Mấy ngày gần đây Trâu Lượng bận rộn hết sức, rất nhiều chuyện chỉ có thành chủ mới có thể quyết định. Bây giờ Trâu Lượng mới rõ ràng vì sao kiếp trước nhiều hoàng đế thích nuôi gian thần như vậy, quả thật có thể có hàng đống thời gian hưởng thụ cuộc sống.
Chỉ thích an nhàn, bây giờ bận rộn như vậy Trâu thần côn cũng lập tức cảm khái.
Tiếng gõ cửa vang lên, Trâu Lượng ngẩng đầu nhìn thấy Bran, "Ngươi đến vừa lúc, mấy thứ mang tính thủ tục này không cần mang đến chỗ ta, nói với Randy và Cote toàn quyền quyết định. Chỉ cần sau khi làm ra quyết định lưu một bản tại phòng thị chính là được, ngươi cũng xem một chút, nếu có quyết định nào khó khăn mới cần tới tìm ta".
Bran cười khổ, "Đại nhân, ngài thật là biết cách lười biếng, lượng công việc của chúng ta rất lớn".
Trâu thần côn đỏ mặt, "Cái gì mà lười biếng, ta rất bận, có rất nhiều việc lớn!"
Quan hệ đã mật thiết, thỉnh thoảng Bran cũng có gan nói đùa.
"Đúng vậy, đúng vậy, ti chức lỡ lời. Một lát nữa tôi sẽ phái người đi. Bây giờ phòng thị chính đang thiếu người, chúng ta phải chiêu mộ thêm một số nhân tài".
"Nên thế. Đúng rồi, tìm một số người tương đối hiểu các nước khác đi, có thể trọng dụng. Phòng thị chính phải thiết lập một cơ quan đối ngoại chuyên môn, ngươi có thể tìm Avril và Gina bàn bạc".
"Vâng, tôi cũng đã thử rồi, bên chỗ tiểu thư Gina cũng rất thiếu người, muốn lấy người của bên đó cũng khó".
Quy mô của thành Doran càng ngày càng khổng lồ, trước kia nhân thủ quá nhiều, tranh giành quyền lợi, bây giờ là nhân thủ không đủ, nhất là nhân tài có thể giải quyết vấn đề thì chỉ có vài người, các bộ phần đều phải giành giật. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
"Cái này ta mặc kệ, ta chỉ nhìn kết quả!" Trâu thần côn cực kì sảng khoái làm ông chủ vô trách nhiệm.
Mặt Bran lập tức trở thành mướp đắng, phò tá cho vị thành chủ đại nhân này có một mặt tốt là có thể được phát huy, nhưng mặt không tốt chính là quá khó, quá nhiều vấn đề, xử lí hết các vấn đề này sẽ rất phiền phức. Mà vị thành chủ đại nhân này cái gì cũng hiểu một chút, không dễ lừa gạt. Trên thực tế đám người Bran cũng đều giải quyết vấn đề một cách thật sự, nếu không cũng đã không cần khó xử rồi.
"Đại nhân, có khách đến thăm, sợ rằng ngài phải đích thân tiếp đãi một chút".
"A, ai tới mà ta phải đón tiếp vậy?"
"Tiểu thư Lolita gia tộc Jackman, nói là bạn ngài. Đại nhân, đây chính là một cơ hội".
Bran nói có chút vội vàng, vấn đề lương thực như lửa bén lông mày, bây giờ chỉ còn đợi lúc bùng nổ nhưng vấn đề vẫn chưa giải quyết được. Mặc dù thông qua các loại quan hệ Bran đã khẩn cấp thu mua một ít với giá cao nhưng đây là trị phần ngọn không trị tận gốc. Nếu như có thể xử lí được vị đại biểu của gia tộc Jackman này thì vấn đề này cũng được giải quyết dễ dàng.
Lolita?
Trâu Lượng ngẩn người, đương nhiên hắn nhớ cô bé có cặp đùi đẹp giống như Gina này, chỉ có điều không nghĩ tới nàng thật sự đến thành Doran. Trâu Lượng không cảm thấy Lolita có thể thay đổi gì đối với loại vấn đề lớn như quyết định của gia tộc nhưng tóm lại cũng là một hi vọng, Trâu Lượng cũng muốn thử một chút.
Chuẩn bị nhiều phương án, Trâu Lượng không cảm thấy có nhiều phương pháp là chuyện xấu.
"Được, ta biết rồi, cho cô ta vào".
Bran không đi mà ho khan mấy tiếng, "Đại nhân, tôi cảm thấy khi đối phó người đẹp thì ngài nên chủ động một chút, cho cô ta đủ thể diện thì chúng ta mới tiện thương lượng một số vấn đề mấu chốt!"
"Bran, tại sao ta cảm thấy trong lời này có chuyện vậy?"
"Đại nhân, ngài hiểu mà. Là một người đàn ông, tôi cho rằng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, huống hồ đối phương còn có nhiều của hồi môn, ngài hy sinh thân thể một chút..."
Bran chạy trối chết trước khi thành chủ đại nhân nổi bão.
Lầu Phong Hoa Tuyết Nguyệt, đây là nơi thành Doran tiếp đón khách quý, cái tên này là do Trâu thần côn đặt, lúc nên giải trí thì phải có tinh thần giải trí, đây cũng là quán rượu tốt nhất thành Doran, không có gì bất ngờ, đây là quán do Avril mở.
Lúc Trâu Lượng đến Lolita cũng đã đến, khi gợi cảm được hòa trộn với hoạt bát thì đó chính là một loại vũ khí nguy hiểm của phụ nữ. Lolita quả thật đã trang điểm cẩn thận, không thể không nói Trâu thần côn vẫn ngẩn ra trong chốc lát.
Lolita lộ ra nụ cười vui vẻ, hôm nay quả thật nàng đã chuẩn bị rất kĩ, nàng biết Arthur không thích loại trang phục quá hoa lệ nhưng tuyệt đối sẽ không ghét hoa lệ. Một người đàn ông nắm quyền lực sẽ không thể bài xích sự hoa lệ, nhưng mấu chốt là không được quá đáng.
Phụ nữ tộc báo nổi bật nhất ở cặp đùi đẹp trắng muốt, Lolita đeo thêm hai sợi xích bạc nhỏ, màu bạc nhã nhặn nhưng không đến mức quá chướng mắt. Mái tóc dài buộc đuôi ngựa lộ ra cái cổ thon dài, trong sự giản dị lại lộ rõ vẻ cao nhã, nhưng vẫn tương đối gần gũi.
Nàng tin rằng đây tuyệt đối là khẩu vị của Arthur.
Rõ ràng Lolita hầu như hoàn toàn đúng. Emma không thể coi như quý tộc thực sự, kỳ thực sắc đẹp cũng còn có chút chênh lệch. Hai người đánh bậy đánh bạ thành duyên phận, dùng một từ xác đáng hơn để hình dung thì đại khái chính là "oan gia". Olivia hoàn toàn là khí chất quý tộc nhưng Olivia chính là một cô bé lương thiện, nàng sẽ không quá chú trọng trang phục hay trang điểm, nàng tinh khiết đến mức loại dâm côn như Trâu Lượng cũng không biết nên xuống tay thế nào, hắn đang tìm một thời cơ thích hợp. Kỳ thực mấy ngày nay trong đầu Trâu thần côn vẫn tính toán về cơ hội nuốt sống Olivia nhưng vẫn không tìm được cơ hội nào thuận tiện.
Olivia là một tiểu công chúa cần thương yêu chăm sóc, Trâu Lượng cũng đã phải chăm sóc nàng rất nhiều. Tính ra tiếp xúc với người như Lolita mới xem như thật sự là tiếp xúc giữa nam nữ bình đẳng, có chút mùi vị giữa những người trưởng thành. Cho dù tuổi Lolita cũng không lớn nhưng tâm trí nàng trưởng thành hơn Olivia nhiều.
Trong tất cả mọi người Trâu Lượng biết thì tính cách Olivia rất đặc biệt làm cho Trâu Lượng nhớ đến một bài hát trong kiếp trước, "Cô bé vô tư".
Mặc dù Trâu Lượng không chú ý lắm đến hình ảnh nhưng thân là thành chủ hắn vẫn phải quan tâm một chút, ít nhất cũng phải sạch sẽ thoáng mát.
"Người đẹp ghé thăm đúng là vinh dự, hoan nghênh hoan nghênh", Trâu Lượng không hề che giấu vẻ tán thưởng của mình. Đẹp là một loại may mắn, nói văn nghệ thì người đẹp làm cho thế giới này cũng đẹp hơn.
"Arthur, tại sao tôi nghe có vẻ như trêu chọc vậy nhỉ?" Lolita cười nói. Một khởi đầu tốt chính là đã thành công một nửa, ít nhất Arthur cũng xưng hô rất tùy ý, đây là hiện tượng tốt.
"Đâu có, khách đến Doran đều là cha mẹ cơm áo, thành Doran trăm việc phải làm, hoan nghênh thần tiên các nơi. Cô đến đây không phải để du lịch đấy chứ?" Trâu Lượng cười tủm tỉm nói, rất tùy ý. Đối với người quen hắn không muốn ra vẻ thành chủ, việc công và chuyện riêng vẫn thường gắn liền với nhau.
"Trăm việc phải làm sao, tôi thấy không phải mà. Vô số người chen nhau vỡ đầu muốn đưa tiền cho anh nhưng anh có hứng thú đâu".
Lần này tới Lolita đã chuẩn bị rất kĩ, đòn sát thủ đã được mang theo.
Đương nhiên nàng lựa chọn Arthur làm mục tiêu của mình cũng chỉ là lựa chọn, quyết định cuối cùng thế nào còn phải suy nghĩ lần nữa. Những phán đoán trước kia đều từ quan sát, mà lần này nàng phải tiếp xúc gần gũi để xác nhận lại vì dù sao loại tốt mã dẻ cùi cũng rất nhiều. Lolita mang theo đủ lợi ích, mà nàng cũng vững tin mình là đối tượng rất nhiều người đàn ông tha thiết ước mơ, đương nhiên nàng cũng có tư cách khảo sát Arthur, có điều nàng làm việc này rất tự nhiên.
Tính tình hai chị em họ Lolita và Gina giống nhau như đúc, một khi đã xác định được mục tiêu thì sẽ sử dụng tất cả khả năng để thực hiện, hơn nữa các nàng đều rất coi trọng quá trình.
Mục tiêu của Gina là thực hiện lý tưởng của mình, hưởng thụ quá trình thực hiện lý tưởng, vì thế nàng vẫn duy trì khoảng cách với Trâu Lượng, vì mấy lần hai người suýt nữa đã không thể cứu vãn.
Lolita thì đang phát huy quyền lựa chọn của mình trong tình huống không có lựa chọn.
Hai người tán gẫu rất thoải mái, cũng rất tự nhiên, dù sao Lolita cũng không phải thương nhân thuần túy. Là địa chủ, Trâu Lượng phải giới thiệu thành Doran cho Lolita, một thành ba trấn và triển vọng tương lai, triển vọng này không phải dựa vào thần tích, nói chính xác thì là mượn thần tích và đặc quyền mở cửa để biến thành Doran trở thành một thành phố kỳ tích thực sự.
Trâu Lượng vốn không hề muốn lắm lời nhưng Lolita quả thật là một đối tượng tán gẫu rất tốt, thoáng cái hắn đã nói ra rất nhiều, mà quả thật đây là dự định của Trâu Lượng đối với thành Doran.
Tán gẫu với một cô gái vừa thông minh vừa xinh đẹp là một chuyện rất hạnh phúc, điểm này Trâu Lượng cũng không thể phủ nhận. Đương nhiên Trâu Lượng còn chưa đến mức khoe khoang cái gì. Hắn không dễ mới tìm được một người có thể lý giải cái nhìn đại cục của hắn. Gina xem như một, nhưng chí hướng của nàng đặt ở lĩnh vực khác. Avril coi như một, nhưng điểm mạnh của Avril cũng không phải ở đại cục, đây cũng là hạn chế của xuất thân, đứng cao mới nhìn được xa, câu nói này rất có lí.
Lolita là một người xuất sắc, khi Trâu Lượng đưa ra một phương hướng nàng có thể diễn đạt được quan điểm tương ứng, rất giống với cái nhìn của Trâu Lượng.
Hai người trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Vốn Trâu Lượng định dẫn Lolita đi tham quan nhưng trời đã nhá nhem tối.
"Arthur, tôi cảm thấy đây không phải anh đang xây dựng thành phố".
"Là sao?"
"Cảm giác như anh đang xây dựng vương thành, vua Arthur, King Arthur, nghe có vẻ rất vần", Lolita chớp mắt nói.
Trâu Lượng đương nhiên cũng chỉ có thể coi như vui đùa, Mông Gia chỉ có Giáo hoàng, không có vua.
Trong lúc nói chuyện hai người không hề nhắc tới cuộc khủng hoảng lương thực sắp đến, nhưng Trâu Lượng cảm thấy Lolita cũng biết, hơn nữa còn có quyền quyết định ở mức độ nhất định. Đương nhiên hai người chỉ là quan hệ xã hội hời hợt, kỳ thực cho dù là bạn thân nhưng trong vấn đề lớn dính dáng đến gia tộc như thế này thì sợ rằng cũng không giúp được gì. Có điều Trâu Lượng vẫn hi vọng có thể duy trì một quan hệ tương đối hữu hảo với gia tộc Jackman.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Lolita đề nghị đi tham quan một chút phong cảnh Man Hoang, mặc dù rất vớ vẩn nhưng Trâu Lượng vẫn sảng khoái đáp ứng.
Lolita nhẹ nhàng rời đi, hơn nữa không cho Trâu Lượng cơ hội thể hiện phong độ thân sĩ. Nhìn bóng dáng Lolita biến mất trong xe ngựa Trâu Lượng đột nhiên cảm thấy cô gái này cũng rất không đơn giản. Trong lúc tán gẫu kỳ thực Lolita vẫn nắm giữ được nhịp điệu, ít nhất những gì nàng muốn biết đều đã tìm hiểu được bảy tám phần. Có lẽ mình đã để lại một ấn tượng không tồi đối với nàng, là đối tác, Trâu Lượng sẽ không làm chuyện hại người lợi mình, sự phát triển của thành Doran có thể cùng mang lại lợi ích cho nhiều người.
Buổi tối Cote và Randy đều đến, Bran cũng có mặt. Lần tán gẫu bình thường này có một ý nghĩa rất lớn, hiện nay Cote và Randy rất lo lắng, dự trữ lương thực trong trấn đang giảm bớt nhanh chóng, dòng người tràn đến, tốc độ tiêu hao sẽ càng đáng sợ, nhưng bây giờ vẫn chưa có manh mối nào về nguồn bổ sung.
"Đại ca, bên phía Lolita có biện pháp nào không?" Cote rất sốt ruột.
Trâu Lượng không hề nói phương pháp giải quyết thật sự với bọn họ, chỉ nói có thể sẽ có phương pháp giải quyết. Cote và Randy cũng đang sử dụng sức mạnh của mình, thậm chí dùng cả quan hệ tại Jerusamer, nhưng hiệu quả của phương thức này quá thấp, chỉ như muối bỏ biển, hơn nữa tốc độ cũng chậm. Nếu như là trấn nhỏ trước kia thì như vậy cũng đủ rồi, nhưng bây giờ thành phố đang phát triển với tốc độ cao, quả thật vượt qua phạm vi năng lực của bọn họ.
Đương nhiên nếu như thành Doran lựa chọn phụ thuộc vào thế lực nào đó thì có lẽ vấn đề này sẽ có biện pháp giải quyết, nhưng rất hiển nhiên thành Doran sẽ không phụ thuộc vào một ai, càng sẽ không giao vận mệnh cho người khác.
"Lão Đại đừng úp mở nữa, anh có lên hay không? Anh sợ chị dâu ghen nhưng em không sợ, anh không lên để em lên".
Randy vội vàng nói, thị trấn Gió Thu của hắn đang gào khóc đòi ăn, thể diện gì đó hắn cũng mặc kệ, bắt hắn làm phi công mà có thể giải quyết vấn đề lương thực thì hắn cũng làm.
"Randy, em cũng đừng gây rối nữa", Cote nói, lúc này mà Randy còn không thực tế như vậy, mấu chốt là Cote biết đây chưa chắc đã là chuyện cười, Randy thật sự có thể làm vậy.
"Nói không chừng cô ta thích loại hình đồng quê ấy chứ", Randy nói.
/602
|