Một chiếc xe tuần tra đợi sẵn bên lối cầu thang xuống ga tàu điện ngầm. Khi đến gần, nhìn thấy hai viên cảnh sát, Tarzan linh cảm có chuyện chẳng lành.
Lúc này một cảnh sát bước ra khỏi xe :
- Em là Peter Carsten ?
- Em đây.
- Chúng tôi phải đưa em về Tổng nha cảnh sát ngay. Lệnh của thanh tra Glockner. Rõ ràng có chuyện gì đó trục trặc.
Lạy trời ! Tarzan lên xe.
Chiếc xe bật đèn xanh trên nóc, rú còi chạy đi.
Tarzan đặt cho hai viên cảnh sat một lô câu hỏi, nhưng họ còn mù mịt hơn hắn.
Trục trặc ư ? Cái gì trục trặc ? Việc chuyển giao tiền diễn ra trôi chảy mà. Hay người ta đếm thiếu tiền ? Hay thanh tra Glockner muốn nói việc theo dõi bị gián đoạn ? Không, vô lý ! Nếu chỉ có thể, sao phải rối lên ?
Tarzan không bao giờ đi qua nửa thành phố nhanh đến vậy.
Từ sau cánh cửa văn phòng của thanh tra Glockner vẳng ra những tiếng nói. Căn phòng chật ních. Tarzan nhận thấy cả nửa tá viên chức mà hắn không biết tên, ngoài ra còn có ông chánh cảnh sát và cố nhiên cả bố của Gaby.
- Cậu ấy đây rồi, - ai đó nói.
Ông Glockner vội vẫy Tarzan lại bên ông, phía sau bàn giấy. Trên bàn đặt máy điện thoại sẵn sàng. Dường như người ta đợi một cú điện có thể đến bất kỳ lúc nào.
- Tarzan, - ông Glockner nói, - chúng tôi giữ được rất tốt liên hệ với cháu quá microphon, nghe thầy hết những gì cháu nói. Từ ga Wiesengrund, chúng tôi cố ý lùi lại, vì đúng như cháu nghĩ, nếu lãng vãng gần cháu ở khu vực đó sẽ rất dễ lộ. Điều đó có nghĩa chúng tôi không quan sát được cháu đã trao tiền như thế nào. Chúng tôi chỉ nghe có tiếng một chiếc trực thăng bay đến.
Tarzan gật đầu :
- Chúng đến trên chiếc trực thăng. Hai tên. Một tên rất to béo, bịt mặt. Và một tên phi công, cũng bịt mặt.
- Cháu đã trao tiền chuộc cho chúng chứ ?
- Đương nhiên ạ. Nhưng trước đó, cháu đã cho tiền sang hai bao tải nhỏ bên cây sồi Merrick. Cháu cho rằng bọn lưu manh sợ nhỡ có gắn thiết bị gì trong ba lô. Ví như máy nghe trộm chẳng hạn, thì chết chúng.
- Chắc chắn thế. Vậy là chúng đã cầm tiền. - Ông Glockner xoa cằm. - Vậy mà tên bắt cóc, kẻ hôm qua đã gọi điện cho ông chánh cảnh sát, lại vừa gọi đến đây, tức giận đùng đùng : " Tại sao thằng mang tiền không đến chổ buồng điện thoại ! Tiền đâu ?"
Tarzan hết nhìn mọi người lại nhìn gương mặt căng thẳng của ông chánh cảnh sát.
- Quỷ quái gì thế nhỉ ! - Hắn kêu lên. - Chúng lại bày trò gì đây ? Chúng định vòi tiền hai lần chăng ? Sao không đòi luôn 6 triệu một lúc ? Hay chúng ta dính với hai bọn khác nhau ?
Ông Glockner gật đầu :
- Nếu vậy thì thật tai họa. Nhưng chú e rằng cháu đoán đúng. Có thể ban đầu là một băng tội phạm đông tên, giờ đây phân ra. Một bọn giam giữ con tin, bọn khác lại… Nhưng có lẽ cháu có thể làm cho tình hình sáng sủa hơn , Tarzan à, nếu tên bắt cóc gọi đến. - Ông xem đồng hồ. - Chắc hắn gọi ngay bây giờ. Chúng tôi có bảo gã gọi lại để nói chuyện với cháu.
- Cháu phải nói gì với gã đây ạ ?
- Kể lại những gì đã xảy ra. Quanh co vô ích, vì chúng ta không biết điều gì diễn ra ở phía hắn.
- Giờ đây, điều quyết định là cháu đã mang tiến đến cho bọn nào, - Tarzan nói, - cho bọn thật sự giữ các con tin, hay bọn chỉ muốn đoạt số tiền…
- Chúng ta…
Chuông điện thoại réo, ông Glockner không nối tiếp nửa. Ông nhấc máy, xưng danh.
- Vâng, cậu bé mang tiền đi đã về. Ông có thể nói chuyện với cậu ấy. Tôi chuyển…
Tarzan cấm ống nghe.
Mặt ai nấy căng thẳng.
- Peter Carsten đây.
- Mày là thằng mang tiền đi hả ?
- Đúng thế.
- Mày đừng tường lòe được chúng tao đâu. Chúng tao lập tức biết tỏng, nếu mày dối trá.
- Tôi không có ý định nói dối ông.
- Này ông, - Tarzan nói, - chúng tôi không hiểu sao ông lại sồn sồn lên thế. Những kẻ đi nhân tiền cho ông đã cao chạy xa bay ư ? Hay ông chỉ là người toan hớt tay trên, đục nước béo cò, mà chẳng có gì để trao lại cho chúng tôi ? Tôi muốn nói : ông nắm giữ 29 bạn học của tôi thật không ? Ông có thể chứng minh chăng ?
- Tao có thể đọc cho mày cả 29 cái tên. Hay tao phải cắt tóc lũ con gái gửi đến thì các người mời chịu tin hả ?
Trên bàn của thanh tra Glockner, một máy ghi âm đang quay đều. Cả ông và ông chánh cảnh sát đều đeo tai nghe theo dõi cuộc điện thoại.
Ông thanh tra giật ống nói từ tay Tarzan .
- Thanh tra Glockner đây. Chúng tôi đã thực hiện phần mình theo thỏa thuận. Bây giờ thế nào ? Bao giờ các ông thả các em học sinh ra ?
Im lặng. Rồi một tiếng cách. Tên gọi đến đã bỏ máy.
*
Dobbel lau mồ hôi trán. Đây là cú điện thoại thứ ba gã gọi đến tổng nhà cảnh sát, từ buồng điện thoại cũng thứ ba. Cố nhiên bọn cớm có thể xác định gã gọi từ đâu. Khéo một xe tuần tra xuất hiện ngay bây giờ. Vậy phải cuốn xéo nhanh khỏi đây.
Gã chạy đến chiếc Porsche.
Enrico và Carlo đợi sẵn ở khách sạn Cung Điện Lido. Căng thẳng. Dobbel kể lại :
-… thằng nhãi nói tên gọi điện có giọng hơi the thé. Chúng mày hiểu ra chứ ?
- Ritschi Gernreich, - Enrico đáp.
- Đứa nào ? - Carlo hỏi bằng tiếng mẹ đẻ.
Enrico bèn giải thích bằng tiếng Italia, được hiểu như sau :
- Một con chuột cống. Từng trong bọn. Nhưng sau đó tao tổng cổ nó. Tao không thế nào ngờ nó cả gan đến như thế. Mẹ kiếp, tao sẽ giết nó, con chuột cống tanh hôi đó ! Phải phải, Carlo. Nó biết kế hoạch, biết rõ từng bước. Nhưng chị vậy thôi. Chứ cái thằng vô dụng ấy có biết mục tiêu cụ thể của chúng ta đâu.. Giá mà tao lường được, phải, giá như tao lường trước thế này… Làm sao thấy trước nổi. Nếu vậy, cố nhiên tao đã thay đổi kế hoạch. Điều đáng đau đầu là : như vậy Ritschi phải có một thằng tòng phạm. Không, hai chứ. Thằng to béo và thằng phi công. Bộ ba này sành điệu đến đâu ? Liệu tụi cớm có chộp được chúng ? Khi đó, chúng sẽ khai chúng ta ra. Điều này có nghĩa : chúng ta chỉ còn ít thời gian.
- Bao lâu ? - Dobbel hỏi. Hắn hiểu tiếng Italia.
Enrico nhún vai.
Gã chộp máy điện thoại, bấm một loạt số dài.
Sau hồi "túúút ! " thứ tư, ở Brussel xa xôi có người nhấc ống nghe.
Một giọng nữ, với những trọng âm tiếng Italia không lẫn vào đâu được, lên tiếng :
- Nhà giáo sư Theisen đây.
- Chào Farina, - Enrico hạ giọng nói. - Tôi đây. Cô ở nhà một mình thôi chứ ?
- Anh Enrico, vâng, em chỉ có một mình, - ả giúp việc mừng rỡ.
Enrico biết Farina Cincalia phải lòng gã ghê gớm. Ả Farina được người ta cứu vớt từ hè phố, nơi lẽ ra ả đã lụi đời.
- Lão giáo sư đâu rồi, cưng ? Tôi phải nói chuyện với lão.
- Cả hai ông bà chủ đều không còn đây. Vừa nghe về vụ bắt cóc, họ đã đáp ngay chuyến bay sớm nhất đi rồi. Ông Theisen vừa gọi điện về báo cho em biết ông bà ấy ở đâu, đề phòng viện nghiên cứu của ông cần hỏi gì. Họ ở khách sạn Hoàng Tử.
- Tốt lắm, cưng à.
- Mọi việc thành công chứ anh ?
- Mọi việc, cưng à.
- Và em sẽ được chia nửa triệu mác Đức chứ ?
- Đương nhiên rồi , cưng. Hôn cô em nhé ! Nhớ cô em lắm đấy. Tôi rất mừng vì cuộc hội ngộ sắp tới với cô em. Nhưng bây giờ tôi phải tiếp tục công việc. - Gã đặt máy. - Con bò cái ngu ngốc !
Carlo cười :
- Nhưng ả có ích cho anh, hả ? Nếu không có những tin tức ả cung cấp, làm sao anh nảy ý đồ làm ăn vụ này được ?
Enrico nhún vai :
- Thì tao có phủ định phần công của ả đâu. Rất hay là ả đã gửi cho chúng ta một tấm ảnh con bé Alice Theisen đó. Con bé chẳng tin gì ả, những ả vẫn biết hết kế hoạch đến chơi thành phố này của nó. Là vì gia đình Theisen cứ thảo luận suốt chuyện này. Ông bố bà mẹ quá chu đáo, cứ muốn biết rõ trước con gái mình sẽ ăn ở và học tập ra sao trong một tuần vắng nhà ấy. Thế là Farina chỉ việc để tai nghe. Còn tao lên kế hoạch. Thế nào đây ? Phải, số tiền chuộc ! Trục trặc, được thôi ! Nhưng không sao. Chúng ta sẽ bắt thằng Ritschi nôn ra. Để còn thường công cho Gluschke, Farina, thanh toán nốt cho Weidrich. Còn lại là phần chúng ta nửa. Nhưng tao nhổ tọet vào số tiền vặt đó. Điều chúng ta muốn quan trọng hơn nhiều.
Hai tên kia gật gù.
Enrico giở cuốn danh bạ điện thoại.
Rồi khách sạn Hoàng Tử lên tiếng.
Hắn xin gặp giáo sư Theisen và được biết ông và vợ đã rời khách sạn.
- Vâng, họ có để lại số điện thoại để nếu có ai cần gọi họ đây ạ. Đó là số…
Người trưởng quầy lễ tân đọc xong, bèn nói thêm :
- Đó là số máy của gia đình có tên Glockner, thưa ông.
*
Tarzan và thanh tra Glockner rời Tổng nha cảnh sát với tâm hồn trĩu nặng âu lo.
Hai bác cháu lên chiếc BMW của ông thanh tra. Ông muốn về báo cho ông bà Theisen - lúc này vẫn ở nhà ông - biết tình hình mới nhất.
Họ ghé qua nhà ga để bỏ xe đạp của Tarzan vào cốp ôtô.
- Ban nãy trước bấy nhiêu người, cháu không muốn nói ra phát hiện mới nhất của cháu, - Tarzan bảo người bạn lớn của mình. - Nhưng bây giờ chỉ còn hai chú cháu thì… Cháu nghĩ cháu đã nhận ra cái kẻ gọi điện sai cháu đến Núi Đao Phủ. Cháu tin chắc như thế.
Ông Glockner thở sâu.
- Vậy mà bây giờ cháu mới nói ?
- Thưa chú, cháu e rằng ông chánh cảnh sát sẽ không đưa ra một quyết định thông minh. Trông ông ấy mệt mỏi, khổ sở thế nào ấy. Có lẽ vì trọng trách quá nặng nề. Ông ấy không còn sức để làm những việc cụ thể.
- Chú lãnh đạo ủy ban điều tra đặc biệt về vụ này. Sếp giao toàn quyền cho chú rồi.
- Thì chính vì thế ạ. Vâng, cháu tuy không biết tên kẻ ấy, nhưng cháu có thể tả diện mạo gã. Cả Tròn Vo và Karl cũng đã trông thấy gã. Gã đã hành hung gã lang thang Lêo, kẻ mà chúng ta đang tìm vì đã ăn cắp hộp nữ trang của mẹ Tròn Vo ấy mà. Khi đó Lêo bay từ quán "Nửa Tai" ra đường, và cái tên Tóc Vàng, mặt mũi như khỉ đột nọ toan tẩn gã. Cháu đã xen vào, cho hắn một cú nhớ đời. Lêo cảm ơn cháu, rồi lủi mất. Lúc ấy cháu chưa biết chính gã là tên ăn cắp, vì Tròn Vo mở mắt nhưng lại ngủ gật. Chúng cháu có cảm giác tên tóc vàng này là tay chân trong quán "Nửa Tai". Nhưng sau đó chúng cháu đến hỏi Dobbel thì tay chủ quán này bảo không quen biết hắn.
Ông Glockner dừng xe vì đèn đỏ.
- Tarzan , điều cháu nói có nghĩa đây. Tên Dobbel đó đã giúi tiền cho Weidrich. Tên Tóc Vàng lại thuộc về quán của Dobbel - Đầu mối có vẻ là đây. Có lẽ Dobbel và Tóc Vàng đã xung khắc tới mức chia tay. Điều này lý giải vụ trục trặc với số tiền chuộc.
- Cảnh sát vẫn theo dõi Dobbel đấy chứ ạ ?
- Vẫn theo dõi. Nhưng chưa có kết quả. Quán "Nửa Tai" hôm nay đóng cửa. Và hình như Dobbel không có nhà. Gã ở ngay phía trên quán. Về Weidrich cũng không thêm tin gì mới ! Ông ta làm việc bình thường.
- Theo dõi mà không được bắt, - Tarzan thở dài. - Phải đợi đến sau khi các con tin đã được thả tự do. Bị trói tay thế này tức thật. Cháu không đủ kiên nhẫn.
Họ đã về đến nhà.
Mẹ của Gaby chạy ra hành lang đón đường họ, mặt đầy vẽ hoảng hốt :
- Anh Emil ! May quá anh đã về. Nhưng chậm mất vài phút. Tên bắt cóc..một tên…gã nói gã là trùm băng, vừa gọi điện tới. Rõ ràng gã biết ông bà Theisen đang ở đây và …không thế tin nổi. Nhưng tốt hơn là …vâng, tốt hơn là để ông giáo sư kể.
Con Oskar nhảy cẩng lên trước họ. Nó vui hơn hớn.
Trong phòng khách rộng, ấm cúng, hai ông bà Theisen, Tròn Vo và Karl đang ngồi.
Bà Theisen ngửa cổ, nhắm nghiền mắt, mặt tái xanh. Rõ ràng bà bị một cơn choáng. Trước mắt bà là li cônhắc.
Tròn Vo và Karl nhìn Tarzan đầy ngụ ý và khó hiểu.
Mặt ông giáo sư Theisen không còn rám nắng nửa, mà xám lại. Trông ông như vừa bị thương.
- Vâng, - ông phá tan sự im lặng. - Bà nhà ông nói đúng, ông Glockner à. Thật không sao tin nổi. Một kẻ, một kẻ tàn bạo vừa nói qua điện thoại với tôi. Bằng tiếng Italia tiếng mẹ đẻ của gã. Gã đã lật ngữa những dụng ý của gã, nói cho tôi hiểu mục đích thật sự của vụ bắt cóc. Tiền chuộc chỉ là chuyện phụ. Tôi gần như có thể nói : ba triệu mác đó không quan trọng.
Tarzan sững sốt - Đầu óc mình hôm nay sao mụ mị chậm hiểu thế này ? ! Nếu số tiền chuộc không quan trọng, thì quỷ tha ma bắt, nguyên nhân của vụ bắt cóc nằm ở đâu vậy cà ?
Thanh tra Glockner vắt chiếc áo vét mỏng lên tựa ghế bành, ngồi xuống. Tarzan xen vào giữa hai bạn trên đivăng.
- Thế nào đây ? Xin ông kể rõ cho. - Ông thanh tra điềm tĩnh nói.
Bà Theisen mở mắt, nhắp từng giọt cônhắc.
- Vụ bắt cóc chiếc xe buýt cho học sinh chỉ là sự đánh lạc hướng. - Ông Theisen nói. - Bọn bắt cóc chỉ quan tâm đến con gái chúng tôi mà thôi. Mưu mô mà chúng đã bày ra cũng có logic nhất định. Chúng muốn giở trò ma mãnh để đạt được mục đích thật sự.
- Ông là mục đích đó, thưa ông giáo sư , - ông Glockner nói.
Ông Theisen gật đầu :
- Chứng chỉ âm mưu o ép mình tôi. Có lẽ ông cũng biết : tôi là chủ dự án nghiên cứu có tên "Euro-Futur-Project 2000". Chúng tôi nghiên cứu một phương pháp làm sạch những đại dương trên thế giới, xóa những tôi lỗi làm ô uế môi trường kể từ khi thời đại công nghiệp bắt đầu. Chắc chắn đây là một dự án mà sự thành công của nó sẽ quyết định hành tinh này mau chóng diệt vong hay tiếp tục tồn tại.
- Tôi có biết những nét lớn trong công việc của ông.
- Giờ đây bọn tội phạm hành động theo lối nghĩ sau : Chúng muốn chiếm lấy toàn bộ tài liệu nghiên cứu - mà chúng tin rằng kết quả thực tiễn của nó đã có rồi. Chúng biết không thể công khai o ép tôi bằng cách bắt riêng Alice thôi. Nếu làm thế, thượng cấp của tôi sẽ lập tức cảnh giác và có biện pháp bảo vệ số tài liệu phong phú của "Euro-Futur-Project 2000", khiến tôi không tiếp cận được với tài liệu, thì làm sao tôi còn trao được cho chúng. Chúng nghĩ thế là chính xác. Vì tầm quan trọng của dự án, tôi là người nắm bí mật cấp cao nhất. Các cộng sự của tôi cũng vậy, nhưng họ chỉ nắm được phần công việc của mình. Kết quả tổng hợp duy nhất nằm trong tay tôi.
- Nghĩa là : nếu có dấu hiệu ông bị o ép, người ta sẽ phân tán cách ly ông khỏi viện nghiên cứu, để mưu đồ đó thất bại ngay từ đầu ? - Ông thanh tra hỏi.
- Đúng vậy. Những biện pháp bảo vệ này đã được chuẩn bị kỹ. Và bọn tội phạm biết rõ. Vì vậy chúng bắt cóc cả đám học sinh, để khỏi bị chú ý là nhằm vào Alice. Chúng đòi 3 triệu cũng là để che mắt. Cố nhiên điều đó không có nghĩa là chúng chê số tiền này.
- Và chúng vừa đe dọa ông ?
Ông Theisen gật đầu, mặt ông càng xám lại :
- Hoặc nội hôm nay tôi phải bay về Brussel, bí mật lấy tài liệu và bí mật trao cho chúng, hoặc chúng tôi sẽ không bao giờ còn gặp lại Alice nửa.
Quý ác ! Tarzan cảm thấy cơn giận sôi lên trong lòng. Chúng đặt ông giáo sư vào một tình thế tuyệt vọng. Ông sẽ quyết định như thế nào đây ? Cứu lấy những đại dương hay tính mạng của Alice ?
- Ông có hình dung bọn tội phạm hành động theo lệnh của ai không ? - Ông thanh tra hỏi.
Ông giáo sư nhún vai :
- Trên thế giới có khoảng chục dự án nghiên cứu đang theo đuổi cùng mục đích này. Nhưng họ còn đang ở giai đoạn đâu. Tôi không thể tưởng tượng một quốc gia nào đó lại giật dây vụ này. Không ! Chắc chắn bọn tội phạm toan một vụ làm ăn ngàn năm có một. Chừng nào nắm được toàn bộ kết quả công việc của chúng tôi ( chúng đòi toàn bộ ), chúng sẽ đem bán. Cho một tập đoàn công nghiệp, hoặc một chính phủ nào đó. Cố nhiên là bí mật. Rồi đột nhiên một quốc gia sẽ tuyên bố hùng hồn rằng mình đã tự nghiên cứu thành công, và tha hồ thu tiền của các quốc gia khác muốn sử dụng thành quả nghiên cứu đó. Đại khái có thể sẽ diễn biến như vậy.
Nét mặt hoàn toàn bình thản, ông Glockner nhìn ông giáo sư :
- Ông nói " có thể " . Nghĩa là chưa chắc đã diễn biến như thế ?
Ông Theisen thong thả lắc đầu :
- Câu hỏi liệu tôi sẽ chọn Alice hay trách nhiệm của mình đối với dự án không hề đặt ra với tôi. Bọn tội phạm đã tính nhầm. Nhúng chúng làm sao biết nổi. Sự thật là : tôi chẳng có gì dễ dàng cho chúng. Đến chết cuối, phải không à ? Những tin tức trên báo chí sai toét, không đúng sự thật. Những tiến bộ của dự án mà người ta tung hô chỉ là tin bịa đặt. Cố nhiên chúng tôi không còn ở giai đoạn nghiên cứu ban đầu, nhưng cũng chưa tiền xa bao nhiêu. Phải thêm nhiều năm nửa chúng tôi mới tiền gần được mục tiêu của mình. Nếu tất cả không phải là ảo tưởng, một mơ ước hão huyền.
- Đó… là sự thật sao ? - Ông Glockner sững sờ.
- Sự thật cay đắng.
- Ông nói điều đó với tên tội phạm rồi chứ ?
- Chưa. Nào hắn có để cho tôi kịp mở miệng.
Ôi lạy Chúa ! Tarzan rùng mình. Bọn bắt cóc sẽ không đời nào chịu tin như vậy. Rồi sao ? Chuyện gì sẽ xảy đến với Alice ? Và với tất cả những con tin đáng thương khác ?
Karl phá tan sự im lặng nặng nề :
- Cháu có sáng kiến này. Ông không thể làm tài liệu giả ư, làm thật nhanh ? Bố cháu, vốn là giáo sư toàn, sẽ giúp ông một tay.
Ông Theisen mỉm cười thiểu não :
- Đến trưa mai ư ? Không thể được ! Hơn nửa, tên gọi điện đã đe tôi trước. Gã nói tôi đừng tưởng sẽ có thể gán cho gã một con chó chết. Gã sẽ lập tức nhờ một chuyên gia cực siêu thẩm tra lại toàn bộ tài liệu. Chỉ khi tay chuyên gia này bật đèn xanh, chúng mới thả Alice về. Thêm nửa không chỉ riêng Alice, gã bổ sung. Cả số phận của những đứa trẻ khác cũng bị trói liền với Alice. - Ông Theisen đưa tay vuốt mặt. - Tôi nghĩ bọn lưu manh này dám làm mới chuyện.
Ông Glockner đứng dậy, đi ra sảnh. Ông gọi điện thoại cho ai đó, nói khẻ và vắn tắt. Khi quay lại, trên mặt ông hằn những nếp khắc khổ. Rồi ông nói, chủ yếu là với Tarzan, vì duy có hắn biết đủ yếu tố để hiểu cái tin này :
- Dobbel như bị mặt đất nuốt trửng. Weidrich vừa xong việc ở hảng, và cũng biết mất từ đó. ít nhất thì gã cũng mất hút khỏi tầm mắt của nhân viên an ninh theo dõi gã. Rất có thể tên trùm triệu tập tay chân lại quanh mình, để tránh trục trặc vào giây phút cuối.
Chúng ta đang đứng trước một bức tường rồi, Tarzan tuyệt vọng nghĩ, một bức tường bằng bêtông !.
Lúc này một cảnh sát bước ra khỏi xe :
- Em là Peter Carsten ?
- Em đây.
- Chúng tôi phải đưa em về Tổng nha cảnh sát ngay. Lệnh của thanh tra Glockner. Rõ ràng có chuyện gì đó trục trặc.
Lạy trời ! Tarzan lên xe.
Chiếc xe bật đèn xanh trên nóc, rú còi chạy đi.
Tarzan đặt cho hai viên cảnh sat một lô câu hỏi, nhưng họ còn mù mịt hơn hắn.
Trục trặc ư ? Cái gì trục trặc ? Việc chuyển giao tiền diễn ra trôi chảy mà. Hay người ta đếm thiếu tiền ? Hay thanh tra Glockner muốn nói việc theo dõi bị gián đoạn ? Không, vô lý ! Nếu chỉ có thể, sao phải rối lên ?
Tarzan không bao giờ đi qua nửa thành phố nhanh đến vậy.
Từ sau cánh cửa văn phòng của thanh tra Glockner vẳng ra những tiếng nói. Căn phòng chật ních. Tarzan nhận thấy cả nửa tá viên chức mà hắn không biết tên, ngoài ra còn có ông chánh cảnh sát và cố nhiên cả bố của Gaby.
- Cậu ấy đây rồi, - ai đó nói.
Ông Glockner vội vẫy Tarzan lại bên ông, phía sau bàn giấy. Trên bàn đặt máy điện thoại sẵn sàng. Dường như người ta đợi một cú điện có thể đến bất kỳ lúc nào.
- Tarzan, - ông Glockner nói, - chúng tôi giữ được rất tốt liên hệ với cháu quá microphon, nghe thầy hết những gì cháu nói. Từ ga Wiesengrund, chúng tôi cố ý lùi lại, vì đúng như cháu nghĩ, nếu lãng vãng gần cháu ở khu vực đó sẽ rất dễ lộ. Điều đó có nghĩa chúng tôi không quan sát được cháu đã trao tiền như thế nào. Chúng tôi chỉ nghe có tiếng một chiếc trực thăng bay đến.
Tarzan gật đầu :
- Chúng đến trên chiếc trực thăng. Hai tên. Một tên rất to béo, bịt mặt. Và một tên phi công, cũng bịt mặt.
- Cháu đã trao tiền chuộc cho chúng chứ ?
- Đương nhiên ạ. Nhưng trước đó, cháu đã cho tiền sang hai bao tải nhỏ bên cây sồi Merrick. Cháu cho rằng bọn lưu manh sợ nhỡ có gắn thiết bị gì trong ba lô. Ví như máy nghe trộm chẳng hạn, thì chết chúng.
- Chắc chắn thế. Vậy là chúng đã cầm tiền. - Ông Glockner xoa cằm. - Vậy mà tên bắt cóc, kẻ hôm qua đã gọi điện cho ông chánh cảnh sát, lại vừa gọi đến đây, tức giận đùng đùng : " Tại sao thằng mang tiền không đến chổ buồng điện thoại ! Tiền đâu ?"
Tarzan hết nhìn mọi người lại nhìn gương mặt căng thẳng của ông chánh cảnh sát.
- Quỷ quái gì thế nhỉ ! - Hắn kêu lên. - Chúng lại bày trò gì đây ? Chúng định vòi tiền hai lần chăng ? Sao không đòi luôn 6 triệu một lúc ? Hay chúng ta dính với hai bọn khác nhau ?
Ông Glockner gật đầu :
- Nếu vậy thì thật tai họa. Nhưng chú e rằng cháu đoán đúng. Có thể ban đầu là một băng tội phạm đông tên, giờ đây phân ra. Một bọn giam giữ con tin, bọn khác lại… Nhưng có lẽ cháu có thể làm cho tình hình sáng sủa hơn , Tarzan à, nếu tên bắt cóc gọi đến. - Ông xem đồng hồ. - Chắc hắn gọi ngay bây giờ. Chúng tôi có bảo gã gọi lại để nói chuyện với cháu.
- Cháu phải nói gì với gã đây ạ ?
- Kể lại những gì đã xảy ra. Quanh co vô ích, vì chúng ta không biết điều gì diễn ra ở phía hắn.
- Giờ đây, điều quyết định là cháu đã mang tiến đến cho bọn nào, - Tarzan nói, - cho bọn thật sự giữ các con tin, hay bọn chỉ muốn đoạt số tiền…
- Chúng ta…
Chuông điện thoại réo, ông Glockner không nối tiếp nửa. Ông nhấc máy, xưng danh.
- Vâng, cậu bé mang tiền đi đã về. Ông có thể nói chuyện với cậu ấy. Tôi chuyển…
Tarzan cấm ống nghe.
Mặt ai nấy căng thẳng.
- Peter Carsten đây.
- Mày là thằng mang tiền đi hả ?
- Đúng thế.
- Mày đừng tường lòe được chúng tao đâu. Chúng tao lập tức biết tỏng, nếu mày dối trá.
- Tôi không có ý định nói dối ông.
- Này ông, - Tarzan nói, - chúng tôi không hiểu sao ông lại sồn sồn lên thế. Những kẻ đi nhân tiền cho ông đã cao chạy xa bay ư ? Hay ông chỉ là người toan hớt tay trên, đục nước béo cò, mà chẳng có gì để trao lại cho chúng tôi ? Tôi muốn nói : ông nắm giữ 29 bạn học của tôi thật không ? Ông có thể chứng minh chăng ?
- Tao có thể đọc cho mày cả 29 cái tên. Hay tao phải cắt tóc lũ con gái gửi đến thì các người mời chịu tin hả ?
Trên bàn của thanh tra Glockner, một máy ghi âm đang quay đều. Cả ông và ông chánh cảnh sát đều đeo tai nghe theo dõi cuộc điện thoại.
Ông thanh tra giật ống nói từ tay Tarzan .
- Thanh tra Glockner đây. Chúng tôi đã thực hiện phần mình theo thỏa thuận. Bây giờ thế nào ? Bao giờ các ông thả các em học sinh ra ?
Im lặng. Rồi một tiếng cách. Tên gọi đến đã bỏ máy.
*
Dobbel lau mồ hôi trán. Đây là cú điện thoại thứ ba gã gọi đến tổng nhà cảnh sát, từ buồng điện thoại cũng thứ ba. Cố nhiên bọn cớm có thể xác định gã gọi từ đâu. Khéo một xe tuần tra xuất hiện ngay bây giờ. Vậy phải cuốn xéo nhanh khỏi đây.
Gã chạy đến chiếc Porsche.
Enrico và Carlo đợi sẵn ở khách sạn Cung Điện Lido. Căng thẳng. Dobbel kể lại :
-… thằng nhãi nói tên gọi điện có giọng hơi the thé. Chúng mày hiểu ra chứ ?
- Ritschi Gernreich, - Enrico đáp.
- Đứa nào ? - Carlo hỏi bằng tiếng mẹ đẻ.
Enrico bèn giải thích bằng tiếng Italia, được hiểu như sau :
- Một con chuột cống. Từng trong bọn. Nhưng sau đó tao tổng cổ nó. Tao không thế nào ngờ nó cả gan đến như thế. Mẹ kiếp, tao sẽ giết nó, con chuột cống tanh hôi đó ! Phải phải, Carlo. Nó biết kế hoạch, biết rõ từng bước. Nhưng chị vậy thôi. Chứ cái thằng vô dụng ấy có biết mục tiêu cụ thể của chúng ta đâu.. Giá mà tao lường được, phải, giá như tao lường trước thế này… Làm sao thấy trước nổi. Nếu vậy, cố nhiên tao đã thay đổi kế hoạch. Điều đáng đau đầu là : như vậy Ritschi phải có một thằng tòng phạm. Không, hai chứ. Thằng to béo và thằng phi công. Bộ ba này sành điệu đến đâu ? Liệu tụi cớm có chộp được chúng ? Khi đó, chúng sẽ khai chúng ta ra. Điều này có nghĩa : chúng ta chỉ còn ít thời gian.
- Bao lâu ? - Dobbel hỏi. Hắn hiểu tiếng Italia.
Enrico nhún vai.
Gã chộp máy điện thoại, bấm một loạt số dài.
Sau hồi "túúút ! " thứ tư, ở Brussel xa xôi có người nhấc ống nghe.
Một giọng nữ, với những trọng âm tiếng Italia không lẫn vào đâu được, lên tiếng :
- Nhà giáo sư Theisen đây.
- Chào Farina, - Enrico hạ giọng nói. - Tôi đây. Cô ở nhà một mình thôi chứ ?
- Anh Enrico, vâng, em chỉ có một mình, - ả giúp việc mừng rỡ.
Enrico biết Farina Cincalia phải lòng gã ghê gớm. Ả Farina được người ta cứu vớt từ hè phố, nơi lẽ ra ả đã lụi đời.
- Lão giáo sư đâu rồi, cưng ? Tôi phải nói chuyện với lão.
- Cả hai ông bà chủ đều không còn đây. Vừa nghe về vụ bắt cóc, họ đã đáp ngay chuyến bay sớm nhất đi rồi. Ông Theisen vừa gọi điện về báo cho em biết ông bà ấy ở đâu, đề phòng viện nghiên cứu của ông cần hỏi gì. Họ ở khách sạn Hoàng Tử.
- Tốt lắm, cưng à.
- Mọi việc thành công chứ anh ?
- Mọi việc, cưng à.
- Và em sẽ được chia nửa triệu mác Đức chứ ?
- Đương nhiên rồi , cưng. Hôn cô em nhé ! Nhớ cô em lắm đấy. Tôi rất mừng vì cuộc hội ngộ sắp tới với cô em. Nhưng bây giờ tôi phải tiếp tục công việc. - Gã đặt máy. - Con bò cái ngu ngốc !
Carlo cười :
- Nhưng ả có ích cho anh, hả ? Nếu không có những tin tức ả cung cấp, làm sao anh nảy ý đồ làm ăn vụ này được ?
Enrico nhún vai :
- Thì tao có phủ định phần công của ả đâu. Rất hay là ả đã gửi cho chúng ta một tấm ảnh con bé Alice Theisen đó. Con bé chẳng tin gì ả, những ả vẫn biết hết kế hoạch đến chơi thành phố này của nó. Là vì gia đình Theisen cứ thảo luận suốt chuyện này. Ông bố bà mẹ quá chu đáo, cứ muốn biết rõ trước con gái mình sẽ ăn ở và học tập ra sao trong một tuần vắng nhà ấy. Thế là Farina chỉ việc để tai nghe. Còn tao lên kế hoạch. Thế nào đây ? Phải, số tiền chuộc ! Trục trặc, được thôi ! Nhưng không sao. Chúng ta sẽ bắt thằng Ritschi nôn ra. Để còn thường công cho Gluschke, Farina, thanh toán nốt cho Weidrich. Còn lại là phần chúng ta nửa. Nhưng tao nhổ tọet vào số tiền vặt đó. Điều chúng ta muốn quan trọng hơn nhiều.
Hai tên kia gật gù.
Enrico giở cuốn danh bạ điện thoại.
Rồi khách sạn Hoàng Tử lên tiếng.
Hắn xin gặp giáo sư Theisen và được biết ông và vợ đã rời khách sạn.
- Vâng, họ có để lại số điện thoại để nếu có ai cần gọi họ đây ạ. Đó là số…
Người trưởng quầy lễ tân đọc xong, bèn nói thêm :
- Đó là số máy của gia đình có tên Glockner, thưa ông.
*
Tarzan và thanh tra Glockner rời Tổng nha cảnh sát với tâm hồn trĩu nặng âu lo.
Hai bác cháu lên chiếc BMW của ông thanh tra. Ông muốn về báo cho ông bà Theisen - lúc này vẫn ở nhà ông - biết tình hình mới nhất.
Họ ghé qua nhà ga để bỏ xe đạp của Tarzan vào cốp ôtô.
- Ban nãy trước bấy nhiêu người, cháu không muốn nói ra phát hiện mới nhất của cháu, - Tarzan bảo người bạn lớn của mình. - Nhưng bây giờ chỉ còn hai chú cháu thì… Cháu nghĩ cháu đã nhận ra cái kẻ gọi điện sai cháu đến Núi Đao Phủ. Cháu tin chắc như thế.
Ông Glockner thở sâu.
- Vậy mà bây giờ cháu mới nói ?
- Thưa chú, cháu e rằng ông chánh cảnh sát sẽ không đưa ra một quyết định thông minh. Trông ông ấy mệt mỏi, khổ sở thế nào ấy. Có lẽ vì trọng trách quá nặng nề. Ông ấy không còn sức để làm những việc cụ thể.
- Chú lãnh đạo ủy ban điều tra đặc biệt về vụ này. Sếp giao toàn quyền cho chú rồi.
- Thì chính vì thế ạ. Vâng, cháu tuy không biết tên kẻ ấy, nhưng cháu có thể tả diện mạo gã. Cả Tròn Vo và Karl cũng đã trông thấy gã. Gã đã hành hung gã lang thang Lêo, kẻ mà chúng ta đang tìm vì đã ăn cắp hộp nữ trang của mẹ Tròn Vo ấy mà. Khi đó Lêo bay từ quán "Nửa Tai" ra đường, và cái tên Tóc Vàng, mặt mũi như khỉ đột nọ toan tẩn gã. Cháu đã xen vào, cho hắn một cú nhớ đời. Lêo cảm ơn cháu, rồi lủi mất. Lúc ấy cháu chưa biết chính gã là tên ăn cắp, vì Tròn Vo mở mắt nhưng lại ngủ gật. Chúng cháu có cảm giác tên tóc vàng này là tay chân trong quán "Nửa Tai". Nhưng sau đó chúng cháu đến hỏi Dobbel thì tay chủ quán này bảo không quen biết hắn.
Ông Glockner dừng xe vì đèn đỏ.
- Tarzan , điều cháu nói có nghĩa đây. Tên Dobbel đó đã giúi tiền cho Weidrich. Tên Tóc Vàng lại thuộc về quán của Dobbel - Đầu mối có vẻ là đây. Có lẽ Dobbel và Tóc Vàng đã xung khắc tới mức chia tay. Điều này lý giải vụ trục trặc với số tiền chuộc.
- Cảnh sát vẫn theo dõi Dobbel đấy chứ ạ ?
- Vẫn theo dõi. Nhưng chưa có kết quả. Quán "Nửa Tai" hôm nay đóng cửa. Và hình như Dobbel không có nhà. Gã ở ngay phía trên quán. Về Weidrich cũng không thêm tin gì mới ! Ông ta làm việc bình thường.
- Theo dõi mà không được bắt, - Tarzan thở dài. - Phải đợi đến sau khi các con tin đã được thả tự do. Bị trói tay thế này tức thật. Cháu không đủ kiên nhẫn.
Họ đã về đến nhà.
Mẹ của Gaby chạy ra hành lang đón đường họ, mặt đầy vẽ hoảng hốt :
- Anh Emil ! May quá anh đã về. Nhưng chậm mất vài phút. Tên bắt cóc..một tên…gã nói gã là trùm băng, vừa gọi điện tới. Rõ ràng gã biết ông bà Theisen đang ở đây và …không thế tin nổi. Nhưng tốt hơn là …vâng, tốt hơn là để ông giáo sư kể.
Con Oskar nhảy cẩng lên trước họ. Nó vui hơn hớn.
Trong phòng khách rộng, ấm cúng, hai ông bà Theisen, Tròn Vo và Karl đang ngồi.
Bà Theisen ngửa cổ, nhắm nghiền mắt, mặt tái xanh. Rõ ràng bà bị một cơn choáng. Trước mắt bà là li cônhắc.
Tròn Vo và Karl nhìn Tarzan đầy ngụ ý và khó hiểu.
Mặt ông giáo sư Theisen không còn rám nắng nửa, mà xám lại. Trông ông như vừa bị thương.
- Vâng, - ông phá tan sự im lặng. - Bà nhà ông nói đúng, ông Glockner à. Thật không sao tin nổi. Một kẻ, một kẻ tàn bạo vừa nói qua điện thoại với tôi. Bằng tiếng Italia tiếng mẹ đẻ của gã. Gã đã lật ngữa những dụng ý của gã, nói cho tôi hiểu mục đích thật sự của vụ bắt cóc. Tiền chuộc chỉ là chuyện phụ. Tôi gần như có thể nói : ba triệu mác đó không quan trọng.
Tarzan sững sốt - Đầu óc mình hôm nay sao mụ mị chậm hiểu thế này ? ! Nếu số tiền chuộc không quan trọng, thì quỷ tha ma bắt, nguyên nhân của vụ bắt cóc nằm ở đâu vậy cà ?
Thanh tra Glockner vắt chiếc áo vét mỏng lên tựa ghế bành, ngồi xuống. Tarzan xen vào giữa hai bạn trên đivăng.
- Thế nào đây ? Xin ông kể rõ cho. - Ông thanh tra điềm tĩnh nói.
Bà Theisen mở mắt, nhắp từng giọt cônhắc.
- Vụ bắt cóc chiếc xe buýt cho học sinh chỉ là sự đánh lạc hướng. - Ông Theisen nói. - Bọn bắt cóc chỉ quan tâm đến con gái chúng tôi mà thôi. Mưu mô mà chúng đã bày ra cũng có logic nhất định. Chúng muốn giở trò ma mãnh để đạt được mục đích thật sự.
- Ông là mục đích đó, thưa ông giáo sư , - ông Glockner nói.
Ông Theisen gật đầu :
- Chứng chỉ âm mưu o ép mình tôi. Có lẽ ông cũng biết : tôi là chủ dự án nghiên cứu có tên "Euro-Futur-Project 2000". Chúng tôi nghiên cứu một phương pháp làm sạch những đại dương trên thế giới, xóa những tôi lỗi làm ô uế môi trường kể từ khi thời đại công nghiệp bắt đầu. Chắc chắn đây là một dự án mà sự thành công của nó sẽ quyết định hành tinh này mau chóng diệt vong hay tiếp tục tồn tại.
- Tôi có biết những nét lớn trong công việc của ông.
- Giờ đây bọn tội phạm hành động theo lối nghĩ sau : Chúng muốn chiếm lấy toàn bộ tài liệu nghiên cứu - mà chúng tin rằng kết quả thực tiễn của nó đã có rồi. Chúng biết không thể công khai o ép tôi bằng cách bắt riêng Alice thôi. Nếu làm thế, thượng cấp của tôi sẽ lập tức cảnh giác và có biện pháp bảo vệ số tài liệu phong phú của "Euro-Futur-Project 2000", khiến tôi không tiếp cận được với tài liệu, thì làm sao tôi còn trao được cho chúng. Chúng nghĩ thế là chính xác. Vì tầm quan trọng của dự án, tôi là người nắm bí mật cấp cao nhất. Các cộng sự của tôi cũng vậy, nhưng họ chỉ nắm được phần công việc của mình. Kết quả tổng hợp duy nhất nằm trong tay tôi.
- Nghĩa là : nếu có dấu hiệu ông bị o ép, người ta sẽ phân tán cách ly ông khỏi viện nghiên cứu, để mưu đồ đó thất bại ngay từ đầu ? - Ông thanh tra hỏi.
- Đúng vậy. Những biện pháp bảo vệ này đã được chuẩn bị kỹ. Và bọn tội phạm biết rõ. Vì vậy chúng bắt cóc cả đám học sinh, để khỏi bị chú ý là nhằm vào Alice. Chúng đòi 3 triệu cũng là để che mắt. Cố nhiên điều đó không có nghĩa là chúng chê số tiền này.
- Và chúng vừa đe dọa ông ?
Ông Theisen gật đầu, mặt ông càng xám lại :
- Hoặc nội hôm nay tôi phải bay về Brussel, bí mật lấy tài liệu và bí mật trao cho chúng, hoặc chúng tôi sẽ không bao giờ còn gặp lại Alice nửa.
Quý ác ! Tarzan cảm thấy cơn giận sôi lên trong lòng. Chúng đặt ông giáo sư vào một tình thế tuyệt vọng. Ông sẽ quyết định như thế nào đây ? Cứu lấy những đại dương hay tính mạng của Alice ?
- Ông có hình dung bọn tội phạm hành động theo lệnh của ai không ? - Ông thanh tra hỏi.
Ông giáo sư nhún vai :
- Trên thế giới có khoảng chục dự án nghiên cứu đang theo đuổi cùng mục đích này. Nhưng họ còn đang ở giai đoạn đâu. Tôi không thể tưởng tượng một quốc gia nào đó lại giật dây vụ này. Không ! Chắc chắn bọn tội phạm toan một vụ làm ăn ngàn năm có một. Chừng nào nắm được toàn bộ kết quả công việc của chúng tôi ( chúng đòi toàn bộ ), chúng sẽ đem bán. Cho một tập đoàn công nghiệp, hoặc một chính phủ nào đó. Cố nhiên là bí mật. Rồi đột nhiên một quốc gia sẽ tuyên bố hùng hồn rằng mình đã tự nghiên cứu thành công, và tha hồ thu tiền của các quốc gia khác muốn sử dụng thành quả nghiên cứu đó. Đại khái có thể sẽ diễn biến như vậy.
Nét mặt hoàn toàn bình thản, ông Glockner nhìn ông giáo sư :
- Ông nói " có thể " . Nghĩa là chưa chắc đã diễn biến như thế ?
Ông Theisen thong thả lắc đầu :
- Câu hỏi liệu tôi sẽ chọn Alice hay trách nhiệm của mình đối với dự án không hề đặt ra với tôi. Bọn tội phạm đã tính nhầm. Nhúng chúng làm sao biết nổi. Sự thật là : tôi chẳng có gì dễ dàng cho chúng. Đến chết cuối, phải không à ? Những tin tức trên báo chí sai toét, không đúng sự thật. Những tiến bộ của dự án mà người ta tung hô chỉ là tin bịa đặt. Cố nhiên chúng tôi không còn ở giai đoạn nghiên cứu ban đầu, nhưng cũng chưa tiền xa bao nhiêu. Phải thêm nhiều năm nửa chúng tôi mới tiền gần được mục tiêu của mình. Nếu tất cả không phải là ảo tưởng, một mơ ước hão huyền.
- Đó… là sự thật sao ? - Ông Glockner sững sờ.
- Sự thật cay đắng.
- Ông nói điều đó với tên tội phạm rồi chứ ?
- Chưa. Nào hắn có để cho tôi kịp mở miệng.
Ôi lạy Chúa ! Tarzan rùng mình. Bọn bắt cóc sẽ không đời nào chịu tin như vậy. Rồi sao ? Chuyện gì sẽ xảy đến với Alice ? Và với tất cả những con tin đáng thương khác ?
Karl phá tan sự im lặng nặng nề :
- Cháu có sáng kiến này. Ông không thể làm tài liệu giả ư, làm thật nhanh ? Bố cháu, vốn là giáo sư toàn, sẽ giúp ông một tay.
Ông Theisen mỉm cười thiểu não :
- Đến trưa mai ư ? Không thể được ! Hơn nửa, tên gọi điện đã đe tôi trước. Gã nói tôi đừng tưởng sẽ có thể gán cho gã một con chó chết. Gã sẽ lập tức nhờ một chuyên gia cực siêu thẩm tra lại toàn bộ tài liệu. Chỉ khi tay chuyên gia này bật đèn xanh, chúng mới thả Alice về. Thêm nửa không chỉ riêng Alice, gã bổ sung. Cả số phận của những đứa trẻ khác cũng bị trói liền với Alice. - Ông Theisen đưa tay vuốt mặt. - Tôi nghĩ bọn lưu manh này dám làm mới chuyện.
Ông Glockner đứng dậy, đi ra sảnh. Ông gọi điện thoại cho ai đó, nói khẻ và vắn tắt. Khi quay lại, trên mặt ông hằn những nếp khắc khổ. Rồi ông nói, chủ yếu là với Tarzan, vì duy có hắn biết đủ yếu tố để hiểu cái tin này :
- Dobbel như bị mặt đất nuốt trửng. Weidrich vừa xong việc ở hảng, và cũng biết mất từ đó. ít nhất thì gã cũng mất hút khỏi tầm mắt của nhân viên an ninh theo dõi gã. Rất có thể tên trùm triệu tập tay chân lại quanh mình, để tránh trục trặc vào giây phút cuối.
Chúng ta đang đứng trước một bức tường rồi, Tarzan tuyệt vọng nghĩ, một bức tường bằng bêtông !.
/703
|