Giờ thì Tarzan đã biết gã mặc complê trắng đỏ có tên là Martin. Gã đứng ở cửa nhà.
Vừa có tiếng chuông. Trắng Đỏ bèn ghé miệng nói vào máy truyền âm, bằng tiếng nước ngoài:
- Buenas noches (chào buổi tối).
Ái chà, tiếng Tây Ban Nha. Tarzan có học qua ngoại ngữ này. Martin ấn vô nút mở cổng, lại nói tiếp:
- Vada sempre diritto (xin cứ lái xe vào).
Tarzan lách mình ra ngoài và lên xe đạp. Khi ngoái lại, hắn sửng sốt bởi Mortius cũng đã ló mặt ra giữa tiền sảnh, hai tay mập ú chống nạnh. Ả tình nhân xinh đẹp và Martin đứng hai bên như hai cận thần. Trời đất, rõ ràng Mortius đuổi khéo hắn đi để tiếp những người khách Tây Ban Nha.
Khi đạp xe ra phía cổng, Tarzan đi sát qua chiếc Limousine sẫm màu đang chầm chậm lăn bánh vào, và nhìn được trong xe qua cửa sổ cạnh người lái. Có bốn người đàn ông cả thảy. Hai người ngồi trước thì một là tài xế mang nhân dạng của thổ dân Bắc Mỹ với hàng ria đen trên khuôn mặt đầy sẹo. Hai người ngồi phía bên kia xe, Tarzan không nhìn rõ, nhưng còn gã đàn ông ngồi phía sau hất mặt về phía hắn thì… lạy Chúa, hắn mới liếc sơ cũng đã đủ cứng hàm.
Đúng rồi! Cặp mắt đen sắc nhọn dính trên gương mặt rám nắng như da thuộc, gợi nhớ đến loài thằn lằn - thứ da sừng! Cặp mắt kia với chỗ sống mũi gẫy ngang, môi mỏng như sợi chỉ kia, nếu không phải là tướng Fuentedos – Con Thằn Lằn Thép thì còn là ai nữa chớ.
Y chính là ông tướng khát máu nhất Nam Mỹ. Tarzan vừa thấy ảnh y in trên báo sáng nay.
Fuentedos là kẻ đang nắm quyền lực tại cộng hòa K. thuộc Mỹ La Tinh, nơi các phóng viên báo chí e rằng sẽ xảy ra một cuộc tắm máu lớn vì dân chúng ở đó đang thường xuyên chống lại chính quyền tàn bạo.
Ồ, phải quan sát xem sao mới được!
Tarzan nghĩ và giả vờ đạp xe thong thả rồi lủi con ngựa sắt thật lẹ vô những bụi cây, quăng mình xuống vạch kẽ lá quan sát Con Thằn Lằn Thép.
Kia kìa, chiếc Limousine đã tắt máy trước biệt thự khổng lồ. Ngay lập tức, hai gã cận vệ tấp xuống xe, thọc tay vào nách trái áo vét ngó dáo dác. Chúng không rút súng ra. Rõ ràng chúng chẳng phát hiện ra một thích khách nào.
Bây giờ mới đến phiên Fuentedos đủng đỉnh bước xuống xe. Khác với ảnh đăng trên báo, hôm nay y không mặc quân phục cấp tướng gắn đủ 22 huân chương tự phong thưởng mà chơi bộ complê màu sẫm, sơ mi trắng, cà vạt vàng. Trong thời trang mới mẻ này, y giống như một con quỷ giấu móng vuốt.
Adolf Mortius Bố dang tay vội vã xuống các bậc thang.
Tarzan bất giác giơ ngón tay trỏ chỉa vào Fuentedos. Pằng! Ừ nhỉ, giá mà có một con chó lửa thực ở đây là Con Thằn Lằn Thép tiêu đời. Tên tướng khát máu đổ gục xuống và 3 triệu nhân loại bị bóc lột tận xương tủy ở nước cộng hòa K. sẽ phục sinh.
Mortius cố tỏ ra niềm nở nhưng không biết tiếng Tây Ban Nha, phải trông vào Trắng Đỏ - Martin phiên dịch. Còn Martin bảnh bao thì cứ dịch xong một câu là lại một lần cúi gập người xuống.
Xem ra thì Thằn Lằn Thép chẳng để ý gì đến Martin lẫn Mortius. Y đã hôn tay ả Edith Pressler tới lần thứ ba. Sau đó thì cả đám lục tục kéo vào nhà. Trừ gã lái xe. Tên tài xế lẻ loi này ngó trước ngó sau khá cẩn thận rồi kéo cao ống quần lên đến tận đầu gối, lòi ra một hộp sắt dẹp buộc ở bắp chân. Gã moi trong hộp một thứ bột gì đó bỏ trên lòng bàn tay rồi nâng lên mũi hít lấy hít để.
Cocain! Ma Túy! Rõ ràng tên lái xe xài ma túy.
Trong khi gã tài xế phê “mút chỉ cà tha” thì Tarzan lặng lẽ dắt xe đạp bước đi. Thu hoạch như thế cũng đã quá đủ. Rõ ràng Mortius có quan hệ với tên tướng sát nhân Fuentedos. Và đây là một cuộc thăm viếng lén lút. Mortius muốn đổ bộ mặt hàng hóa chất lên thị trường Mỹ La Tinh của tên tướng này chăng?
Lúc Tarzan ra đến nơi thì cổng đã tự động đóng lại. Có trời mở. Hắn đành đi dọc hàng rào, chọn một chỗ cao ngang đầu, nâng xe thả ra ngoài, đoạn leo ra.
Chân vừa chạm đất, hắn đã được một ông già dắt chó đứng bên kia đường tiếp đón.
- Này, trộm hả?
- Ồ không. Cháu là khách của ông Mortius. Nhưng cháu chưa kịp ra thì cổng đã đóng. Mà cháu thì không muốn làm phiền ông Mortius và anh chàng Martin của ông ấy.
Ông cụ lại gần hắn:
- Cháu nói Martin nào? Có phải Martin Dramp không?
- Dạ, có lẽ..
- Một kẻ tồi tệ hết sức. Tôi thật không hiểu vì sao cái ông Mortius lại chứa chấp y ở trong nhà. Có lẽ vì bà Pressler.
- Bà ta có liên quan đến Martin ạ?
- Bà Pressler có họ chính thức là Dramp. Pressler vốn là họ của người chồng đã ly dị. Martin Dramp là em ruột của bà ấy. Ê, Berthold, bắt tay cậu đây đi nào.
Con cẩu có lẽ tuổi thọ cũng gần bằng ông lão, ánh mắt thân ái, mệt mỏi. Lúc này nó ngồi xuống, giơ một chân cho Tarzan.
Thủ lĩnh TKKG cười, búng chân và xoa đầu nó:
- Chào mày, Berthold! Cháu yêu chó, và các loài vật nói chung, thưa ông.
Ông già cực kỳ hài lòng. Ông khen:
- Thế là phải, phải lắm. Ta là hầu tước Felshart Frunz.
- Còn cháu là Peter Carsten, thường gọi là Tarzan ạ.
Rồi Tarzan nhảy lên xe đạp:
- Tiếc là cháu phải đi. Chúc ông một đêm ngon giấc, thưa ông Frunz.
- Cả cháu nữa, con trai của ta ạ.
*
Tarzan về đến nhà, thấy một chiếc BMW lớn màu xám đậu trước cửa nhà. Chiếc xe này không lạ lùng gì đối với hắn. Chắc chắn là xe của ông bà Manfred và Anna Beheims. Hai ông bà giám đốc kỹ thuật của một xí nghiệp chế tạo máy này vốn là chỗ bạn bè chí cốt với má hắn. Bà Anna năm nào cũng theo học cùng một lúc ít nhất ba khóa học khác nhau của trường đại học Nhân Dân. Ấy thế mà bà vẫn thừa thời gian rảnh rỗi, đầu đuôi cũng tại hai vợ chồng lớn tuổi này không có con cái để săn sóc. Ông chồng Manfred thường nói đùa với mọi người là sẽ nhận Tarzan làm con nuôi.
Đó là những kỷ niệm vụn vặt đã qua, còn lúc này bước vào phòng khách, Tarzan chỉ thấy mỗi mình bà Anna đang rù rì với dì Marion mà không có ông chồng. Hắn lễ phép:
- Chào cô, chào dì ạ.
Bà Anna đứng dậy, mắt rưng rưng lệ:
- Ôi Peter Carsten. Thật không hiểu nổi. Sao chúng lại chọn đúng vào Susanne chứ?
Tarzan lặng yên cho bà Anna ôm hắn. Người phụ nữ có mái tóc vàng cắt ngắn 36 tuổi này còn cao hơn cả hắn. Dễ chừng bà cao đến 1 mét 80, kể cả đôi giày cao gót.
Tarzan đợi tới lúc bà buông hắn ra:
- Cám ơn cô Anna. Chắc dì Marion đã nói với cô điều cháu phỏng đoán phải không ạ? Bây giờ, cháu vẫn nghĩ như vậy, mặc dù ông Mortius đã khẳng định bọn bắt cóc má cháu chỉ nhằm mục đích tống tiền thuần túy. Để chứng minh cho khẳng định ấy, ông ta còn nói sẽ tặng không cho cháu 500.000 mark tiền chuộc mạng. Ông ta còn bảo bọn bắt cóc cũng đoán chừng ông ta sẽ chi tiền ra, vì thiên hạ đều biết ông ta không đời nào bỏ mặc các cộng sự của mình trong hoạn nạn…
Dì Marion bàng hoàng:
- Cháu nói gì thế?
Bà Anna cười hoài nghi:
- Lão Mortius mà hào phóng đến như vậy à? Không có chuyện hoang đường đó đâu Tarzan.
- Vậy mà có, thưa cô.
Tarzan chậm rãi kể lại cho hai người lớn đáng kính nghe mọi chuyện. Dì Marion buột miệng:
- Lão chủ Mortius ấy “bần” khét tiếng. Lão keo kiệt đến mức độ không mướn người ở vì sợ tốn tiền uổng. Một con người cư xử tệ hại như lão khó lòng mà rộng rãi đột ngột. Thú thật với cháu, dì chẳng thể nào hiểu nổi chuyện này. Cố nhiên dì rất mừng nếu quả đúng như vậy, vì má cháu sẽ gặp may.
Tarzan nói qua kẽ răng:
- Đó là nếu bọn bắt cóc chỉ cần tiền. Còn nếu sau vụ này còn có gì nữa, thì có thể chúng nhận tiền mà vẫn giữ má cháu.
Bà Anna chuyển đề tài:
- Chú Manfred gởi lời chào cháu. Chú còn ở Tokyo đến thứ tư mới về. Vụ má cháu bị mất tích khiến chú rất sốt ruột. Chú yêu cầu cô thông tin thường xuyên cho chú.
- Còn chuyện này nữa ạ. Khi cháu đặt vấn đề sự biến mất của má cháu có thể liên quan đến việc làm ăn bí mật của hãng “Hóa Chất Thời Mới” không, thì Mortius khó chịu thấy rõ. Không hiểu có gì mờ ám không đây. Và liệu tên độc tài Fuentedos có liên quan gì không.
Dì Marion ngơ ngác:
- Tên độc tài nào?
- Con Thằn lằn Thép - tướng Fuentedos!
Hắn kể lại cuộc viếng thăm dinh thự Mortius của mấy người khách Mỹ La Tinh. Hai người đàn bà sững sờ. Bà Anna lắp bắp:
- Cháu có chắc là y không?
- Chắc chắn một trăm phần trăm. Trừ khi Fuendetos có một người anh em sinh đôi. Nếu cháu nhớ không lầm thì nhà máy mà má cháu đang làm vốn đứng đầu thế giới trong lãnh vực sản xuất thuốc trừ sâu bọ. Mortius được các nhà bảo vệ môi trường ca tụng hết lời vì thuốc trừ sâu của ông ta không độc hại đối với người, súc vật, cây cỏ…, chỉ diệt sâu bọ thôi.
Bà Marion gật đầu:
- Ờ, dì cũng có nghe vậy, mặc dù quả tình dì thật khó hình dung nổi các loại hóa chất đó mà hoàn toàn không độc.
- Cách gì thì cháu cũng phải tìm cho ra bọn bắt cóc. Giá mà ở đây có thêm “ba cái đầu” của các bạn cháu. Tụi cháu là một nhóm đã được thử thách mà.
Tarzan nhìn bà Marion có ý hỏi. Nhưng đã không có ai gọi điện đến.
Bà Anna bỗng đặt tách trà xuống:
- Có điều này nữa Tarzan ạ. Bà giúp việc ở nhà cô nói lại với cô rằng 3 giờ chiều hôm qua má cháu có gọi phôn đến muốn gặp cô nhưng cô đã đi tập thể dục nhịp điệu. Bà ấy bảo má cháu có vẻ rất xúc động, và hẹn tối sẽ gọi lại vì có chuyện gì đó quan trọng.
Tarzan thất vọng:
- Nhưng má cháu không nói là chuyện gì sao cô?
- Không. Chắc má cháu không muốn nói qua bà giúp việc của cô.
Tarzan quay sang dì Marion:
- Vậy má cháu không gọi cho dì sao?
- Có thể có, nhưng dì lại vắng nhà suốt buổi chiều. Nhà dì không có điện thoại trả lời tự động. Thế là rõ. Chiều qua chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, mà là ở “Hóa Chất Thời Mới”. Và chuyện đó đã dẫn đến việc má cháu bị bắt cóc chỉ hai giờ sau.
Bà Anna lại chợt nhớ ra:
- À, còn có một từ này, má cháu đã nói với bà giúp việc của cô, nhưng tối nghĩa lắm.
- Từ gì ạ?
- Má cháu nhờ bà ấy nhắn với cô hỏi chú Manfred xem chú có biết gì về “Silendce Worior” không.
Tarzan nghĩ ngợi:
- Ồ, cháu nghĩ rằng bà giúp việc không biết tiếng Anh nên nói lộn thôi. Từ má cháu nhắn có thể là “SILENT WARRIOR”. Có nghĩa là “NGƯỜI LÍNH THẦM LẶNG”.
Bà Marion mỉm cười:
- Nghe như tên một cuốn phim nói về chiến tranh tình báo ấy.
- Hoặc là một cuốn sách viễn tưởng, đúng không dì. Và cũng có thể là một hỏa tiễn nguy hiểm mang đầu đạn hạt nhân “Silent Warrior” nữa chớ. Ồ, cháu vô cùng cám ơn bà giúp việc đãng trí của cô, cô Anna ạ.
Hai người đàn bà tròn mắt trong khi Tarzan sôi nổi nói tiếp:
- Cháu nghĩ “Silent Warrior” thế nào cũng có dính dáng gì đó với Con Thằn Lằn Thép.
Họ cùng im lặng. Mỗi người theo đuổi ý nghĩ của mình.
Sau cùng, bà Marion nói:
- Peter này, dì đã gọi điện cho cảnh sát rồi. Ông thanh tra Frederlein rất vui khi nghe dì báo tin Susanne đã trở về sau một chuyến du lịch không báo trước.
Đúng lúc đó chuông điện thoại ngoài sảnh vang lên. Tarzan vội chạy ra.
- Cám ơn dì. Hình như là các bạn cháu gọi.
*
Edith Pressler chờ cho chiếc Limousine nhãn hiệu Hoa Kỳ lao khỏi ngôi biệt thự mới nhổ nước bọt.
- Lão tướng quân bạn của anh tởm quá. Y cứ lén véo em hoài. Em sẽ không bao giờ ngồi cạnh lão nữa.
Mortius đánh trống lảng:
- Thì phải hy sinh con tép để bắt con tôm chớ cưng.
Martin Damp, vẫn mặc bộ Trắng Đỏ, cười nham nhở:
- Để có 30 triệu đô-la thì chấp tất, bà chị ạ. Mà lại khỏi nộp thuế nha. Sẽ chẳng ma nào biết nếu lão đó chuyển tiền vào tài khoản của anh bên Thụy Sĩ, Adolf ạ.
Mortius phẩy tay:
- Cậu sẽ có phần chia, Martin à. Yên tâm đi.
Edith cười:
- Tôi cứ tưởng hai người kia là vệ sĩ của lão. Té ra họ đều là bộ trưởng trong chính phủ ấy. Bộ trưởng gì mặt mày như ăn cướp. Đúng là một lũ hút máu ở K. Thật tiếc, một đất nước có bờ biển đẹp tuyệt vời đến thế.
Martin cười ha hả và đóng cửa lại. Gã không thích xen vô những thứ giải trí ruồi bu của bà chị nõn nường.
Mortius đứng tì tay lên bệ lò sưởi đã gần tàn, hất hàm:
- Nào, quí vị nghĩ gì về thằng nhóc lúc nãy đây?
Martin nhún vai:
- Nó quá khôn ngoan, đến mức đáng ngạc nhiên đó.
Edith xoa xoa bên sườn, nơi còn những vết bầm do các cú véo của Con Thằn Lằn Thép, cười nhạt:
- Khôn ngoan hả. Mình đâu có bắt buộc phải làm theo dự kiến ban đầu chớ.
Mortius gầm gừ:
- Tôi biết. Cô chỉ khoái chúng ta xóa sổ Susanne Carsten thôi chớ gì?
- Còn phải hỏi. Vậy là thông minh nhất đó anh yêu ạ.
- Thủ tiêu Susanne đâu có khó gì. Nhưng chỉ là cách cuối cùng thôi. Trước hết hãy làm theo cách của tôi đã.
Martin sầm mặt:
- Mụ đàn bà ấy nắm anh trong tay, Adolf à. Mụ chỉ hé miệng là anh đi đời. Chỉ vì sơ suất một chút mà tới nông nỗi đó. Nhưng còn chữa làm sao được nữa. Chúng ta không còn cách nào khác để bịt miệng mụ nên tôi mới phải ra tay. Chỉ cần một tấm giẻ tẩm Chloroform là mụ mềm nhũn. Mụ chưa biết ai đã bắt cóc mụ, nhưng nếu chúng ta cứ chần chừ mãi thế nào mụ cũng đoán ra. Rủi mụ nghĩ ra mối liên quan giữa hai sự việc…
Mortius lạnh lùng:
- Tôi biết. Trước mắt, chúng ta chỉ cần thu xếp xong phi vụ với Fuentedos và xóa mọi dấu vết ở chi nhánh của hãng bên Italia có liên quan đến “Silent Warrior”. Sau đó thì Susanne Carsten được thả ra và sẽ chẳng bao giờ bà ta dám quên ơn tôi về vụ tiền chuộc, cho nên…
Martin hóng hớt đỡ lời:
- Cho nên mụ sẽ ngậm tăm mãi mài và cúc cung tận tụy làm việc cho anh mãn đời chớ gì. Công nhận kế hoạch của anh cũng siêu đó. Hê hê.
Martin quay sang bà chị khều nhẹ:
- Chị thấy chưa Edith, Những nhà doanh nghiệp lớn của nước ta cũng vậy cả đó. Họ quyên góp cho người nghèo nửa triệu, bằng cách móc túi phải bỏ sang túi trái thôi. Ha ha ha ha!
Moetius không hưởng ứng trận cười:
- Khi được thả ra, thế nào Susanne Carsten cũng sẽ hỏi lại tôi về cái gọi là “Silent Warrior”. Bà ta là người có cá tính và nguyên tắc. Khó mua chuộc. Nhưng tôi sẽ bông đùa một câu chuyện tiếu lâm để xí xóa, hả? Chẳng hạn tôi nói rằng Vito Tagletti, giám đốc chi nhánh của chúng ta bên Italia đã bày ra trò “Silent Warrior” để hù mọi người chơi. Vito sẽ tình cờ có mặt ở đây và xác nhận mọi chuyện. Anh ta vốn là người cũng hay đùa lắm.
Edith cười mỉa:
- Em biết. Dù cà 3 triệu người có lăn ra chết trước mặt Vito, anh ta vẫn cứ cười như thường chớ gì.
Mortius gắt:
- Vậy cô muốn anh ta cắn rứt lương tâm chăng? Nếu Fuentedos không nhận được ở chúng ta thứ mà y muốn, y vẫn có thể kiếm được ở chỗ khác kìa. Vậy hà cớ gì chúng ta không kiếm chác khi có cơ hội chớ?
Martin vội hùa theo:
- Rõ quá còn gì. Không phải vô cớ mà anh trở thành nhà công nghiệp lớn đâu ông anh rể à.
Edith cười nũng nịu:
- Em đâu có trách anh, anh yêu. Vì 30 triệu đô-la lợi nhuận, em sẵn sàng xóa sổ cả một phần trái đất. Có tiếc là tiếc những bãi biển đẹp thôi.
Mortius nhếch mép. Edith phẩy phẩy bàn tay điệu đà.
Martin cười đắc ý:
- Mình cạn thêm một ly mừng cú làm ăn trúng tới 30 triệu đô này chứ. Tôi làm phiên dịch cũng ngon, hả?
- Chẳng có gì là lạ, nếu tôi cũng sống 5 năm bên Trung Mỹ như cậu.
- Hê hê, nhưng còn lâu chị mới dám làm quen với tướng quân Anastasio Fuentedos. Chị sẽ tránh xa y, vì sợ bị véo mà. Chỉ có kẻ hèn này mới đủ mưu mẹo làm y tin cậy. Sau đó chỉ cần có một ông anh rể như anh nữa thôi, Adolf ạ. Vậy là có ba chục triệu ngon cơm.
Ba cái ly cụng nhau chan chát. Mortius lại hỏi:
- Này, vậy chúng ta sẽ làm gì với thằng nhãi con mụ Susanne đây?
Martin gật gù:
- Để nó cho tôi xử. Anh hãy giải quyết vụ Vito cho xong đi.
- Ê… hèm, tôi vừa điện thoại cho Vito. Chậm nhất là thứ năm, các thùng đã lên tàu ở Genua.
- Nếu thế thì thằng nhãi sẽ phải trao tiền vào tối mai. Khuya chủ nhật là hợp lẽ trời nhất, giờ đó nhân loại đứng đắn đều đi nằm sớm để thứ hai còn bắt đầu tuần làm việc. Tôi gọi điện cho nó nhé?
Mortius gật đầu:
- Hãy bảo nó rằng nó thường xuyên bị theo dõi, rằng… Mà thôi, đã bàn cả rồi còn gì. Anh cứ thế mà làm đi.
*
Tarzan nhấc ống nghe lên, hồi hộp chờ đợi giọng nói thân thương của Gaby, hay tối thiểu cũng của Tròn Vo và Karl.
Nhưng hắn đoán trật lất. Thay vào đó là một cơn ác mộng. Chứ sao nữa, tên bắt cóc lại rít qua kẽ răng:
- Mày ở nhà một mình chứ?
- Ồ, không hẳn vậy. Còn có hai bà bạn của má tôi đến chơi.
- Họ biết chuyện bà già mày rồi hả?
- Dĩ nhiên.
- Hãy nói hai mụ im lặng.
- Nói rồi.
- Vụ bọn cớm, mày giải quyết ra sao?
- Như ý ông muốn. Bà Marion Thebes đã thông tin cho cảnh sát rằng má tôi đã trở về an toàn.
Tên bắt cóc đổi âm vực, giọng gã như vọng lên từ đáy mồ:
- Tốt. Nhưng mày đã làm những gì nữa hả thằng nhãi?
- Tôi hả? Chẳng làm gì cả.
- Nói láo. Tụi tao theo dõi mày. Mày đã mò đến lão chủ hãng Mortius!
- À, đúng vậy. Có điều tôi chỉ đến đó để thăm xã giao chớ có làm gì đâu.
- Đừng xạo sự. Nói coi, mày đã làm gì ở đó hả?
- Rất đơn giản. Tôi đã kể với ông ta chuyện má tôi bị bắt cóc. Ông ta có vẻ cũng tán thành việc tôi đã không lôi cảnh sát vào cuộc. Và rồi tôi còn được một phen ngạc nhiên.
- Một phen ngạc nhiên hả? Để tao đoán coi nào! Mortius phát hoảng khi nghe tin đó chớ gì. Lão có òa lên khóc không? Hay đùng đùng lên cơn thịnh nộ? Dù thế nào, tao đoán nhé, lão cũng làm mọi cách để bà già mày về, đúng không? Thậm chí, tao còn cho rằng lão dám bỏ ra 500.000 mark nữa kia. Đúng không?
Tarzan cau mày. Té ra tên bắt cóc “chấm” má của mình chỉ nhằm mục đích rúc rỉa tiền túi lão Mortius. Hắn cảm thấy khó chịu.
- Ông đoán gần đúng. Tuy nhiên đến giờ tôi vẫn chưa cầm 500.000 mark trong tay.
- Đừng lo. Rồi mày sẽ được cầm thôi. Lão Mortius uy tín lắm. Tụi tao biết trước lão sẽ đưa tiền cho mày mà.
- Tại sao vậy?
- Bởi vì Mortius trồng cây si bà già mày. Mày hiểu trồng cây si là thế nào chưa? Là mê như điếu đổ ấy. Lão mê bà già mày và đây là lúc lão chinh phục trái tim bà ta bằng 500.000 mark. Hiểu chưa con?
- Chó chết!
- Đừng nguyền rủa tao, thằng ranh. Tao vẫn có thể giết bà ta nếu mày phản thùng. Nhớ đó.
- Nhớ rồi.
- Đó. Tiền của bà già mày là ở chỗ đó. Lão Mortius là một cái kho vô tận của ngân hàng mà bà già mày lúc nào cũng có thể moi được, nếu cần.
- Ông còn bảo má tôi có những việc làm ăn mờ ám kia mà.
- Mày muốn biết cụ thể thì đợi mà hỏi chính má mày. Tao chỉ muốn khoanh vùng cuộc nói chuyện bữa nay trong một chữ “tiền”.
Tarzan thận trọng hỏi:
- Quả thật là chuyện này… chỉ vì tiền thôi sao?
- Chứ còn vì cái gì nữa? Tao muốn chứng kiến trước mặt tao nửa triệu mark cụ thể. Tối mai mày phải ôm tiền đến cho tụi tao.
- Được thôi. Nếu ông Mortius giữ lời hứa, tôi sẽ chuyển tiền cho các ông.
- Mày biết khu Fellgerber sau nhà ga hả?
- Biết. Chỗ đó như một bãi tha ma.
- Vào lúc 22 giờ 30 phút, mày phải đi qua ngõ Flintemchus về hướng lò sát sinh cũ. Khoảng giữa đường, mày sẽ thấy một vòm cổng tròn bên tay trái. Mày hãy qua cổng, đi xuyên qua ngôi nhà Sudfrei mà thực ra đã có bảng cấm lai vãng. Bên trái, cạnh tường, lủng lẳng một sợi dây. Mày hãy buộc tiền vào đấy, hiểu chớ?
- Hừm, khu vực ấy trời tối om, làm sao tôi tìm ra sợi dây?
- Dễ ẹt. Hãy mang theo một cái đèn pin là xong. Và tao nhắc lại nghe: nếu cảnh sát mặc sắc phục hay thường phục xuất hiện, là mày vĩnh viễn không có mẹ nữa đâu!
- Sẽ chẳng có cảnh sát đâu. Má tôi thế nào?
- Yên tâm đi. Tụi tao tiếp đãi bà ta chu đáo.
- Hiện giờ tôi chỉ muốn nói chuyện với má tôi.
- Chưa được nhóc ạ. Tiền trao cháo mới múc.
- Hừm!
- Hố hố, trước sau gì bà già mày cũng tái ngộ mày mà. Chưa thấy tiền, tao ít khi độ lượng lắm.
Tên bắt cóc cúp máy một cách tàn nhẫn.
Ngay lập tức hai bà Marion và Anna xán lại. Tarxan rầu rĩ kể lại cuộc điện đàm vừa qua. Hắn đăm chiêu về một chuyện khác:
- Dì và cô này, má cháu có bao giờ được ông Mortius tặng hoa không ạ?
Dì Marion trợn mắt:
- Dì chưa nghe Susanne kể chuyện hi hữu ấy một lần nào cả.
Cô Anna cũng lắc đầu:
- Lão thô bỉ ấy mê Susanne à, cũng có thể. Nhưng nếu có chuyện đó hẳn má cháu sẽ ghê tởm lão lắm. Chậc, mà sao những điều riêng tư như thế bọn bắt cóc cũng biết hết mới lạ lùng chứ.
Vừa có tiếng chuông. Trắng Đỏ bèn ghé miệng nói vào máy truyền âm, bằng tiếng nước ngoài:
- Buenas noches (chào buổi tối).
Ái chà, tiếng Tây Ban Nha. Tarzan có học qua ngoại ngữ này. Martin ấn vô nút mở cổng, lại nói tiếp:
- Vada sempre diritto (xin cứ lái xe vào).
Tarzan lách mình ra ngoài và lên xe đạp. Khi ngoái lại, hắn sửng sốt bởi Mortius cũng đã ló mặt ra giữa tiền sảnh, hai tay mập ú chống nạnh. Ả tình nhân xinh đẹp và Martin đứng hai bên như hai cận thần. Trời đất, rõ ràng Mortius đuổi khéo hắn đi để tiếp những người khách Tây Ban Nha.
Khi đạp xe ra phía cổng, Tarzan đi sát qua chiếc Limousine sẫm màu đang chầm chậm lăn bánh vào, và nhìn được trong xe qua cửa sổ cạnh người lái. Có bốn người đàn ông cả thảy. Hai người ngồi trước thì một là tài xế mang nhân dạng của thổ dân Bắc Mỹ với hàng ria đen trên khuôn mặt đầy sẹo. Hai người ngồi phía bên kia xe, Tarzan không nhìn rõ, nhưng còn gã đàn ông ngồi phía sau hất mặt về phía hắn thì… lạy Chúa, hắn mới liếc sơ cũng đã đủ cứng hàm.
Đúng rồi! Cặp mắt đen sắc nhọn dính trên gương mặt rám nắng như da thuộc, gợi nhớ đến loài thằn lằn - thứ da sừng! Cặp mắt kia với chỗ sống mũi gẫy ngang, môi mỏng như sợi chỉ kia, nếu không phải là tướng Fuentedos – Con Thằn Lằn Thép thì còn là ai nữa chớ.
Y chính là ông tướng khát máu nhất Nam Mỹ. Tarzan vừa thấy ảnh y in trên báo sáng nay.
Fuentedos là kẻ đang nắm quyền lực tại cộng hòa K. thuộc Mỹ La Tinh, nơi các phóng viên báo chí e rằng sẽ xảy ra một cuộc tắm máu lớn vì dân chúng ở đó đang thường xuyên chống lại chính quyền tàn bạo.
Ồ, phải quan sát xem sao mới được!
Tarzan nghĩ và giả vờ đạp xe thong thả rồi lủi con ngựa sắt thật lẹ vô những bụi cây, quăng mình xuống vạch kẽ lá quan sát Con Thằn Lằn Thép.
Kia kìa, chiếc Limousine đã tắt máy trước biệt thự khổng lồ. Ngay lập tức, hai gã cận vệ tấp xuống xe, thọc tay vào nách trái áo vét ngó dáo dác. Chúng không rút súng ra. Rõ ràng chúng chẳng phát hiện ra một thích khách nào.
Bây giờ mới đến phiên Fuentedos đủng đỉnh bước xuống xe. Khác với ảnh đăng trên báo, hôm nay y không mặc quân phục cấp tướng gắn đủ 22 huân chương tự phong thưởng mà chơi bộ complê màu sẫm, sơ mi trắng, cà vạt vàng. Trong thời trang mới mẻ này, y giống như một con quỷ giấu móng vuốt.
Adolf Mortius Bố dang tay vội vã xuống các bậc thang.
Tarzan bất giác giơ ngón tay trỏ chỉa vào Fuentedos. Pằng! Ừ nhỉ, giá mà có một con chó lửa thực ở đây là Con Thằn Lằn Thép tiêu đời. Tên tướng khát máu đổ gục xuống và 3 triệu nhân loại bị bóc lột tận xương tủy ở nước cộng hòa K. sẽ phục sinh.
Mortius cố tỏ ra niềm nở nhưng không biết tiếng Tây Ban Nha, phải trông vào Trắng Đỏ - Martin phiên dịch. Còn Martin bảnh bao thì cứ dịch xong một câu là lại một lần cúi gập người xuống.
Xem ra thì Thằn Lằn Thép chẳng để ý gì đến Martin lẫn Mortius. Y đã hôn tay ả Edith Pressler tới lần thứ ba. Sau đó thì cả đám lục tục kéo vào nhà. Trừ gã lái xe. Tên tài xế lẻ loi này ngó trước ngó sau khá cẩn thận rồi kéo cao ống quần lên đến tận đầu gối, lòi ra một hộp sắt dẹp buộc ở bắp chân. Gã moi trong hộp một thứ bột gì đó bỏ trên lòng bàn tay rồi nâng lên mũi hít lấy hít để.
Cocain! Ma Túy! Rõ ràng tên lái xe xài ma túy.
Trong khi gã tài xế phê “mút chỉ cà tha” thì Tarzan lặng lẽ dắt xe đạp bước đi. Thu hoạch như thế cũng đã quá đủ. Rõ ràng Mortius có quan hệ với tên tướng sát nhân Fuentedos. Và đây là một cuộc thăm viếng lén lút. Mortius muốn đổ bộ mặt hàng hóa chất lên thị trường Mỹ La Tinh của tên tướng này chăng?
Lúc Tarzan ra đến nơi thì cổng đã tự động đóng lại. Có trời mở. Hắn đành đi dọc hàng rào, chọn một chỗ cao ngang đầu, nâng xe thả ra ngoài, đoạn leo ra.
Chân vừa chạm đất, hắn đã được một ông già dắt chó đứng bên kia đường tiếp đón.
- Này, trộm hả?
- Ồ không. Cháu là khách của ông Mortius. Nhưng cháu chưa kịp ra thì cổng đã đóng. Mà cháu thì không muốn làm phiền ông Mortius và anh chàng Martin của ông ấy.
Ông cụ lại gần hắn:
- Cháu nói Martin nào? Có phải Martin Dramp không?
- Dạ, có lẽ..
- Một kẻ tồi tệ hết sức. Tôi thật không hiểu vì sao cái ông Mortius lại chứa chấp y ở trong nhà. Có lẽ vì bà Pressler.
- Bà ta có liên quan đến Martin ạ?
- Bà Pressler có họ chính thức là Dramp. Pressler vốn là họ của người chồng đã ly dị. Martin Dramp là em ruột của bà ấy. Ê, Berthold, bắt tay cậu đây đi nào.
Con cẩu có lẽ tuổi thọ cũng gần bằng ông lão, ánh mắt thân ái, mệt mỏi. Lúc này nó ngồi xuống, giơ một chân cho Tarzan.
Thủ lĩnh TKKG cười, búng chân và xoa đầu nó:
- Chào mày, Berthold! Cháu yêu chó, và các loài vật nói chung, thưa ông.
Ông già cực kỳ hài lòng. Ông khen:
- Thế là phải, phải lắm. Ta là hầu tước Felshart Frunz.
- Còn cháu là Peter Carsten, thường gọi là Tarzan ạ.
Rồi Tarzan nhảy lên xe đạp:
- Tiếc là cháu phải đi. Chúc ông một đêm ngon giấc, thưa ông Frunz.
- Cả cháu nữa, con trai của ta ạ.
*
Tarzan về đến nhà, thấy một chiếc BMW lớn màu xám đậu trước cửa nhà. Chiếc xe này không lạ lùng gì đối với hắn. Chắc chắn là xe của ông bà Manfred và Anna Beheims. Hai ông bà giám đốc kỹ thuật của một xí nghiệp chế tạo máy này vốn là chỗ bạn bè chí cốt với má hắn. Bà Anna năm nào cũng theo học cùng một lúc ít nhất ba khóa học khác nhau của trường đại học Nhân Dân. Ấy thế mà bà vẫn thừa thời gian rảnh rỗi, đầu đuôi cũng tại hai vợ chồng lớn tuổi này không có con cái để săn sóc. Ông chồng Manfred thường nói đùa với mọi người là sẽ nhận Tarzan làm con nuôi.
Đó là những kỷ niệm vụn vặt đã qua, còn lúc này bước vào phòng khách, Tarzan chỉ thấy mỗi mình bà Anna đang rù rì với dì Marion mà không có ông chồng. Hắn lễ phép:
- Chào cô, chào dì ạ.
Bà Anna đứng dậy, mắt rưng rưng lệ:
- Ôi Peter Carsten. Thật không hiểu nổi. Sao chúng lại chọn đúng vào Susanne chứ?
Tarzan lặng yên cho bà Anna ôm hắn. Người phụ nữ có mái tóc vàng cắt ngắn 36 tuổi này còn cao hơn cả hắn. Dễ chừng bà cao đến 1 mét 80, kể cả đôi giày cao gót.
Tarzan đợi tới lúc bà buông hắn ra:
- Cám ơn cô Anna. Chắc dì Marion đã nói với cô điều cháu phỏng đoán phải không ạ? Bây giờ, cháu vẫn nghĩ như vậy, mặc dù ông Mortius đã khẳng định bọn bắt cóc má cháu chỉ nhằm mục đích tống tiền thuần túy. Để chứng minh cho khẳng định ấy, ông ta còn nói sẽ tặng không cho cháu 500.000 mark tiền chuộc mạng. Ông ta còn bảo bọn bắt cóc cũng đoán chừng ông ta sẽ chi tiền ra, vì thiên hạ đều biết ông ta không đời nào bỏ mặc các cộng sự của mình trong hoạn nạn…
Dì Marion bàng hoàng:
- Cháu nói gì thế?
Bà Anna cười hoài nghi:
- Lão Mortius mà hào phóng đến như vậy à? Không có chuyện hoang đường đó đâu Tarzan.
- Vậy mà có, thưa cô.
Tarzan chậm rãi kể lại cho hai người lớn đáng kính nghe mọi chuyện. Dì Marion buột miệng:
- Lão chủ Mortius ấy “bần” khét tiếng. Lão keo kiệt đến mức độ không mướn người ở vì sợ tốn tiền uổng. Một con người cư xử tệ hại như lão khó lòng mà rộng rãi đột ngột. Thú thật với cháu, dì chẳng thể nào hiểu nổi chuyện này. Cố nhiên dì rất mừng nếu quả đúng như vậy, vì má cháu sẽ gặp may.
Tarzan nói qua kẽ răng:
- Đó là nếu bọn bắt cóc chỉ cần tiền. Còn nếu sau vụ này còn có gì nữa, thì có thể chúng nhận tiền mà vẫn giữ má cháu.
Bà Anna chuyển đề tài:
- Chú Manfred gởi lời chào cháu. Chú còn ở Tokyo đến thứ tư mới về. Vụ má cháu bị mất tích khiến chú rất sốt ruột. Chú yêu cầu cô thông tin thường xuyên cho chú.
- Còn chuyện này nữa ạ. Khi cháu đặt vấn đề sự biến mất của má cháu có thể liên quan đến việc làm ăn bí mật của hãng “Hóa Chất Thời Mới” không, thì Mortius khó chịu thấy rõ. Không hiểu có gì mờ ám không đây. Và liệu tên độc tài Fuentedos có liên quan gì không.
Dì Marion ngơ ngác:
- Tên độc tài nào?
- Con Thằn lằn Thép - tướng Fuentedos!
Hắn kể lại cuộc viếng thăm dinh thự Mortius của mấy người khách Mỹ La Tinh. Hai người đàn bà sững sờ. Bà Anna lắp bắp:
- Cháu có chắc là y không?
- Chắc chắn một trăm phần trăm. Trừ khi Fuendetos có một người anh em sinh đôi. Nếu cháu nhớ không lầm thì nhà máy mà má cháu đang làm vốn đứng đầu thế giới trong lãnh vực sản xuất thuốc trừ sâu bọ. Mortius được các nhà bảo vệ môi trường ca tụng hết lời vì thuốc trừ sâu của ông ta không độc hại đối với người, súc vật, cây cỏ…, chỉ diệt sâu bọ thôi.
Bà Marion gật đầu:
- Ờ, dì cũng có nghe vậy, mặc dù quả tình dì thật khó hình dung nổi các loại hóa chất đó mà hoàn toàn không độc.
- Cách gì thì cháu cũng phải tìm cho ra bọn bắt cóc. Giá mà ở đây có thêm “ba cái đầu” của các bạn cháu. Tụi cháu là một nhóm đã được thử thách mà.
Tarzan nhìn bà Marion có ý hỏi. Nhưng đã không có ai gọi điện đến.
Bà Anna bỗng đặt tách trà xuống:
- Có điều này nữa Tarzan ạ. Bà giúp việc ở nhà cô nói lại với cô rằng 3 giờ chiều hôm qua má cháu có gọi phôn đến muốn gặp cô nhưng cô đã đi tập thể dục nhịp điệu. Bà ấy bảo má cháu có vẻ rất xúc động, và hẹn tối sẽ gọi lại vì có chuyện gì đó quan trọng.
Tarzan thất vọng:
- Nhưng má cháu không nói là chuyện gì sao cô?
- Không. Chắc má cháu không muốn nói qua bà giúp việc của cô.
Tarzan quay sang dì Marion:
- Vậy má cháu không gọi cho dì sao?
- Có thể có, nhưng dì lại vắng nhà suốt buổi chiều. Nhà dì không có điện thoại trả lời tự động. Thế là rõ. Chiều qua chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, mà là ở “Hóa Chất Thời Mới”. Và chuyện đó đã dẫn đến việc má cháu bị bắt cóc chỉ hai giờ sau.
Bà Anna lại chợt nhớ ra:
- À, còn có một từ này, má cháu đã nói với bà giúp việc của cô, nhưng tối nghĩa lắm.
- Từ gì ạ?
- Má cháu nhờ bà ấy nhắn với cô hỏi chú Manfred xem chú có biết gì về “Silendce Worior” không.
Tarzan nghĩ ngợi:
- Ồ, cháu nghĩ rằng bà giúp việc không biết tiếng Anh nên nói lộn thôi. Từ má cháu nhắn có thể là “SILENT WARRIOR”. Có nghĩa là “NGƯỜI LÍNH THẦM LẶNG”.
Bà Marion mỉm cười:
- Nghe như tên một cuốn phim nói về chiến tranh tình báo ấy.
- Hoặc là một cuốn sách viễn tưởng, đúng không dì. Và cũng có thể là một hỏa tiễn nguy hiểm mang đầu đạn hạt nhân “Silent Warrior” nữa chớ. Ồ, cháu vô cùng cám ơn bà giúp việc đãng trí của cô, cô Anna ạ.
Hai người đàn bà tròn mắt trong khi Tarzan sôi nổi nói tiếp:
- Cháu nghĩ “Silent Warrior” thế nào cũng có dính dáng gì đó với Con Thằn Lằn Thép.
Họ cùng im lặng. Mỗi người theo đuổi ý nghĩ của mình.
Sau cùng, bà Marion nói:
- Peter này, dì đã gọi điện cho cảnh sát rồi. Ông thanh tra Frederlein rất vui khi nghe dì báo tin Susanne đã trở về sau một chuyến du lịch không báo trước.
Đúng lúc đó chuông điện thoại ngoài sảnh vang lên. Tarzan vội chạy ra.
- Cám ơn dì. Hình như là các bạn cháu gọi.
*
Edith Pressler chờ cho chiếc Limousine nhãn hiệu Hoa Kỳ lao khỏi ngôi biệt thự mới nhổ nước bọt.
- Lão tướng quân bạn của anh tởm quá. Y cứ lén véo em hoài. Em sẽ không bao giờ ngồi cạnh lão nữa.
Mortius đánh trống lảng:
- Thì phải hy sinh con tép để bắt con tôm chớ cưng.
Martin Damp, vẫn mặc bộ Trắng Đỏ, cười nham nhở:
- Để có 30 triệu đô-la thì chấp tất, bà chị ạ. Mà lại khỏi nộp thuế nha. Sẽ chẳng ma nào biết nếu lão đó chuyển tiền vào tài khoản của anh bên Thụy Sĩ, Adolf ạ.
Mortius phẩy tay:
- Cậu sẽ có phần chia, Martin à. Yên tâm đi.
Edith cười:
- Tôi cứ tưởng hai người kia là vệ sĩ của lão. Té ra họ đều là bộ trưởng trong chính phủ ấy. Bộ trưởng gì mặt mày như ăn cướp. Đúng là một lũ hút máu ở K. Thật tiếc, một đất nước có bờ biển đẹp tuyệt vời đến thế.
Martin cười ha hả và đóng cửa lại. Gã không thích xen vô những thứ giải trí ruồi bu của bà chị nõn nường.
Mortius đứng tì tay lên bệ lò sưởi đã gần tàn, hất hàm:
- Nào, quí vị nghĩ gì về thằng nhóc lúc nãy đây?
Martin nhún vai:
- Nó quá khôn ngoan, đến mức đáng ngạc nhiên đó.
Edith xoa xoa bên sườn, nơi còn những vết bầm do các cú véo của Con Thằn Lằn Thép, cười nhạt:
- Khôn ngoan hả. Mình đâu có bắt buộc phải làm theo dự kiến ban đầu chớ.
Mortius gầm gừ:
- Tôi biết. Cô chỉ khoái chúng ta xóa sổ Susanne Carsten thôi chớ gì?
- Còn phải hỏi. Vậy là thông minh nhất đó anh yêu ạ.
- Thủ tiêu Susanne đâu có khó gì. Nhưng chỉ là cách cuối cùng thôi. Trước hết hãy làm theo cách của tôi đã.
Martin sầm mặt:
- Mụ đàn bà ấy nắm anh trong tay, Adolf à. Mụ chỉ hé miệng là anh đi đời. Chỉ vì sơ suất một chút mà tới nông nỗi đó. Nhưng còn chữa làm sao được nữa. Chúng ta không còn cách nào khác để bịt miệng mụ nên tôi mới phải ra tay. Chỉ cần một tấm giẻ tẩm Chloroform là mụ mềm nhũn. Mụ chưa biết ai đã bắt cóc mụ, nhưng nếu chúng ta cứ chần chừ mãi thế nào mụ cũng đoán ra. Rủi mụ nghĩ ra mối liên quan giữa hai sự việc…
Mortius lạnh lùng:
- Tôi biết. Trước mắt, chúng ta chỉ cần thu xếp xong phi vụ với Fuentedos và xóa mọi dấu vết ở chi nhánh của hãng bên Italia có liên quan đến “Silent Warrior”. Sau đó thì Susanne Carsten được thả ra và sẽ chẳng bao giờ bà ta dám quên ơn tôi về vụ tiền chuộc, cho nên…
Martin hóng hớt đỡ lời:
- Cho nên mụ sẽ ngậm tăm mãi mài và cúc cung tận tụy làm việc cho anh mãn đời chớ gì. Công nhận kế hoạch của anh cũng siêu đó. Hê hê.
Martin quay sang bà chị khều nhẹ:
- Chị thấy chưa Edith, Những nhà doanh nghiệp lớn của nước ta cũng vậy cả đó. Họ quyên góp cho người nghèo nửa triệu, bằng cách móc túi phải bỏ sang túi trái thôi. Ha ha ha ha!
Moetius không hưởng ứng trận cười:
- Khi được thả ra, thế nào Susanne Carsten cũng sẽ hỏi lại tôi về cái gọi là “Silent Warrior”. Bà ta là người có cá tính và nguyên tắc. Khó mua chuộc. Nhưng tôi sẽ bông đùa một câu chuyện tiếu lâm để xí xóa, hả? Chẳng hạn tôi nói rằng Vito Tagletti, giám đốc chi nhánh của chúng ta bên Italia đã bày ra trò “Silent Warrior” để hù mọi người chơi. Vito sẽ tình cờ có mặt ở đây và xác nhận mọi chuyện. Anh ta vốn là người cũng hay đùa lắm.
Edith cười mỉa:
- Em biết. Dù cà 3 triệu người có lăn ra chết trước mặt Vito, anh ta vẫn cứ cười như thường chớ gì.
Mortius gắt:
- Vậy cô muốn anh ta cắn rứt lương tâm chăng? Nếu Fuentedos không nhận được ở chúng ta thứ mà y muốn, y vẫn có thể kiếm được ở chỗ khác kìa. Vậy hà cớ gì chúng ta không kiếm chác khi có cơ hội chớ?
Martin vội hùa theo:
- Rõ quá còn gì. Không phải vô cớ mà anh trở thành nhà công nghiệp lớn đâu ông anh rể à.
Edith cười nũng nịu:
- Em đâu có trách anh, anh yêu. Vì 30 triệu đô-la lợi nhuận, em sẵn sàng xóa sổ cả một phần trái đất. Có tiếc là tiếc những bãi biển đẹp thôi.
Mortius nhếch mép. Edith phẩy phẩy bàn tay điệu đà.
Martin cười đắc ý:
- Mình cạn thêm một ly mừng cú làm ăn trúng tới 30 triệu đô này chứ. Tôi làm phiên dịch cũng ngon, hả?
- Chẳng có gì là lạ, nếu tôi cũng sống 5 năm bên Trung Mỹ như cậu.
- Hê hê, nhưng còn lâu chị mới dám làm quen với tướng quân Anastasio Fuentedos. Chị sẽ tránh xa y, vì sợ bị véo mà. Chỉ có kẻ hèn này mới đủ mưu mẹo làm y tin cậy. Sau đó chỉ cần có một ông anh rể như anh nữa thôi, Adolf ạ. Vậy là có ba chục triệu ngon cơm.
Ba cái ly cụng nhau chan chát. Mortius lại hỏi:
- Này, vậy chúng ta sẽ làm gì với thằng nhãi con mụ Susanne đây?
Martin gật gù:
- Để nó cho tôi xử. Anh hãy giải quyết vụ Vito cho xong đi.
- Ê… hèm, tôi vừa điện thoại cho Vito. Chậm nhất là thứ năm, các thùng đã lên tàu ở Genua.
- Nếu thế thì thằng nhãi sẽ phải trao tiền vào tối mai. Khuya chủ nhật là hợp lẽ trời nhất, giờ đó nhân loại đứng đắn đều đi nằm sớm để thứ hai còn bắt đầu tuần làm việc. Tôi gọi điện cho nó nhé?
Mortius gật đầu:
- Hãy bảo nó rằng nó thường xuyên bị theo dõi, rằng… Mà thôi, đã bàn cả rồi còn gì. Anh cứ thế mà làm đi.
*
Tarzan nhấc ống nghe lên, hồi hộp chờ đợi giọng nói thân thương của Gaby, hay tối thiểu cũng của Tròn Vo và Karl.
Nhưng hắn đoán trật lất. Thay vào đó là một cơn ác mộng. Chứ sao nữa, tên bắt cóc lại rít qua kẽ răng:
- Mày ở nhà một mình chứ?
- Ồ, không hẳn vậy. Còn có hai bà bạn của má tôi đến chơi.
- Họ biết chuyện bà già mày rồi hả?
- Dĩ nhiên.
- Hãy nói hai mụ im lặng.
- Nói rồi.
- Vụ bọn cớm, mày giải quyết ra sao?
- Như ý ông muốn. Bà Marion Thebes đã thông tin cho cảnh sát rằng má tôi đã trở về an toàn.
Tên bắt cóc đổi âm vực, giọng gã như vọng lên từ đáy mồ:
- Tốt. Nhưng mày đã làm những gì nữa hả thằng nhãi?
- Tôi hả? Chẳng làm gì cả.
- Nói láo. Tụi tao theo dõi mày. Mày đã mò đến lão chủ hãng Mortius!
- À, đúng vậy. Có điều tôi chỉ đến đó để thăm xã giao chớ có làm gì đâu.
- Đừng xạo sự. Nói coi, mày đã làm gì ở đó hả?
- Rất đơn giản. Tôi đã kể với ông ta chuyện má tôi bị bắt cóc. Ông ta có vẻ cũng tán thành việc tôi đã không lôi cảnh sát vào cuộc. Và rồi tôi còn được một phen ngạc nhiên.
- Một phen ngạc nhiên hả? Để tao đoán coi nào! Mortius phát hoảng khi nghe tin đó chớ gì. Lão có òa lên khóc không? Hay đùng đùng lên cơn thịnh nộ? Dù thế nào, tao đoán nhé, lão cũng làm mọi cách để bà già mày về, đúng không? Thậm chí, tao còn cho rằng lão dám bỏ ra 500.000 mark nữa kia. Đúng không?
Tarzan cau mày. Té ra tên bắt cóc “chấm” má của mình chỉ nhằm mục đích rúc rỉa tiền túi lão Mortius. Hắn cảm thấy khó chịu.
- Ông đoán gần đúng. Tuy nhiên đến giờ tôi vẫn chưa cầm 500.000 mark trong tay.
- Đừng lo. Rồi mày sẽ được cầm thôi. Lão Mortius uy tín lắm. Tụi tao biết trước lão sẽ đưa tiền cho mày mà.
- Tại sao vậy?
- Bởi vì Mortius trồng cây si bà già mày. Mày hiểu trồng cây si là thế nào chưa? Là mê như điếu đổ ấy. Lão mê bà già mày và đây là lúc lão chinh phục trái tim bà ta bằng 500.000 mark. Hiểu chưa con?
- Chó chết!
- Đừng nguyền rủa tao, thằng ranh. Tao vẫn có thể giết bà ta nếu mày phản thùng. Nhớ đó.
- Nhớ rồi.
- Đó. Tiền của bà già mày là ở chỗ đó. Lão Mortius là một cái kho vô tận của ngân hàng mà bà già mày lúc nào cũng có thể moi được, nếu cần.
- Ông còn bảo má tôi có những việc làm ăn mờ ám kia mà.
- Mày muốn biết cụ thể thì đợi mà hỏi chính má mày. Tao chỉ muốn khoanh vùng cuộc nói chuyện bữa nay trong một chữ “tiền”.
Tarzan thận trọng hỏi:
- Quả thật là chuyện này… chỉ vì tiền thôi sao?
- Chứ còn vì cái gì nữa? Tao muốn chứng kiến trước mặt tao nửa triệu mark cụ thể. Tối mai mày phải ôm tiền đến cho tụi tao.
- Được thôi. Nếu ông Mortius giữ lời hứa, tôi sẽ chuyển tiền cho các ông.
- Mày biết khu Fellgerber sau nhà ga hả?
- Biết. Chỗ đó như một bãi tha ma.
- Vào lúc 22 giờ 30 phút, mày phải đi qua ngõ Flintemchus về hướng lò sát sinh cũ. Khoảng giữa đường, mày sẽ thấy một vòm cổng tròn bên tay trái. Mày hãy qua cổng, đi xuyên qua ngôi nhà Sudfrei mà thực ra đã có bảng cấm lai vãng. Bên trái, cạnh tường, lủng lẳng một sợi dây. Mày hãy buộc tiền vào đấy, hiểu chớ?
- Hừm, khu vực ấy trời tối om, làm sao tôi tìm ra sợi dây?
- Dễ ẹt. Hãy mang theo một cái đèn pin là xong. Và tao nhắc lại nghe: nếu cảnh sát mặc sắc phục hay thường phục xuất hiện, là mày vĩnh viễn không có mẹ nữa đâu!
- Sẽ chẳng có cảnh sát đâu. Má tôi thế nào?
- Yên tâm đi. Tụi tao tiếp đãi bà ta chu đáo.
- Hiện giờ tôi chỉ muốn nói chuyện với má tôi.
- Chưa được nhóc ạ. Tiền trao cháo mới múc.
- Hừm!
- Hố hố, trước sau gì bà già mày cũng tái ngộ mày mà. Chưa thấy tiền, tao ít khi độ lượng lắm.
Tên bắt cóc cúp máy một cách tàn nhẫn.
Ngay lập tức hai bà Marion và Anna xán lại. Tarxan rầu rĩ kể lại cuộc điện đàm vừa qua. Hắn đăm chiêu về một chuyện khác:
- Dì và cô này, má cháu có bao giờ được ông Mortius tặng hoa không ạ?
Dì Marion trợn mắt:
- Dì chưa nghe Susanne kể chuyện hi hữu ấy một lần nào cả.
Cô Anna cũng lắc đầu:
- Lão thô bỉ ấy mê Susanne à, cũng có thể. Nhưng nếu có chuyện đó hẳn má cháu sẽ ghê tởm lão lắm. Chậc, mà sao những điều riêng tư như thế bọn bắt cóc cũng biết hết mới lạ lùng chứ.
/703
|