-Đừng!
Triêu Nhan hoảng sợ hét lên, nước mắt rơi lã chã, cô quờ tay với lấy một mảnh thủy tinh đâm vào người Lạc Già nhưng rất nhanh chóng, tay Triêu Nhan đã bị hắn ta giữ chặt lấy, ánh mắt cô nhìn hắn hiện lên tia căm ghét. Phạm Lạc Già cúi sát xuống gương mặt Triêu Nhan, mỉm cười trào phúng:
-Thà chết, cũng không muốn nhận sự ban ơn của tôi sao?
Triêu Nhan không đáp lại, cô quay mặt đi, né tránh ánh mắt của hắn
Phạm Lạc Già nhắm mắt lại, thở dài, hắn buông cô ra, đứng dậy, ánh mắt của kẻ bề trên lạnh lùng nhìn xuống Triêu Nhan lúc này toàn thân rã rời bất lực, nói:
-Bỏ đi, tôi sẽ cho cô thêm chút thời gian... Nhưng mà, sự nhẫn nại của tôi là có hạn...
Bên trong lâu đài, một thân ảnh cao lớn đứng trước khung cửa sổ, trên tay hắn cầm một ly rượu vang đỏ. Ánh trăng chiếu lên người hắn vô tình tạo ra một sự cô độc đến ảm đạm. Một lúc sau, ngoài cửa xuất hiện một hầu gái có vẻ thân cận với hắn ta, điệu bộ khép nép, cô ta nói:
-Chủ nhân, nếu như bây giờ ngài... thật sự cần máu tươi, tôi có thể...
Phạm Lạc Già không quay đầu lại, không để cho cô ta nói hết câu, hắn quát lớn:
-Ra ngoài!
-Vâng!
Nữ hầu kia cúi đầu lui ra ngoài.
Học viên Khải Luân – Phòng học lớp A.
Trên bục giảng, giáo viên đang giảng bài, Nguyệt Kiến ngồi ở bàn cuối cùng, tuy mắt vẫn hướng lên trên bảng nhưng tâm trạng cô lúc này đã trôi dạt đi về phương nào.
“Kể từ cái ngày theo dõi cậu ấy đã được một tuần rồi. Trường học cũng đã trở về như bình thường. Nhìn cậu ấy, cũng không cảm thấy đáng sợ như vậy nữa...”
Trời đã về đêm, Nguyệt Kiến lúc này đang trên đường tới thư viện tự học. Cô đột nhiên bắt gặp cậu bạn cùng bàn trên vai đang khoác một chiếc túi lớn trông rất khả nghi rẽ vào lối đi phía sau trường, Nguyệt Kiến giật mình, cô nấp sau một gốc cây quan sát:
“Là cậu ấy? Trong tay vẫn đem theo một cái túi kì lạ. Quẹo vào con đường nhỏ đó, là hướng đi đến giả sơn?! Lẽ nào bên trong túi là mèo? Thật là nhịn không được muốn đi nhìn xem.”
Cậu bạn kia khoác chiếc túi lớn đi vào lối đi rải đầy đá, con đường đó dẫn tới một hồ nước. Đến nơi, cậu ta đặt chiếc túi xuống bên cạnh hồ, nhẹ nhàng kéo khóa túi. Một chú mèo bộ lông trắng đen trông rất dễ thương thò ra, ngẩng đầu lên nhìn cậu bạn kia khẽ kêu lên một tiếng:
“Meow!”
Nguyệt Kiến lúc này đang nấp trong bụi cây gần đó âm thầm quan sát. Thoáng thấy mèo nhỏ bên cạnh cậu ta, Nguyệt Kiến không khỏi cảm thấy bất ngờ: “Thật sự là mèo!”
Cậu ta ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mịn của con mèo nhỏ. Con mèo thấy vậy cũng cọ cọ thân mình vào tay cậu bạn làm nũng. Cậu ta mang thức ăn cho mèo rải ra khăn, vuốt ve mèo nhỏ, giọng điệu có chút tiếc nuối:
-Ta không thể mang ngươi về nuôi, chỉ có thể đưa ngươi về chỗ cũ. Cuối cùng, mau ăn thức ăn ngươi thích đi!
Gương mặt cậu bạn khi nhìn chú mèo ăn ngon lành thì khẽ mỉm cười. Nhìn thấy cảnh đó, Nguyệt Kiến cảm thán, cô thầm nghĩ: “Cậu ấy lại tốt bụng như vậy...”
Không may, Nguyệt Kiến bất cẩn trượt chân té ngã, lăn ra khỏi bụi cây. Cậu bạn cùng bàn thình lình xuất hiện trước mặt Nguyệt Kiến làm cô không khỏi giật mình, vô thức kêu lên một tiếng. Cô gái lúc này thầm nghĩ mình bị lộ tẩy, lần này thế là tiêu rồi thì không khỏi hoảng sợ trong lòng. Thế nhưng trái với những gì cô nghĩ, cậu bạn chỉ cúi người xuống nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:
-Cậu không sao chứ?!
-Tôi... không sao! Tôi tôi tôi... chỉ là... vô tình đi qua... Chứ không phải đến để... theo dõi cậu!
Nguyệt Kiến thấy cậu bạn bước lại gần thì rất hoảng hốt. Vốn bản tính thật thà chưa bao giờ biết nói dối, Nguyệt Kiến khua tay múa chân loạn xạ cả lên giải thích cho cậu ta, mặc dù chưa đánh đã khai, giọng điệu vô cùng bối rối. Thế nhưng cậu bạn kia cũng không để ý đến lời nói của Nguyệt Kiến nữa mà quay người lại bước về phía con mèo nhỏ khiến cô ngơ ngác không thôi.
Cậu bạn ngồi thụp xuống trước mặt con mèo, khoanh hai tay để lên đầu gối, khẽ mỉm cười:
-Nhanh như vậy đã ăn hết rồi?!
Cậu bạn vuốt ve cái đầu của mèo nhỏ, thấy cái đĩa thức ăn đã trống trơn vẻ mặt rất hài lòng, thì thầm với nó thêm vài câu nữa, cậu bạn đứng dậy, giọng điệu tiếc nuối:
-Ta cũng phải đi rồi...
Mèo nhỏ dường như hiểu được những lời cậu bạn nói, nó đứng dưới chân cậu ta cứ liên tục kêu lên “Meow meow” như rất muốn cậu ta ở lại. Cậu bạn lại ngồi xuống đưa tay ra để cho mèo nhỏ cọ cọ vào tay mình. Nhìn cảnh đó, ánh mắt Nguyệt Kiến ánh lên tia thương cảm, cô đứng ngay bên cạnh cậu bạn khẽ cười nhẹ:
-Nó hình như... không nỡ xa cậu.
-Phải, Tiểu Hắc đã coi tôi là chủ nhân rồi... Đáng tiếc, tôi không ở trường, chỗ tôi ở... không thể nuôi mèo.
Cậu bạn vẫn quấn lấy con mèo nhỏ, nhìn cậu ấy như vậy cũng có thể thấy được cậu ta cũng vô cùng tiếc nuối khi phải rời xa nó như thế nào.
-Nếu không, để tôi nuôi giúp cậu đi!
Nguyệt Kiến bất ngờ đưa ra lời đề nghị như vậy khiến cậu bạn có chút ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô.
-Tuy rằng ký túc xá không cho phép nuôi thú cưng. Nhưng tôi ở trong phòng đơn, chắc là sẽ không bị phát hiện đâu.
Nghe Nguyệt Kiến nói vậy, trên gương mặt cậu bạn thoáng hiện lên một tia cảm kích, ôm Tiểu Hắc đến trước mặt Nguyệt Kiến giao nó cho cô:
-Nếu có thể như vậy... Tiểu Hắc nhờ hết vào cậu!
-Uhm! Để mình thử xem...
Nguyệt Kiến từ chỗ hồ nước cạnh hòn giả sơn trở về ký túc xá, trên tay ôm một chiếc thùng giấy. Từ ký túc xá về phòng mình, Nguyệt Kiến cứ luôn miệng nói thầm một mình: ” Không được bị phát hiện...”
Binh...
Vì Nguyệt Kiến cứ mải miết cứ cúi gằm mặt xuống mà đi nên không nhìn đường, va phải người đang đi hướng ngược lại. Ma xui quỷ khiến thế nào mà người đó không ai khác lại chính là lớp phó kỷ luật Vũ Sa. Vốn đã không ưa gì Nguyệt Kiến, đã vậy lại bị cô va vào người, Vũ Sa rất bực bội, cô ta quay người lại, gắt lên với cô:
-Hừ! Đi đường không có mắt sao!
-Xin... xin lỗi!
Nguyệt Kiến bối rối, vội vàng xin lỗi cô ta rồi cầm chiếc thùng giấy nhanh chóng chạy về phòng mình. Vừa rồi Vũ Sa có để ý thấy chiếc thùng giấy trên tay Nguyệt Kiến, điều này khiến cô ta không khỏi nghi ngờ: “Làm gì mà mờ ám như vậy?!”
Nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, bước vào phòng, Nguyệt Kiến thở phào một hơi như vừa trút được gánh nặng: “ Phù... Bình an về đến nơi rồi!”. Cô khẽ đặt chiếc thùng giấy xuống đất, mở thùng ra, nhẹ nhàng gọi:
-Tiểu Hắc, mau ra đi!
Từ bên trong chiếc thùng, một chú mèo nhỏ bộ lông đen trắng mịn chui ra, kêu lên một tiếng “Meow”...
Ngày hôm sau...
“Từ sau tối qua, quan hệ của bọn mình dường như đã có một chút thay đổi. Tuy rằng bộ dạng cậu ấy vẫn như trước, nhưng mình đã không còn sợ cậu ấy nữa, thậm chí có nhiều thêm phần cảm giác thân thuộc và thân thiết...”. Tuy mọi thứ vẫn diễn ra bình thường nhưng Nguyệt Kiến vẫn cảm thấy một vài chuyện có chút thay đổi:
-Tiếp theo, tôi sẽ gọi tên bất kỳ, tìm một bạn học sinh trả lời câu hỏi của tôi...
Đột nhiên, giáo viên bất ngờ lôi ra danh sách lớp rồi gọi bất kỳ một học sinh trong lớp trả lời bài, thầy bắt đầu dò tên:
-Mẫn Tinh Nham! Ai là Mẫn Tinh Nham?
Phía dưới bắt đầu xôn xao
-Ai vậy? Tại sao chưa từng nghe qua cái tên này?
-Cậu quên à? Chính là tên của cậu nam sinh xấu xí ngồi phía sau đó!
Lập tức, tất cả đám học viên trong lớp đều quay đầu lại nhìn xuống bàn chỗ Nguyệt Kiến và cậu bạn ngủ gật tên Mẫn Tinh Nham kia. Thấy tất cả mọi người đều quay xuống nhìn bàn mình, Nguyệt Kiến lúc này mới tự hỏi: “ Mọi người đều đang nhìn cậu ấy! Thật sự là tên cậu ấy sao?!”
Nghĩ vậy, Nguyệt Kiến liền huých cùi chỏ vào tay cậu ta, nhắc nhở:
-Nè! Mau dậy đi! Thầy đang gọi cậu trả lời câu hỏi đó!
Đến lúc này, Mẫn Tinh Nham vẫn còn đang ngái ngủ, cậu ngồi dậy, gãi gãi đầu, từ từ đứng lên, đáp lại lời thầy:
-Em đây!
Giáo viên trên bục giảng lúc này cảm thấy khá bực mình với thái độ của cậu ta, nhưng vẫn nhẹ nhàng chỉ vào bài toán trên bảng, nhắc lại yêu cầu:
-Mời em nói kết quả của bài toán này!
Nguyệt Kiến nghe vậy trong đầu cũng rất lo lắng cho Mẫn Tinh Nham bởi suốt từ đầu buổi tới giờ, cậu ta chỉ ngủ gật, không nghe giáo viên giảng bài. Nghĩ vậy, Nguyệt Kiến có chút không đành lòng: “Chết rồi! Hay là giúp cậu ấy một chút?!”
Nguyệt Kiến nhanh chóng xé một tờ giấy nháp, viết nguệch ngoạc dòng đáp án rồi đẩy sang bên phía cậu ta, cô nhìn cậu bạn, ánh mắt như ra hiệu. Thế nhưng Mẫn Tinh Nham cũng không thèm nhìn đến, dường như bỏ qua cô, nhìn lên bảng, nhanh chóng trả lời:
-Kết quả của bài này là... 2x-y!
Nguyệt Kiến nghe vậy thì rất bất ngờ, cô nhìn cậu ta, trong đầu thầm cảm thán: “A! Cậu ấy rõ ràng không nghe giảng, làm sao lại tính ra được?!”
Triêu Nhan hoảng sợ hét lên, nước mắt rơi lã chã, cô quờ tay với lấy một mảnh thủy tinh đâm vào người Lạc Già nhưng rất nhanh chóng, tay Triêu Nhan đã bị hắn ta giữ chặt lấy, ánh mắt cô nhìn hắn hiện lên tia căm ghét. Phạm Lạc Già cúi sát xuống gương mặt Triêu Nhan, mỉm cười trào phúng:
-Thà chết, cũng không muốn nhận sự ban ơn của tôi sao?
Triêu Nhan không đáp lại, cô quay mặt đi, né tránh ánh mắt của hắn
Phạm Lạc Già nhắm mắt lại, thở dài, hắn buông cô ra, đứng dậy, ánh mắt của kẻ bề trên lạnh lùng nhìn xuống Triêu Nhan lúc này toàn thân rã rời bất lực, nói:
-Bỏ đi, tôi sẽ cho cô thêm chút thời gian... Nhưng mà, sự nhẫn nại của tôi là có hạn...
Bên trong lâu đài, một thân ảnh cao lớn đứng trước khung cửa sổ, trên tay hắn cầm một ly rượu vang đỏ. Ánh trăng chiếu lên người hắn vô tình tạo ra một sự cô độc đến ảm đạm. Một lúc sau, ngoài cửa xuất hiện một hầu gái có vẻ thân cận với hắn ta, điệu bộ khép nép, cô ta nói:
-Chủ nhân, nếu như bây giờ ngài... thật sự cần máu tươi, tôi có thể...
Phạm Lạc Già không quay đầu lại, không để cho cô ta nói hết câu, hắn quát lớn:
-Ra ngoài!
-Vâng!
Nữ hầu kia cúi đầu lui ra ngoài.
Học viên Khải Luân – Phòng học lớp A.
Trên bục giảng, giáo viên đang giảng bài, Nguyệt Kiến ngồi ở bàn cuối cùng, tuy mắt vẫn hướng lên trên bảng nhưng tâm trạng cô lúc này đã trôi dạt đi về phương nào.
“Kể từ cái ngày theo dõi cậu ấy đã được một tuần rồi. Trường học cũng đã trở về như bình thường. Nhìn cậu ấy, cũng không cảm thấy đáng sợ như vậy nữa...”
Trời đã về đêm, Nguyệt Kiến lúc này đang trên đường tới thư viện tự học. Cô đột nhiên bắt gặp cậu bạn cùng bàn trên vai đang khoác một chiếc túi lớn trông rất khả nghi rẽ vào lối đi phía sau trường, Nguyệt Kiến giật mình, cô nấp sau một gốc cây quan sát:
“Là cậu ấy? Trong tay vẫn đem theo một cái túi kì lạ. Quẹo vào con đường nhỏ đó, là hướng đi đến giả sơn?! Lẽ nào bên trong túi là mèo? Thật là nhịn không được muốn đi nhìn xem.”
Cậu bạn kia khoác chiếc túi lớn đi vào lối đi rải đầy đá, con đường đó dẫn tới một hồ nước. Đến nơi, cậu ta đặt chiếc túi xuống bên cạnh hồ, nhẹ nhàng kéo khóa túi. Một chú mèo bộ lông trắng đen trông rất dễ thương thò ra, ngẩng đầu lên nhìn cậu bạn kia khẽ kêu lên một tiếng:
“Meow!”
Nguyệt Kiến lúc này đang nấp trong bụi cây gần đó âm thầm quan sát. Thoáng thấy mèo nhỏ bên cạnh cậu ta, Nguyệt Kiến không khỏi cảm thấy bất ngờ: “Thật sự là mèo!”
Cậu ta ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mịn của con mèo nhỏ. Con mèo thấy vậy cũng cọ cọ thân mình vào tay cậu bạn làm nũng. Cậu ta mang thức ăn cho mèo rải ra khăn, vuốt ve mèo nhỏ, giọng điệu có chút tiếc nuối:
-Ta không thể mang ngươi về nuôi, chỉ có thể đưa ngươi về chỗ cũ. Cuối cùng, mau ăn thức ăn ngươi thích đi!
Gương mặt cậu bạn khi nhìn chú mèo ăn ngon lành thì khẽ mỉm cười. Nhìn thấy cảnh đó, Nguyệt Kiến cảm thán, cô thầm nghĩ: “Cậu ấy lại tốt bụng như vậy...”
Không may, Nguyệt Kiến bất cẩn trượt chân té ngã, lăn ra khỏi bụi cây. Cậu bạn cùng bàn thình lình xuất hiện trước mặt Nguyệt Kiến làm cô không khỏi giật mình, vô thức kêu lên một tiếng. Cô gái lúc này thầm nghĩ mình bị lộ tẩy, lần này thế là tiêu rồi thì không khỏi hoảng sợ trong lòng. Thế nhưng trái với những gì cô nghĩ, cậu bạn chỉ cúi người xuống nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:
-Cậu không sao chứ?!
-Tôi... không sao! Tôi tôi tôi... chỉ là... vô tình đi qua... Chứ không phải đến để... theo dõi cậu!
Nguyệt Kiến thấy cậu bạn bước lại gần thì rất hoảng hốt. Vốn bản tính thật thà chưa bao giờ biết nói dối, Nguyệt Kiến khua tay múa chân loạn xạ cả lên giải thích cho cậu ta, mặc dù chưa đánh đã khai, giọng điệu vô cùng bối rối. Thế nhưng cậu bạn kia cũng không để ý đến lời nói của Nguyệt Kiến nữa mà quay người lại bước về phía con mèo nhỏ khiến cô ngơ ngác không thôi.
Cậu bạn ngồi thụp xuống trước mặt con mèo, khoanh hai tay để lên đầu gối, khẽ mỉm cười:
-Nhanh như vậy đã ăn hết rồi?!
Cậu bạn vuốt ve cái đầu của mèo nhỏ, thấy cái đĩa thức ăn đã trống trơn vẻ mặt rất hài lòng, thì thầm với nó thêm vài câu nữa, cậu bạn đứng dậy, giọng điệu tiếc nuối:
-Ta cũng phải đi rồi...
Mèo nhỏ dường như hiểu được những lời cậu bạn nói, nó đứng dưới chân cậu ta cứ liên tục kêu lên “Meow meow” như rất muốn cậu ta ở lại. Cậu bạn lại ngồi xuống đưa tay ra để cho mèo nhỏ cọ cọ vào tay mình. Nhìn cảnh đó, ánh mắt Nguyệt Kiến ánh lên tia thương cảm, cô đứng ngay bên cạnh cậu bạn khẽ cười nhẹ:
-Nó hình như... không nỡ xa cậu.
-Phải, Tiểu Hắc đã coi tôi là chủ nhân rồi... Đáng tiếc, tôi không ở trường, chỗ tôi ở... không thể nuôi mèo.
Cậu bạn vẫn quấn lấy con mèo nhỏ, nhìn cậu ấy như vậy cũng có thể thấy được cậu ta cũng vô cùng tiếc nuối khi phải rời xa nó như thế nào.
-Nếu không, để tôi nuôi giúp cậu đi!
Nguyệt Kiến bất ngờ đưa ra lời đề nghị như vậy khiến cậu bạn có chút ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô.
-Tuy rằng ký túc xá không cho phép nuôi thú cưng. Nhưng tôi ở trong phòng đơn, chắc là sẽ không bị phát hiện đâu.
Nghe Nguyệt Kiến nói vậy, trên gương mặt cậu bạn thoáng hiện lên một tia cảm kích, ôm Tiểu Hắc đến trước mặt Nguyệt Kiến giao nó cho cô:
-Nếu có thể như vậy... Tiểu Hắc nhờ hết vào cậu!
-Uhm! Để mình thử xem...
Nguyệt Kiến từ chỗ hồ nước cạnh hòn giả sơn trở về ký túc xá, trên tay ôm một chiếc thùng giấy. Từ ký túc xá về phòng mình, Nguyệt Kiến cứ luôn miệng nói thầm một mình: ” Không được bị phát hiện...”
Binh...
Vì Nguyệt Kiến cứ mải miết cứ cúi gằm mặt xuống mà đi nên không nhìn đường, va phải người đang đi hướng ngược lại. Ma xui quỷ khiến thế nào mà người đó không ai khác lại chính là lớp phó kỷ luật Vũ Sa. Vốn đã không ưa gì Nguyệt Kiến, đã vậy lại bị cô va vào người, Vũ Sa rất bực bội, cô ta quay người lại, gắt lên với cô:
-Hừ! Đi đường không có mắt sao!
-Xin... xin lỗi!
Nguyệt Kiến bối rối, vội vàng xin lỗi cô ta rồi cầm chiếc thùng giấy nhanh chóng chạy về phòng mình. Vừa rồi Vũ Sa có để ý thấy chiếc thùng giấy trên tay Nguyệt Kiến, điều này khiến cô ta không khỏi nghi ngờ: “Làm gì mà mờ ám như vậy?!”
Nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, bước vào phòng, Nguyệt Kiến thở phào một hơi như vừa trút được gánh nặng: “ Phù... Bình an về đến nơi rồi!”. Cô khẽ đặt chiếc thùng giấy xuống đất, mở thùng ra, nhẹ nhàng gọi:
-Tiểu Hắc, mau ra đi!
Từ bên trong chiếc thùng, một chú mèo nhỏ bộ lông đen trắng mịn chui ra, kêu lên một tiếng “Meow”...
Ngày hôm sau...
“Từ sau tối qua, quan hệ của bọn mình dường như đã có một chút thay đổi. Tuy rằng bộ dạng cậu ấy vẫn như trước, nhưng mình đã không còn sợ cậu ấy nữa, thậm chí có nhiều thêm phần cảm giác thân thuộc và thân thiết...”. Tuy mọi thứ vẫn diễn ra bình thường nhưng Nguyệt Kiến vẫn cảm thấy một vài chuyện có chút thay đổi:
-Tiếp theo, tôi sẽ gọi tên bất kỳ, tìm một bạn học sinh trả lời câu hỏi của tôi...
Đột nhiên, giáo viên bất ngờ lôi ra danh sách lớp rồi gọi bất kỳ một học sinh trong lớp trả lời bài, thầy bắt đầu dò tên:
-Mẫn Tinh Nham! Ai là Mẫn Tinh Nham?
Phía dưới bắt đầu xôn xao
-Ai vậy? Tại sao chưa từng nghe qua cái tên này?
-Cậu quên à? Chính là tên của cậu nam sinh xấu xí ngồi phía sau đó!
Lập tức, tất cả đám học viên trong lớp đều quay đầu lại nhìn xuống bàn chỗ Nguyệt Kiến và cậu bạn ngủ gật tên Mẫn Tinh Nham kia. Thấy tất cả mọi người đều quay xuống nhìn bàn mình, Nguyệt Kiến lúc này mới tự hỏi: “ Mọi người đều đang nhìn cậu ấy! Thật sự là tên cậu ấy sao?!”
Nghĩ vậy, Nguyệt Kiến liền huých cùi chỏ vào tay cậu ta, nhắc nhở:
-Nè! Mau dậy đi! Thầy đang gọi cậu trả lời câu hỏi đó!
Đến lúc này, Mẫn Tinh Nham vẫn còn đang ngái ngủ, cậu ngồi dậy, gãi gãi đầu, từ từ đứng lên, đáp lại lời thầy:
-Em đây!
Giáo viên trên bục giảng lúc này cảm thấy khá bực mình với thái độ của cậu ta, nhưng vẫn nhẹ nhàng chỉ vào bài toán trên bảng, nhắc lại yêu cầu:
-Mời em nói kết quả của bài toán này!
Nguyệt Kiến nghe vậy trong đầu cũng rất lo lắng cho Mẫn Tinh Nham bởi suốt từ đầu buổi tới giờ, cậu ta chỉ ngủ gật, không nghe giáo viên giảng bài. Nghĩ vậy, Nguyệt Kiến có chút không đành lòng: “Chết rồi! Hay là giúp cậu ấy một chút?!”
Nguyệt Kiến nhanh chóng xé một tờ giấy nháp, viết nguệch ngoạc dòng đáp án rồi đẩy sang bên phía cậu ta, cô nhìn cậu bạn, ánh mắt như ra hiệu. Thế nhưng Mẫn Tinh Nham cũng không thèm nhìn đến, dường như bỏ qua cô, nhìn lên bảng, nhanh chóng trả lời:
-Kết quả của bài này là... 2x-y!
Nguyệt Kiến nghe vậy thì rất bất ngờ, cô nhìn cậu ta, trong đầu thầm cảm thán: “A! Cậu ấy rõ ràng không nghe giảng, làm sao lại tính ra được?!”
/25
|