Sáng hôm sau, tại phòng học lớp A.
Một đám học viên nam nữ bát quái lại tụ tập với nhau, một nam sinh lên tiếng trước mở màn:
-Tin tức mới! Cảnh sát phát hiện xác của Trinh Nhi! Thì ra cậu ta chính là quỷ hút máu hại chết An Cửu! Nguyên nhân cái chết của cậu ta vẫn còn là bí mật. Theo suy đoán, có thể là do người bị hại trong lúc tự vệ giết chết!
-Còn có một tin nữa! Các cậu đã nghe chưa? Tên nam sinh xấu xí bị gọi đi điều tra rồi! Nghe nói điện thoại của cậu ta ở chỗ Trinh Nhi!
-...
Tiếng xì xào bàn tán cứ mỗi lúc một rôm rả hơn, Nguyệt Kiến ngồi ở dãy bàn cuối vẫn nghe rõ mồn một không sót câu chuyện nào của đám học viên bát quái trong lớp, cô khẽ lắc đầu, thở dài.
Trong phòng hỏi cung, ngồi đối diện trước mặt Mẫn Tinh Nham là ba vị cảnh sát. Một người trong số họ đưa một chiếc điện thoại ra trước mặt cậu:
-Đây là chúng tôi trong lúc xử lý di vật của Trinh Nhi phát hiện, ghi âm và tin nhắn trong điện thoại đã bị xóa hết rồi. Cậu có thể giải thích không?
-Điện thoại của tôi đã bị mất một khoảng thời gian rồi.
Mẫn Tinh Nham vẻ mặt thờ ơ vẻ không quan tâm tới bọn họ, lạnh lùng trả lời.
-Tại sao không báo mất?
Vị cảnh sát lại tiếp tục tra hỏi.
-Bởi vì... Ban ngày tôi không có thời gian. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi có thể đi chưa?
Câu trả lời cùng giọng điệu trông bất cần của cậu ta khiến ba vị cảnh sát nhìn nhau, lắc đầu bó tay, đành đồng ý để cho cậu ta quay về lớp.
Cửa lớp A bất ngờ bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn bước vào khiến tất cả học viên trong lớp đều quay lại nhìn.
-Mau nhìn! Cậu ta trở về rồi!
Mẫn Tinh Nham không mảy may bận tâm đến đám người đó, cậu ta cứ thế về chỗ của mình, rồi lại nằm gục xuống bàn ngủ. Nguyệt Kiến trông thấy cậu ta đã trở về, tính hỏi han một chút nhưng lại thấy cậu ta nằm gục xuống bàn nên đành nuốt lại vào trong.
Thái độ của cậu ta đã làm cho một số học viên trong lớp cảm thấy khó chịu:
-Đã sớm thấy cậu ta không thuận mắt rồi, tên tiểu tử này tuyệt đối là sự tồn tại không may mắn!
-Đúng đó! Biết đâu cậu ta cũng là quỷ hút máu ẩn náu!
-Có nên tìm cách loại bỏ cậu ta không?...
Tan học, Nguyệt Kiến một mình đi dọc theo hành lang quay trở về kí túc xá, đột nhiên cô nghe thấy từ đằng xa vọng lại những tiếng “Binh binh! Bốp bốp!” liên hồi. Linh cảm chẳng lành, Nguyệt Kiến từ từ bước lại gần quan sát, người bị đánh là cậu bạn ngồi cùng bàn với cô – Mẫn Tinh Nham: “A! Là cậu ấy!”
Mẫn Tinh Nham bị ba tên nam sinh cùng lớp trói lại bằng một tấm lưới khiến cậu không thể cử động, chỉ có thể bất lực nằm sõng soài trên đất để cho ba tên kia ra sức đánh đập, cậu ta lúc này trông rất thê thảm. Ba tên nam sinh đó chính là ba tên lần trước đã gây khó dễ với Nguyệt Kiến trên đường. Không thể chấp nhận được, Nguyệt Kiến liền tiến lại, hét to:
-Dừng tay!
Ba tên kia ngay lập tức quay lại nhìn, thấy người ra lệnh vừa rồi là Nguyệt Kiến thì thái độ có chút xem thường, nhếch môi, giở giọng trêu chọc
-Ồ! Thì ra là cậu!
-Cậu và cậu ta thật sự là đồng loại, chả trách sao lại đau lòng như vậy. Lần trước có lớp trưởng bảo vệ, lần này bọn tôi có thể thấy được mặt thật của cậu rồi!
-Phải đó! Không chừng cũng là quỷ hút máu giống tên này!
Một tên trong số đó bỗng tiến đến gần Nguyệt Kiến, định đưa tay túm lấy vai cô. Nguyệt Kiến không đáp lại, bàn tay nhanh chóng bắt được hành động đó của cậu ta, từ túm lấy trở nên siết chặt rồi quật ngã cậu ta xuống đất. Thân thể cậu ta ngã cái bịch, đến lúc này Nguyệt Kiến mói nhận ra hành động tự vệ vừa rồi của mình, vô thức thốt lên một tiếng “A!”. Tên vừa bị cô quật ngã đã bị chọc cho tức điên, cậu ta nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, gằn giọng:
-Được lắm! Cậu dám đánh tôi!
Nói rồi cậu ta quay lại ra lệnh cho hai tên còn lại:
-Lên cho tôi!
Hai tên nam sinh nghe lệnh hùng hổ xông lên, Nguyệt Kiến hoảng sợ lùi lại. Hai tên kia vẫn tiếp tục tiến đến gần hơn, Nguyệt Kiến vô thức đưa tay ra theo phản xạ, thế nhưng lực tay của cô lại đủ sức khiến hai tên nam sinh kia mất đà va vào nhau. Tên đứng bên ngoài quan sát cũng phải há hốc mồm kinh ngạc. Hai tên nam sinh bị ngã chồng lên nhau trông rất thê thảm, ngước mắt lên nhìn Nguyệt Kiến, run run thốt lên:
-Quái... quái nữ!
-Chạy mau!
-Vạn nhất cô ta là quỷ hút máu sẽ ăn thịt bọn mình mất!
Nguyệt Kiến trong lúc vẫn còn ngơ ngác thì ba tên nam sinh kia đã kéo nhau bỏ chạy mất hút. Nguyệt Kiến quay lại chỗ cậu bạn, gỡ tấm lưới ra khỏi người cậu ta, ân cần hỏi han:
-Cậu không sao chứ? Mau đứng dậy!
Hai người cũng không biết được, từ hành lang dãy nhà đối diện, lớp trưởng Qua Thần đã chứng kiến hết sự việc.
Mẫn Tinh Nham ôm đầu, khó nhọc ngồi dậy, đáp lại cô:
-Tôi không sao!
Nguyệt Kiến nhặt lại đồ đạc rơi vương vãi xung quanh cho vào trong cặp rồi đưa lại cho cậu ta, nói:
-Cậu xem thử xem có mất gì không?
Mẫn Tinh Nham nhận lại cặp sách, khẽ mỉm cười với cô:
-Cám ơn cậu! Không ngờ phải để một người con gái đến cứu tôi!
-Cái đó, không cần cảm ơn tôi. Thật ra từ lần trước, tôi đã xem cậu là bạn rồi.
Tinh Nham nghe vậy thì có chút bối rối, đưa tay lên gãi đầu. Lại nhớ ra một chuyện, cậu ta liền quay lại, hỏi:
-Tôi có mấy món đồ muốn đưa cậu, cùng lấy với tôi đi!
-Được!
Hai người họ cùng đi tới chỗ tủ đồ cá nhân của học viên, Mẫn Tinh Nham mở tủ đồ của mình, lấy ra cho Nguyệt Kiến một túi giấy cùng một chiếc hộp nhỏ.
-Đây là đồ ăn cho Tiểu Hắc!
Cậu ta chỉ vào túi giấy, tay còn lại đưa ra cho cô một chiếc hộp, nói tiếp:
-Còn có cái này, là cho cậu!
Nguyệt Kiến nhận lấy chiếc hộp, cô nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một chiếc lắc tay được làm thủ công rất đẹp, Nguyệt Kiến có chút bất ngờ:
-Đây là...?!
Không để cho Nguyệt Kiến nói hết, Mẫn Tinh Nham đã nhanh chóng ngắt lời cô, vội vàng giải thích:
-Bên cạnh nhà tôi có một tiệm nhỏ bán đồ tự làm, tôi cùng họ học làm cái này... Coi như là cảm ơn cậu đã giúp tôi chăm sóc Tiểu Hắc... Chỉ là, vẫn chưa có cơ hội đưa cho cậu.
Buổi tối, trở về kí túc xá, Nguyệt Kiến mở hộp, lấy ra chiếc vòng đeo vào tay, cô ngắm nghía một lúc, khẽ mỉm cười: “Là hình dáng của hoa nguyệt kiến!”
Sáng hôm sau, Mẫn Tinh Nham vô tình lướt qua chỗ Nguyệt Kiến, thấy cô đeo lắc tay mình tặng. Lúc Nguyệt Kiến đang chăm chú nghe giảng, đột nhiên trên mặt bàn có mẩu giấy đẩy về phía mình:
“Cậu đeo vào rất đẹp!”
Nguyệt Kiến đọc mảnh giấy, gương mặt khẽ ửng lên. Trên bục giảng lúc này, giáo viên bắt đầu giao bài tập:
-Hôm nay là giờ thảo luận câu hỏi trên bảng để các em ngồi cùng bàn thảo luận. Thảo luận xong thì viết báo cáo, nộp cho lớp trưởng Qua Thần. Sau khi được thông qua thì tan học!
Nguyệt Kiến quay sang chỗ cậu bạn, tính cùng nhau thảo luận. Thế nhưng cậu ta lại gục mặt xuống bàn ngủ thiếp đi, Nguyệt Kiến khẽ thở dài: “Chỉ có thể một mình làm thôi!”
Mãi tới khi tan học được một lúc, Nguyệt Kiến mới hoàn thành bài báo cáo. Qua Thần sau khi xem hết một lượt, nói:
-Câu số ba sai hết rồi!
Nguyệt Kiến cầm lại bài làm, quay lại chỗ ngồi của mình, bối rối đáp:
-Ơ! Tôi sẽ đi làm lại!
Đã trôi qua kha khá thời gian, Nguyệt Kiến vẫn ngồi chống cằm, cắn bút, thầm nghĩ: “Làm sao đây! Hoàn toàn không có ý tưởng”. Đúng lúc này, cậu bạn kia cũng đã tỉnh, thấy Nguyệt Kiến không làm được, bèn kéo bài làm qua, thậm chí chẳng đọc đề bài, cứ thế viết liền một mạch. Nguyệt Kiến nhìn thấy Mẫn Tinh Nham có thể làm được thì rất đỗi ngạc nhiên, thốt lên:
-A! Thì ra cậu biết làm!
Rất nhanh chóng, Mẫn Tinh Nham đã làm xong, chỉ “Uhm” một tiếng, đẩy lại bài làm cho cô rồi lại gục xuống ngủ tiếp. Nguyệt Kiến cầm bài làm nộp lại lần nữa, lớp trưởng coi lại bài làm của cô:
-Lần này thì đúng rồi!
-Uhm! Cảm ơn!
Nguyệt Kiến lật đật quay trở về chỗ ngồi, khẽ thở phào. Đằng sau cô, lớp trưởng Qua Thần khẽ chau mày, vẻ mặt phức tạp hiện rõ.
Nguyệt Kiến quay sang cậu bạn, khẽ lay:
-Nè! Tan học rồi! Chúng ta có thể về rồi!
Mẫn Tinh Nham vác cặp sách đi thẳng ra cửa. Đi được một đoạn, Nguyệt Kiến từ đằng sau gọi với lại theo cậu ta:
-Đợi một chút!
Nghe tiếng gọi, Mẫn Tinh Nham quay lại, trên tay Nguyệt Kiến là hai ly trà sữa, cô giơ ra một ly về phía cậu ta, mỉm cười:
-Uống ly trà sữa rồi hãy đi! Tôi mời đó!
Một đám học viên nam nữ bát quái lại tụ tập với nhau, một nam sinh lên tiếng trước mở màn:
-Tin tức mới! Cảnh sát phát hiện xác của Trinh Nhi! Thì ra cậu ta chính là quỷ hút máu hại chết An Cửu! Nguyên nhân cái chết của cậu ta vẫn còn là bí mật. Theo suy đoán, có thể là do người bị hại trong lúc tự vệ giết chết!
-Còn có một tin nữa! Các cậu đã nghe chưa? Tên nam sinh xấu xí bị gọi đi điều tra rồi! Nghe nói điện thoại của cậu ta ở chỗ Trinh Nhi!
-...
Tiếng xì xào bàn tán cứ mỗi lúc một rôm rả hơn, Nguyệt Kiến ngồi ở dãy bàn cuối vẫn nghe rõ mồn một không sót câu chuyện nào của đám học viên bát quái trong lớp, cô khẽ lắc đầu, thở dài.
Trong phòng hỏi cung, ngồi đối diện trước mặt Mẫn Tinh Nham là ba vị cảnh sát. Một người trong số họ đưa một chiếc điện thoại ra trước mặt cậu:
-Đây là chúng tôi trong lúc xử lý di vật của Trinh Nhi phát hiện, ghi âm và tin nhắn trong điện thoại đã bị xóa hết rồi. Cậu có thể giải thích không?
-Điện thoại của tôi đã bị mất một khoảng thời gian rồi.
Mẫn Tinh Nham vẻ mặt thờ ơ vẻ không quan tâm tới bọn họ, lạnh lùng trả lời.
-Tại sao không báo mất?
Vị cảnh sát lại tiếp tục tra hỏi.
-Bởi vì... Ban ngày tôi không có thời gian. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi có thể đi chưa?
Câu trả lời cùng giọng điệu trông bất cần của cậu ta khiến ba vị cảnh sát nhìn nhau, lắc đầu bó tay, đành đồng ý để cho cậu ta quay về lớp.
Cửa lớp A bất ngờ bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn bước vào khiến tất cả học viên trong lớp đều quay lại nhìn.
-Mau nhìn! Cậu ta trở về rồi!
Mẫn Tinh Nham không mảy may bận tâm đến đám người đó, cậu ta cứ thế về chỗ của mình, rồi lại nằm gục xuống bàn ngủ. Nguyệt Kiến trông thấy cậu ta đã trở về, tính hỏi han một chút nhưng lại thấy cậu ta nằm gục xuống bàn nên đành nuốt lại vào trong.
Thái độ của cậu ta đã làm cho một số học viên trong lớp cảm thấy khó chịu:
-Đã sớm thấy cậu ta không thuận mắt rồi, tên tiểu tử này tuyệt đối là sự tồn tại không may mắn!
-Đúng đó! Biết đâu cậu ta cũng là quỷ hút máu ẩn náu!
-Có nên tìm cách loại bỏ cậu ta không?...
Tan học, Nguyệt Kiến một mình đi dọc theo hành lang quay trở về kí túc xá, đột nhiên cô nghe thấy từ đằng xa vọng lại những tiếng “Binh binh! Bốp bốp!” liên hồi. Linh cảm chẳng lành, Nguyệt Kiến từ từ bước lại gần quan sát, người bị đánh là cậu bạn ngồi cùng bàn với cô – Mẫn Tinh Nham: “A! Là cậu ấy!”
Mẫn Tinh Nham bị ba tên nam sinh cùng lớp trói lại bằng một tấm lưới khiến cậu không thể cử động, chỉ có thể bất lực nằm sõng soài trên đất để cho ba tên kia ra sức đánh đập, cậu ta lúc này trông rất thê thảm. Ba tên nam sinh đó chính là ba tên lần trước đã gây khó dễ với Nguyệt Kiến trên đường. Không thể chấp nhận được, Nguyệt Kiến liền tiến lại, hét to:
-Dừng tay!
Ba tên kia ngay lập tức quay lại nhìn, thấy người ra lệnh vừa rồi là Nguyệt Kiến thì thái độ có chút xem thường, nhếch môi, giở giọng trêu chọc
-Ồ! Thì ra là cậu!
-Cậu và cậu ta thật sự là đồng loại, chả trách sao lại đau lòng như vậy. Lần trước có lớp trưởng bảo vệ, lần này bọn tôi có thể thấy được mặt thật của cậu rồi!
-Phải đó! Không chừng cũng là quỷ hút máu giống tên này!
Một tên trong số đó bỗng tiến đến gần Nguyệt Kiến, định đưa tay túm lấy vai cô. Nguyệt Kiến không đáp lại, bàn tay nhanh chóng bắt được hành động đó của cậu ta, từ túm lấy trở nên siết chặt rồi quật ngã cậu ta xuống đất. Thân thể cậu ta ngã cái bịch, đến lúc này Nguyệt Kiến mói nhận ra hành động tự vệ vừa rồi của mình, vô thức thốt lên một tiếng “A!”. Tên vừa bị cô quật ngã đã bị chọc cho tức điên, cậu ta nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, gằn giọng:
-Được lắm! Cậu dám đánh tôi!
Nói rồi cậu ta quay lại ra lệnh cho hai tên còn lại:
-Lên cho tôi!
Hai tên nam sinh nghe lệnh hùng hổ xông lên, Nguyệt Kiến hoảng sợ lùi lại. Hai tên kia vẫn tiếp tục tiến đến gần hơn, Nguyệt Kiến vô thức đưa tay ra theo phản xạ, thế nhưng lực tay của cô lại đủ sức khiến hai tên nam sinh kia mất đà va vào nhau. Tên đứng bên ngoài quan sát cũng phải há hốc mồm kinh ngạc. Hai tên nam sinh bị ngã chồng lên nhau trông rất thê thảm, ngước mắt lên nhìn Nguyệt Kiến, run run thốt lên:
-Quái... quái nữ!
-Chạy mau!
-Vạn nhất cô ta là quỷ hút máu sẽ ăn thịt bọn mình mất!
Nguyệt Kiến trong lúc vẫn còn ngơ ngác thì ba tên nam sinh kia đã kéo nhau bỏ chạy mất hút. Nguyệt Kiến quay lại chỗ cậu bạn, gỡ tấm lưới ra khỏi người cậu ta, ân cần hỏi han:
-Cậu không sao chứ? Mau đứng dậy!
Hai người cũng không biết được, từ hành lang dãy nhà đối diện, lớp trưởng Qua Thần đã chứng kiến hết sự việc.
Mẫn Tinh Nham ôm đầu, khó nhọc ngồi dậy, đáp lại cô:
-Tôi không sao!
Nguyệt Kiến nhặt lại đồ đạc rơi vương vãi xung quanh cho vào trong cặp rồi đưa lại cho cậu ta, nói:
-Cậu xem thử xem có mất gì không?
Mẫn Tinh Nham nhận lại cặp sách, khẽ mỉm cười với cô:
-Cám ơn cậu! Không ngờ phải để một người con gái đến cứu tôi!
-Cái đó, không cần cảm ơn tôi. Thật ra từ lần trước, tôi đã xem cậu là bạn rồi.
Tinh Nham nghe vậy thì có chút bối rối, đưa tay lên gãi đầu. Lại nhớ ra một chuyện, cậu ta liền quay lại, hỏi:
-Tôi có mấy món đồ muốn đưa cậu, cùng lấy với tôi đi!
-Được!
Hai người họ cùng đi tới chỗ tủ đồ cá nhân của học viên, Mẫn Tinh Nham mở tủ đồ của mình, lấy ra cho Nguyệt Kiến một túi giấy cùng một chiếc hộp nhỏ.
-Đây là đồ ăn cho Tiểu Hắc!
Cậu ta chỉ vào túi giấy, tay còn lại đưa ra cho cô một chiếc hộp, nói tiếp:
-Còn có cái này, là cho cậu!
Nguyệt Kiến nhận lấy chiếc hộp, cô nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một chiếc lắc tay được làm thủ công rất đẹp, Nguyệt Kiến có chút bất ngờ:
-Đây là...?!
Không để cho Nguyệt Kiến nói hết, Mẫn Tinh Nham đã nhanh chóng ngắt lời cô, vội vàng giải thích:
-Bên cạnh nhà tôi có một tiệm nhỏ bán đồ tự làm, tôi cùng họ học làm cái này... Coi như là cảm ơn cậu đã giúp tôi chăm sóc Tiểu Hắc... Chỉ là, vẫn chưa có cơ hội đưa cho cậu.
Buổi tối, trở về kí túc xá, Nguyệt Kiến mở hộp, lấy ra chiếc vòng đeo vào tay, cô ngắm nghía một lúc, khẽ mỉm cười: “Là hình dáng của hoa nguyệt kiến!”
Sáng hôm sau, Mẫn Tinh Nham vô tình lướt qua chỗ Nguyệt Kiến, thấy cô đeo lắc tay mình tặng. Lúc Nguyệt Kiến đang chăm chú nghe giảng, đột nhiên trên mặt bàn có mẩu giấy đẩy về phía mình:
“Cậu đeo vào rất đẹp!”
Nguyệt Kiến đọc mảnh giấy, gương mặt khẽ ửng lên. Trên bục giảng lúc này, giáo viên bắt đầu giao bài tập:
-Hôm nay là giờ thảo luận câu hỏi trên bảng để các em ngồi cùng bàn thảo luận. Thảo luận xong thì viết báo cáo, nộp cho lớp trưởng Qua Thần. Sau khi được thông qua thì tan học!
Nguyệt Kiến quay sang chỗ cậu bạn, tính cùng nhau thảo luận. Thế nhưng cậu ta lại gục mặt xuống bàn ngủ thiếp đi, Nguyệt Kiến khẽ thở dài: “Chỉ có thể một mình làm thôi!”
Mãi tới khi tan học được một lúc, Nguyệt Kiến mới hoàn thành bài báo cáo. Qua Thần sau khi xem hết một lượt, nói:
-Câu số ba sai hết rồi!
Nguyệt Kiến cầm lại bài làm, quay lại chỗ ngồi của mình, bối rối đáp:
-Ơ! Tôi sẽ đi làm lại!
Đã trôi qua kha khá thời gian, Nguyệt Kiến vẫn ngồi chống cằm, cắn bút, thầm nghĩ: “Làm sao đây! Hoàn toàn không có ý tưởng”. Đúng lúc này, cậu bạn kia cũng đã tỉnh, thấy Nguyệt Kiến không làm được, bèn kéo bài làm qua, thậm chí chẳng đọc đề bài, cứ thế viết liền một mạch. Nguyệt Kiến nhìn thấy Mẫn Tinh Nham có thể làm được thì rất đỗi ngạc nhiên, thốt lên:
-A! Thì ra cậu biết làm!
Rất nhanh chóng, Mẫn Tinh Nham đã làm xong, chỉ “Uhm” một tiếng, đẩy lại bài làm cho cô rồi lại gục xuống ngủ tiếp. Nguyệt Kiến cầm bài làm nộp lại lần nữa, lớp trưởng coi lại bài làm của cô:
-Lần này thì đúng rồi!
-Uhm! Cảm ơn!
Nguyệt Kiến lật đật quay trở về chỗ ngồi, khẽ thở phào. Đằng sau cô, lớp trưởng Qua Thần khẽ chau mày, vẻ mặt phức tạp hiện rõ.
Nguyệt Kiến quay sang cậu bạn, khẽ lay:
-Nè! Tan học rồi! Chúng ta có thể về rồi!
Mẫn Tinh Nham vác cặp sách đi thẳng ra cửa. Đi được một đoạn, Nguyệt Kiến từ đằng sau gọi với lại theo cậu ta:
-Đợi một chút!
Nghe tiếng gọi, Mẫn Tinh Nham quay lại, trên tay Nguyệt Kiến là hai ly trà sữa, cô giơ ra một ly về phía cậu ta, mỉm cười:
-Uống ly trà sữa rồi hãy đi! Tôi mời đó!
/25
|