Trích lời Gia Mộc: Đấu tranh với người thứ ba có lúc rất giống một trận đấu về tinh thần, thắng thua nằm ở chỗ ai ngã xuống trước.
***
Cửa hàng vật liệu đá của nhà họ Chương nằm ở tầng hai tòa nhà kinh doanh vật liệu xây dựng ở ngoại ô, diện tích khoảng hơn hai trăm mét vuông, bày đầy các loại đá trang trí thiên nhiên và nhân tạo, làm đại lí cho khoảng ba thương hiệu lớn và mấy thương hiệu kém danh tiếng hơn một chút. Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc đi một vòng, cơ bản trong lòng đã rõ ràng. Bây giờ mặc dù là mùa kinh doanh vật liệu ế ẩm nhưng việc làm ăn của nhà họ Chương lại thịnh vượng hơn nhà khác vài phần. Về cơ bản với cửa hàng quy mô này, kết hợp với các loại thương hiệu, đại khái chỉ cần tính toán một chút là tính ra được doanh số và lợi nhuận hàng năm.
Bọn họ đánh giá cửa hàng, nhân viên bán hàng cũng quan sát họ. Hai người họ ăn mặc đều rất hợp thời, dù không phải loại hàng hiệu quá phô trương nhưng đều có chất liệu rất tốt. Người đàn ông cao to mạnh khỏe, người phụ nữ thanh tú đáng yêu, hiển nhiên là một đôi vợ chồng đến chọn vật liệu xây dựng, nhìn phải nhìn trái còn không có người dẫn theo, bình thường đây là những khách hàng dễ thuyết phục nhất: "Xin hỏi anh chị cần tìm thứ gì? Nơi này của chúng tôi có đủ các chủng loại từ cao cấp đến thông thường, giá cả tốt nhất..."
Hai nhìn nhau cười: "Chúng tôi cần sửa lại nhà vệ sinh, dạo này có kiểu gì mới không?"
Vừa nghe nói chỉ là sửa lại nhà vệ sinh chứ không phải cả nhà, tâm tình nhân viên đã hơi sa sút, có điều vì đang là mùa ế hàng nên vẫn dịch vụ rất nhiệt tình: "Cửa hàng tôi có..." Sau khi liệt kê các thương hiệu, cô ta nhìn hai người: "Hai anh chị cần mức giá nào?"
"Lúc hoàn thiện nhà, chúng tôi cũng dùng vật liệu của cửa hàng này... hình như là... năm năm... sáu năm trước". Lâm Gia Mộc thoáng nhìn Trịnh Đạc như thể trưng cầu ý kiến anh ta: "Khi đó bà chủ các cô cũng ở đây, con gái bà ấy là bạn học của em gái tôi..."
"A... Chị biết giáo viên Quý à?" Nhân viên bán hàng lộ ra nụ cười ngọt hơn: "Bà chủ chúng tôi hôm nay không ở đây, trong nhà có chút việc..."
"Đúng vậy, tôi nghe nói ông cụ nhà anh chị ấy trúng gió vào viện".
Nhân viên bán hàng cười hơi thần bí: "Vâng".
Lâm Gia Mộc nhìn quanh, hôm nay không có khách hàng gì: "Tôi nghe nói ông chủ của cô bao bồ nhí sinh con trai, bị giáo viên Quý phát hiện?"
Thấy cô đã nói ra trước, nhân viên bán hàng cũng gật đầu: "Đúng vậy. Bây giờ ông chủ chúng tôi đang đau đầu lắm..."
"Người phụ nữ đó như thế nào? Cô đã gặp chưa?"
"Đã thấy một lần, nhìn từ bên cạnh. Một phụ nữ rất thông thường, không có khí chất như giáo viên Quý, ăn mặc lại rất thời thượng".
Trịnh Đạc khẽ kéo cô: "Em đến mua hàng hay là đến buôn chuyện đấy?"
"Nói chuyện thì có sao đâu?" Lâm Gia Mộc gạt tay anh ta ra: "Nói chung đàn ông các anh đều đa tình cả".
"Ơ, đang nói chuyện người khác mà, tại sao lại lôi anh vào..." Trịnh Đạc làm động tác đầu hàng: "Được rồi, hai người nói chuyện đi, anh tránh qua chỗ khác là được".
Trong cửa hàng còn có hai ba nhân viên bán hàng, thấy hai người trò chuyện cũng yên lặng nhìn về phía này. Trịnh Đạc giả vờ xem vật liệu, lại xem xét chậu cảnh ngọc thạch ở khu làm việc, bí mật gắn camera và máy nghe trộm vào vị trí thích hợp, ngẩng đầu lên thấy Lâm Gia Mộc và nhân viên bán hàng vẫn còn đang buôn chuyện.
"Giáo viên Quý cũng giỏi nhẫn nhịn thật, phải tôi thì đã li hôn từ lâu rồi".
"Nếu là tôi thì tôi sẽ không li hôn". Nhân viên bán hàng nói: "Riêng cửa hàng này, một năm..." Cô ta giơ ba ngón tay lên: "Chưa tính tiền nhập hàng, thuê nhà, thuê nhân viên, lợi nhuận ít nhất là ba triệu".
"Lãi thế cơ à?"
"Đây là năm nay làm ăn kém hơn rồi đấy, năm ngoái..." Cô ta giơ năm ngón tay lên: "Li hôn làm gì? Lại béo người phụ nữ đó. Bà ta cũng là nhân viên tiếp thị thương hiệu, cả ngày đi khắp nơi tìm khách hàng. Một phụ nữ sắp bốn mươi rồi, có thể phát triển đến đâu nữa? Làm bà chủ sướng hơn nhiều".
"Sao thấy bảo bà ta không muốn kết hôn cơ mà?"
"Không muốn mới lạ..." Nhân viên bán hàng lại nhìn quanh: "Em họ tôi là lái xe của ông chủ, nó nói lúc đầu bà ta đã muốn lấy ông chủ nhưng ông chủ không chịu vì cảm thấy bà ta quá nát... Vừa biết đã ngủ với đàn ông, không biết đã ngủ với bao nhiêu người, qua bao nhiêu tay, để chơi đùa thì còn tạm được... Không ngờ bà ta lại nói mình có thai... Ông chủ bảo bà ta phá thai nhưng bà ta không chịu, nhất quyết đòi sinh con bằng được, sau đó còn tránh không gặp. Ông chủ cho rằng bà ta đã phá thai, không ngờ bà ta lại sinh con thật, còn gửi ảnh cho bố mẹ của ông chủ. Là ông bà nội, nhìn thấy có cháu trai thì ai mà chẳng vui? Mà hai ông bà này cũng không ổn, toàn gây chuyện cho con dâu mình. Ông bà chủ mà li hôn thật thì hai ông bà già có gì tốt?"
"Thật à?"
"Nhưng chị cũng đừng nói chuyện này khắp nơi".
"Chuyện như thế này thì tôi nói với ai được? Hơn nữa dư luận cũng đã xôn xao rồi, khi đó trong bệnh viện không chỉ có một hai người..."
"Đúng vậy. Em gái ông chủ tôi là tích cực tuyên truyền nhất... Nghe nói hai ông bà già muốn để lại hết gia sản cho đứa cháu trai kia, em gái ông chủ tôi bình thường rất chăm chỉ về thăm bố mẹ, ra sức lấy lòng hai ông bà, bây giờ lại bị người khác chiếm mất, bà ta làm sao chịu được? Không chia rẽ cho chị dâu và anh trai cãi nhau mới là lạ".
"Còn có chuyện này nữa à?"
"Đương nhiên".
Lâm Gia Mộc gật đầu, thấy Trịnh Đạc cau mày đi tới, vẻ mặt rất thiếu kiên nhẫn: "Lúc nào anh cũng kêu bận, em bảo để em tự đi mua thì lại không yên tâm... Dẫn anh đến xem vật liệu mà anh lại còn khó chịu..."
"Anh còn có việc ở cơ quan. Về thôi, không xem nữa".
"Được rồi, ngày mai tự em đến, em thích sửa kiểu gì thì kệ em đấy nhé..."
"Em thì biết gì mà xem..." Hai người dắt tay nhau vừa đấu võ mồm vừa đi ra. Lúc xuống cầu thang, Trịnh Đạc giao điện thoại di động cho Lâm Gia Mộc: "Đã làm xong rồi".
"Máy tính thì sao?"
"Cũng xong rồi. Về nhà là có thể xem được".
Trong thời đại công nghệ số này, đàn ông ngoại tình có thể có hai điện thoại, máy tính ở nhà lại không thể sử dụng bất cứ lúc nào, máy tính làm việc gần như chắc chắn có thứ đáng giá.
Chương Thành bây giờ đã gần năm mươi tuổi, máy tính cũng chỉ biết sử dụng, không cần phải nói đến chống virus và chống xâm nhập gì, chỉ sử dụng chương trình diệt virus mặc định của máy tính. Trở lại văn phòng, Trịnh Đạc mất không đến một phút đã xâm nhập được vào hệ thống của ông ta. Tất cả mọi thứ của Chương Thành mở ra trước mặt hai người giống như một quyển sách.
Đầu tiên, tiền tiết kiệm của ông ta không nhiều như nhân viên bán hàng nói, mấy tài khoản vốn lưu động cũng chỉ có hơn một triệu, trong kinh doanh vật liệu đá thì chỉ đủ một hai lần nhập hàng. Khá nhiều tài liệu ghi chép hàng tồn kho và tiền thuê nhà. Ngoài ra ông ta còn buôn bất động sản, để dễ nhớ đã lập một bảng Excel đơn giản nhất để ghi lại các thông tin như địa điểm, diện tích, giá cả của những bất động sản đã mua, có điều dạo này ông ta bán nhiều mà mua ít.
Ông ta đầu tư nhiều vào thị trường chứng khoán, có điều cũng từ người buôn chứng khoán biến thành cổ đông như đại đa số người đầu tư hiện nay, không thể nói là mất hết vốn gốc nhưng tài sản cũng co lại không ít, để không bị lỗ nặng thì đành phải ôm luôn để lấy cổ tức.
Có điều Lâm Gia Mộc tính toán sơ sơ đã phát hiện rất nhiều điểm không ổn... Những vấn đề này cần khảo sát thực địa, chẳng hạn như nhà, trên đó chỉ ghi là đã bán, còn bán bao nhiêu thì không hề ghi lại. Giao dịch gần nhất là hai tháng trước, Lâm Gia Mộc ghi lại địa chỉ, giao cho Trịnh Đạc để anh ta đến thực địa điều tra.
Chuyện điều tra tài sản này là cực kì vụn vặt và phức tạp, vì vậy thu phí cũng cao nhất, cũng ảnh hưởng đến lợi ích của đương sự nhất. Có lúc đàn ông nói không li hôn, thực ra là lấy thời gian đánh đổi không gian để tẩu tán tài sản.
***
Chương Tuệ lấy áo khoác trong túi ra mặc vào. Bây giờ đã là cuối mùa thu, ban ngày còn không lạnh lắm nhưng ban đêm đã lạnh đến tận xương làm mọi người cắn răng lập cập. Đặc biệt là từ trong phòng học đông người đi ra, bị gió lạnh thổi vào người, đúng là chỉ muốn lập tức chui vào trong nhà.
"Mẹ!" Cô ta nhìn thấy mẹ từ tòa nhà làm việc đi ra cùng với đồng sự. Quý Hồng đã nhiều năm không làm chủ nhiệm lớp, bình thường có giờ dạy muộn thì hơn tám giờ dạy xong, bà ta sẽ ở văn phòng đợi con gái đến chín rưỡi rồi cùng con gái về nhà. Chương Tuệ nhìn thấy bà ta liền lập tức chạy đến, không ngờ mẹ lại yên lặng hơn bình thường rất nhiều.
"Mẹ làm sao vậy? Đã nói là không buồn vì con tiện nhân đó nữa mà?" Chương Tuệ kéo tay áo mẹ.
"Mẹ con mình lên xe nói tiếp". Quý Hồng lau nước mắt, tạm biệt người đồng sự với vẻ mặt lo lắng, dẫn con gái đến bãi đỗ xe của giáo viên, cùng con gái lên xe.
"Sao thế mẹ?" Vừa ngồi vào ghế phụ lái, Chương Tuệ đã hỏi mẹ.
"Trong lúc đợi con mẹ đã lên QQ, có một người lạ nói là phụ huynh của học sinh cần kết bạn với mẹ, mẹ đồng ý. Sau khi trò chuyện vài câu, bà ta bảo mẹ xem không gian của bà ta..."
"Có phải người phụ nữ đó không?"
"Bố con vẫn lừa mẹ, mấy năm nay năm nào ông ấy cũng đến dự sinh nhật đứa bé đó, còn thường xuyên mua quà cho nó. Người phụ nữ đó còn đưa hai bức ảnh ra so sánh, nói đứa bé đó và bố con khi còn bé giống nhau như đúc... Không chỉ có mẹ nhìn thấy mà cô Hàn cũng nhìn thấy. Lúc đó cô Hàn mắng bà ta, kết quả bà ta chửi mẹ là người điên. Vừa rồi bố con cũng gọi điện thoại đến nói mẹ lắm chuyện, không ngờ lại thêm số QQ của bà ta, gọi mấy người cùng mắng chửi bà ta..."
"Mẹ... Mẹ đừng như vậy. Mẹ con mình đã nói phải li hôn để ba kẻ đốn mạt đó sống cùng nhau mà. Sau này chắc chắn con sẽ hiếu thảo với mẹ".
"Tuệ Tuệ, mẹ không cam lòng, thật sự không cam lòng..."
"Mẹ, mẹ chờ xem, con sẽ báo thù cho mẹ. Con phải làm con mụ đó muốn sống không được, muốn chết không xong".
"Tuệ Tuệ, con đừng làm gì dại dột! Nếu con làm như Tư Điềm... Mẹ sẽ không sống nổi. Mẹ chỉ còn trông chờ vào con thôi".
"Mẹ, con sẽ không làm việc dại dột đâu, con chỉ nói thế thôi". Chương Tuệ ôm mẹ, trong ánh mắt lại tràn đầy kiên định.
Tạng Tuyết Khiết dắt tay con trai đi vào cổng bệnh viện, ngồi xổm xuống chỉnh lại quần áo cho con. Tạng Lượng mặc một bộ quần áo màu xanh sẫm hình con khỉ, tỏ ra mập mạp đáng yêu: "Mẹ, không được tiêm".
"Con ngoan của mẹ, không phải mẹ dẫn con đến tiêm, là đến thăm ông bà nội".
"Ông bà nội?"
"Đúng vậy, còn cả bố nữa".
"Bố!" Tạng Lượng gọi bố rất to, Tạng Tuyết Khiết thương cảm. Con trai bây giờ đã ba tuổi, quanh năm suốt tháng không nhìn thấy bố quá năm ngày, may mà có ông bà nội thương nó...
"Con phải ngoan thì ông bà nội và bố mới thích con".
"Chị gái và cô đó cũng đến à?" Hiển nhiên Tạng Lượng còn nhớ chuyện cãi nhau.
"Không, họ sẽ không đến nữa... Nếu họ đến, mẹ sẽ đánh đuổi họ đi, được không?"
"Được". Tạng Lượng gật đầu. Tạng Tuyết Khiết ngẩng đầu nhìn mình để mặt mộc trong gương, cảm thấy không quen. Từ hai mươi mấy tuổi bà ta đã trang điểm đi làm, càng lớn tuổi trang điểm càng đậm, bây giờ đột nhiên tẩy trang đến lấy lòng hai ông bà già khiến bà ta không thích ứng, nhưng vì tương lai nên đành phải chịu đựng vậy.
Mụ vợ già đó càng ngày càng loạn thế trận, tối qua còn bị bà ta khiêu khích chửi mắng trên mạng, sớm muộn cũng có ngày bà ta bị ép phát điên. Phụ nữ lấy chồng sinh con là vì cái gì? Vì một tờ giấy chứng nhận đỏ, để mình phải ấm ức như vậy thì có đáng không?
Bà ta dắt tay con trai vào thang máy lên tầng bảy. Ông cụ Chương ở phòng bệnh cao cấp trên tầng bảy...
Tạng Lượng được mẹ dắt tay, nhìn phải nhìn trái, tay chân không lúc nào để yên. Sau khi ra khỏi thang máy, cậu bé chỉ tay về phía góc tường: "Mẹ, chị kìa!"
Tạng Tuyết Khiết nhìn theo hướng cậu bé chỉ, lại chỉ có y tá và một người nhà bệnh nhân đang nói chuyện: "Đừng nhận chị khắp nơi thế, đi thôi".
Năm phút sau, Tạng Tuyết Khiết lao ra khỏi phòng bệnh, cùng bà Chương tìm khắp mỗi một gian phòng bệnh, thậm chí ngay cả nhà vệ sinh cũng tìm hết mà vẫn không tìm được Tạng Lượng...
***
Cửa hàng vật liệu đá của nhà họ Chương nằm ở tầng hai tòa nhà kinh doanh vật liệu xây dựng ở ngoại ô, diện tích khoảng hơn hai trăm mét vuông, bày đầy các loại đá trang trí thiên nhiên và nhân tạo, làm đại lí cho khoảng ba thương hiệu lớn và mấy thương hiệu kém danh tiếng hơn một chút. Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc đi một vòng, cơ bản trong lòng đã rõ ràng. Bây giờ mặc dù là mùa kinh doanh vật liệu ế ẩm nhưng việc làm ăn của nhà họ Chương lại thịnh vượng hơn nhà khác vài phần. Về cơ bản với cửa hàng quy mô này, kết hợp với các loại thương hiệu, đại khái chỉ cần tính toán một chút là tính ra được doanh số và lợi nhuận hàng năm.
Bọn họ đánh giá cửa hàng, nhân viên bán hàng cũng quan sát họ. Hai người họ ăn mặc đều rất hợp thời, dù không phải loại hàng hiệu quá phô trương nhưng đều có chất liệu rất tốt. Người đàn ông cao to mạnh khỏe, người phụ nữ thanh tú đáng yêu, hiển nhiên là một đôi vợ chồng đến chọn vật liệu xây dựng, nhìn phải nhìn trái còn không có người dẫn theo, bình thường đây là những khách hàng dễ thuyết phục nhất: "Xin hỏi anh chị cần tìm thứ gì? Nơi này của chúng tôi có đủ các chủng loại từ cao cấp đến thông thường, giá cả tốt nhất..."
Hai nhìn nhau cười: "Chúng tôi cần sửa lại nhà vệ sinh, dạo này có kiểu gì mới không?"
Vừa nghe nói chỉ là sửa lại nhà vệ sinh chứ không phải cả nhà, tâm tình nhân viên đã hơi sa sút, có điều vì đang là mùa ế hàng nên vẫn dịch vụ rất nhiệt tình: "Cửa hàng tôi có..." Sau khi liệt kê các thương hiệu, cô ta nhìn hai người: "Hai anh chị cần mức giá nào?"
"Lúc hoàn thiện nhà, chúng tôi cũng dùng vật liệu của cửa hàng này... hình như là... năm năm... sáu năm trước". Lâm Gia Mộc thoáng nhìn Trịnh Đạc như thể trưng cầu ý kiến anh ta: "Khi đó bà chủ các cô cũng ở đây, con gái bà ấy là bạn học của em gái tôi..."
"A... Chị biết giáo viên Quý à?" Nhân viên bán hàng lộ ra nụ cười ngọt hơn: "Bà chủ chúng tôi hôm nay không ở đây, trong nhà có chút việc..."
"Đúng vậy, tôi nghe nói ông cụ nhà anh chị ấy trúng gió vào viện".
Nhân viên bán hàng cười hơi thần bí: "Vâng".
Lâm Gia Mộc nhìn quanh, hôm nay không có khách hàng gì: "Tôi nghe nói ông chủ của cô bao bồ nhí sinh con trai, bị giáo viên Quý phát hiện?"
Thấy cô đã nói ra trước, nhân viên bán hàng cũng gật đầu: "Đúng vậy. Bây giờ ông chủ chúng tôi đang đau đầu lắm..."
"Người phụ nữ đó như thế nào? Cô đã gặp chưa?"
"Đã thấy một lần, nhìn từ bên cạnh. Một phụ nữ rất thông thường, không có khí chất như giáo viên Quý, ăn mặc lại rất thời thượng".
Trịnh Đạc khẽ kéo cô: "Em đến mua hàng hay là đến buôn chuyện đấy?"
"Nói chuyện thì có sao đâu?" Lâm Gia Mộc gạt tay anh ta ra: "Nói chung đàn ông các anh đều đa tình cả".
"Ơ, đang nói chuyện người khác mà, tại sao lại lôi anh vào..." Trịnh Đạc làm động tác đầu hàng: "Được rồi, hai người nói chuyện đi, anh tránh qua chỗ khác là được".
Trong cửa hàng còn có hai ba nhân viên bán hàng, thấy hai người trò chuyện cũng yên lặng nhìn về phía này. Trịnh Đạc giả vờ xem vật liệu, lại xem xét chậu cảnh ngọc thạch ở khu làm việc, bí mật gắn camera và máy nghe trộm vào vị trí thích hợp, ngẩng đầu lên thấy Lâm Gia Mộc và nhân viên bán hàng vẫn còn đang buôn chuyện.
"Giáo viên Quý cũng giỏi nhẫn nhịn thật, phải tôi thì đã li hôn từ lâu rồi".
"Nếu là tôi thì tôi sẽ không li hôn". Nhân viên bán hàng nói: "Riêng cửa hàng này, một năm..." Cô ta giơ ba ngón tay lên: "Chưa tính tiền nhập hàng, thuê nhà, thuê nhân viên, lợi nhuận ít nhất là ba triệu".
"Lãi thế cơ à?"
"Đây là năm nay làm ăn kém hơn rồi đấy, năm ngoái..." Cô ta giơ năm ngón tay lên: "Li hôn làm gì? Lại béo người phụ nữ đó. Bà ta cũng là nhân viên tiếp thị thương hiệu, cả ngày đi khắp nơi tìm khách hàng. Một phụ nữ sắp bốn mươi rồi, có thể phát triển đến đâu nữa? Làm bà chủ sướng hơn nhiều".
"Sao thấy bảo bà ta không muốn kết hôn cơ mà?"
"Không muốn mới lạ..." Nhân viên bán hàng lại nhìn quanh: "Em họ tôi là lái xe của ông chủ, nó nói lúc đầu bà ta đã muốn lấy ông chủ nhưng ông chủ không chịu vì cảm thấy bà ta quá nát... Vừa biết đã ngủ với đàn ông, không biết đã ngủ với bao nhiêu người, qua bao nhiêu tay, để chơi đùa thì còn tạm được... Không ngờ bà ta lại nói mình có thai... Ông chủ bảo bà ta phá thai nhưng bà ta không chịu, nhất quyết đòi sinh con bằng được, sau đó còn tránh không gặp. Ông chủ cho rằng bà ta đã phá thai, không ngờ bà ta lại sinh con thật, còn gửi ảnh cho bố mẹ của ông chủ. Là ông bà nội, nhìn thấy có cháu trai thì ai mà chẳng vui? Mà hai ông bà này cũng không ổn, toàn gây chuyện cho con dâu mình. Ông bà chủ mà li hôn thật thì hai ông bà già có gì tốt?"
"Thật à?"
"Nhưng chị cũng đừng nói chuyện này khắp nơi".
"Chuyện như thế này thì tôi nói với ai được? Hơn nữa dư luận cũng đã xôn xao rồi, khi đó trong bệnh viện không chỉ có một hai người..."
"Đúng vậy. Em gái ông chủ tôi là tích cực tuyên truyền nhất... Nghe nói hai ông bà già muốn để lại hết gia sản cho đứa cháu trai kia, em gái ông chủ tôi bình thường rất chăm chỉ về thăm bố mẹ, ra sức lấy lòng hai ông bà, bây giờ lại bị người khác chiếm mất, bà ta làm sao chịu được? Không chia rẽ cho chị dâu và anh trai cãi nhau mới là lạ".
"Còn có chuyện này nữa à?"
"Đương nhiên".
Lâm Gia Mộc gật đầu, thấy Trịnh Đạc cau mày đi tới, vẻ mặt rất thiếu kiên nhẫn: "Lúc nào anh cũng kêu bận, em bảo để em tự đi mua thì lại không yên tâm... Dẫn anh đến xem vật liệu mà anh lại còn khó chịu..."
"Anh còn có việc ở cơ quan. Về thôi, không xem nữa".
"Được rồi, ngày mai tự em đến, em thích sửa kiểu gì thì kệ em đấy nhé..."
"Em thì biết gì mà xem..." Hai người dắt tay nhau vừa đấu võ mồm vừa đi ra. Lúc xuống cầu thang, Trịnh Đạc giao điện thoại di động cho Lâm Gia Mộc: "Đã làm xong rồi".
"Máy tính thì sao?"
"Cũng xong rồi. Về nhà là có thể xem được".
Trong thời đại công nghệ số này, đàn ông ngoại tình có thể có hai điện thoại, máy tính ở nhà lại không thể sử dụng bất cứ lúc nào, máy tính làm việc gần như chắc chắn có thứ đáng giá.
Chương Thành bây giờ đã gần năm mươi tuổi, máy tính cũng chỉ biết sử dụng, không cần phải nói đến chống virus và chống xâm nhập gì, chỉ sử dụng chương trình diệt virus mặc định của máy tính. Trở lại văn phòng, Trịnh Đạc mất không đến một phút đã xâm nhập được vào hệ thống của ông ta. Tất cả mọi thứ của Chương Thành mở ra trước mặt hai người giống như một quyển sách.
Đầu tiên, tiền tiết kiệm của ông ta không nhiều như nhân viên bán hàng nói, mấy tài khoản vốn lưu động cũng chỉ có hơn một triệu, trong kinh doanh vật liệu đá thì chỉ đủ một hai lần nhập hàng. Khá nhiều tài liệu ghi chép hàng tồn kho và tiền thuê nhà. Ngoài ra ông ta còn buôn bất động sản, để dễ nhớ đã lập một bảng Excel đơn giản nhất để ghi lại các thông tin như địa điểm, diện tích, giá cả của những bất động sản đã mua, có điều dạo này ông ta bán nhiều mà mua ít.
Ông ta đầu tư nhiều vào thị trường chứng khoán, có điều cũng từ người buôn chứng khoán biến thành cổ đông như đại đa số người đầu tư hiện nay, không thể nói là mất hết vốn gốc nhưng tài sản cũng co lại không ít, để không bị lỗ nặng thì đành phải ôm luôn để lấy cổ tức.
Có điều Lâm Gia Mộc tính toán sơ sơ đã phát hiện rất nhiều điểm không ổn... Những vấn đề này cần khảo sát thực địa, chẳng hạn như nhà, trên đó chỉ ghi là đã bán, còn bán bao nhiêu thì không hề ghi lại. Giao dịch gần nhất là hai tháng trước, Lâm Gia Mộc ghi lại địa chỉ, giao cho Trịnh Đạc để anh ta đến thực địa điều tra.
Chuyện điều tra tài sản này là cực kì vụn vặt và phức tạp, vì vậy thu phí cũng cao nhất, cũng ảnh hưởng đến lợi ích của đương sự nhất. Có lúc đàn ông nói không li hôn, thực ra là lấy thời gian đánh đổi không gian để tẩu tán tài sản.
***
Chương Tuệ lấy áo khoác trong túi ra mặc vào. Bây giờ đã là cuối mùa thu, ban ngày còn không lạnh lắm nhưng ban đêm đã lạnh đến tận xương làm mọi người cắn răng lập cập. Đặc biệt là từ trong phòng học đông người đi ra, bị gió lạnh thổi vào người, đúng là chỉ muốn lập tức chui vào trong nhà.
"Mẹ!" Cô ta nhìn thấy mẹ từ tòa nhà làm việc đi ra cùng với đồng sự. Quý Hồng đã nhiều năm không làm chủ nhiệm lớp, bình thường có giờ dạy muộn thì hơn tám giờ dạy xong, bà ta sẽ ở văn phòng đợi con gái đến chín rưỡi rồi cùng con gái về nhà. Chương Tuệ nhìn thấy bà ta liền lập tức chạy đến, không ngờ mẹ lại yên lặng hơn bình thường rất nhiều.
"Mẹ làm sao vậy? Đã nói là không buồn vì con tiện nhân đó nữa mà?" Chương Tuệ kéo tay áo mẹ.
"Mẹ con mình lên xe nói tiếp". Quý Hồng lau nước mắt, tạm biệt người đồng sự với vẻ mặt lo lắng, dẫn con gái đến bãi đỗ xe của giáo viên, cùng con gái lên xe.
"Sao thế mẹ?" Vừa ngồi vào ghế phụ lái, Chương Tuệ đã hỏi mẹ.
"Trong lúc đợi con mẹ đã lên QQ, có một người lạ nói là phụ huynh của học sinh cần kết bạn với mẹ, mẹ đồng ý. Sau khi trò chuyện vài câu, bà ta bảo mẹ xem không gian của bà ta..."
"Có phải người phụ nữ đó không?"
"Bố con vẫn lừa mẹ, mấy năm nay năm nào ông ấy cũng đến dự sinh nhật đứa bé đó, còn thường xuyên mua quà cho nó. Người phụ nữ đó còn đưa hai bức ảnh ra so sánh, nói đứa bé đó và bố con khi còn bé giống nhau như đúc... Không chỉ có mẹ nhìn thấy mà cô Hàn cũng nhìn thấy. Lúc đó cô Hàn mắng bà ta, kết quả bà ta chửi mẹ là người điên. Vừa rồi bố con cũng gọi điện thoại đến nói mẹ lắm chuyện, không ngờ lại thêm số QQ của bà ta, gọi mấy người cùng mắng chửi bà ta..."
"Mẹ... Mẹ đừng như vậy. Mẹ con mình đã nói phải li hôn để ba kẻ đốn mạt đó sống cùng nhau mà. Sau này chắc chắn con sẽ hiếu thảo với mẹ".
"Tuệ Tuệ, mẹ không cam lòng, thật sự không cam lòng..."
"Mẹ, mẹ chờ xem, con sẽ báo thù cho mẹ. Con phải làm con mụ đó muốn sống không được, muốn chết không xong".
"Tuệ Tuệ, con đừng làm gì dại dột! Nếu con làm như Tư Điềm... Mẹ sẽ không sống nổi. Mẹ chỉ còn trông chờ vào con thôi".
"Mẹ, con sẽ không làm việc dại dột đâu, con chỉ nói thế thôi". Chương Tuệ ôm mẹ, trong ánh mắt lại tràn đầy kiên định.
Tạng Tuyết Khiết dắt tay con trai đi vào cổng bệnh viện, ngồi xổm xuống chỉnh lại quần áo cho con. Tạng Lượng mặc một bộ quần áo màu xanh sẫm hình con khỉ, tỏ ra mập mạp đáng yêu: "Mẹ, không được tiêm".
"Con ngoan của mẹ, không phải mẹ dẫn con đến tiêm, là đến thăm ông bà nội".
"Ông bà nội?"
"Đúng vậy, còn cả bố nữa".
"Bố!" Tạng Lượng gọi bố rất to, Tạng Tuyết Khiết thương cảm. Con trai bây giờ đã ba tuổi, quanh năm suốt tháng không nhìn thấy bố quá năm ngày, may mà có ông bà nội thương nó...
"Con phải ngoan thì ông bà nội và bố mới thích con".
"Chị gái và cô đó cũng đến à?" Hiển nhiên Tạng Lượng còn nhớ chuyện cãi nhau.
"Không, họ sẽ không đến nữa... Nếu họ đến, mẹ sẽ đánh đuổi họ đi, được không?"
"Được". Tạng Lượng gật đầu. Tạng Tuyết Khiết ngẩng đầu nhìn mình để mặt mộc trong gương, cảm thấy không quen. Từ hai mươi mấy tuổi bà ta đã trang điểm đi làm, càng lớn tuổi trang điểm càng đậm, bây giờ đột nhiên tẩy trang đến lấy lòng hai ông bà già khiến bà ta không thích ứng, nhưng vì tương lai nên đành phải chịu đựng vậy.
Mụ vợ già đó càng ngày càng loạn thế trận, tối qua còn bị bà ta khiêu khích chửi mắng trên mạng, sớm muộn cũng có ngày bà ta bị ép phát điên. Phụ nữ lấy chồng sinh con là vì cái gì? Vì một tờ giấy chứng nhận đỏ, để mình phải ấm ức như vậy thì có đáng không?
Bà ta dắt tay con trai vào thang máy lên tầng bảy. Ông cụ Chương ở phòng bệnh cao cấp trên tầng bảy...
Tạng Lượng được mẹ dắt tay, nhìn phải nhìn trái, tay chân không lúc nào để yên. Sau khi ra khỏi thang máy, cậu bé chỉ tay về phía góc tường: "Mẹ, chị kìa!"
Tạng Tuyết Khiết nhìn theo hướng cậu bé chỉ, lại chỉ có y tá và một người nhà bệnh nhân đang nói chuyện: "Đừng nhận chị khắp nơi thế, đi thôi".
Năm phút sau, Tạng Tuyết Khiết lao ra khỏi phòng bệnh, cùng bà Chương tìm khắp mỗi một gian phòng bệnh, thậm chí ngay cả nhà vệ sinh cũng tìm hết mà vẫn không tìm được Tạng Lượng...
/129
|