A!!!...
Triêu Nhan bị đám dây gai siết chặt đến mức cô phải rên lên đau đớn, thanh kiếm trên tay rơi xuống đất.
Mãi một lúc lâu sau, khi không còn nghe thấy tiếng kêu của Triêu Nhan nữa, Phạm Lạc Già lúc này mới dung pháp thuật thu đám dây gai lại. Chỉ còn lại một vòng dây gai trói chặt lấy thân hình của Triêu Nhan. Cô lúc này đã hoàn toàn bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền. Phạm Lạc Già trên môi vẽ nên một nụ cười bí hiểm, hắn xoay người, ra lệnh cho đám thuộc hạ:
-Mang cô ấy đi!
Trên đỉnh một ngọn núi cao, trên đỉnh núi là những mỏm đá có đỉnh nhọn hoắt chổng lên trời, dưới sắc đỏ như máu quỷ dị của ánh trăng đêm huyền bí, có một tòa lâu đài được xây theo kiến trúc âu cổ nguy nga, tráng lệ nhưng cũng thật u ám. Xung quanh tòa lâu đài, có cả những đàn dơi bay xung quanh trông thật ghê rợn. Bên trong cung điện là một sảnh điện được dựng nên rất đặc biệt. Chính giữa sảnh điện là một mặt sân hình tròn, những đường nét hoa văn chạm trổ trên mặt sân vô cùng cầu kỳ hoàn mĩ. Nối với mặt sân là một lối đi duy nhất bằng đá dẫn ra phía cửa giống như cây cầu, phía bên ngoài lối đi là thứ chất lỏng đỏ như máu, hoàn toàn không còn lối đi nào khác. Xung quanh là những cây cột được dựng lên thành vòng tròn quanh mặt sân. Những cây cột được mắc lại với nhau bằng những sợi dây xích. Trên một cây cột, có thân ảnh một cô gái đang bị những sợi xích sắt trói chặt cả thân người, treo lên cột, cô gái gục mặt xuống, dường như vẫn đang trong trạng thái bất tỉnh.
Đôi mắt xanh biếc của cô gái từ từ mở ra. Trên người cô gái lúc này không còn bộ trang phục chiến đấu ban nãy nữa, trên người chỉ còn độc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay cùng chiếc quần lửng gối. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, nhanh chóng nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình: “Mình bị bắt giam rồi?!”. Cô gái gắng sức giãy giụa, cố thoát ra khỏi xích sắt đang trói chặt hai tay và chân mình nhưng không được, đành bất lực, nhìn bốn chiếc vòng xích đang trói chặt mình có những ký hiệu chú thuật, trong đầu cô thầm nghĩ: “Xích sắt này đã dùng qua pháp thuật, căn bản không thể mở ra được”.
Đột nhiên, cánh cửa đột ngột bị mở toang, mười tên thuộc hạ mặc vest đen đi thành hai hàng tiến vào, đứng hai bên lối đi. Sau cùng, một thân ảnh mặc tấm áo choàng đen xuất hiện. Tròng mắt của cô gái khi nhìn thấy bóng dáng đó cũng mở to ra, cô sững người. Hắn dừng lại đứng trước mặt cô, mỉm cười.
-Xin chào, chúng ta lại gặp nhau.
Nghe thấy tiếng nói, Triêu Nhan ngẩng đầu lên, hai ánh mắt giao nhau, cô lúc này mới sực nhớ ra, vẻ mặt hiện rõ sự kinh ngạc: “Là người đó...”.
Phạm Lạc Già tiến đến gần Triêu Nhan, hắn vươn tay lên, dường như đang chuẩn bị thi triển pháp thuật, Triêu Nhan bất giác nhìn thấy hình xăm trên tay hắn ta, cô thoáng giật mình: “Tay của hắn?!”
Bỗng nhiên, xung quanh Triêu Nhan xuất hiện một kết giới hình cầu bao quanh thân thể cô, những chiếc dây sắt đang trói chặt trên người Triêu Nhan bị pháp thuật của Phạm Lạc Già làm cho vỡ tung ra, không còn dây xích trói, Triêu Nhan ngã bịch xuống đất. Hắn ta tiến lại gần cô, cúi xuống đưa tay về phía cô, mỉm cười nói:
-Thật ra, chúng ta đã gặp nhau từ sớm...
-Anh là... người ăn mày trước cổng trường?!
Chưa để Phạm Lạc Già nói hết, Triêu Nhan đã ngay lập tức đặt nghi vấn.
-Đúng vậy.
Phạm Lạc Già ngồi xuống, mắt đối mắt với Triêu Nhan, hắn nâng cằm cô lên, đáp lại:
-Lần đó cô khiến tôi ấn tượng rất sâu sắc...
Bộp!
Phạm Lạc Già hất tay Triêu Nhan ra khỏi tay mình, cô run run chống tay xuống đất, cơ thể không còn chút sức lực. Phạm Lạc Già đứng dậy nhìn Triêu Nhan, đôi mắt không chút cảm xúc, cất giọng lạnh lùng:
-Muốn đứng dậy tấn công tôi sao? Vô ích thôi!
Nói rồi hắn ta cúi xuống, ghé sát vào tai cô:
-Lúc cô hôn mê, chúng tôi đã tiêm thuốc khiến cô trở nên yếu đuối, bây giờ ngay cả một người bình thường cô cũng đánh không lại.
Triêu Nhan không đáp lại, cô dùng hết sức của mình, bám tay vào cây cột, gắng sức đứng dậy. Cả thân hình của Triêu Nhan run run chao đảo, cô kiệt sức, ngã gục xuống. Phạm Lạc Già vươn tay ra đỡ lấy Triêu Nhan, hắn quay lại, ra lệnh:
-Hừ, người đâu!
Ngay lập tức có hai nữ hầu bước vào phòng, cung kính cúi đầu:
-Đại nhân, có gì căn dặn?
-Thay đồ cho cô ấy, đợi lát nữa ta sẽ cùng cô Nam Cung Triêu Nhan ăn tối dưới ánh nến!
-Vâng!
Hai nữ hầu đồng thanh.
Phòng ăn xa hoa mĩ lệ, trên bàn ăn, ở giữa đặt hai giá nến, phủ trên mặt bàn là những cánh hoa trắng mỏng manh, trên bàn bày ra rất nhiều những món ăn trông rất ngon miệng và đẹp mắt. Ngồi đối diện ở hai phía bàn ăn là Phạm Lạc Già và Nam Cung Triêu Nhan. Tối nay, Triêu Nhan mặc một chiếc đầm trắng cúp ngực trông thật quý phái. Mái tóc xõa dài, một bên tóc mai được vén ra sau, mái đầu bên trái cài một đóa hoa xanh biển, cổ đeo chiếc vòng choker ngọc trai rất thanh thoát nhưng vẫn không thể làm mất đi vẻ sắc sảo của Triêu Nhan.
Nhận thấy Triêu Nhan tuy ngồi vào bàn nhưng lại không hề đụng tới một món nào, Phạm Lạc Già tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô:
-Đây là những thứ loài người các cô thích ăn. Sao vậy? Một chút cũng không ăn sao?
-Anh rốt cuộc có mục đích gì?
Triêu Nhan không trả lời, trái lại còn cất giọng lạnh lùng hỏi ngược lại hắn ta. Đôi mắt xanh sâu thẳm của cô không nhìn thằng vào hắn ta mà nhìn đi nơi khác như đang suy tính điều gì đó.
-Ồ, nhanh như vậy đã muốn tiến vào chủ đề không thú vị này rồi? Thế thì, tôi sẽ nói cho cô Nam Cung Triêu Nhan biết một chút thông tin vậy... Chúng tôi đã xử lý sạch sẽ học viện Thánh Bùi Nhân, Tinh Quang Chi Dực đã không còn tồn tại nữa.
Triêu Nhan sững lại, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn: “Thủ lĩnh Y Thâm chết rồi, Khải Sắt Lâm cũng đã chết rồi!”. Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Sực nhớ tới em gái – Tịch Nhan, Triêu Nhan đứng bật dậy, chống tay lên bàn, tâm trạng cô lúc này đang rất hỗn loạn:
-Vậy còn Tịch Nhan thì sao? Con bé còn sống không?
Phạm Lạc Già trên tay đang cầm một muỗng thức ăn, thong thả trả lời:
-Ồ, người em song sinh của cô sao? Đừng lo lắng, cô ta rất tốt, cô ta sớm đã phản bội rồi. Tinh Quang Chi Dực có thể bị tiêu diệt dễ dàng như vậy cũng là nhờ cô ta ban cho.
Đôi mắt của Triêu Nhan bỗng ánh lên tia sửng sốt, trên khóe mắt, nước mắt vẫn còn chưa khô, cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe được: “Cái gì?!!”
Bốp Bốp!
Phạm Lạc Già vỗ tay ra lệnh, lập tức bốn tên thuộc hạ của hắn bước vào, mỗi tên dẫn theo một nạn nhân, trên người họ đầy những vết bầm tím, tất cả họ đều gục xuống. Hắn ta quan sát đám người đó một lượt, rồi nhìn lên Triêu Nhan, nói:
-Đây là những thành viên bên ngoài của Tinh Quang Chi Dực bị chúng tôi bắt giữ. Trừng phạt họ thế nào, phải xem thái độ của cô.
Triêu Nhan nhìn bọn họ, cô đành bất lực ngồi thụp xuống ghế. Phạm Lạc Già chống tay lên bàn:
-Tiếp theo, thứ tôi muốn là... Cấm Vực Chi Thi! Thế nào? Bây giờ nói cho tôi biết, Cấm Vực Chi Thi rốt cuộc ở đâu?
Triêu Nhan im lặng, mãi một lúc lâu sau, cô mới đáp lại:
-Tôi không biết, có biết cũng không nói cho anh.
-Ồ?! Chúng tôi đã điều tra qua, ký túc xá và trên người cô đều không cất giấu Cấm Vực Chi Thi. Cô nhất định đã để nó ở nơi nào đó bên ngoài. Nếu như không nói ra, có người sẽ phải thay cô trả giá!
Nói rồi, Phạm Lạc Già giơ hai ngón tay lên, ra lệnh cho đám thuộc hạ:
-Bắt đầu đi!
Lập tức, một tên thuộc hạ của hắn nắm lấy vai của một nữ sát thủ, cô gái hét lên kinh hãi:
-Bỏ ra! Ngươi muốn làm gì?!
Tên thuộc hạ không bận tâm, nhe chiếc răng nanh sắc nhọn của mình cắn phập vào cổ nữ sát thủ xấu số.
-Không được!
Cô gái cố vùng vẫy nhưng vô ích, cuối cùng thét lên một tiếng đầy đau đớn rời đổ gục xuống sàn bất tỉnh. Phạm Lạc Già nhìn cô ta, lạnh lùng nói:
-Cô gái đáng thương đó, rất nhanh sẽ biến thành một người điên khát máu thôi.
Triêu Nhan cắn chặt răng, nước mắt lã chã rơi xuống ước đẫm vạt váy trắng tinh, giọng cô run run:
-Tôi... không biết...
Thế rồi, thân ảnh Triêu Nhan ngã phịch xuống nền đất lạnh...
Bên ngoài ban công của tòa lâu đài
Một cô gái mặc chiếc váy đen, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc dài một phần buộc lên, một phần để xõa bị gió thổi tung, trông cô gái toát lên dáng vẻ yêu kiều ma mị:
-Sao rồi?
Tịch Nhan không quay lưng lại, hỏi người con trai lúc này đang đứng phía sau cô.
-Thủ lĩnh đang tra hỏi Nam Cung Triêu Nhan.
Tư Vũ Hành tiến lại gần Tịch Nhan, nói tiếp:
-Cô ấy hôn mê rồi, cái gì cũng không nói.
Ánh mắt Tịch Nhan cụp xuống, cô thở dài. Tư Vũ Hành đột ngột quay sang hỏi Tịch Nhan, giọng điệu có phần ngờ vực:
-Tôi nghi ngờ, liên quan đến Cấm Vực Chi Thi, cô còn biết điều gì đó?!
Triêu Nhan bị đám dây gai siết chặt đến mức cô phải rên lên đau đớn, thanh kiếm trên tay rơi xuống đất.
Mãi một lúc lâu sau, khi không còn nghe thấy tiếng kêu của Triêu Nhan nữa, Phạm Lạc Già lúc này mới dung pháp thuật thu đám dây gai lại. Chỉ còn lại một vòng dây gai trói chặt lấy thân hình của Triêu Nhan. Cô lúc này đã hoàn toàn bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền. Phạm Lạc Già trên môi vẽ nên một nụ cười bí hiểm, hắn xoay người, ra lệnh cho đám thuộc hạ:
-Mang cô ấy đi!
Trên đỉnh một ngọn núi cao, trên đỉnh núi là những mỏm đá có đỉnh nhọn hoắt chổng lên trời, dưới sắc đỏ như máu quỷ dị của ánh trăng đêm huyền bí, có một tòa lâu đài được xây theo kiến trúc âu cổ nguy nga, tráng lệ nhưng cũng thật u ám. Xung quanh tòa lâu đài, có cả những đàn dơi bay xung quanh trông thật ghê rợn. Bên trong cung điện là một sảnh điện được dựng nên rất đặc biệt. Chính giữa sảnh điện là một mặt sân hình tròn, những đường nét hoa văn chạm trổ trên mặt sân vô cùng cầu kỳ hoàn mĩ. Nối với mặt sân là một lối đi duy nhất bằng đá dẫn ra phía cửa giống như cây cầu, phía bên ngoài lối đi là thứ chất lỏng đỏ như máu, hoàn toàn không còn lối đi nào khác. Xung quanh là những cây cột được dựng lên thành vòng tròn quanh mặt sân. Những cây cột được mắc lại với nhau bằng những sợi dây xích. Trên một cây cột, có thân ảnh một cô gái đang bị những sợi xích sắt trói chặt cả thân người, treo lên cột, cô gái gục mặt xuống, dường như vẫn đang trong trạng thái bất tỉnh.
Đôi mắt xanh biếc của cô gái từ từ mở ra. Trên người cô gái lúc này không còn bộ trang phục chiến đấu ban nãy nữa, trên người chỉ còn độc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay cùng chiếc quần lửng gối. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, nhanh chóng nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình: “Mình bị bắt giam rồi?!”. Cô gái gắng sức giãy giụa, cố thoát ra khỏi xích sắt đang trói chặt hai tay và chân mình nhưng không được, đành bất lực, nhìn bốn chiếc vòng xích đang trói chặt mình có những ký hiệu chú thuật, trong đầu cô thầm nghĩ: “Xích sắt này đã dùng qua pháp thuật, căn bản không thể mở ra được”.
Đột nhiên, cánh cửa đột ngột bị mở toang, mười tên thuộc hạ mặc vest đen đi thành hai hàng tiến vào, đứng hai bên lối đi. Sau cùng, một thân ảnh mặc tấm áo choàng đen xuất hiện. Tròng mắt của cô gái khi nhìn thấy bóng dáng đó cũng mở to ra, cô sững người. Hắn dừng lại đứng trước mặt cô, mỉm cười.
-Xin chào, chúng ta lại gặp nhau.
Nghe thấy tiếng nói, Triêu Nhan ngẩng đầu lên, hai ánh mắt giao nhau, cô lúc này mới sực nhớ ra, vẻ mặt hiện rõ sự kinh ngạc: “Là người đó...”.
Phạm Lạc Già tiến đến gần Triêu Nhan, hắn vươn tay lên, dường như đang chuẩn bị thi triển pháp thuật, Triêu Nhan bất giác nhìn thấy hình xăm trên tay hắn ta, cô thoáng giật mình: “Tay của hắn?!”
Bỗng nhiên, xung quanh Triêu Nhan xuất hiện một kết giới hình cầu bao quanh thân thể cô, những chiếc dây sắt đang trói chặt trên người Triêu Nhan bị pháp thuật của Phạm Lạc Già làm cho vỡ tung ra, không còn dây xích trói, Triêu Nhan ngã bịch xuống đất. Hắn ta tiến lại gần cô, cúi xuống đưa tay về phía cô, mỉm cười nói:
-Thật ra, chúng ta đã gặp nhau từ sớm...
-Anh là... người ăn mày trước cổng trường?!
Chưa để Phạm Lạc Già nói hết, Triêu Nhan đã ngay lập tức đặt nghi vấn.
-Đúng vậy.
Phạm Lạc Già ngồi xuống, mắt đối mắt với Triêu Nhan, hắn nâng cằm cô lên, đáp lại:
-Lần đó cô khiến tôi ấn tượng rất sâu sắc...
Bộp!
Phạm Lạc Già hất tay Triêu Nhan ra khỏi tay mình, cô run run chống tay xuống đất, cơ thể không còn chút sức lực. Phạm Lạc Già đứng dậy nhìn Triêu Nhan, đôi mắt không chút cảm xúc, cất giọng lạnh lùng:
-Muốn đứng dậy tấn công tôi sao? Vô ích thôi!
Nói rồi hắn ta cúi xuống, ghé sát vào tai cô:
-Lúc cô hôn mê, chúng tôi đã tiêm thuốc khiến cô trở nên yếu đuối, bây giờ ngay cả một người bình thường cô cũng đánh không lại.
Triêu Nhan không đáp lại, cô dùng hết sức của mình, bám tay vào cây cột, gắng sức đứng dậy. Cả thân hình của Triêu Nhan run run chao đảo, cô kiệt sức, ngã gục xuống. Phạm Lạc Già vươn tay ra đỡ lấy Triêu Nhan, hắn quay lại, ra lệnh:
-Hừ, người đâu!
Ngay lập tức có hai nữ hầu bước vào phòng, cung kính cúi đầu:
-Đại nhân, có gì căn dặn?
-Thay đồ cho cô ấy, đợi lát nữa ta sẽ cùng cô Nam Cung Triêu Nhan ăn tối dưới ánh nến!
-Vâng!
Hai nữ hầu đồng thanh.
Phòng ăn xa hoa mĩ lệ, trên bàn ăn, ở giữa đặt hai giá nến, phủ trên mặt bàn là những cánh hoa trắng mỏng manh, trên bàn bày ra rất nhiều những món ăn trông rất ngon miệng và đẹp mắt. Ngồi đối diện ở hai phía bàn ăn là Phạm Lạc Già và Nam Cung Triêu Nhan. Tối nay, Triêu Nhan mặc một chiếc đầm trắng cúp ngực trông thật quý phái. Mái tóc xõa dài, một bên tóc mai được vén ra sau, mái đầu bên trái cài một đóa hoa xanh biển, cổ đeo chiếc vòng choker ngọc trai rất thanh thoát nhưng vẫn không thể làm mất đi vẻ sắc sảo của Triêu Nhan.
Nhận thấy Triêu Nhan tuy ngồi vào bàn nhưng lại không hề đụng tới một món nào, Phạm Lạc Già tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô:
-Đây là những thứ loài người các cô thích ăn. Sao vậy? Một chút cũng không ăn sao?
-Anh rốt cuộc có mục đích gì?
Triêu Nhan không trả lời, trái lại còn cất giọng lạnh lùng hỏi ngược lại hắn ta. Đôi mắt xanh sâu thẳm của cô không nhìn thằng vào hắn ta mà nhìn đi nơi khác như đang suy tính điều gì đó.
-Ồ, nhanh như vậy đã muốn tiến vào chủ đề không thú vị này rồi? Thế thì, tôi sẽ nói cho cô Nam Cung Triêu Nhan biết một chút thông tin vậy... Chúng tôi đã xử lý sạch sẽ học viện Thánh Bùi Nhân, Tinh Quang Chi Dực đã không còn tồn tại nữa.
Triêu Nhan sững lại, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn: “Thủ lĩnh Y Thâm chết rồi, Khải Sắt Lâm cũng đã chết rồi!”. Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Sực nhớ tới em gái – Tịch Nhan, Triêu Nhan đứng bật dậy, chống tay lên bàn, tâm trạng cô lúc này đang rất hỗn loạn:
-Vậy còn Tịch Nhan thì sao? Con bé còn sống không?
Phạm Lạc Già trên tay đang cầm một muỗng thức ăn, thong thả trả lời:
-Ồ, người em song sinh của cô sao? Đừng lo lắng, cô ta rất tốt, cô ta sớm đã phản bội rồi. Tinh Quang Chi Dực có thể bị tiêu diệt dễ dàng như vậy cũng là nhờ cô ta ban cho.
Đôi mắt của Triêu Nhan bỗng ánh lên tia sửng sốt, trên khóe mắt, nước mắt vẫn còn chưa khô, cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe được: “Cái gì?!!”
Bốp Bốp!
Phạm Lạc Già vỗ tay ra lệnh, lập tức bốn tên thuộc hạ của hắn bước vào, mỗi tên dẫn theo một nạn nhân, trên người họ đầy những vết bầm tím, tất cả họ đều gục xuống. Hắn ta quan sát đám người đó một lượt, rồi nhìn lên Triêu Nhan, nói:
-Đây là những thành viên bên ngoài của Tinh Quang Chi Dực bị chúng tôi bắt giữ. Trừng phạt họ thế nào, phải xem thái độ của cô.
Triêu Nhan nhìn bọn họ, cô đành bất lực ngồi thụp xuống ghế. Phạm Lạc Già chống tay lên bàn:
-Tiếp theo, thứ tôi muốn là... Cấm Vực Chi Thi! Thế nào? Bây giờ nói cho tôi biết, Cấm Vực Chi Thi rốt cuộc ở đâu?
Triêu Nhan im lặng, mãi một lúc lâu sau, cô mới đáp lại:
-Tôi không biết, có biết cũng không nói cho anh.
-Ồ?! Chúng tôi đã điều tra qua, ký túc xá và trên người cô đều không cất giấu Cấm Vực Chi Thi. Cô nhất định đã để nó ở nơi nào đó bên ngoài. Nếu như không nói ra, có người sẽ phải thay cô trả giá!
Nói rồi, Phạm Lạc Già giơ hai ngón tay lên, ra lệnh cho đám thuộc hạ:
-Bắt đầu đi!
Lập tức, một tên thuộc hạ của hắn nắm lấy vai của một nữ sát thủ, cô gái hét lên kinh hãi:
-Bỏ ra! Ngươi muốn làm gì?!
Tên thuộc hạ không bận tâm, nhe chiếc răng nanh sắc nhọn của mình cắn phập vào cổ nữ sát thủ xấu số.
-Không được!
Cô gái cố vùng vẫy nhưng vô ích, cuối cùng thét lên một tiếng đầy đau đớn rời đổ gục xuống sàn bất tỉnh. Phạm Lạc Già nhìn cô ta, lạnh lùng nói:
-Cô gái đáng thương đó, rất nhanh sẽ biến thành một người điên khát máu thôi.
Triêu Nhan cắn chặt răng, nước mắt lã chã rơi xuống ước đẫm vạt váy trắng tinh, giọng cô run run:
-Tôi... không biết...
Thế rồi, thân ảnh Triêu Nhan ngã phịch xuống nền đất lạnh...
Bên ngoài ban công của tòa lâu đài
Một cô gái mặc chiếc váy đen, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc dài một phần buộc lên, một phần để xõa bị gió thổi tung, trông cô gái toát lên dáng vẻ yêu kiều ma mị:
-Sao rồi?
Tịch Nhan không quay lưng lại, hỏi người con trai lúc này đang đứng phía sau cô.
-Thủ lĩnh đang tra hỏi Nam Cung Triêu Nhan.
Tư Vũ Hành tiến lại gần Tịch Nhan, nói tiếp:
-Cô ấy hôn mê rồi, cái gì cũng không nói.
Ánh mắt Tịch Nhan cụp xuống, cô thở dài. Tư Vũ Hành đột ngột quay sang hỏi Tịch Nhan, giọng điệu có phần ngờ vực:
-Tôi nghi ngờ, liên quan đến Cấm Vực Chi Thi, cô còn biết điều gì đó?!
/25
|