Sau khi rời bệnh viện, Eike và Sascha chia tay nhau đường ai nấy bước. Hai đứa tuy thân nhau nhưng mỗi người một hoàn cảnh khác nhau. Gia đình Sascha Fink ở một khu phố nghèo khác xa điều kiện sống của Eike.
Đến quảng trường Lippert, Lượm Đá Eike xuống tàu điện ngầm để rồi sẽ đi bộ về nhà. Gọi là nhà chớ thực ra nơi Eike trú ngụ mang tầm cỡ một dinh thự cao cấp. Chớ gì nữa, mọi thứ giàu sang và tiện nghi đều từ tay một ông cha dượng của Eike làm ra. Ông chồng sau của mẹ Eike vốn là một chủ thầu xây dựng, tiền bạc ông ta nhiều như nước nhưng ông ta vẫn không thể chinh phục nổi cảm tình từ cậu con riêng của vợ. Cũng bởi ông ta quá hợm hĩnh và kiêu căng, khi nào cũng chỉ lo xung quanh không biết mình giàu. Eike không ưa điều đó.
Eike không hiểu mẹ mình có nhớ ông chồng đã quá cố hay chăng, nhưng chiều nào mẹ cũng ngà ngà say. Còn Eike thì không thể quên được người cha đã chết thảm trong một tai nạn giao thông.
Eike lẩm bẩm:
- Lại sắp phải chạm trán với ông dượng nữa, chán thiệt.
Trong khi Eike thả những bước chân lủi thủi đến cổng thì… Một bàn tay ở đâu bỗng đập mạnh lên vai. Eike giật mình quay đầu và hoàn toàn ngơ ngác trước gã đàn ông có khuôn mặt chữ điền và hàm răng có thể nạo… được dừa khô. Cậu ta há hốc miệng:
Ông là ai?
Không cần thiết. Nhưng chú mày thì là Eike Draeger, đúng chớ?
Tôi đây. Có việc gì vậy?
Gã đàn ông trạc hai mươi tuổi, mặc bộ đồ thể thao đắt tiền, tóc để thậm thượt đến vai. Tướng tá gã không có một chút gì gọi là lương thiện.
Tôi muốn nói chuyện phải quấy với chú em.
Trời đất. Bốn chữ “nói chuyện phải quấy” nghe có mùi vị thế giới ngầm quá. Lại nữa, khuôn mặt gã thanh niên vuông chằn chặn, cái cười đầy nham hiểm.
Eike dè dặt:
Cũng được thôi.
Tao là Charlie. Tao nói ngắn thôi. Tao đánh hơi tật xấu của đám thiếu niên mới lớn rất rõ. Có phải tụi bay thường hay xài một thứ bột trắng hả. Xui rồi cưng ơi, gia đình chúng mày đang liên lạc chặt chẽ với các hiệu thuốc.
Tôi không biết bột trắng bột đen gì. Tôi chỉ “mặn” môn sưu tập, mà tiệm thuốc không phải viện bảo tàng.
Mày tiếu nhỉ, nhưng qua mặt tao sao được. Trong túi tụi bay lúc nào lại không có thuốc kích thích cảm giác. Tụi bay làm người lớn khó chịu đấy. Phụ huynh tụi bay thường chôm lén mớ ma túy của con cái đem đến các tiệm thuốc nhờ xét nghiệm đó, mày biết chưa?
Eike xoa cằm:
Bột trắng, thuốc kích thích, ma túy… đâu dính dáng gì đến tôi.
Dính đó nhãi ranh. Ông già mày vừa tới tiệm thuốc Ngôi Sao để tố cáo mày đấy.
Cái gì?
Thì thằng cha thầu xây dựng ba mày đó. Ba ghẻ hả, ừ ừ. Lão dượng khốn khiếp ấy đã rình mò tịch thu được mẫu bột trong phòng mày và đem tới hiệu thuốc Ngôi Sao. Đời mày lúa rồi con ạ.
Eike cắn môi. Cậu ta không ngờ cha ghẻ của mình lại nhỏ nhen đến thế. Hai ngươì đàn ông trong gia đình có thể bất hòa với nhau là chuyện thường, nhưng làm cái việc ông ta làm đó thì thật là tệ hại.
Giọng Charlie đắc thắng:
Có điều mày yên tâm đi Eike. Hiệu thuốc Ngôi Sao thiếu các trang bị cần thiết để phân tích nên mày chưa bị lộ đâu. Ngày mai mới lộ. Ngày mai tay dược sĩ mới chuyển mẫu bột mà mày hằng chích choác đến một hiệu thuốc khác để kiểm tra.
Gã cò mồi quan sát nạn nhân của mình trong vài giây rồi cười đểu cáng:
Mày chơi bột gì mà bố dượng mày hoảng thế hử? Heroin, Cocain, hay…Amphetamin?
Có lẽ bụi đấy.
Thôi đi, đừng giỡn.
Vậy anh muốn gì đây ông anh xã hội đen? Tôi đang vội.
Hê hê, tao là bồ của một “em” hành nghề dược tá. Nếu mày muốn yên thân thoát khỏi vụ này thì anh mày sẽ nhờ cô bế đánh tráo mẫu bột mà ông già mày đưa đến. Đào của tao sẽ thay vào đó một loại vô thưởng vô phạt. Bột mì chẳng hạn, hê hê hê…
Eike mắt sáng rực. Anh chàng thừa thông minh để hiểu gã Charlie muốn gì trong trò mèo này.
Hiểu rồi. Thế loại dịch vụ đó giá cả thế nào?
Chú mày có thể xì ra bao nhiêu?
Em đâu có nhiều tiền. Hàng tháng chỉ có ít xu tiêu vặt. Nhưng em cũng ráng chung đủ cho ông anh nếu ông anh đảm bảo trò ảo thuật này xuôi lọt.
Gã đàn ông cười gằn:
Tao bảo đảm. Tao sẵn sàng cho chú mày coi 42 lá thư của 42 đứa choai choai lâm vào hoàn cảnh giống mày đã được tao cứu giúp.
Vậy thì quỹ tiết kiệm của tiểu đệ đang chứa khoảng 1200 mark. Đó là tiền dành dụm tính mua một cái xe đạp mới có thể đi ở mọi địa hình.
Vậy tạm đủ rồi. Tao đành làm cho mày với giá bèo. 19 giờ tối mai, tại đây, mày sẽ nhận được thông báo kết quả âm tính. Loại bột hắc ám của mày sẽ được tráo bằng bột đường sữa. Hé hé, bột đường sữa chớ không phải bột mì đâu nhé. Đây là loại thực phẩm rất bổ dưỡng dành cho thiếu niên mới lớn như mày, bán đầy ở các hiệu thuốc cũng như các quầy tạp hóa.
Bột đường sữa màu gì?
Màu trắng, y hệt loại bột mà lão dượng ghẻ của mày hốt trong phòng đem đi. Này, ân đức của tao trị giá 1.200 mark không thêm không bớt. Nhớ mang tiền theo nghe.
Eike nhún vai. Cậu ta nhìn theo bóng dáng ngả nghiêng của thằng lưu manh đang lủi về hướng quảng trường Lippoe. Chà, thằng này rõ rang đi đôi giày quý tộc chẳng vừa chút nào. Gã đi hơi cà nhắc kìa.
Thực ra Eike đâu có lý do gì để lo lắng.
Biệt thự đón cậu ta bằng một hàng rào cây bao bọc nhằm che khuất mọi cặp mắt tò mò của hàng xóm xung quanh. Coi, góc trong cùng trên khoảng sân là một cái xích đu mang nhãn Mỹ. Mẹ anh ta, bà Kiki đang ngồi đu đưa trên ghế chớ đâu. Dĩ nhiên bên cạnh bà bao giờ cũng kè kè một chai rượu sâm-panh và chiếc ly cao đế.
Bà Kiki đã 39 tuổi mà vẫn còn xuân sắc, một phụ nữ đẹp, rất biết ăn diện, nhưng hơi diêm dúa. Bà nhuộm tóc vàng vì ông chồng thích thế. Bà dùng nước hoa Partou thơm ngào ngạt khiến hàng chục con ong cũng phải nhầm mà vo ve đến gần.
Eike hôn lên má mẹ:
Con chào mẹ, mẹ vẫn khỏe?
Khỏe, nhưng con hãy nhìn thẳng vào mắt mẹ đây, Eike.
Con đây. Có chuyện gì vậy mẹ?
Hừm, Eike. Con đã dùng ma túy phải không?
Lạy Chúa, mẹ là người thứ hai hỏi con câu đó trên đường về nhà. Bia, thuốc lá con còn chưa dám đụng đến.
Nhưng con vẫn có thể chích hoặc hít ma túy dạng… giống như bột.
Không, con không dùng. Nhưng sao lẹ lại nghĩ như vậy?
Dượng con đã vào buồng con tình cờ và cũng tình cờ thấy một cái túi thuốc bột màu trắng.
Vậy sao? Ma quỷ đã phù hộ cho ông ấy. Có lẽ ông ta tưởng đã vớ được một tên tội phạm cỡ bự. Một tên tội phạm chuyên xài Heroin, Cocain, Amphetamin,…Nhưng mẹ ơi, không phải đâu. Đó là bột đường sữa.
Con nói gì, bột đường sữa dành cho trẻ con hả?
Vâng. Thỉnh thoảng con cũng xài bột sữa. Chúng rất tốt cho đường ruột.
Ôi, mẹ rất mừng khi đó là đường sữa.
Con cũng vậy mẹ ạ.
***
Tiệm cà phê gần bệnh viện Cornelia bắt mắt Tròn Vo từ nãy giờ. Trong đầu nó, Eugen chả có gờ ram nào, chỉ có ca cao, bánh ngọt sôcôla, kem ly mới đầy trọng lượng. Ê, Tứ quái vừa nhích khỏi bệnh viện là thằng mập gạ liền:
Tụi mình nên bàn bạc mọi chuyện trọng đại trong một cái quán. Kia, quán kia rồi các bạn.
Tarzan không phản đối:
Được đó. Tao cũng đang khát nước đây, Willi.
Thế là cả đám kéo nhau vô một cái bàn gần cửa sổ để còn canh chừng mấy con ngựa sắt.
Tròn Vo thực hiện ý đồ nhanh như máy:
Cho bánh ngọt ông chủ ơi.
Ba quái còn lại chỉ gọi đồ uống.
Tarzan vào việc ngay:
Ngày mai Eugen mới xuất viện nhưng những gợi ý của cậu ấy rất có giá trị. Như vậy tụi mình đã biết mục tiêu sắp tới rồi. Cần phải tìm cho ra Lotha và kiểm tra lại trường hợp lão Gregor. Hừ, hộ lý ở khu điều trị mà lại cần ma túy…
Gaby cũng gật đầu nói thêm:
Mình cũng vô cùng ngạc nhiên. Nhưng ba mình nói thì tại khu điều dưỡng Mubase, con bệnh đều là dân nghiện ma túy giàu có. Nghe đâu kết quả điều trị rất tốt và tên tuổi bác sĩ Mubase khá nổi trong giới giàu có. Nhưng nếu người bệnh lại chuyển sang dùng Amphetamin thì tỷ lệ thành công làm sao mà cao như vậy được. Thật chẳng còn hiểu ra làm sao được nữa.
Karl phán đoán:
Cũng có thể bác sĩ giám đốc Mubase không biết chuyện làm ăn bất chính của Gregor. Ông ta là cấp trên, quá nhiều việc và chưa chắc đã để ý đến việc một tên thuộc hạ đang sống bằng nghề buôn bán ma túy. Gregor vì thế mà tha hồ tung hoành trong cái mác hộ lý. Lão biết rõ trong các con bệnh ai mà người nghiện hút, ai trị chứng béo phì. Từ đó lão thiết lập một đường dây mồi chài và cung cấp Amphetamin cho họ.
Tarzan chắt lưỡi:
Chậc, nếu ý kiến mày đúng thì trung tâm Mubase quả là một vương quốc ma túy. Bởi những người nghiện trong giai đoạn đầu điều trị nến không có chất kích thích thường bị những cơn vật vã dữ dội.
Tròn Vo hồn nhiên:
Tao biết cảm giác đó, mặc dù tao không khi nào chích hút. Nội cái chuyện bụng sôi sùng sục vì đói cũng đã khó mà chịu đựng nổi rồi.
Tarzan tiếp tục luồng suy nghĩ:
Trong những cuốn phim bài trừ ma túy mà chúng ta từng xem đều có cảnh các con bệnh lạy van thầy thuốc cho họ dù chỉ một chút chất kích thích nhằm giảm cơn đau. Thật kinh khủng, khi phải chứng kiến con người hạ mình một cách thảm hại vì bị đói thuốc. Và thế là họ bị những kẻ như Gregor lợi dụng. Còn ông giám đốc Mubase thì vẫn đinh ninh rằng mình đã điều trị thành công cho những người nghiện.
Nhưng những điều đại ca nói vẫn chỉ là giả thuyết. Làm sao chứng minh đây?
Thì phải tới đó xem xét chớ sao.
Gaby mỉm cười:
Nhưng bạn thừa biết ở đó người ta kiểm soát rất nghiêm ngặt mà.
Tarzan thổi nhẹ vào cốc nước khoáng:
Thì ngân hàng nước Anh cẩn mật vẫn bị kẻ gian đột nhập như thường đó thôi. Mình sẽ đưa việc kiểm tra khu điều trị vào chương trình hoạt động của nhóm. Trước hết tụi mình sẽ tìm cách làm việc đó một cách công khai.
Gaby sửng sốt:
Bằng cách nào?
Bằng cách cử Tròn Vo vào đó.
Thằng mập chới với:
Tao? Nhưng tao đâu có bênh tật gì?
Không mang bệnh nhưng quá mập. Mày nên nhớ ở đó họ trị bệnh béo phì.
Tròn Vo ngó bộ giận dỗi:
Mặc kệ tao. Tao không muốn ốm đi đâu.
Thì tao có bảo mày đi vào để làm cho ốm đi đâu. Nhưng mày phải công khai vào đó xem xét tình hình. Nhiệm vụ nhóm giao đó, hiểu chưa.
Nhưng họ sẽ bắt tao ăn kiêng, uống nước trắng, dùng các loại vitamin và lải nhải những lời khuyên nhàm chán… tao làm sao chịu nổi chớ.
Này Tròn Vo, vì đại sự mày phải hy sinh chuyện nhỏ chớ. Hơn nữa mỗi lần vào thăm, tụi tao sẽ tuồn cho mày hàng ký sôcôla tha hồ mà chén. Chưa kể với khả năng ngoại giao của mày, tao dám cá là trước sau mày cũng sẽ bắt mánh được với lão Gregor; có tiền lão ấy sẽ tuồn cho mày gà quay, thịt rán và giăm bông, xúc xích liên tục.
Ờ… há!
Và mày sẽ tăng trọng lượng đến nỗi giám đốc Mubase phải đền tiền cho mày, vì thất bại trong việc điều trị. Hà hà, vậy là một mũi tên bắn trúng hai con chim. Mày xuất viện trong tư thế mập phì lũ mà lại còn làm nội tuyến phá vỡ đường dây buôn ma túy.
Tròn Vo reo lên sung sướng:
Nghe được đó. Ông chủ ơi, cho thêm một cái bánh ga tô đi.
Hả?
Đừng trợn mắt, tao phải ăn để dự trữ sức khỏe lúc nhập viện. Lỡ bắt mối chậm với lão hộ lý Gregor, bụng tao đánh lô-tô thì sao? À, mà đại ca tính sao đây? Không lẽ buổi sáng tao đi học, buổi chiều vô đó nằm co hả?
Tarzan cười:
Đâu có. Còn một tuần nữa tụi mình nghỉ thu. Một dịp thuận lợi.
Tròn Vo run rẩy bám chặt vào thành bàn:
Sao? Tao phải hy sinh kỳ nghỉ thu này hả?
Chứ sao. Cái gì cũng có giá của nó. Tao, Karl và Gaby đều sẵn sàng hy sinh nhưng tiếc rằng chẳng đứa nào có được cái hình dạng của mày.
Gaby châm nhẹ:
Phúc tổ là tụi này không có số đo như bạn đó Willi. Nếu không, cái gã Gregor làm sao cung cấp đủ thực phẩm cho cả hội chớ.
Tròn Vo nổi cơn tự ái:
Này, nếu quý vị còn chọc quê nữa thì mình nghỉ vụ điều trị luôn cho coi.
Gaby làm lành:
Thôi mà Willi. Cho mình xin lỗi vậy.
Tarzan sốt ruột:
Sao, cuối cùng thì mày đồng ý hay không? Nói đại coi đi mập.
Thì đành vậy chớ sao. Hy vọng quý vị đánh giá đúng sự hy sinh cao cả của Tròn Vo này.
Phải, ít ra thì mày cũng sẽ hy sinh được vài ba kí… mỡ.
Tròn Vo cầm đĩa bánh người ta vừa đem tới, vênh mặt:
Giỡn hoài. Mỗi gờ-ram trong người đệ là vô giá đó đại ca. Làm sao đệ có thể vung phí xương thịt mình chớ. Đệ quyết sẽ “bảo toàn… trọng lượng.”
Tarzan quay sang Karl và Gaby, cười:
Ông Địa “chịu” rồi nhé. Bây giờ tụi mình gọi điện đến trung tâm trị béo. Có khả năng sẽ phải trình diện bệnh nhân trước. Nếu khả năng này xảy ra, tụi mình sẽ cùng nhau tới đó và xem xét tình hình luôn.
Máy Tính thận trọng:
Bác sĩ giám đốc Mubase không nhận người “khống” đâu. Chúng ta phải có tiền. Hoặc là phải có thư của ba mẹ Tròn Vo thì ông ấy mới nhận chữa cho.
Tarzan gật đầu:
Tao đã tính trước chuyện đó. Vậy tụi mình sẽ nói thế này được không: Tròn Vo muốn than thể trở lại thon thả và coi đó là món quà tặng ông ba nhân ngày sinh nhật của ông.
Tròn Vo ngơ ngác:
Nhưng ba tao tới gần Noel mới sinh nhật kia mà.
Thì mình phải tự chế tạo ra sinh nhật để qua mắt ông bác sĩ mà. Còn tiền thì mày nói sẽ tự trả. Tao thấy sổ tiết kiệm của mày đầy nhóc rồi kìa.
Tròn Vo nín thinh chịu trận. Đúng lúc ấy, có hai thiếu nữ tóc vàng đi qua. Tarzan chợt nhớ ra một việc, vỗ tay vào trán:
Chà, tí nữa tụi mình quên bẵng đi ả bồ ruột của Lotha. Biết đâu thằng Amphetamin đó lại đang nương thân ngay nhà cô ta.
Clarissa Hoppe hả?
Chớ còn ai? Thì tụi mình chỉ biết mỗi cô ta là bạn gái của gã mà.
Clarissa ở ngay gần ga hàng hóa. Ngay khi vừa 18 tuổi, cô ta đã đi khỏi nhà. Cô ta luôn cãi cọ với cha mẹ, mặc dù họ đều là người tốt. Cha Clarissa làm ở Sở xây dựng.
Tarzan kêu người phục vụ lại trả tiền. hắn nói dứt khoát:
Có hai việc cần làm. Đầu tiên là đến nhà Clarissa, sau đó gọi phôn cho khu điều trị Mubase. Có lẽ bữa nay họ cũng chưa hẹn gì cụ thể với tụi mình đâu.
***
Phía sau ga hàng hóa không xa là phố Nhà Kho. Ở đây không có cửa hàng và công viên. Khu phố này vừa ồn ào vừa xấu xí. Nhà cửa ở đây san sát bên nhau như nấm, lúc nào cũng hứng khói từ nhà ga bay sang mịt mù. Thêm nữa đất đai cứ như bị địa chấn vì tàu chạy rầm rầm, cho nên tiền thuê nhà thấp là cái chắc.
Tứ quái không khó khăn gì để biết nhà Clarissa Hoppe. Chúng tra danh bạ điện thoại và tìm ra số 64 trong phút chốc.
Có điều bốn đứa không vội vàng gõ cửa thân chủ mà dừng chân tại căn hộ số 58.
Tarzan hất hàm về phía ngôi nhà màu nâu.
Nàng Clarissa kết mô – đen với Tròn Vo được đó. Nhà ả mướn trét vôi màu sô-cô-la.
Karl lắc đầu:
Tường màu vàng, đại ca à. Tại bụi phủ mới thành màu nâu thôi.
Dân chúng ở đây ngày ngày phải hít bụi như vậy đấy. Kinh khủng.
Chẳng qua muôn sự cũng tại nghèo. Giàu thì thiên hạ đã chọn chỗ khác rồi.
Gaby ái ngại:
Đáng lẽ việc ô nhiễm môi trường sống ở khu vực này phải được báo chí đề cập đến. Không hiểu các phóng viên trốn đi đâu mất.
Karl cười:
Các nhà báo còn bận phỏng vấn các đại gia bộn bạc và danh giá.
Đúng lúc đó một chiếc xe tải vọt qua khiến chiếc mô-tô chạy qua chỗ Tứ quái phải láng vội để tránh. Và rồi người đi mô-tô tắt máy ngay trước ngôi nhà số 64.
Đó là khu nhà hộp có cầu thang đi lên.
Tarzan bất giác quan sát chiếc xe gắn máy phân khối lớn màu đỏ sản xuất ở Nhật. Coi, người lái xe mô-tô mặc quần Jeans, áo da và đội mũ bảo hiểm cũng màu đỏ. Anh ta khệnh khạng xuống xe như chàng cao bồi xuống ngựa rồi rảo bước đến cầu thang đầu tiên của nhà số 64, nhìn biển ghi tên người, bấm chuông.
Tarzan kinh ngạc khi thấy Clarissa thò đầu ra ở cửa sổ tầng trên vừa mở. Hắn thì thầm:
Không phải Lotha, dù vướng cái mũ mình vẫn cầm chắc như vậy.
Người đi xe máy bỏ mũ bảo hiểm và đứng chờ ở cửa ra vào, trong khi Clarissa khép cửa sổ.
Karl lẩm bẩm:
Khách tới thăm cô bạn gái của Lotha. Anh ta có thể là ai nhỉ?
Tướng tá người này cũng chẳng có gì đặc biệt. Thô kệch và tầm thường. Cỡ 30 tuổi, lông mày rậm, tóc đen húi cua, đầu tròn đặt trên cái cần cổ hộ pháp. Ê, Clarissa vừa vở cửa là khách đã nhào vô cỡ… hai phút. Chỉ có vậy. Rồi chiếc mô-tô Nhật màu đỏ lại lao vúi đi trong tiếng khóa cửa lách cách của Clarissa.
Tarzan khều tay Karl:
Mày thuộc lòng số xe của gã chưa?
Rồi. Yên trí đi đại ca.
Tròn Vo phán đoán:
Có lẽ tay này cũng là dân nghiện và Clarissa là nơi bán ma túy của Lotha chăng?
Có thể lắm. Clarissa đâu phải là thứ nhà lành. Có thể mình không được công bằng, nhưng quả thật mình không ưa ả này chút nào. Ả hát giọng cao trong dàn đồng ca của nhà trường, thường chơi trội bằng cách gào át cả tiếng người khác. Nào, giờ tụi mình lại đó thử coi.
Tứ quái tấp đến nhà số 64 thì chiều đã chạng vạng. Tarzan ấn chuông cửa căn hộ của Clarissa. Tường nhà khá mỏng, nên hắn nghe cả tiếng chuông kêu. Chỉ một phút sau, cửa sổ tầng trên lại mở ra.
Tarzan ngước mặt lên và nói:
Nhận ra tụi mình chứ Clarissa? Bạn cùng trường đây nè.
Cùng trường nhưng cách lớp. Chuyện gì vậy?
Tụi tôi muốn nói chuyệnvới chị.
Về chuyện gì mới được chớ?
Chị biết Lotha Sicgelgrub không?
Tụi này là bạn của nhau mà.
Chính vì thế tụi tôi mới tới đây và cần nói chuyện với chị.
Clarissa nhoài hẳn người ra ngoài cửa sổ:
Mắc mớ chi tôi lại cho bốn đứa các người vào nhà để nói chuyện về bồ của mình chứ. Các người có mát dây thần kinh không vậy?
Chị không chịu tiếp cũng không sao. Tụi tôi đàng phải nhờ thanh tra Glockner vậy. Ông ấy sẽ có giấy triệu tập chị lên đồn. Chào.
Tarzan nhích một chân giả đò cất bước. Coi, Clarissa hét lên như bị phỏng nước sôi.
Khoan đã nào. Có chuyện gì thế?
Tôi nói rồi, chuyện liên quan tới Lotha Sicgelgrub.
Ngoài ra có gì nữa không?
Tốt nhất là chị mời tụi này vào nhà. Đừng để hàng xóm biết chị liên quan đế Lotha, chẳng hay hớm gì đâu.
Chờ đó.
Clarissa khép cửa sổ. Trừ Tròn Vo đứng ngoài canh xe đạp, còn ba quái bước vào nhà khi Clarissa mở cửa.
Nói gì thì nói lẹ nghen. Tôi còn phải làm luận văn đấy.
Tôi biết. Chị siêng học có tiếng mà. Tụi này sẽ đi ngay thôi.
Ngôi nhà ở tầng trên chỉ có hai buồng nhỏ, nhà bếp và nhà thắm. Cô bồ ruột của Lotha có vẻ thích hoa giấy. Đâu đâu cũng gặp hoa giấy, từ ban công đến trong buồng. Mái tóc vàng của Clarissa chải hất ngược lên, những sợi ngắn chĩa ra bờm xờm lúc nào ngó cũng như vừa ngủ dậy. Cô ta có đôi mắt nhỏ màu tím và cái miệng rộng vào loại nhất trường. Hai chiếc khuyên tai to tướng ngó có vẻ là vàng thật.
Tarzan nhìn quanh:
Anh ta có đây không?
Ai?
Lotha chớ còn ai?
Tại sao cậu lại nghĩ như thế?
Cảnh sát đang truy nã gã. Không riêng gì cảnh sát mà chúng tôi cũng đang tìm gã đây. Chị có biết việc Lotha pha chế chất kích thích Amphetamin không? Gã pha chế một khối lượng lớn và đã bị phát hiện.
Clarissa tái mặt nhưng vẫn vờ vịt:
Gì kia? Tôi chẳng hiểu già cả. Lotha sản xuất chất kích thích à? Không, không bao giờ.
Khuôn mặt vờ ngớ ngẩn của cô ả còn lâu mới qua nổi đôi mắt tinh tường của Tarzan. Ả không hề bị bất ngờ. Ả chỉ hoảng sợ về cái tin cảnh sát đang truy lùng Lotha thôi…
Chiều nay Lotha có gọi điện tới không?
Không, anh ấy không gọi.
Từ nãy tới giờ cũng không à?
Không.
Gã bán ma túy cho những ai?
Tôi làm sao mà biết được.
Chị là bồ của Lotha, mà đâu phải mới từ hôm qua? Gã thường giao du với những ai? Hãy nêu vài cái tên coi?
Tôi không biết. Tụi này thường chỉ đi chơi một mình.
Chị không thấy ghê tởm trước một tên đê tiện như vậy sao?
Clarissa như bị gãi trúng huyệt. Ả lồng lên:
Lotha không phải là hạng đê tiện. Tôi không tin anh ấy điều chế chất kích thích. Và nếu có thì là do một lý do bắt buộc nào đó thôi. Hơn nữa, tôi hỏi các người nha: Ai bắt bọn họ chích hút chớ? Nếu bọn họ có nghẻo thì cũng do lỗi của họ. Chẳng có gì đáng thương cả. Đứa nào muốn tự tử bằng chích hút thì cứ để nó chết. Người sản xuất và người bán chỉ là người thỏa mãn nhu cầu của người mua thôi, đúng chưa nào?
Gaby bàng hoang:
Nói nghe hay quá ta! Điều đó chứng tỏ chị đâu lạ gì tội lỗi của Lotha. Thậm chí chị còn cổ vũ gã nữa. Tôi chỉ muốn nhổ vào mặt chị.
Clarissa rít lên the thé:
Nhưng trước đó hãy cút khỏi nhà tao, bọn nhãi ranh.
Tarzan cười nhạt:
Sẽ đi ngay đây. Nhưng còn một câu hỏi chót nữa: Thằng cha chạy mô-tô đội mũ bảo hiểm vô đây lúc nãy là đứa nào thế?
Cút, cút đi!
Tarzan đi ra hành lang và nhanh như chớp hất tung cánh cửa buồng bên nhưng không thấy tăm dạng Lotha. Trong cùng thời gian ấy, Karl Máy Tính bay vô nhà bếp và buồng tắm, cũng không thấy gì.
Clarissa gào muốn rách cả mép và chồm tới. Cô ả xé toạc chiếc áo len của Tarzan. Hắn gạt phắt tay ả ra nói lạnh lùng:
Thông thường thì tôi bắt chị đền, nhưng lần này tha cho đó.
Tao thừa tiền để đền mày. Đồ khỉ Phi Châu, cút ngay không tao gọi cảnh sát.
Khỏi gọi mất công. Cảnh sát đến ngay bây giờ. Nếu Lotha gọi điện thoại thì nhớ bảo cho gã biết cái gì đang chờ gã nghe.
Ba đứa bước ra cầu thang trong khi Clarissa lập tức chốt cửa phía trong.
Đến quảng trường Lippert, Lượm Đá Eike xuống tàu điện ngầm để rồi sẽ đi bộ về nhà. Gọi là nhà chớ thực ra nơi Eike trú ngụ mang tầm cỡ một dinh thự cao cấp. Chớ gì nữa, mọi thứ giàu sang và tiện nghi đều từ tay một ông cha dượng của Eike làm ra. Ông chồng sau của mẹ Eike vốn là một chủ thầu xây dựng, tiền bạc ông ta nhiều như nước nhưng ông ta vẫn không thể chinh phục nổi cảm tình từ cậu con riêng của vợ. Cũng bởi ông ta quá hợm hĩnh và kiêu căng, khi nào cũng chỉ lo xung quanh không biết mình giàu. Eike không ưa điều đó.
Eike không hiểu mẹ mình có nhớ ông chồng đã quá cố hay chăng, nhưng chiều nào mẹ cũng ngà ngà say. Còn Eike thì không thể quên được người cha đã chết thảm trong một tai nạn giao thông.
Eike lẩm bẩm:
- Lại sắp phải chạm trán với ông dượng nữa, chán thiệt.
Trong khi Eike thả những bước chân lủi thủi đến cổng thì… Một bàn tay ở đâu bỗng đập mạnh lên vai. Eike giật mình quay đầu và hoàn toàn ngơ ngác trước gã đàn ông có khuôn mặt chữ điền và hàm răng có thể nạo… được dừa khô. Cậu ta há hốc miệng:
Ông là ai?
Không cần thiết. Nhưng chú mày thì là Eike Draeger, đúng chớ?
Tôi đây. Có việc gì vậy?
Gã đàn ông trạc hai mươi tuổi, mặc bộ đồ thể thao đắt tiền, tóc để thậm thượt đến vai. Tướng tá gã không có một chút gì gọi là lương thiện.
Tôi muốn nói chuyện phải quấy với chú em.
Trời đất. Bốn chữ “nói chuyện phải quấy” nghe có mùi vị thế giới ngầm quá. Lại nữa, khuôn mặt gã thanh niên vuông chằn chặn, cái cười đầy nham hiểm.
Eike dè dặt:
Cũng được thôi.
Tao là Charlie. Tao nói ngắn thôi. Tao đánh hơi tật xấu của đám thiếu niên mới lớn rất rõ. Có phải tụi bay thường hay xài một thứ bột trắng hả. Xui rồi cưng ơi, gia đình chúng mày đang liên lạc chặt chẽ với các hiệu thuốc.
Tôi không biết bột trắng bột đen gì. Tôi chỉ “mặn” môn sưu tập, mà tiệm thuốc không phải viện bảo tàng.
Mày tiếu nhỉ, nhưng qua mặt tao sao được. Trong túi tụi bay lúc nào lại không có thuốc kích thích cảm giác. Tụi bay làm người lớn khó chịu đấy. Phụ huynh tụi bay thường chôm lén mớ ma túy của con cái đem đến các tiệm thuốc nhờ xét nghiệm đó, mày biết chưa?
Eike xoa cằm:
Bột trắng, thuốc kích thích, ma túy… đâu dính dáng gì đến tôi.
Dính đó nhãi ranh. Ông già mày vừa tới tiệm thuốc Ngôi Sao để tố cáo mày đấy.
Cái gì?
Thì thằng cha thầu xây dựng ba mày đó. Ba ghẻ hả, ừ ừ. Lão dượng khốn khiếp ấy đã rình mò tịch thu được mẫu bột trong phòng mày và đem tới hiệu thuốc Ngôi Sao. Đời mày lúa rồi con ạ.
Eike cắn môi. Cậu ta không ngờ cha ghẻ của mình lại nhỏ nhen đến thế. Hai ngươì đàn ông trong gia đình có thể bất hòa với nhau là chuyện thường, nhưng làm cái việc ông ta làm đó thì thật là tệ hại.
Giọng Charlie đắc thắng:
Có điều mày yên tâm đi Eike. Hiệu thuốc Ngôi Sao thiếu các trang bị cần thiết để phân tích nên mày chưa bị lộ đâu. Ngày mai mới lộ. Ngày mai tay dược sĩ mới chuyển mẫu bột mà mày hằng chích choác đến một hiệu thuốc khác để kiểm tra.
Gã cò mồi quan sát nạn nhân của mình trong vài giây rồi cười đểu cáng:
Mày chơi bột gì mà bố dượng mày hoảng thế hử? Heroin, Cocain, hay…Amphetamin?
Có lẽ bụi đấy.
Thôi đi, đừng giỡn.
Vậy anh muốn gì đây ông anh xã hội đen? Tôi đang vội.
Hê hê, tao là bồ của một “em” hành nghề dược tá. Nếu mày muốn yên thân thoát khỏi vụ này thì anh mày sẽ nhờ cô bế đánh tráo mẫu bột mà ông già mày đưa đến. Đào của tao sẽ thay vào đó một loại vô thưởng vô phạt. Bột mì chẳng hạn, hê hê hê…
Eike mắt sáng rực. Anh chàng thừa thông minh để hiểu gã Charlie muốn gì trong trò mèo này.
Hiểu rồi. Thế loại dịch vụ đó giá cả thế nào?
Chú mày có thể xì ra bao nhiêu?
Em đâu có nhiều tiền. Hàng tháng chỉ có ít xu tiêu vặt. Nhưng em cũng ráng chung đủ cho ông anh nếu ông anh đảm bảo trò ảo thuật này xuôi lọt.
Gã đàn ông cười gằn:
Tao bảo đảm. Tao sẵn sàng cho chú mày coi 42 lá thư của 42 đứa choai choai lâm vào hoàn cảnh giống mày đã được tao cứu giúp.
Vậy thì quỹ tiết kiệm của tiểu đệ đang chứa khoảng 1200 mark. Đó là tiền dành dụm tính mua một cái xe đạp mới có thể đi ở mọi địa hình.
Vậy tạm đủ rồi. Tao đành làm cho mày với giá bèo. 19 giờ tối mai, tại đây, mày sẽ nhận được thông báo kết quả âm tính. Loại bột hắc ám của mày sẽ được tráo bằng bột đường sữa. Hé hé, bột đường sữa chớ không phải bột mì đâu nhé. Đây là loại thực phẩm rất bổ dưỡng dành cho thiếu niên mới lớn như mày, bán đầy ở các hiệu thuốc cũng như các quầy tạp hóa.
Bột đường sữa màu gì?
Màu trắng, y hệt loại bột mà lão dượng ghẻ của mày hốt trong phòng đem đi. Này, ân đức của tao trị giá 1.200 mark không thêm không bớt. Nhớ mang tiền theo nghe.
Eike nhún vai. Cậu ta nhìn theo bóng dáng ngả nghiêng của thằng lưu manh đang lủi về hướng quảng trường Lippoe. Chà, thằng này rõ rang đi đôi giày quý tộc chẳng vừa chút nào. Gã đi hơi cà nhắc kìa.
Thực ra Eike đâu có lý do gì để lo lắng.
Biệt thự đón cậu ta bằng một hàng rào cây bao bọc nhằm che khuất mọi cặp mắt tò mò của hàng xóm xung quanh. Coi, góc trong cùng trên khoảng sân là một cái xích đu mang nhãn Mỹ. Mẹ anh ta, bà Kiki đang ngồi đu đưa trên ghế chớ đâu. Dĩ nhiên bên cạnh bà bao giờ cũng kè kè một chai rượu sâm-panh và chiếc ly cao đế.
Bà Kiki đã 39 tuổi mà vẫn còn xuân sắc, một phụ nữ đẹp, rất biết ăn diện, nhưng hơi diêm dúa. Bà nhuộm tóc vàng vì ông chồng thích thế. Bà dùng nước hoa Partou thơm ngào ngạt khiến hàng chục con ong cũng phải nhầm mà vo ve đến gần.
Eike hôn lên má mẹ:
Con chào mẹ, mẹ vẫn khỏe?
Khỏe, nhưng con hãy nhìn thẳng vào mắt mẹ đây, Eike.
Con đây. Có chuyện gì vậy mẹ?
Hừm, Eike. Con đã dùng ma túy phải không?
Lạy Chúa, mẹ là người thứ hai hỏi con câu đó trên đường về nhà. Bia, thuốc lá con còn chưa dám đụng đến.
Nhưng con vẫn có thể chích hoặc hít ma túy dạng… giống như bột.
Không, con không dùng. Nhưng sao lẹ lại nghĩ như vậy?
Dượng con đã vào buồng con tình cờ và cũng tình cờ thấy một cái túi thuốc bột màu trắng.
Vậy sao? Ma quỷ đã phù hộ cho ông ấy. Có lẽ ông ta tưởng đã vớ được một tên tội phạm cỡ bự. Một tên tội phạm chuyên xài Heroin, Cocain, Amphetamin,…Nhưng mẹ ơi, không phải đâu. Đó là bột đường sữa.
Con nói gì, bột đường sữa dành cho trẻ con hả?
Vâng. Thỉnh thoảng con cũng xài bột sữa. Chúng rất tốt cho đường ruột.
Ôi, mẹ rất mừng khi đó là đường sữa.
Con cũng vậy mẹ ạ.
***
Tiệm cà phê gần bệnh viện Cornelia bắt mắt Tròn Vo từ nãy giờ. Trong đầu nó, Eugen chả có gờ ram nào, chỉ có ca cao, bánh ngọt sôcôla, kem ly mới đầy trọng lượng. Ê, Tứ quái vừa nhích khỏi bệnh viện là thằng mập gạ liền:
Tụi mình nên bàn bạc mọi chuyện trọng đại trong một cái quán. Kia, quán kia rồi các bạn.
Tarzan không phản đối:
Được đó. Tao cũng đang khát nước đây, Willi.
Thế là cả đám kéo nhau vô một cái bàn gần cửa sổ để còn canh chừng mấy con ngựa sắt.
Tròn Vo thực hiện ý đồ nhanh như máy:
Cho bánh ngọt ông chủ ơi.
Ba quái còn lại chỉ gọi đồ uống.
Tarzan vào việc ngay:
Ngày mai Eugen mới xuất viện nhưng những gợi ý của cậu ấy rất có giá trị. Như vậy tụi mình đã biết mục tiêu sắp tới rồi. Cần phải tìm cho ra Lotha và kiểm tra lại trường hợp lão Gregor. Hừ, hộ lý ở khu điều trị mà lại cần ma túy…
Gaby cũng gật đầu nói thêm:
Mình cũng vô cùng ngạc nhiên. Nhưng ba mình nói thì tại khu điều dưỡng Mubase, con bệnh đều là dân nghiện ma túy giàu có. Nghe đâu kết quả điều trị rất tốt và tên tuổi bác sĩ Mubase khá nổi trong giới giàu có. Nhưng nếu người bệnh lại chuyển sang dùng Amphetamin thì tỷ lệ thành công làm sao mà cao như vậy được. Thật chẳng còn hiểu ra làm sao được nữa.
Karl phán đoán:
Cũng có thể bác sĩ giám đốc Mubase không biết chuyện làm ăn bất chính của Gregor. Ông ta là cấp trên, quá nhiều việc và chưa chắc đã để ý đến việc một tên thuộc hạ đang sống bằng nghề buôn bán ma túy. Gregor vì thế mà tha hồ tung hoành trong cái mác hộ lý. Lão biết rõ trong các con bệnh ai mà người nghiện hút, ai trị chứng béo phì. Từ đó lão thiết lập một đường dây mồi chài và cung cấp Amphetamin cho họ.
Tarzan chắt lưỡi:
Chậc, nếu ý kiến mày đúng thì trung tâm Mubase quả là một vương quốc ma túy. Bởi những người nghiện trong giai đoạn đầu điều trị nến không có chất kích thích thường bị những cơn vật vã dữ dội.
Tròn Vo hồn nhiên:
Tao biết cảm giác đó, mặc dù tao không khi nào chích hút. Nội cái chuyện bụng sôi sùng sục vì đói cũng đã khó mà chịu đựng nổi rồi.
Tarzan tiếp tục luồng suy nghĩ:
Trong những cuốn phim bài trừ ma túy mà chúng ta từng xem đều có cảnh các con bệnh lạy van thầy thuốc cho họ dù chỉ một chút chất kích thích nhằm giảm cơn đau. Thật kinh khủng, khi phải chứng kiến con người hạ mình một cách thảm hại vì bị đói thuốc. Và thế là họ bị những kẻ như Gregor lợi dụng. Còn ông giám đốc Mubase thì vẫn đinh ninh rằng mình đã điều trị thành công cho những người nghiện.
Nhưng những điều đại ca nói vẫn chỉ là giả thuyết. Làm sao chứng minh đây?
Thì phải tới đó xem xét chớ sao.
Gaby mỉm cười:
Nhưng bạn thừa biết ở đó người ta kiểm soát rất nghiêm ngặt mà.
Tarzan thổi nhẹ vào cốc nước khoáng:
Thì ngân hàng nước Anh cẩn mật vẫn bị kẻ gian đột nhập như thường đó thôi. Mình sẽ đưa việc kiểm tra khu điều trị vào chương trình hoạt động của nhóm. Trước hết tụi mình sẽ tìm cách làm việc đó một cách công khai.
Gaby sửng sốt:
Bằng cách nào?
Bằng cách cử Tròn Vo vào đó.
Thằng mập chới với:
Tao? Nhưng tao đâu có bênh tật gì?
Không mang bệnh nhưng quá mập. Mày nên nhớ ở đó họ trị bệnh béo phì.
Tròn Vo ngó bộ giận dỗi:
Mặc kệ tao. Tao không muốn ốm đi đâu.
Thì tao có bảo mày đi vào để làm cho ốm đi đâu. Nhưng mày phải công khai vào đó xem xét tình hình. Nhiệm vụ nhóm giao đó, hiểu chưa.
Nhưng họ sẽ bắt tao ăn kiêng, uống nước trắng, dùng các loại vitamin và lải nhải những lời khuyên nhàm chán… tao làm sao chịu nổi chớ.
Này Tròn Vo, vì đại sự mày phải hy sinh chuyện nhỏ chớ. Hơn nữa mỗi lần vào thăm, tụi tao sẽ tuồn cho mày hàng ký sôcôla tha hồ mà chén. Chưa kể với khả năng ngoại giao của mày, tao dám cá là trước sau mày cũng sẽ bắt mánh được với lão Gregor; có tiền lão ấy sẽ tuồn cho mày gà quay, thịt rán và giăm bông, xúc xích liên tục.
Ờ… há!
Và mày sẽ tăng trọng lượng đến nỗi giám đốc Mubase phải đền tiền cho mày, vì thất bại trong việc điều trị. Hà hà, vậy là một mũi tên bắn trúng hai con chim. Mày xuất viện trong tư thế mập phì lũ mà lại còn làm nội tuyến phá vỡ đường dây buôn ma túy.
Tròn Vo reo lên sung sướng:
Nghe được đó. Ông chủ ơi, cho thêm một cái bánh ga tô đi.
Hả?
Đừng trợn mắt, tao phải ăn để dự trữ sức khỏe lúc nhập viện. Lỡ bắt mối chậm với lão hộ lý Gregor, bụng tao đánh lô-tô thì sao? À, mà đại ca tính sao đây? Không lẽ buổi sáng tao đi học, buổi chiều vô đó nằm co hả?
Tarzan cười:
Đâu có. Còn một tuần nữa tụi mình nghỉ thu. Một dịp thuận lợi.
Tròn Vo run rẩy bám chặt vào thành bàn:
Sao? Tao phải hy sinh kỳ nghỉ thu này hả?
Chứ sao. Cái gì cũng có giá của nó. Tao, Karl và Gaby đều sẵn sàng hy sinh nhưng tiếc rằng chẳng đứa nào có được cái hình dạng của mày.
Gaby châm nhẹ:
Phúc tổ là tụi này không có số đo như bạn đó Willi. Nếu không, cái gã Gregor làm sao cung cấp đủ thực phẩm cho cả hội chớ.
Tròn Vo nổi cơn tự ái:
Này, nếu quý vị còn chọc quê nữa thì mình nghỉ vụ điều trị luôn cho coi.
Gaby làm lành:
Thôi mà Willi. Cho mình xin lỗi vậy.
Tarzan sốt ruột:
Sao, cuối cùng thì mày đồng ý hay không? Nói đại coi đi mập.
Thì đành vậy chớ sao. Hy vọng quý vị đánh giá đúng sự hy sinh cao cả của Tròn Vo này.
Phải, ít ra thì mày cũng sẽ hy sinh được vài ba kí… mỡ.
Tròn Vo cầm đĩa bánh người ta vừa đem tới, vênh mặt:
Giỡn hoài. Mỗi gờ-ram trong người đệ là vô giá đó đại ca. Làm sao đệ có thể vung phí xương thịt mình chớ. Đệ quyết sẽ “bảo toàn… trọng lượng.”
Tarzan quay sang Karl và Gaby, cười:
Ông Địa “chịu” rồi nhé. Bây giờ tụi mình gọi điện đến trung tâm trị béo. Có khả năng sẽ phải trình diện bệnh nhân trước. Nếu khả năng này xảy ra, tụi mình sẽ cùng nhau tới đó và xem xét tình hình luôn.
Máy Tính thận trọng:
Bác sĩ giám đốc Mubase không nhận người “khống” đâu. Chúng ta phải có tiền. Hoặc là phải có thư của ba mẹ Tròn Vo thì ông ấy mới nhận chữa cho.
Tarzan gật đầu:
Tao đã tính trước chuyện đó. Vậy tụi mình sẽ nói thế này được không: Tròn Vo muốn than thể trở lại thon thả và coi đó là món quà tặng ông ba nhân ngày sinh nhật của ông.
Tròn Vo ngơ ngác:
Nhưng ba tao tới gần Noel mới sinh nhật kia mà.
Thì mình phải tự chế tạo ra sinh nhật để qua mắt ông bác sĩ mà. Còn tiền thì mày nói sẽ tự trả. Tao thấy sổ tiết kiệm của mày đầy nhóc rồi kìa.
Tròn Vo nín thinh chịu trận. Đúng lúc ấy, có hai thiếu nữ tóc vàng đi qua. Tarzan chợt nhớ ra một việc, vỗ tay vào trán:
Chà, tí nữa tụi mình quên bẵng đi ả bồ ruột của Lotha. Biết đâu thằng Amphetamin đó lại đang nương thân ngay nhà cô ta.
Clarissa Hoppe hả?
Chớ còn ai? Thì tụi mình chỉ biết mỗi cô ta là bạn gái của gã mà.
Clarissa ở ngay gần ga hàng hóa. Ngay khi vừa 18 tuổi, cô ta đã đi khỏi nhà. Cô ta luôn cãi cọ với cha mẹ, mặc dù họ đều là người tốt. Cha Clarissa làm ở Sở xây dựng.
Tarzan kêu người phục vụ lại trả tiền. hắn nói dứt khoát:
Có hai việc cần làm. Đầu tiên là đến nhà Clarissa, sau đó gọi phôn cho khu điều trị Mubase. Có lẽ bữa nay họ cũng chưa hẹn gì cụ thể với tụi mình đâu.
***
Phía sau ga hàng hóa không xa là phố Nhà Kho. Ở đây không có cửa hàng và công viên. Khu phố này vừa ồn ào vừa xấu xí. Nhà cửa ở đây san sát bên nhau như nấm, lúc nào cũng hứng khói từ nhà ga bay sang mịt mù. Thêm nữa đất đai cứ như bị địa chấn vì tàu chạy rầm rầm, cho nên tiền thuê nhà thấp là cái chắc.
Tứ quái không khó khăn gì để biết nhà Clarissa Hoppe. Chúng tra danh bạ điện thoại và tìm ra số 64 trong phút chốc.
Có điều bốn đứa không vội vàng gõ cửa thân chủ mà dừng chân tại căn hộ số 58.
Tarzan hất hàm về phía ngôi nhà màu nâu.
Nàng Clarissa kết mô – đen với Tròn Vo được đó. Nhà ả mướn trét vôi màu sô-cô-la.
Karl lắc đầu:
Tường màu vàng, đại ca à. Tại bụi phủ mới thành màu nâu thôi.
Dân chúng ở đây ngày ngày phải hít bụi như vậy đấy. Kinh khủng.
Chẳng qua muôn sự cũng tại nghèo. Giàu thì thiên hạ đã chọn chỗ khác rồi.
Gaby ái ngại:
Đáng lẽ việc ô nhiễm môi trường sống ở khu vực này phải được báo chí đề cập đến. Không hiểu các phóng viên trốn đi đâu mất.
Karl cười:
Các nhà báo còn bận phỏng vấn các đại gia bộn bạc và danh giá.
Đúng lúc đó một chiếc xe tải vọt qua khiến chiếc mô-tô chạy qua chỗ Tứ quái phải láng vội để tránh. Và rồi người đi mô-tô tắt máy ngay trước ngôi nhà số 64.
Đó là khu nhà hộp có cầu thang đi lên.
Tarzan bất giác quan sát chiếc xe gắn máy phân khối lớn màu đỏ sản xuất ở Nhật. Coi, người lái xe mô-tô mặc quần Jeans, áo da và đội mũ bảo hiểm cũng màu đỏ. Anh ta khệnh khạng xuống xe như chàng cao bồi xuống ngựa rồi rảo bước đến cầu thang đầu tiên của nhà số 64, nhìn biển ghi tên người, bấm chuông.
Tarzan kinh ngạc khi thấy Clarissa thò đầu ra ở cửa sổ tầng trên vừa mở. Hắn thì thầm:
Không phải Lotha, dù vướng cái mũ mình vẫn cầm chắc như vậy.
Người đi xe máy bỏ mũ bảo hiểm và đứng chờ ở cửa ra vào, trong khi Clarissa khép cửa sổ.
Karl lẩm bẩm:
Khách tới thăm cô bạn gái của Lotha. Anh ta có thể là ai nhỉ?
Tướng tá người này cũng chẳng có gì đặc biệt. Thô kệch và tầm thường. Cỡ 30 tuổi, lông mày rậm, tóc đen húi cua, đầu tròn đặt trên cái cần cổ hộ pháp. Ê, Clarissa vừa vở cửa là khách đã nhào vô cỡ… hai phút. Chỉ có vậy. Rồi chiếc mô-tô Nhật màu đỏ lại lao vúi đi trong tiếng khóa cửa lách cách của Clarissa.
Tarzan khều tay Karl:
Mày thuộc lòng số xe của gã chưa?
Rồi. Yên trí đi đại ca.
Tròn Vo phán đoán:
Có lẽ tay này cũng là dân nghiện và Clarissa là nơi bán ma túy của Lotha chăng?
Có thể lắm. Clarissa đâu phải là thứ nhà lành. Có thể mình không được công bằng, nhưng quả thật mình không ưa ả này chút nào. Ả hát giọng cao trong dàn đồng ca của nhà trường, thường chơi trội bằng cách gào át cả tiếng người khác. Nào, giờ tụi mình lại đó thử coi.
Tứ quái tấp đến nhà số 64 thì chiều đã chạng vạng. Tarzan ấn chuông cửa căn hộ của Clarissa. Tường nhà khá mỏng, nên hắn nghe cả tiếng chuông kêu. Chỉ một phút sau, cửa sổ tầng trên lại mở ra.
Tarzan ngước mặt lên và nói:
Nhận ra tụi mình chứ Clarissa? Bạn cùng trường đây nè.
Cùng trường nhưng cách lớp. Chuyện gì vậy?
Tụi tôi muốn nói chuyệnvới chị.
Về chuyện gì mới được chớ?
Chị biết Lotha Sicgelgrub không?
Tụi này là bạn của nhau mà.
Chính vì thế tụi tôi mới tới đây và cần nói chuyện với chị.
Clarissa nhoài hẳn người ra ngoài cửa sổ:
Mắc mớ chi tôi lại cho bốn đứa các người vào nhà để nói chuyện về bồ của mình chứ. Các người có mát dây thần kinh không vậy?
Chị không chịu tiếp cũng không sao. Tụi tôi đàng phải nhờ thanh tra Glockner vậy. Ông ấy sẽ có giấy triệu tập chị lên đồn. Chào.
Tarzan nhích một chân giả đò cất bước. Coi, Clarissa hét lên như bị phỏng nước sôi.
Khoan đã nào. Có chuyện gì thế?
Tôi nói rồi, chuyện liên quan tới Lotha Sicgelgrub.
Ngoài ra có gì nữa không?
Tốt nhất là chị mời tụi này vào nhà. Đừng để hàng xóm biết chị liên quan đế Lotha, chẳng hay hớm gì đâu.
Chờ đó.
Clarissa khép cửa sổ. Trừ Tròn Vo đứng ngoài canh xe đạp, còn ba quái bước vào nhà khi Clarissa mở cửa.
Nói gì thì nói lẹ nghen. Tôi còn phải làm luận văn đấy.
Tôi biết. Chị siêng học có tiếng mà. Tụi này sẽ đi ngay thôi.
Ngôi nhà ở tầng trên chỉ có hai buồng nhỏ, nhà bếp và nhà thắm. Cô bồ ruột của Lotha có vẻ thích hoa giấy. Đâu đâu cũng gặp hoa giấy, từ ban công đến trong buồng. Mái tóc vàng của Clarissa chải hất ngược lên, những sợi ngắn chĩa ra bờm xờm lúc nào ngó cũng như vừa ngủ dậy. Cô ta có đôi mắt nhỏ màu tím và cái miệng rộng vào loại nhất trường. Hai chiếc khuyên tai to tướng ngó có vẻ là vàng thật.
Tarzan nhìn quanh:
Anh ta có đây không?
Ai?
Lotha chớ còn ai?
Tại sao cậu lại nghĩ như thế?
Cảnh sát đang truy nã gã. Không riêng gì cảnh sát mà chúng tôi cũng đang tìm gã đây. Chị có biết việc Lotha pha chế chất kích thích Amphetamin không? Gã pha chế một khối lượng lớn và đã bị phát hiện.
Clarissa tái mặt nhưng vẫn vờ vịt:
Gì kia? Tôi chẳng hiểu già cả. Lotha sản xuất chất kích thích à? Không, không bao giờ.
Khuôn mặt vờ ngớ ngẩn của cô ả còn lâu mới qua nổi đôi mắt tinh tường của Tarzan. Ả không hề bị bất ngờ. Ả chỉ hoảng sợ về cái tin cảnh sát đang truy lùng Lotha thôi…
Chiều nay Lotha có gọi điện tới không?
Không, anh ấy không gọi.
Từ nãy tới giờ cũng không à?
Không.
Gã bán ma túy cho những ai?
Tôi làm sao mà biết được.
Chị là bồ của Lotha, mà đâu phải mới từ hôm qua? Gã thường giao du với những ai? Hãy nêu vài cái tên coi?
Tôi không biết. Tụi này thường chỉ đi chơi một mình.
Chị không thấy ghê tởm trước một tên đê tiện như vậy sao?
Clarissa như bị gãi trúng huyệt. Ả lồng lên:
Lotha không phải là hạng đê tiện. Tôi không tin anh ấy điều chế chất kích thích. Và nếu có thì là do một lý do bắt buộc nào đó thôi. Hơn nữa, tôi hỏi các người nha: Ai bắt bọn họ chích hút chớ? Nếu bọn họ có nghẻo thì cũng do lỗi của họ. Chẳng có gì đáng thương cả. Đứa nào muốn tự tử bằng chích hút thì cứ để nó chết. Người sản xuất và người bán chỉ là người thỏa mãn nhu cầu của người mua thôi, đúng chưa nào?
Gaby bàng hoang:
Nói nghe hay quá ta! Điều đó chứng tỏ chị đâu lạ gì tội lỗi của Lotha. Thậm chí chị còn cổ vũ gã nữa. Tôi chỉ muốn nhổ vào mặt chị.
Clarissa rít lên the thé:
Nhưng trước đó hãy cút khỏi nhà tao, bọn nhãi ranh.
Tarzan cười nhạt:
Sẽ đi ngay đây. Nhưng còn một câu hỏi chót nữa: Thằng cha chạy mô-tô đội mũ bảo hiểm vô đây lúc nãy là đứa nào thế?
Cút, cút đi!
Tarzan đi ra hành lang và nhanh như chớp hất tung cánh cửa buồng bên nhưng không thấy tăm dạng Lotha. Trong cùng thời gian ấy, Karl Máy Tính bay vô nhà bếp và buồng tắm, cũng không thấy gì.
Clarissa gào muốn rách cả mép và chồm tới. Cô ả xé toạc chiếc áo len của Tarzan. Hắn gạt phắt tay ả ra nói lạnh lùng:
Thông thường thì tôi bắt chị đền, nhưng lần này tha cho đó.
Tao thừa tiền để đền mày. Đồ khỉ Phi Châu, cút ngay không tao gọi cảnh sát.
Khỏi gọi mất công. Cảnh sát đến ngay bây giờ. Nếu Lotha gọi điện thoại thì nhớ bảo cho gã biết cái gì đang chờ gã nghe.
Ba đứa bước ra cầu thang trong khi Clarissa lập tức chốt cửa phía trong.
/703
|