- Therne là trưởng phòng phụ trách xưởng thịt hộp. Địa bàn cung ứng hàng hóa chủ yếu là Đông Âu. Lúc này, khi chú Max đang ở Nhật thì Therne thay chú giải quyết mọi việc. Ông ấy phải làm việc cả ngày chủ nhật. À, các cháu này, vừa rồi chú Max có điện thoại cho cô báo rằng thứ hai chú mới về tới đây. Như vậy kế họach lên đường sang Italia của chúng ta có thay đổi đôi chút. Cô sẽ đi trước, cùng với Flori, bởi chiếc Porsche chỉ có hai chỗ ngồi. Đúng ngày thứ ba, chú Max sẽ chở các cháu đi sau. Thời gian nghỉ vẫn giữ nguyên, nghĩa là chúng ta sẽ về chậm lại hai ngày.
- Dạ, tùy cô sắp xếp. Tụi cháu lúc nào cũng sẵn sàng nhổ neo.
Khi cô Ellen đi lên gác để làm gì đó, Karl bắt đầu kể vắn tắt những gì đã mục kích trong nhà gửi ô-tô cho Tarzan và Tròn Vo nghe. Nó còn nói thêm:
- Tao đã thuộc lòng bảng số xe của cả ba người: Therne, gã anh chị Đầu Múp và tên Mặt Lệch.
Tarzan trầm ngâm:
- Nhờ chuyến du lịch lui lại hai ngày, chúng ta sẽ có thời gian để theo dõi vụ này. Vậy có nghĩa là gã Đầu Múp sẽ cho là Therne chơi xỏ xì bẹp cả bốn lốp xe của gã chớ gì nữa.
Tròn Vo nhanh nhảu:
- Và một cuộc trả thù sắp xảy ra cho coi.
Tarzan ái ngại:
- Có lẽ nên báo động cho Therne để ông ta đề phòng chăng? Nếu không, ông ta dám ăn đòn lắm.
Karl đồng tình:
- Phải đó đại ca. Tụi mình nên làm một cái gì đó. Thằng cha Đầu Múp hầm hố dữ lắm.
Bọn trẻ bắt đầu sốt ruột vì Florian mãi vẫn chưa thấy về. Chúng đành nhâm nhi các tách trà tiếp vậy.
Bà Ellen đã trở lại phòng khách, với một bộ đồ mặc ngày thứ bảy rất đẹp.
- Cô có chuyện đi một chút. Các cháu cứ ở đây chơi. Dưới bếp có đủ các thứ. Tự nhiên nghe!
Nói rồi bà đi lại góc nhà, bật nhẹ nắp gỗ ốp tường. Bên trong chỗ bà vừa bật nắp là một cái két sắt mini chìm kín đáo. Bà thản nhiên rút một cọc tiền trong tủ xòe trên bàn tay ước lượng và khéo léo để rớt một tờ bạc xuống sau lưng ghế bành. Sau đó, làm như không biết, bà nhét tiền vào xắc tay, khóa két và đóng cánh cửa gỗ lại như cũ. Tarzan trông thấy hết và hắn ngạc nhiên nghĩ: “Kì quá, rõ ràng cô ấy biết là tờ một trăm mark bị rơi mà?”
Lúc đó Katrin vừa hút bụi xong ở hành lang cũng ra hiệu cho mọi người biết cô sắp làm vệ sinh phòng khách.
Bà Ellen chia tay bọn trẻ rồi vội vã đi ra. Tarzan đuổi theo liền:
- Cô Ellen! Cô… cô vừa…
- Suỵt!
Bà Ellen ra hiệu cho Tarzan im lặng, kéo nhẹ hắn ra ngoài rồi đóng cửa lại.
- Cô cố tình bỏ quên tờ bạc để thử Katrin đấy mà.
Tarzan sửng sốt, vẻ không hài lòng. Cô Ellen băn khoăn:
- Cháu cho rằng cô làm như vậy không đúng ư?
- Cháu nghĩ rằng cô nên trao đổi thẳng thắn với Katrin thì hơn. Thêm nữa, cháu cũng có một chút kinh nghiệm trông mặt mà bắt hình dong. Người như Katrin không thể là người xấu. Với cách làm này, Katrin rất có thể bị ngờ oan, thưa cô.
- Cô làm thế là có lí do, Tarzan à.
- Cô nói sao?
Cô Ellen thở dài:
- Mới tức thì đây cô Petra bạn của cô phôn đến báo tin đêm qua nhà cô ấy bị trộm dọn sạch sẽ trong lúc hai vợ chồng đi xem kịch. Điều đáng nói là Katrin đã từng làm ở nhà đó. Trong thời gian Katrin ở đó, cũng đã xảy ra một lần mất trộm khiến cô Petra không còn tin cẩn con bé nữa. Cô thì vì quá cần người làm nên buộc phải gọi nó đến đây làm.
- Ra vậy? Có nghĩa là Katrin có dính dáng tới vụ trộm ạ?
- Không hẳn vậy. Nhưng theo như thanh tra Spath thì bọn trộm này rành mọi ngõ ngách trong nhà cô Petra. Có thể Katrin đã tiếp tay cho chúng.
Tarzan chưa biết nói sao thì cô Ellen tiếp tục:
- Katrin có một gã bồ người Italia tên là Luciano. Biết đâu nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà hả cháu?
- Nghĩa là cô cho rằng Katrin hợp tác với Luciano?
- Cô không khẳng định vậy. Nhưng Peter à. những ngày tới chúng ta đi xa, ở nhà chỉ còn một mình con bé mới đáng ngại. Cho dù nó có trung thành với chủ, nhưng lỡ thằng Luciano có dã tâm thì sao? Thằng đó có thể kéo con bé đi nhảy Disco lắm, để cho đồng bọn vào vơ vét sạch của cải. Ngay cả hệ thống báo động khi đó cũng chẳng ăn thua gì.
Lúc này bên trong nhà, Katrin đã đẩy máy hút bụi vào một góc. Mắt cô mở to đầy sợ hãi khi nhìn thấy tờ bạc. Cô rụt rè gọi bà chủ:
- Thưa bà Wertheym. Có tờ một trăm mark rơi trong này, chắc là tiền của bà.
Bà chủ của cô bình thản:
- Có lẽ thế. Cô vừa lấy tiền trong két ra mà.
Đoạn bà Ellen ấn tiền vào xắc rồi chia tay bọn trẻ.
Khi chiếc Porsche của cô Ellen rồ máy phóng đi, Tarzan mới vẫy tay gọi các thành viên băng Tứ quái lại thông báo kiểu “trắc nghiệm thiện ác” vừa rồi của gia chủ. Tròn Vo nhăn mặt:
- Mình không thích trò chơi này chút nào. Tội nghiệp Katrin.
Cả nhóm quyết định nói chuyện với Katrin về việc này.
Gaby gọi:
- Katrin này…
Cô hầu gái bỡ ngỡ chạy từ dưới bếp lên, thành thực:
- Các bạn khát hả?
Tarzan chỉ vào một cái ghế, ân cần:
- Ngồi vào đây đi Katrin. Tụi tôi có chuyện muốn nói với chị.
Katrin rụt rè ngồi bên cạnh Gaby. Tarzan tường thuật lại hai vụ trộm liên tiếp bên nhà bà Petra và khó khăn lắm hắn mới nói nổi:
- Trước hết chị phải hứa với tụi tôi là sẽ không tiết lộ chuyện này với ai nghe. Phía điều tra đang nghi ngờ chị đó, Katrin ạ.
Katrin nước mắt giàn giụa. Cô sụt sùi:
- Không! Tôi không tham gia, cũng chẳng chỉ điểm cho ai. Đúng là hôm xảy ra vụ trộm lần trước ở nhà bà chủ Petra tôi có đi xem hát với anh Luciano. Nhưng tôi đã xin phép bà chủ rồi.
- Luciano là người thế nào?
- Lạy Chúa, anh ấy là một người hiền lành, chân thành.
Tarzan chấm dứt câu chuyện:
- Vậy thôi. Tụi tôi chỉ muốn thông báo để chị biết mà giữ mình. Nhớ đừng kể với ai!
Katrin nghẹn ngào gật đầu.
Gaby thét lên giận dữ:
- Oskar, quay lại ngay.
Tiếng hét thất thanh của cô làm Karl Máy Tính hoảng hốt đạp vọt lên. Thì chiều nay thằng cận thị làm vệ sĩ hộ tống Gaby đi mua đồ mà.
- Sao, Oskar bứt dây vọt đi rồi à Gaby?
- Ừ, mình bị kẹt cái xe đạp đầy hàng hóa cồng kềnh. Bạn làm ơn kiếm nó về giùm đi.
- Yên tâm đi Gaby. Hình như nó chạy vào nhà đỗ xe thì phải.
Máy tính phóng theo con cẩu. Nó phi nhanh đến nỗi suýt nữa đâm đầu vô một chiếc ô-tô con đang lừ lừ bò vô nhà gửi xe. May phước, người lái xe thắng kịp. Ông ta chẳng biết phản ứng gì hơn ngoài tiếng chửi thề.
Trên sàn đậu xe tầng một, ô-tô nằm san sát như cá hộp. Máy Tính hoàn toàn ngao ngán trước mùi xăng nhớt nồng nặc. Nó gào lớn:
- Ooooskar!
Vô vọng. Quái cẩu vẫn biệt tăm. Thằng quân sư chán nản lao lên tầng hai. Ê, chiếc ô-tô con suýt húc vào nó ở cổng cũng đang ì ạch bò lên tầng hai. Nhưng Karl hơi đâu mà để ý, con mắt ra-đa của nó nhìn trân trối vô cửa kính một chiếc xe hơi thể thao màu trắng. Trời ạ, con Oskar đang cuống cuồng chồm lên cửa kính chớ gì nữa.
Bên trong cửa kính là một “em” cẩu cũng đang cuống quýt “tỏ tình cảm” như Oskar.
Karl bèn lao tới, tháo luôn dây lưng, chộp lấy Oskar, cài luôn dây lưng vào vòng cổ của nó cho chắc ăn.
- Thôi nhé, Oskar. Khu nhà này tối om như địa ngục, mới chín giờ sáng mà tao cứ ngỡ chín giờ tối. Tụi mình về là vừa.
- Ẳng ẳng…
- Kêu ca gì quái cẩu. Xe nhà người ta khóa rồi. Mày có thương “nàng” cách mấy cũng đành tương tư mà thôi. Tao cũng chẳng giúp gì được đâu. Không lẽ đập bể kiếng…
Oskar tuyệt vọng ư ử nơi cổ họng rồi dụi bộ mặt đưa đám vào tay Máy Tính. Đúng lúc ấy có tiếng động nơi thang máy. Ái chà, người đàn ông vừa bước từ thang máy ra khuôn mặt như lệch sang hẳn một bên. Con mắt của gã ám muội và ma giáo đến mức Karl phải bịt mõm Oskar lại.
*
Gã tên là Leo Lipstock có biệt danh Mặt Lệch đang trên đường đi sắm đồ cho chính mình trong lễ Phục Sinh. Ngày lễ Chúa sống lại sắp tới rồi trong khi gã vẫn còn ngắc ngoải vì… chưa vợ. Nào, trong tay gã là một đống hàng khệ nệ gồm đủ thứ hầm bà lằng từ sữa, mì gói, giấy vệ sinh đến xi đánh giày. Mẹ kiếp, mình cực như chó thế này mà hôm qua lại còn bị lão trưởng phòng Baldur Therne “sạt” một trận mới đau khổ chứ. Ê, mình chỉ làm hỏng cái hợp đồng kinh tế chớ có gì lớn đâu, ấy thế mà lão lăng mạ đủ điều, thậm chí còn tính đuổi mình khỏi cái hãng đang ăn nên làm ra. Mà lại trúng lúc mình đang lên cơn đau bao tử dữ dội mới hận chứ. Phải, khi đó mình đã thề khi nào có cơ hội mình sẽ trả thù lão…
Leo Lipstock vừa nghĩ đến đó đã giật thót mình. Mồm miệng gã đâu có ăn mắm ăn muối thế mà “linh” hết biết. Nghe kìa, hình như có tiếng lão Therne đang cãi cọ với ai trong nhà gửi xe. Ma quỷ ạ, quả đúng là giọng lão – cái giọng the thé đáng ghét.
- Hừ, ông bạn làm móp cửa xe tôi rồi. Nhìn coi này!
Một giọng lạ đầy hơi… anh chị xấn xổ:
- Nói năng cẩn thận nghe. Tao chưa hề chạm tới cái xe ghẻ đó. Mở lớn mắt ra đi: còn cách nhau tối thiểu cũng hai phân nữa kìa.
- Ông bạn đừng lẻo mép nữa. Lõm hẳn một chỗ đây thôi.
- Chỗ móp đó có từ trước hiểu chưa? Mày tính ăn vạ tao à?
Lipstock rình sau cây cột mà trong bụng mừng thầm. Rõ đáng đời lão sếp đê tiện.
Karl cũng lặng thinh theo dõi tất cả, tay giữ chặt Oskar.
Trưởng phòng Therne người tầm thước, ngó bấy bớt, đầu tròn quay như một trái banh, đang hậm hực đứng bên chiếc Mercedes sơn màu đỏ sọc trắng. Hai tay nắm chặt, cằm bạnh ra rung bần bật:
- Ông phải bồi thường, nếu không tôi sẽ mời cảnh sát.
Thực ra gã tóc đinh, đầu múp kia có quệt vào cửa xe của lão nhưng gã cậy to con giở thói côn đồ, lấp liếm đi. Gã hùng hổ:
- Mày làm tao lộn ruột lên rồi đó. Có biến đi cho khuất mắt không, hả?
Gã cô hồn nhổ toẹt một bãi nước bọt khiến Therne hoảng vía nhảy lùi lại một bước sợ trúng cẳng. Gã đi lại phía thang máy. Trước khi mở cửa, gã còn ngoái cổ nhìn lại, chừng như để xem Therne có tính làm gì cái xe của gã không.
Lipstock núp sau cây cột hít một hơi dài. Gã thừa biết là lão Therne chỉ dám chửi đổng chớ đố dám làm gì. Mà quả thật vậy, Therne biết làm gì hơn ngoài chuyện cúi mặt xổ một tràng tục tĩu và co chân đá vào mũi xe của kẻ thù. Tất cả chỉ có thế.
Sau cùng viên trưởng phòng của Leo Lipstock rồ máy chiếc Mercedes ra khỏi sàn đậu xe.
Lipstock cười thâm hiểm. Chà, một cơ hội trả thù tuyệt vời đây. Hay lắm!
Trời đất. Gã phóng tới bên chiếc ô-tô của gã Đầu Múp lẹ như cheo.
Và từ chỗ nấp Karl nghe thấy tiếng: “Phì xì ì ì ì ì!”.
*
Tarzan ngồi bó gối trong “Tổ đại bàng” mà đầu óc để đâu đâu. Còn phải hỏi, hắn đang dụ dự không biết những ngày nghỉ lễ Phục Sinh tới đây nên về với mẹ hiền hay là nhận lời mời của gia đình thằng bạn học cùng lớp sang Italia chơi.
Tròn Vo thì đang lôi từ trong tủ ra cả đồng quần áo bẩn. Những đôi tất thấm mồ hôi để lâu ngày thật khó ngửi.
Tarzan nhăn mũi:
- Willi! Tống chúng vào bao tải đi. Tao sắp chết ngạt đây nè.
Tròn Vo cười hì hì:
- Ráng chịu đi đại ca. Tao phải phơi ra sàn nhà cho chúng hả hơi nóng đi một chút đã chớ.
- Lẹ lên rồi còn đi. Chín giờ rồi. Gaby và Karl đang đợi tụi mình đó.
- Đâu còn có đó mà đại ca. Việc gì mà bấn xúc xích vậy cà.
Nói rồi thằng mập thong thả bóc một phong sô-cô-la, nhâm nhi thưởng thức. Tarzan hết ý kiến. Hắn đưa mắt nhìn lên tấm ảnh đóng khung đặt trên bàn. Trong ảnh là má hắn, bà Susane, chụp cùng Gaby. Bức ảnh chụp cách đây một năm nhưng so với bây giờ cũng không mấy khác. Má đã ngoài bốn mươi tuổi mà khuôn mặt vẫn tươi tắn không một nếp nhăn. Cũng có thể nhờ bà thường xuyên tắm nước lạnh vào buổi sáng.
Tarzan đứng dậy:
- Thế nào, đi được chưa mập?
- Thì sắp đây.
- Thôi, tao đi trước đây. Kệ mày.
- Hì hì, đâu có được. Tao vốn là kẻ nói vậy mà không phải vậy cơ mà, đại ca. Tao đi liền đây.
Lúc hai thằng ra đến hành lang, tự nhiên Tarzan ngần ngừ:
- Chắc tao không đi Ventilipulciano được với cả hội đâu.
- Giỡn hoài đại ca. Mày quên rằng tụi mình đã nhất trí rồi sao?
- Tao biết. Gia đình thằng Florian Wertheym giàu sụ dư sức bao cả băng mình chơi dài hạn tại tòa lâu đài của họ, nhưng tao bị kẹt… bà già. Không về với má, tao cứ áy náy sao đó. Cả năm chỉ có vài dịp má con được nghỉ cùng nhau.
- Lạy Chúa, mày đã nói vậy kể như tao đầu hàng rồi. Nhưng tao cho rằng, quan trọng là mày thương má mày trong lòng kìa.
- Nghĩ nhưng cũng phải làm nữa chứ.
- Ma quỷ ạ, mày mà không đi là Gaby sẽ khóc thấm ướt gối đấy. Rồi ăn nói sao với gia đình Wertheym đây? Còn tao, lấy ai để hối thúc tao đây hả?
- Mỗi thằng một hoàn cảnh, hiểu chưa? Mày chỉ cần nhấc phôn là ông chủ hãng sô-cô-la nổi tiếng cho tài xế đánh xe hơi đến rước. Còn má tao thì ở quá xa…
- Ờ, vẫn biết vậy. Nhưng không khéo mày làm hỏng cả kì nghỉ bao ngày háo hức mất thôi.
- Thôi đi, Willi. Làm cái gì mà quan trọng vậy. Vắng tao, tụi mày vẫn cứ làm náo loạn Italia lên cho coi.
Đúng lúc đó, có tiếng thầy trực ban gọi:
- Peter. Trò có điện thoại của mẹ đó.
- Cảm ơn thầy.
Khỏi cần ông thầy nhắc tới lần thứ hai, Tarzan lao như tên bắn đến buồng điện thoại. Hắn thở hổn hển:
- A-lô, con đây má ơi!
Giọng bà Susanne vui vẻ:
- Chào con, con trai của má!
- Má có khỏe không ạ? Chỗ cái chân đau thì sao rồi?… Con và Willi đang đi đến nhà Wertheym… Con khỏe ạ, tăng được hai kí… Má vẫn đi tập thể dục nhịp điệu chứ ạ?… Vâng, các bạn con được mời sang Italia chơi. Gia đình Wertheym mời…
- Wertheym là ai vậy con?
- Một bạn học cùng lớp của con má ạ. Ba nó là một ông chủ lớn đang đi công cán ở Nhật Bản, hình như ông ấy sang đó để mua lại một nhà máy…
- Này Peter…
- Con hiểu ý má nói rồi. Con sẽ…
- Má chưa nói hết mà. Má cũng có một người bạn gái ở Mirakolipulciano, gần Ventilipulciano.
- Tuyệt quá má ơi! Vậy thì má sang đi. Má con mình sẽ gặp nhau ở bên đó.
- Ờ, cô ấy đã mời má rất nhiều lần, nhưng má còn dè dặt. Bây giờ nhân chuyến du lịch của các con, chắc má đổi ý định.
- Ôi, sẽ thú vị lắm đó má.
- Nhưng con phải hứa với má là không được phiêu lưu mạo hiểm ở xứ người đấy.
- Dạ con xin hứa. Con chào má.
Tarzan nhào ra khỏi buồng điện thoại vẫy Tròn Vo cấp tốc:
- Ê, Ông Địa. Khỏi ca cẩm nữa nghe. Tao sẽ đi cùng… Má tao cũng qua đó.
*
Biệt thự nhà Florian Wertheym thuộc vào hàng biệt thự của các tỉ phú. Nguy nga từ trong ra ngoài. Trước cổng, một chiếc xe hơi thể thao hiệu Porsche đậu trong tư thế sẵn sàng xuất phát. Đó là xe của bà Ellen Wertheym, mẹ của thằng bạn quậy Florian. Chồng bà, ông Max Wertheym, thì sở hữu một chiếc xe Rolls Royce màu trắng đời mới nhất.
Gaby nhìn thấy Tarzan và Tròn Vo trước, reo lên:
- Các bạn ấy đến rồi kìa!
Một cô hầu gái tuổi cỡ mười bảy có gương mặt xinh xắn lốm đốm chút tàn nhang chạy ra mở cổng. Mọi người đã ở bên bàn trà. Cô Ellen đon đả chào hai thằng, gọi mang thêm li và cảm ơn về bó hoa lớn mà Gaby đã thay mặt cả nhóm tặng cô.
Tarzan nhìn Công Chúa trìu mến. Thì đó chính là sáng kiến của cô bé chứ sao.
Ồ, mà thằng con một của gia chủ đâu rồi nhỉ.
- Florian đâu hả cô?
- À không hiểu sao đêm qua cu cậu bị đau răng khủng khiếp, vừa thức dậy là nó đã đi bác sĩ nha khoa rồi.
Tròn Vo gật gù ra vẻ hiểu biết:
- Hi vọng là không chiếc răng nào bị loại khỏi… biên chế. Ở tuổi tụi cháu, răng sữa đã thay hết, nếu bị nha sĩ nhổ là coi như sún muôn năm.
Đúng lúc ấy chuông ngoài cổng reo vang. Cô Ellen quay sang người hầu gái:
- Katrin, ra xem có việc gì.
Chỉ một lát sau Katrin dẫn vào một người đàn ông đầu tròn như một quả bóng. Karl nhìn thấy là đã muốn bật ngửa, trời ạ, lão chính là chủ nhân của chiếc Mercedes bị tông móp cửa chớ ai.
Cô Ellen niềm nở:
- Chào ông Therne.
Rồi cô quay sang đám trẻ, nói:
- Xin giới thiệu với các cháu, đây là ông trưởng phòng của hãng WERTHEYMS.
Therne cúi rạp người, khúm núm thấy rõ.
Trong lúc cô Ellen và lão Therne cùng đi ra hành lang thì Tarzan khều vai Karl cực lẹ:
- Lại có chuyện gì hả?
Gaby cũng hỏi:
- Ông ta là người có chiếc Mercedes sọc trắng đỏ phải không?
- Đúng ông ta rồi. Mình đã ghi cả số xe nữa.
Karl trả lời Gaby rồi quay sang Tarzan nói nhanh:
- Có chuyện. Tao sẽ kể sau. Ê, lão chào tụi mình kìa.
Trưởng phòng Therne vừa bốc hơi là cô Ellen vui vẻ nói thêm với Tứ quái:
- Therne là trưởng phòng phụ trách xưởng thịt hộp. Địa bàn cung ứng hàng hóa chủ yếu là Đông Âu. Lúc này, khi chú Max đang ở Nhật thì Therne thay chú giải quyết mọi việc. Ông ấy phải làm việc cả ngày chủ nhật. À, các cháu này, vừa rồi chú Max có điện thoại cho cô báo rằng thứ hai chú mới về tới đây. Như vậy kế họach lên đường sang Italia của chúng ta có thay đổi đôi chút. Cô sẽ đi trước, cùng với Flori, bởi chiếc Porsche chỉ có hai chỗ ngồi. Đúng ngày thứ ba, chú Max sẽ chở các cháu đi sau. Thời gian nghỉ vẫn giữ nguyên, nghĩa là chúng ta sẽ về chậm lại hai ngày.
- Dạ, tùy cô sắp xếp. Tụi cháu lúc nào cũng sẵn sàng nhổ neo.
Khi cô Ellen đi lên gác để làm gì đó, Karl bắt đầu kể vắn tắt những gì đã mục kích trong nhà gửi ô-tô cho Tarzan và Tròn Vo nghe. Nó còn nói thêm:
- Tao đã thuộc lòng bảng số xe của cả ba người: Therne, gã anh chị Đầu Múp và tên Mặt Lệch.
Tarzan trầm ngâm:
- Nhờ chuyến du lịch lui lại hai ngày, chúng ta sẽ có thời gian để theo dõi vụ này. Vậy có nghĩa là gã Đầu Múp sẽ cho là Therne chơi xỏ xì bẹp cả bốn lốp xe của gã chớ gì nữa.
Tròn Vo nhanh nhảu:
- Và một cuộc trả thù sắp xảy ra cho coi.
Tarzan ái ngại:
- Có lẽ nên báo động cho Therne để ông ta đề phòng chăng? Nếu không, ông ta dám ăn đòn lắm.
Karl đồng tình:
- Phải đó đại ca. Tụi mình nên làm một cái gì đó. Thằng cha Đầu Múp hầm hố dữ lắm.
Bọn trẻ bắt đầu sốt ruột vì Florian mãi vẫn chưa thấy về. Chúng đành nhâm nhi các tách trà tiếp vậy.
Bà Ellen đã trở lại phòng khách, với một bộ đồ mặc ngày thứ bảy rất đẹp.
- Cô có chuyện đi một chút. Các cháu cứ ở đây chơi. Dưới bếp có đủ các thứ. Tự nhiên nghe!
Nói rồi bà đi lại góc nhà, bật nhẹ nắp gỗ ốp tường. Bên trong chỗ bà vừa bật nắp là một cái két sắt mini chìm kín đáo. Bà thản nhiên rút một cọc tiền trong tủ xòe trên bàn tay ước lượng và khéo léo để rớt một tờ bạc xuống sau lưng ghế bành. Sau đó, làm như không biết, bà nhét tiền vào xắc tay, khóa két và đóng cánh cửa gỗ lại như cũ. Tarzan trông thấy hết và hắn ngạc nhiên nghĩ: “Kì quá, rõ ràng cô ấy biết là tờ một trăm mark bị rơi mà?”
Lúc đó Katrin vừa hút bụi xong ở hành lang cũng ra hiệu cho mọi người biết cô sắp làm vệ sinh phòng khách.
Bà Ellen chia tay bọn trẻ rồi vội vã đi ra. Tarzan đuổi theo liền:
- Cô Ellen! Cô… cô vừa…
- Suỵt!
Bà Ellen ra hiệu cho Tarzan im lặng, kéo nhẹ hắn ra ngoài rồi đóng cửa lại.
- Cô cố tình bỏ quên tờ bạc để thử Katrin đấy mà.
Tarzan sửng sốt, vẻ không hài lòng. Cô Ellen băn khoăn:
- Cháu cho rằng cô làm như vậy không đúng ư?
- Cháu nghĩ rằng cô nên trao đổi thẳng thắn với Katrin thì hơn. Thêm nữa, cháu cũng có một chút kinh nghiệm trông mặt mà bắt hình dong. Người như Katrin không thể là người xấu. Với cách làm này, Katrin rất có thể bị ngờ oan, thưa cô.
- Cô làm thế là có lí do, Tarzan à.
- Cô nói sao?
Cô Ellen thở dài:
- Mới tức thì đây cô Petra bạn của cô phôn đến báo tin đêm qua nhà cô ấy bị trộm dọn sạch sẽ trong lúc hai vợ chồng đi xem kịch. Điều đáng nói là Katrin đã từng làm ở nhà đó. Trong thời gian Katrin ở đó, cũng đã xảy ra một lần mất trộm khiến cô Petra không còn tin cẩn con bé nữa. Cô thì vì quá cần người làm nên buộc phải gọi nó đến đây làm.
- Ra vậy? Có nghĩa là Katrin có dính dáng tới vụ trộm ạ?
- Không hẳn vậy. Nhưng theo như thanh tra Spath thì bọn trộm này rành mọi ngõ ngách trong nhà cô Petra. Có thể Katrin đã tiếp tay cho chúng.
Tarzan chưa biết nói sao thì cô Ellen tiếp tục:
- Katrin có một gã bồ người Italia tên là Luciano. Biết đâu nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà hả cháu?
- Nghĩa là cô cho rằng Katrin hợp tác với Luciano?
- Cô không khẳng định vậy. Nhưng Peter à. những ngày tới chúng ta đi xa, ở nhà chỉ còn một mình con bé mới đáng ngại. Cho dù nó có trung thành với chủ, nhưng lỡ thằng Luciano có dã tâm thì sao? Thằng đó có thể kéo con bé đi nhảy Disco lắm, để cho đồng bọn vào vơ vét sạch của cải. Ngay cả hệ thống báo động khi đó cũng chẳng ăn thua gì.
Lúc này bên trong nhà, Katrin đã đẩy máy hút bụi vào một góc. Mắt cô mở to đầy sợ hãi khi nhìn thấy tờ bạc. Cô rụt rè gọi bà chủ:
- Thưa bà Wertheym. Có tờ một trăm mark rơi trong này, chắc là tiền của bà.
Bà chủ của cô bình thản:
- Có lẽ thế. Cô vừa lấy tiền trong két ra mà.
Đoạn bà Ellen ấn tiền vào xắc rồi chia tay bọn trẻ.
Khi chiếc Porsche của cô Ellen rồ máy phóng đi, Tarzan mới vẫy tay gọi các thành viên băng Tứ quái lại thông báo kiểu “trắc nghiệm thiện ác” vừa rồi của gia chủ. Tròn Vo nhăn mặt:
- Mình không thích trò chơi này chút nào. Tội nghiệp Katrin.
Cả nhóm quyết định nói chuyện với Katrin về việc này.
Gaby gọi:
- Katrin này…
Cô hầu gái bỡ ngỡ chạy từ dưới bếp lên, thành thực:
- Các bạn khát hả?
Tarzan chỉ vào một cái ghế, ân cần:
- Ngồi vào đây đi Katrin. Tụi tôi có chuyện muốn nói với chị.
Katrin rụt rè ngồi bên cạnh Gaby. Tarzan tường thuật lại hai vụ trộm liên tiếp bên nhà bà Petra và khó khăn lắm hắn mới nói nổi:
- Trước hết chị phải hứa với tụi tôi là sẽ không tiết lộ chuyện này với ai nghe. Phía điều tra đang nghi ngờ chị đó, Katrin ạ.
Katrin nước mắt giàn giụa. Cô sụt sùi:
- Không! Tôi không tham gia, cũng chẳng chỉ điểm cho ai. Đúng là hôm xảy ra vụ trộm lần trước ở nhà bà chủ Petra tôi có đi xem hát với anh Luciano. Nhưng tôi đã xin phép bà chủ rồi.
- Luciano là người thế nào?
- Lạy Chúa, anh ấy là một người hiền lành, chân thành.
Tarzan chấm dứt câu chuyện:
- Vậy thôi. Tụi tôi chỉ muốn thông báo để chị biết mà giữ mình. Nhớ đừng kể với ai!
Katrin nghẹn ngào gật đầu.
/703
|