Bộp!
-A!
Một thân ảnh va vào người Nguyệt Kiến khiến cô giật mình kêu lên “A”. Nguyệt Kiến định thần nhìn lại, thì ra đó là cậu bạn trên mặt đầy sẹo ngồi cùng bàn mới định thần lại: “Là cậu ấy?!”. Trông bộ dạng cậu ta có vẻ như đang rất gấp gáp, quan sát cậu ta một lượt, cô thầm nghĩ: “Trên quần áo... có rất nhiều máu... Hình như còn cầm theo thứ gì đó?”
Cậu ta không nói gì, xoay người bỏ đi, Nguyệt Kiến nhìn thái độ của cậu ta thì cảm thấy khó chịu: “Chả trách mọi người trong lớp đều cảm thấy cậu ta kỳ lạ...” rồi không quan tâm tới cậu ta nữa, cô quay đầu lại đi tiếp, tự nhủ: “Mình vẫn nên nhanh chóng đi hết đoạn đường này...”
Đi được một đoạn, từ đằng xa bất ngờ vọng lại tiếng hô hoán:
-A......... Có chuyện rồi! Có chuyện...
Binh!
Lần này, Nguyệt Kiến lại bị một ai khác va phải. Lớp phó Vũ Sa không biết từ đâu chạy tới, va đầu vào Nguyệt Kiến làm cô đau điếng. Thấy người vừa bị mình va phải là Nguyệt Kiến, vẻ mặt cô ta tỏ rõ thái độ chán ghét. Tuy cô ta là người đụng trước nhưng lại không thèm nói một tiếng xin lỗi với Nguyệt Kiến. Vũ Sa cứ thế vội vã chạy đi, miệng không ngừng la lên: “Có chuyện rồi!...”
Một lát sau, rất nhiều xe cảnh sát đậu ở phía sau khuôn viên của học viện, cảnh sát tập trung ở đây rất đông, có rào chắn và còn có cả viền kẻ vị trí của thi thể, hai nhân viên cảnh sát đang khiêng xác một thi thể mang đi, rất đông các học viên tụ tập ở đây xì xào bàn tán. Ra khỏi đoạn đường, Nguyệt Kiến thấy đám đông đang tụ tập ồn ào, cô tò mò đi qua bên đó xem:
-Trời ơi, là nam sinh lớp bên cạnh!
-Đã không cứu được nữa, là bị quỷ hút máu tấn công...
-Quá đáng sợ! Trường của chúng ta tự nhiên lại có quỷ hút máu ẩn náu!
-Tỉnh lân cận xảy ra chuyện, lẽ nào chỗ chúng ta cũng sắp bắt đầu sao?
...
Phía bên trong hiện trường.
-Xin hãy nói chi tiết một chút, các em là người đầu tiên mục kích hiện trường.
Trinh Nhi và Lý Đào đang bị một cảnh sát tra hỏi, họ là hai nhân chứng trong vụ án. Trinh Nhi rất sợ hãi, cô khóc nức nở, còn Lý Đào ngồi bên cạnh ra sức trấn an. Mãi sau cô mới bình tĩnh lại được một chút, giọng run run kể lại:
-Lúc em lên hòn giả sơn ôn bài vào sáng sớm, làm mất điện thoại, đến tối mới phát hiện... Nhưng trời cũng đã tối rồi, em cũng chỉ có thể lên núi tìm một mình... Điện thoại tìm không thấy, lại nhìn thấy phía trong cây... có một xác người...
Nói tới đây, Trinh Nhi lại càng hoảng sợ hơn, nước mắt lại trào ra:
-Sau đó Lý Đào đến tìm em, cậu ấy cũng thấy... Em và Lý Đào bị dọa đến hét lớn... Cùng lúc lớp phó kỷ luật Vũ Sa cũng đang ở gần đó,cậu ấy chạy qua thấy xảy ra chuyện, kết quả cũng bị dọa tới mất hồn...
Nghe thấy phía bên trong, Trinh Nhi đang kể lại sự việc cho cảnh sát, Nguyệt Kiến cũng đã hiểu ra được phần nào, cô thầm nghĩ: “Giả sơn, chính là con đường nhỏ lúc nãy mình mới đi qua, đường xuống núi dường như chỉ có thể thông qua con đường nhỏ đó. Người nam sinh mình nhìn thấy lúc nãy, còn có lớp trưởng, không biết có liên quan đến chuyện này không...”
Viên cảnh sát vừa hỏi cung Trinh Nhi với Lý Đào lúc này bước ra ngoài, thông báo:
-Mọi người ai có manh mối gì, nhất định phải báo với cảnh sát!
-Em...
Nguyệt Kiến đang định trình bày về sự việc vừa nãy lúc cô đang đi trong rừng nhưng lại thôi, nghĩ lại: “Thôi bỏ đi, sự việc không chắc chắn, vẫn là không nên nói lung tung”
Ngày hôm sau...
Phòng học lớp A – lớp của Nguyệt Kiến.
Nguyệt Kiến bước vào lớp, lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, rồi đám học viên lại quay sang rì rầm to nhỏ với nhau. Nguyệt Kiến thấy vậy thì chỉ còn biết bất lực thở dài, lẳng lặng đi về chỗ ngồi của mình. Linh cảm thấy có gì đó hơi khác, cô tự hỏi: “Mọi người... Hình như đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ. Lúc nào cũng như vậy phải không?! Không đúng, hình như hôm nay lại càng khác thường hơn”
Ở phía chỗ ngồi của Vũ Sa, đám học viên trong lớp tụ tập xung quanh chỗ ngồi của cô ta rất đông, cô ta đang kể lại cho bọn họ diễn biến sự việc tối qua, câu cuối cùng cô ta nói tỏ vẻ chắc nịch:
-Hừm, tối hôm qua, không biết vì sao cô ta lại có mặt ở đó!
Lập tức đám học viên trong lớp nhao lên:
-Thế thì, chắc không phải là...
-Nhìn bộ dạng cô ta thật khủng khiếp!
-Chị Lăng Tuyết Tiêu năm ba đã sớm nói cô ta...
Đám học viên ồn ào như vậy, Nguyệt Kiến cũng đã nghe ra được: “Thì ra Vũ Sa đang kể với mọi người chuyện Vũ Sa hôm qua đụng phải mình”
Cùng lúc đó, cậu bạn cùng bàn với Nguyệt Kiến cũng vừa đến lớp, cậu ta vẫn như mọi ngày, không nói gì, cứ thế đi thẳng một mạch về chỗ ngồi của mình rồi lại nằm gục xuống bàn ngủ. Trông thấy cậu ta thình lình xuất hiện, Nguyệt Kiến không khỏi giật mình: “Cậu ấy đến rồi!”. Nhớ tới tình trạng của cậu ta tối qua, Nguyệt Kiến quay sang nhìn lại một lượt: “Vết máu không còn nữa, quần áo đã thay đổi sạch sẽ rồi. Vẫn giống như trước đây, cái gì cũng không nói thì đã ngủ mất. Tại sao cậu ấy bắt đầu từ sáng sớm, hễ ngủ thì liền ngủ cả ngày? Lẽ nào nói buổi tối cậu ấy...”
Nghĩ tới đây, Nguyệt Kiến nhịn không được mà bất giác toàn thân ớn lạnh, rồi lại cúi đầu xuống tự trách bản thân: “Mình thật vô dụng, nếu như có thể xuất sắc giống như Lẫm Hiên Trì bọn họ, mình nhất định sẽ tự điều tra chuyện này cho rõ ràng...”. Đột nhiên, hai tay Nguyệt Kiến bỗng nắm chặt lại: “Không được, không thể cứ bỏ qua như vậy. Sự việc liên quan đến an toàn của mọi người, mình nên theo dõi hành động của cậu ấy, sau khi làm rõ mới đi báo với cảnh sát!”
Tan trường...
“Hôm nay là cuối tuần, mọi người có thể tùy ý ra khỏi trường. Mà cậu ấy hình như cũng không ở ký túc xá...”
Nguyệt Kiến đúng như kế hoạch, theo dõi cậu bạn cùng bàn, cô đi theo cậu ta, giữ khoảng cách 5 mét. Đi được một đoạn, Nguyệt Kiến bắt đầu có cảm giác bất an “Càng đi càng yên tĩnh, cậu ấy sẽ không phát hiện ra mình chứ?!”
Cách đó không xa, có ba nam sinh cùng lớp đã bắt gặp Nguyệt Kiến trong bộ dạng đó:
-Ơ? Đó chẳng phải là Nam Cung Nguyệt Kiến của lớp chúng ta sao?!
-Xem cô ta mờ mờ ám ám, đang làm chuyện gì không để người ta thấy đây?
Nói rồi, cả ba tên cùng tiến lại gần chỗ Nguyệt Kiến.
Bộp!
Một bàn tay bất ngờ vỗ lên vai Nguyệt Kiến khiến cô giật mình, quay đầu lại, vô thức thốt lên một tiếng “Ơ?!”. Trước mặt Nguyệt Kiến lúc này là ba tên nam sinh cùng lớp, tên ở giữa nhìn cô, cười khẩy:
-Nam Cung Nguyệt Kiến! Cậu bị chúng tôi bắt được rồi!
Nói rồi, ba tên bọn họ xông tới chỗ Nguyệt Kiến, tên đứng giữa bất ngờ túm chặt lấy tay Nguyệt Kiến:
-Khó trách mọi người trong lớp bàn tán cậu là con quỷ hút máu tối qua, quả nhiên đang làm chuyện mờ ám!
-Tôi không có...
Nguyệt Kiến hoảng sợ, vội thanh minh.
-Cậu còn ngụy biện?
Tên đứng giữa vẫn nắm chặt lấy tay Nguyệt Kiến, giọng điệu mỉa mai:
-Hiện giờ trời còn chưa tối, cậu có dám hiện thân cho chúng tôi xem không?
-Tôi không phải... buông tôi ra!
Nguyệt Kiến ra sức giãy giụa.
-Lớp băng của cậu quá chướng mắt rồi, rốt cuộc bên trong ẩn chứa bí mật gì? Hôm nay để chúng tôi nhìn thấy bộ mặt thật của cậu xem!
Nói rồi không để cho Nguyệt Kiến kịp phản kháng, hai tên bên cạnh giữ chặt lấy cô, tên còn lại xé lớp băng gạc trên mặt cô ra.
-Đừng mà!
Nguyệt Kiến hét lên.
Bộp!
Một bàn tay đột nhiên bắt lấy tay của tên đứng giữa, kéo tay hắn rồi quật ngã hắn xuống nền đất. Nguyệt Kiến vô cùng ngạc nhiên: “Lớp trưởng?!”
Qua Thần hướng sang chỗ ba tên nam sinh, lạnh lùng nói:
-Cậu ấy là bạn học cùng lớp của chúng ta, các cậu không có quyền làm như vậy!
-Vâng, vâng...
Ba tên nam sinh giơ tay đầu hàng, run run nói ra được mấy chữ rồi chạy biến.
-A!
Một thân ảnh va vào người Nguyệt Kiến khiến cô giật mình kêu lên “A”. Nguyệt Kiến định thần nhìn lại, thì ra đó là cậu bạn trên mặt đầy sẹo ngồi cùng bàn mới định thần lại: “Là cậu ấy?!”. Trông bộ dạng cậu ta có vẻ như đang rất gấp gáp, quan sát cậu ta một lượt, cô thầm nghĩ: “Trên quần áo... có rất nhiều máu... Hình như còn cầm theo thứ gì đó?”
Cậu ta không nói gì, xoay người bỏ đi, Nguyệt Kiến nhìn thái độ của cậu ta thì cảm thấy khó chịu: “Chả trách mọi người trong lớp đều cảm thấy cậu ta kỳ lạ...” rồi không quan tâm tới cậu ta nữa, cô quay đầu lại đi tiếp, tự nhủ: “Mình vẫn nên nhanh chóng đi hết đoạn đường này...”
Đi được một đoạn, từ đằng xa bất ngờ vọng lại tiếng hô hoán:
-A......... Có chuyện rồi! Có chuyện...
Binh!
Lần này, Nguyệt Kiến lại bị một ai khác va phải. Lớp phó Vũ Sa không biết từ đâu chạy tới, va đầu vào Nguyệt Kiến làm cô đau điếng. Thấy người vừa bị mình va phải là Nguyệt Kiến, vẻ mặt cô ta tỏ rõ thái độ chán ghét. Tuy cô ta là người đụng trước nhưng lại không thèm nói một tiếng xin lỗi với Nguyệt Kiến. Vũ Sa cứ thế vội vã chạy đi, miệng không ngừng la lên: “Có chuyện rồi!...”
Một lát sau, rất nhiều xe cảnh sát đậu ở phía sau khuôn viên của học viện, cảnh sát tập trung ở đây rất đông, có rào chắn và còn có cả viền kẻ vị trí của thi thể, hai nhân viên cảnh sát đang khiêng xác một thi thể mang đi, rất đông các học viên tụ tập ở đây xì xào bàn tán. Ra khỏi đoạn đường, Nguyệt Kiến thấy đám đông đang tụ tập ồn ào, cô tò mò đi qua bên đó xem:
-Trời ơi, là nam sinh lớp bên cạnh!
-Đã không cứu được nữa, là bị quỷ hút máu tấn công...
-Quá đáng sợ! Trường của chúng ta tự nhiên lại có quỷ hút máu ẩn náu!
-Tỉnh lân cận xảy ra chuyện, lẽ nào chỗ chúng ta cũng sắp bắt đầu sao?
...
Phía bên trong hiện trường.
-Xin hãy nói chi tiết một chút, các em là người đầu tiên mục kích hiện trường.
Trinh Nhi và Lý Đào đang bị một cảnh sát tra hỏi, họ là hai nhân chứng trong vụ án. Trinh Nhi rất sợ hãi, cô khóc nức nở, còn Lý Đào ngồi bên cạnh ra sức trấn an. Mãi sau cô mới bình tĩnh lại được một chút, giọng run run kể lại:
-Lúc em lên hòn giả sơn ôn bài vào sáng sớm, làm mất điện thoại, đến tối mới phát hiện... Nhưng trời cũng đã tối rồi, em cũng chỉ có thể lên núi tìm một mình... Điện thoại tìm không thấy, lại nhìn thấy phía trong cây... có một xác người...
Nói tới đây, Trinh Nhi lại càng hoảng sợ hơn, nước mắt lại trào ra:
-Sau đó Lý Đào đến tìm em, cậu ấy cũng thấy... Em và Lý Đào bị dọa đến hét lớn... Cùng lúc lớp phó kỷ luật Vũ Sa cũng đang ở gần đó,cậu ấy chạy qua thấy xảy ra chuyện, kết quả cũng bị dọa tới mất hồn...
Nghe thấy phía bên trong, Trinh Nhi đang kể lại sự việc cho cảnh sát, Nguyệt Kiến cũng đã hiểu ra được phần nào, cô thầm nghĩ: “Giả sơn, chính là con đường nhỏ lúc nãy mình mới đi qua, đường xuống núi dường như chỉ có thể thông qua con đường nhỏ đó. Người nam sinh mình nhìn thấy lúc nãy, còn có lớp trưởng, không biết có liên quan đến chuyện này không...”
Viên cảnh sát vừa hỏi cung Trinh Nhi với Lý Đào lúc này bước ra ngoài, thông báo:
-Mọi người ai có manh mối gì, nhất định phải báo với cảnh sát!
-Em...
Nguyệt Kiến đang định trình bày về sự việc vừa nãy lúc cô đang đi trong rừng nhưng lại thôi, nghĩ lại: “Thôi bỏ đi, sự việc không chắc chắn, vẫn là không nên nói lung tung”
Ngày hôm sau...
Phòng học lớp A – lớp của Nguyệt Kiến.
Nguyệt Kiến bước vào lớp, lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, rồi đám học viên lại quay sang rì rầm to nhỏ với nhau. Nguyệt Kiến thấy vậy thì chỉ còn biết bất lực thở dài, lẳng lặng đi về chỗ ngồi của mình. Linh cảm thấy có gì đó hơi khác, cô tự hỏi: “Mọi người... Hình như đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ. Lúc nào cũng như vậy phải không?! Không đúng, hình như hôm nay lại càng khác thường hơn”
Ở phía chỗ ngồi của Vũ Sa, đám học viên trong lớp tụ tập xung quanh chỗ ngồi của cô ta rất đông, cô ta đang kể lại cho bọn họ diễn biến sự việc tối qua, câu cuối cùng cô ta nói tỏ vẻ chắc nịch:
-Hừm, tối hôm qua, không biết vì sao cô ta lại có mặt ở đó!
Lập tức đám học viên trong lớp nhao lên:
-Thế thì, chắc không phải là...
-Nhìn bộ dạng cô ta thật khủng khiếp!
-Chị Lăng Tuyết Tiêu năm ba đã sớm nói cô ta...
Đám học viên ồn ào như vậy, Nguyệt Kiến cũng đã nghe ra được: “Thì ra Vũ Sa đang kể với mọi người chuyện Vũ Sa hôm qua đụng phải mình”
Cùng lúc đó, cậu bạn cùng bàn với Nguyệt Kiến cũng vừa đến lớp, cậu ta vẫn như mọi ngày, không nói gì, cứ thế đi thẳng một mạch về chỗ ngồi của mình rồi lại nằm gục xuống bàn ngủ. Trông thấy cậu ta thình lình xuất hiện, Nguyệt Kiến không khỏi giật mình: “Cậu ấy đến rồi!”. Nhớ tới tình trạng của cậu ta tối qua, Nguyệt Kiến quay sang nhìn lại một lượt: “Vết máu không còn nữa, quần áo đã thay đổi sạch sẽ rồi. Vẫn giống như trước đây, cái gì cũng không nói thì đã ngủ mất. Tại sao cậu ấy bắt đầu từ sáng sớm, hễ ngủ thì liền ngủ cả ngày? Lẽ nào nói buổi tối cậu ấy...”
Nghĩ tới đây, Nguyệt Kiến nhịn không được mà bất giác toàn thân ớn lạnh, rồi lại cúi đầu xuống tự trách bản thân: “Mình thật vô dụng, nếu như có thể xuất sắc giống như Lẫm Hiên Trì bọn họ, mình nhất định sẽ tự điều tra chuyện này cho rõ ràng...”. Đột nhiên, hai tay Nguyệt Kiến bỗng nắm chặt lại: “Không được, không thể cứ bỏ qua như vậy. Sự việc liên quan đến an toàn của mọi người, mình nên theo dõi hành động của cậu ấy, sau khi làm rõ mới đi báo với cảnh sát!”
Tan trường...
“Hôm nay là cuối tuần, mọi người có thể tùy ý ra khỏi trường. Mà cậu ấy hình như cũng không ở ký túc xá...”
Nguyệt Kiến đúng như kế hoạch, theo dõi cậu bạn cùng bàn, cô đi theo cậu ta, giữ khoảng cách 5 mét. Đi được một đoạn, Nguyệt Kiến bắt đầu có cảm giác bất an “Càng đi càng yên tĩnh, cậu ấy sẽ không phát hiện ra mình chứ?!”
Cách đó không xa, có ba nam sinh cùng lớp đã bắt gặp Nguyệt Kiến trong bộ dạng đó:
-Ơ? Đó chẳng phải là Nam Cung Nguyệt Kiến của lớp chúng ta sao?!
-Xem cô ta mờ mờ ám ám, đang làm chuyện gì không để người ta thấy đây?
Nói rồi, cả ba tên cùng tiến lại gần chỗ Nguyệt Kiến.
Bộp!
Một bàn tay bất ngờ vỗ lên vai Nguyệt Kiến khiến cô giật mình, quay đầu lại, vô thức thốt lên một tiếng “Ơ?!”. Trước mặt Nguyệt Kiến lúc này là ba tên nam sinh cùng lớp, tên ở giữa nhìn cô, cười khẩy:
-Nam Cung Nguyệt Kiến! Cậu bị chúng tôi bắt được rồi!
Nói rồi, ba tên bọn họ xông tới chỗ Nguyệt Kiến, tên đứng giữa bất ngờ túm chặt lấy tay Nguyệt Kiến:
-Khó trách mọi người trong lớp bàn tán cậu là con quỷ hút máu tối qua, quả nhiên đang làm chuyện mờ ám!
-Tôi không có...
Nguyệt Kiến hoảng sợ, vội thanh minh.
-Cậu còn ngụy biện?
Tên đứng giữa vẫn nắm chặt lấy tay Nguyệt Kiến, giọng điệu mỉa mai:
-Hiện giờ trời còn chưa tối, cậu có dám hiện thân cho chúng tôi xem không?
-Tôi không phải... buông tôi ra!
Nguyệt Kiến ra sức giãy giụa.
-Lớp băng của cậu quá chướng mắt rồi, rốt cuộc bên trong ẩn chứa bí mật gì? Hôm nay để chúng tôi nhìn thấy bộ mặt thật của cậu xem!
Nói rồi không để cho Nguyệt Kiến kịp phản kháng, hai tên bên cạnh giữ chặt lấy cô, tên còn lại xé lớp băng gạc trên mặt cô ra.
-Đừng mà!
Nguyệt Kiến hét lên.
Bộp!
Một bàn tay đột nhiên bắt lấy tay của tên đứng giữa, kéo tay hắn rồi quật ngã hắn xuống nền đất. Nguyệt Kiến vô cùng ngạc nhiên: “Lớp trưởng?!”
Qua Thần hướng sang chỗ ba tên nam sinh, lạnh lùng nói:
-Cậu ấy là bạn học cùng lớp của chúng ta, các cậu không có quyền làm như vậy!
-Vâng, vâng...
Ba tên nam sinh giơ tay đầu hàng, run run nói ra được mấy chữ rồi chạy biến.
/25
|