Trích lời Gia Mộc: Khi một cuộc hôn nhân đi tới giai đoạn cuối, mọi người chỉ ra sức giành lấy thật nhiều tài sản.
***
Bảy rưỡi sáng, Uông Tư Điềm mặc áo khoác vào, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài. Hôm qua bạn cùng phòng của cô ta làm ca đêm, hai giờ sáng mới về nhà, bây giờ vẫn đang ngủ. Lúc cô ta muốn đóng cửa chống trộm lại, đột nhiên điện thoại vang lên, cô ta vội vàng cầm lấy điện thoại: "A lô!"
"Uông Tư Điềm phải không?"
"Vâng". Cô ta vừa nói vừa đóng cửa lại.
"Tớ là Chương Tuệ".
Uông Tư Điềm sững sờ một lát: "A... Bạn dậy sớm thế..."
"Bạn vẫn còn đang ngủ à? Xin lỗi..."
"Không, không sao, tớ chuẩn bị đi làm đây..."
"Vậy lát nữa tớ gọi lại..."
"Không cần, bây giờ bạn cứ nói đi".
Chương Tuệ là bạn tốt nhất của cô ta, học cùng lớp từ cấp một lên cấp hai. Vì dáng người na ná như nhau, thường xuyên mặc quần áo giống nhau, hai người cùng đi trên đường thường xuyên khiến người khác tưởng là chị em sinh đôi. Nhưng từ khi cô ta vào trại quản giáo, hai người đã không còn liên lạc với nhau. Khoảng một tháng trước, cô ta đang đi đường chợt gặp Chương Tuệ, hai người trao đổi số điện thoại di động, nhưng chưa ai gọi điện cho ai. Đến bây giờ Chương Tuệ gọi điện thoại tới, cô ta mới phát hiện mình lại quên không lưu số của Chương Tuệ.
Cuộc sống trước và sau khi vào trại quản giáo dường như bị mạnh mẽ tách ra, cách nhau một khoảng trống rất rộng. Bây giờ hai người nói chuyện với nhau đều cảm thấy hơi lúng túng.
"Buổi trưa bạn ra ngoài được không?"
"Ờ... Nếu có việc thì có thể ra ngoài". Uông Tư Điềm không rõ mình có muốn gặp Chương Tuệ để nghe Chương Tuệ kể về cuộc đời bình thường của mình hay không.
"Tớ có chuyện quan trọng muốn hỏi bạn..."
"Vậy thì được. Buổi trưa gặp nhau ở quán McDonald ở phố mới được chứ?"
"Được. Mười một rưỡi bạn đến đó được không?"
"Được".
Thời tiết hôm nay hơi lạnh. Chương Tuệ mặc quần jean, áo khoác len cánh dơi dệt kim màu đen có thêu hình sao năm cánh màu trắng, tóc để mái trước ngang lông mày, cả mái tóc cũng đen mượt, thoạt nhìn thuần khiết vừa đáng yêu. Hơn nữa cô ta rất thanh tú, lúc ngồi đợi trong quán McDonald thường xuyên có nam sinh nhìn trộm. Cô ta lại chỉ cúi đầu nhìn điện thoại di động, tâm tình có vẻ không được tốt lắm.
"Này!" Uông Tư Điềm vừa vào cửa đã nhìn thấy cô ta. Chương Tuệ vẫn thích ngồi gần cửa sổ.
"Chào bạn!" Chương Tuệ ngẩng đầu lên, đứng dậy, hơi câu nệ và lúng túng. Bây giờ hai người không còn giống chị em sinh đôi nữa. Uông Tư Điềm mặc một chiếc váy màu đen, gương mặt trang điểm kiểu khói hun, đeo nhẫn và dây chuyền hình đầu lâu, phong cách Gothic hoàn toàn không giống mọi ngày làm Chương Tuệ nhìn rất chói mắt.
"Bạn tan học sớm thế à?"
"Tớ trốn học".
Uông Tư Điềm nhìn Chương Tuệ một cái. Mẹ Chương Tuệ cũng là giáo viên, cùng làm việc với mẹ Uông Tư Điềm. Bố Chương Tuệ là một người có tài, mười mấy năm nghỉ việc ở cơ quan ra ngoài kinh doanh đã xây dựng, càng ngày làm ăn càng lớn. Vì chỉ có một mình Chương Tuệ, hai vợ chồng rất nghiêm với cô ta. Năm đó Chương Tuệ sốt ba mươi chín độ mà vẫn vừa truyền nước vừa lên lớp, bây giờ là lớp mười hai, tại sao Chương Tuệ lại...
Có điều Uông Tư Điềm học được cách không soi mói vào đời tư của người khác: "Bạn muốn ăn gì? Hôm nay tớ mời".
"Tớ ăn hamburger thịt bò là được".
"OK". Uông Tư Điềm mua đồ ăn cho mình, mua cho Chương Tuệ một chiếc hamburger và hồng trà nóng.
Chương Tuệ cầm tách hồng trà, mắt hơi đỏ: "Bạn vẫn nhớ tớ không thể uống đồ lạnh à?"
"Làm sao quên được?" Uông Tư Điềm cười nói.
"Nghe nói bạn làm ở một văn phòng tư vấn..." Chương Tuệ không nhịn được quan sát Uông Tư Điềm lần nữa: "Không yêu cầu gì về ăn mặc à?"
"Không". Uông Tư Điềm chỉnh lại váy áo, đưa tay để Chương Tuệ nhìn móng tay đánh nhũ màu lam của mình: "Móng tay này là tớ và bà chủ cùng ra ngoài làm đấy".
"Bà chủ của bạn tốt thật".
"Cũng tạm".
"Bây giờ tớ cũng muốn đi làm".
"Vì sao? Thành tích học tập của bạn tốt lắm mà".
Chương Tuệ nghịch điện thoại, rất lâu không nói gì.
"Tớ nghe nói... Văn phòng của bạn chuyên bắt ngoại tình..."
"Gần như thế".
Chương Tuệ đưa điện thoại di động cho Uông Tư Điềm: "Đây là ảnh chụp một đoạn trò chuyện trên QQ của bố tớ".
Uông Tư Điềm cầm điện thoại, chỉ nhìn thoáng qua đã biết tình hình là gì. Bố của Chương Tuệ có nick name trên QQ là "Chuột trong ống bễ", trò chuyện việc nhà với một người phụ nữ tên là "Cha mất sớm, mẹ cay nghiệt". Hai người không giống như là tán tỉnh giữa nam nữ xa lạ mà giống như hai vợ chồng nói chuyện trời lạnh phải mặc áo ấm, con trai đến nhà trẻ ngày đầu tiên gì đó.
"Một tuần trước ông nội tớ trúng gió, lúc tớ đến thăm ông phát hiện có một người phụ nữ xa lạ mang một đứa bé đến nói chuyện với ông và bà nội tớ. Tớ cho rằng là con nhà người họ hàng nào đó, không ngờ mẹ tớ và bà ta cãi cọ tại chỗ. Thì ra người phụ nữ đó là bố tớ biết bốn năm trước lúc đi công tác, hai người..."
Chương Tuệ chần chừ rất lâu rồi mới nói tiếp: "Có tình một đêm, sau đó người phụ nữ đó liên lạc với bố tớ, nói bà ta có thai. Bố tớ bảo bà ta phá thai, bà ta nói mình đã ba mươi lăm, nếu phá thai thì không biết sau này có thể sinh con được hay không. Bà ta không thiếu tiền, chỉ thiếu một đứa con, bà ta nói với bố tớ là bởi vì muốn để bố tớ biết chuyện này. Sau đó bà ta sinh con trai, lúc đầy tháng con bố tớ đã đến thăm một lần, để lại ít tiền... Hơn một năm trước bà ta đi công tác đến thành phố A, mang cả đứa con đến. Bố tớ đưa bà ta đến gặp ông bà nội tớ. Vốn ông nội tớ vẫn hơi trọng nam khinh nữ, sau khi nhìn thấy cháu trai thì cực kì vui vẻ... Cô tớ cũng biết chuyện này, hồi tết đã bí mật nói với mẹ tớ, mẹ tớ cãi nhau với bố tớ một trận và đòi li hôn nhưng bố tôi không chịu... Những chuyện này bố mẹ đều giấu tớ... Nhưng lần này không giấu nổi nữa... Bố tớ nói ông ấy sẽ không li hôn, ông không có tình cảm với người phụ nữ đó. Nhưng hôm qua tớ xem điện thoại của ông ấy và phát hiện ông ấy vẫn có liên lạc với người phụ nữ đó. Ông bà nội tớ còn nói phải lập di chúc, để lại căn hộ của ông bà cho người phụ nữ đó và đứa bé".
Nói tới đây, Chương Tuệ khóc lên: "Chuyện này là đứa em họ con nhà dì tớ nói với tớ. Nó đã mấy lần nghe thấy mẹ tớ khóc trước mặt dì. Nó bảo tớ sau này đừng tốt với ông bà nội tớ nữa, buồn bã vì ông nội bị ốm mà ảnh hưởng đến việc học tập... Nó nói mẹ tớ đã giấu tớ cãi nhau với bố tớ rất nhiều lần vì chuyện này, cũng cãi nhau với cả ông bà nội tớ. Ông bà nội tớ mắng mẹ tớ bất hiếu. Tư Điềm... Trước đây tớ không hiểu vì sao bạn phải tàn nhẫn, hại chết đứa em cùng cha khác mẹ còn chưa sinh ra để rồi chính mình cũng phải vào tù. Bây giờ tớ hiểu rồi, nếu người phụ nữ đó xuất hiện trước mặt tớ thì tớ nhất định sẽ cầm dao giết bà ta!"
Uông Tư Điềm không biết nên an ủi cô ta thế nào, chỉ có thể nói: "Bạn đừng học tớ, vì người khác mà làm hại chính mình. Mẹ bạn còn sống, nếu bạn vào tù vì chuyện này thật thì mẹ bạn làm thế nào?"
"Tư Điềm... Xin lỗi, bao lâu nay tớ không đi thăm bạn, lần trước tớ có số điện thoại của bạn đã rất muốn gọi điện thoại cho bạn, nhưng..."
"Không sao". Uông Tư Điềm đưa khăn giấy cho cô ta lau nước mắt: "Bạn khác tớ mà".
"Hai chúng ta rõ ràng là giống nhau... Vốn tớ nghĩ bố tớ nhất định sẽ không giống bố bạn, nhưng ông ấy còn xấu hơn bố bạn!"
Uông Tư Điềm lấy một tấm danh thiếp của văn phòng từ trong túi xách ra: "Bạn đưa tấm danh thiếp này cho mẹ bạn, nói chuyện với mẹ bạn cho rõ ràng. Bà chủ tớ là luật sư li hôn và thám tử tư tốt nhất thành phố A, nếu chuyện này chị ấy không thể giải quyết thì người khác cũng không giải quyết được... Bạn đừng buồn, chuyện nhà bạn không hề xem như đặc biệt... Tớ vừa đến văn phòng hơn hai tháng mà đã thấy mấy vụ tương tự rồi. Em họ của bạn nói đúng, bạn không thể để chuyện này làm ảnh hưởng đến việc học hành được, bạn phải gắng học để mẹ bạn vui".
Chương Tuệ gật đầu: "Bây giờ tớ chỉ thương mẹ tớ..."
"Bạn thương mẹ thì đừng để mẹ bạn bận tâm vì bạn nữa. Ngoan nào, buổi chiều đi học đi". Mặc dù Uông Tư Điềm cùng tuổi với Chương Tuệ nhưng bây giờ lại có cảm giác như đang dỗ em gái: "Lát nữa ăn xong tớ bắt xe đưa bạn về trường học".
"Ờ".
Hai ngày sau khi Chương Tuệ và mẹ cô ta liên lạc với Lâm Gia Mộc. Bởi vì là người quen, Lâm Gia Mộc bảo hai mẹ con đến thẳng văn phòng. Mẹ Chương Tuệ tên là Quý Hồng, tóc ngắn hấp ngang tai, mặc áo gió nhung, mặc dù đã gần năm mươi nhưng vẫn còn đẹp, ngoại hình rất giống Chương Tuệ, chỉ là trên mặt mang vẻ buồn rầu.
"Chào chị". Lâm Gia Mộc đưa tay bắt tay bà ta.
"Chào cô". Lúc bắt tay cô, Quý Hồng lại không nhịn được quay sang nhìn Uông Tư Điềm. Bà ta cũng nhìn Uông Tư Điềm lớn lên từ nhỏ, một cô bé vốn rất đáng yêu, không ngờ vì biến cố gia đình mà lại bị nhuộm đen, còn mang vài phần hơi hướng của dân xã hội. Bà ta không nhịn được nắm chặt tay con gái.
"Tư Điềm, cháu cao hơn nhiều rồi".
Uông Tư Điềm cười cười: "Chào cô Quý". Cô ta biết hình tượng của mình trong mắt những bậc bề trên chính phái này là gì: "Cháu mời cô uống trà".
"Đây là Chương Tuệ, con gái tôi, là bạn học của Tư Điềm".
Lâm Gia Mộc gật đầu: "Tôi đã nghe nói rồi. Mời chị ngồi".
"Cảm ơn". Quý Hồng dắt con gái tới ngồi xuống sofa. Bà ta đánh giá căn phòng rất không giống phòng làm việc này, cũng đánh giá Lâm Gia Mộc mặc quần nhung bó màu vàng nhạt và áo len trắng. Nơi này thật sự không giống như là một văn phòng luật sư bình thường: "Tôi nghe Chương Tuệ nói... Nơi này của cô là văn phòng tư vấn tốt nhất thành phố A".
Thực ra không chỉ là nghe Chương Tuệ, bà ta đã hỏi thăm những người khác, đều nghe nói Lâm Gia Mộc là một người phụ nữ rất lợi hại.
"Không dám nói là tốt nhất, nhưng quả thật khách hàng đều tương đối hài lòng". Lâm Gia Mộc ngồi xuống: "Tình hình cơ bản của chị thì tôi đã nghe Tư Điềm nói sơ qua, có điều không được cụ thể lắm. Chị có thể nói tỉ mỉ được không?"
Quý Hồng cả đời làm giáo viên, dạy bảo người khác thì rất quen, nhưng chuyện của mình thì lại khó ăn khó nói. Nếu không phải thật sự bị ép quá mức, bà ta sẽ không nói với người ngoài về chuyện của gia đình mình: "Chuyện này nói ra... Thật sự là chuyện xấu... Tôi và chồng tôi kết hôn năm chín mươi, mấy năm sau mới sinh Chương Tuệ... Bố chồng tôi là cán bộ, mẹ chồng ở nhà nội trợ, ông bà cũng không thể hiện là trọng nam khinh nữ, rất tốt với Chương Tuệ... Nếu không có chuyện này thì quan hệ giữa tôi và bố mẹ chồng cũng không tồi..."
Quý Hồng nói hơi lộn xộn, có thể thấy tâm tình bà ta rất phức tạp: "Người phụ nữ đó tên là Tạng Tuyết Khiết, năm nay sắp bốn mươi tuổi rồi. Nghe bà ta nói thì là một giám đốc khách hàng lương một năm hơn hai trăm ngàn, có nhà có xe, chưa từng kết hôn, là một người theo chủ nghĩa độc thân, cũng không muốn phá hoại gia đình tôi... Nhưng nếu như vậy, vì sao bà ta lại phải sinh ra đứa tạp... Còn để chồng tôi và bố mẹ chồng tôi biết? Bố mẹ chồng tôi bây giờ nói bà ta đáng thương, một mình nuôi con không có chỗ dựa dẫm..."
Quý Hồng ấp a ấp úng kể lại chuyện của Chương Thành chồng mình và Tạng Tuyết Khiết, đại để cũng không khác những gì Chương Tuệ đã nói là mấy.
Lâm Gia Mộc kiên nhẫn nghe bà ta kể xong: "Bây giờ chị định li hôn hay là thế nào?"
"Tôi biết chuyện của bà ta liền lập tức yêu cầu chồng tôi li hôn, nhưng nói thế nào ông ấy cũng không chịu. Ông ấy nói Tạng Tuyết Khiết không phải người có thể chung sống với ông ấy... Nhưng tôi phát hiện ông ấy vẫn liên lạc với Tạng Tuyết Khiết, lúc đi công tác thường xuyên đến thăm bà ta... Tôi vẫn không biết việc làm ăn của chồng tôi như thế nào, ngay cả ông ấy có bao nhiêu tiền cũng không rõ. Tài sản của bố mẹ chồng tôi thì tôi không để ý, họ thích cho thì cho, cùng lắm sau này tôi không quan tâm đến bố mẹ chồng nữa là được... Tôi sợ chồng tôi... Lúc đó tôi thì không sao, nhưng Chương Tuệ sẽ khổ..."
"Cho nên chị cần điều tra tình hình tài sản của chồng chị?"
"Ờ... Tôi... và Chương Tuệ đã bàn bạc rồi, tôi phải li hôn".
Chuyện li hôn thực ra là Chương Tuệ nói ra, cô bé thật sự không đành lòng thấy mẹ bị hành hạ nữa. Quý Hồng vốn nặng hơn sáu mươi cân, bây giờ còn chưa đến năm mươi cân, mất ngủ, tóc rụng hàng mớ...
"Được. Nếu chị định li hôn thì chuyện này dễ làm nhất". Lâm Gia Mộc gật đầu: "Làm phiền chị kí hợp đồng ủy thác..."
"À... Phí ủy thác là bao nhiêu..."
"Chị là bề trên của Tư Điềm, giá hữu nghị. Điều tra tài sản vốn tính theo phần trăm tài sản chúng tôi tìm ra, bình thường là ba phần trăm. Bây giờ chị không biết gì, tôi thu trước mười ngàn tệ, sau đó chúng ta thương lượng tiếp. Việc li hôn nếu chị muốn ủy thác cho tôi thì sẽ kí hợp đồng khác, được chứ?"
Quý Hồng không ngờ chi phí lại đắt như vậy. Chương Tuệ kéo áo bà ta: "Mẹ, đừng vì chuyện nhỏ mà hỏng việc lớn".
"Tôi... Tôi không mang nhiều tiền như vậy, ngày mai đưa cho cô được không?"
"Được".
***
Bảy rưỡi sáng, Uông Tư Điềm mặc áo khoác vào, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài. Hôm qua bạn cùng phòng của cô ta làm ca đêm, hai giờ sáng mới về nhà, bây giờ vẫn đang ngủ. Lúc cô ta muốn đóng cửa chống trộm lại, đột nhiên điện thoại vang lên, cô ta vội vàng cầm lấy điện thoại: "A lô!"
"Uông Tư Điềm phải không?"
"Vâng". Cô ta vừa nói vừa đóng cửa lại.
"Tớ là Chương Tuệ".
Uông Tư Điềm sững sờ một lát: "A... Bạn dậy sớm thế..."
"Bạn vẫn còn đang ngủ à? Xin lỗi..."
"Không, không sao, tớ chuẩn bị đi làm đây..."
"Vậy lát nữa tớ gọi lại..."
"Không cần, bây giờ bạn cứ nói đi".
Chương Tuệ là bạn tốt nhất của cô ta, học cùng lớp từ cấp một lên cấp hai. Vì dáng người na ná như nhau, thường xuyên mặc quần áo giống nhau, hai người cùng đi trên đường thường xuyên khiến người khác tưởng là chị em sinh đôi. Nhưng từ khi cô ta vào trại quản giáo, hai người đã không còn liên lạc với nhau. Khoảng một tháng trước, cô ta đang đi đường chợt gặp Chương Tuệ, hai người trao đổi số điện thoại di động, nhưng chưa ai gọi điện cho ai. Đến bây giờ Chương Tuệ gọi điện thoại tới, cô ta mới phát hiện mình lại quên không lưu số của Chương Tuệ.
Cuộc sống trước và sau khi vào trại quản giáo dường như bị mạnh mẽ tách ra, cách nhau một khoảng trống rất rộng. Bây giờ hai người nói chuyện với nhau đều cảm thấy hơi lúng túng.
"Buổi trưa bạn ra ngoài được không?"
"Ờ... Nếu có việc thì có thể ra ngoài". Uông Tư Điềm không rõ mình có muốn gặp Chương Tuệ để nghe Chương Tuệ kể về cuộc đời bình thường của mình hay không.
"Tớ có chuyện quan trọng muốn hỏi bạn..."
"Vậy thì được. Buổi trưa gặp nhau ở quán McDonald ở phố mới được chứ?"
"Được. Mười một rưỡi bạn đến đó được không?"
"Được".
Thời tiết hôm nay hơi lạnh. Chương Tuệ mặc quần jean, áo khoác len cánh dơi dệt kim màu đen có thêu hình sao năm cánh màu trắng, tóc để mái trước ngang lông mày, cả mái tóc cũng đen mượt, thoạt nhìn thuần khiết vừa đáng yêu. Hơn nữa cô ta rất thanh tú, lúc ngồi đợi trong quán McDonald thường xuyên có nam sinh nhìn trộm. Cô ta lại chỉ cúi đầu nhìn điện thoại di động, tâm tình có vẻ không được tốt lắm.
"Này!" Uông Tư Điềm vừa vào cửa đã nhìn thấy cô ta. Chương Tuệ vẫn thích ngồi gần cửa sổ.
"Chào bạn!" Chương Tuệ ngẩng đầu lên, đứng dậy, hơi câu nệ và lúng túng. Bây giờ hai người không còn giống chị em sinh đôi nữa. Uông Tư Điềm mặc một chiếc váy màu đen, gương mặt trang điểm kiểu khói hun, đeo nhẫn và dây chuyền hình đầu lâu, phong cách Gothic hoàn toàn không giống mọi ngày làm Chương Tuệ nhìn rất chói mắt.
"Bạn tan học sớm thế à?"
"Tớ trốn học".
Uông Tư Điềm nhìn Chương Tuệ một cái. Mẹ Chương Tuệ cũng là giáo viên, cùng làm việc với mẹ Uông Tư Điềm. Bố Chương Tuệ là một người có tài, mười mấy năm nghỉ việc ở cơ quan ra ngoài kinh doanh đã xây dựng, càng ngày làm ăn càng lớn. Vì chỉ có một mình Chương Tuệ, hai vợ chồng rất nghiêm với cô ta. Năm đó Chương Tuệ sốt ba mươi chín độ mà vẫn vừa truyền nước vừa lên lớp, bây giờ là lớp mười hai, tại sao Chương Tuệ lại...
Có điều Uông Tư Điềm học được cách không soi mói vào đời tư của người khác: "Bạn muốn ăn gì? Hôm nay tớ mời".
"Tớ ăn hamburger thịt bò là được".
"OK". Uông Tư Điềm mua đồ ăn cho mình, mua cho Chương Tuệ một chiếc hamburger và hồng trà nóng.
Chương Tuệ cầm tách hồng trà, mắt hơi đỏ: "Bạn vẫn nhớ tớ không thể uống đồ lạnh à?"
"Làm sao quên được?" Uông Tư Điềm cười nói.
"Nghe nói bạn làm ở một văn phòng tư vấn..." Chương Tuệ không nhịn được quan sát Uông Tư Điềm lần nữa: "Không yêu cầu gì về ăn mặc à?"
"Không". Uông Tư Điềm chỉnh lại váy áo, đưa tay để Chương Tuệ nhìn móng tay đánh nhũ màu lam của mình: "Móng tay này là tớ và bà chủ cùng ra ngoài làm đấy".
"Bà chủ của bạn tốt thật".
"Cũng tạm".
"Bây giờ tớ cũng muốn đi làm".
"Vì sao? Thành tích học tập của bạn tốt lắm mà".
Chương Tuệ nghịch điện thoại, rất lâu không nói gì.
"Tớ nghe nói... Văn phòng của bạn chuyên bắt ngoại tình..."
"Gần như thế".
Chương Tuệ đưa điện thoại di động cho Uông Tư Điềm: "Đây là ảnh chụp một đoạn trò chuyện trên QQ của bố tớ".
Uông Tư Điềm cầm điện thoại, chỉ nhìn thoáng qua đã biết tình hình là gì. Bố của Chương Tuệ có nick name trên QQ là "Chuột trong ống bễ", trò chuyện việc nhà với một người phụ nữ tên là "Cha mất sớm, mẹ cay nghiệt". Hai người không giống như là tán tỉnh giữa nam nữ xa lạ mà giống như hai vợ chồng nói chuyện trời lạnh phải mặc áo ấm, con trai đến nhà trẻ ngày đầu tiên gì đó.
"Một tuần trước ông nội tớ trúng gió, lúc tớ đến thăm ông phát hiện có một người phụ nữ xa lạ mang một đứa bé đến nói chuyện với ông và bà nội tớ. Tớ cho rằng là con nhà người họ hàng nào đó, không ngờ mẹ tớ và bà ta cãi cọ tại chỗ. Thì ra người phụ nữ đó là bố tớ biết bốn năm trước lúc đi công tác, hai người..."
Chương Tuệ chần chừ rất lâu rồi mới nói tiếp: "Có tình một đêm, sau đó người phụ nữ đó liên lạc với bố tớ, nói bà ta có thai. Bố tớ bảo bà ta phá thai, bà ta nói mình đã ba mươi lăm, nếu phá thai thì không biết sau này có thể sinh con được hay không. Bà ta không thiếu tiền, chỉ thiếu một đứa con, bà ta nói với bố tớ là bởi vì muốn để bố tớ biết chuyện này. Sau đó bà ta sinh con trai, lúc đầy tháng con bố tớ đã đến thăm một lần, để lại ít tiền... Hơn một năm trước bà ta đi công tác đến thành phố A, mang cả đứa con đến. Bố tớ đưa bà ta đến gặp ông bà nội tớ. Vốn ông nội tớ vẫn hơi trọng nam khinh nữ, sau khi nhìn thấy cháu trai thì cực kì vui vẻ... Cô tớ cũng biết chuyện này, hồi tết đã bí mật nói với mẹ tớ, mẹ tớ cãi nhau với bố tớ một trận và đòi li hôn nhưng bố tôi không chịu... Những chuyện này bố mẹ đều giấu tớ... Nhưng lần này không giấu nổi nữa... Bố tớ nói ông ấy sẽ không li hôn, ông không có tình cảm với người phụ nữ đó. Nhưng hôm qua tớ xem điện thoại của ông ấy và phát hiện ông ấy vẫn có liên lạc với người phụ nữ đó. Ông bà nội tớ còn nói phải lập di chúc, để lại căn hộ của ông bà cho người phụ nữ đó và đứa bé".
Nói tới đây, Chương Tuệ khóc lên: "Chuyện này là đứa em họ con nhà dì tớ nói với tớ. Nó đã mấy lần nghe thấy mẹ tớ khóc trước mặt dì. Nó bảo tớ sau này đừng tốt với ông bà nội tớ nữa, buồn bã vì ông nội bị ốm mà ảnh hưởng đến việc học tập... Nó nói mẹ tớ đã giấu tớ cãi nhau với bố tớ rất nhiều lần vì chuyện này, cũng cãi nhau với cả ông bà nội tớ. Ông bà nội tớ mắng mẹ tớ bất hiếu. Tư Điềm... Trước đây tớ không hiểu vì sao bạn phải tàn nhẫn, hại chết đứa em cùng cha khác mẹ còn chưa sinh ra để rồi chính mình cũng phải vào tù. Bây giờ tớ hiểu rồi, nếu người phụ nữ đó xuất hiện trước mặt tớ thì tớ nhất định sẽ cầm dao giết bà ta!"
Uông Tư Điềm không biết nên an ủi cô ta thế nào, chỉ có thể nói: "Bạn đừng học tớ, vì người khác mà làm hại chính mình. Mẹ bạn còn sống, nếu bạn vào tù vì chuyện này thật thì mẹ bạn làm thế nào?"
"Tư Điềm... Xin lỗi, bao lâu nay tớ không đi thăm bạn, lần trước tớ có số điện thoại của bạn đã rất muốn gọi điện thoại cho bạn, nhưng..."
"Không sao". Uông Tư Điềm đưa khăn giấy cho cô ta lau nước mắt: "Bạn khác tớ mà".
"Hai chúng ta rõ ràng là giống nhau... Vốn tớ nghĩ bố tớ nhất định sẽ không giống bố bạn, nhưng ông ấy còn xấu hơn bố bạn!"
Uông Tư Điềm lấy một tấm danh thiếp của văn phòng từ trong túi xách ra: "Bạn đưa tấm danh thiếp này cho mẹ bạn, nói chuyện với mẹ bạn cho rõ ràng. Bà chủ tớ là luật sư li hôn và thám tử tư tốt nhất thành phố A, nếu chuyện này chị ấy không thể giải quyết thì người khác cũng không giải quyết được... Bạn đừng buồn, chuyện nhà bạn không hề xem như đặc biệt... Tớ vừa đến văn phòng hơn hai tháng mà đã thấy mấy vụ tương tự rồi. Em họ của bạn nói đúng, bạn không thể để chuyện này làm ảnh hưởng đến việc học hành được, bạn phải gắng học để mẹ bạn vui".
Chương Tuệ gật đầu: "Bây giờ tớ chỉ thương mẹ tớ..."
"Bạn thương mẹ thì đừng để mẹ bạn bận tâm vì bạn nữa. Ngoan nào, buổi chiều đi học đi". Mặc dù Uông Tư Điềm cùng tuổi với Chương Tuệ nhưng bây giờ lại có cảm giác như đang dỗ em gái: "Lát nữa ăn xong tớ bắt xe đưa bạn về trường học".
"Ờ".
Hai ngày sau khi Chương Tuệ và mẹ cô ta liên lạc với Lâm Gia Mộc. Bởi vì là người quen, Lâm Gia Mộc bảo hai mẹ con đến thẳng văn phòng. Mẹ Chương Tuệ tên là Quý Hồng, tóc ngắn hấp ngang tai, mặc áo gió nhung, mặc dù đã gần năm mươi nhưng vẫn còn đẹp, ngoại hình rất giống Chương Tuệ, chỉ là trên mặt mang vẻ buồn rầu.
"Chào chị". Lâm Gia Mộc đưa tay bắt tay bà ta.
"Chào cô". Lúc bắt tay cô, Quý Hồng lại không nhịn được quay sang nhìn Uông Tư Điềm. Bà ta cũng nhìn Uông Tư Điềm lớn lên từ nhỏ, một cô bé vốn rất đáng yêu, không ngờ vì biến cố gia đình mà lại bị nhuộm đen, còn mang vài phần hơi hướng của dân xã hội. Bà ta không nhịn được nắm chặt tay con gái.
"Tư Điềm, cháu cao hơn nhiều rồi".
Uông Tư Điềm cười cười: "Chào cô Quý". Cô ta biết hình tượng của mình trong mắt những bậc bề trên chính phái này là gì: "Cháu mời cô uống trà".
"Đây là Chương Tuệ, con gái tôi, là bạn học của Tư Điềm".
Lâm Gia Mộc gật đầu: "Tôi đã nghe nói rồi. Mời chị ngồi".
"Cảm ơn". Quý Hồng dắt con gái tới ngồi xuống sofa. Bà ta đánh giá căn phòng rất không giống phòng làm việc này, cũng đánh giá Lâm Gia Mộc mặc quần nhung bó màu vàng nhạt và áo len trắng. Nơi này thật sự không giống như là một văn phòng luật sư bình thường: "Tôi nghe Chương Tuệ nói... Nơi này của cô là văn phòng tư vấn tốt nhất thành phố A".
Thực ra không chỉ là nghe Chương Tuệ, bà ta đã hỏi thăm những người khác, đều nghe nói Lâm Gia Mộc là một người phụ nữ rất lợi hại.
"Không dám nói là tốt nhất, nhưng quả thật khách hàng đều tương đối hài lòng". Lâm Gia Mộc ngồi xuống: "Tình hình cơ bản của chị thì tôi đã nghe Tư Điềm nói sơ qua, có điều không được cụ thể lắm. Chị có thể nói tỉ mỉ được không?"
Quý Hồng cả đời làm giáo viên, dạy bảo người khác thì rất quen, nhưng chuyện của mình thì lại khó ăn khó nói. Nếu không phải thật sự bị ép quá mức, bà ta sẽ không nói với người ngoài về chuyện của gia đình mình: "Chuyện này nói ra... Thật sự là chuyện xấu... Tôi và chồng tôi kết hôn năm chín mươi, mấy năm sau mới sinh Chương Tuệ... Bố chồng tôi là cán bộ, mẹ chồng ở nhà nội trợ, ông bà cũng không thể hiện là trọng nam khinh nữ, rất tốt với Chương Tuệ... Nếu không có chuyện này thì quan hệ giữa tôi và bố mẹ chồng cũng không tồi..."
Quý Hồng nói hơi lộn xộn, có thể thấy tâm tình bà ta rất phức tạp: "Người phụ nữ đó tên là Tạng Tuyết Khiết, năm nay sắp bốn mươi tuổi rồi. Nghe bà ta nói thì là một giám đốc khách hàng lương một năm hơn hai trăm ngàn, có nhà có xe, chưa từng kết hôn, là một người theo chủ nghĩa độc thân, cũng không muốn phá hoại gia đình tôi... Nhưng nếu như vậy, vì sao bà ta lại phải sinh ra đứa tạp... Còn để chồng tôi và bố mẹ chồng tôi biết? Bố mẹ chồng tôi bây giờ nói bà ta đáng thương, một mình nuôi con không có chỗ dựa dẫm..."
Quý Hồng ấp a ấp úng kể lại chuyện của Chương Thành chồng mình và Tạng Tuyết Khiết, đại để cũng không khác những gì Chương Tuệ đã nói là mấy.
Lâm Gia Mộc kiên nhẫn nghe bà ta kể xong: "Bây giờ chị định li hôn hay là thế nào?"
"Tôi biết chuyện của bà ta liền lập tức yêu cầu chồng tôi li hôn, nhưng nói thế nào ông ấy cũng không chịu. Ông ấy nói Tạng Tuyết Khiết không phải người có thể chung sống với ông ấy... Nhưng tôi phát hiện ông ấy vẫn liên lạc với Tạng Tuyết Khiết, lúc đi công tác thường xuyên đến thăm bà ta... Tôi vẫn không biết việc làm ăn của chồng tôi như thế nào, ngay cả ông ấy có bao nhiêu tiền cũng không rõ. Tài sản của bố mẹ chồng tôi thì tôi không để ý, họ thích cho thì cho, cùng lắm sau này tôi không quan tâm đến bố mẹ chồng nữa là được... Tôi sợ chồng tôi... Lúc đó tôi thì không sao, nhưng Chương Tuệ sẽ khổ..."
"Cho nên chị cần điều tra tình hình tài sản của chồng chị?"
"Ờ... Tôi... và Chương Tuệ đã bàn bạc rồi, tôi phải li hôn".
Chuyện li hôn thực ra là Chương Tuệ nói ra, cô bé thật sự không đành lòng thấy mẹ bị hành hạ nữa. Quý Hồng vốn nặng hơn sáu mươi cân, bây giờ còn chưa đến năm mươi cân, mất ngủ, tóc rụng hàng mớ...
"Được. Nếu chị định li hôn thì chuyện này dễ làm nhất". Lâm Gia Mộc gật đầu: "Làm phiền chị kí hợp đồng ủy thác..."
"À... Phí ủy thác là bao nhiêu..."
"Chị là bề trên của Tư Điềm, giá hữu nghị. Điều tra tài sản vốn tính theo phần trăm tài sản chúng tôi tìm ra, bình thường là ba phần trăm. Bây giờ chị không biết gì, tôi thu trước mười ngàn tệ, sau đó chúng ta thương lượng tiếp. Việc li hôn nếu chị muốn ủy thác cho tôi thì sẽ kí hợp đồng khác, được chứ?"
Quý Hồng không ngờ chi phí lại đắt như vậy. Chương Tuệ kéo áo bà ta: "Mẹ, đừng vì chuyện nhỏ mà hỏng việc lớn".
"Tôi... Tôi không mang nhiều tiền như vậy, ngày mai đưa cho cô được không?"
"Được".
/129
|