Trinh Nhi cầm chặt lấy sợi trường tiên của Lý Đào, giật mạnh một cái, tay cầm vuột khỏi tay Lý Đào, rơi xuống đất. Trên gương mặt Trinh Nhi vẫn giữ nguyên nụ cười nửa miệng, thanh âm lạnh lẽo chết chóc của cô ta vang lên:
-Tôi nói rồi, các người đều phải chết...
Nói rồi, cô ta đột nhiên lấy đà nhảy bật lên cao, hướng hai người Nguyệt Kiến mà xông tới:
-Vậy thì xem các ngươi ai chết trước!
Vút!
-Nguyệt Kiến! Tránh ra!
Một vết cào ngọt sắc hướng về phía hai người, Lý Đào nhanh chóng ẩn Nguyệt Kiến ra sau lưng mình che chắn, cả người đỡ lấy cú tấn công của Trinh Nhi, cô kéo tay Nguyệt Kiến quay đầu chạy.
-Chạy mau!
Khóe miệng Trinh Nhi bỗng giương lên, cô ta liếm môi, khẽ hừ lạnh một tiếng. Thân ảnh Trinh Nhi đột nhiên nhảy bật lên, lộn một vòng trên không trung, rất nhanh chóng đã đứng chắn trước mặt hai người. Thấy vậy, Lý Đào giơ tay chặn Nguyệt Kiến lại, để cô đứng sau mình.
-Các người chạy không thoát đâu!
Bắt gặp hành động đó của Lý Đào, Trinh Nhi liếc nhìn cô, mỉm cười ma mị:
-Lý Đào, nếu cậu đã muốn bảo vệ người khác đến vậy, thì để cậu chết trước đi!
Nói rồi, Trinh Nhi rất nhanh lao vút đến tấn công Lý Đào khiến cô không kịp trở tay:
-Lý Đào! Đừng mà!
Nguyệt Kiến kêu lên thất thanh, cô lao lên, đột nhiên ấn kí Mê Nguyệt Dẫn ở xương quai xanh của Nguyệt Kiến bỗng phát sáng. Nguyệt Kiến sững sờ, cô cứ vậy lao về phía Trinh Nhi, nắm chặt lấy cổ tay cô ta, bất ngờ hất lên bằng một lực rất mạnh.
-Nguyệt Kiến! Cậu…?!
Bị túm chặt, Trinh Nhi vẻ mặt khó chịu, mày nhăn lại, cô ta gầm lên:
-Buông ra!
-Không!
Nguyệt Kiến có chút run rẩy, cô nhắm chặt mắt, thế nhưng tay vẫn cố chấp túm chặt lấy cổ tay Trinh Nhi không buông.
Pằng!
Từ phía sau bất ngờ vang lên tiếng súng nổ, Trinh Nhi bị một phát đạn bắn xuyên qua bụng, thân ảnh cô ta ngã phịch xuống đất, khóe môi rớm máu, cô ta đau đớn rên lên, móng tay dài của cô ta mài xuống đất vang lên tiếng sắc gai người.
Pằng!
Tiếng súng lại một lần nữa vang lên, viên đạn hướng phía Trinh Nhi bay tới, đâm xuyên qua tim, nhanh chóng kết liễu cô ta. Nguyệt Kiến cùng Lý Đào lúc này mới quay lại nhìn, tiếng súng vừa rồi là của Hiên Trì, đi cùng cậu ta bên cạnh là Tuyết Tiêu. Vẻ mặt cậu ta băng lãnh không chút cảm xúc nhìn cái xác đã bất động của Trinh Nhi. Sau khi xác định cô ta đã chết, Hiên Trì mới thu lại khẩu súng, quay qua đám hai người Nguyệt Kiến, thái độ trở lại bình thường, nhẹ giọng:
-Xin lỗi, bọn anh đã đến muộn.
-Thì ra thân phận che giấu của mọi người cũng là thợ săn quỷ hút máu?!
Lý Đào sau khi chứng kiến hành động của hai người họ, muốn xác định rõ ràng sự thật.
-Uhm! Đáng tiếc, đội của chúng tôi đã tạm thời sơ tán rồi!
-Tôi là thành viên của đội Ngân Sắc Thệ Ngôn, Lý Đào, rất vui được quen biết mọi người!
Lý Đào mỉm cười thân thiện, đưa tay ra trước, tự mình giới thiệu.
-Nếu không có sự việc hôm nay, có lẽ chúng ta vẫn chưa biết thân phận của đối phương!
Lẫm Hiên Trì cũng mỉm cười bắt tay cùng cô, cậu tiếp lời:
-Nhưng mà, đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi chỗ này!
Ánh mắt Hiên Trì khẽ lướt qua xác Trinh Nhi, nói:
-Cứ để xác cô ta ở đây, sau khi cảnh sát đến, theo dấu hiệu biến dạng của cô ta, sẽ phán đoán được cô ta là hung thủ của sự việc lúc trước. Mà thân phận thật sự của chúng ta… Không thể để người khác phát hiện!
….…………………………
Quán cà phê đêm…
Ở một bàn hai dãy ghế ngồi đối diện nhau, có bốn người đang ngồi, trên bàn là bốn tách cà phê nghi ngút khói, vẻ mặt của ai nấy đều trông rất căng thẳng.
- Tuy rằng chúng ta không thể cả đời đều không bị tổn thương, nhưng chúng ta có thể nỗ lực hết sức để không gây tổn thương cho người khác. Đây là những lời Trinh Nhi từng nói… Trước đêm nay, tôi bất luận thế nào cũng không tin Trinh Nhi sẽ…
Nguyệt Kiến hai tay bưng tách cà phê, trong ánh mắt ánh lên tia ảm đạm, cô không thể ngờ được Trinh Nhi lại có thể hành động như vậy. Nguyệt Kiến lên tiếng cũng là để tự nói cho bản thân.
- Trinh Nhi cậu ấy… trước đây không phải như vậy đâu! Cậu ấy là một cô gái tốt, câu nói đó có lẽ là xuất phát từ tấm lòng thật sự của cậu ấy.
Nghe những lời nói mang sắc thái u ám như vậy của Nguyệt Kiến, Lý Đào vội ngắt lời, giải thích cho cô. Nguyệt Kiến nghe vậy thì nhắm chặt mắt, lắc đầu cố xua đi những suy nghĩ không hay về Trinh Nhi trong đầu mình.
- Mọi người đã từng nghe nói đến… “Cừu non tế máu” chưa?
Giọng Lý Đào đột nhiên trầm xuống.
- Ý cậu là, có người muốn vì sự phục sinh của Ma Vương, mà chuẩn bị “Cừu non tế máu”?!
Lẫm Hiên Trì nghe vậy, rất nhanh cũng đáp lại.
- Rất có khả năng… Ma Vương đã phục sinh, nhưng thực lực của hắn vẫn chưa hồi phục. Hắn là vì bản thân mà chuẩn bị “Cừu non tế máu”…
Ba người còn lại vẻ mặt lại càng trở nên nghiêm trọng, Lý Đào ánh mắt nhìn xuống tách cà phê, giọng nói trở nên âm trầm:
- Trinh Nhi cũng là một trong số “Cừu non tế máu”. Đây là xích sắt tà ác. Cậu ấy bị Ma Vương lựa chọn, sau khi bị cắn thì mất hết tính người hoặc nhân cách phân liệt, rồi điên cuồng hút máu, giết người, nhanh chóng nâng cao năng lực. Đợi đến ngày dùng xong rồi, Ma Vương sẽ không do dự mà giết chết cậu ấy, hút sạch máu tươi, hoặc là sẽ thưởng dụng trái tim cậu ấy. Dùng năng lực tích lũy của cậu ấy cung cấp cho bản thân hắn. Cừu non tế máu càng nhiều, thực lực của Ma Vương hồi phục càng nhanh. Vì thế, rất nhanh sẽ có người thứ 2, thứ 3. Người được chọn làm “Cừu non tế máu” có thể ẩn náu bên cạnh chúng ta.
Tất cả mọi người lại cùng rơi vào khoảng không im lặng. Thật lâu sau, Lý Đào mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
- Đúng rồi Nguyệt Kiến, thật không ngờ lúc đó cậu lại có thể giữ chặt Trinh Nhi, lẽ nào cậu…
- Tôi…
- Trong cơ thể của em đã tiêm Mê Nguyệt Dẫn, phải không?
Lẫm Hiên Trì khẽ mỉm cười, nói thay Nguyệt Kiến.
- Vâng!
Lý Đào nghe Nguyệt Kiến xác nhận thì có chút ngạc nhiên, quay qua phía cô. Nguyệt Kiến nhấp môt ngụm cà phê, tiếp lời:
- Đây là bí mật bố đã nói với em, thực ra trước đó em cũng không biết. Bố nói, Mê Nguyệt Dẫn của Tịch Nhan thực ra là tiêm vào cơ thể em.
- Thì ra là vậy.
- Bí mật của em, đã nói với mọi người rồi…
Giọng Nguyệt Kiến chợt ngừng lại:
-Về sau, mọi người có thể cho em theo không?
- Tất nhiên là được, sau này có chuyện gì không hiểu cứ đến tìm anh, anh sẽ đích thân dạy em!
Lẫm Hiên Trì nhìn Nguyệt Kiến, mỉm cười trả lời, rồi quay qua hai người còn lại, nói:
-Hôm nay chúng ta đã nói ra hết bí mật, từ nay về sau mọi người sẽ là đồng sự cùng nhau chiến đấu để chúng ta cùng nhau nỗ lực, tìm ra hết nguồn “Cừu non tế máu”…
….……………………………….
Tí tách…
Trong phòng tắm, kí túc xá nữ, thân ảnh một người con gái từ trong bồn tắm bước ra, nước từ trên người cô từng giọt nhỏ xuống sàn. Nhẹ nhàng với tay lấy chiếc khăn tắm đã được gấp gọn gàng đặt trên bồn rửa mặt lau tóc, từ trong tấm gương phản chiếu lại hình ảnh cô gái ấy. Cô gái trong gương một bên mắt đã bị quấn băng, bên còn lại là con mắt to tròn màu xanh sâu thẳm rất đẹp. Nguyệt Kiến nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương, lại vô thức chạm tay lên ấn kí Mê Nguyệt Dẫn lúc này đã bị giải phóng ở xương quai xanh: “Đây là dấu vết của Mê Nguyệt Dẫn?! Tuy rằng hoa trong cơ thể đã nở, nhưng mà vẫn cảm thấy… không cách nào vận dụng được sức mạnh của bản thân”
Bàn tay Nguyệt Kiến khẽ đưa lên, nhẹ nhàng tháo lớp băng ra. Trong gương lần này hiện lên vẫn là hình ảnh cô gái ấy nhưng là không đeo băng vô cùng xinh đẹp với khuôn mặt đã lành lặn hoàn toàn: “Gương mặt cũng đã hồi phục nhiều rồi. Nhưng nếu không quấn băng ra ngoài, các bạn và mình đều không thể quen được”
Nghĩ vậy, Nguyệt Kiến lại lấy lớp băng gạc mới băng lại mắt.
Cùng lúc đó, ở căn nhà hoang…
Ánh trăng sáng vằng vặc len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu sáng một thân ảnh cao lớn đang đứng quay lưng về phía cửa sổ, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng nhìn cái xác lúc này máu đã khô nằm sõng soài trên nền đất lạnh của Trinh Nhi.
Người đó… là lớp trưởng!
-Tôi nói rồi, các người đều phải chết...
Nói rồi, cô ta đột nhiên lấy đà nhảy bật lên cao, hướng hai người Nguyệt Kiến mà xông tới:
-Vậy thì xem các ngươi ai chết trước!
Vút!
-Nguyệt Kiến! Tránh ra!
Một vết cào ngọt sắc hướng về phía hai người, Lý Đào nhanh chóng ẩn Nguyệt Kiến ra sau lưng mình che chắn, cả người đỡ lấy cú tấn công của Trinh Nhi, cô kéo tay Nguyệt Kiến quay đầu chạy.
-Chạy mau!
Khóe miệng Trinh Nhi bỗng giương lên, cô ta liếm môi, khẽ hừ lạnh một tiếng. Thân ảnh Trinh Nhi đột nhiên nhảy bật lên, lộn một vòng trên không trung, rất nhanh chóng đã đứng chắn trước mặt hai người. Thấy vậy, Lý Đào giơ tay chặn Nguyệt Kiến lại, để cô đứng sau mình.
-Các người chạy không thoát đâu!
Bắt gặp hành động đó của Lý Đào, Trinh Nhi liếc nhìn cô, mỉm cười ma mị:
-Lý Đào, nếu cậu đã muốn bảo vệ người khác đến vậy, thì để cậu chết trước đi!
Nói rồi, Trinh Nhi rất nhanh lao vút đến tấn công Lý Đào khiến cô không kịp trở tay:
-Lý Đào! Đừng mà!
Nguyệt Kiến kêu lên thất thanh, cô lao lên, đột nhiên ấn kí Mê Nguyệt Dẫn ở xương quai xanh của Nguyệt Kiến bỗng phát sáng. Nguyệt Kiến sững sờ, cô cứ vậy lao về phía Trinh Nhi, nắm chặt lấy cổ tay cô ta, bất ngờ hất lên bằng một lực rất mạnh.
-Nguyệt Kiến! Cậu…?!
Bị túm chặt, Trinh Nhi vẻ mặt khó chịu, mày nhăn lại, cô ta gầm lên:
-Buông ra!
-Không!
Nguyệt Kiến có chút run rẩy, cô nhắm chặt mắt, thế nhưng tay vẫn cố chấp túm chặt lấy cổ tay Trinh Nhi không buông.
Pằng!
Từ phía sau bất ngờ vang lên tiếng súng nổ, Trinh Nhi bị một phát đạn bắn xuyên qua bụng, thân ảnh cô ta ngã phịch xuống đất, khóe môi rớm máu, cô ta đau đớn rên lên, móng tay dài của cô ta mài xuống đất vang lên tiếng sắc gai người.
Pằng!
Tiếng súng lại một lần nữa vang lên, viên đạn hướng phía Trinh Nhi bay tới, đâm xuyên qua tim, nhanh chóng kết liễu cô ta. Nguyệt Kiến cùng Lý Đào lúc này mới quay lại nhìn, tiếng súng vừa rồi là của Hiên Trì, đi cùng cậu ta bên cạnh là Tuyết Tiêu. Vẻ mặt cậu ta băng lãnh không chút cảm xúc nhìn cái xác đã bất động của Trinh Nhi. Sau khi xác định cô ta đã chết, Hiên Trì mới thu lại khẩu súng, quay qua đám hai người Nguyệt Kiến, thái độ trở lại bình thường, nhẹ giọng:
-Xin lỗi, bọn anh đã đến muộn.
-Thì ra thân phận che giấu của mọi người cũng là thợ săn quỷ hút máu?!
Lý Đào sau khi chứng kiến hành động của hai người họ, muốn xác định rõ ràng sự thật.
-Uhm! Đáng tiếc, đội của chúng tôi đã tạm thời sơ tán rồi!
-Tôi là thành viên của đội Ngân Sắc Thệ Ngôn, Lý Đào, rất vui được quen biết mọi người!
Lý Đào mỉm cười thân thiện, đưa tay ra trước, tự mình giới thiệu.
-Nếu không có sự việc hôm nay, có lẽ chúng ta vẫn chưa biết thân phận của đối phương!
Lẫm Hiên Trì cũng mỉm cười bắt tay cùng cô, cậu tiếp lời:
-Nhưng mà, đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi chỗ này!
Ánh mắt Hiên Trì khẽ lướt qua xác Trinh Nhi, nói:
-Cứ để xác cô ta ở đây, sau khi cảnh sát đến, theo dấu hiệu biến dạng của cô ta, sẽ phán đoán được cô ta là hung thủ của sự việc lúc trước. Mà thân phận thật sự của chúng ta… Không thể để người khác phát hiện!
….…………………………
Quán cà phê đêm…
Ở một bàn hai dãy ghế ngồi đối diện nhau, có bốn người đang ngồi, trên bàn là bốn tách cà phê nghi ngút khói, vẻ mặt của ai nấy đều trông rất căng thẳng.
- Tuy rằng chúng ta không thể cả đời đều không bị tổn thương, nhưng chúng ta có thể nỗ lực hết sức để không gây tổn thương cho người khác. Đây là những lời Trinh Nhi từng nói… Trước đêm nay, tôi bất luận thế nào cũng không tin Trinh Nhi sẽ…
Nguyệt Kiến hai tay bưng tách cà phê, trong ánh mắt ánh lên tia ảm đạm, cô không thể ngờ được Trinh Nhi lại có thể hành động như vậy. Nguyệt Kiến lên tiếng cũng là để tự nói cho bản thân.
- Trinh Nhi cậu ấy… trước đây không phải như vậy đâu! Cậu ấy là một cô gái tốt, câu nói đó có lẽ là xuất phát từ tấm lòng thật sự của cậu ấy.
Nghe những lời nói mang sắc thái u ám như vậy của Nguyệt Kiến, Lý Đào vội ngắt lời, giải thích cho cô. Nguyệt Kiến nghe vậy thì nhắm chặt mắt, lắc đầu cố xua đi những suy nghĩ không hay về Trinh Nhi trong đầu mình.
- Mọi người đã từng nghe nói đến… “Cừu non tế máu” chưa?
Giọng Lý Đào đột nhiên trầm xuống.
- Ý cậu là, có người muốn vì sự phục sinh của Ma Vương, mà chuẩn bị “Cừu non tế máu”?!
Lẫm Hiên Trì nghe vậy, rất nhanh cũng đáp lại.
- Rất có khả năng… Ma Vương đã phục sinh, nhưng thực lực của hắn vẫn chưa hồi phục. Hắn là vì bản thân mà chuẩn bị “Cừu non tế máu”…
Ba người còn lại vẻ mặt lại càng trở nên nghiêm trọng, Lý Đào ánh mắt nhìn xuống tách cà phê, giọng nói trở nên âm trầm:
- Trinh Nhi cũng là một trong số “Cừu non tế máu”. Đây là xích sắt tà ác. Cậu ấy bị Ma Vương lựa chọn, sau khi bị cắn thì mất hết tính người hoặc nhân cách phân liệt, rồi điên cuồng hút máu, giết người, nhanh chóng nâng cao năng lực. Đợi đến ngày dùng xong rồi, Ma Vương sẽ không do dự mà giết chết cậu ấy, hút sạch máu tươi, hoặc là sẽ thưởng dụng trái tim cậu ấy. Dùng năng lực tích lũy của cậu ấy cung cấp cho bản thân hắn. Cừu non tế máu càng nhiều, thực lực của Ma Vương hồi phục càng nhanh. Vì thế, rất nhanh sẽ có người thứ 2, thứ 3. Người được chọn làm “Cừu non tế máu” có thể ẩn náu bên cạnh chúng ta.
Tất cả mọi người lại cùng rơi vào khoảng không im lặng. Thật lâu sau, Lý Đào mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
- Đúng rồi Nguyệt Kiến, thật không ngờ lúc đó cậu lại có thể giữ chặt Trinh Nhi, lẽ nào cậu…
- Tôi…
- Trong cơ thể của em đã tiêm Mê Nguyệt Dẫn, phải không?
Lẫm Hiên Trì khẽ mỉm cười, nói thay Nguyệt Kiến.
- Vâng!
Lý Đào nghe Nguyệt Kiến xác nhận thì có chút ngạc nhiên, quay qua phía cô. Nguyệt Kiến nhấp môt ngụm cà phê, tiếp lời:
- Đây là bí mật bố đã nói với em, thực ra trước đó em cũng không biết. Bố nói, Mê Nguyệt Dẫn của Tịch Nhan thực ra là tiêm vào cơ thể em.
- Thì ra là vậy.
- Bí mật của em, đã nói với mọi người rồi…
Giọng Nguyệt Kiến chợt ngừng lại:
-Về sau, mọi người có thể cho em theo không?
- Tất nhiên là được, sau này có chuyện gì không hiểu cứ đến tìm anh, anh sẽ đích thân dạy em!
Lẫm Hiên Trì nhìn Nguyệt Kiến, mỉm cười trả lời, rồi quay qua hai người còn lại, nói:
-Hôm nay chúng ta đã nói ra hết bí mật, từ nay về sau mọi người sẽ là đồng sự cùng nhau chiến đấu để chúng ta cùng nhau nỗ lực, tìm ra hết nguồn “Cừu non tế máu”…
….……………………………….
Tí tách…
Trong phòng tắm, kí túc xá nữ, thân ảnh một người con gái từ trong bồn tắm bước ra, nước từ trên người cô từng giọt nhỏ xuống sàn. Nhẹ nhàng với tay lấy chiếc khăn tắm đã được gấp gọn gàng đặt trên bồn rửa mặt lau tóc, từ trong tấm gương phản chiếu lại hình ảnh cô gái ấy. Cô gái trong gương một bên mắt đã bị quấn băng, bên còn lại là con mắt to tròn màu xanh sâu thẳm rất đẹp. Nguyệt Kiến nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương, lại vô thức chạm tay lên ấn kí Mê Nguyệt Dẫn lúc này đã bị giải phóng ở xương quai xanh: “Đây là dấu vết của Mê Nguyệt Dẫn?! Tuy rằng hoa trong cơ thể đã nở, nhưng mà vẫn cảm thấy… không cách nào vận dụng được sức mạnh của bản thân”
Bàn tay Nguyệt Kiến khẽ đưa lên, nhẹ nhàng tháo lớp băng ra. Trong gương lần này hiện lên vẫn là hình ảnh cô gái ấy nhưng là không đeo băng vô cùng xinh đẹp với khuôn mặt đã lành lặn hoàn toàn: “Gương mặt cũng đã hồi phục nhiều rồi. Nhưng nếu không quấn băng ra ngoài, các bạn và mình đều không thể quen được”
Nghĩ vậy, Nguyệt Kiến lại lấy lớp băng gạc mới băng lại mắt.
Cùng lúc đó, ở căn nhà hoang…
Ánh trăng sáng vằng vặc len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu sáng một thân ảnh cao lớn đang đứng quay lưng về phía cửa sổ, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng nhìn cái xác lúc này máu đã khô nằm sõng soài trên nền đất lạnh của Trinh Nhi.
Người đó… là lớp trưởng!
/25
|