Lúc cô phát hiện Trịnh Đạc, Trịnh Đạc cũng phát hiện cô. Anh ta thoáng nhìn Gia Mộc, Gia Mộc phát hiện cả người mình chợt cứng đờ. Từ nhỏ cô đã không sống cùng bố mẹ, mặc dù có ông bà ngoại nuông chiều, Gia Mộc vẫn già dặn hơn đám trẻ cùng tuổi rất nhiều, cũng cam đảm hơn nhiều. Nhưng buổi tối hôm đó, lần đầu tiên trong đời Gia Mộc cảm thấy sợ hãi thật sự. Một luồng ớn lạnh từ cột sống lan xuống tận ngón chân, lan lên tận da đầu. Cô cắn chặt răng, lòng bàn tay vẫn thấy lạnh buốt, đến tận lúc một cơn gió lạnh thổi qua mới có thể cử động được. Cô nhìn về phía Trịnh Đạc, anh ta đã biến mất.
Trong văn phòng có một luật sư già đã từng qua chiến trường, sau khi xuất ngũ được điều động đến phòng tư pháp, tự học pháp luật, lúc rảnh rỗi thương hay kể chuyện cũ của mình. Ông ta nói cùng là lính, nhưng lính chưa qua chiến trường giống như là thanh kiếm chưa ra khỏi võ, nhìn thì đẹp nhưng kì thực không có sát khí. Ngược lại, lính đã qua chiến trường, đã thấy máu thì sát khí trên người có thể làm trẻ con nín khóc, có thể làm chó dại lui bước. Gia Mộc vốn cho rằng ông ta cường điệu, nhưng bây giờ cô tin, người đàn ông tên là Trịnh Đạc này đã từng thấy máu.
Liên tưởng đến đơn vị chỉ có phiên hiệu và lí lịch bị bôi đen của anh ta, Gia Mộc đột nhiên cảm thấy mình như bị cuốn vào một vũng nước đục vì sự tò mò nhất thời của mình.
Cô ngồi vào xe, khởi động xe, lại ma xui quỷ khiến lái đến quán bar ven biển. Thượng Vân Long co đầu rụt cổ lâu như vậy, nửa đêm mò ra ngoài chắc không phải chỉ để đi dạo giải sầu. Tư liệu cô đã nắm được cho thấy dân đua xe thành phố A thường xuyên tụ tập tại một quán bar tên là Fast & Furious, Thượng Vân Long gần như chắc chắn sẽ đến đó.
Rất khó tìm chỗ đậu xe trên con phố toàn là quán bar này. Cô gửi xe vào bãi đỗ xe có thu phí cách đó một đoạn, đi vào quán bar nhộn nhịp đông đúc, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Thượng Vân Long thấp thoáng trong phòng đơn buông rèm cửa pha lê. Hắn ngồi trên ghế, ôm một cô gái hơi quen mặt, nói chuyện với mấy tên bạn cùng lứa tuổi cũng ôm gái đẹp, thỉnh thoảng còn bật cười vui vẻ.
Cô gọi một chai bia, tìm Trịnh Đạc trong đám người, cuối cùng phát hiện anh ta ngồi trong góc.
"Này!"
Trịnh Đạc nhìn cô một cái: "Là cô à?"
Lâm Gia Mộc cũng xem như một cô gái cao, đứng trước mặt anh ta lại có vẻ hơi thấp, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, cánh tay gầy như que củi, dường như chỉ bẻ nhẹ là gãy, mắt lại đặc biệt sáng như chứa một ngọn lửa.
"Ờ... Anh họ Trịnh đúng không?"
"Đúng".
"Có thể nói chuyện không?"
"Không".
"Vậy tôi có thể mời anh một chai bia không?"
Trịnh Đạc dứt khoát ngậm miệng phớt lờ cô.
"Tôi biết anh muốn làm gì!" Lâm Gia Mộc kiễng chân, nói lớn tiếng bên tai anh ta: "Tôi hiểu cảm nhận của anh, nhưng anh cũng phải suy nghĩ đến mẹ và em gái anh, họ..."
Trịnh Đạc đưa tay đẩy cô vào tường, chống hai tay vào tường nhốt cô lại: "Cô hiểu cái gì? Đừng tưởng đọc mấy quyển sách đã cho rằng cô có thể hiểu được tình cảm của toàn nhân loại!"
Lâm Gia Mộc sững sờ, ngẩng đầu lên, lại chỉ có thể nhìn thấy cằm và cổ họng người đàn ông này: "Xin lỗi... Tôi... Không biết tâm tình của anh hiện giờ là gì, tôi cũng biết có lúc luật tư pháp không nhất định có chính nghĩa, nhưng..."
"Nếu chính cô cũng không biết đáp án thì tốt nhất đừng nói". Trịnh Đạc lui lại một bước: "Cô đi đi!"
"Anh không thoát được đâu".
Trịnh Đạc nhíu mày. Mặc dù Lâm Gia Mộc không thấy rõ vẻ mặt anh ta lắm nhưng lại cảm thấy anh ta rất coi thường.
"Hắn không đáng, hắn không đáng để anh lấy mạng đổi mạng".
"Sao?" Trịnh Đạc cười lạnh một tiếng.
"Chẳng lẽ anh muốn người ta nhớ đến anh là một kẻ giết người rồi bỏ trốn, sau đó chết dưới súng của người khác, để mẹ và em gái anh không có người tế bái?"
"Tôi không tin quỷ thần, tôi cũng không tin báo ứng âm ti. Tôi tin ân thù, lấy mạng đền mạng".
"Nếu tôi có thể làm cho hắn nhận được sự trừng phạt nên có?"
"Nên có?" Trịnh Đạc lại cười: "Đại luật sư, tôi hỏi cô tội gây tai nạn giao thông nặng nhất là bao nhiêu năm?"
Lâm Gia Mộc cắn môi. Với tội gây tai nạn giao thông, làm một người chết một người bị thương như Tăng Hào đã là nghiêm trọng nhưng cũng chỉ có năm năm, nếu vào tù cải tạo tốt thì hơn ba năm đã có thể ra tù. Cũng là nói, cho dù không có người gánh tội thay, Thượng Vân Long cùng lắm cũng chỉ ngồi tù hơn ba năm. Hơn nữa nhà hắn có tiền, cuộc sống hơn ba năm trong tù cũng sẽ rất thoải mái.
"Hắn..." Pháp luật và trật tự... đột nhiên trở nên vô cùng yếu ớt. Lâm Gia Mộc hít sâu một hơi: "Tội của hắn vốn không đáng chết!"
"Cô nói cái gì?"
"Hắn không cố ý giết người, mặc dù hắn phải chịu hoàn toàn trách nhiệm vì gây tai nạn giao thông, nhưng..."
"Trong phiên tòa của tôi, hắn phải bị tử hình".
"Trịnh Đạc!"
"Chờ tôi làm xong việc nên làm, cô bào chữa cho tôi là được". Trịnh Đạc cười lạnh lùng, xoay người đi vào đám người đông vui tấp nập.
"Trịnh Đạc!" Lâm Gia Mộc đuổi theo nhưng không thể nào tìm được anh ta. Cô cắn răng đi về phía phòng VIP, nhân viên bảo vệ đứng ngoài cửa giơ tay chặn cô lại.
"Xin lỗi, không được mời thì không được vào nơi này".
"Tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh Thượng, làm ơn thông báo một tiếng".
Bảo vệ quan sát cô. Lâm Gia Mộc vốn không có ý định đến quán bar, mặc một chiếc váy đầm và một chiếc áo khoác thông thường, tóc dài ngang vai, mặt mũi xinh xắn. Bảo vệ cho rằng cô là một trong số những bạn gái của Thượng đại thiếu gia nên gật đầu đi vào phòng, nói gì đó bên tai Thượng đại thiếu gia, lại chỉ chỉ Lâm Gia Mộc đứng ngoài cửa.
Thượng đại thiếu gia nhìn thấy cô, gật đầu.
"Anh Thượng mời cô vào".
Lâm Gia Mộc vén rèm đi vào phòng. Toàn bộ quán bar đều trang trí theo chủ đề đua xe, giấy dán tường trong phòng là hình ô vuông đen trắng, ghế ngồi hình xe đua, trên tường treo ảnh của các tay đua nổi tiếng người nước ngoài. Lâm Gia Mộc không phải người mê đua xe nên không biết và cũng không thấy hứng thú với bất cứ người nào trong số này.
"Em là..." Thượng Vân Long cười tít mắt hỏi cô.
Lâm Gia Mộc chỉ chỗ trống bên cạnh hắn: "Tôi có thể ngồi được không?"
"Tinh Tinh, ngoan, đi chơi với các chị em một lát đi". Thượng đại thiếu gia vỗ mông cô gái bên cạnh. Cô bé cong môi, lúc này Lâm Gia Mộc mới nhận ra cô gái này là biên tập viên chương trình dự báo thời tiết trên truyền hình.
Cô ngồi xuống vị trí Tinh Tinh nhường cho, vô thức vuốt mũi. Mùi nước hoa quả thật quá nồng: "Tôi là..."
"Em đừng nói vội, để anh đoán. Chúng ta đã gặp nhau ở hội sở của lão Ngô!"
"Không". Lâm Gia Mộc lắc đầu: "Tôi là luật sư của Tăng Hào".
Thượng Vân Long biến sắc mặt: "Ra ngoài! Tất cả đều ra ngoài!"
Hắn phất tay đuổi tất cả mọi người trong phòng ra ngoài. Cô gái tên là Tinh Tinh đó còn muốn làm nũng, hắn cau mày đuổi ra: "Biến! Nghe không hiểu tiếng người à?"
Tinh Tinh hừ một tiếng, xoay người theo bạn đi ra.
Sau khi mọi người đã đi ra hết, Thượng Vân Long cầm lấy bao thuốc trên bàn, châm một điếu: "Vụ án chẳng phải đã kết thúc sao? Cô tìm tôi làm gì?"
"Anh cho rằng vụ án đã kết thúc thật sao?"
"Làm sao? Cô còn muốn... Cần cho văn phòng của cô, tôi đã cho rồi. Cần bồi thường người nhà, tôi cũng bồi thường rồi".
"Cô gái bị hại tên là Trịnh Lâm, là sinh viên vừa tốt nghiệp. Người phụ nữ trung niên bị hại tên là..."
"Cô đừng nói những chuyện này với tôi". Thượng Vân Long cau mày.
"Tốt, tôi nói vào trọng điểm. Anh có biết anh trai của Trịnh Lâm làm gì không?"
"Làm lính, hình như là học trường quân sự. Ông già tôi nói cũng có chút thế lực. Nhưng núi cao hoàng đế xa..."
"Anh ta là bộ đội đặc chủng".
"Vậy thì sao?"
"Anh ta đã từng giết người".
Sắc mặt Thượng Vân Long lập tức thay đổi: "Lái xe là Tăng Hào, hắn đã giết người hay chưa thì có quan hệ gì với tôi?"
"Nếu anh vẫn nhất quyết cho là như vậy..." Lâm Gia Mộc đứng lên: "Những chuyện nên làm tôi đã làm rồi, tạm biệt".
"Chờ đã!" Thượng Vân Long gọi cô lại: "Hắn đúng là..."
"Đúng!"
Thượng Vân Long từ nhỏ đã thích những thứ kích thích, cũng rất sùng bái bộ đội đặc chủng. Tạp chí quân sự nói bộ đội đặc chủng có thể chiến đấu với gấu mà chỉ có một con dao, có thể tay không giết người, có thể tập kích đường dài, có thể... Những chuyện làm mọi người sôi sục khí huyết đó khi gắn liền với cuộc sống hiện thực lại không còn gì vui vẻ nữa: "Cô... vì sao phải đến cảnh cáo tôi?"
"Tôi tới khuyên anh tự thú. Ở trong tù hơn ba năm dù sao cũng tốt hơn tính mạng bị đe dọa".
"Hê! Chỉ vì hai kẻ nghèo hèn?" Thượng Vân Long hừ lạnh: "Khi đó nếu không phải mẹ con bà ta không đi trên vỉa hè mà đi dưới lòng đường thì tôi đã không..."
"Tôi chỉ nói thế thôi, anh tự thu xếp". Lâm Gia Mộc đứng lên. Có một số người từ khi sinh ra đã cho rằng mạng mình cao quý hơn người khác, lại không biết trong lúc nghĩ như vậy, mạng hắn đã trở nên rẻ như bèo.
Thượng Vân Long nhìn cô xoay người đi, gãi cái cằm có mấy mụn trứng cá. Đâm chết người đã đủ xui xẻo rồi, mãi mới bỏ tiền giải quyết được việc này, không ngờ lại tự nhiên mọc ra chuyện này. Tại sao bà ta lại có một thằng con trai là bộ đội đặc chủng? Hắn cao giọng gọi bảo vệ quán bar vào phòng. Hai người bàn bạc gì đó, bảo vệ đi ra, sắc mặt hơi lạnh lùng.
Lâm Gia Mộc rời khỏi quán bar, bước chân vội vã đi về phía bãi đỗ xe, trên đường đi luôn cảm thấy sau gáy rét lạnh, không ngừng quay lại nhìn. Nhưng phía sau cô không có người nào khả nghi ngoài những người đi đường. Cô mở cửa xe, vừa khởi động xe, một bóng đen đột nhiên xuất hiện từ ghế sau. Anh ta dùng chiếc khăn lụa cô để trong xe siết chặt cổ cô từ phía sau.
"Cho tôi một lí do để không giết cô". Trịnh Đạc vốn chính là một cỗ máy giết người được huấn luyện toàn diện. Bản năng của anh ta là dọn sạch hết thảy chướng ngại vật cản giữa anh ta và mục tiêu trong quá trình chấp hành nhiệm vụ. Lâm Gia Mộc tin rằng anh ta sẽ giết cô không chút do dự.
Cô ta giơ tay đầu hàng, lại ra hiệu cho anh ta nới lỏng chiếc khăn: "Khụ khụ... Tôi..."
"Cô làm sao?"
"Hắn đã biết anh sẽ tới giết hắn nên tìm bảo vệ quán bar... Bình thường bảo vệ quán bar đều là dân xã hội đen, tôi cá là hắn sẽ thuê vệ sĩ, cũng sẽ mua súng".
"Cái gì?"
"Tàng trữ vũ khí quân dụng trái phép là ba năm trở lên".
"Hừ..."
"Hắn còn dùng ma túy".
"Cái gì?"
"Lúc tôi nói chuyện với hắn, lỗ mũi hắn có vết bỏng, đồng tử giãn to, rõ ràng vừa dùng cocain hay gì đó tương tự".
"Sao nữa?"
"Tôi tin rằng nếu để hắn tiếp tục sống tự do bên ngoài, hắn sẽ còn gây ra vụ tai nạn giao thông thứ hai, thứ ba, làm chết không biết bao nhiêu người..."
Vốn cô chỉ định cảnh cáo Thượng Vân Long, nhưng lúc đi vào phòng VIP, phát hiện tình hình bất thường của Thượng Vân Long và nhìn thấy dấu vết của ma túy trên bàn, cô lại thay đổi ý định.
"Cho nên..."
"Tôi giúp anh". Lâm Gia Mộc nói ra ba chữ này như phá tan một rào cản nào đó. Vốn cô cũng không phải người thật sự tuân thủ nguyên tắc, từ trước đến nay pháp luật và chính nghĩa trong mắt cô đều là khái niệm mang tính tương đối. Trước đây cô vẫn cố tự nhốt mình trong một chiếc lồng, sợ mình đi ra ngoài sẽ lạc vào trong bóng tối. Nhưng nếu thế giới này vốn đã là màu xám?
"Tôi giúp anh báo thù, với điều kiện anh phải nghe tôi, không được làm bừa".
"Sao?"
"Chúng ta có một vũ khí mạnh mẽ, đó là pháp luật". Nếu được vận dụng tốt, pháp luật cũng là dao giết người.
Trong văn phòng có một luật sư già đã từng qua chiến trường, sau khi xuất ngũ được điều động đến phòng tư pháp, tự học pháp luật, lúc rảnh rỗi thương hay kể chuyện cũ của mình. Ông ta nói cùng là lính, nhưng lính chưa qua chiến trường giống như là thanh kiếm chưa ra khỏi võ, nhìn thì đẹp nhưng kì thực không có sát khí. Ngược lại, lính đã qua chiến trường, đã thấy máu thì sát khí trên người có thể làm trẻ con nín khóc, có thể làm chó dại lui bước. Gia Mộc vốn cho rằng ông ta cường điệu, nhưng bây giờ cô tin, người đàn ông tên là Trịnh Đạc này đã từng thấy máu.
Liên tưởng đến đơn vị chỉ có phiên hiệu và lí lịch bị bôi đen của anh ta, Gia Mộc đột nhiên cảm thấy mình như bị cuốn vào một vũng nước đục vì sự tò mò nhất thời của mình.
Cô ngồi vào xe, khởi động xe, lại ma xui quỷ khiến lái đến quán bar ven biển. Thượng Vân Long co đầu rụt cổ lâu như vậy, nửa đêm mò ra ngoài chắc không phải chỉ để đi dạo giải sầu. Tư liệu cô đã nắm được cho thấy dân đua xe thành phố A thường xuyên tụ tập tại một quán bar tên là Fast & Furious, Thượng Vân Long gần như chắc chắn sẽ đến đó.
Rất khó tìm chỗ đậu xe trên con phố toàn là quán bar này. Cô gửi xe vào bãi đỗ xe có thu phí cách đó một đoạn, đi vào quán bar nhộn nhịp đông đúc, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Thượng Vân Long thấp thoáng trong phòng đơn buông rèm cửa pha lê. Hắn ngồi trên ghế, ôm một cô gái hơi quen mặt, nói chuyện với mấy tên bạn cùng lứa tuổi cũng ôm gái đẹp, thỉnh thoảng còn bật cười vui vẻ.
Cô gọi một chai bia, tìm Trịnh Đạc trong đám người, cuối cùng phát hiện anh ta ngồi trong góc.
"Này!"
Trịnh Đạc nhìn cô một cái: "Là cô à?"
Lâm Gia Mộc cũng xem như một cô gái cao, đứng trước mặt anh ta lại có vẻ hơi thấp, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, cánh tay gầy như que củi, dường như chỉ bẻ nhẹ là gãy, mắt lại đặc biệt sáng như chứa một ngọn lửa.
"Ờ... Anh họ Trịnh đúng không?"
"Đúng".
"Có thể nói chuyện không?"
"Không".
"Vậy tôi có thể mời anh một chai bia không?"
Trịnh Đạc dứt khoát ngậm miệng phớt lờ cô.
"Tôi biết anh muốn làm gì!" Lâm Gia Mộc kiễng chân, nói lớn tiếng bên tai anh ta: "Tôi hiểu cảm nhận của anh, nhưng anh cũng phải suy nghĩ đến mẹ và em gái anh, họ..."
Trịnh Đạc đưa tay đẩy cô vào tường, chống hai tay vào tường nhốt cô lại: "Cô hiểu cái gì? Đừng tưởng đọc mấy quyển sách đã cho rằng cô có thể hiểu được tình cảm của toàn nhân loại!"
Lâm Gia Mộc sững sờ, ngẩng đầu lên, lại chỉ có thể nhìn thấy cằm và cổ họng người đàn ông này: "Xin lỗi... Tôi... Không biết tâm tình của anh hiện giờ là gì, tôi cũng biết có lúc luật tư pháp không nhất định có chính nghĩa, nhưng..."
"Nếu chính cô cũng không biết đáp án thì tốt nhất đừng nói". Trịnh Đạc lui lại một bước: "Cô đi đi!"
"Anh không thoát được đâu".
Trịnh Đạc nhíu mày. Mặc dù Lâm Gia Mộc không thấy rõ vẻ mặt anh ta lắm nhưng lại cảm thấy anh ta rất coi thường.
"Hắn không đáng, hắn không đáng để anh lấy mạng đổi mạng".
"Sao?" Trịnh Đạc cười lạnh một tiếng.
"Chẳng lẽ anh muốn người ta nhớ đến anh là một kẻ giết người rồi bỏ trốn, sau đó chết dưới súng của người khác, để mẹ và em gái anh không có người tế bái?"
"Tôi không tin quỷ thần, tôi cũng không tin báo ứng âm ti. Tôi tin ân thù, lấy mạng đền mạng".
"Nếu tôi có thể làm cho hắn nhận được sự trừng phạt nên có?"
"Nên có?" Trịnh Đạc lại cười: "Đại luật sư, tôi hỏi cô tội gây tai nạn giao thông nặng nhất là bao nhiêu năm?"
Lâm Gia Mộc cắn môi. Với tội gây tai nạn giao thông, làm một người chết một người bị thương như Tăng Hào đã là nghiêm trọng nhưng cũng chỉ có năm năm, nếu vào tù cải tạo tốt thì hơn ba năm đã có thể ra tù. Cũng là nói, cho dù không có người gánh tội thay, Thượng Vân Long cùng lắm cũng chỉ ngồi tù hơn ba năm. Hơn nữa nhà hắn có tiền, cuộc sống hơn ba năm trong tù cũng sẽ rất thoải mái.
"Hắn..." Pháp luật và trật tự... đột nhiên trở nên vô cùng yếu ớt. Lâm Gia Mộc hít sâu một hơi: "Tội của hắn vốn không đáng chết!"
"Cô nói cái gì?"
"Hắn không cố ý giết người, mặc dù hắn phải chịu hoàn toàn trách nhiệm vì gây tai nạn giao thông, nhưng..."
"Trong phiên tòa của tôi, hắn phải bị tử hình".
"Trịnh Đạc!"
"Chờ tôi làm xong việc nên làm, cô bào chữa cho tôi là được". Trịnh Đạc cười lạnh lùng, xoay người đi vào đám người đông vui tấp nập.
"Trịnh Đạc!" Lâm Gia Mộc đuổi theo nhưng không thể nào tìm được anh ta. Cô cắn răng đi về phía phòng VIP, nhân viên bảo vệ đứng ngoài cửa giơ tay chặn cô lại.
"Xin lỗi, không được mời thì không được vào nơi này".
"Tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh Thượng, làm ơn thông báo một tiếng".
Bảo vệ quan sát cô. Lâm Gia Mộc vốn không có ý định đến quán bar, mặc một chiếc váy đầm và một chiếc áo khoác thông thường, tóc dài ngang vai, mặt mũi xinh xắn. Bảo vệ cho rằng cô là một trong số những bạn gái của Thượng đại thiếu gia nên gật đầu đi vào phòng, nói gì đó bên tai Thượng đại thiếu gia, lại chỉ chỉ Lâm Gia Mộc đứng ngoài cửa.
Thượng đại thiếu gia nhìn thấy cô, gật đầu.
"Anh Thượng mời cô vào".
Lâm Gia Mộc vén rèm đi vào phòng. Toàn bộ quán bar đều trang trí theo chủ đề đua xe, giấy dán tường trong phòng là hình ô vuông đen trắng, ghế ngồi hình xe đua, trên tường treo ảnh của các tay đua nổi tiếng người nước ngoài. Lâm Gia Mộc không phải người mê đua xe nên không biết và cũng không thấy hứng thú với bất cứ người nào trong số này.
"Em là..." Thượng Vân Long cười tít mắt hỏi cô.
Lâm Gia Mộc chỉ chỗ trống bên cạnh hắn: "Tôi có thể ngồi được không?"
"Tinh Tinh, ngoan, đi chơi với các chị em một lát đi". Thượng đại thiếu gia vỗ mông cô gái bên cạnh. Cô bé cong môi, lúc này Lâm Gia Mộc mới nhận ra cô gái này là biên tập viên chương trình dự báo thời tiết trên truyền hình.
Cô ngồi xuống vị trí Tinh Tinh nhường cho, vô thức vuốt mũi. Mùi nước hoa quả thật quá nồng: "Tôi là..."
"Em đừng nói vội, để anh đoán. Chúng ta đã gặp nhau ở hội sở của lão Ngô!"
"Không". Lâm Gia Mộc lắc đầu: "Tôi là luật sư của Tăng Hào".
Thượng Vân Long biến sắc mặt: "Ra ngoài! Tất cả đều ra ngoài!"
Hắn phất tay đuổi tất cả mọi người trong phòng ra ngoài. Cô gái tên là Tinh Tinh đó còn muốn làm nũng, hắn cau mày đuổi ra: "Biến! Nghe không hiểu tiếng người à?"
Tinh Tinh hừ một tiếng, xoay người theo bạn đi ra.
Sau khi mọi người đã đi ra hết, Thượng Vân Long cầm lấy bao thuốc trên bàn, châm một điếu: "Vụ án chẳng phải đã kết thúc sao? Cô tìm tôi làm gì?"
"Anh cho rằng vụ án đã kết thúc thật sao?"
"Làm sao? Cô còn muốn... Cần cho văn phòng của cô, tôi đã cho rồi. Cần bồi thường người nhà, tôi cũng bồi thường rồi".
"Cô gái bị hại tên là Trịnh Lâm, là sinh viên vừa tốt nghiệp. Người phụ nữ trung niên bị hại tên là..."
"Cô đừng nói những chuyện này với tôi". Thượng Vân Long cau mày.
"Tốt, tôi nói vào trọng điểm. Anh có biết anh trai của Trịnh Lâm làm gì không?"
"Làm lính, hình như là học trường quân sự. Ông già tôi nói cũng có chút thế lực. Nhưng núi cao hoàng đế xa..."
"Anh ta là bộ đội đặc chủng".
"Vậy thì sao?"
"Anh ta đã từng giết người".
Sắc mặt Thượng Vân Long lập tức thay đổi: "Lái xe là Tăng Hào, hắn đã giết người hay chưa thì có quan hệ gì với tôi?"
"Nếu anh vẫn nhất quyết cho là như vậy..." Lâm Gia Mộc đứng lên: "Những chuyện nên làm tôi đã làm rồi, tạm biệt".
"Chờ đã!" Thượng Vân Long gọi cô lại: "Hắn đúng là..."
"Đúng!"
Thượng Vân Long từ nhỏ đã thích những thứ kích thích, cũng rất sùng bái bộ đội đặc chủng. Tạp chí quân sự nói bộ đội đặc chủng có thể chiến đấu với gấu mà chỉ có một con dao, có thể tay không giết người, có thể tập kích đường dài, có thể... Những chuyện làm mọi người sôi sục khí huyết đó khi gắn liền với cuộc sống hiện thực lại không còn gì vui vẻ nữa: "Cô... vì sao phải đến cảnh cáo tôi?"
"Tôi tới khuyên anh tự thú. Ở trong tù hơn ba năm dù sao cũng tốt hơn tính mạng bị đe dọa".
"Hê! Chỉ vì hai kẻ nghèo hèn?" Thượng Vân Long hừ lạnh: "Khi đó nếu không phải mẹ con bà ta không đi trên vỉa hè mà đi dưới lòng đường thì tôi đã không..."
"Tôi chỉ nói thế thôi, anh tự thu xếp". Lâm Gia Mộc đứng lên. Có một số người từ khi sinh ra đã cho rằng mạng mình cao quý hơn người khác, lại không biết trong lúc nghĩ như vậy, mạng hắn đã trở nên rẻ như bèo.
Thượng Vân Long nhìn cô xoay người đi, gãi cái cằm có mấy mụn trứng cá. Đâm chết người đã đủ xui xẻo rồi, mãi mới bỏ tiền giải quyết được việc này, không ngờ lại tự nhiên mọc ra chuyện này. Tại sao bà ta lại có một thằng con trai là bộ đội đặc chủng? Hắn cao giọng gọi bảo vệ quán bar vào phòng. Hai người bàn bạc gì đó, bảo vệ đi ra, sắc mặt hơi lạnh lùng.
Lâm Gia Mộc rời khỏi quán bar, bước chân vội vã đi về phía bãi đỗ xe, trên đường đi luôn cảm thấy sau gáy rét lạnh, không ngừng quay lại nhìn. Nhưng phía sau cô không có người nào khả nghi ngoài những người đi đường. Cô mở cửa xe, vừa khởi động xe, một bóng đen đột nhiên xuất hiện từ ghế sau. Anh ta dùng chiếc khăn lụa cô để trong xe siết chặt cổ cô từ phía sau.
"Cho tôi một lí do để không giết cô". Trịnh Đạc vốn chính là một cỗ máy giết người được huấn luyện toàn diện. Bản năng của anh ta là dọn sạch hết thảy chướng ngại vật cản giữa anh ta và mục tiêu trong quá trình chấp hành nhiệm vụ. Lâm Gia Mộc tin rằng anh ta sẽ giết cô không chút do dự.
Cô ta giơ tay đầu hàng, lại ra hiệu cho anh ta nới lỏng chiếc khăn: "Khụ khụ... Tôi..."
"Cô làm sao?"
"Hắn đã biết anh sẽ tới giết hắn nên tìm bảo vệ quán bar... Bình thường bảo vệ quán bar đều là dân xã hội đen, tôi cá là hắn sẽ thuê vệ sĩ, cũng sẽ mua súng".
"Cái gì?"
"Tàng trữ vũ khí quân dụng trái phép là ba năm trở lên".
"Hừ..."
"Hắn còn dùng ma túy".
"Cái gì?"
"Lúc tôi nói chuyện với hắn, lỗ mũi hắn có vết bỏng, đồng tử giãn to, rõ ràng vừa dùng cocain hay gì đó tương tự".
"Sao nữa?"
"Tôi tin rằng nếu để hắn tiếp tục sống tự do bên ngoài, hắn sẽ còn gây ra vụ tai nạn giao thông thứ hai, thứ ba, làm chết không biết bao nhiêu người..."
Vốn cô chỉ định cảnh cáo Thượng Vân Long, nhưng lúc đi vào phòng VIP, phát hiện tình hình bất thường của Thượng Vân Long và nhìn thấy dấu vết của ma túy trên bàn, cô lại thay đổi ý định.
"Cho nên..."
"Tôi giúp anh". Lâm Gia Mộc nói ra ba chữ này như phá tan một rào cản nào đó. Vốn cô cũng không phải người thật sự tuân thủ nguyên tắc, từ trước đến nay pháp luật và chính nghĩa trong mắt cô đều là khái niệm mang tính tương đối. Trước đây cô vẫn cố tự nhốt mình trong một chiếc lồng, sợ mình đi ra ngoài sẽ lạc vào trong bóng tối. Nhưng nếu thế giới này vốn đã là màu xám?
"Tôi giúp anh báo thù, với điều kiện anh phải nghe tôi, không được làm bừa".
"Sao?"
"Chúng ta có một vũ khí mạnh mẽ, đó là pháp luật". Nếu được vận dụng tốt, pháp luật cũng là dao giết người.
/129
|