Trích lời Gia Mộc: Có những lúc phòng ngự là cách tấn công tốt nhất.
***
"Gia Mộc... Chuyện về Nghiêm Minh... Bạn đã tra được gì chưa?" Dù cách nhau rất xa nhưng sự lo âu và nghi hoặc của Tưởng Nghiên dường như vẫn truyền tới đây theo sóng điện thoại. Phụ nữ chung quy là loài sinh vật nhạy cảm, linh cảm chồng có tình ý khác khiến Tưởng Nghiên không còn ung dung bình tĩnh như lúc đầu được nữa.
Gia Mộc yên lặng vài giây: "Bây giờ bọn tớ vẫn đang điều tra, tớ chỉ có thể nói hiện nay chưa phát hiện bằng chứng xác thực về việc Nghiêm Minh ngoại tình".
"Gia Mộc, mặc dù tớ không thân với bạn như Điền Cầm Cầm nhưng cũng có thể nói là bạn học cũ".
"Ờ".
"Bạn biết tớ đấy, từ lúc đi học tớ đã thích sạch sẽ về đạo đức, nếu có chuyện gì thật thì bạn đừng gạt tớ, đừng để tớ đã mất nhà lại mất cả bạn".
"Nếu có chuyện gì thật, tớ nhất định sẽ nói với bạn".
"Vậy thì tốt. Tớ đi ngủ đây, chúc ngủ ngon".
Lâm Gia Mộc đặt điện thoại xuống, thở dài một hơi, nằm xuống giường lại không hề buồn ngủ. Nghiêm Minh có xem như ngoại tình không? Hắn không thuê phòng với người khác, cũng không bao em út, chỉ duy trì liên lạc không mặn không nhạt với bạn gái hàng xóm cũ. Về thể xác không có bất cứ dấu hiệu ngoại tình nào, nhưng còn tinh thần? Bạn gái cũ của hắn rốt cuộc kém cỏi đến mức nào mà phải nhờ bạn trai cũ giúp đỡ?
Lâm Gia Mộc trằn trọc suy nghĩ rất lâu, cảm thấy vừa nhắm mắt lại rồi mở ra thì trời đã từ ban đêm tối om biến thành ban ngày sáng nhờ nhờ. Cô co ro trong chăn một lát, mò lấy điều khiển điều hòa tăng nhiệt độ lên, nằm trên giường thêm một lát rồi mới rời khỏi giường, vén rèm cửa sổ ra. Bên ngoài quả nhiên đã nắng rực rỡ.
Điện thoại di động của cô rung lên một lát. Cô cầm điện thoại thoáng nhìn, là tin nhắn Trịnh Đạc gửi đến, chỉ có một bức ảnh và một địa chỉ. Bức ảnh được chụp không rõ lắm, chắc là chụp trộm. Trong ảnh là một người phụ nữ xách làn đi chợ mua thức ăn. Bởi vì là sáng sớm, người phụ nữ chỉ buộc tóc sơ sài, mặc áo lông, chân đi giầy vải không hợp với quần áo, trên mặt không hề trang điểm, người mặc dù rất thanh tú nhưng thoạt nhìn đã hơi có tuổi, khí chất càng không có gì để nói.
"Thường Yến?" Lâm Gia Mộc ngáp một cái, ngồi trên đệm trải dưới đất cạnh giường trả lời tin nhắn.
"Ờ".
"Địa chỉ này là nhà cô ta?"
"Đúng".
"Tại sao anh nghĩ đến chuyện đi theo dõi cô ta?"
"Sáng sớm tập thể dục, nhàn hạ không có việc gì nên tiện đường cuốn một vòng".
Có thể tra được địa chỉ của Thường Yến, lại ở dưới nhà cô ta chờ đến lúc cô ta dậy sớm đi mua thức ăn, như vậy mà là tiện đường sao?
"Buổi sáng ăn gì?"
"Bánh bao".
"OK".
Ba giờ bốn mươi phút chiều, Nghiêm Minh in xong trang tài liệu cuối cùng, cho vào trong kẹp tài liệu, chuông gọi trợ lí vào: "Mang tài liệu này đi phô tô hai mươi bản, ngày mai tôi cần dùng. Sau đó sắp xếp lại tài liệu hôm qua tôi yêu cầu cô tra, hôm nay cô có thể về đúng giờ".
"Cảm ơn ông chủ". Trợ lí cười tít mắt cầm kẹp tài liệu: "Bà chủ, chị Tưởng có thể ngày nào cũng sinh nhật được không?"
Làm trợ lí, ông chủ chưa nghỉ thì cô ta cũng chưa thể về được. Một tuần gần như phải làm thêm giờ năm ngày, sáu bảy giờ được về coi như là sớm rồi, được về đúng giờ đối với cô ta cũng không khác nằm mơ là mấy.
Nghiêm Minh không nhịn được cười: "Không thể".
"Vậy tôi đi đây. Tạm biệt ông chủ".
Nghiêm Minh đứng dậy, mở cửa phòng nghỉ bên trong, lấy một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt từ chồng áo gấp gọn gàng trong ngăn kéo tủ quần áo, thay chiếc áo sơ mi trắng đang mặc trên người. Sau đó hắn mở tủ quần áo, lại lấy một bộ âu phục kiểu Anh màu xanh đen đã chuẩn bị từ trước giữa một loạt âu phục xếp chỉnh tề. Sau khi ngắm nghía cẩn thận trước gương, hắn lấy chiếc áo gió Burberry trên giá áo khoác vào, xách túi quà đã chuẩn bị từ trước ra cửa. Lúc hắn bước ra cửa, trợ lí thoáng nhìn đồng hồ, đúng bốn giờ chiều...
Có một ông chủ thuộc cung xử nữ như vậy thật sự là cực kì áp lực.
Tưởng Nghiên ngồi bên bàn xem thực đơn, gần như cứ vài giây lại ngẩng đầu nhìn một lần. Nghiêm Minh luôn luôn đúng giờ, mỗi lần hẹn đều đến sớm năm phút, chưa bao giờ để người khác đợi. Lần này hắn lại tới muộn mười phút. Cô ta cầm điện thoại di động bấm phím tắt 1, thuê bao bên kia lại tắt máy. Nghiêm Minh rất ít khi tắt máy, dù là lúc họp với khách hàng, hắn cũng giao điện thoại dùng riêng để liên lạc với người nhà cho trợ lí, Tưởng Nghiên có chuyện gì không liên lạc được với hắn thì cũng liên lạc được với trợ lí của hắn. Tưởng Nghiên gọi điện thoại đến văn phòng, trợ lí của hắn lại nói hắn đã rời khỏi văn phòng từ bốn giờ chiều.
Cô ta lại gọi điện thoại đến khách sạn hàng năm Nghiêm Minh đều đặt bánh ngọt cho mình mỗi lần sinh nhật, khách sạn nói bánh ngọt đã được lấy rồi. Bây giờ không phải giờ cao điểm, hắn lấy bánh ngọt xong, dù trên đường có dừng lại làm gì thì cũng phải đến nơi rồi.
Trong lúc cô ta càng ngày càng nghi ngờ, Nghiêm Minh vội vã đi vào nhà hàng. Có lẽ là do ảnh hưởng của tâm lí, Tưởng Nghiên thấy bó hoa bách hợp trên tay Nghiêm Minh hình như không được rực rỡ, cũng giống như Nghiêm Minh bề ngoài có vẻ vẫn chỉn chu nhưng lại có vẻ gì đó không đúng lắm.
"Xin lỗi, trên đường xảy ra chút việc". Nghiêm Minh đưa bó hoa cho Tưởng Nghiên. Tưởng Nghiên nhận bó hoa, dẹp hết vô số nghi ngờ trong lòng, không ngừng tự nói với chính mình rằng tin tưởng là nền tảng của hôn nhân, nhờ vậy mới nở được một nụ cười.
"Không sao. Em còn chưa gọi đồ ăn. Đúng rồi, bánh ngọt đâu?"
"Ơ... Anh quên trong xe rồi, để anh đi lấy". Nghiêm Minh đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi lấy bánh.
Thật sự không giống tác phong của Nghiêm Minh. Tưởng Nghiên đưa tay lấy điện thoại của Nghiêm Minh. Cưới nhau bao nhiêu năm, cô ta lại chưa bao giờ xem điện thoại của Nghiêm Minh. Lí trí nói với cô ta không được xem, không được xem, xem là sẽ hối hận. Nhưng tình cảm lại ép cô ta phải xem...
Mật khẩu điện thoại của Nghiêm Minh rất dễ đoán, 0605, sinh nhật của con trai. Cô ta mở lịch sử cuộc gọi, một số gọi đến gần nhất như đâm vào mắt cô ta... Thời gian gọi đến là bốn rưỡi...
Khóe mắt liếc thấy Nghiêm Minh đã về, cô ta vội đặt điện thoại về chỗ cũ. Có lẽ là Nghiêm Minh rất xấu hổ vì để quên bánh ngọt nên không hề chú ý tới vẻ khác thường của Tưởng Nghiên.
Bữa tối trong ánh nến rất lãng mạn ấm áp. Nhà hàng nhỏ gần trường học dù đã đổi đầu bếp nhưng phong vị cũng không thay đổi bao nhiêu. Hai người vừa ăn cơm vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thoạt nhìn rất đáng hâm mộ, nhưng trong lòng Tưởng Nghiên vẫn đang vùng vẫy gào thét. Yến Tử là ai? Là ai?
Cô ta nhớ lại lúc mình vừa biết Nghiêm Minh, trên vở của Nghiêm Minh bao giờ cũng vẽ chim én đủ loại kiểu dáng, có đập cánh bay cao, cũng có đậu yên lặng trên cành. Sau khi qua lại với hắn, cô ta hỏi hắn có thích chim én không, hắn lại lạnh mặt nói ghét nhất là én. Hình vẽ chim én trong vở hắn cũng biến mất.
Ăn được nửa bữa cơm, Nghiêm Minh đứng dậy đi vệ sinh. Tưởng Nghiên lại đưa tay định lấy điện thoại của hắn. Đúng lúc này điện thoại của cô ta vang lên. Cô ta rụt tay về, bấm phím nghe máy.
"Thường Yến là bạn gái đầu tiên của Nghiêm Minh".
Tưởng Nghiên nhìn ra ngoài. Một chiếc Hyundai SUV màu đen đỗ ngoài đường. Cửa kính xe dán phim tối màu nhưng cô ta vẫn cảm thấy Lâm Gia Mộc đang ở trên xe.
"Bạn ở bên ngoài nhà hàng à?"
"Ờ".
"Bạn biết hết à?"
"Đừng tự làm loạn thế trận". Lâm Gia Mộc nói rất sâu xa, nhưng một câu này cũng khiến Tưởng Nghiên tỉnh táo hơn rất nhiều.
"Bạn bảo tớ giả ngu à?"
"Có lúc giả ngu mới là cách phòng ngự tốt nhất. Chuyện này bạn biết càng ít càng tốt, bạn cứ nói chuyện bình thường với Nghiêm Minh".
"Nói gì?" Tưởng Nghiên cảm thấy hai mắt đột nhiên nóng bừng, nước mắt lập tức sẽ trào ra.
"Nói gì không quan trọng, quan trọng là hôm nay là sinh nhật bạn. Cùng Nghiêm Minh ăn một bữa cơm, xem một bộ phim, vào khách sạn năm sao lãng mạn một đêm. Cả đời bạn chỉ có một lần sinh nhật ba mươi tư tuổi, đừng để người không liên can làm bạn không vui".
Tưởng Nghiên gật đầu. Cô ta sợ. Từ trước đến nay vẫn nói mình thích đạo đức sạch sẽ, một khi phát hiện ông xã ngoại tình là chắc chắn sẽ li hôn, Tưởng Nghiên thật sự sợ hãi. Cô ta sợ mình phát hiện chuyện gì đó thật, cô ta sợ cuộc sống hạnh phúc của mình mấy năm nay chỉ là ảo mộng của một mình cô ta, cô ta sợ mình vừa tỉnh giấc sẽ thất bại thảm hại không còn gì cả... Cho nên cô ta lau nước mắt, cầm hộp phấn trang điểm lại, cố tạo ra một cảnh thái bình giả tạo.
Lâm Gia Mộc trong xe lật xem những bức ảnh Trịnh Đạc chụp. Người phụ nữ tên là Thường Yến này rốt cuộc nghĩ gì? Nếu cô ta có ý, vì sao không dứt khoát ngăn chặn Nghiêm Minh không cho hắn đến đón sinh nhật với vợ? Nếu cô ta vô tình, vì sao lại gọi điện thoại cho Nghiêm Minh khi hắn đang trên đường đến chỗ vợ, nói với hắn con gái mình bị ốm, nhờ Nghiêm Minh đưa con đến bệnh viện giúp cô ta?
Thời buổi này bắt một chiếc taxi hoặc dứt khoát gọi xe cứu thương đưa con gái đến bệnh viện thì có gì là khó? Mẹ độc thân nuôi con dĩ nhiên vất vả, nhưng cũng không vất vả đến mức phải nhờ bạn trai cũ giúp đỡ.
Lâm Gia Mộc mở video, chỉnh to âm thanh: "Bác sĩ nói Manh Manh chỉ là cảm cúm thông thường dẫn tới sốt cao, tiêm một mũi hạ sốt là được rồi".
"Vậy thì tốt". Nghiêm Minh trong video dường như đang nhìn điện thoại di động: "Điện thoại của anh hết pin rồi".
"Sao lại như vậy..."
"Không sao, trên xe anh có pin dự phòng".
"Anh còn có việc, thật sự ngại quá. Vốn việc nhỏ thế này không nên làm phiền anh".
"Không sao".
"Hôm nay là sinh nhật ai à? Vừa rồi em nhìn thấy bánh sinh nhật trên xe".
"Hôm nay là sinh nhật Tưởng Nghiên".
"Ơ... Em thật sự không cố ý, nếu em biết hôm nay là sinh nhật cô ấy..."
"Không sao. Nếu không có việc gì nữa thì anh đi trước".
Nghiêm Minh trong video cất điện thoại di động vào túi, vội vã đi ra cửa phòng cấp cứu.
Thường Yến đứng ở cửa đưa mắt nhìn hắn đi. Trịnh Đạc zoom vào hết cỡ, ánh mắt cô ta cực kì phức tạp.
Một người nhà bệnh nhân đi tới: "Người vừa rồi là chồng chị à? Đẹp trai thật".
"Đúng vậy, có điều công việc quá bận, đưa con đến bệnh viện xong lại phải vội vàng đi gặp khách hàng".
"Bây giờ lấy đâu ra nhiều đàn ông thập toàn thập mỹ như vậy? Giờ lại đang trong giờ làm việc, anh ấy có thể sắp xếp thời gian đưa hai mẹ con cô đến bệnh viện đã là tốt lắm rồi".
"Vâng, đúng vậy".
Sau đó Trịnh Đạc dừng ghi hình. Có lẽ Nghiêm Minh không có tâm tư khác với Thường Yến, nhưng Thường Yến lại không phải vậy.
Điểm chết người là trong tình hình bây giờ, nếu Tưởng Nghiên phát hiện và cãi lộn với Nghiêm Minh thì cũng không khác gì đẩy Nghiêm Minh ra như mong muốn của Thường Yến. Cho nên Lâm Gia Mộc mới gọi cuộc điện thoại đó cho Tưởng Nghiên. Nghiêm Minh bây giờ đang ở giữa ngã tư, kéo là về, đẩy là có thể đẩy hắn đi. Chẳng mấy khi lơ mơ lại tốt hơn tỉnh táo như lúc này.
***
"Gia Mộc... Chuyện về Nghiêm Minh... Bạn đã tra được gì chưa?" Dù cách nhau rất xa nhưng sự lo âu và nghi hoặc của Tưởng Nghiên dường như vẫn truyền tới đây theo sóng điện thoại. Phụ nữ chung quy là loài sinh vật nhạy cảm, linh cảm chồng có tình ý khác khiến Tưởng Nghiên không còn ung dung bình tĩnh như lúc đầu được nữa.
Gia Mộc yên lặng vài giây: "Bây giờ bọn tớ vẫn đang điều tra, tớ chỉ có thể nói hiện nay chưa phát hiện bằng chứng xác thực về việc Nghiêm Minh ngoại tình".
"Gia Mộc, mặc dù tớ không thân với bạn như Điền Cầm Cầm nhưng cũng có thể nói là bạn học cũ".
"Ờ".
"Bạn biết tớ đấy, từ lúc đi học tớ đã thích sạch sẽ về đạo đức, nếu có chuyện gì thật thì bạn đừng gạt tớ, đừng để tớ đã mất nhà lại mất cả bạn".
"Nếu có chuyện gì thật, tớ nhất định sẽ nói với bạn".
"Vậy thì tốt. Tớ đi ngủ đây, chúc ngủ ngon".
Lâm Gia Mộc đặt điện thoại xuống, thở dài một hơi, nằm xuống giường lại không hề buồn ngủ. Nghiêm Minh có xem như ngoại tình không? Hắn không thuê phòng với người khác, cũng không bao em út, chỉ duy trì liên lạc không mặn không nhạt với bạn gái hàng xóm cũ. Về thể xác không có bất cứ dấu hiệu ngoại tình nào, nhưng còn tinh thần? Bạn gái cũ của hắn rốt cuộc kém cỏi đến mức nào mà phải nhờ bạn trai cũ giúp đỡ?
Lâm Gia Mộc trằn trọc suy nghĩ rất lâu, cảm thấy vừa nhắm mắt lại rồi mở ra thì trời đã từ ban đêm tối om biến thành ban ngày sáng nhờ nhờ. Cô co ro trong chăn một lát, mò lấy điều khiển điều hòa tăng nhiệt độ lên, nằm trên giường thêm một lát rồi mới rời khỏi giường, vén rèm cửa sổ ra. Bên ngoài quả nhiên đã nắng rực rỡ.
Điện thoại di động của cô rung lên một lát. Cô cầm điện thoại thoáng nhìn, là tin nhắn Trịnh Đạc gửi đến, chỉ có một bức ảnh và một địa chỉ. Bức ảnh được chụp không rõ lắm, chắc là chụp trộm. Trong ảnh là một người phụ nữ xách làn đi chợ mua thức ăn. Bởi vì là sáng sớm, người phụ nữ chỉ buộc tóc sơ sài, mặc áo lông, chân đi giầy vải không hợp với quần áo, trên mặt không hề trang điểm, người mặc dù rất thanh tú nhưng thoạt nhìn đã hơi có tuổi, khí chất càng không có gì để nói.
"Thường Yến?" Lâm Gia Mộc ngáp một cái, ngồi trên đệm trải dưới đất cạnh giường trả lời tin nhắn.
"Ờ".
"Địa chỉ này là nhà cô ta?"
"Đúng".
"Tại sao anh nghĩ đến chuyện đi theo dõi cô ta?"
"Sáng sớm tập thể dục, nhàn hạ không có việc gì nên tiện đường cuốn một vòng".
Có thể tra được địa chỉ của Thường Yến, lại ở dưới nhà cô ta chờ đến lúc cô ta dậy sớm đi mua thức ăn, như vậy mà là tiện đường sao?
"Buổi sáng ăn gì?"
"Bánh bao".
"OK".
Ba giờ bốn mươi phút chiều, Nghiêm Minh in xong trang tài liệu cuối cùng, cho vào trong kẹp tài liệu, chuông gọi trợ lí vào: "Mang tài liệu này đi phô tô hai mươi bản, ngày mai tôi cần dùng. Sau đó sắp xếp lại tài liệu hôm qua tôi yêu cầu cô tra, hôm nay cô có thể về đúng giờ".
"Cảm ơn ông chủ". Trợ lí cười tít mắt cầm kẹp tài liệu: "Bà chủ, chị Tưởng có thể ngày nào cũng sinh nhật được không?"
Làm trợ lí, ông chủ chưa nghỉ thì cô ta cũng chưa thể về được. Một tuần gần như phải làm thêm giờ năm ngày, sáu bảy giờ được về coi như là sớm rồi, được về đúng giờ đối với cô ta cũng không khác nằm mơ là mấy.
Nghiêm Minh không nhịn được cười: "Không thể".
"Vậy tôi đi đây. Tạm biệt ông chủ".
Nghiêm Minh đứng dậy, mở cửa phòng nghỉ bên trong, lấy một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt từ chồng áo gấp gọn gàng trong ngăn kéo tủ quần áo, thay chiếc áo sơ mi trắng đang mặc trên người. Sau đó hắn mở tủ quần áo, lại lấy một bộ âu phục kiểu Anh màu xanh đen đã chuẩn bị từ trước giữa một loạt âu phục xếp chỉnh tề. Sau khi ngắm nghía cẩn thận trước gương, hắn lấy chiếc áo gió Burberry trên giá áo khoác vào, xách túi quà đã chuẩn bị từ trước ra cửa. Lúc hắn bước ra cửa, trợ lí thoáng nhìn đồng hồ, đúng bốn giờ chiều...
Có một ông chủ thuộc cung xử nữ như vậy thật sự là cực kì áp lực.
Tưởng Nghiên ngồi bên bàn xem thực đơn, gần như cứ vài giây lại ngẩng đầu nhìn một lần. Nghiêm Minh luôn luôn đúng giờ, mỗi lần hẹn đều đến sớm năm phút, chưa bao giờ để người khác đợi. Lần này hắn lại tới muộn mười phút. Cô ta cầm điện thoại di động bấm phím tắt 1, thuê bao bên kia lại tắt máy. Nghiêm Minh rất ít khi tắt máy, dù là lúc họp với khách hàng, hắn cũng giao điện thoại dùng riêng để liên lạc với người nhà cho trợ lí, Tưởng Nghiên có chuyện gì không liên lạc được với hắn thì cũng liên lạc được với trợ lí của hắn. Tưởng Nghiên gọi điện thoại đến văn phòng, trợ lí của hắn lại nói hắn đã rời khỏi văn phòng từ bốn giờ chiều.
Cô ta lại gọi điện thoại đến khách sạn hàng năm Nghiêm Minh đều đặt bánh ngọt cho mình mỗi lần sinh nhật, khách sạn nói bánh ngọt đã được lấy rồi. Bây giờ không phải giờ cao điểm, hắn lấy bánh ngọt xong, dù trên đường có dừng lại làm gì thì cũng phải đến nơi rồi.
Trong lúc cô ta càng ngày càng nghi ngờ, Nghiêm Minh vội vã đi vào nhà hàng. Có lẽ là do ảnh hưởng của tâm lí, Tưởng Nghiên thấy bó hoa bách hợp trên tay Nghiêm Minh hình như không được rực rỡ, cũng giống như Nghiêm Minh bề ngoài có vẻ vẫn chỉn chu nhưng lại có vẻ gì đó không đúng lắm.
"Xin lỗi, trên đường xảy ra chút việc". Nghiêm Minh đưa bó hoa cho Tưởng Nghiên. Tưởng Nghiên nhận bó hoa, dẹp hết vô số nghi ngờ trong lòng, không ngừng tự nói với chính mình rằng tin tưởng là nền tảng của hôn nhân, nhờ vậy mới nở được một nụ cười.
"Không sao. Em còn chưa gọi đồ ăn. Đúng rồi, bánh ngọt đâu?"
"Ơ... Anh quên trong xe rồi, để anh đi lấy". Nghiêm Minh đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi lấy bánh.
Thật sự không giống tác phong của Nghiêm Minh. Tưởng Nghiên đưa tay lấy điện thoại của Nghiêm Minh. Cưới nhau bao nhiêu năm, cô ta lại chưa bao giờ xem điện thoại của Nghiêm Minh. Lí trí nói với cô ta không được xem, không được xem, xem là sẽ hối hận. Nhưng tình cảm lại ép cô ta phải xem...
Mật khẩu điện thoại của Nghiêm Minh rất dễ đoán, 0605, sinh nhật của con trai. Cô ta mở lịch sử cuộc gọi, một số gọi đến gần nhất như đâm vào mắt cô ta... Thời gian gọi đến là bốn rưỡi...
Khóe mắt liếc thấy Nghiêm Minh đã về, cô ta vội đặt điện thoại về chỗ cũ. Có lẽ là Nghiêm Minh rất xấu hổ vì để quên bánh ngọt nên không hề chú ý tới vẻ khác thường của Tưởng Nghiên.
Bữa tối trong ánh nến rất lãng mạn ấm áp. Nhà hàng nhỏ gần trường học dù đã đổi đầu bếp nhưng phong vị cũng không thay đổi bao nhiêu. Hai người vừa ăn cơm vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thoạt nhìn rất đáng hâm mộ, nhưng trong lòng Tưởng Nghiên vẫn đang vùng vẫy gào thét. Yến Tử là ai? Là ai?
Cô ta nhớ lại lúc mình vừa biết Nghiêm Minh, trên vở của Nghiêm Minh bao giờ cũng vẽ chim én đủ loại kiểu dáng, có đập cánh bay cao, cũng có đậu yên lặng trên cành. Sau khi qua lại với hắn, cô ta hỏi hắn có thích chim én không, hắn lại lạnh mặt nói ghét nhất là én. Hình vẽ chim én trong vở hắn cũng biến mất.
Ăn được nửa bữa cơm, Nghiêm Minh đứng dậy đi vệ sinh. Tưởng Nghiên lại đưa tay định lấy điện thoại của hắn. Đúng lúc này điện thoại của cô ta vang lên. Cô ta rụt tay về, bấm phím nghe máy.
"Thường Yến là bạn gái đầu tiên của Nghiêm Minh".
Tưởng Nghiên nhìn ra ngoài. Một chiếc Hyundai SUV màu đen đỗ ngoài đường. Cửa kính xe dán phim tối màu nhưng cô ta vẫn cảm thấy Lâm Gia Mộc đang ở trên xe.
"Bạn ở bên ngoài nhà hàng à?"
"Ờ".
"Bạn biết hết à?"
"Đừng tự làm loạn thế trận". Lâm Gia Mộc nói rất sâu xa, nhưng một câu này cũng khiến Tưởng Nghiên tỉnh táo hơn rất nhiều.
"Bạn bảo tớ giả ngu à?"
"Có lúc giả ngu mới là cách phòng ngự tốt nhất. Chuyện này bạn biết càng ít càng tốt, bạn cứ nói chuyện bình thường với Nghiêm Minh".
"Nói gì?" Tưởng Nghiên cảm thấy hai mắt đột nhiên nóng bừng, nước mắt lập tức sẽ trào ra.
"Nói gì không quan trọng, quan trọng là hôm nay là sinh nhật bạn. Cùng Nghiêm Minh ăn một bữa cơm, xem một bộ phim, vào khách sạn năm sao lãng mạn một đêm. Cả đời bạn chỉ có một lần sinh nhật ba mươi tư tuổi, đừng để người không liên can làm bạn không vui".
Tưởng Nghiên gật đầu. Cô ta sợ. Từ trước đến nay vẫn nói mình thích đạo đức sạch sẽ, một khi phát hiện ông xã ngoại tình là chắc chắn sẽ li hôn, Tưởng Nghiên thật sự sợ hãi. Cô ta sợ mình phát hiện chuyện gì đó thật, cô ta sợ cuộc sống hạnh phúc của mình mấy năm nay chỉ là ảo mộng của một mình cô ta, cô ta sợ mình vừa tỉnh giấc sẽ thất bại thảm hại không còn gì cả... Cho nên cô ta lau nước mắt, cầm hộp phấn trang điểm lại, cố tạo ra một cảnh thái bình giả tạo.
Lâm Gia Mộc trong xe lật xem những bức ảnh Trịnh Đạc chụp. Người phụ nữ tên là Thường Yến này rốt cuộc nghĩ gì? Nếu cô ta có ý, vì sao không dứt khoát ngăn chặn Nghiêm Minh không cho hắn đến đón sinh nhật với vợ? Nếu cô ta vô tình, vì sao lại gọi điện thoại cho Nghiêm Minh khi hắn đang trên đường đến chỗ vợ, nói với hắn con gái mình bị ốm, nhờ Nghiêm Minh đưa con đến bệnh viện giúp cô ta?
Thời buổi này bắt một chiếc taxi hoặc dứt khoát gọi xe cứu thương đưa con gái đến bệnh viện thì có gì là khó? Mẹ độc thân nuôi con dĩ nhiên vất vả, nhưng cũng không vất vả đến mức phải nhờ bạn trai cũ giúp đỡ.
Lâm Gia Mộc mở video, chỉnh to âm thanh: "Bác sĩ nói Manh Manh chỉ là cảm cúm thông thường dẫn tới sốt cao, tiêm một mũi hạ sốt là được rồi".
"Vậy thì tốt". Nghiêm Minh trong video dường như đang nhìn điện thoại di động: "Điện thoại của anh hết pin rồi".
"Sao lại như vậy..."
"Không sao, trên xe anh có pin dự phòng".
"Anh còn có việc, thật sự ngại quá. Vốn việc nhỏ thế này không nên làm phiền anh".
"Không sao".
"Hôm nay là sinh nhật ai à? Vừa rồi em nhìn thấy bánh sinh nhật trên xe".
"Hôm nay là sinh nhật Tưởng Nghiên".
"Ơ... Em thật sự không cố ý, nếu em biết hôm nay là sinh nhật cô ấy..."
"Không sao. Nếu không có việc gì nữa thì anh đi trước".
Nghiêm Minh trong video cất điện thoại di động vào túi, vội vã đi ra cửa phòng cấp cứu.
Thường Yến đứng ở cửa đưa mắt nhìn hắn đi. Trịnh Đạc zoom vào hết cỡ, ánh mắt cô ta cực kì phức tạp.
Một người nhà bệnh nhân đi tới: "Người vừa rồi là chồng chị à? Đẹp trai thật".
"Đúng vậy, có điều công việc quá bận, đưa con đến bệnh viện xong lại phải vội vàng đi gặp khách hàng".
"Bây giờ lấy đâu ra nhiều đàn ông thập toàn thập mỹ như vậy? Giờ lại đang trong giờ làm việc, anh ấy có thể sắp xếp thời gian đưa hai mẹ con cô đến bệnh viện đã là tốt lắm rồi".
"Vâng, đúng vậy".
Sau đó Trịnh Đạc dừng ghi hình. Có lẽ Nghiêm Minh không có tâm tư khác với Thường Yến, nhưng Thường Yến lại không phải vậy.
Điểm chết người là trong tình hình bây giờ, nếu Tưởng Nghiên phát hiện và cãi lộn với Nghiêm Minh thì cũng không khác gì đẩy Nghiêm Minh ra như mong muốn của Thường Yến. Cho nên Lâm Gia Mộc mới gọi cuộc điện thoại đó cho Tưởng Nghiên. Nghiêm Minh bây giờ đang ở giữa ngã tư, kéo là về, đẩy là có thể đẩy hắn đi. Chẳng mấy khi lơ mơ lại tốt hơn tỉnh táo như lúc này.
/129
|