Chẳng còn cách nào khác, Tarzan và Tròn Vo phải trở về ký túc xá.
Ông hiệu trưởng, tiến sĩ Freund, đang đợi Tarzan cho ông biết tình hình. Điều an ủi duy nhất đối với hai quái là ngay sau bữa ăn tối, chúng sẽ lại đạp đến nhà ông bà Glockner - bất chấp nội quy của trường nội trú.
Khi hai đứa nhảy lên xe thì trời đang tối dần. Đèn đường bật lên. Xe cộ đều sáng đèn.
Đến góc phố, Tròn Vo xem giờ :
- Con 10 phút nửa… là đến hẹn.
- Mày bảo gì ? - Tarzan hỏi.
- Lúc mày cầm tiền chuộc đến Núi Đao Phủ, tao có gọi điện về nhà. Chỉ một nhoáng thôi. Ông bà Theisen, bác Margot và Karl mải nói chuyện nên không hề biết khi tao ra sảnh gọi điện.
- Rồi sao ? Mày nhắc chuyện ấy làm gì ?
- Mày thử tưởng tượng : Lêo lại gọi cho bố mẹ tao ?
Tarzan phanh kẹt xe lại :
- Cái gì ?
- Về chuyện hộp nữ trang. Lần giao tiền thứ hai này chắc trót lọt. Cô điều tên khốn ấy nâng lên 30.000 mắc. Thật vô liêm sĩ, hả ? Vốn là nhà kinh doanh, bố tao mặc cả xuống 25.000 mác.
Tarzan nín thở :
- Mười phút nửa họ gặp nhau ?
- Chính xác.
- Ở đâu ?
- Vẫn ở nhà ga, như lần đầu. Trong sân ga, gần quán sữa và…
- Theo tao ! - Tarzan nói và phóng vọt đi như nhà vô địch thế giới đua nước rút.
Mười phút. Có kịp không đây ? Trong khi đường phố nghìn nghịt xe cộ thế này ?
Ơi Willi ! Chịu mày thật. Mày không hề bận tâm đến hộp nữ trang của mẹ, vì còn mãi lo cho số phận của Gaby, Alice và những bạn cùng trường khác chứ gì ?
Tarzan đạp chối chết.
Đừng nhìn đồng hồ ! Chẳng ích gì.
Rốt cuộc hắn cũng đến nhà ga. Chiếc xe Jaguar của ông Sauerlich đang chầm chậm lăn bánh rời bãi đỗ.
Tarzan lao ngang trước mũi xe, dừng lại.
Chú Georg hoảng hốt nhấn phanh.
Tarzan thở hổn hểnh thò đầu vào cửa sổ xe :
- Bác đã.. gặp gã lang thang rồi à ?
- Tarzan ! Chào cháu ! ừ, vừa xong… - Ông Hermann Sauerlich nở một nụ cười trên gương mặt hiền hậu, tay vỗ vỗ vào hộp nữ trang giữ trên đầu gối mình : - Toàn bộ nữ trang của bác gái đây rồi. Đủ cả. Bác có thể chịu mất 25.000 mác…
- Gã đâu rồi, bác Sauerlich ? Đâu rồi ạ ?
- Không rõ. Bác đã kiểm tra số nữ trang và… lần này thì chú Georg ngắt lời ông chủ :
- Chú có thấy gã, Tarzan à … Gã đi vào phố Nhà Kho đằng kia kìa. Cách đây khoảng 1 phút.
- Cảm ơn chú !
Cậu giật phắt chiếc xe đạp quay lại, như con ngựa lồng.
Phố Nhà Kho tối tăm và chật hẹp, chạy vào khu vực sau nhà ga. Ở đây không có những cửa hiệu sang trọng. Trời sẫm tối là hiếm khách bộ hành dám lai vãng nơi đây, vì ngại bọn bụi đời, đầu gấu.
Tarzan phóng xe lao vào con đường chạy giữa những dãy nhà kho. Lác đác dăm ngọn đèn đường.
Nhìn đằng trước kìa !… phải, đằng trước một bóng người lui cui.
Gã chỉ nhận ra Tarzan khi hắn đã ở sát sau lưng.
- Ê, đồ ăn cắp !
Tarzan nhảy khỏi xe, nhưng bàn chân trái không hạ xuống đường, mà hạ trúng kheo chân Lêo. Cú đá đủ đốn đổ một trụ cổng.
Gã lang thang rú lên, bay chúi về phía trước. Một phong bì lớn rời khỏi áo khoác của hắn.
Tarzan nhanh chóng cúi nhặt lên.
- Nó là của tôi… - Lêo mở miệng thất thanh, và nhận ra Tarzan .
- 25.000 mác này của ông Sauerlich đâu thuộc về ông, - Tarzan nói, tay sờ thấy những tờ giấy bạc cộm trong phong bì. - Ăn cắp lại còn đòi thưởng công, đừng hòng nhé ! Đứng dậy ! Cảnh sát đang đợi ông.
Lêo chống tay lồm cồm cố bò dậy. Gã rên rĩ :
- Cậu… từng cứu giúp tôi. Sao lại…
- Khi đó tôi chưa biết mẹ bạn tôi bị mất cắp. Đứng thẳng dậy !
- Cậu… nghĩ sao, nếu tôi…
- Đây là vấn đề luật pháp, ông Lêo. Ông tên là Lêo hả ?
- Lêo Verdroski.
Tarzan nén sự thương hại, ngắm nhìn gã. Liệu Lêo có nói dối để thoát thân không ? Không, xương cốt gã đang run bần bật, và gã đang rối trí tới mức không thể bịa nổi một lời khai man.
- Nhưng ông Lêo Verdroski, có thể tôi thả cho ông đi đấy.
Bộ râu ria ngẩng lên :
- Thật ư ?
- Ông biết cái tên tóc vàng, giọng the thé chứ.
- Vâng, đó là Ritschi Gernreich.
- Nó ở đâu ?
- Tôi không biết. Nhưng tối qua nó ở nhà một tên trên phố Giết Ruồi. Nào tôi có ngờ, lang thang qua đấy Ritschi bắt gặp, bèn tống cho tôi một quả. Đây cậu xem gãy cả một mảnh răng đây ! Còn cái thằng to béo khinh người đứng xem và cười.
- To béo kính người à ? - Tóc gáy Tarzan dựng hết lên.
- Lù lù như một trái núi ấy.
- Chính xác là ở đâu ?
- Gần cuối phố. Trên cổng có biển đề : " Chạy xe thuê Knut Winzig". Có lẽ là tên thằng béo.
- Ông Lêo, tôi không biết ông Sauerlich có đòi truy tố ông không. Vậy nên chớ vội mừng, nếu giờ đây tôi để ông đi.
Tarzan nhảy phắt lên xe đạp, phóng trở lại ga.
Chiếc Jaguar vẫn đợi ở đó. Tròn Vo lúc này mới ì ạch đạp đến nơi, mệt bở hỏi tại, bụng đôi méo, và lẩm bẩm chùi rửa.
Ông Sauerlich dứng cạnh chiếc Jaguar.
Tarzan trao cho ông chiếc phong bì.
- Vậy là không thiệt hại gì, thưa bác Sauerlich. Bác có tố giác gã lang thang không ạ ? Cháu đã để gã đi. Vì gã đã giúp cháu trong một việc khác : cho cháu một địa chỉ có thể lần ra thủ phạm. cháu phải đi thẩm tra ngay đây. Vậy xin tạm biệt bác.
- Ê ! - Tròn Vo chưa kịp chống chân xuống, hớt hãi gọi với theo : - Lại đi đâu nửa thế ?
- Tao sẽ kể mày nghe dọc đường. Gấp lắm. Nhưng chúng mình đang bám theo đối tượng Willi à. Đi thôi, theo hướng này ! Tụi mình sẽ về trường sau.
Tròn Vo vừa nhấn pêdan vừa kêu lên :
- Tạm biệt bố ! Chào mẹ hộ con ! Bố thấy đấy, tiếc là con rất bận.
*
Ở quãng này của phố Giết Ruồi không có đèn đường. Bóng tối phủ kín đôi bạn. Chúng ngồi chống chân trên xe đạp, nhìn qua hàng rào gỗ mục.
- Trong ngôi nhà thấp kia sáng đèn, - Tarzan nói. - Nhà gì mà tồi tàn. Tao cuộc là cánh cổng sẽ kêu kéo két nếu đẩy nó ra. Tốt hơn là để tao leo qua rào.
- Đừng để chúng tóm sống mày, - Tròn Vo dặn. - Có khi cả hai đang ở trong ấy. Thêm thằng lái trực thăng nửa là ba.
Tarzan giao xe đạp cho Tròn Vo, đu người qua rào, chạy vào sân.
Trước nhà đổ một chiếc Mercedes. Các cửa sổ đều sát đất nên dễ do thám. Tiếc rằng rèm cửa lại kéo kín.
Nhưng khi Tarzan nhóm người trước một ô cửa sổ sáng đèn, hắn phát hiện một khe hở nhỏ bằng ngón tay giữa hai cánh rèm hoa. Một phòng khách trông chẳng khác gì cái chuồng lợn
Một tên to béo ngồi lù lù bên bàn. Đầu gã tròn lủng, lơ thơ tóc, cái mũi hỉn lọt thỏm giữa bộ mặt nung núc thịt.
Trông gã ra chiều mãn nguyện, mắt mơ màng nhìn lên mặt bàn ngồn ngộn những tệp tiền mà Tarzan đã cất công mang đến Núi Đao Phủ.
- Mày chỉ đưa Fallmeier loại bạc nhỏ thôi hả ? - Cái giọng the thé của Ritschi cất lên.
Tarzan không trông thấy gã. Rõ ràng gã ngồi phía bên kia.
- Núi Thịt bèn gật đầu :
- Toàn tiền 50 và 100 mác thôi. Nó không chịu lấy loại lớn hơn. Mất hồi lâu mới đếm xong 100.000. Món tiền ngon đấy chứ. Nhưng không có nó và chiếc trực thăng thì tụi mình làm ăn đếch gì được.
- Ở sân bay có bị đứa nào trông thấy không ?
- Tao nghĩ là không. Fallmeier làm phi công cho hãng ấy đến cuối tháng. Các nhân viên mặt đất thấy việc nó lái trực thăng đi là chuyện thường. Nhưng tao cho là thằng nhãi sẽ tả lại chiếc trực thăng, và thế nào cớm cũng mò đến đó hỏi thăm. Fallmeier không đợi đến lúc ấy. Nó đã trên đường phới sang Thụy Sĩ. Nó sẽ ở tạm vài hôm ở nhà trọ Glauserli bên Zurich, trước khi chuồn sang châu Phi. Nó dặn tao gọi điện kể xem diễn biến tiếp tục ra sao.
- Lúc thấy thằng nhãi, tao suýt ngã quay ra, - Ritschi nói. - Thế nào cớm lại cứ dùng cái thằng võ nghệ cao cường ấy.
- Nó từ chối tớ 1.000 mắc, - tên béo nói. - Rõ ràng nó khỏe, nhưng mà ngu !
Đồ khốn kiếp ! Tarzan nghĩ.
- Tức là tao không hỏi Gluschke được, - Ritschi nói. - Có thể hắn biết thằng oắt này ! Tao đoán thằng lõi là học sinh trường nội trú.
Tên béo cuời hô hố :
- Không, mày không thể hỏi Gluschke nửa rồi. Cả nó, lẫn Enrico, lẫn Carlo và Dobbel. Hình như bây giờ chúng đã biết chuyện gì xảy ra. Chúng sẽ bắt tụi cớm giải thích vì sao không giao tiền.
Gluschke ! Gã có chân trong băng bắt cóc ? gã ư ? Hèn nào mình không chịu đựng nổi tên khả ố này ngay từ đầu, Tarzan nghĩ.
- Cố nhiên chúng nghĩ ra ngay ai đã chơi khăm chúng, - Ritschi nói. - Tao cuộc là đám bạn của này đang tìm kiếm tao. Nhưng tao đã bỏ địa chỉ cũ, mà chúng tài gì tìm nổi tao ở đây. Này, mày còn rượu whisky không ? Phải uống mừng " trúng quả đậm" chứ !
Ra thế đây ! Tarzan xiết hai nấm đấm khi lần ra ngoài với Tròn Vo. Quả như chú Glockner và mình dự đoán.
- Mày thấy ai không ? - Tròn Vo hỏi.
- Ritschi và thằng béo mà tao đã giao tiền. Còn một hội thứ hai đang bắt giữ các con tin. Mà mày có biết kẻ nào cùng bọn với lũ tội phạm đó không ? Gluschke . Phải, Gluschke ở trường ta ! Tao cũng đã ngạc nhiên như mày.
Lát sau Tròn Vo mới thôi há hốc mồm.
- Giờ tụi mình làm gì họ ?
- Đạp xe về trường. Mày gọi điện cho chú Glockner , báo địa chỉ nhà này. Trong khi tao nói chuyện với Gluschke. Tao sẽ có cách nói chuyện với gã ! Khi chú Glockner đến, tao đã có thể cho chú ấy biết tụi kia ở đâu, cụ thể là Carlo, Enrico và Dobbel. Mà này, tao sực nhớ : khi Alice kể về chị giúp việc Farina ở Brussel, Alice có nhắc đến cái tên Enrico phải không ? Là bạn trai của Farina ấy mà Willi ơi, rất có thể đây cũng là một đầu mối. Nhưng chúng mình cũng sắp rõ cả thôi. Bây giờ chỉ còn cất vó là xong. Đi nào, về trường nội trú !
*
Về đến gần trường, Tarzan và Tròn Vo thấy Gluschke cưỡi môtô từ hướng thành phố vượt qua chúng.
- Tao sẽ " làm việc" với gã trong nhà để xe, - Tarzan nói và phóng hết tốc lực.
Đèn trần trong nhà xe sáng. Gluschke vừa cất chiếc môtô vào gốc cây, quay nhìn.
- Willi, mày đợi ngoài này ! - Tarzan bảo. - Đóng hộ cửa lại ! Mày đừng bận tâm nếu nghe những tiếng kêu đau đớn.
Tròn Vo gật đầu, mặt ghê tởm nhìn Gluschke. Rồi cửa sập lại. Trong nhà xe im ắng.
Tarzan tiến đến chỗ Gluschke, khẽ nói :
- Gluschke, tôi nghĩ ông biết Gaby Glockner là bạn gái của tôi. Vì vậy tôi không muốn có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Không muốn một tí nào. Tôi cũng không hài lòng khi Alice Theisen bị bọn bắt cóc bắt đi, đó là chưa nói đến 27 bạn học khác. Bọn bắt cóc là lũ người độc ác, phải không ? Tới nói đây là nói Enrico, Carlo, Dobbel và… một kẻ nửa.
- Khi Tarzan dừng lời, sự im lặng càng như tăng thêm.
- Tôi chỉ có một câu hỏi duy nhất : những con tin hiện ở đâu ?
- Tất nhiên Tròn Vo không đợi trước của nhà xe, mà chạy đi gọi điện, báo cho thanh tra Glockner .
Đúng 18 phút sau, cảnh sát ập đến nhà Knut tóm gọn hai tên tội phạm trước khi chúng kịp trở tay.
Alois Fallmeier bị bắt đúng lúc gã toan qua biên giới sang Thụy Sĩ. Người ta tìm thấy trên xe của gã 100.000 mác.
Bản thân ông Glockner cấp tốc đến trường nội trú. Tarzan đợi ông bên cổng trường.
- Enrico và Carlo đang ở khách sạn Cung Điện Lido, - hắn thông báo. - Chiếc xe hòm giữ con tin hiện bị Dobbel canh gác tại khu xưởng bỏ hoang của hãng hóa chất " Drinzl và Breitlacher" cũ. Tất cả các con tin bị nhốt trên thùng xe nhưng mạnh khỏe, Gluschke khẳng định thế ạ.
- Cháu biết từ gã tất cả tin tức này ừ ?
- Gã đã nói với cháu.
- Tự nguyện nói ?
- Dạ, chị y tá trường cháu đang chăm sóc gã. Chị ấy đã báo bác sĩ rồi ạ. Chị ấy thất kinh, nhưng không phải vì biết vai trò bắt cóc của Gluschke mà vì những vết thương trên người gã. Ai bảo gã điên cuồng tấn công cháu trước. Buộc cháu phải tự vệ. Một vài vết rách. Vâng, một cách tay rời ra. Còn sống mũi gã thì…Nhưng đến khi mở phiên tòa thì nhất định gã đã bình phục.
*
Dobeel không hề kháng cự.
Khi thùng xe được mở ra, Gaby nhảo vào lòng bố trước, rồi đến Tarzan .
Alice xanh xao hơn, nhưng khỏe mạnh, mặc dù không uống thuốc.
Weidrich bị bắt lúc nửa đêm, khi say rượu ngất ngưởng trở về nhà - Gã đắm mình trong rượu để quên đi mặc cảm tội lỗi.
Enrico và Carlo bị còng tay dẫn về trụ sở cảnh sát, nơi chúng tồng tộc khai ra hết bọn tòng phạm, mong gỡ tội. Farina Cincalia cũng bị lôi ra ánh sáng. Thì ra một tập đoàn công nghiệp phương Đông xa xôi đã giao cho Enrico Webmillia nhiệm vụ lấy được kết quả nghiên cứu của "Euro-Futur-Project 2000". Tuy nhiên, những người lãnh đạo tập đoàn này không hề biết gã dùng thủ đoạn nào để đạt mục đích. Cũng như phần nào còn lại của thế giới, họ làm sao biết được chẳng có kết quả nào cả. Vì thảy những ai nắm chuyện này đều không hé nửa lời.
Ông hiệu trưởng, tiến sĩ Freund, đang đợi Tarzan cho ông biết tình hình. Điều an ủi duy nhất đối với hai quái là ngay sau bữa ăn tối, chúng sẽ lại đạp đến nhà ông bà Glockner - bất chấp nội quy của trường nội trú.
Khi hai đứa nhảy lên xe thì trời đang tối dần. Đèn đường bật lên. Xe cộ đều sáng đèn.
Đến góc phố, Tròn Vo xem giờ :
- Con 10 phút nửa… là đến hẹn.
- Mày bảo gì ? - Tarzan hỏi.
- Lúc mày cầm tiền chuộc đến Núi Đao Phủ, tao có gọi điện về nhà. Chỉ một nhoáng thôi. Ông bà Theisen, bác Margot và Karl mải nói chuyện nên không hề biết khi tao ra sảnh gọi điện.
- Rồi sao ? Mày nhắc chuyện ấy làm gì ?
- Mày thử tưởng tượng : Lêo lại gọi cho bố mẹ tao ?
Tarzan phanh kẹt xe lại :
- Cái gì ?
- Về chuyện hộp nữ trang. Lần giao tiền thứ hai này chắc trót lọt. Cô điều tên khốn ấy nâng lên 30.000 mắc. Thật vô liêm sĩ, hả ? Vốn là nhà kinh doanh, bố tao mặc cả xuống 25.000 mác.
Tarzan nín thở :
- Mười phút nửa họ gặp nhau ?
- Chính xác.
- Ở đâu ?
- Vẫn ở nhà ga, như lần đầu. Trong sân ga, gần quán sữa và…
- Theo tao ! - Tarzan nói và phóng vọt đi như nhà vô địch thế giới đua nước rút.
Mười phút. Có kịp không đây ? Trong khi đường phố nghìn nghịt xe cộ thế này ?
Ơi Willi ! Chịu mày thật. Mày không hề bận tâm đến hộp nữ trang của mẹ, vì còn mãi lo cho số phận của Gaby, Alice và những bạn cùng trường khác chứ gì ?
Tarzan đạp chối chết.
Đừng nhìn đồng hồ ! Chẳng ích gì.
Rốt cuộc hắn cũng đến nhà ga. Chiếc xe Jaguar của ông Sauerlich đang chầm chậm lăn bánh rời bãi đỗ.
Tarzan lao ngang trước mũi xe, dừng lại.
Chú Georg hoảng hốt nhấn phanh.
Tarzan thở hổn hểnh thò đầu vào cửa sổ xe :
- Bác đã.. gặp gã lang thang rồi à ?
- Tarzan ! Chào cháu ! ừ, vừa xong… - Ông Hermann Sauerlich nở một nụ cười trên gương mặt hiền hậu, tay vỗ vỗ vào hộp nữ trang giữ trên đầu gối mình : - Toàn bộ nữ trang của bác gái đây rồi. Đủ cả. Bác có thể chịu mất 25.000 mác…
- Gã đâu rồi, bác Sauerlich ? Đâu rồi ạ ?
- Không rõ. Bác đã kiểm tra số nữ trang và… lần này thì chú Georg ngắt lời ông chủ :
- Chú có thấy gã, Tarzan à … Gã đi vào phố Nhà Kho đằng kia kìa. Cách đây khoảng 1 phút.
- Cảm ơn chú !
Cậu giật phắt chiếc xe đạp quay lại, như con ngựa lồng.
Phố Nhà Kho tối tăm và chật hẹp, chạy vào khu vực sau nhà ga. Ở đây không có những cửa hiệu sang trọng. Trời sẫm tối là hiếm khách bộ hành dám lai vãng nơi đây, vì ngại bọn bụi đời, đầu gấu.
Tarzan phóng xe lao vào con đường chạy giữa những dãy nhà kho. Lác đác dăm ngọn đèn đường.
Nhìn đằng trước kìa !… phải, đằng trước một bóng người lui cui.
Gã chỉ nhận ra Tarzan khi hắn đã ở sát sau lưng.
- Ê, đồ ăn cắp !
Tarzan nhảy khỏi xe, nhưng bàn chân trái không hạ xuống đường, mà hạ trúng kheo chân Lêo. Cú đá đủ đốn đổ một trụ cổng.
Gã lang thang rú lên, bay chúi về phía trước. Một phong bì lớn rời khỏi áo khoác của hắn.
Tarzan nhanh chóng cúi nhặt lên.
- Nó là của tôi… - Lêo mở miệng thất thanh, và nhận ra Tarzan .
- 25.000 mác này của ông Sauerlich đâu thuộc về ông, - Tarzan nói, tay sờ thấy những tờ giấy bạc cộm trong phong bì. - Ăn cắp lại còn đòi thưởng công, đừng hòng nhé ! Đứng dậy ! Cảnh sát đang đợi ông.
Lêo chống tay lồm cồm cố bò dậy. Gã rên rĩ :
- Cậu… từng cứu giúp tôi. Sao lại…
- Khi đó tôi chưa biết mẹ bạn tôi bị mất cắp. Đứng thẳng dậy !
- Cậu… nghĩ sao, nếu tôi…
- Đây là vấn đề luật pháp, ông Lêo. Ông tên là Lêo hả ?
- Lêo Verdroski.
Tarzan nén sự thương hại, ngắm nhìn gã. Liệu Lêo có nói dối để thoát thân không ? Không, xương cốt gã đang run bần bật, và gã đang rối trí tới mức không thể bịa nổi một lời khai man.
- Nhưng ông Lêo Verdroski, có thể tôi thả cho ông đi đấy.
Bộ râu ria ngẩng lên :
- Thật ư ?
- Ông biết cái tên tóc vàng, giọng the thé chứ.
- Vâng, đó là Ritschi Gernreich.
- Nó ở đâu ?
- Tôi không biết. Nhưng tối qua nó ở nhà một tên trên phố Giết Ruồi. Nào tôi có ngờ, lang thang qua đấy Ritschi bắt gặp, bèn tống cho tôi một quả. Đây cậu xem gãy cả một mảnh răng đây ! Còn cái thằng to béo khinh người đứng xem và cười.
- To béo kính người à ? - Tóc gáy Tarzan dựng hết lên.
- Lù lù như một trái núi ấy.
- Chính xác là ở đâu ?
- Gần cuối phố. Trên cổng có biển đề : " Chạy xe thuê Knut Winzig". Có lẽ là tên thằng béo.
- Ông Lêo, tôi không biết ông Sauerlich có đòi truy tố ông không. Vậy nên chớ vội mừng, nếu giờ đây tôi để ông đi.
Tarzan nhảy phắt lên xe đạp, phóng trở lại ga.
Chiếc Jaguar vẫn đợi ở đó. Tròn Vo lúc này mới ì ạch đạp đến nơi, mệt bở hỏi tại, bụng đôi méo, và lẩm bẩm chùi rửa.
Ông Sauerlich dứng cạnh chiếc Jaguar.
Tarzan trao cho ông chiếc phong bì.
- Vậy là không thiệt hại gì, thưa bác Sauerlich. Bác có tố giác gã lang thang không ạ ? Cháu đã để gã đi. Vì gã đã giúp cháu trong một việc khác : cho cháu một địa chỉ có thể lần ra thủ phạm. cháu phải đi thẩm tra ngay đây. Vậy xin tạm biệt bác.
- Ê ! - Tròn Vo chưa kịp chống chân xuống, hớt hãi gọi với theo : - Lại đi đâu nửa thế ?
- Tao sẽ kể mày nghe dọc đường. Gấp lắm. Nhưng chúng mình đang bám theo đối tượng Willi à. Đi thôi, theo hướng này ! Tụi mình sẽ về trường sau.
Tròn Vo vừa nhấn pêdan vừa kêu lên :
- Tạm biệt bố ! Chào mẹ hộ con ! Bố thấy đấy, tiếc là con rất bận.
*
Ở quãng này của phố Giết Ruồi không có đèn đường. Bóng tối phủ kín đôi bạn. Chúng ngồi chống chân trên xe đạp, nhìn qua hàng rào gỗ mục.
- Trong ngôi nhà thấp kia sáng đèn, - Tarzan nói. - Nhà gì mà tồi tàn. Tao cuộc là cánh cổng sẽ kêu kéo két nếu đẩy nó ra. Tốt hơn là để tao leo qua rào.
- Đừng để chúng tóm sống mày, - Tròn Vo dặn. - Có khi cả hai đang ở trong ấy. Thêm thằng lái trực thăng nửa là ba.
Tarzan giao xe đạp cho Tròn Vo, đu người qua rào, chạy vào sân.
Trước nhà đổ một chiếc Mercedes. Các cửa sổ đều sát đất nên dễ do thám. Tiếc rằng rèm cửa lại kéo kín.
Nhưng khi Tarzan nhóm người trước một ô cửa sổ sáng đèn, hắn phát hiện một khe hở nhỏ bằng ngón tay giữa hai cánh rèm hoa. Một phòng khách trông chẳng khác gì cái chuồng lợn
Một tên to béo ngồi lù lù bên bàn. Đầu gã tròn lủng, lơ thơ tóc, cái mũi hỉn lọt thỏm giữa bộ mặt nung núc thịt.
Trông gã ra chiều mãn nguyện, mắt mơ màng nhìn lên mặt bàn ngồn ngộn những tệp tiền mà Tarzan đã cất công mang đến Núi Đao Phủ.
- Mày chỉ đưa Fallmeier loại bạc nhỏ thôi hả ? - Cái giọng the thé của Ritschi cất lên.
Tarzan không trông thấy gã. Rõ ràng gã ngồi phía bên kia.
- Núi Thịt bèn gật đầu :
- Toàn tiền 50 và 100 mác thôi. Nó không chịu lấy loại lớn hơn. Mất hồi lâu mới đếm xong 100.000. Món tiền ngon đấy chứ. Nhưng không có nó và chiếc trực thăng thì tụi mình làm ăn đếch gì được.
- Ở sân bay có bị đứa nào trông thấy không ?
- Tao nghĩ là không. Fallmeier làm phi công cho hãng ấy đến cuối tháng. Các nhân viên mặt đất thấy việc nó lái trực thăng đi là chuyện thường. Nhưng tao cho là thằng nhãi sẽ tả lại chiếc trực thăng, và thế nào cớm cũng mò đến đó hỏi thăm. Fallmeier không đợi đến lúc ấy. Nó đã trên đường phới sang Thụy Sĩ. Nó sẽ ở tạm vài hôm ở nhà trọ Glauserli bên Zurich, trước khi chuồn sang châu Phi. Nó dặn tao gọi điện kể xem diễn biến tiếp tục ra sao.
- Lúc thấy thằng nhãi, tao suýt ngã quay ra, - Ritschi nói. - Thế nào cớm lại cứ dùng cái thằng võ nghệ cao cường ấy.
- Nó từ chối tớ 1.000 mắc, - tên béo nói. - Rõ ràng nó khỏe, nhưng mà ngu !
Đồ khốn kiếp ! Tarzan nghĩ.
- Tức là tao không hỏi Gluschke được, - Ritschi nói. - Có thể hắn biết thằng oắt này ! Tao đoán thằng lõi là học sinh trường nội trú.
Tên béo cuời hô hố :
- Không, mày không thể hỏi Gluschke nửa rồi. Cả nó, lẫn Enrico, lẫn Carlo và Dobbel. Hình như bây giờ chúng đã biết chuyện gì xảy ra. Chúng sẽ bắt tụi cớm giải thích vì sao không giao tiền.
Gluschke ! Gã có chân trong băng bắt cóc ? gã ư ? Hèn nào mình không chịu đựng nổi tên khả ố này ngay từ đầu, Tarzan nghĩ.
- Cố nhiên chúng nghĩ ra ngay ai đã chơi khăm chúng, - Ritschi nói. - Tao cuộc là đám bạn của này đang tìm kiếm tao. Nhưng tao đã bỏ địa chỉ cũ, mà chúng tài gì tìm nổi tao ở đây. Này, mày còn rượu whisky không ? Phải uống mừng " trúng quả đậm" chứ !
Ra thế đây ! Tarzan xiết hai nấm đấm khi lần ra ngoài với Tròn Vo. Quả như chú Glockner và mình dự đoán.
- Mày thấy ai không ? - Tròn Vo hỏi.
- Ritschi và thằng béo mà tao đã giao tiền. Còn một hội thứ hai đang bắt giữ các con tin. Mà mày có biết kẻ nào cùng bọn với lũ tội phạm đó không ? Gluschke . Phải, Gluschke ở trường ta ! Tao cũng đã ngạc nhiên như mày.
Lát sau Tròn Vo mới thôi há hốc mồm.
- Giờ tụi mình làm gì họ ?
- Đạp xe về trường. Mày gọi điện cho chú Glockner , báo địa chỉ nhà này. Trong khi tao nói chuyện với Gluschke. Tao sẽ có cách nói chuyện với gã ! Khi chú Glockner đến, tao đã có thể cho chú ấy biết tụi kia ở đâu, cụ thể là Carlo, Enrico và Dobbel. Mà này, tao sực nhớ : khi Alice kể về chị giúp việc Farina ở Brussel, Alice có nhắc đến cái tên Enrico phải không ? Là bạn trai của Farina ấy mà Willi ơi, rất có thể đây cũng là một đầu mối. Nhưng chúng mình cũng sắp rõ cả thôi. Bây giờ chỉ còn cất vó là xong. Đi nào, về trường nội trú !
*
Về đến gần trường, Tarzan và Tròn Vo thấy Gluschke cưỡi môtô từ hướng thành phố vượt qua chúng.
- Tao sẽ " làm việc" với gã trong nhà để xe, - Tarzan nói và phóng hết tốc lực.
Đèn trần trong nhà xe sáng. Gluschke vừa cất chiếc môtô vào gốc cây, quay nhìn.
- Willi, mày đợi ngoài này ! - Tarzan bảo. - Đóng hộ cửa lại ! Mày đừng bận tâm nếu nghe những tiếng kêu đau đớn.
Tròn Vo gật đầu, mặt ghê tởm nhìn Gluschke. Rồi cửa sập lại. Trong nhà xe im ắng.
Tarzan tiến đến chỗ Gluschke, khẽ nói :
- Gluschke, tôi nghĩ ông biết Gaby Glockner là bạn gái của tôi. Vì vậy tôi không muốn có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Không muốn một tí nào. Tôi cũng không hài lòng khi Alice Theisen bị bọn bắt cóc bắt đi, đó là chưa nói đến 27 bạn học khác. Bọn bắt cóc là lũ người độc ác, phải không ? Tới nói đây là nói Enrico, Carlo, Dobbel và… một kẻ nửa.
- Khi Tarzan dừng lời, sự im lặng càng như tăng thêm.
- Tôi chỉ có một câu hỏi duy nhất : những con tin hiện ở đâu ?
- Tất nhiên Tròn Vo không đợi trước của nhà xe, mà chạy đi gọi điện, báo cho thanh tra Glockner .
Đúng 18 phút sau, cảnh sát ập đến nhà Knut tóm gọn hai tên tội phạm trước khi chúng kịp trở tay.
Alois Fallmeier bị bắt đúng lúc gã toan qua biên giới sang Thụy Sĩ. Người ta tìm thấy trên xe của gã 100.000 mác.
Bản thân ông Glockner cấp tốc đến trường nội trú. Tarzan đợi ông bên cổng trường.
- Enrico và Carlo đang ở khách sạn Cung Điện Lido, - hắn thông báo. - Chiếc xe hòm giữ con tin hiện bị Dobbel canh gác tại khu xưởng bỏ hoang của hãng hóa chất " Drinzl và Breitlacher" cũ. Tất cả các con tin bị nhốt trên thùng xe nhưng mạnh khỏe, Gluschke khẳng định thế ạ.
- Cháu biết từ gã tất cả tin tức này ừ ?
- Gã đã nói với cháu.
- Tự nguyện nói ?
- Dạ, chị y tá trường cháu đang chăm sóc gã. Chị ấy đã báo bác sĩ rồi ạ. Chị ấy thất kinh, nhưng không phải vì biết vai trò bắt cóc của Gluschke mà vì những vết thương trên người gã. Ai bảo gã điên cuồng tấn công cháu trước. Buộc cháu phải tự vệ. Một vài vết rách. Vâng, một cách tay rời ra. Còn sống mũi gã thì…Nhưng đến khi mở phiên tòa thì nhất định gã đã bình phục.
*
Dobeel không hề kháng cự.
Khi thùng xe được mở ra, Gaby nhảo vào lòng bố trước, rồi đến Tarzan .
Alice xanh xao hơn, nhưng khỏe mạnh, mặc dù không uống thuốc.
Weidrich bị bắt lúc nửa đêm, khi say rượu ngất ngưởng trở về nhà - Gã đắm mình trong rượu để quên đi mặc cảm tội lỗi.
Enrico và Carlo bị còng tay dẫn về trụ sở cảnh sát, nơi chúng tồng tộc khai ra hết bọn tòng phạm, mong gỡ tội. Farina Cincalia cũng bị lôi ra ánh sáng. Thì ra một tập đoàn công nghiệp phương Đông xa xôi đã giao cho Enrico Webmillia nhiệm vụ lấy được kết quả nghiên cứu của "Euro-Futur-Project 2000". Tuy nhiên, những người lãnh đạo tập đoàn này không hề biết gã dùng thủ đoạn nào để đạt mục đích. Cũng như phần nào còn lại của thế giới, họ làm sao biết được chẳng có kết quả nào cả. Vì thảy những ai nắm chuyện này đều không hé nửa lời.
/703
|