Buổi trưa, trời ấm áp và chan hòa ánh nắng.
Cô dược tá Kathi Neimeier làm việc ở nhà bào chế thuốc Ngôi Sao chạy vội ra vườn hoa Auen.
Alfon Tetzlaff, còn gọi là Charlie đang ngồi chờ cô trên một chiếc ghế băng trong vườn hoa.
Kathi ngồi xuống cạnh Charlie, vẫn còn thở hổn hển. Cô gái này 18 tuổi, mặt nhọn như mặt chuột, trán dô.
Charlie tình tứ:
Kìa, em không hôn anh à?
Anh Alfon, hỏng chuyện mất rồi.
Gọi anh là Charlie!
Hỏng hết rồi, anh Charlie ạ.
Cái gì?
Cô gái khóc nức nở:
Charlie ơi, không phải lỗi tại em.
Sao? Không đánh tráo được hai mẫu đó à?
Dạ…
Charlie nhìn chăm chăm ra hồ. Ở đó có khá đông người. Họ đang đua nhau ném thức ăn cho bầy vịt nhởn nhơ trên mặt hồ.
Kathi kể lể:
Sáng nay em tính mang mẫu bột ra nhag bào chế ở ga thì ông chủ cản lại. Ông ấy nói rằng ông ấy có việc phải đến đó, vì vậy không cần em phải nhọc công mang đi xét nghiệm làm gì.
Charlie gầm gừ:
Bố láo quá. Một ông chủ hiệu thuốc mà lại thân hành mang mẫu bột đi xét nghiệm. Lão chủ tiệm Ngôi Sao này phát rồ rồi. Tại sao lão không để em học cho quen dần những việc đó chứ?
Mang mẫu ra hiệu thuốc gần ga thì việc gì cần phải học hả anh?
Charlie nổi cáu:
Vậy là mất toi 1200 mark. 1200 mark, cô hiểu không?
Ôi, Charlie. Quả thật em hoàn toàn không có lỗi.
Ờ ờ… cũng có thể. Này Kathi, thằng choai choai ấy chơi ma túy hả?
Có phải anh định nói đến kết quả phân tích mẫu bột trắng?
Chứ sao nữa, đồ ngốc. Nó là gì? Cocain hay Heroin hay Amphetamin?
Kathi chưng hừng. Cô ấp úng:
Kết quả phân tích luôn được giữ kín. Chỉ có ông chủ và cha mẹ cậu ấy biết thôi.
Hừm.
Anh định báo động cho cái cậu có tên là Eike Draeger ấy biết mối nguy hiểm đang đến với cậu ta à?
Không đời nào.
Kathi cúi gằm mặt, nín thinh. Cô đã quen phục tùng mọi ý kiến của Charlie vô điều kiện. Chưa bao giờ cô dám tự hỏi xem mình làm như thế là đúng hay sai.
Coi, ở phía hồ mọi người vẫn vui thích ném thức ăn cho bầy vịt tung tăng dưới nước. Chẳng ai thèm ngó ngáng tới một thanh niên đang loay hoay chụp ảnh băng ống kính chụp xa. Người thanh niên không chỉ chụp cảnh bài vịt. Anh ta thản nhiên chĩa ống kính về băng ghế mà Kathi và Charlie đang ngồi. Khoảng cách từ người chụp tớ băng ghế cỡ 100 mét, đủ cho đối tượng không thể phát hiện và đủ cho ống kính tê lê thu lại còn chừng một sải tay.
Còn phải hỏi, người say sưa chụp ảnh đó là Sascha Fink chứ sao. Anh chàng nổi tiếng là nhà nhiếp ảnh nghệ thuật của trường nội trú, chưa kể còn là bạn chí cốt của nạn nhân bị tống tiền Eike Draeger.
***
Có trời mới biết vì sao Tròn Vo lại thích cáu quần màu xanh kẻ đỏ sọc. Rõ ràng cái quần đó hoàn toàn chẳng hợp với thân hình khệ nệ của nó chút nào. Đã vậy cu cậu còn xỏ thêm đôi giày thể thao cho êm chân, trông càng tức cười. Tarzan không thể hiểu nổi nhưng Tròn Vo thì hiểu chứ. Nó cười toe giải thích:
Đại ca không biết đó thôi. Tao nghiệm rồi, bộ cánh này thường đem lại may mắn cho tao. Bữa nay tao cũng hy vọng vậy. Nghĩa là ông bác sĩ Mubase ngó tao là ngán liền à.
Chiều hôm ấy, cả băng Tứ quái kéo nhau tới bờ hồ Rohrpfeiffer và lững thững đi lên phí tây, chỗ khu điều dưỡng Mubase. Con chó Oskar cũng được dịp xuất quân, nó vẫy đuôi chạy theo Gaby rối rít.
Tròn Vo phóng “xế điếc” cạnh quân sư Karl. Gió thổi làm cái quần kẻ ô sặc sỡ của nó bay phần phật. Cu cậu hết cười nổi, nhăn nhó khổ sở như bị đau răng:
Đại ca ơi, tao sắp “thí mạng cùi”.
Tarzan vỗ về:
Tao sợ mày lo lắng vô ích đó mập. Hôm qua, lúc phôn cho giám đốc Mubase, tao thấy rõ ràng ông ta chẳng mặn mà gì lắm. Tại sao ông ta lại có vẻ dè dặt đến thế khi có người xin điều trị nhỉ. Không lẽ ông ta muốn mình xin giấy giới thiệu của nghị sũ quốc hội hoặc thủ tướng chăng? Tao phải xuống nước năn nỉ và thưa gửi lễ độ với ông ta hết cỡ, ông ấy mới chịu cho cái hẹn này.
Tròn Vo vẫn ỉu xìu:
Tao vẫn chưa thấy lí do gì để vui vẻ cả. Biết đâu ông ta lại tiếp nhận tao thì tàn đời.
Gaby phát cáu:
Willi này, bạn định chống lại quyết định của cả nhóm hay sao mà cứ ca cẩm hoài vậy?
Không, mình chỉ nghĩ tới những ngày nghỉ thu tuyệt vời và tiếc nuối đôi chút thôi. Cả những bữa cơm thịnh soạn ở nhà nữa chớ. Đó là chưa đến chuyện kỷ luật của cái bệnh viện quái gở này. Này nhé, 6 giờ sáng phải thức dậy tập thể dục, tắm nước lạnh, uống đủ thứ thuốc bằng lá cây hầm bà lằng, chích thuốc bổ vitamin rồi lại bị bắt… ăn chay. Ôi, SOS.
Tarzan không thể nín được cười:
Mày làm tao áy náy quá mập ơi. Sao mày lại không nghị đến sự hồi hộp vẻ vang của một điệp viên trong hàng ngũ đối phương hả? Mày sẽ tìm ra tên Gregor, quan sát những người nghiện ngập và nghĩ ra phương pháp thanh toán một vụ bê bối ma túy lớn nhất thời đại chớ. Chính mày thường tâm sự với ta, không ly kỳ, rùng rợn hồi hộp thì không phải là TKKG kia mà.
Khổ lắm, nói hoài. Cái vụ gián điệp đó đâu có làm tao no bụng được!
Máy Tính đùa:
Hay tao thế chân cho mày nhá. Ở đây chữa được bệnh béo phì thì ắt cũng chữa được bệnh còm.
Tròn Vo chưa chi đã sợ nhiệm vụ vinh quang tuột khỏi tay, bèn ưỡn ngực:
Chẳng thà tao hi sinh. Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, quân sư ạ.
Càng đi về phía tây, đường càng tốt hơn. Đủ mọi loại chim sinh sống bên bờ hồ nơi lau sậy mọc lút đầu người. Từ ca đã hiên lên mờ mờ bức tường cao, trắng toát của khu điều dưỡng. Cả đám đạp xe đến chỗ có rào chắn bằng dây kẽm gai nhọn lểu.
Tarzan nghĩ thầm: Y hệt một nhà tù. Cũng đáng thương cho Tròn Vo thật.
Phía sau hắn, thằng mập đã bớt hiên ngang chuyển sang sắc mặt tái mét. Ê, cổng sắt cao tới 2 mét rưỡi, tận cùng là những thanh sắt chĩa như gươm. Những kẻ tò mò chỉ có thể phóng tia nhìn cỡ 10 mét là đã đụng phải một hàng rào cây cối um tùm. Ngay cạnh cổng có nút bấm chuông và hệ thống để nói chuyện với người ngồi ở phía trong.
Tarzan bấm chuông và nghe ngay tiếng vọng:
Ai đó?
Dạ, cháu là Willi Sauerlich. Bác sĩ giám đốc Mubase có hẹn với tụi cháu lúc 14 giờ 30 chiều nay.
Cảm phiền các cậu đi về bên trái rồi vào ngôi nhà quét sơn xanh.
Cánh cổng tự động mở như lời mời chào Tứ quái. Con Oskar sủa ăng ẳng theo cô chủ bén gót.
Kia kìa, đằng sau hàng rào bằng cây là một vườn hoa cân đối hài hòa. Cây cối được cắt tỉa theo hình tháp, hoặc hình cầu, ngoài ra có nhiều pho tượng đá, chủ yếu là sư tử và các vị tiên nữ. Phía bên phải vườn hoa là ba ngôi nhà lớn, hai tầng, quét sơn trắng, khung cửa sổ sơn xanh. Rất nhiều cửa sổ có chấn song sắt phía ngoài và cũng sơn màu xanh. Đâu đầu cũng thấy ghế băng nhưng hầu như không có người ngồi. Vườn hoa cũng không một bóng người.
Tarzan nói với các bạn:
Có lẽ ở đây mọi người đều phải ngủ trưa, hoặc cả khu điều trị đi nghỉ xa rồi chăng. Vắng như nghĩa địa.
Karl cười:
Bây giờ còn là giờ nghỉ trưa mà đại ca.
Gaby quan sát xung quanh:
Phía bên phải có lẽ là nhà ở của người bệnh. Chắc phải có từ 60 đến 70 buồng cho những người chữa bệnh béo phì hoặc cai nghiện.
Tròn Vo làu bàu:
Giá như mình bị nghiện thì việc tới đây điều trị còn có chút ý nghĩa.
Cả bọn đi về phía ngôi nhà màu xanh nước biển nằm ở phía bên trái và cũng cao hai tâng, mặt nhìn ra phía hồ, cửa sổ khá cao.
Sau ngôi nhà màu xanh hai tầng là một biệt thự nằm sát bờ hồ. Bãi cỏ ở đó được cắt tỉa gọn gàng làm cho hàng cây thấp ngăn con đường với hồ nước thêm thơ mộng.
Gaby thì thầm:
Mọi thứ cực kỳ sạch sẽ chứng tỏ nội quy của họ ở đây rất nghiêm ngặt. Ở đây sẽ tù túng lắm đó.
Tròn Vo được thể lại rên rỉ:
Đó, mọi người vừa thấy đã ngán, vậy mà mình lại phải vô chốn địa ngục này.
Tarzan nói dứt khoát:
Không vào hang cọp sao bắt được cọp hả? Nào, tụi mình đi gặp ông trùm địa ngục.
Tarzan nói là làm. Hắn đi thẳng vào ngôi nhà màu xanh. Ái chà, vẻ đẹp hào nhoáng bên ngoài thật khác xa với không gian buồn bã, u ám bên trong. Coi, một căn buồng nhỏ vừa là phòng thường trực vừa là phòng bảo vệ. Mũi tên chỉ đi tứ phía: lên tầng trên, xuống tầng hầm, phòng khám của bác sĩ Gallenstein, phòng tập thể thao số 1, phòng tắm hơi nữ, phòng khám của bác sĩ Czernuetzko, phòng viện trưởng, phòng hành chánh, phòng mát xa…
Người thường trực có khuôn mặt đầy những mạch máu li ti màu đỏ ra đón khách. Ông ta hất hàm:
Các người làm sao vào được nơi này, hả? Cần gặp ai vậy?
Tarzan nhũn nhặn:
Chú quên hồi nãy cháu có bấm chuông và được chú hướng dẫn vào đây sao? Bác sĩ Mubase đã đồng ý điều trị cho ông bạn béo phì Willi Sauerlich của tụi cháu.
Tròn Vo giơ tay:
Nạn nhân là cháu đây, thưa chú.
Chú mày phải dùng chữ cho đúng. Phải nói là bệnh nhân nghe chưa? Thế người lớn đâu?
Chắc chú định nói bố mẹ bạn ấy?
Phải, người đỡ đầu, người có trách nhiệm nuôi nấng. Họ đâu?
Tarzan bắt đầu bực bội:
Tụi cháu không hiểu ý của chú. Chú cần gì phải quan tâm tới việc ba Willi hiện giờ đang ở trên sân gôn hay trên máy bay chớ. Chú làm ơn cho biết bác sĩ Mubase hiện đang ở đâu thì tốt hơn.
Người nhân viên thường trực hậm hực chỉ vào một lối đi:
Theo lối đó. Nhưng ở đây cấm không cho đem chó vào.
Tarzan đáp tỉnh queo:
Con Oskar không phải là chó, nó chỉ hơi giống chó thôi. Nó sẽ biết thành con sói nếu ai gây chuyện với nó đấy ạ.
Nói rồi hắn đi thẳng, kéo theo cả hai thầy trò Gaby. Ê, con cẩu Oskar như hiểu được ý Tarzan. Lúc lướt qua mặt người thường trực, nó vờ nhe nanh ra dọa khiến ông này hoảng hồn lùi lại.
Tarzan gõ vào một cánh cửa có đề tên bác sĩ Mubase. Một âm thanh ồm ồm vọng ra.
Mời vào!
***
Đặt chân vào căn phòng rông cao và sáng sủa này, điều đầu tiên đậo vô mắt Tarzan là hình ảnh bác sĩ Mubase. Ông ta khoảng 50 tuổi có cái đầu to tướng và cái trán hói bóng lưỡng. Đôi mắt lạnh như băng nhìn không chớp vào người đối diện sau cặp kính trắng không có viền. Một bên tai ông ta có tật, xoắn tít vào nhau.
Mubase ngồi như tượng sau một chiếc bàn rộng khoảng 4 mét. Trên bàn có một loạt máy điện thoại và máy đọc cho thư ký ghi chép. Còn nhiều thứ linh tinh khác thường thấy trong các văn phòng.
Chỉ có một thứ khác thường là con chuột nhồi đặt ngay trên bàn.
Các cháu muốn gặp ta hả?
Tarzan điềm đạm hơn bao giờ hết:
Vâng. Tối qua cháu đã trao đổi qua điện thoại với bác sĩ về việc đăng ký điều trị cho bạn Willi Sauerlich.
Vậy cậu là Peter Carsten?
Đúng, thưa bác.
Trong điện thoại, giọng cậu có vẻ già dặn hơn, nghe như giọng người lớn.
Tarzan giới thiệu từng đứa trong nhóm, hắn chỉ lơ càng không nhắc gì đến Oskar.
Mubase phán một câu cụt lủn:
Ở đây không có chữa bệnh cho trẻ em và thanh thiếu niên.
Gaby xen vào:
Nhưng bạn Willi của tụi cháu rất cần giảm trọng lượng ngay theo yêu cầu của gia đình. Mà khu điều trị của bác sĩ rất có uy tín…
Không nói nhiều lời. Đây hoàn toàn không phải là chỗ giành cho cậu ấy. Chúng tôi chỉ nhận người lớn.
Bác sĩ không thể dành cho bạn cháu một ngoại lệ ạ?
Không!
Tròn Vo mừng húm. Nó lí nhí:
Cháu cũng nghĩ rằng phải tôn trọng các nguyên tắc chứ ạ.
Grừ…gừ…gừ… Con Oskar bắt đầu rít lên trong cổ họng. Con chuột nhồi trên bàn làm nó ngứa mắt.
Mubase chắt lưỡi, bảo đám trẻ lệnh cho con Oskar im lặng.
Gaby vội lấy tay bịt mõm Oskar. Giọng Tarzan nhẹ nhàng:
Con chuột của bác làm Oskar sùng sục lên đấy ạ. Nó là vua săn chuột cống mà.
Bác sĩ Mubase khoe:
Con chuột Hugo này bị chính ta bắn hạ đấy. Nó tác oai tác quái ở đây mấy tuần liền. Thôi nhé, các cháu về đi. Khẽ thôi. Nhớ báo thường trực nghe.
Lại có tiếng gõ cửa. Ông Mubase lại ồm ồm:
Vô đi!
Một nhân viên ăn mặc toàn đồ trắng đi vào, có lẽ là hộ lý. Anh ta nói:
Thưa bác sĩ giám đốc, bệnh nhân ở buồng 26 lên cơn đau tim.
Hãy báo cho bác sĩ Gallstein. Ta ra đó ngay bây giờ.
Tứ quái há hốc miệng ngó viên hộ lý chằm chằm. Trời ạ, gã đó chính là người chạy môtô Nhật đã ghé nhà Clarissa Hoppe chứ đâu.
Tròn Vo tính thì thầm nhưng gót giày của Karl đã đạp nhẹ vào cẳng nó ra dấu im lặng tuyệt đối.
Ra khỏi phòng bác sĩ Mubase, Tarzan bỏ nhỏ với quân sư:
Mày dắt xe đạp ra cổng trước giùm tao. Chờ tao ngoài đó. Lát nữa tao vượt rào ra sau cũng được.
Nói xong hắn cúi thấp người, lủi mất.
***
“Mặt thằng đó y hệt cái đầu bút chì, dù gã có núp trong nón bảo hiểm cũng đố mà nhìn lộn được”. Tarzan vừa chạy vừa độc thoại. Vậy đó, khi không đang đi lùng thằng Gregor cà chớn thì lại tòi ra thằng Đầu Bút Chì. Được rồi, té ra tụi bay đều làm việc ở đây. Nghĩa mà giữa lò nấu Amphetamin của thằng Lotha với khu điều trị của bác sĩ chuyên săn chuột này có thể có đường dây liên lạc chăng? Dù sao phát hiện này cũng là thành công ban đầu đối với Tứ quái cho dù Tròn Vo không được tiếp nhận.
Tarzan vọt lẹ vôi một bụi cây và tiếp tục quan sát xung quanh. Trước mặt hắn là mặt hậu của ngôi nhà màu xanh. Phía sau ít cửa sổ hơn phía trước, một số có rèm che và một số để ngỏ.
Từ vị trí này, hắn dễ dàng quan sát khu cổng. Coi, bạn bè hắn vừa dắt xe đạp đi ra. Gaby dắt Oskar. Lotha có thể trốn ở đâu nhỉ? Tarzan cắn môi nhìn những dãy nhà nhấp nhô giữa khi điều trị rộng mênh mông mà điên đầu. Làm sao có thể lôi đầu nó từ trong một xó xỉnh xa lạ mà hắn chưa bao giờ đặt chấn đến như thế này chớ?
Mắt Tarzan sáng lên khi nghĩ đến chiếc Coupe Nhật bóng lộn. Ừ nhỉ, chiếc xa hơi cáu cạnh của Lotha không thể tự phi tang xuống đáy hồ, thằng ác ôn đó rất máu… xế hộp. Nó cưng cái xe còn hơn cưng ả bồ ruột nữa. Có thể nó giấu cục cưng bằng kim loại đó ở một gara gần đây thôi. Phải lùng cho ra chiếc xe hơi. Lùng ra chiếc Coupe đó coi như tóm được tên tội phạm rồi.
Tarzan lẩm bẩm: “Có lẽ tốt nhất là lục soát toàn bộ khu điều trị này. Viện kiểm sát chưa phát lệnh đó vào lúc này chẳng qua là chưa có bằng chứng thôi.”
Xung quanh không một bóng người. Hắn lom khom đi dọc các bờ tường để vòng ra phía sau khu biệt thự. Ê, các cửa sổ đều có rèm che khó chịu khiến Tarzan chỉ muốn đập bể kính. Đúng lúc hắn đang hoang mang vô kể thì tiếng sủa đùng đục của loài chó Doberman khổng lồ từ một căn nhà phát ra.
Gâu… gâu… gâu…! Tarzan chới với nhìn lên bờ tường lượng sức xem có thể nhảy vọt lên được không nếu con chó đuổi theo. Cũng may mà con chó không… sút chuồng. Nó đã bị nhốt kỹ trong cũi.
Tiếng gầm gừ của con Doberman vẫn đuổi theo Tarzan. Hắn thở phào luồn nhanh ra góc nhà cho đỡ điếc ráy. Thật xúi quẩy cho hắn, tránh vỏ dưa thì đụng… vỏ dừa. Coi, sát bức tường chặt ngang góc nhà thù lù một người đàn ông đang đứng ép dính vào tường. Rõ ràng lão đã theo dõi hắn từ lâu.
Lão này cũng mặc bộ đồ trắng, có lẽ cũng là hộ lý ở đây, có bộ mặt dài như ngựa, râu ria xồm xoàm, lông mày rậm, mũi cà chua.
Ngay tức khăc, Tarzan hiểu rằng mình đang chạm trán ai. Hắn bình tĩnh:
Chào Gregor! Lối ra nhà vệ sinh nam ở chỗ nào vậy?
Cái gì?
Nhà vệ sinh ở đâu? Tôi, tôi…
Tại đây không có nhà cầu cho khác. Mày tìm gì ở khu vực này hả?
Tìm chỗ giải quyết “bầu tâm sự” thôi chớ tìm gì nữa.
Cút. Đừng để tao phải dùng bạo lực.
Lão giơ dùi cui lên và đẩy Tarzan ra hướng cổng. Còn phải hỏi, Tarzan tương kế tựu kế rút dù cho êm chớ sao. Ít ra lão không nghi ngờ hắn. Nếu như bây giờ Lotha xuất hiện thì hắn đã có thể đàng hoàng ra khỏi nơi này.
Lúc gần đến cổng, Gregor đột nhiên nhíu cặp lông mày sâu róm, hạ giọng:
Này, mày vào đây làm gì vậy nhóc?
Tarzan cười vô tư:
Tôi đã gặp ông Mubase về việc xin cho một người vào điều trị, nhưng không được. Tôi đâu biết ở đây chỉ nhận điều trị cho người lớn.
Gregor vẫn nhìn Tarzan với vẻ nghi ngại:
Vậy hả. Thôi, bây giờ thì mời ông biến!
Lão bật nút mở cổng. Và Tarzan “biến” thật, chớ còn phải hỏi.
Cô dược tá Kathi Neimeier làm việc ở nhà bào chế thuốc Ngôi Sao chạy vội ra vườn hoa Auen.
Alfon Tetzlaff, còn gọi là Charlie đang ngồi chờ cô trên một chiếc ghế băng trong vườn hoa.
Kathi ngồi xuống cạnh Charlie, vẫn còn thở hổn hển. Cô gái này 18 tuổi, mặt nhọn như mặt chuột, trán dô.
Charlie tình tứ:
Kìa, em không hôn anh à?
Anh Alfon, hỏng chuyện mất rồi.
Gọi anh là Charlie!
Hỏng hết rồi, anh Charlie ạ.
Cái gì?
Cô gái khóc nức nở:
Charlie ơi, không phải lỗi tại em.
Sao? Không đánh tráo được hai mẫu đó à?
Dạ…
Charlie nhìn chăm chăm ra hồ. Ở đó có khá đông người. Họ đang đua nhau ném thức ăn cho bầy vịt nhởn nhơ trên mặt hồ.
Kathi kể lể:
Sáng nay em tính mang mẫu bột ra nhag bào chế ở ga thì ông chủ cản lại. Ông ấy nói rằng ông ấy có việc phải đến đó, vì vậy không cần em phải nhọc công mang đi xét nghiệm làm gì.
Charlie gầm gừ:
Bố láo quá. Một ông chủ hiệu thuốc mà lại thân hành mang mẫu bột đi xét nghiệm. Lão chủ tiệm Ngôi Sao này phát rồ rồi. Tại sao lão không để em học cho quen dần những việc đó chứ?
Mang mẫu ra hiệu thuốc gần ga thì việc gì cần phải học hả anh?
Charlie nổi cáu:
Vậy là mất toi 1200 mark. 1200 mark, cô hiểu không?
Ôi, Charlie. Quả thật em hoàn toàn không có lỗi.
Ờ ờ… cũng có thể. Này Kathi, thằng choai choai ấy chơi ma túy hả?
Có phải anh định nói đến kết quả phân tích mẫu bột trắng?
Chứ sao nữa, đồ ngốc. Nó là gì? Cocain hay Heroin hay Amphetamin?
Kathi chưng hừng. Cô ấp úng:
Kết quả phân tích luôn được giữ kín. Chỉ có ông chủ và cha mẹ cậu ấy biết thôi.
Hừm.
Anh định báo động cho cái cậu có tên là Eike Draeger ấy biết mối nguy hiểm đang đến với cậu ta à?
Không đời nào.
Kathi cúi gằm mặt, nín thinh. Cô đã quen phục tùng mọi ý kiến của Charlie vô điều kiện. Chưa bao giờ cô dám tự hỏi xem mình làm như thế là đúng hay sai.
Coi, ở phía hồ mọi người vẫn vui thích ném thức ăn cho bầy vịt tung tăng dưới nước. Chẳng ai thèm ngó ngáng tới một thanh niên đang loay hoay chụp ảnh băng ống kính chụp xa. Người thanh niên không chỉ chụp cảnh bài vịt. Anh ta thản nhiên chĩa ống kính về băng ghế mà Kathi và Charlie đang ngồi. Khoảng cách từ người chụp tớ băng ghế cỡ 100 mét, đủ cho đối tượng không thể phát hiện và đủ cho ống kính tê lê thu lại còn chừng một sải tay.
Còn phải hỏi, người say sưa chụp ảnh đó là Sascha Fink chứ sao. Anh chàng nổi tiếng là nhà nhiếp ảnh nghệ thuật của trường nội trú, chưa kể còn là bạn chí cốt của nạn nhân bị tống tiền Eike Draeger.
***
Có trời mới biết vì sao Tròn Vo lại thích cáu quần màu xanh kẻ đỏ sọc. Rõ ràng cái quần đó hoàn toàn chẳng hợp với thân hình khệ nệ của nó chút nào. Đã vậy cu cậu còn xỏ thêm đôi giày thể thao cho êm chân, trông càng tức cười. Tarzan không thể hiểu nổi nhưng Tròn Vo thì hiểu chứ. Nó cười toe giải thích:
Đại ca không biết đó thôi. Tao nghiệm rồi, bộ cánh này thường đem lại may mắn cho tao. Bữa nay tao cũng hy vọng vậy. Nghĩa là ông bác sĩ Mubase ngó tao là ngán liền à.
Chiều hôm ấy, cả băng Tứ quái kéo nhau tới bờ hồ Rohrpfeiffer và lững thững đi lên phí tây, chỗ khu điều dưỡng Mubase. Con chó Oskar cũng được dịp xuất quân, nó vẫy đuôi chạy theo Gaby rối rít.
Tròn Vo phóng “xế điếc” cạnh quân sư Karl. Gió thổi làm cái quần kẻ ô sặc sỡ của nó bay phần phật. Cu cậu hết cười nổi, nhăn nhó khổ sở như bị đau răng:
Đại ca ơi, tao sắp “thí mạng cùi”.
Tarzan vỗ về:
Tao sợ mày lo lắng vô ích đó mập. Hôm qua, lúc phôn cho giám đốc Mubase, tao thấy rõ ràng ông ta chẳng mặn mà gì lắm. Tại sao ông ta lại có vẻ dè dặt đến thế khi có người xin điều trị nhỉ. Không lẽ ông ta muốn mình xin giấy giới thiệu của nghị sũ quốc hội hoặc thủ tướng chăng? Tao phải xuống nước năn nỉ và thưa gửi lễ độ với ông ta hết cỡ, ông ấy mới chịu cho cái hẹn này.
Tròn Vo vẫn ỉu xìu:
Tao vẫn chưa thấy lí do gì để vui vẻ cả. Biết đâu ông ta lại tiếp nhận tao thì tàn đời.
Gaby phát cáu:
Willi này, bạn định chống lại quyết định của cả nhóm hay sao mà cứ ca cẩm hoài vậy?
Không, mình chỉ nghĩ tới những ngày nghỉ thu tuyệt vời và tiếc nuối đôi chút thôi. Cả những bữa cơm thịnh soạn ở nhà nữa chớ. Đó là chưa đến chuyện kỷ luật của cái bệnh viện quái gở này. Này nhé, 6 giờ sáng phải thức dậy tập thể dục, tắm nước lạnh, uống đủ thứ thuốc bằng lá cây hầm bà lằng, chích thuốc bổ vitamin rồi lại bị bắt… ăn chay. Ôi, SOS.
Tarzan không thể nín được cười:
Mày làm tao áy náy quá mập ơi. Sao mày lại không nghị đến sự hồi hộp vẻ vang của một điệp viên trong hàng ngũ đối phương hả? Mày sẽ tìm ra tên Gregor, quan sát những người nghiện ngập và nghĩ ra phương pháp thanh toán một vụ bê bối ma túy lớn nhất thời đại chớ. Chính mày thường tâm sự với ta, không ly kỳ, rùng rợn hồi hộp thì không phải là TKKG kia mà.
Khổ lắm, nói hoài. Cái vụ gián điệp đó đâu có làm tao no bụng được!
Máy Tính đùa:
Hay tao thế chân cho mày nhá. Ở đây chữa được bệnh béo phì thì ắt cũng chữa được bệnh còm.
Tròn Vo chưa chi đã sợ nhiệm vụ vinh quang tuột khỏi tay, bèn ưỡn ngực:
Chẳng thà tao hi sinh. Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, quân sư ạ.
Càng đi về phía tây, đường càng tốt hơn. Đủ mọi loại chim sinh sống bên bờ hồ nơi lau sậy mọc lút đầu người. Từ ca đã hiên lên mờ mờ bức tường cao, trắng toát của khu điều dưỡng. Cả đám đạp xe đến chỗ có rào chắn bằng dây kẽm gai nhọn lểu.
Tarzan nghĩ thầm: Y hệt một nhà tù. Cũng đáng thương cho Tròn Vo thật.
Phía sau hắn, thằng mập đã bớt hiên ngang chuyển sang sắc mặt tái mét. Ê, cổng sắt cao tới 2 mét rưỡi, tận cùng là những thanh sắt chĩa như gươm. Những kẻ tò mò chỉ có thể phóng tia nhìn cỡ 10 mét là đã đụng phải một hàng rào cây cối um tùm. Ngay cạnh cổng có nút bấm chuông và hệ thống để nói chuyện với người ngồi ở phía trong.
Tarzan bấm chuông và nghe ngay tiếng vọng:
Ai đó?
Dạ, cháu là Willi Sauerlich. Bác sĩ giám đốc Mubase có hẹn với tụi cháu lúc 14 giờ 30 chiều nay.
Cảm phiền các cậu đi về bên trái rồi vào ngôi nhà quét sơn xanh.
Cánh cổng tự động mở như lời mời chào Tứ quái. Con Oskar sủa ăng ẳng theo cô chủ bén gót.
Kia kìa, đằng sau hàng rào bằng cây là một vườn hoa cân đối hài hòa. Cây cối được cắt tỉa theo hình tháp, hoặc hình cầu, ngoài ra có nhiều pho tượng đá, chủ yếu là sư tử và các vị tiên nữ. Phía bên phải vườn hoa là ba ngôi nhà lớn, hai tầng, quét sơn trắng, khung cửa sổ sơn xanh. Rất nhiều cửa sổ có chấn song sắt phía ngoài và cũng sơn màu xanh. Đâu đầu cũng thấy ghế băng nhưng hầu như không có người ngồi. Vườn hoa cũng không một bóng người.
Tarzan nói với các bạn:
Có lẽ ở đây mọi người đều phải ngủ trưa, hoặc cả khu điều trị đi nghỉ xa rồi chăng. Vắng như nghĩa địa.
Karl cười:
Bây giờ còn là giờ nghỉ trưa mà đại ca.
Gaby quan sát xung quanh:
Phía bên phải có lẽ là nhà ở của người bệnh. Chắc phải có từ 60 đến 70 buồng cho những người chữa bệnh béo phì hoặc cai nghiện.
Tròn Vo làu bàu:
Giá như mình bị nghiện thì việc tới đây điều trị còn có chút ý nghĩa.
Cả bọn đi về phía ngôi nhà màu xanh nước biển nằm ở phía bên trái và cũng cao hai tâng, mặt nhìn ra phía hồ, cửa sổ khá cao.
Sau ngôi nhà màu xanh hai tầng là một biệt thự nằm sát bờ hồ. Bãi cỏ ở đó được cắt tỉa gọn gàng làm cho hàng cây thấp ngăn con đường với hồ nước thêm thơ mộng.
Gaby thì thầm:
Mọi thứ cực kỳ sạch sẽ chứng tỏ nội quy của họ ở đây rất nghiêm ngặt. Ở đây sẽ tù túng lắm đó.
Tròn Vo được thể lại rên rỉ:
Đó, mọi người vừa thấy đã ngán, vậy mà mình lại phải vô chốn địa ngục này.
Tarzan nói dứt khoát:
Không vào hang cọp sao bắt được cọp hả? Nào, tụi mình đi gặp ông trùm địa ngục.
Tarzan nói là làm. Hắn đi thẳng vào ngôi nhà màu xanh. Ái chà, vẻ đẹp hào nhoáng bên ngoài thật khác xa với không gian buồn bã, u ám bên trong. Coi, một căn buồng nhỏ vừa là phòng thường trực vừa là phòng bảo vệ. Mũi tên chỉ đi tứ phía: lên tầng trên, xuống tầng hầm, phòng khám của bác sĩ Gallenstein, phòng tập thể thao số 1, phòng tắm hơi nữ, phòng khám của bác sĩ Czernuetzko, phòng viện trưởng, phòng hành chánh, phòng mát xa…
Người thường trực có khuôn mặt đầy những mạch máu li ti màu đỏ ra đón khách. Ông ta hất hàm:
Các người làm sao vào được nơi này, hả? Cần gặp ai vậy?
Tarzan nhũn nhặn:
Chú quên hồi nãy cháu có bấm chuông và được chú hướng dẫn vào đây sao? Bác sĩ Mubase đã đồng ý điều trị cho ông bạn béo phì Willi Sauerlich của tụi cháu.
Tròn Vo giơ tay:
Nạn nhân là cháu đây, thưa chú.
Chú mày phải dùng chữ cho đúng. Phải nói là bệnh nhân nghe chưa? Thế người lớn đâu?
Chắc chú định nói bố mẹ bạn ấy?
Phải, người đỡ đầu, người có trách nhiệm nuôi nấng. Họ đâu?
Tarzan bắt đầu bực bội:
Tụi cháu không hiểu ý của chú. Chú cần gì phải quan tâm tới việc ba Willi hiện giờ đang ở trên sân gôn hay trên máy bay chớ. Chú làm ơn cho biết bác sĩ Mubase hiện đang ở đâu thì tốt hơn.
Người nhân viên thường trực hậm hực chỉ vào một lối đi:
Theo lối đó. Nhưng ở đây cấm không cho đem chó vào.
Tarzan đáp tỉnh queo:
Con Oskar không phải là chó, nó chỉ hơi giống chó thôi. Nó sẽ biết thành con sói nếu ai gây chuyện với nó đấy ạ.
Nói rồi hắn đi thẳng, kéo theo cả hai thầy trò Gaby. Ê, con cẩu Oskar như hiểu được ý Tarzan. Lúc lướt qua mặt người thường trực, nó vờ nhe nanh ra dọa khiến ông này hoảng hồn lùi lại.
Tarzan gõ vào một cánh cửa có đề tên bác sĩ Mubase. Một âm thanh ồm ồm vọng ra.
Mời vào!
***
Đặt chân vào căn phòng rông cao và sáng sủa này, điều đầu tiên đậo vô mắt Tarzan là hình ảnh bác sĩ Mubase. Ông ta khoảng 50 tuổi có cái đầu to tướng và cái trán hói bóng lưỡng. Đôi mắt lạnh như băng nhìn không chớp vào người đối diện sau cặp kính trắng không có viền. Một bên tai ông ta có tật, xoắn tít vào nhau.
Mubase ngồi như tượng sau một chiếc bàn rộng khoảng 4 mét. Trên bàn có một loạt máy điện thoại và máy đọc cho thư ký ghi chép. Còn nhiều thứ linh tinh khác thường thấy trong các văn phòng.
Chỉ có một thứ khác thường là con chuột nhồi đặt ngay trên bàn.
Các cháu muốn gặp ta hả?
Tarzan điềm đạm hơn bao giờ hết:
Vâng. Tối qua cháu đã trao đổi qua điện thoại với bác sĩ về việc đăng ký điều trị cho bạn Willi Sauerlich.
Vậy cậu là Peter Carsten?
Đúng, thưa bác.
Trong điện thoại, giọng cậu có vẻ già dặn hơn, nghe như giọng người lớn.
Tarzan giới thiệu từng đứa trong nhóm, hắn chỉ lơ càng không nhắc gì đến Oskar.
Mubase phán một câu cụt lủn:
Ở đây không có chữa bệnh cho trẻ em và thanh thiếu niên.
Gaby xen vào:
Nhưng bạn Willi của tụi cháu rất cần giảm trọng lượng ngay theo yêu cầu của gia đình. Mà khu điều trị của bác sĩ rất có uy tín…
Không nói nhiều lời. Đây hoàn toàn không phải là chỗ giành cho cậu ấy. Chúng tôi chỉ nhận người lớn.
Bác sĩ không thể dành cho bạn cháu một ngoại lệ ạ?
Không!
Tròn Vo mừng húm. Nó lí nhí:
Cháu cũng nghĩ rằng phải tôn trọng các nguyên tắc chứ ạ.
Grừ…gừ…gừ… Con Oskar bắt đầu rít lên trong cổ họng. Con chuột nhồi trên bàn làm nó ngứa mắt.
Mubase chắt lưỡi, bảo đám trẻ lệnh cho con Oskar im lặng.
Gaby vội lấy tay bịt mõm Oskar. Giọng Tarzan nhẹ nhàng:
Con chuột của bác làm Oskar sùng sục lên đấy ạ. Nó là vua săn chuột cống mà.
Bác sĩ Mubase khoe:
Con chuột Hugo này bị chính ta bắn hạ đấy. Nó tác oai tác quái ở đây mấy tuần liền. Thôi nhé, các cháu về đi. Khẽ thôi. Nhớ báo thường trực nghe.
Lại có tiếng gõ cửa. Ông Mubase lại ồm ồm:
Vô đi!
Một nhân viên ăn mặc toàn đồ trắng đi vào, có lẽ là hộ lý. Anh ta nói:
Thưa bác sĩ giám đốc, bệnh nhân ở buồng 26 lên cơn đau tim.
Hãy báo cho bác sĩ Gallstein. Ta ra đó ngay bây giờ.
Tứ quái há hốc miệng ngó viên hộ lý chằm chằm. Trời ạ, gã đó chính là người chạy môtô Nhật đã ghé nhà Clarissa Hoppe chứ đâu.
Tròn Vo tính thì thầm nhưng gót giày của Karl đã đạp nhẹ vào cẳng nó ra dấu im lặng tuyệt đối.
Ra khỏi phòng bác sĩ Mubase, Tarzan bỏ nhỏ với quân sư:
Mày dắt xe đạp ra cổng trước giùm tao. Chờ tao ngoài đó. Lát nữa tao vượt rào ra sau cũng được.
Nói xong hắn cúi thấp người, lủi mất.
***
“Mặt thằng đó y hệt cái đầu bút chì, dù gã có núp trong nón bảo hiểm cũng đố mà nhìn lộn được”. Tarzan vừa chạy vừa độc thoại. Vậy đó, khi không đang đi lùng thằng Gregor cà chớn thì lại tòi ra thằng Đầu Bút Chì. Được rồi, té ra tụi bay đều làm việc ở đây. Nghĩa mà giữa lò nấu Amphetamin của thằng Lotha với khu điều trị của bác sĩ chuyên săn chuột này có thể có đường dây liên lạc chăng? Dù sao phát hiện này cũng là thành công ban đầu đối với Tứ quái cho dù Tròn Vo không được tiếp nhận.
Tarzan vọt lẹ vôi một bụi cây và tiếp tục quan sát xung quanh. Trước mặt hắn là mặt hậu của ngôi nhà màu xanh. Phía sau ít cửa sổ hơn phía trước, một số có rèm che và một số để ngỏ.
Từ vị trí này, hắn dễ dàng quan sát khu cổng. Coi, bạn bè hắn vừa dắt xe đạp đi ra. Gaby dắt Oskar. Lotha có thể trốn ở đâu nhỉ? Tarzan cắn môi nhìn những dãy nhà nhấp nhô giữa khi điều trị rộng mênh mông mà điên đầu. Làm sao có thể lôi đầu nó từ trong một xó xỉnh xa lạ mà hắn chưa bao giờ đặt chấn đến như thế này chớ?
Mắt Tarzan sáng lên khi nghĩ đến chiếc Coupe Nhật bóng lộn. Ừ nhỉ, chiếc xa hơi cáu cạnh của Lotha không thể tự phi tang xuống đáy hồ, thằng ác ôn đó rất máu… xế hộp. Nó cưng cái xe còn hơn cưng ả bồ ruột nữa. Có thể nó giấu cục cưng bằng kim loại đó ở một gara gần đây thôi. Phải lùng cho ra chiếc xe hơi. Lùng ra chiếc Coupe đó coi như tóm được tên tội phạm rồi.
Tarzan lẩm bẩm: “Có lẽ tốt nhất là lục soát toàn bộ khu điều trị này. Viện kiểm sát chưa phát lệnh đó vào lúc này chẳng qua là chưa có bằng chứng thôi.”
Xung quanh không một bóng người. Hắn lom khom đi dọc các bờ tường để vòng ra phía sau khu biệt thự. Ê, các cửa sổ đều có rèm che khó chịu khiến Tarzan chỉ muốn đập bể kính. Đúng lúc hắn đang hoang mang vô kể thì tiếng sủa đùng đục của loài chó Doberman khổng lồ từ một căn nhà phát ra.
Gâu… gâu… gâu…! Tarzan chới với nhìn lên bờ tường lượng sức xem có thể nhảy vọt lên được không nếu con chó đuổi theo. Cũng may mà con chó không… sút chuồng. Nó đã bị nhốt kỹ trong cũi.
Tiếng gầm gừ của con Doberman vẫn đuổi theo Tarzan. Hắn thở phào luồn nhanh ra góc nhà cho đỡ điếc ráy. Thật xúi quẩy cho hắn, tránh vỏ dưa thì đụng… vỏ dừa. Coi, sát bức tường chặt ngang góc nhà thù lù một người đàn ông đang đứng ép dính vào tường. Rõ ràng lão đã theo dõi hắn từ lâu.
Lão này cũng mặc bộ đồ trắng, có lẽ cũng là hộ lý ở đây, có bộ mặt dài như ngựa, râu ria xồm xoàm, lông mày rậm, mũi cà chua.
Ngay tức khăc, Tarzan hiểu rằng mình đang chạm trán ai. Hắn bình tĩnh:
Chào Gregor! Lối ra nhà vệ sinh nam ở chỗ nào vậy?
Cái gì?
Nhà vệ sinh ở đâu? Tôi, tôi…
Tại đây không có nhà cầu cho khác. Mày tìm gì ở khu vực này hả?
Tìm chỗ giải quyết “bầu tâm sự” thôi chớ tìm gì nữa.
Cút. Đừng để tao phải dùng bạo lực.
Lão giơ dùi cui lên và đẩy Tarzan ra hướng cổng. Còn phải hỏi, Tarzan tương kế tựu kế rút dù cho êm chớ sao. Ít ra lão không nghi ngờ hắn. Nếu như bây giờ Lotha xuất hiện thì hắn đã có thể đàng hoàng ra khỏi nơi này.
Lúc gần đến cổng, Gregor đột nhiên nhíu cặp lông mày sâu róm, hạ giọng:
Này, mày vào đây làm gì vậy nhóc?
Tarzan cười vô tư:
Tôi đã gặp ông Mubase về việc xin cho một người vào điều trị, nhưng không được. Tôi đâu biết ở đây chỉ nhận điều trị cho người lớn.
Gregor vẫn nhìn Tarzan với vẻ nghi ngại:
Vậy hả. Thôi, bây giờ thì mời ông biến!
Lão bật nút mở cổng. Và Tarzan “biến” thật, chớ còn phải hỏi.
/703
|