Nguyệt Kiến cẩn thận quấn lại băng bịt mắt, cô ngước nhìn Qua Thần, dè dặt nói lời cảm ơn cậu ta:
-Cám...
Nguyệt Kiến chưa nói hết câu, Qua Thần đã lạnh lùng xoay người định rời đi, không để tâm đến lời cảm ơn của cô, cậu ta lạnh lùng buông một câu:
-Nếu như bản thân không phải là người khiến người khác thích, thì nên mở to mắt đi đường một chút, bớt làm những chuyện mờ ám đi!
Nguyệt Kiến nghe Qua Thần nói vậy, vẻ mặt thoáng có chút thất vọng, khẽ thở dài. Đột nhiên nhớ tới việc đang làm, Nguyệt Kiến giật mình, tự nhắc nhở bản thân:
- Chết rồi! Bây giờ cậu ấy chắc đã đi xa rồi!
Nói rồi, Nguyệt Kiến vội vã đuổi theo. Chạy được thêm một đoạn nữa, cô đột ngột đúng khựng lại bởi trước mặt Nguyệt Kiến lúc này là… ngõ cụt.
-Cuối con đường này là đường cùng?!
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Nguyệt Kiến thoáng hiện lên tia sửng sốt, cô quay đầu lại quan sát xung quanh. Lúc nhìn sang phía bên đường, địa điểm gần với ngõ cụt này nhất, Nguyệt Kiến ngạc nhiên: “Bệnh viện thú y?!”
Cánh cửa bệnh viện đột ngột mở ra, người đi ra là cậu bạn cùng bàn với Nguyệt Kiến, một vị bác sĩ cao tuổi đứng ở cửa tiễn cậu ta. Bà ấy vẻ mặt tươi cười nói:
-Máu đã cầm rồi, đã không còn nguy hiểm nữa. Một tuần sau cậu quay lại đón nó xuất viện là được.
Cậu bạn cùng bàn lịch sự cúi đầu cảm ơn vị bác sĩ kia:
-Vâng, tạm biệt.
Thấy cậu ta quay đầu bước ra về, Nguyệt Kiến giật mình, cô vội vàng núp vào bức tường bên cạnh, chờ cậu ta đi khỏi, Nguyệt Kiến mới thò đầu ra. Chứng kiến tình huống vừa rồi, Nguyệt Kiến thầm nghĩ: “Cậu ta đến cho thú nuôi khám bệnh?!”
Tự mình phỏng đoán cũng chẳng ích gì, Nguyệt Kiến liền đẩy cửa bước vào trong, cô nhìn trái ngó phải, quan sát xung quanh. Đột nhiên vang lên tiếng nói khiến Nguyệt Kiến giật bắn mình:
-Xin chào, có chuyện gì không?
Thì ra là vị bác sĩ lớn tuổi vừa nói chuyện với cậu bạn cùng bàn với Nguyệt Kiến, cô định thần lại, lúng túng hỏi vị bác sĩ nọ:
-Chào cô, cháu muốn hỏi thăm một chút... Cậu nam sinh vừa rồi... là đến cho thú nuôi khám bệnh ạ?
Vị bác sĩ nghe vậy tươi cười đáp lại:
-À, cậu bé ấy là người có tấm lòng nhân hậu. Tối qua, cậu ấy nhặt được chú mèo hoang bị thương liền đem đến đây cấp cứu. Chứ mèo đó toàn thân đầy máu, làm cho quần áo cậu ấy bẩn hết, mà cậu ấy cũng không để ý.
-Thì ra là vậy.
Nghe vị bác sĩ kia kể lại toàn bộ sự tình, Nguyệt Kiến mới hiểu ra sự việc, cô chào tạm biệt vị bác sĩ rồi ra về, thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may, mình chưa nói lung tung với cảnh sát. Còn có... Tối qua lớp trưởng vội vàng chạy đi, lại là chuyện gì đây?”
Tại lâu đài…
Cô gái dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, mặc một chiếc đầm trắng, mái tóc được tạo kiểu, vắt sang một bên, trên tóc cài chiếc bờm hoa trắng. Chàng trai đang xỏ đôi giày thủy tinh vào chân cô gái, nếu như không biết thì sẽ có người nghĩ rằng hai người họ là một cặp rất xứng đôi. Thế nhưng nếu nhìn kĩ thì cô gái kia đang bị xích hai tay ra đằng sau, miệng bị dán băng dính. Đó là Triêu Nhan, cô trong tình thế hiện tại không thể phản kháng, hoàn toàn rơi vào thế bị động. Phạm Lạc Già khẽ nhếch khóe môi mỉm cười, nhẹ nhàng nâng bàn chân của cô lên:
-Là dáng vẻ tôi thích nhất...
Tuy không thể nói được nhưng trong ánh mắt Triêu Nhan nhìn hắn ta ánh lên tia hận không thể ngay lập tức giết chết hắn, hai tay cô đằng sau gắng sức cựa quậy. Phạm Lạc Già thừa sức hiểu rằng dù Triêu Nhan có làm vậy cũng vô ích, hắn không thèm để ý tới hành động của cô. Vẫn trên khuôn mặt biểu hiện ý cười giả tạo, hắn nói tiếp:
-Trời đã tối rồi, cùng tôi đi hoa viên tản bộ nào... Công chúa của tôi...
Nói rồi, Phạm Lạc Già tháo lớp băng dính trên miệng Triêu Nhan cùng chiếc xích sắt xích vào hai tay cô ra, rồi hắn cầm lấy một đầu dây xích gắn với chiếc vòng sắt trên cổ cô. Triêu Nhan bị kéo đi, bất lực đi theo hắn. Tình cảnh lúc này của Triêu Nhan bị hắn dẫn ra ngoài đi dạo, chịu sự điều khiển của hắn không khác nào một vật phẩm. Triêu Nhan im lặng nhắm mắt, mặc kệ hắn dẫn đi. Ra tới hoa viên, hai hàng thuộc hạ của Phạm Lạc Già thấy hắn đi tới thì cung kính cúi chào. Hắn quay người lại, giơ tay ra lệnh cho đám thuộc hạ:
-Các ngươi lui xuống đi, ta muốn ở một mình cùng cô ấy!
-Vâng!
Đám thuộc hạ đồng loạt đưa tay lên ngực, cúi đầu tuân theo mệnh lệnh.
Trên chiếc bàn đặt ở giữa hoa viên là một chai rượu vang cùng một ly rượu đã rót sẵn. Phạm Lạc Già nâng ly, đưa đến trước mặt Triêu Nhan:
-Không thử một chút sao?
Triêu Nhan không đáp, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn. Rồi đột nhiên, cô lao người về phía Lạc Già.
Choang!
Triêu Nhan hất đổ ly rượu trên tay hắn, ly rượu rơi xuống đất vỡ tan, rượu bắn ra thấm xuống mặt đất nhuốm một màu đỏ tươi như máu, vẻ mặt Phạm Lạc Già thoáng sững sờ. Không để cho hắn kịp trở tay, Triêu Nhan nhanh chóng nhặt một mảnh thủy tinh vỡ của ly rượu hướng thẳng tim Lạc Già mà đâm. Lúc này, hắn ta cũng phản ứng lại rất nhanh, nắm chặt lấy cổ tay cô. Hắn nhanh chóng chế ngự được Triêu Nhan, dồn cô vào chân cột, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên:
-Cô muốn giết tôi? Dùng đồ vật bén nhọn sau đó đâm xuyên qua tim... Chính là cách giết quỷ hút máu mà đội thợ săn dạy cho cô... Cô nhất định rất hận tôi... Nên mới ở trong tình huống ngay cả xác suất thành công một phần ngàn cũng không có mà xuống tay.
Triêu Nhan vẫn im lặng không phản ứng, cô mím chặt môi, mày đẹp nhíu chặt nhìn Phạm Lạc Già bằng ánh mắt chứa đầy sự hận thù. Hắn tay vẫn giữ chặt lấy bàn tay đang cầm mảnh thủy tinh sắc nhọn của cô, nói tiếp, giọng điệu có chút giễu cợt:
-Nhưng mà năng lực chiến đấu của cô hiện giờ so với người bình thường không khác bao nhiêu, làm sao có thể đấu với tôi…
Bàn tay đang nắm chặt lấy mảnh thủy tinh của Triêu Nhan vì bị hắn siết chặt lấy mà run lên vì đau, mảnh thủy tinh từ tay cô rơi xuống. Lòng bàn tay của Triêu Nhan vì nắm chặt lấy mảnh vỡ mà rỉ máu. Mùi máu tanh nồng rất nhanh đã khiến Phạm Lạc Già chú ý:
-Tay của cô, bị thương rồi?!
Những giọt máu từ chỗ miệng vết thương của Triêu Nhan từng giọt rơi xuống khóm hoa hồng trắng, nhuộm đỏ cả đóa hồng. Phạm Lạc Già nhìn thấy máu tươi, vẻ mặt không giấu được sự thèm khát, hắn liếm môi, đôi mắt nhanh chóng chuyển sang màu đỏ của huyết tộc, ánh mắt nhìn Triêu Nhan như một con thú đang thèm mồi. Phạm Lạc Già giữ chặt lấy người cô. Triêu Nhan thấy biểu hiện của hắn thì sững sờ, toát mồ hôi lạnh:
-Mùi máu tươi của cô, thực sự khiến tôi không cách nào kiềm chế... Như cách đã gọi tôi... Để tôi trong đêm nay, cũng biến cô thành quỷ hút máu...
-Cám...
Nguyệt Kiến chưa nói hết câu, Qua Thần đã lạnh lùng xoay người định rời đi, không để tâm đến lời cảm ơn của cô, cậu ta lạnh lùng buông một câu:
-Nếu như bản thân không phải là người khiến người khác thích, thì nên mở to mắt đi đường một chút, bớt làm những chuyện mờ ám đi!
Nguyệt Kiến nghe Qua Thần nói vậy, vẻ mặt thoáng có chút thất vọng, khẽ thở dài. Đột nhiên nhớ tới việc đang làm, Nguyệt Kiến giật mình, tự nhắc nhở bản thân:
- Chết rồi! Bây giờ cậu ấy chắc đã đi xa rồi!
Nói rồi, Nguyệt Kiến vội vã đuổi theo. Chạy được thêm một đoạn nữa, cô đột ngột đúng khựng lại bởi trước mặt Nguyệt Kiến lúc này là… ngõ cụt.
-Cuối con đường này là đường cùng?!
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Nguyệt Kiến thoáng hiện lên tia sửng sốt, cô quay đầu lại quan sát xung quanh. Lúc nhìn sang phía bên đường, địa điểm gần với ngõ cụt này nhất, Nguyệt Kiến ngạc nhiên: “Bệnh viện thú y?!”
Cánh cửa bệnh viện đột ngột mở ra, người đi ra là cậu bạn cùng bàn với Nguyệt Kiến, một vị bác sĩ cao tuổi đứng ở cửa tiễn cậu ta. Bà ấy vẻ mặt tươi cười nói:
-Máu đã cầm rồi, đã không còn nguy hiểm nữa. Một tuần sau cậu quay lại đón nó xuất viện là được.
Cậu bạn cùng bàn lịch sự cúi đầu cảm ơn vị bác sĩ kia:
-Vâng, tạm biệt.
Thấy cậu ta quay đầu bước ra về, Nguyệt Kiến giật mình, cô vội vàng núp vào bức tường bên cạnh, chờ cậu ta đi khỏi, Nguyệt Kiến mới thò đầu ra. Chứng kiến tình huống vừa rồi, Nguyệt Kiến thầm nghĩ: “Cậu ta đến cho thú nuôi khám bệnh?!”
Tự mình phỏng đoán cũng chẳng ích gì, Nguyệt Kiến liền đẩy cửa bước vào trong, cô nhìn trái ngó phải, quan sát xung quanh. Đột nhiên vang lên tiếng nói khiến Nguyệt Kiến giật bắn mình:
-Xin chào, có chuyện gì không?
Thì ra là vị bác sĩ lớn tuổi vừa nói chuyện với cậu bạn cùng bàn với Nguyệt Kiến, cô định thần lại, lúng túng hỏi vị bác sĩ nọ:
-Chào cô, cháu muốn hỏi thăm một chút... Cậu nam sinh vừa rồi... là đến cho thú nuôi khám bệnh ạ?
Vị bác sĩ nghe vậy tươi cười đáp lại:
-À, cậu bé ấy là người có tấm lòng nhân hậu. Tối qua, cậu ấy nhặt được chú mèo hoang bị thương liền đem đến đây cấp cứu. Chứ mèo đó toàn thân đầy máu, làm cho quần áo cậu ấy bẩn hết, mà cậu ấy cũng không để ý.
-Thì ra là vậy.
Nghe vị bác sĩ kia kể lại toàn bộ sự tình, Nguyệt Kiến mới hiểu ra sự việc, cô chào tạm biệt vị bác sĩ rồi ra về, thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may, mình chưa nói lung tung với cảnh sát. Còn có... Tối qua lớp trưởng vội vàng chạy đi, lại là chuyện gì đây?”
Tại lâu đài…
Cô gái dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, mặc một chiếc đầm trắng, mái tóc được tạo kiểu, vắt sang một bên, trên tóc cài chiếc bờm hoa trắng. Chàng trai đang xỏ đôi giày thủy tinh vào chân cô gái, nếu như không biết thì sẽ có người nghĩ rằng hai người họ là một cặp rất xứng đôi. Thế nhưng nếu nhìn kĩ thì cô gái kia đang bị xích hai tay ra đằng sau, miệng bị dán băng dính. Đó là Triêu Nhan, cô trong tình thế hiện tại không thể phản kháng, hoàn toàn rơi vào thế bị động. Phạm Lạc Già khẽ nhếch khóe môi mỉm cười, nhẹ nhàng nâng bàn chân của cô lên:
-Là dáng vẻ tôi thích nhất...
Tuy không thể nói được nhưng trong ánh mắt Triêu Nhan nhìn hắn ta ánh lên tia hận không thể ngay lập tức giết chết hắn, hai tay cô đằng sau gắng sức cựa quậy. Phạm Lạc Già thừa sức hiểu rằng dù Triêu Nhan có làm vậy cũng vô ích, hắn không thèm để ý tới hành động của cô. Vẫn trên khuôn mặt biểu hiện ý cười giả tạo, hắn nói tiếp:
-Trời đã tối rồi, cùng tôi đi hoa viên tản bộ nào... Công chúa của tôi...
Nói rồi, Phạm Lạc Già tháo lớp băng dính trên miệng Triêu Nhan cùng chiếc xích sắt xích vào hai tay cô ra, rồi hắn cầm lấy một đầu dây xích gắn với chiếc vòng sắt trên cổ cô. Triêu Nhan bị kéo đi, bất lực đi theo hắn. Tình cảnh lúc này của Triêu Nhan bị hắn dẫn ra ngoài đi dạo, chịu sự điều khiển của hắn không khác nào một vật phẩm. Triêu Nhan im lặng nhắm mắt, mặc kệ hắn dẫn đi. Ra tới hoa viên, hai hàng thuộc hạ của Phạm Lạc Già thấy hắn đi tới thì cung kính cúi chào. Hắn quay người lại, giơ tay ra lệnh cho đám thuộc hạ:
-Các ngươi lui xuống đi, ta muốn ở một mình cùng cô ấy!
-Vâng!
Đám thuộc hạ đồng loạt đưa tay lên ngực, cúi đầu tuân theo mệnh lệnh.
Trên chiếc bàn đặt ở giữa hoa viên là một chai rượu vang cùng một ly rượu đã rót sẵn. Phạm Lạc Già nâng ly, đưa đến trước mặt Triêu Nhan:
-Không thử một chút sao?
Triêu Nhan không đáp, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn. Rồi đột nhiên, cô lao người về phía Lạc Già.
Choang!
Triêu Nhan hất đổ ly rượu trên tay hắn, ly rượu rơi xuống đất vỡ tan, rượu bắn ra thấm xuống mặt đất nhuốm một màu đỏ tươi như máu, vẻ mặt Phạm Lạc Già thoáng sững sờ. Không để cho hắn kịp trở tay, Triêu Nhan nhanh chóng nhặt một mảnh thủy tinh vỡ của ly rượu hướng thẳng tim Lạc Già mà đâm. Lúc này, hắn ta cũng phản ứng lại rất nhanh, nắm chặt lấy cổ tay cô. Hắn nhanh chóng chế ngự được Triêu Nhan, dồn cô vào chân cột, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên:
-Cô muốn giết tôi? Dùng đồ vật bén nhọn sau đó đâm xuyên qua tim... Chính là cách giết quỷ hút máu mà đội thợ săn dạy cho cô... Cô nhất định rất hận tôi... Nên mới ở trong tình huống ngay cả xác suất thành công một phần ngàn cũng không có mà xuống tay.
Triêu Nhan vẫn im lặng không phản ứng, cô mím chặt môi, mày đẹp nhíu chặt nhìn Phạm Lạc Già bằng ánh mắt chứa đầy sự hận thù. Hắn tay vẫn giữ chặt lấy bàn tay đang cầm mảnh thủy tinh sắc nhọn của cô, nói tiếp, giọng điệu có chút giễu cợt:
-Nhưng mà năng lực chiến đấu của cô hiện giờ so với người bình thường không khác bao nhiêu, làm sao có thể đấu với tôi…
Bàn tay đang nắm chặt lấy mảnh thủy tinh của Triêu Nhan vì bị hắn siết chặt lấy mà run lên vì đau, mảnh thủy tinh từ tay cô rơi xuống. Lòng bàn tay của Triêu Nhan vì nắm chặt lấy mảnh vỡ mà rỉ máu. Mùi máu tanh nồng rất nhanh đã khiến Phạm Lạc Già chú ý:
-Tay của cô, bị thương rồi?!
Những giọt máu từ chỗ miệng vết thương của Triêu Nhan từng giọt rơi xuống khóm hoa hồng trắng, nhuộm đỏ cả đóa hồng. Phạm Lạc Già nhìn thấy máu tươi, vẻ mặt không giấu được sự thèm khát, hắn liếm môi, đôi mắt nhanh chóng chuyển sang màu đỏ của huyết tộc, ánh mắt nhìn Triêu Nhan như một con thú đang thèm mồi. Phạm Lạc Già giữ chặt lấy người cô. Triêu Nhan thấy biểu hiện của hắn thì sững sờ, toát mồ hôi lạnh:
-Mùi máu tươi của cô, thực sự khiến tôi không cách nào kiềm chế... Như cách đã gọi tôi... Để tôi trong đêm nay, cũng biến cô thành quỷ hút máu...
/25
|