Lâm Gia Mộc không cần quay sang cũng biết người đàn ông ngồi trên ghế bên cạnh không tin mình. Có điều anh ta vẫn tạm thời thu lại sát khí, vẻ mặt mặc dù vẫn băng lạnh nhưng ánh mắt quan sát cô ít nhất cũng không phải ánh mắt nhìn kẻ thù nữa mà nặng về đánh giá là chính.
"Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hừ".
"Tài liệu cho thấy anh sinh năm tám tư, hai mươi sáu tuổi?" Lâm Gia Mộc nói xong liền cười: "Tôi lớn hơn anh hai tuổi, năm nay hai mươi tám tuổi rồi. Hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học vào văn phòng luật sư, đã làm luật sư được sáu năm, có điều trước đây tôi chuyên làm những vụ li hôn. Anh đi lính tám năm rồi à? Bốn năm đi lính bốn năm học trường quân sự?"
"Ba năm". Trịnh Đạc lạnh lùng đáp hai chữ.
"A, đúng thế. Anh là lính đi học, thời gian học ngắn hơn học sinh bình thường thi vào. Anh học cái gì? Để tôi đoán xem nào, tác chiến đặc chủng? Nghe có vẻ oách nhỉ, oách hơn tôi học pháp luật nhiều. Trước khi học, tôi cho rằng học pháp luật rất thiêng liêng, trong đầu toàn là hình ảnh nữ luật sư oai hùng trong phim truyền hình TVB. Anh có xem phim Sự dịu dàng ngoài vòng pháp luật không?"
Trịnh Đạc dứt khoát không để ý đến cô nữa. Lâm Gia Mộc vẫn tiếp tục nói. Ngồi cùng xe với một vũ khí giết người có đe dọa đối với mình, hơn nữa có thể làm cho mình chấm dứt hô hấp trong vòng ba giây, cô còn phải xây dựng tình cảm với đối phương, làm cho đối phương cảm thấy cô là một người tồn tại rõ ràng chứ không phải chỉ là một người qua đường: "Kết quả học bốn năm ra trường vẫn phải nhờ đến quan hệ của ông ngoại mới có thể vào văn phòng luật sư, bắt đầu làm từ pha trà rót nước đến suốt ngày nhận các vụ li hôn như bây giờ, chán chả buồn nói... Biết trước không bằng cũng đi bộ đội..."
"Khụ". Trịnh Đạc nhíu mày: "Hoặc là im miệng, hoặc là đừng nhắc đến chuyện đi bộ đội".
"OK". Lâm Gia Mộc giơ tay đầu hàng: "Anh còn chưa ăn cơm đúng không? Tôi mời anh đi ăn khuya?"
"Không đói".
"Vậy tôi đưa anh về nhà?"
"Không cần".
"Vậy tôi..."
"Cô định làm thế nào?" Trịnh Đạc nhìn chằm chằm cổ họng Lâm Gia Mộc như một con dã thú. Cô cho rằng nếu cô nói gì không ổn, Trịnh Đạc sẽ lao tới cắn đứt cổ cô. Mặc dù ý nghĩ này rất buồn cười, nhưng rất nhiều năm sau cô vẫn nhớ rõ cảm giác adrenalin nhanh chóng tràn ngập tứ chi khi có thể sẽ chết bất cứ lúc nào đó.
"Trước hết chúng ta phải xác định có phải hắn muốn mua súng không".
"Xác định thế nào?"
"Còn hai tiếng nữa hộp đêm sẽ đóng cửa".
"Rồi sao?"
"Anh biết bức cung..."
"Tôi không phải kẻ ác".
"Nhưng anh biết..."
Trịnh Đạc nhìn ra ngoài cửa kính không nói gì.
"Còn hai tiếng nữa. Chúng ta ăn một chút rồi quay lại hộp đêm?" Lâm Gia Mộc hỏi hết sức dè dặt.
"Cô đói à?"
"Đói chứ..." Lâm Gia Mộc ôm bụng nói rất đáng thương. Cô kêu đói một phần là để kéo gần quan hệ với Trịnh Đạc, nhưng một phần là cô đã đói thật. Sáu giờ chiều cô ăn qua loa ở gần văn phòng rồi quay lại làm thêm giờ, tám giờ xong việc đi thẳng đến nhà Thượng Vân Long, hiện đã là hai giờ sáng, là siêu nhân cũng đói rồi. Hơn nữa đừng nhìn cô gầy mà nhầm, thực ra cô ăn rất tốt, cũng rất nhanh đói. Cô trời sinh không dễ hấp thụ dinh dưỡng.
Trịnh Đạc gật đầu, xem như đồng ý yêu cầu của Lâm Gia Mộc. Cô dừng xe trước quán mì duy nhất gần đó: "Mì bò được không?"
"Được".
Thì ra hiệu suất của bộ đội đặc chủng chính là trong năm phút ăn hết hai bát mì bò to và một đĩa thịt bò hấp tương? Lâm Gia Mộc gần như quên mất cơn đói, hai mắt nhìn Trịnh Đạc trân trối.
Trịnh Đạc đã ăn sạch phần mình, nói một câu rất tự nhiên: "Không phải cô đói sao?"
"A". Lâm Gia Mộc cúi đầu ăn mì, sau đó nghe thấy người đàn ông đối diện cười một tiếng kì lạ: "Anh cười cái gì?"
"Cô sợ tôi giết cô thật đúng không?"
"..." Lâm Gia Mộc không biết nên nuốt miếng mì trong miệng xuống hay là nhả ra, ngồi ngây ngốc rất khó xử.
Trịnh Đạc lại thu nụ cười, vẻ mặt trở nên nặng nề: "Cô làm được chuyện cô hứa hẹn, đời này tôi nợ cô một mạng".
"Nếu tôi không làm được thì sao?" Lâm Gia Mộc vẫn nuốt miếng mì đó xuống.
"Tôi không còn người thân nào. Nếu cô có lương tâm như cô nói thì nhặt xác giúp tôi".
Lâm Gia Mộc đột nhiên cảm thấy không còn muốn ăn chút nào nữa. Cô đặt đũa xuống: "Đáng không?"
"Đây không phải vấn đề có đáng không". Đây là vấn đề phải làm. Đây là nguyên tắc làm người của anh ta. Anh ta đã mất quá nhiều vì nguyên tắc này, hiện nay tên đã bắn ra không thể quay lại, anh ta không thể quay lại, cũng không muốn quay lại.
Lâm Gia Mộc lấy ví ra thanh toán, vừa định nói gì đó, đột nhiên Trịnh Đạc hỏi một câu: "Cô biết số QQ của hắn không?"
"Biết".
"Chị cho hỏi gần đây có quán net nào tốc độ tốt không?"
Thì ra bây giờ quân đội không chỉ dạy binh lính ăn mì nhanh mà còn dạy cả dùng trojan, đánh cắp tài khoản QQ của người khác sao? Chỉ mất khoảng ba phút, Trịnh Đạc đã phá giải số QQ của Thượng Vân Long, nhân tiện phá giải luôn tài khoản game, hòm thư và tài khoản trên diễn đàn về đua xe của hắn.
Thượng Vân Long tham gia một tổ chức đua xe trái phép ở thành phố A. Tổ chức này có một diễn đàn, Thượng Vân Long có vẻ như là Smod, Trịnh Đạc vào tài khoản của hắn có thể nhìn thấy tất cả mọi diễn đàn con. Không có gì bất ngờ, toàn bộ những bài viết nhắc đến vụ đua xe đâm chết hai mẹ con đều bị hắn xóa sạch. Trên lịch đua đã được sắp xếp, tên của Thượng Vân Long xuất hiện trong danh sách tuyển thủ hạt giống.
Gia đình hắn có tiền, xe cũng rất tốt, trên diễn đàn có một đám fan. Ngoài mấy tay đua khác, hắn thường qua lại với các tài khoản nữ, đặc biệt một người có tài khoản là Tinh Tinh qua lại rất mật thiết với hắn, còn cãi nhau với phụ nữ khác vì hắn.
Trịnh Đạc mở mục tin nhắn riêng tư trên diễn đàn của hắn, quả nhiên có rất nhiều tin nhắn với Tinh Tinh. Hai người ân ái trong hộp đêm như vợ chồng tối nay thực ra mới chỉ gặp mặt lần thứ hai.
"Cô nàng Tinh Tinh này là biên tập viên dự báo thời tiết đài truyền hình thành phố. Giám đốc đài truyền hình là bạn thân của giám đốc văn phòng tôi. Trong một bữa tiệc tôi có nghe hai người họ tán gẫu, giám đốc tôi nói đùa giám đốc đài truyền hình thì thoải mái hẹn hò với người đẹp của đài, giám đốc đài lại nói trong đài có quá nhiều bà cô, đừng nói hẹn hò, có một số người ngay cả trêu đùa cũng không được. Sau đó hình như ông ta nói gì đó về Tinh Tinh, tôi không thích tọc mạch, hơn nữa mải uống rượu với đồng sự nên không chú ý nghe".
Trịnh Đạc nhìn cô một cái, ý là một tin tức lá cải cô nghe được một nửa thì có tác dụng gì?
"Để tôi gọi điện thoại hỏi chị Sơ ở văn phòng tôi. Chị ấy biết một nửa những tin vỉa hè ở thành phố A". Nói xong cô bấm điện thoại: "Chị Sơ à? Còn chưa ngủ sao?"
Bên kia nghe máy, cô mới để ý lúc này là mấy giờ.
"Tỉnh rồi". Chị Sơ rất thân với cô, nếu người khác rạng sáng gọi điện thoại đến thì chắc chắn chị ta đã mắng ầm lên rồi.
"Chị Sơ này, em tán gẫu trên mạng với người khác, nói đến cô nàng dự báo thời tiết Tinh Tinh đó. Chị biết cô ta có lai lịch gì không?"
"Một nhân viên từ nông thôn đến thành phố làm, gia đình không có vai vế gì, chỉ là chọn đúng người thôi. Đồng nghiệp em họ đứa hàng xóm của chị và nhà cô ta ở tầng trên tầng dưới, nghe nói thường có mấy người trung niên qua lại với cô ta. Có điều gần đây cô ta lại cặp với một người trẻ tuổi, gần như cắt đứt với người trung niên rồi, có vẻ như là muốn lên bờ".
"Người tuổi trẻ? Ai thế?"
"Tên là gì đó, là một cảnh sát, hình như gia đình có chút thế lực, không phải người bình thường, ngoại hình rất sáng láng, có điều hình như không có bao nhiêu tiền, cô ả Tinh Tinh này phải bỏ tiền nuôi hắn. Em họ chị nói bố mẹ Tinh Tinh cho biết cô ta sẽ cưới người này".
Thế nên có lúc tin vỉa hè cũng có giá trị thật sự: "Em biết rồi, cảm ơn chị. Mai đi làm em mua đồ ăn sáng cho chị".
"Đừng hòng mua đồ ăn sáng, tối mai em mời cơm".
"Được rồi, bye bye". Lâm Gia Mộc lại nhìn Trịnh Đạc. Có thể tìm ra Thượng Vân Long dễ dàng như vậy, mấy năm không về thành phố A, chắc chắn Trịnh Đạc cũng có nguồn tin của chính mình.
Trịnh Đạc cầm lấy điện thoại di động.
"A lô". Anh ta không vòng vo gì, cũng không gọi tên đối phương: "Gã cảnh sát cặp với con bé dự báo thời tiết là ai? Biết rồi".
Trịnh Đạc ghi lại một cái tên, đưa cho Lâm Gia Mộc xem. Nhìn thấy họ của người này, Lâm Gia Mộc lập tức hít sâu một hơi... Thảo nào những người trung niên đó đều biến mất...
Có một bạn trai như vậy mà vẫn dụ dỗ người khác, cô ả Tinh Tinh này đúng là lòng tham không đáy.
Trịnh Đạc nhìn đồng hồ: "Bốn lăm phút sau hộp đêm đóng cửa".
"Ờ".
***
Gã bảo vệ hộp đêm vốn có một cái tên rất bình thường, nhưng hắn không thích. Sau khi làm bảo kê, mọi người đều gọi hắn bằng biệt hiệu Cửu Đầu Xà, cũng có người gọi hắn là Cửu ca. Lúc này là đầu hạ, thời tiết buổi tối hơi lạnh, hắn vừa ra khỏi hộp đêm đã cởi sơ mi, lộ ra hình xăm trên cánh tay. Vừa đi qua một ngõ nhỏ, hắn bị ném một viên đá vào gáy.
"Ai?" Hắn quay đầu nhìn lại phía sau, lại không có ai trả lời: "Đúng là xúi quẩy..."
Nói xong hắn lại tiếp tục đi, lần này đá ném trúng sau lưng hắn: "Ai? Thằng nào? Bố mà tóm được thì mày chết với bố!"
Hắn vừa chửi vừa quay lại, lúc này một viên đá lại ném trúng chân hắn.
"Mày đừng chạy!" Hắn đuổi vào trong ngõ tối...
Lâm Gia Mộc nhận được chỉ thị chờ trong xe. Cô dừng xe dưới đèn đường, áo khoác tơ tằm ban ngày thoáng mát êm ái, đến rạng sáng chạm vào người lại lạnh buốt. Cô ra sức xoa hai vai cho ấm, khoảng mười phút sau thấy Trịnh Đạc vác một gã to con xăm người trùm áo sơ mi từ trong ngõ tối đi ra, mở cửa sau xe ném thẳng vào ghế sau.
"Anh giết hắn à?"
"Hắn tạm thời ngất xỉu thôi".
"Tôi chỉ bảo anh hỏi một chút xem Thượng Vân Long nhờ hắn làm gì..."
"Nếu sợ thì bây giờ cô có thể về nhà". Trịnh Đạc ngồi vào ghế lái, tự nhiên như xe mình.
Lâm Gia Mộc giậm chân, cuối cùng vẫn ngồi vào ghế phụ lái.
Cô vừa ngồi vào, Trịnh Đạc đã cởi chiếc áo khoác mỏng màu nâu ném cho cô, chính mình chỉ mặc một chiếc may ô bó sát người màu xanh bộ đội lộ ra cơ bắp rắn chắc: "Mặc vào đi".
Lâm Gia Mộc do dự một lát rồi mặc áo khoác của Trịnh Đạc vào. Ngoài mùi mồ hôi nhàn nhạt, chiếc áo còn có một mùi khó diễn tả, có điều không khó ngửi. Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, người đàn ông trên ghế sau đột nhiên cựa quậy. Trịnh Đạc dừng xe, mở cửa sau, bóp chặt cổ hắn. Lúc Lâm Gia Mộc cho rằng anh ta sẽ bóp chết người đàn ông đó, Trịnh Đạc buông tay ra, trở về vị trí: "Trong vòng một tiếng hắn sẽ không tỉnh lại".
Rốt cuộc cô đang hợp tác với một tên quái vật kiểu gì?
"Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hừ".
"Tài liệu cho thấy anh sinh năm tám tư, hai mươi sáu tuổi?" Lâm Gia Mộc nói xong liền cười: "Tôi lớn hơn anh hai tuổi, năm nay hai mươi tám tuổi rồi. Hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học vào văn phòng luật sư, đã làm luật sư được sáu năm, có điều trước đây tôi chuyên làm những vụ li hôn. Anh đi lính tám năm rồi à? Bốn năm đi lính bốn năm học trường quân sự?"
"Ba năm". Trịnh Đạc lạnh lùng đáp hai chữ.
"A, đúng thế. Anh là lính đi học, thời gian học ngắn hơn học sinh bình thường thi vào. Anh học cái gì? Để tôi đoán xem nào, tác chiến đặc chủng? Nghe có vẻ oách nhỉ, oách hơn tôi học pháp luật nhiều. Trước khi học, tôi cho rằng học pháp luật rất thiêng liêng, trong đầu toàn là hình ảnh nữ luật sư oai hùng trong phim truyền hình TVB. Anh có xem phim Sự dịu dàng ngoài vòng pháp luật không?"
Trịnh Đạc dứt khoát không để ý đến cô nữa. Lâm Gia Mộc vẫn tiếp tục nói. Ngồi cùng xe với một vũ khí giết người có đe dọa đối với mình, hơn nữa có thể làm cho mình chấm dứt hô hấp trong vòng ba giây, cô còn phải xây dựng tình cảm với đối phương, làm cho đối phương cảm thấy cô là một người tồn tại rõ ràng chứ không phải chỉ là một người qua đường: "Kết quả học bốn năm ra trường vẫn phải nhờ đến quan hệ của ông ngoại mới có thể vào văn phòng luật sư, bắt đầu làm từ pha trà rót nước đến suốt ngày nhận các vụ li hôn như bây giờ, chán chả buồn nói... Biết trước không bằng cũng đi bộ đội..."
"Khụ". Trịnh Đạc nhíu mày: "Hoặc là im miệng, hoặc là đừng nhắc đến chuyện đi bộ đội".
"OK". Lâm Gia Mộc giơ tay đầu hàng: "Anh còn chưa ăn cơm đúng không? Tôi mời anh đi ăn khuya?"
"Không đói".
"Vậy tôi đưa anh về nhà?"
"Không cần".
"Vậy tôi..."
"Cô định làm thế nào?" Trịnh Đạc nhìn chằm chằm cổ họng Lâm Gia Mộc như một con dã thú. Cô cho rằng nếu cô nói gì không ổn, Trịnh Đạc sẽ lao tới cắn đứt cổ cô. Mặc dù ý nghĩ này rất buồn cười, nhưng rất nhiều năm sau cô vẫn nhớ rõ cảm giác adrenalin nhanh chóng tràn ngập tứ chi khi có thể sẽ chết bất cứ lúc nào đó.
"Trước hết chúng ta phải xác định có phải hắn muốn mua súng không".
"Xác định thế nào?"
"Còn hai tiếng nữa hộp đêm sẽ đóng cửa".
"Rồi sao?"
"Anh biết bức cung..."
"Tôi không phải kẻ ác".
"Nhưng anh biết..."
Trịnh Đạc nhìn ra ngoài cửa kính không nói gì.
"Còn hai tiếng nữa. Chúng ta ăn một chút rồi quay lại hộp đêm?" Lâm Gia Mộc hỏi hết sức dè dặt.
"Cô đói à?"
"Đói chứ..." Lâm Gia Mộc ôm bụng nói rất đáng thương. Cô kêu đói một phần là để kéo gần quan hệ với Trịnh Đạc, nhưng một phần là cô đã đói thật. Sáu giờ chiều cô ăn qua loa ở gần văn phòng rồi quay lại làm thêm giờ, tám giờ xong việc đi thẳng đến nhà Thượng Vân Long, hiện đã là hai giờ sáng, là siêu nhân cũng đói rồi. Hơn nữa đừng nhìn cô gầy mà nhầm, thực ra cô ăn rất tốt, cũng rất nhanh đói. Cô trời sinh không dễ hấp thụ dinh dưỡng.
Trịnh Đạc gật đầu, xem như đồng ý yêu cầu của Lâm Gia Mộc. Cô dừng xe trước quán mì duy nhất gần đó: "Mì bò được không?"
"Được".
Thì ra hiệu suất của bộ đội đặc chủng chính là trong năm phút ăn hết hai bát mì bò to và một đĩa thịt bò hấp tương? Lâm Gia Mộc gần như quên mất cơn đói, hai mắt nhìn Trịnh Đạc trân trối.
Trịnh Đạc đã ăn sạch phần mình, nói một câu rất tự nhiên: "Không phải cô đói sao?"
"A". Lâm Gia Mộc cúi đầu ăn mì, sau đó nghe thấy người đàn ông đối diện cười một tiếng kì lạ: "Anh cười cái gì?"
"Cô sợ tôi giết cô thật đúng không?"
"..." Lâm Gia Mộc không biết nên nuốt miếng mì trong miệng xuống hay là nhả ra, ngồi ngây ngốc rất khó xử.
Trịnh Đạc lại thu nụ cười, vẻ mặt trở nên nặng nề: "Cô làm được chuyện cô hứa hẹn, đời này tôi nợ cô một mạng".
"Nếu tôi không làm được thì sao?" Lâm Gia Mộc vẫn nuốt miếng mì đó xuống.
"Tôi không còn người thân nào. Nếu cô có lương tâm như cô nói thì nhặt xác giúp tôi".
Lâm Gia Mộc đột nhiên cảm thấy không còn muốn ăn chút nào nữa. Cô đặt đũa xuống: "Đáng không?"
"Đây không phải vấn đề có đáng không". Đây là vấn đề phải làm. Đây là nguyên tắc làm người của anh ta. Anh ta đã mất quá nhiều vì nguyên tắc này, hiện nay tên đã bắn ra không thể quay lại, anh ta không thể quay lại, cũng không muốn quay lại.
Lâm Gia Mộc lấy ví ra thanh toán, vừa định nói gì đó, đột nhiên Trịnh Đạc hỏi một câu: "Cô biết số QQ của hắn không?"
"Biết".
"Chị cho hỏi gần đây có quán net nào tốc độ tốt không?"
Thì ra bây giờ quân đội không chỉ dạy binh lính ăn mì nhanh mà còn dạy cả dùng trojan, đánh cắp tài khoản QQ của người khác sao? Chỉ mất khoảng ba phút, Trịnh Đạc đã phá giải số QQ của Thượng Vân Long, nhân tiện phá giải luôn tài khoản game, hòm thư và tài khoản trên diễn đàn về đua xe của hắn.
Thượng Vân Long tham gia một tổ chức đua xe trái phép ở thành phố A. Tổ chức này có một diễn đàn, Thượng Vân Long có vẻ như là Smod, Trịnh Đạc vào tài khoản của hắn có thể nhìn thấy tất cả mọi diễn đàn con. Không có gì bất ngờ, toàn bộ những bài viết nhắc đến vụ đua xe đâm chết hai mẹ con đều bị hắn xóa sạch. Trên lịch đua đã được sắp xếp, tên của Thượng Vân Long xuất hiện trong danh sách tuyển thủ hạt giống.
Gia đình hắn có tiền, xe cũng rất tốt, trên diễn đàn có một đám fan. Ngoài mấy tay đua khác, hắn thường qua lại với các tài khoản nữ, đặc biệt một người có tài khoản là Tinh Tinh qua lại rất mật thiết với hắn, còn cãi nhau với phụ nữ khác vì hắn.
Trịnh Đạc mở mục tin nhắn riêng tư trên diễn đàn của hắn, quả nhiên có rất nhiều tin nhắn với Tinh Tinh. Hai người ân ái trong hộp đêm như vợ chồng tối nay thực ra mới chỉ gặp mặt lần thứ hai.
"Cô nàng Tinh Tinh này là biên tập viên dự báo thời tiết đài truyền hình thành phố. Giám đốc đài truyền hình là bạn thân của giám đốc văn phòng tôi. Trong một bữa tiệc tôi có nghe hai người họ tán gẫu, giám đốc tôi nói đùa giám đốc đài truyền hình thì thoải mái hẹn hò với người đẹp của đài, giám đốc đài lại nói trong đài có quá nhiều bà cô, đừng nói hẹn hò, có một số người ngay cả trêu đùa cũng không được. Sau đó hình như ông ta nói gì đó về Tinh Tinh, tôi không thích tọc mạch, hơn nữa mải uống rượu với đồng sự nên không chú ý nghe".
Trịnh Đạc nhìn cô một cái, ý là một tin tức lá cải cô nghe được một nửa thì có tác dụng gì?
"Để tôi gọi điện thoại hỏi chị Sơ ở văn phòng tôi. Chị ấy biết một nửa những tin vỉa hè ở thành phố A". Nói xong cô bấm điện thoại: "Chị Sơ à? Còn chưa ngủ sao?"
Bên kia nghe máy, cô mới để ý lúc này là mấy giờ.
"Tỉnh rồi". Chị Sơ rất thân với cô, nếu người khác rạng sáng gọi điện thoại đến thì chắc chắn chị ta đã mắng ầm lên rồi.
"Chị Sơ này, em tán gẫu trên mạng với người khác, nói đến cô nàng dự báo thời tiết Tinh Tinh đó. Chị biết cô ta có lai lịch gì không?"
"Một nhân viên từ nông thôn đến thành phố làm, gia đình không có vai vế gì, chỉ là chọn đúng người thôi. Đồng nghiệp em họ đứa hàng xóm của chị và nhà cô ta ở tầng trên tầng dưới, nghe nói thường có mấy người trung niên qua lại với cô ta. Có điều gần đây cô ta lại cặp với một người trẻ tuổi, gần như cắt đứt với người trung niên rồi, có vẻ như là muốn lên bờ".
"Người tuổi trẻ? Ai thế?"
"Tên là gì đó, là một cảnh sát, hình như gia đình có chút thế lực, không phải người bình thường, ngoại hình rất sáng láng, có điều hình như không có bao nhiêu tiền, cô ả Tinh Tinh này phải bỏ tiền nuôi hắn. Em họ chị nói bố mẹ Tinh Tinh cho biết cô ta sẽ cưới người này".
Thế nên có lúc tin vỉa hè cũng có giá trị thật sự: "Em biết rồi, cảm ơn chị. Mai đi làm em mua đồ ăn sáng cho chị".
"Đừng hòng mua đồ ăn sáng, tối mai em mời cơm".
"Được rồi, bye bye". Lâm Gia Mộc lại nhìn Trịnh Đạc. Có thể tìm ra Thượng Vân Long dễ dàng như vậy, mấy năm không về thành phố A, chắc chắn Trịnh Đạc cũng có nguồn tin của chính mình.
Trịnh Đạc cầm lấy điện thoại di động.
"A lô". Anh ta không vòng vo gì, cũng không gọi tên đối phương: "Gã cảnh sát cặp với con bé dự báo thời tiết là ai? Biết rồi".
Trịnh Đạc ghi lại một cái tên, đưa cho Lâm Gia Mộc xem. Nhìn thấy họ của người này, Lâm Gia Mộc lập tức hít sâu một hơi... Thảo nào những người trung niên đó đều biến mất...
Có một bạn trai như vậy mà vẫn dụ dỗ người khác, cô ả Tinh Tinh này đúng là lòng tham không đáy.
Trịnh Đạc nhìn đồng hồ: "Bốn lăm phút sau hộp đêm đóng cửa".
"Ờ".
***
Gã bảo vệ hộp đêm vốn có một cái tên rất bình thường, nhưng hắn không thích. Sau khi làm bảo kê, mọi người đều gọi hắn bằng biệt hiệu Cửu Đầu Xà, cũng có người gọi hắn là Cửu ca. Lúc này là đầu hạ, thời tiết buổi tối hơi lạnh, hắn vừa ra khỏi hộp đêm đã cởi sơ mi, lộ ra hình xăm trên cánh tay. Vừa đi qua một ngõ nhỏ, hắn bị ném một viên đá vào gáy.
"Ai?" Hắn quay đầu nhìn lại phía sau, lại không có ai trả lời: "Đúng là xúi quẩy..."
Nói xong hắn lại tiếp tục đi, lần này đá ném trúng sau lưng hắn: "Ai? Thằng nào? Bố mà tóm được thì mày chết với bố!"
Hắn vừa chửi vừa quay lại, lúc này một viên đá lại ném trúng chân hắn.
"Mày đừng chạy!" Hắn đuổi vào trong ngõ tối...
Lâm Gia Mộc nhận được chỉ thị chờ trong xe. Cô dừng xe dưới đèn đường, áo khoác tơ tằm ban ngày thoáng mát êm ái, đến rạng sáng chạm vào người lại lạnh buốt. Cô ra sức xoa hai vai cho ấm, khoảng mười phút sau thấy Trịnh Đạc vác một gã to con xăm người trùm áo sơ mi từ trong ngõ tối đi ra, mở cửa sau xe ném thẳng vào ghế sau.
"Anh giết hắn à?"
"Hắn tạm thời ngất xỉu thôi".
"Tôi chỉ bảo anh hỏi một chút xem Thượng Vân Long nhờ hắn làm gì..."
"Nếu sợ thì bây giờ cô có thể về nhà". Trịnh Đạc ngồi vào ghế lái, tự nhiên như xe mình.
Lâm Gia Mộc giậm chân, cuối cùng vẫn ngồi vào ghế phụ lái.
Cô vừa ngồi vào, Trịnh Đạc đã cởi chiếc áo khoác mỏng màu nâu ném cho cô, chính mình chỉ mặc một chiếc may ô bó sát người màu xanh bộ đội lộ ra cơ bắp rắn chắc: "Mặc vào đi".
Lâm Gia Mộc do dự một lát rồi mặc áo khoác của Trịnh Đạc vào. Ngoài mùi mồ hôi nhàn nhạt, chiếc áo còn có một mùi khó diễn tả, có điều không khó ngửi. Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, người đàn ông trên ghế sau đột nhiên cựa quậy. Trịnh Đạc dừng xe, mở cửa sau, bóp chặt cổ hắn. Lúc Lâm Gia Mộc cho rằng anh ta sẽ bóp chết người đàn ông đó, Trịnh Đạc buông tay ra, trở về vị trí: "Trong vòng một tiếng hắn sẽ không tỉnh lại".
Rốt cuộc cô đang hợp tác với một tên quái vật kiểu gì?
/129
|