Sau buổi sáng khám bịnh ở nha sĩ, Florian phải chia tay vĩnh viễn một cái răng hàm. Cậu ấm buộc phải húp cháo và sữa mất hai ngày mới được phép nhai xả phanh như mọi ngày. Cũng hôm đó, Tarzan phôn cho mẹ thông báo về sự thay đổi giờ chót của chuyến đi. Báo cáo xong, hắn và Tròn Vo lập tức nhảy lên xe đạp biến khỏi trường nội trú.
Coi, buổi trưa nắng chang chang như vậy mà hai đứa vừa ra cổng đã đụng một chiếc Porsche cũ xì đậu lù lù. Một thanh niên tuổi chừng mười chín, cao dong dỏng, mái tóc đen xoắn tít chống cùi chỏ vào hông xe nhìn hai đứa không chớp mắt. Đoạn anh ta vồn vã chạy về phía hai đứa, tay dang ra nồng nhiệt:
- Chào. Có phải bạn là Peter Carsten?
- Tôi đây.
Tròn Vo hứng khởi buột miệng luôn:
- Còn tôi là Willi Sauerlich tự Tròn Vo.
Người thanh niên đặt tay lên ngực:
- Tôi là Luciano Olivicerni. Vô cùng cảm ơn các bạn.
Tarzan chợt hiểu:
- À… vậy hả? Xin chào! Có gì đâu mà cảm ơn.
- Katrin đã kể về các bạn và cho tôi biết sự nghi ngờ của bà chủ nhà. Thật là khôi hài. Gia đình tôi ba đời nay chưa có ai phạm pháp cả, huống hồ là đi ăn trộm.
- Katrin cũng rất tin tưởng nơi anh, Luciano.
- Nhưng tôi rất áy náy nếu bị cảnh sát nhìn bằng một cặp mắt khác. Nếu ông thanh tra gì đó nghi ngờ tại sao không trực tiếp gặp tôi.
- Có thể họ còn đợi chăng? Nghiệp vụ điều tra mà.
- Đó là sai lầm của họ đấy. Thôi được, tôi sẽ chủ động gặp họ vậy.
- Sao? Anh có thông tin à?
Luciano gật gật, nói bằng giọng không thật tin tưởng lắm:
- Tôi có quen một người đồng hương. Gã có vẻ có quan hệ mờ ám sao đó với một bọn nào đó. Gần đây gã lại hỏi thăm Katrin về gia đình Wertheym. Hỏi rất khéo, ví dụ như: “Chắc nhà Wertheym giàu lắm phải không?”. Katrin ngây thơ thì gật đầu ngay thôi.
Mắt Tarzan sáng lên:
- Gã tên là gì vậy?
- Vilvio Manzona!
- Gã ở đâu?
- Gã đã về Italia rồi. Hình như đã kiếm được việc làm có thu nhập khá ở đó. Gã căm thù nước Đức.
- Hi vọng gã không quay lại đây. Nếu gã quay lại, anh hãy báo cho cảnh sát hoặc tụi tôi, được không Luciano?
Anh chàng người Italia nhoẻn cười:
- Ô-kê!
*
Gã Mặt Lệch Lipstock đợi đến ngày thứ tư vẫn không thấy chiếc Mercedes của trưởng phòng Therne bị bốc cháy hoặc bị sút bánh. Lạ nhỉ. Thằng cha Đầu Móp mặt ngầu thế mà lại chịu bó tay không rửa hận ư?
Trưa ngày thứ năm, Lipstock chán đời mò ra bãi đậu xe của hãng WERTHEYM tham quan chiếc Mercedes sọc trắng đỏ một lần cuối. Ê, lúc đi gần tới cánh cửa xe bị móp méo, gã giật bắn mình vì nhìn thấy một bóng đen lủi thật nhanh qua dãy ô-tô đậu và bốc hơi sau hàng rào như một bóng ma.
Lipstock nhanh như cắt bay ra đường, chạy đón lối tường rào nhưng bóng đen đã biến lẹ rồi. Gã chán nản đáo về chỗ chiếc Mercedes của vị trưởng phòng, xem xét thật kĩ lưỡng. Tất cả còn nguyên vẹn. Hừ, cú thật!
*
Chiếc ô-tô loại đít vuông lao chồm chồm trên con đường lát đá. Trời dần tối. Xa xa sau rặng núi phía tây, ánh nắng cuối ngày hắt lên một quầng đỏ rực rỡ. Phong cảnh nơi đây thật kì ảo. Gã người Đức tên là Martin Althuk.
Ngược lại với y, gã người Italia là Vilvio Manzona dửng dưng đánh vật với vô-lăng chẳng màng coi thiên nhiên hùng vĩ ra cái cóc khô. Xét cho cùng, Manzona còn lãng mạn gì nữa. Năm nay 38 tuổi, ngay lúc còn thanh niên gã đã có máu cướp giật, tống tiền. Không thể kể hết gã đã tiến hành bao nhiêu phi vụ trong đời giang hồ, chỉ biết rằng Manzona không từ khước trước bất cứ tội ác nào. Mặt bạnh, tóc đen dày, cứng như rễ tre, Manzona hiện đang là thành viên một băng đảng tội phạm khá nguy hiểm.
Manzona chấm Martin Althuk làm chiến hữu khi xâm nhập đất Đức. Hai tên chỉ làm ăn chung vài phi vụ đã tâm đắc với nhau. Martin cũng thuộc lại trộm cướp chuyên nghiệp, tàn bạo không thua gì Manzona…
Con đường chạy giữa hai bên đồi nho, dẫn tới Ventilipulciano. Trời đã tối, Manzona bật đèn. Gã có vẻ khó chịu thấy rõ khi Martin búng điếu thuốc qua cửa kính, rồi lại gắn lên mép một điếu mới.
- Mày làm sao mà đốt hết điếu này đến điếu kia vậy hả?
- Thích thì hút.
- Mùi thuốc lá của mày làm tao ớn quá. Ngạt bỏ mẹ.
- Thôi đi cha nội. Cửa mở mà.
Rõ cái đồ Italia ngu ngốc – Martin Althuk chửi thầm trong bụng. Vùng này là giang sơn quen thuộc của Manzona nên y bất đắc dĩ nhượng bộ để hắn làm sếp trong vụ này thôi. Làm ăn với hắn nhiều khi ức ói máu.
Một biển báo địa phận cắm ở ven đường. Martin đọc: “Ventilipulciano”.
Những ngôi nhà ở ngoại vi thị trấn bắt đầu hiện ra.
Manzona bỗng nổi máu “hướng dẫn viên du lịch”:
- Ngó nhỏ vậy chứ chứa gần 1.000 nhân khẩu đó. Dân trong thị trấn sống bằng nghề trồng nho và đều biết rành mặt mũi nhau. Nhà nào cũng đầy đủ và dư dật. Từ thị trấn này lên một chút là tới Florenz. Ở đây mày dễ rửa tay gác kiếm trước những thắng cảnh có thể được liệt vào hàng nổi tiếng thế giới.
Thấy Martin gật gù chịu nghe, Manzona lại hào hứng:
- Địa bàn làm ăn của tụi mình đây có một khách sạn, hai nhà hàng và một quán ăn nhỏ. Tao sẽ lái vô con đường rẽ phải để đưa mày tới một thung lũng nhỏ, cụt đường. Cuối thung lũng là mục tiêu đánh quả của chúng ta. Đó là tòa nhà nghỉ của gia đình Wertheym. Gã chủ hãng này đã mua ngôi nhà cũ của một điền chủ và cải tạo thành một lâu đài thơ mộng. Có cả bể bơi nữa kìa.
- Ngôi biệt thự cứ bỏ không suốt sao?
- Ờ, chẳng ma nào ở. Wertheym có thuê một thằng cớm địa phương trông nom nhưng thằng này đâu có rảnh.
- Nó làm gì mà không rảnh?
- Hê hê hê, nó nhậu đủ bảy tối trong một tuần. Cả tháng nó chỉ đá gà đá vịt tới tòa nhà đôi lần.
- Thế mà cũng gọi là cảnh sát, ha ha ha…
Chiếc xế hộp đít vuông đã rẽ vào con đường nhánh. Sau khúc ngoặt, bóng đêm bắt đầu kín bưng.
Giọng Manzona khoe khoang:
- Trời tối thế này tắt đèn tao vẫn chạy được. Toàn lâu đài nằm trong lòng bàn tay tao. Mày biết không, tao đã thị sát tới hai lần…
Martin chắt lưỡi:
- Chậc chậc, tao biết mày ngon mà. Rừng nào cọp nấy tao đâu dám xía. Ê Manzona, mình nên đặt giá bao nhiêu hả? Năm triệu được chưa?
- Giá đó là vừa rồi. Và tao cũng báo trước luôn. Tao ba triệu rưỡi còn mày một triệu rưỡi.
Martin tái mặt:
- Mẹ kiếp, lo cho xong việc đã rồi hãy tính chuyện chia chác. Hừ…
Nhưng rồi gã liền cười lớn để giấu những ý nghĩ thật trong đầu.
- Ờ, mà một khoản khá đó chớ. Ha ha ha ha! Tao chưa bao giờ có nhiều địa đến thế đâu, Vilvio.
Ý nghĩ thật của gã là thế này kia: Cứ đợi đấy, con ạ. Đợi mà chiếm phần hơn nghe! Tao sẽ có cách để cuối cùng tất cả thuộc về tao, phần mày là cái còng số 8 kìa…
Xe dừng lại, pha đèn soi vào cánh cổng. Chúng xuống xe. Martin bắt đầu xem xét địa hình.
*
Tuần nghỉ lễ Phục Sinh bắt đầu từ thứ bảy. Sân trường nội trú lẫn kí túc xá lúc này vắng hoe. Tất cả học sinh đều đã về nhà.
Trống rỗng và vắng lặng kinh khủng. Hai thằng quái kiệt còn sót lại tại giang sơn “nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò” cảm thấy bàng hoàng. Tarzan thức dậy mà mãi mới định thần được là hắn hiện đang ở đâu… Tròn Vo đột nhiên múa may loạn xạ rồi cười như điên như khùng, nước mắt chảy ràn rụa:
- Sướng quá, sướng quá!… Hô hô hô, hi hi hi, ha ha ha…
Tarzan trợn mắt:
- Mày bị quỷ nhập rồi à?
- Mày bị nhập thì có. Hãy vểnh tai mà nghe đây. Hiện giờ chỉ còn hai đứa mình là bá chủ toàn bộ chỗ ở lẫn trường học. Mà đã làm bá chủ thì tha hồ xả rác, xối nước ào ào, vặn nhạc ầm ĩ, mở ti-vi cả đêm…
- Trời ơi, mày làm như đã bị cầm tù cả trăm năm nay rồi.
- Chớ sao. Chữ nghĩa đồi với tao là song sắt xà lim cấm cố. Đêm nay tao sẽ để chuông báo thức lúc ba giờ sáng và sẽ chạy lên sân thượng mà la lớn: “Ta đây! Willi đây! Ta không sợ thằng đếch nào cả! Ha ha ha ha!”.
Tarzan ngó thằng mập mà bật cười:
- Được thôi. Nhưng bây giờ thì đại đế César sô-cô-la chịu bò khỏi giường chưa?
- Lại hối thúc rồi. Thế nào gọi là nghỉ hả? Nếu để cho người khác nhắc nhở thì tao đã về nhà chớ ở đây làm gì. Cho đại ca hay, đừng có đụng vào thằng này bữa nay nghe!
- Nhưng tám giờ tụi mình phải có mặt ở nhà Florian để chia tay tốp đi trước. Phép lịch sự tối thiểu mà, Willi.
- Cứ để cho họ đi, việc gì phải tiễn. Thứ ba lại gặp nhau rồi.
- Hừm… Thôi được, mày có dậy không cho biết lẹ nào?
- Ối, đừng có đụng tới sô-cô-la của đệ chớ đại ca. Thì dậy đây, dậy đây…
Tròn Vo dù có ì ạch đến đâu cuối cùng cũng lăn được tới gia trang Wertheym, bảy phút trước tám giờ. Ái chà, Karl và Gaby đã có mặt trước hai đứa từ lâu. Coi, Florian đỡ đau răng mặt mày đã tươi tỉnh hơn, lại bên chiếc Porsche chất đầy đồ đạc. Nó có nét hao hao giống mẹ, cũng tóc vàng, cũng mắt màu tím như ai. Chỉ mắc cười là cu cậu chơi một cái quần soóc chơi tennis lòi cặp giò khẳng khiu như hai que củi lỏng khỏng cắm vào bao tải cám.
Nó hét lớn ra rít:
- Chào các chiến hữu. Các bạn nghĩ gì trước chặng đường 1.500 cây số mà mẹ mình lái chắc phải nghỉ dăm ba lần? Tiếc là mẹ sẽ không để mình lái đỡ.
Gaby hỏi nhỏ:
- Mẹ bạn đi đường vòng à?
- Làm gì có đường vòng nào, Gaby?
- Vậy từ đây tới Florenz chỉ có 750 km thôi.
Florian cười ngượng nghịu:
- À, mình nói vậy là tính trừ hao cả bị tắc đường đó mà. Mùa này người ta đổ đi nghỉ, con đường đó lúc nào cũng đông nghẹt.
Cô Ellen xen vào:
- Điều quan trọng là ông tướng đừng mở cái băng Happy của ông mà tôi đã phải nghe không dưới 50 lần rồi đó.
Florian nháy mắt với Tứ quái, cười:
- Đó, các bạn thấy không, mâu thuẫn lại bắt đầu xuất hiện rồi. Thôi, mẹ con mình phắn đây kẻo muộn. Hẹn thứ ba. Mình sẽ sắp sẵn món Spakétti chánh hiệu, bánh Pizza và những chùm nho chín mọng…
Tròn Vo thật thà:
- Thôi mà Flori. Sáng giờ mình còn chưa được miếng gì vào bụng đây.
- Tạm biệt!
Florian thò hẳn đầu ra ngoài vẫy tay chào các bạn.
Chiếc xe đời mới phóng vút đi. Tứ quái nhìn theo cho đến khi giọng Katrin vang lên trong trẻo:
- Flori là một chàng trai tốt bụng, chỉ có một tội là nói búa xua không hề biết mỏi mồm.
Lúc này bốn quái mới có thì giờ ngắm nghía kĩ khuôn viên, những thảm cỏ, bồn hoa, cây ăn quả quanh tòa biệt thự sang trọng của gia đình Florian.
Tarzan gật gù:
- Khu vườn này phải gọi là một công viên mới đúng.
Từ dưới một cây mận lớn, Karl đi vội lại chỗ Tarzan, thì thào:
- Đại ca ơi, có người theo dõi chúng ta.
- Đâu?
Tarzan nhìn về hướng Karl vừa chỉ. Quả thật, ở góc đường lù lù một chiếc Ford màu xám. Người lái xe hạ kính cửa sổ và đang chĩa ống nhòm về phía biệt thự nhà Wertheym.
Khỏi phải suy nghĩ đắn đo, Tứ quái chụm đầu lại cấp tốc. Tarzan phán đoán:
- Rất có thể bọn “nhập nha” đã chấm mục tiêu này. Biết đây sau nhà bà Petra sẽ là nhà Wertheym.
Tròn Vo băn khoăn:
- Nhưng nghe Luciano nói thằng đồng hương đạo tặc của anh ta đã về Italia rồi mà.
Gaby cãi:
- Hết thằng này còn thằng khác. Biết đâu là đồng bọn của gã.
Karl gật gù:
- Ờ, không loại trừ khả năng đó đâu.
Tarzan kết luận:
- Kiểu gì thì đây cũng là một hiện tượng khả nghi.
Coi, buổi trưa nắng chang chang như vậy mà hai đứa vừa ra cổng đã đụng một chiếc Porsche cũ xì đậu lù lù. Một thanh niên tuổi chừng mười chín, cao dong dỏng, mái tóc đen xoắn tít chống cùi chỏ vào hông xe nhìn hai đứa không chớp mắt. Đoạn anh ta vồn vã chạy về phía hai đứa, tay dang ra nồng nhiệt:
- Chào. Có phải bạn là Peter Carsten?
- Tôi đây.
Tròn Vo hứng khởi buột miệng luôn:
- Còn tôi là Willi Sauerlich tự Tròn Vo.
Người thanh niên đặt tay lên ngực:
- Tôi là Luciano Olivicerni. Vô cùng cảm ơn các bạn.
Tarzan chợt hiểu:
- À… vậy hả? Xin chào! Có gì đâu mà cảm ơn.
- Katrin đã kể về các bạn và cho tôi biết sự nghi ngờ của bà chủ nhà. Thật là khôi hài. Gia đình tôi ba đời nay chưa có ai phạm pháp cả, huống hồ là đi ăn trộm.
- Katrin cũng rất tin tưởng nơi anh, Luciano.
- Nhưng tôi rất áy náy nếu bị cảnh sát nhìn bằng một cặp mắt khác. Nếu ông thanh tra gì đó nghi ngờ tại sao không trực tiếp gặp tôi.
- Có thể họ còn đợi chăng? Nghiệp vụ điều tra mà.
- Đó là sai lầm của họ đấy. Thôi được, tôi sẽ chủ động gặp họ vậy.
- Sao? Anh có thông tin à?
Luciano gật gật, nói bằng giọng không thật tin tưởng lắm:
- Tôi có quen một người đồng hương. Gã có vẻ có quan hệ mờ ám sao đó với một bọn nào đó. Gần đây gã lại hỏi thăm Katrin về gia đình Wertheym. Hỏi rất khéo, ví dụ như: “Chắc nhà Wertheym giàu lắm phải không?”. Katrin ngây thơ thì gật đầu ngay thôi.
Mắt Tarzan sáng lên:
- Gã tên là gì vậy?
- Vilvio Manzona!
- Gã ở đâu?
- Gã đã về Italia rồi. Hình như đã kiếm được việc làm có thu nhập khá ở đó. Gã căm thù nước Đức.
- Hi vọng gã không quay lại đây. Nếu gã quay lại, anh hãy báo cho cảnh sát hoặc tụi tôi, được không Luciano?
Anh chàng người Italia nhoẻn cười:
- Ô-kê!
*
Gã Mặt Lệch Lipstock đợi đến ngày thứ tư vẫn không thấy chiếc Mercedes của trưởng phòng Therne bị bốc cháy hoặc bị sút bánh. Lạ nhỉ. Thằng cha Đầu Móp mặt ngầu thế mà lại chịu bó tay không rửa hận ư?
Trưa ngày thứ năm, Lipstock chán đời mò ra bãi đậu xe của hãng WERTHEYM tham quan chiếc Mercedes sọc trắng đỏ một lần cuối. Ê, lúc đi gần tới cánh cửa xe bị móp méo, gã giật bắn mình vì nhìn thấy một bóng đen lủi thật nhanh qua dãy ô-tô đậu và bốc hơi sau hàng rào như một bóng ma.
Lipstock nhanh như cắt bay ra đường, chạy đón lối tường rào nhưng bóng đen đã biến lẹ rồi. Gã chán nản đáo về chỗ chiếc Mercedes của vị trưởng phòng, xem xét thật kĩ lưỡng. Tất cả còn nguyên vẹn. Hừ, cú thật!
*
Chiếc ô-tô loại đít vuông lao chồm chồm trên con đường lát đá. Trời dần tối. Xa xa sau rặng núi phía tây, ánh nắng cuối ngày hắt lên một quầng đỏ rực rỡ. Phong cảnh nơi đây thật kì ảo. Gã người Đức tên là Martin Althuk.
Ngược lại với y, gã người Italia là Vilvio Manzona dửng dưng đánh vật với vô-lăng chẳng màng coi thiên nhiên hùng vĩ ra cái cóc khô. Xét cho cùng, Manzona còn lãng mạn gì nữa. Năm nay 38 tuổi, ngay lúc còn thanh niên gã đã có máu cướp giật, tống tiền. Không thể kể hết gã đã tiến hành bao nhiêu phi vụ trong đời giang hồ, chỉ biết rằng Manzona không từ khước trước bất cứ tội ác nào. Mặt bạnh, tóc đen dày, cứng như rễ tre, Manzona hiện đang là thành viên một băng đảng tội phạm khá nguy hiểm.
Manzona chấm Martin Althuk làm chiến hữu khi xâm nhập đất Đức. Hai tên chỉ làm ăn chung vài phi vụ đã tâm đắc với nhau. Martin cũng thuộc lại trộm cướp chuyên nghiệp, tàn bạo không thua gì Manzona…
Con đường chạy giữa hai bên đồi nho, dẫn tới Ventilipulciano. Trời đã tối, Manzona bật đèn. Gã có vẻ khó chịu thấy rõ khi Martin búng điếu thuốc qua cửa kính, rồi lại gắn lên mép một điếu mới.
- Mày làm sao mà đốt hết điếu này đến điếu kia vậy hả?
- Thích thì hút.
- Mùi thuốc lá của mày làm tao ớn quá. Ngạt bỏ mẹ.
- Thôi đi cha nội. Cửa mở mà.
Rõ cái đồ Italia ngu ngốc – Martin Althuk chửi thầm trong bụng. Vùng này là giang sơn quen thuộc của Manzona nên y bất đắc dĩ nhượng bộ để hắn làm sếp trong vụ này thôi. Làm ăn với hắn nhiều khi ức ói máu.
Một biển báo địa phận cắm ở ven đường. Martin đọc: “Ventilipulciano”.
Những ngôi nhà ở ngoại vi thị trấn bắt đầu hiện ra.
Manzona bỗng nổi máu “hướng dẫn viên du lịch”:
- Ngó nhỏ vậy chứ chứa gần 1.000 nhân khẩu đó. Dân trong thị trấn sống bằng nghề trồng nho và đều biết rành mặt mũi nhau. Nhà nào cũng đầy đủ và dư dật. Từ thị trấn này lên một chút là tới Florenz. Ở đây mày dễ rửa tay gác kiếm trước những thắng cảnh có thể được liệt vào hàng nổi tiếng thế giới.
Thấy Martin gật gù chịu nghe, Manzona lại hào hứng:
- Địa bàn làm ăn của tụi mình đây có một khách sạn, hai nhà hàng và một quán ăn nhỏ. Tao sẽ lái vô con đường rẽ phải để đưa mày tới một thung lũng nhỏ, cụt đường. Cuối thung lũng là mục tiêu đánh quả của chúng ta. Đó là tòa nhà nghỉ của gia đình Wertheym. Gã chủ hãng này đã mua ngôi nhà cũ của một điền chủ và cải tạo thành một lâu đài thơ mộng. Có cả bể bơi nữa kìa.
- Ngôi biệt thự cứ bỏ không suốt sao?
- Ờ, chẳng ma nào ở. Wertheym có thuê một thằng cớm địa phương trông nom nhưng thằng này đâu có rảnh.
- Nó làm gì mà không rảnh?
- Hê hê hê, nó nhậu đủ bảy tối trong một tuần. Cả tháng nó chỉ đá gà đá vịt tới tòa nhà đôi lần.
- Thế mà cũng gọi là cảnh sát, ha ha ha…
Chiếc xế hộp đít vuông đã rẽ vào con đường nhánh. Sau khúc ngoặt, bóng đêm bắt đầu kín bưng.
Giọng Manzona khoe khoang:
- Trời tối thế này tắt đèn tao vẫn chạy được. Toàn lâu đài nằm trong lòng bàn tay tao. Mày biết không, tao đã thị sát tới hai lần…
Martin chắt lưỡi:
- Chậc chậc, tao biết mày ngon mà. Rừng nào cọp nấy tao đâu dám xía. Ê Manzona, mình nên đặt giá bao nhiêu hả? Năm triệu được chưa?
- Giá đó là vừa rồi. Và tao cũng báo trước luôn. Tao ba triệu rưỡi còn mày một triệu rưỡi.
Martin tái mặt:
- Mẹ kiếp, lo cho xong việc đã rồi hãy tính chuyện chia chác. Hừ…
Nhưng rồi gã liền cười lớn để giấu những ý nghĩ thật trong đầu.
- Ờ, mà một khoản khá đó chớ. Ha ha ha ha! Tao chưa bao giờ có nhiều địa đến thế đâu, Vilvio.
Ý nghĩ thật của gã là thế này kia: Cứ đợi đấy, con ạ. Đợi mà chiếm phần hơn nghe! Tao sẽ có cách để cuối cùng tất cả thuộc về tao, phần mày là cái còng số 8 kìa…
Xe dừng lại, pha đèn soi vào cánh cổng. Chúng xuống xe. Martin bắt đầu xem xét địa hình.
*
Tuần nghỉ lễ Phục Sinh bắt đầu từ thứ bảy. Sân trường nội trú lẫn kí túc xá lúc này vắng hoe. Tất cả học sinh đều đã về nhà.
Trống rỗng và vắng lặng kinh khủng. Hai thằng quái kiệt còn sót lại tại giang sơn “nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò” cảm thấy bàng hoàng. Tarzan thức dậy mà mãi mới định thần được là hắn hiện đang ở đâu… Tròn Vo đột nhiên múa may loạn xạ rồi cười như điên như khùng, nước mắt chảy ràn rụa:
- Sướng quá, sướng quá!… Hô hô hô, hi hi hi, ha ha ha…
Tarzan trợn mắt:
- Mày bị quỷ nhập rồi à?
- Mày bị nhập thì có. Hãy vểnh tai mà nghe đây. Hiện giờ chỉ còn hai đứa mình là bá chủ toàn bộ chỗ ở lẫn trường học. Mà đã làm bá chủ thì tha hồ xả rác, xối nước ào ào, vặn nhạc ầm ĩ, mở ti-vi cả đêm…
- Trời ơi, mày làm như đã bị cầm tù cả trăm năm nay rồi.
- Chớ sao. Chữ nghĩa đồi với tao là song sắt xà lim cấm cố. Đêm nay tao sẽ để chuông báo thức lúc ba giờ sáng và sẽ chạy lên sân thượng mà la lớn: “Ta đây! Willi đây! Ta không sợ thằng đếch nào cả! Ha ha ha ha!”.
Tarzan ngó thằng mập mà bật cười:
- Được thôi. Nhưng bây giờ thì đại đế César sô-cô-la chịu bò khỏi giường chưa?
- Lại hối thúc rồi. Thế nào gọi là nghỉ hả? Nếu để cho người khác nhắc nhở thì tao đã về nhà chớ ở đây làm gì. Cho đại ca hay, đừng có đụng vào thằng này bữa nay nghe!
- Nhưng tám giờ tụi mình phải có mặt ở nhà Florian để chia tay tốp đi trước. Phép lịch sự tối thiểu mà, Willi.
- Cứ để cho họ đi, việc gì phải tiễn. Thứ ba lại gặp nhau rồi.
- Hừm… Thôi được, mày có dậy không cho biết lẹ nào?
- Ối, đừng có đụng tới sô-cô-la của đệ chớ đại ca. Thì dậy đây, dậy đây…
Tròn Vo dù có ì ạch đến đâu cuối cùng cũng lăn được tới gia trang Wertheym, bảy phút trước tám giờ. Ái chà, Karl và Gaby đã có mặt trước hai đứa từ lâu. Coi, Florian đỡ đau răng mặt mày đã tươi tỉnh hơn, lại bên chiếc Porsche chất đầy đồ đạc. Nó có nét hao hao giống mẹ, cũng tóc vàng, cũng mắt màu tím như ai. Chỉ mắc cười là cu cậu chơi một cái quần soóc chơi tennis lòi cặp giò khẳng khiu như hai que củi lỏng khỏng cắm vào bao tải cám.
Nó hét lớn ra rít:
- Chào các chiến hữu. Các bạn nghĩ gì trước chặng đường 1.500 cây số mà mẹ mình lái chắc phải nghỉ dăm ba lần? Tiếc là mẹ sẽ không để mình lái đỡ.
Gaby hỏi nhỏ:
- Mẹ bạn đi đường vòng à?
- Làm gì có đường vòng nào, Gaby?
- Vậy từ đây tới Florenz chỉ có 750 km thôi.
Florian cười ngượng nghịu:
- À, mình nói vậy là tính trừ hao cả bị tắc đường đó mà. Mùa này người ta đổ đi nghỉ, con đường đó lúc nào cũng đông nghẹt.
Cô Ellen xen vào:
- Điều quan trọng là ông tướng đừng mở cái băng Happy của ông mà tôi đã phải nghe không dưới 50 lần rồi đó.
Florian nháy mắt với Tứ quái, cười:
- Đó, các bạn thấy không, mâu thuẫn lại bắt đầu xuất hiện rồi. Thôi, mẹ con mình phắn đây kẻo muộn. Hẹn thứ ba. Mình sẽ sắp sẵn món Spakétti chánh hiệu, bánh Pizza và những chùm nho chín mọng…
Tròn Vo thật thà:
- Thôi mà Flori. Sáng giờ mình còn chưa được miếng gì vào bụng đây.
- Tạm biệt!
Florian thò hẳn đầu ra ngoài vẫy tay chào các bạn.
Chiếc xe đời mới phóng vút đi. Tứ quái nhìn theo cho đến khi giọng Katrin vang lên trong trẻo:
- Flori là một chàng trai tốt bụng, chỉ có một tội là nói búa xua không hề biết mỏi mồm.
Lúc này bốn quái mới có thì giờ ngắm nghía kĩ khuôn viên, những thảm cỏ, bồn hoa, cây ăn quả quanh tòa biệt thự sang trọng của gia đình Florian.
Tarzan gật gù:
- Khu vườn này phải gọi là một công viên mới đúng.
Từ dưới một cây mận lớn, Karl đi vội lại chỗ Tarzan, thì thào:
- Đại ca ơi, có người theo dõi chúng ta.
- Đâu?
Tarzan nhìn về hướng Karl vừa chỉ. Quả thật, ở góc đường lù lù một chiếc Ford màu xám. Người lái xe hạ kính cửa sổ và đang chĩa ống nhòm về phía biệt thự nhà Wertheym.
Khỏi phải suy nghĩ đắn đo, Tứ quái chụm đầu lại cấp tốc. Tarzan phán đoán:
- Rất có thể bọn “nhập nha” đã chấm mục tiêu này. Biết đây sau nhà bà Petra sẽ là nhà Wertheym.
Tròn Vo băn khoăn:
- Nhưng nghe Luciano nói thằng đồng hương đạo tặc của anh ta đã về Italia rồi mà.
Gaby cãi:
- Hết thằng này còn thằng khác. Biết đâu là đồng bọn của gã.
Karl gật gù:
- Ờ, không loại trừ khả năng đó đâu.
Tarzan kết luận:
- Kiểu gì thì đây cũng là một hiện tượng khả nghi.
/703
|