Cuối cùng hai bà khách cũng ra về sau khi chúc nhau một đêm tốt lành. Bà Anna đi đơn giản hơn, bà chỉ cần bước lên chiếc BMW là phóng một mạch.
Bà Marion chậm chân hơn vì bị kẹt bởi con cẩu Goliath. Con chó cứ “ẳng, ẳng” đòi bà phải dẫn nó đi tham quan khu vườn. Cũng không sao. Sau khi cho Goliath tung tăng bờ giậu, bà kéo chú cún quay trở lại, tính lên ôtô ra về.
Đúng lúc đó, một vòng tay thuồng luồng ôm ngang hông bà và tiếp theo là một bàn tay chuối mắn hôi hám bịt chặt miệng bà lại. Marion gần như khuỵu xuống vì sợ hãi. Hai đầu gối bà nhũn ra.
Một giọng đàn ông the thé bên tai:
- Con trai mụ có ở nhà không?
Marion thở ằng ặc. Bà có vẻ sắp xỉu đến nơi. Coi, một âm thanh khàn khàn thứ hai vang lên:
- Nới tay một chút, Kuhnleber. Mày làm mụ tắc thở bây giờ.
- Ờ há. Mày khuyên có lý đó, Bremmsel. Tao sẽ cho mụ ngáp tí xíu. Đấy.
Gã khò khè tiếp tục:
- Nào, thằng quý tử đâu?
Bà Marion ú ớ:
- Tôi… tôi làm gì có… thằng con nào.
- Có. Mụ đừng giỡn mặt bầu cua với tôi. Hồi chiều, thằng nhãi đi với mụ đã tấn công tôi. Nó đâu rồi?
Té ra gã thanh niên có bàn tay hôi hám này chính là tên… quái xế. Bà Marion đánh trống lảng:
- Tôi… không quen cậu ta. Ngẫu nhiên đi… chung đường thôi.
Kuhnleber véo tai trái người đàn bà như muốn vặt rời khỏi đầu:
- Muốn khỏi bị tra tấn thì khai thiệt đi. Thằng khốn ở trong nhà này hả? Ê, Bremmsel, mày tra tấn con cẩu kia cho tao.
Ngay lập tức, tên đồng bọn tung liền một ngọn cước vô bụng con Goliath. Con chó lộn tùng phèo, co rúm người lại khiến bà Marion tái mặt. Bà lắp bắp:
- Ngừng… ngừng tay. Được rồi, cậu ấy ở đây. Xin các ông chớ hành hạ con chó nhỏ.
Quái xế Kuhnleber cười khẩy:
- Có vậy chớ. Hãy nhắn với thằng nhãi rằng nó liệu mà đánh số các lóng xương là vừa. Tôi sẽ thanh toán với nó.
Gã xô mạnh bà Marion làm bà té nhào vào chiếc ôtô của mình. Con Goliath lại kêu ăng ẳng, lần này là do bị bà chủ dẫm vào đuôi. Lúc Marion ôm được con chó nhỏ vô lòng, ngoái lại nhìn thì hai cái bóng hung ác đã bốc hơi sau bụi rậm.
Trái tim người phụ nữ đập thình thịch. Bà nói nghẹn ngào:
- Phải chi mày là một chú chó bẹc giê thì hai tên lưu manh đâu dám tàn bạo như vậy.
Bà ẵm con cún đến cửa nhà, bấm chuông.
Tiếng Tarzan vọng ra từ chiếc loa nhỏ gắn bên cửa.
*
Bụng Phệ mở cửa Tổ Đại Bàng. Ông ta biết Tròn Vo đã xin phép về nhà. Đêm không trăng. Căn phòng tối như bưng. Không tiếng động, không hơi thở, không nghe sự sống cựa quậy trong giấc ngủ, gối chăn cũng không hề sột soạt.
Bụng Phệ bật đèn. Khỏi phải nói ông ta sung sướng đến chừng nào khi thấy hai cái giường phẳng phiu trống rỗng. Chỉ còn thiếu nước nhảy lên. Bụng như có trống giong cờ mở.
Bụng Phệ gầm gừ một mình:
- Đời chú mày tiêu rồi, Tarzan. Lần này thì vỡ mộng làm người hùng điều tra nhé. Ta sẽ cho chú mày biết thế nào là lễ độ.
Ông ta hả hê đến nỗi suýt nữa quên cả chuyện tắt đèn. Phòng hiệu trưởng Freund vẫn còn sáng ánh điện. Còn chần chừ gì mà không chạy một mạch tới đó chớ.
Bụng Phệ chỉnh đốn trang phục, bấm chuông. Coi, ông hiệu trưởng bước ra với vẻ mặt lo lắng:
- Có chuyện gì thế thầy Volgsam?
Bụng Phệ không giấu nổi vẻ đắc ý:
- Tôi xin lỗi đã quấy rầy ông vào giờ này, nhưng… học trò Peter Carsten lại vắng mặt ở ký túc xá rồi. Giường cậu ấy trống không. Tôi thật không biết nói sao nữa. Cứ như là bị tát vào mặt vậy.
Khác với sự chờ đợi của Bụng Phệ, hiệu trưởng Freund chỉ giơ tay lên xoa má theo thói quen và hỏi lại:
- Nghĩa là Tarzan lại chuồn rồi ư? Sau cuộc nói chuyện sáng nay? Khó hiểu nhỉ?
Volgsam xoa xoa bụng một cách đắc thắng:
- Vâng. Tiếc rằng đó lại là một sự thực đáng buồn.
Ông hiệu trưởng nhìn đồng hồ:
- Đang lúc nửa đêm. Cậu ta có thể ở đâu được nhỉ?
- Chắc chắn là nó không ở trong khu trường, thưa ông hiệu trưởng. Vậy là thằng nhãi đã cho lời cảnh cáo của ông bay theo gió rồi. Peter Carsten vô phương giáo dục rồi thưa tiến sĩ.
- Theo tôi, cậu ấy không phải là một thằng ngốc. Nếu cậu ấy bất chấp lời cảnh cáo, vẫn vi phạm kỷ luật, ắt phải có lý do. Tôi cho rằng đã có biến cố gì đó xảy ra, cậu ta mới chơi ngông như thế. Xin nói thực với ông nhé, ông bạn đồng nghiệp: nếu tôi buộc phải đuổi cậu bé này khỏi trường, tối rất lấy làm tiếc. Ở cậu ấy có nhiều phẩm chất đáng quý.
Bụng Phệ vẫn kiên nhẫn:
- Cậu ta đã vi phạm nội quy hai lần, thưa ông hiệu trưởng. Chúng ta không thể để tiền lệ này làm gương xấu cho các học sinh khác.
- Ừ… ừm, tôi biết ông bạn đồng nghiệp ạ, ông sẽ hoan hô hai tay nếu Tarzan bị đuổi. Tuy nhiên cái gì cũng phải có đầu có đuôi. Tôi sẽ gọi điện cho cha mẹ các bạn cậu ấy. Có thể họ biết được điều gì đó.
Hai người đàn ông bước vào phòng. Ông hiệu trưởng bấm số máy gia đình thanh tra Glockner trước. Chuông đổ hồi lâu.
Rồi bên kia đầu dây là giọng của Gaby:
- Dạ, tôi nghe…
- Tôi là tiến sĩ Freund. Xin lỗi vì tôi đã phải thức em dậy. Ba mẹ em không có nhà hả Gaby?
- Dạ, em chào thầy hiệu trưởng. Ba em đi công tác nước ngoài, mẹ em đến chơi nhà dì Granztzleidl ạ.
- Thì ra thế. Em có biết gì về Tarzan không? Cậu ấy không có mặt ở ký túc xá.
Gaby im lặng đúng năm giây. Giây thứ sáu cô hỏi lại, giọng không có vẻ gì ngạc nhiên và ông Freund nhận thấy ngay điều đó.
- Thầy không thấy bạn ấy trong Tổ Đại Bàng ạ?
- Không. Trừ sự vắng mặt hợp pháp của Willi do đã xin phép trước.
Gaby lại im lặng mười giây để suy nghĩ. Sau cùng cô quyết định nói thật:
- Thưa thầy, Tarzan đã về nhà bạn ấy.
- Trời đất! Ý em nói là về với mẹ cậu ấy hả?
- Dạ. Bạn ấy đi ngay từ trưa nay, vội vàng lắm. Willi kể rằng Tarzan được tin mẹ bạn ấy mất tích từ chiều hôm qua. Một người bạn của cô Susanne đã báo cho Tarzan biết. Thưa thầy, thầy hãy thông cảm với Tarzan. Bạn ấy không còn một ai ruột thịt trên đời này ngoài mẹ. Không một sức mạnh nào cản trở nổi bạn ấy đi tìm mẹ đâu ạ.
Hiệu trưởng Freund xoa cằm. Ông vô cùng sửng sốt:
- Bà Carsten mất tích ư? Kinh khủng quá, nhưng việc tìm kiếm phải là của cảnh sát. Hừm… ý tôi là một khi đã báo cảnh sát.
- Thầy biết Tarzan rồi còn gì. Nếu phải phó mặc mẹ bạn ấy cho số phận thì khác chi giết bạn ấy ạ.
- Thế sao Tarzan không cho tôi biết chuyện này?
- Dạ, em đoán có lẽ thời gian quá gấp rút. Bạn ấy sợ bị nhỡ tàu.
- Tôi hy vọng bà Carsten không việc gì. Có thể lúc này bà ấy đã trở về bình an rồi cũng nên. Nhưng tôi cần có bằng chứng giấy trắng mực đen về chuyện này. Nếu không, tôi buộc phải đuổi học Tarzan, Gaby ạ.
- Chuyện này là có thật, thưa thầy. 7 giờ 30 phút sáng mai ba đứa còn lại trong nhóm tụi em sẽ đáp tàu để đến với Tarzan. Tụi em không còn cách nào khác, mặc dù chưa biết sáng thứ hai tụi em có thể quay về kịp đến lớp hay không. Em, Karl và Kloesen sẽ không chỉ gặp rắc rối với thầy cô mà còn với cả gia đình. Nhưng…
- Em hãy bảo Tarzan gọi điện cho tôi. Tôi muốn biết tình hình ở đó, chúc em ngủ ngon, Gaby.
*
Câu chuyện dì Marion và con chó Goliath bị hai thằng quái xế côn đồ hành hung không làm Tarzan bận tâm lắm. Hắn sợ gì lũ đầu trâu mặt ngựa xó chợ lề đường chứ. Với lũ súc sinh ấy có khi chỉ cần xoay hai cú đá là chúng đã đo đài.
Nhưng hắn đã trải qua một đêm khó ngủ, đầy lo âu và suy nghĩ.
Bây giờ đã là sáng chủ nhật. Đồng hồ trên tường chỉ 9 giờ 9 phút.
Tarzan nhấc điện thoại sau hồi chuông đầu. Một giọng đàn ông ồm ồm:
- Alô, tôi cần nói chuyện với bà Susanne Carsten.
- Tôi là Peter Carsten, con trai bà. Má tôi vắng mặt.
- A, cậu có biệt danh là Tarzan, đúng không? Tôi là tiến sĩ Falkheym-Cornelli.
Tarzan sững sờ:
- Nhưng chắc không phải là ông chủ của hãng Computer lừng danh đấy chứ ạ?
Người gọi điện cười:
- Đúng là ông ta đây. Tôi rất mừng vì cậu biết tên tuổi hãng chúng tôi.
- Tiếc là má cháu không có nhà. Ông cần nhắn gì không ạ?
Giọng Falkheym-Cornelli đầy thất vọng:
- Tôi đang định quấy rầy bà mẹ đáng kính của cậu một chút. Có thể bà đã kể với cậu việc này rồi.
- Chưa ạ. Cháu chưa được nghe gì.
- Thế này nhé, tôi rất muốn xin bà ấy về làm việc cho hãng của tôi. Chúng tôi đã bàn bạc chuyện này nhiều lần nhưng mẹ cậu chưa dứt khoát vì không muốn ông Mortius phật lòng… Hãy khuyên thêm mẹ cậu nhé, Tarzan! Tôi cần một nữ cộng sự mẫn cán.
- Cái này phải do mẹ cháu quyết định, thưa ông Falkheym-Cornelli. Nhưng ông có thể tin vào sự ủng hộ của cháu.
- Cám ơn cậu trước. Cho tôi gửi lời chào mẹ cậu.
Tarzan thừ người. Té ra mẹ hắn đang cân nhắc việc đổi chỗ làm. Vậy chắc công việc ở “Hoá Chất Thời Mới” cũng không “ngon lành” gì.
Tarzan đợi thêm lát nữa rồi bấm số phôn biệt thự Mortius. Hắn nghe Martin xưng danh.
- Tôi, Carsten, muốn trình bày một việc với ông Mortius.
- Hãy để yên cho sếp ngủ. Chú mày cứ nói hết với tôi cũng được.
- Tên bắt cóc đã phôn lần thứ hai vào khuya hôm qua. Gã yêu cầu tôi lúc 23 giờ 30 mang tiền chuộc tới khu Fellgerberl.
- Cậu chắc đó chính là tên bắt cóc chứ?
- Đúng cái giọng rin rít ấy. Cứ như gã ngậm gạch trong mồm vậy.
- Ôkê. Nghĩa là cậu muốn lấy ngay 500.000 mark hả? Chưa có ngay được đâu. Chiều nay 18 giờ ghé lại đi, thế nào ông ấy cũng lo đủ cho cậu.
- Vậy tôi sẽ đến vào lúc đó.
- Vậy nghe. Mà cậu có thấy đây là một hành động cao thượng của ông Mortius không hả?
- Có.
- Tôi cho rằng mẹ cậu cũng phải biết ơn ông ấy.
- Má tôi chưa bao giờ là kẻ vô ơn cả, thưa ông. Mà ông sẽ đóng góp bao nhiêu vào số tiền 500.000 mark đó nhỉ? Hình như không một xu! Thay vào đó lại là những lời lên lớp kia đấy. Tôi sẽ có mặt lúc 18 giờ. Chào ông.
Tarzan cúp máy. Tự nhiên hắn bật cười trước một ý nghĩ ngộ nghĩnh: Phải chăng Mortius biết được hãng computer đang mời chào má hắn nên lão ta nhả nửa triệu mark ra để chứng minh mình cũng biết trọng dụng nhân tài?
Lại thêm một khả năng.
*
Bà Susanne Carsten nhìn đồng hồ đeo tay. Đã hơn 10 giờ sáng. Đêm qua bà ngủ chập chờn trên chiếc giường gấp bằng sắt. Các món ăn của bữa tối qua vẫn còn y nguyên. Bà hầu như chưa động đến bất cứ món nào từ bia, bánh mì đen, xúc xích hun khói, xà lách trộn dấm đến các thứ kem tráng miệng. Hình như bà vẫn đang ở trên đất Đức. Bia nhãn hiệu Đức. Các món ăn cũng vậy…
Hôm nay thì Susanne đã bình tĩnh hơn để suy nghĩ.
“Phải chăng “Silent Warrior” là nguyên nhân khiến mình bị chôn vùi tại phòng giam này?”.
Nếu quả thật mọi thứ bắt nguồn từ “Silent Warrior” thì bà hiểu rằng sự tồn tại của bà trên đời coi như kết thúc. Đám chóp bu của phi vụ ma quỷ này sẽ chẳng buông tha bà. Bà đã tự ký vào bản án tử hình bởi bà biết quá nhiều. Trời ơi, lẽ ra vì Tarzan, bà phải dán băng keo ở miệng kìa…
Susanne thổn thức. Chưa bao giờ bà nhớ Tarzan đến thế. Thứ sáu tới con bà bắt đầu nghỉ. Bà cũng đã đặt sẵn khách sạn ở Italia để hai mẹ con cùng sang nghỉ ngơi, ấy thế mà… Lạy Chúa, lúc này chỉ còn trông cậy vào bà Marion. Không hiểu bà ấy đã báo tin cho Tarzan về việc bà mất tích chưa?
Bà lại nhìn ra cửa.
Tiếng chìa khóa lạch xạch trong ổ khóa.
10 giờ 19 phút. Bữa ăn sáng đưa đến muộn thế này. Gã từ xa tới chăng?
Cửa mở. Phía ngoài tối om. Bà Susanne thấy một kẻ mặc áo chùng tu sĩ màu nâu, trùm mũ nâu, mặt nịt kín bằng vải len xám thẫm.
Gã lặng lẽ cúi xuống đặt một cái khay xuống sàn, đẩy vào. Bàn tay đeo găng còn lại của gã chỉ cái khay đồ ăn còn nguyên tối qua như ra lệnh.
Bà Susanne nghe theo, rời khỏi giường trả lại cái khay cũ không một chút do dự. Giọng bà nhẹ nhàng:
- Cho tôi xin gương, lược được không?
Tên đeo mặt nạ ậm ừ trong cổ họng rồi đóng sầm cửa lại. Gã xoay chìa trong ổ chớp nhoáng.
Bà Susanne bê chiếc khay ăn sáng đặt lên bàn.
Hai giọt nước mắt lăn trên má bà.
“Minh phải ăn, bất luận điều gì sắp xảy ra.” Bà tự nhủ và ngồi vào bàn.
*
Tìm được 200 mark của mẹ để trong tủ con đầu giường, Tarzan chạy ra phố mua báo.
Coi, phép lạ hiện ra trước cổng nhà: ba thiên thần “không có cánh” xuất hiện làm hắn ngỡ ngàng. Lạy Chúa, Gaby, Karl, Kloesen chớ ai! Gaby cười tươi như hoa, đôi mắt kính của Karl lóng lánh, Tròn Vo thì muôn thuở vẫn nhai kẹo ngồm ngoàm.
Thằng mập ngoe nguẩy:
- Ngó mày thấy ngố quá đại ca ơi! Tụi tao đâu phải người ngoài trái đất, hả?!
Giọng Gaby trong veo:
- Xin chào. Cho hỏi đây có đúng là nhà Peter Carsten không ạ?
- Ờ… Các bạn từ đâu tới đây vậy?
Gaby kiễng chân choàng lấy cổ Tarzan thật thân ái, trìu mến trách:
- Bạn không còn cách chào hỏi nào khác sao?
Karl là thực tế hơn cả. Nó vào đề ngay:
- Tình hình ra sao hả Tarzan? Má mày về chưa?
Tarzan hít một hơi thật sâu:
- Tuyệt quá! Mọi người… từ nhà đến hả? Sao không gọi điện thoại? Mình cứ chờ.
Karl vỗ mạnh vào vai hắn, cười:
- Thì để đại ca phải ngạc nhiên mà. Nếu má mày chưa về, thì tụi mình sẽ sát cánh chiến đấu. Chúng ta từ xưa đã luôn bên nhau mà.
Tarzan quàng tay ôm chầm cả ba mạng:
- Còn gì bằng! Mình sẽ không bao giờ quên ơn các bạn. Thiếu các bạn, mình không xoay sở gì được. Tình hình mỗi lúc một rối mù. Bọn bắt cóc đòi mình phải nộp nửa triệu mark mới chịu thả má mình.
Cú siết quá nồng nhiệt của Tarzan làm ba quái thở dốc. Tròn Vo giãy giụa:
- Buông tao ra cho tao thở. Được rồi, tao sẽ đề nghị ông chủ hãng sôcôla Sauerlich chi ngay nửa triệu mark.
- Rồi đó. Thở đi mập. Nhưng mày miễn tốn tiền nghe. Ông chủ của má tao đã thu xếp chuyện này rồi. Ê, tụi mình vào nhà đã chớ.
Công Chúa vừa đi vừa thông báo liền:
- Chuyện trốn trường lần này khỏi lo bị đuổi học, đại ca. Thầy hiệu trưởng có vẻ thông cảm với hoàn cảnh của bạn lắm. Thầy còn dặn đại ca phải phôn cho ông biết tin tức đó.
Cả đám quây quần quanh bàn. Tarzan kể lại cho các bạn nghe mọi chuyện, kể cả việc Tóc Bàn Chải tính ăn cắp xe của dì Marion, kèm theo diện mạo của gã.
Gaby chớp mắt:
- Cái thằng ăn cắp xe hơi mặc áo gilê da, sơ mi kẻ ca rô phải không?
- Đúng vậy!
- Tụi mình vừa đụng gã lúc xuống tàu. Gã cứ lang bang ngoài ga với chai rượu kẹp nách xấn đến định chòng ghẹo, nhưng mình đã nhanh chân tránh xa gã. Chương trình của bạn sao đây, đại ca? Mình biết, bạn đâu có chịu ngồi khoanh tay.
- Tất nhiên rồi. Mình tính sẽ hỏi Mortius xem ông ta đã từng nghe gì về “Silent Warrior” chưa. Sau đó, tụi mình sẽ đi các khách sạn xem Fuentedos có trọ ở đâu không. Nếu gặp gã, mình cũng sẽ hỏi về cái từ tiếng Anh đó.
*
Tarzan vừa nhấc phôn là giọng của Edith Pressler vang lên liền:
- Dạ, tôi nghe.
- Chào bà. Tôi là Tarzan. Tôi có thể nói chuyện với ông Mortius được không ạ?
- Khỏi cần. Mortius biết rồi. 6 giờ chiều cậu cứ đến đây đem tiền chuộc về.
- Không. Tôi muốn hỏi ông ấy một chuyện khác kìa.
- Có quan trọng không?
- Dĩ nhiên. Liên quan tới việc má tôi bị bắt cóc.
- Thôi được. Để tôi nối máy vào phòng ăn sáng vậy.
- Mortius đây. Gì vậy Tarzan?
- Chào ông Mortius. Ông có biết gì về cái gọi là “Silent Warrior” không ạ?
Im lặng.
Mortius suy nghĩ chăng? Sau đó là tiếng ho húng hắng của ông ta.
- Xin lỗi. Tôi nghĩ là tôi chưa nghe cái tên ấy bao giờ. Sao cậu lại hỏi thế?
- Má tôi đã nhắc đến nó khi gọi phôn cho một người vào chiều thứ sáu.
- Hả? Người đó là ai?
- Một bà già giúp việc, cũng có thể bà ta nghe nhầm.
- Ờ ờ… thế mẹ cậu đã nói gì?
- Chỉ có một từ Silent Warrior đó thôi.
- Vậy thì cậu hãy yên tâm rằng cái si len si liếc gì đó chẳng hề liên quan đến vụ mẹ cậu mất tích. Theo tôi, bọn tội phạm chỉ cần tiền mà thôi.
- Có thể ông có lý. Nhưng nếu bọn bắt cóc toan moi tiền của ông thì sao chúng không bắt, là tôi giả sử thôi, bà Pressler, mà lại là má tôi?
Mortius có vẻ nghĩ ngợi:
- Phải. Nhưng đó là cách nghĩ của tôi và cậu. Mà chúng ta lại không phải tội phạm. Cũng có thể chúng cho rằng bà xã của tôi được bảo vệ cẩn mật khó ra tay, chẳng thà chụp đại mẹ cậu dễ dàng hơn.
- Vâng. Tôi hiểu.
- Vậy tối nay cậu cứ việc đến nghe. Tôi đã điện cho nhà băng chuẩn bị nửa triệu. Tất cả chỉ vì sinh mạng của mẹ cậu.
Tarzan gác máy. Nhận xét đầu tiên thuộc về Gaby:
- Nghe có vẻ chân thành ghê đi.
Tròn Vo trề môi:
- Các chủ nhà máy hóa chất thường giả dối. Sản xuất sôcôla thì không việc gì phải giả tạo, chỉ làm tăng niềm vui sống. Nhưng hóa chất thì có khác đó!
Karl cười:
- Ờ phải. Sôcôla trước hết góp phần tăng việc làm cho các nha sĩ. Nếu không có bệnh sâu răng do ăn đồ ngọt thì đám nha sĩ thất nghiệp ngay.
Tròn Vo la lên:
- Xạo! Ba tao đâu có liên hệ gì với các ông nha sĩ. Ba tao chỉ săn sóc tới sự ngon miệng của đồng loại!
*
Martin phá tan sự im lặng:
- Thằng nhóc này bắt đầu gây rắc rối đây.
Mortius mím môi:
- Chưa đến nỗi trầm trọng đâu. Cũng còn may là mụ Susanne chỉ ngứa mồm vụ Silent Warrior với một bà già nghễnh ngãng.
Edith Pressler cười hiểm:
- Nhưng chuyện đó đã đến tai thằng nhãi. Và nó tỏ ra có khả năng làm thám tử. Nó biết cách đánh hơi đấy.
Martin Dramp gầm gừ:
- Nó sẽ tử nếu phát hiện ra những bí mật của chúng ta. Tôi chỉ cầu mong nó không để ý gì tới những người bạn Mỹ La Tinh trong chiếc Limousine hôm qua, bằng không thì…
Edith lại cười:
- Bằng không thì cậu sẽ bắt cóc và giam chung với mẹ nó chắc?
Martin nhìn bà chị với đôi mắt ráo hoảnh:
- Chẳng có gì đáng cười ở đây cả. Hơn nữa, tôi cũng ngán vai trò tên bắt cóc lắm rồi. Trùm cái áo thầy tu vô là mồ hôi mồ kê cứ toát ra như tắm, chưa nói đến chuyện nghẹt thở vì cái mặt nạ nữa.
Edith cười hí hí:
- Ai bảo cậu ngụy trang làm chi. Mụ Carsten có có biết mặt cậu bao giờ.
- Lỡ sau này mụ nhận ra tay, chân, giọng nói hoặc cái gì đó ở tôi thì tiêu đời.
Edith đột nhiên nghiến răng:
- Dù sao, tôi vẫn phản đối việc thả mụ. Cuộc chơi này quá đắt. Các người mạo hiểm thả ra 500.000 mark và mong mụ chịu ơn. Nhưng lỡ vẫn hỏng việc thì sao chớ?
Mortius nhíu mày:
- Nghe đây, Edith. Chừng nào mặt hàng sản xuất ở Italia đã chuyển đi thì khỏi lo lắng gì nữa. Vấn đề bây giờ là thời gian kìa.
Edith thở dài:
- Nhưng đám thủ hạ của anh bên đó toàn là lũ chết nhát. Bọn cớm chỉ cần hù một tiếng, đứa nào cũng khai sạch.
Mortius nói, bằng giọng không được tự tin cho lắm:
- Chúng ta sẽ né tụi cớm tối đa như đã từng né trước giờ. Em yên chí.
- Tùy anh thôi. Dẫu sao… Mình có thứ thuốc độc cực mạnh, chỉ vài giọt là xong.
Ả chụp trái cam trong đĩa trái cây trên bàn rồi xoay xoay trong tay, mặt nhơn nhơn.
Martin cũng gật đầu tán đồng với bà chị của gã.
Mortius vẫn gạt phăng:
- Khoan tính chuyện giết người đã. Tôi đã nói là phải áp dụng kế hoạch của tôi đến cùng và chỉ thủ tiêu Susanne nếu gặp bất trắc. Khuya nay cậu phải hết sức thận trọng đó Martin. Có thể thằng nhãi sẽ tấn công kẻ nhận tiền đó.
Martin cười ha hả:
- Thằng nhãi làm sao hạ được tôi. Trong vai tên bắt cóc, tôi đã có chùy Voko làm vũ khí tự vệ rồi.
Edith ngơ ngác:
- Chùy Voko là thứ quái quỷ gì vậy?
- Đó là một cái chùy phát ra điện, bà chị ạ. Nó đủ sức quật ngã một con bò mộng đấy. Thằng nhóc sẽ giẫy lên đành đạch rồi sùi bọt mép khi dính điện Voko, hê hê hê.
- Có chết người không vậy?
- Không. Tê liệt thôi. Nói gì thì nói chớ có người chết phiền phức lắm. Loạng quạng toi 30 triệu đô la như chơi.
Mortius trầm ngâm:
- Bạo lực luôn luôn là phương pháp hạ sách. Sau khi lấy lại tiền, tối mai chúng ta sẽ mời thằng nhóc đi ăn. Phủ dụ nó trong bàn tiệc là cao cơ nhất. Biết đâu nó sẽ bớt hung hăng và chúng ta sẽ moi chuyện được nó.
Edith bĩu môi:
- Em cũng phải đi cùng sao?
Mortius mỉm cười:
- Anh đánh giá cao sự có mặt của em mà cưng. Thêm nữa, anh cũng muốn vui một chút vào tối mai.
Bà Marion chậm chân hơn vì bị kẹt bởi con cẩu Goliath. Con chó cứ “ẳng, ẳng” đòi bà phải dẫn nó đi tham quan khu vườn. Cũng không sao. Sau khi cho Goliath tung tăng bờ giậu, bà kéo chú cún quay trở lại, tính lên ôtô ra về.
Đúng lúc đó, một vòng tay thuồng luồng ôm ngang hông bà và tiếp theo là một bàn tay chuối mắn hôi hám bịt chặt miệng bà lại. Marion gần như khuỵu xuống vì sợ hãi. Hai đầu gối bà nhũn ra.
Một giọng đàn ông the thé bên tai:
- Con trai mụ có ở nhà không?
Marion thở ằng ặc. Bà có vẻ sắp xỉu đến nơi. Coi, một âm thanh khàn khàn thứ hai vang lên:
- Nới tay một chút, Kuhnleber. Mày làm mụ tắc thở bây giờ.
- Ờ há. Mày khuyên có lý đó, Bremmsel. Tao sẽ cho mụ ngáp tí xíu. Đấy.
Gã khò khè tiếp tục:
- Nào, thằng quý tử đâu?
Bà Marion ú ớ:
- Tôi… tôi làm gì có… thằng con nào.
- Có. Mụ đừng giỡn mặt bầu cua với tôi. Hồi chiều, thằng nhãi đi với mụ đã tấn công tôi. Nó đâu rồi?
Té ra gã thanh niên có bàn tay hôi hám này chính là tên… quái xế. Bà Marion đánh trống lảng:
- Tôi… không quen cậu ta. Ngẫu nhiên đi… chung đường thôi.
Kuhnleber véo tai trái người đàn bà như muốn vặt rời khỏi đầu:
- Muốn khỏi bị tra tấn thì khai thiệt đi. Thằng khốn ở trong nhà này hả? Ê, Bremmsel, mày tra tấn con cẩu kia cho tao.
Ngay lập tức, tên đồng bọn tung liền một ngọn cước vô bụng con Goliath. Con chó lộn tùng phèo, co rúm người lại khiến bà Marion tái mặt. Bà lắp bắp:
- Ngừng… ngừng tay. Được rồi, cậu ấy ở đây. Xin các ông chớ hành hạ con chó nhỏ.
Quái xế Kuhnleber cười khẩy:
- Có vậy chớ. Hãy nhắn với thằng nhãi rằng nó liệu mà đánh số các lóng xương là vừa. Tôi sẽ thanh toán với nó.
Gã xô mạnh bà Marion làm bà té nhào vào chiếc ôtô của mình. Con Goliath lại kêu ăng ẳng, lần này là do bị bà chủ dẫm vào đuôi. Lúc Marion ôm được con chó nhỏ vô lòng, ngoái lại nhìn thì hai cái bóng hung ác đã bốc hơi sau bụi rậm.
Trái tim người phụ nữ đập thình thịch. Bà nói nghẹn ngào:
- Phải chi mày là một chú chó bẹc giê thì hai tên lưu manh đâu dám tàn bạo như vậy.
Bà ẵm con cún đến cửa nhà, bấm chuông.
Tiếng Tarzan vọng ra từ chiếc loa nhỏ gắn bên cửa.
*
Bụng Phệ mở cửa Tổ Đại Bàng. Ông ta biết Tròn Vo đã xin phép về nhà. Đêm không trăng. Căn phòng tối như bưng. Không tiếng động, không hơi thở, không nghe sự sống cựa quậy trong giấc ngủ, gối chăn cũng không hề sột soạt.
Bụng Phệ bật đèn. Khỏi phải nói ông ta sung sướng đến chừng nào khi thấy hai cái giường phẳng phiu trống rỗng. Chỉ còn thiếu nước nhảy lên. Bụng như có trống giong cờ mở.
Bụng Phệ gầm gừ một mình:
- Đời chú mày tiêu rồi, Tarzan. Lần này thì vỡ mộng làm người hùng điều tra nhé. Ta sẽ cho chú mày biết thế nào là lễ độ.
Ông ta hả hê đến nỗi suýt nữa quên cả chuyện tắt đèn. Phòng hiệu trưởng Freund vẫn còn sáng ánh điện. Còn chần chừ gì mà không chạy một mạch tới đó chớ.
Bụng Phệ chỉnh đốn trang phục, bấm chuông. Coi, ông hiệu trưởng bước ra với vẻ mặt lo lắng:
- Có chuyện gì thế thầy Volgsam?
Bụng Phệ không giấu nổi vẻ đắc ý:
- Tôi xin lỗi đã quấy rầy ông vào giờ này, nhưng… học trò Peter Carsten lại vắng mặt ở ký túc xá rồi. Giường cậu ấy trống không. Tôi thật không biết nói sao nữa. Cứ như là bị tát vào mặt vậy.
Khác với sự chờ đợi của Bụng Phệ, hiệu trưởng Freund chỉ giơ tay lên xoa má theo thói quen và hỏi lại:
- Nghĩa là Tarzan lại chuồn rồi ư? Sau cuộc nói chuyện sáng nay? Khó hiểu nhỉ?
Volgsam xoa xoa bụng một cách đắc thắng:
- Vâng. Tiếc rằng đó lại là một sự thực đáng buồn.
Ông hiệu trưởng nhìn đồng hồ:
- Đang lúc nửa đêm. Cậu ta có thể ở đâu được nhỉ?
- Chắc chắn là nó không ở trong khu trường, thưa ông hiệu trưởng. Vậy là thằng nhãi đã cho lời cảnh cáo của ông bay theo gió rồi. Peter Carsten vô phương giáo dục rồi thưa tiến sĩ.
- Theo tôi, cậu ấy không phải là một thằng ngốc. Nếu cậu ấy bất chấp lời cảnh cáo, vẫn vi phạm kỷ luật, ắt phải có lý do. Tôi cho rằng đã có biến cố gì đó xảy ra, cậu ta mới chơi ngông như thế. Xin nói thực với ông nhé, ông bạn đồng nghiệp: nếu tôi buộc phải đuổi cậu bé này khỏi trường, tối rất lấy làm tiếc. Ở cậu ấy có nhiều phẩm chất đáng quý.
Bụng Phệ vẫn kiên nhẫn:
- Cậu ta đã vi phạm nội quy hai lần, thưa ông hiệu trưởng. Chúng ta không thể để tiền lệ này làm gương xấu cho các học sinh khác.
- Ừ… ừm, tôi biết ông bạn đồng nghiệp ạ, ông sẽ hoan hô hai tay nếu Tarzan bị đuổi. Tuy nhiên cái gì cũng phải có đầu có đuôi. Tôi sẽ gọi điện cho cha mẹ các bạn cậu ấy. Có thể họ biết được điều gì đó.
Hai người đàn ông bước vào phòng. Ông hiệu trưởng bấm số máy gia đình thanh tra Glockner trước. Chuông đổ hồi lâu.
Rồi bên kia đầu dây là giọng của Gaby:
- Dạ, tôi nghe…
- Tôi là tiến sĩ Freund. Xin lỗi vì tôi đã phải thức em dậy. Ba mẹ em không có nhà hả Gaby?
- Dạ, em chào thầy hiệu trưởng. Ba em đi công tác nước ngoài, mẹ em đến chơi nhà dì Granztzleidl ạ.
- Thì ra thế. Em có biết gì về Tarzan không? Cậu ấy không có mặt ở ký túc xá.
Gaby im lặng đúng năm giây. Giây thứ sáu cô hỏi lại, giọng không có vẻ gì ngạc nhiên và ông Freund nhận thấy ngay điều đó.
- Thầy không thấy bạn ấy trong Tổ Đại Bàng ạ?
- Không. Trừ sự vắng mặt hợp pháp của Willi do đã xin phép trước.
Gaby lại im lặng mười giây để suy nghĩ. Sau cùng cô quyết định nói thật:
- Thưa thầy, Tarzan đã về nhà bạn ấy.
- Trời đất! Ý em nói là về với mẹ cậu ấy hả?
- Dạ. Bạn ấy đi ngay từ trưa nay, vội vàng lắm. Willi kể rằng Tarzan được tin mẹ bạn ấy mất tích từ chiều hôm qua. Một người bạn của cô Susanne đã báo cho Tarzan biết. Thưa thầy, thầy hãy thông cảm với Tarzan. Bạn ấy không còn một ai ruột thịt trên đời này ngoài mẹ. Không một sức mạnh nào cản trở nổi bạn ấy đi tìm mẹ đâu ạ.
Hiệu trưởng Freund xoa cằm. Ông vô cùng sửng sốt:
- Bà Carsten mất tích ư? Kinh khủng quá, nhưng việc tìm kiếm phải là của cảnh sát. Hừm… ý tôi là một khi đã báo cảnh sát.
- Thầy biết Tarzan rồi còn gì. Nếu phải phó mặc mẹ bạn ấy cho số phận thì khác chi giết bạn ấy ạ.
- Thế sao Tarzan không cho tôi biết chuyện này?
- Dạ, em đoán có lẽ thời gian quá gấp rút. Bạn ấy sợ bị nhỡ tàu.
- Tôi hy vọng bà Carsten không việc gì. Có thể lúc này bà ấy đã trở về bình an rồi cũng nên. Nhưng tôi cần có bằng chứng giấy trắng mực đen về chuyện này. Nếu không, tôi buộc phải đuổi học Tarzan, Gaby ạ.
- Chuyện này là có thật, thưa thầy. 7 giờ 30 phút sáng mai ba đứa còn lại trong nhóm tụi em sẽ đáp tàu để đến với Tarzan. Tụi em không còn cách nào khác, mặc dù chưa biết sáng thứ hai tụi em có thể quay về kịp đến lớp hay không. Em, Karl và Kloesen sẽ không chỉ gặp rắc rối với thầy cô mà còn với cả gia đình. Nhưng…
- Em hãy bảo Tarzan gọi điện cho tôi. Tôi muốn biết tình hình ở đó, chúc em ngủ ngon, Gaby.
*
Câu chuyện dì Marion và con chó Goliath bị hai thằng quái xế côn đồ hành hung không làm Tarzan bận tâm lắm. Hắn sợ gì lũ đầu trâu mặt ngựa xó chợ lề đường chứ. Với lũ súc sinh ấy có khi chỉ cần xoay hai cú đá là chúng đã đo đài.
Nhưng hắn đã trải qua một đêm khó ngủ, đầy lo âu và suy nghĩ.
Bây giờ đã là sáng chủ nhật. Đồng hồ trên tường chỉ 9 giờ 9 phút.
Tarzan nhấc điện thoại sau hồi chuông đầu. Một giọng đàn ông ồm ồm:
- Alô, tôi cần nói chuyện với bà Susanne Carsten.
- Tôi là Peter Carsten, con trai bà. Má tôi vắng mặt.
- A, cậu có biệt danh là Tarzan, đúng không? Tôi là tiến sĩ Falkheym-Cornelli.
Tarzan sững sờ:
- Nhưng chắc không phải là ông chủ của hãng Computer lừng danh đấy chứ ạ?
Người gọi điện cười:
- Đúng là ông ta đây. Tôi rất mừng vì cậu biết tên tuổi hãng chúng tôi.
- Tiếc là má cháu không có nhà. Ông cần nhắn gì không ạ?
Giọng Falkheym-Cornelli đầy thất vọng:
- Tôi đang định quấy rầy bà mẹ đáng kính của cậu một chút. Có thể bà đã kể với cậu việc này rồi.
- Chưa ạ. Cháu chưa được nghe gì.
- Thế này nhé, tôi rất muốn xin bà ấy về làm việc cho hãng của tôi. Chúng tôi đã bàn bạc chuyện này nhiều lần nhưng mẹ cậu chưa dứt khoát vì không muốn ông Mortius phật lòng… Hãy khuyên thêm mẹ cậu nhé, Tarzan! Tôi cần một nữ cộng sự mẫn cán.
- Cái này phải do mẹ cháu quyết định, thưa ông Falkheym-Cornelli. Nhưng ông có thể tin vào sự ủng hộ của cháu.
- Cám ơn cậu trước. Cho tôi gửi lời chào mẹ cậu.
Tarzan thừ người. Té ra mẹ hắn đang cân nhắc việc đổi chỗ làm. Vậy chắc công việc ở “Hoá Chất Thời Mới” cũng không “ngon lành” gì.
Tarzan đợi thêm lát nữa rồi bấm số phôn biệt thự Mortius. Hắn nghe Martin xưng danh.
- Tôi, Carsten, muốn trình bày một việc với ông Mortius.
- Hãy để yên cho sếp ngủ. Chú mày cứ nói hết với tôi cũng được.
- Tên bắt cóc đã phôn lần thứ hai vào khuya hôm qua. Gã yêu cầu tôi lúc 23 giờ 30 mang tiền chuộc tới khu Fellgerberl.
- Cậu chắc đó chính là tên bắt cóc chứ?
- Đúng cái giọng rin rít ấy. Cứ như gã ngậm gạch trong mồm vậy.
- Ôkê. Nghĩa là cậu muốn lấy ngay 500.000 mark hả? Chưa có ngay được đâu. Chiều nay 18 giờ ghé lại đi, thế nào ông ấy cũng lo đủ cho cậu.
- Vậy tôi sẽ đến vào lúc đó.
- Vậy nghe. Mà cậu có thấy đây là một hành động cao thượng của ông Mortius không hả?
- Có.
- Tôi cho rằng mẹ cậu cũng phải biết ơn ông ấy.
- Má tôi chưa bao giờ là kẻ vô ơn cả, thưa ông. Mà ông sẽ đóng góp bao nhiêu vào số tiền 500.000 mark đó nhỉ? Hình như không một xu! Thay vào đó lại là những lời lên lớp kia đấy. Tôi sẽ có mặt lúc 18 giờ. Chào ông.
Tarzan cúp máy. Tự nhiên hắn bật cười trước một ý nghĩ ngộ nghĩnh: Phải chăng Mortius biết được hãng computer đang mời chào má hắn nên lão ta nhả nửa triệu mark ra để chứng minh mình cũng biết trọng dụng nhân tài?
Lại thêm một khả năng.
*
Bà Susanne Carsten nhìn đồng hồ đeo tay. Đã hơn 10 giờ sáng. Đêm qua bà ngủ chập chờn trên chiếc giường gấp bằng sắt. Các món ăn của bữa tối qua vẫn còn y nguyên. Bà hầu như chưa động đến bất cứ món nào từ bia, bánh mì đen, xúc xích hun khói, xà lách trộn dấm đến các thứ kem tráng miệng. Hình như bà vẫn đang ở trên đất Đức. Bia nhãn hiệu Đức. Các món ăn cũng vậy…
Hôm nay thì Susanne đã bình tĩnh hơn để suy nghĩ.
“Phải chăng “Silent Warrior” là nguyên nhân khiến mình bị chôn vùi tại phòng giam này?”.
Nếu quả thật mọi thứ bắt nguồn từ “Silent Warrior” thì bà hiểu rằng sự tồn tại của bà trên đời coi như kết thúc. Đám chóp bu của phi vụ ma quỷ này sẽ chẳng buông tha bà. Bà đã tự ký vào bản án tử hình bởi bà biết quá nhiều. Trời ơi, lẽ ra vì Tarzan, bà phải dán băng keo ở miệng kìa…
Susanne thổn thức. Chưa bao giờ bà nhớ Tarzan đến thế. Thứ sáu tới con bà bắt đầu nghỉ. Bà cũng đã đặt sẵn khách sạn ở Italia để hai mẹ con cùng sang nghỉ ngơi, ấy thế mà… Lạy Chúa, lúc này chỉ còn trông cậy vào bà Marion. Không hiểu bà ấy đã báo tin cho Tarzan về việc bà mất tích chưa?
Bà lại nhìn ra cửa.
Tiếng chìa khóa lạch xạch trong ổ khóa.
10 giờ 19 phút. Bữa ăn sáng đưa đến muộn thế này. Gã từ xa tới chăng?
Cửa mở. Phía ngoài tối om. Bà Susanne thấy một kẻ mặc áo chùng tu sĩ màu nâu, trùm mũ nâu, mặt nịt kín bằng vải len xám thẫm.
Gã lặng lẽ cúi xuống đặt một cái khay xuống sàn, đẩy vào. Bàn tay đeo găng còn lại của gã chỉ cái khay đồ ăn còn nguyên tối qua như ra lệnh.
Bà Susanne nghe theo, rời khỏi giường trả lại cái khay cũ không một chút do dự. Giọng bà nhẹ nhàng:
- Cho tôi xin gương, lược được không?
Tên đeo mặt nạ ậm ừ trong cổ họng rồi đóng sầm cửa lại. Gã xoay chìa trong ổ chớp nhoáng.
Bà Susanne bê chiếc khay ăn sáng đặt lên bàn.
Hai giọt nước mắt lăn trên má bà.
“Minh phải ăn, bất luận điều gì sắp xảy ra.” Bà tự nhủ và ngồi vào bàn.
*
Tìm được 200 mark của mẹ để trong tủ con đầu giường, Tarzan chạy ra phố mua báo.
Coi, phép lạ hiện ra trước cổng nhà: ba thiên thần “không có cánh” xuất hiện làm hắn ngỡ ngàng. Lạy Chúa, Gaby, Karl, Kloesen chớ ai! Gaby cười tươi như hoa, đôi mắt kính của Karl lóng lánh, Tròn Vo thì muôn thuở vẫn nhai kẹo ngồm ngoàm.
Thằng mập ngoe nguẩy:
- Ngó mày thấy ngố quá đại ca ơi! Tụi tao đâu phải người ngoài trái đất, hả?!
Giọng Gaby trong veo:
- Xin chào. Cho hỏi đây có đúng là nhà Peter Carsten không ạ?
- Ờ… Các bạn từ đâu tới đây vậy?
Gaby kiễng chân choàng lấy cổ Tarzan thật thân ái, trìu mến trách:
- Bạn không còn cách chào hỏi nào khác sao?
Karl là thực tế hơn cả. Nó vào đề ngay:
- Tình hình ra sao hả Tarzan? Má mày về chưa?
Tarzan hít một hơi thật sâu:
- Tuyệt quá! Mọi người… từ nhà đến hả? Sao không gọi điện thoại? Mình cứ chờ.
Karl vỗ mạnh vào vai hắn, cười:
- Thì để đại ca phải ngạc nhiên mà. Nếu má mày chưa về, thì tụi mình sẽ sát cánh chiến đấu. Chúng ta từ xưa đã luôn bên nhau mà.
Tarzan quàng tay ôm chầm cả ba mạng:
- Còn gì bằng! Mình sẽ không bao giờ quên ơn các bạn. Thiếu các bạn, mình không xoay sở gì được. Tình hình mỗi lúc một rối mù. Bọn bắt cóc đòi mình phải nộp nửa triệu mark mới chịu thả má mình.
Cú siết quá nồng nhiệt của Tarzan làm ba quái thở dốc. Tròn Vo giãy giụa:
- Buông tao ra cho tao thở. Được rồi, tao sẽ đề nghị ông chủ hãng sôcôla Sauerlich chi ngay nửa triệu mark.
- Rồi đó. Thở đi mập. Nhưng mày miễn tốn tiền nghe. Ông chủ của má tao đã thu xếp chuyện này rồi. Ê, tụi mình vào nhà đã chớ.
Công Chúa vừa đi vừa thông báo liền:
- Chuyện trốn trường lần này khỏi lo bị đuổi học, đại ca. Thầy hiệu trưởng có vẻ thông cảm với hoàn cảnh của bạn lắm. Thầy còn dặn đại ca phải phôn cho ông biết tin tức đó.
Cả đám quây quần quanh bàn. Tarzan kể lại cho các bạn nghe mọi chuyện, kể cả việc Tóc Bàn Chải tính ăn cắp xe của dì Marion, kèm theo diện mạo của gã.
Gaby chớp mắt:
- Cái thằng ăn cắp xe hơi mặc áo gilê da, sơ mi kẻ ca rô phải không?
- Đúng vậy!
- Tụi mình vừa đụng gã lúc xuống tàu. Gã cứ lang bang ngoài ga với chai rượu kẹp nách xấn đến định chòng ghẹo, nhưng mình đã nhanh chân tránh xa gã. Chương trình của bạn sao đây, đại ca? Mình biết, bạn đâu có chịu ngồi khoanh tay.
- Tất nhiên rồi. Mình tính sẽ hỏi Mortius xem ông ta đã từng nghe gì về “Silent Warrior” chưa. Sau đó, tụi mình sẽ đi các khách sạn xem Fuentedos có trọ ở đâu không. Nếu gặp gã, mình cũng sẽ hỏi về cái từ tiếng Anh đó.
*
Tarzan vừa nhấc phôn là giọng của Edith Pressler vang lên liền:
- Dạ, tôi nghe.
- Chào bà. Tôi là Tarzan. Tôi có thể nói chuyện với ông Mortius được không ạ?
- Khỏi cần. Mortius biết rồi. 6 giờ chiều cậu cứ đến đây đem tiền chuộc về.
- Không. Tôi muốn hỏi ông ấy một chuyện khác kìa.
- Có quan trọng không?
- Dĩ nhiên. Liên quan tới việc má tôi bị bắt cóc.
- Thôi được. Để tôi nối máy vào phòng ăn sáng vậy.
- Mortius đây. Gì vậy Tarzan?
- Chào ông Mortius. Ông có biết gì về cái gọi là “Silent Warrior” không ạ?
Im lặng.
Mortius suy nghĩ chăng? Sau đó là tiếng ho húng hắng của ông ta.
- Xin lỗi. Tôi nghĩ là tôi chưa nghe cái tên ấy bao giờ. Sao cậu lại hỏi thế?
- Má tôi đã nhắc đến nó khi gọi phôn cho một người vào chiều thứ sáu.
- Hả? Người đó là ai?
- Một bà già giúp việc, cũng có thể bà ta nghe nhầm.
- Ờ ờ… thế mẹ cậu đã nói gì?
- Chỉ có một từ Silent Warrior đó thôi.
- Vậy thì cậu hãy yên tâm rằng cái si len si liếc gì đó chẳng hề liên quan đến vụ mẹ cậu mất tích. Theo tôi, bọn tội phạm chỉ cần tiền mà thôi.
- Có thể ông có lý. Nhưng nếu bọn bắt cóc toan moi tiền của ông thì sao chúng không bắt, là tôi giả sử thôi, bà Pressler, mà lại là má tôi?
Mortius có vẻ nghĩ ngợi:
- Phải. Nhưng đó là cách nghĩ của tôi và cậu. Mà chúng ta lại không phải tội phạm. Cũng có thể chúng cho rằng bà xã của tôi được bảo vệ cẩn mật khó ra tay, chẳng thà chụp đại mẹ cậu dễ dàng hơn.
- Vâng. Tôi hiểu.
- Vậy tối nay cậu cứ việc đến nghe. Tôi đã điện cho nhà băng chuẩn bị nửa triệu. Tất cả chỉ vì sinh mạng của mẹ cậu.
Tarzan gác máy. Nhận xét đầu tiên thuộc về Gaby:
- Nghe có vẻ chân thành ghê đi.
Tròn Vo trề môi:
- Các chủ nhà máy hóa chất thường giả dối. Sản xuất sôcôla thì không việc gì phải giả tạo, chỉ làm tăng niềm vui sống. Nhưng hóa chất thì có khác đó!
Karl cười:
- Ờ phải. Sôcôla trước hết góp phần tăng việc làm cho các nha sĩ. Nếu không có bệnh sâu răng do ăn đồ ngọt thì đám nha sĩ thất nghiệp ngay.
Tròn Vo la lên:
- Xạo! Ba tao đâu có liên hệ gì với các ông nha sĩ. Ba tao chỉ săn sóc tới sự ngon miệng của đồng loại!
*
Martin phá tan sự im lặng:
- Thằng nhóc này bắt đầu gây rắc rối đây.
Mortius mím môi:
- Chưa đến nỗi trầm trọng đâu. Cũng còn may là mụ Susanne chỉ ngứa mồm vụ Silent Warrior với một bà già nghễnh ngãng.
Edith Pressler cười hiểm:
- Nhưng chuyện đó đã đến tai thằng nhãi. Và nó tỏ ra có khả năng làm thám tử. Nó biết cách đánh hơi đấy.
Martin Dramp gầm gừ:
- Nó sẽ tử nếu phát hiện ra những bí mật của chúng ta. Tôi chỉ cầu mong nó không để ý gì tới những người bạn Mỹ La Tinh trong chiếc Limousine hôm qua, bằng không thì…
Edith lại cười:
- Bằng không thì cậu sẽ bắt cóc và giam chung với mẹ nó chắc?
Martin nhìn bà chị với đôi mắt ráo hoảnh:
- Chẳng có gì đáng cười ở đây cả. Hơn nữa, tôi cũng ngán vai trò tên bắt cóc lắm rồi. Trùm cái áo thầy tu vô là mồ hôi mồ kê cứ toát ra như tắm, chưa nói đến chuyện nghẹt thở vì cái mặt nạ nữa.
Edith cười hí hí:
- Ai bảo cậu ngụy trang làm chi. Mụ Carsten có có biết mặt cậu bao giờ.
- Lỡ sau này mụ nhận ra tay, chân, giọng nói hoặc cái gì đó ở tôi thì tiêu đời.
Edith đột nhiên nghiến răng:
- Dù sao, tôi vẫn phản đối việc thả mụ. Cuộc chơi này quá đắt. Các người mạo hiểm thả ra 500.000 mark và mong mụ chịu ơn. Nhưng lỡ vẫn hỏng việc thì sao chớ?
Mortius nhíu mày:
- Nghe đây, Edith. Chừng nào mặt hàng sản xuất ở Italia đã chuyển đi thì khỏi lo lắng gì nữa. Vấn đề bây giờ là thời gian kìa.
Edith thở dài:
- Nhưng đám thủ hạ của anh bên đó toàn là lũ chết nhát. Bọn cớm chỉ cần hù một tiếng, đứa nào cũng khai sạch.
Mortius nói, bằng giọng không được tự tin cho lắm:
- Chúng ta sẽ né tụi cớm tối đa như đã từng né trước giờ. Em yên chí.
- Tùy anh thôi. Dẫu sao… Mình có thứ thuốc độc cực mạnh, chỉ vài giọt là xong.
Ả chụp trái cam trong đĩa trái cây trên bàn rồi xoay xoay trong tay, mặt nhơn nhơn.
Martin cũng gật đầu tán đồng với bà chị của gã.
Mortius vẫn gạt phăng:
- Khoan tính chuyện giết người đã. Tôi đã nói là phải áp dụng kế hoạch của tôi đến cùng và chỉ thủ tiêu Susanne nếu gặp bất trắc. Khuya nay cậu phải hết sức thận trọng đó Martin. Có thể thằng nhãi sẽ tấn công kẻ nhận tiền đó.
Martin cười ha hả:
- Thằng nhãi làm sao hạ được tôi. Trong vai tên bắt cóc, tôi đã có chùy Voko làm vũ khí tự vệ rồi.
Edith ngơ ngác:
- Chùy Voko là thứ quái quỷ gì vậy?
- Đó là một cái chùy phát ra điện, bà chị ạ. Nó đủ sức quật ngã một con bò mộng đấy. Thằng nhóc sẽ giẫy lên đành đạch rồi sùi bọt mép khi dính điện Voko, hê hê hê.
- Có chết người không vậy?
- Không. Tê liệt thôi. Nói gì thì nói chớ có người chết phiền phức lắm. Loạng quạng toi 30 triệu đô la như chơi.
Mortius trầm ngâm:
- Bạo lực luôn luôn là phương pháp hạ sách. Sau khi lấy lại tiền, tối mai chúng ta sẽ mời thằng nhóc đi ăn. Phủ dụ nó trong bàn tiệc là cao cơ nhất. Biết đâu nó sẽ bớt hung hăng và chúng ta sẽ moi chuyện được nó.
Edith bĩu môi:
- Em cũng phải đi cùng sao?
Mortius mỉm cười:
- Anh đánh giá cao sự có mặt của em mà cưng. Thêm nữa, anh cũng muốn vui một chút vào tối mai.
/703
|