Nghe những lời đó, Tịch Nhan giật mình, lồng ngực cô đánh thịch một cái, trên gương mặt thoáng qua một tia lo sợ, đáp:
-Tôi...
Nói tới đây, Tịch Nhan đột nhiên dừng lại, cô cúi mặt xuống, cố tránh ánh mắt của Tư Vũ Hành, nói tiếp:
-Biết điều gì cũng đã nói ra hết rồi.
Tư Vũ Hành đột nhiên tiến gần lại phía Tịch Nhan, hắn nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mình:
-Cô hình như đang nói dối?!
-Tôi không có!
Tịch Nhan hốt hoảng phủ nhận, Tư Vũ Hành không đáp, sắc mặt hắn hiện rõ sự mất kiên nhẫn, cứ thế nắm chặt lấy cổ tay Tịch Nhan kéo cô đi theo mình:
-Đi!
Tư Vũ Hành dẫn Tịch Nhan đi xuống tầng hầm, nơi đây trông thật u ám. Từ trong những chiếc lồng sắt phát ra những tiếng rên “Hừ hừ” nghe thật ghê rợn của đám quỷ hút máu dường như đã bị bỏ đói lâu ngày. Tịch Nhan thoáng có linh cảm chẳng lành, khuôn mặt cô lúc này đã trở nên tái mét. Tư Vũ Hành ghé sát vào tai cô, đe dọa:
-Những con quỷ hút máu hạ đẳng trong địa lao này hình như rất thích mùi vị máu của cô. Để bọn chúng thưởng thức bữa ăn no nê được không? Dù sao cũng không tìm thấy Cấm Vực Chi Thi, giữ cô lại cũng không dùng được gì...
Câu nói của Tư Vũ Hành quả nhiên đã tác động không nhỏ tới Tịch Nhan, gương mặt vốn đã tái mét lúc này đây còn toát cả mồ hôi hột, trong đôi mắt xanh biếc là hai hàng nước mắt chực trào, giọng cô run run:
-Đừng mà! Tôi biết vẫn còn một nơi...
Căn nhà của tiến sĩ Nam Cung.
Trên tivi là hình ảnh một nữ biên tập viên đang trình bày một tin tức rất quan trọng:
“Tối qua, học viện Thánh Bùi Nhân đã bị những sinh vật biến dị tấn công, số người thương vong đến giờ vẫn chưa rõ. Ngoài ra còn có rất nhiều học viên mất tích...”
Tiến sĩ Nam Cung ngồi trước màn hình tivi, Nguyệt Kiến đang dọn bàn ăn nghe thấy vậy cũng rất lo lắng quay sang theo dõi, bên con mắt còn lành lặn của cô trùng xuống. Nguyệt Kiến lên tiếng, giọng nói có chút buồn bã cùng lo lắng:
-Triêu Nhan và Tịch Nhan, các chị ấy...
Tiến sĩ Nam Cung nghe vậy liền ngắt lời cô:
-Chúng nó vẫn chưa có tin tức...
Hú hú...
-Máy bảo vệ đang reo?!
Tiến sĩ Nam Cung đứng bật dậy, lấy ống nhòm, kéo rèm cửa lên quan sát. Phía bên ngoài, đám xác sống bất ngờ xuất hiện, chúng kéo đến ngày một đông. Tiến sĩ Nam Cung hốt hoảng quay lại, nói:
-Có nhiều người khả nghi đang đến gần! Lấy những thứ quan trọng, nhanh chóng cùng bố rời khỏi đây!
-Vâng!
Nói rồi, Nguyệt Kiến vội vàng chạy vào phòng, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc tư trang, cô mở ngăn kéo bàn, bên trong là hai chiếc hộp gỗ tròn in hình cây thập giá, thầm nghĩ: ”Đồ mà Triêu Nhan đưa cho mình... Nhất định phải mang theo!” rồi khoác áo, xách hành lý, nhanh chóng ngồi vào xe.
Tiến sĩ Nam Cung tra chìa khóa, định khởi động xe thì đột nhiên xuất hiện trước cửa gara là gần chục tên xác sống, chúng nhe hàm răng nanh nhọn hoắt rồi lao vào trước mui xe, ra sức đập vào cửa kính chắn gió. Tiến sĩ Nam Cung quay sang nói với Nguyệt Kiến:
-Con ngồi cho vững, bố sẽ nhanh chóng chạy thoát khỏi bọn chúng!
Nói rồi, ông đạp ga, chiếc xe lao đi với tốc độ kinh hoàng, đâm thẳng vào lũ xác sống. Đi được một đoạn khá dài, linh cảm có thể đã cắt đuôi được hết đám xác sống, tiến sĩ Nam Cung mới quay sang Nguyệt Kiến. Cô lúc này vẫn đang nhắm chặt mắt, mím môi, hai tay nắm chặt.
-Không sao rồi, Nguyệt Kiến, đừng sợ!
Nhìn thấy biểu hiện có chút hoảng sợ của Nguyệt Kiến, tiến sĩ Nam Cung liến quay lại, mỉm cười dịu dàng trấn an cô con gái bé bỏng.
-Vâng!
Nguyệt Kiến đáp khẽ.
-Vẫn còn chạy xe nửa tiếng nữa mới vào thành phố. Trước hết đến xem tình hình học viện Thánh Bùi Nhân, sau đó sẽ nghĩ cách chạy trốn...
Nhưng thật không ngờ, khi đi tới khúc cua trên vách núi hiểm trở, bất ngờ xuất hiện một đám xác sống dàn thành hàng đứng chặn phía trước. Nguyệt Kiến giật mình, hô lên:
-Bố, phía trước!
Tiến sĩ Nam Cung định tăng tốc đâm thẳng vào đám xác sống như lần trước nhưng không ngờ, chúng dùng những chiếc móng tay cứng và nhọn của mình đập vỡ cửa kính xe. Nguyệt Kiến sợ hãi ôm đầu, kêu lên một tiếng.
Đột nhiên, một tên trong số chúng thò được cả bàn tay vào, nắm chặt lấy bắp tay Nguyệt Kiến.
-Nguyệt Kiến!!!
Tiến sĩ Nam Cung hoảng hốt hô lớn, không còn để ý tới đường đi, ông lao đến chỗ Nguyệt Kiến, buông tay ra khỏi vô lăng, chiếc xe với vận tốc cực lớn bỗng chốc bị mất phương hướng.
Kéttttt
Chiếc xe lao ra khỏi vạch ngăn cách, rơi xuống từ trên vách núi cao
Rắc... Ầm!!!
Chiếc xe rơi xuống bãi cỏ cạnh bờ sông, xe bị lật ngược lại, vỡ nát hoàn toàn. Bỗng một bàn tay từ trong xe vươn ra ngoài cậy cửa ra, Nguyệt Kiến lúc này trên người đầy vết thương, cô đau đớn kêu lên khe khẽ, đột nhiên nhớ tới bố, cô bỗng giật mình ngoái lại thì một bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô:
-Bố!!!
Trên người tiến sĩ Nam Cung lúc này khắp người là những vết thương, máu từ miệng những vết thương chảy ra rất nhiều. Nhưng bỏ qua những vết thương nặng đó, tiến sĩ Nam Cung chỉ nghĩ tới Nguyệt Kiến, ông mỉm cười mãn nguyện khi thấy cô vẫn an toàn. Thì ra, trong lúc chiếc xe lao xuống vực, tiến sĩ Nam Cung đã ôm lấy Nguyệt Kiến, dùng cả thân mình để che chắn cho cô.
Nguyệt Kiến gắng sức lết ra khỏi xe, cô cúi nhìn cha mình nằm giữa một vũng máu giờ đây đã không còn chút sức lực. Nguyệt Kiến nhìn tiến sĩ Nam Cung bị cả chiếc xe đè lên người không thể thoát ra được mà nước mắt lưng tròng, cô khóc nức lên, giọng run run:
-Bố, cố chịu một chút! Con sẽ nghĩ cách cứu bố ra!
Thế nhưng, tiến sĩ Nam Cung lại ngăn Nguyệt Kiến lại,ông khó nhọc cất tiếng:
-Nguyệt Kiến, không cần đâu, đã không còn tác dụng rồi. Hành lý đều để trong cốp xe phía sau, con xem xem còn có thể mở ra không.ra ngoài chắc sẽ có trạm xe, con mau mang hành lý đi mau!
Nguyệt Kiến sững người, cô không thể nào chấp nhận được những gì cha mình vừa nói, nước mắt lã chã tuôn rơi, cô hét lên:
-Không!!!
Tiến sĩ Nam Cung mặc dù đã hoàn toàn kiệt sức vì mất máu quá nhiều nhưng vẫn ồn tồn giải thích:
-Nghe lời, bố đã không còn cứu được nữa. Những xác sống ban nãy ở không xa đâu, chúng chỉ ngã bất tỉnh thôi. Đợi chúng tỉnh lại hoặc là những xác sống khác tìm đến, con sẽ không thoát được đâu...
-Không, Nguyệt Kiến sẽ không rời xa bố!
Nguyệt Kiến lắc đầu, từng giọt nước mắt nóng hổi thi nhau lăn dài xuống gò má.
-Con biết không? Những xác sống đó rất có thể là nhắm vào con mà đến, tuyệt đối không thể để chúng đem con đi. Bởi vì...
Trong khu rừng hoang vắng, dưới những tán lá cây già xào xạc, cành lá xao động. Mái tóc dài của Nguyệt Kiến bị gió thổi tung lên, khuôn mặt cô sững sờ khi nghe những lời của tiến sĩ Nam Cung:
-Bố tiêm Mê Nguyệt Dẫn vào người Tịch Nhan chỉ là giả. Mê Nguyệt Dẫn thật, một lọ cho Triêu Nhan, một lọ là tiêm vào trong cơ thể con...
-Sao ạ?!
Nguyệt Kiến không thể tin vào những lời mà cha mình vừa nói.
Tiến sĩ Nam Cung không đáp, ông tiếp tục nói ra sự thật bởi hôm nay, nếu như không nói thì bí mật sẽ mãi mãi bị chôn vùi.
-Bố thường cho con uống thuốc ức chế sự tăng trưởng của Mê Nguyệt Dẫn, vì thế vẫn chưa biểu hiện bất kỳ dấu vết nào. Một khi ngưng thuốc, con sẽ dần dần biến đổi không giống những người khác. Qua thêm vài tháng nữa, mặt của con cũng sẽ hồi phục hoàn toàn. Nguyệt Kiến, mang theo hi vọng và sứ mệnh, hãy tìm đội thợ săn đi...
Lời nói vừa dứt, tiến sĩ Nam Cung đã gục xuống, trút hơi thở cuối cùng. Nguyệt Kiến gào lên khóc, tiếng khóc của cô ai oán, thê lương trong đêm đông tĩnh mịch, gió rít lên từng hồi. Cảnh tượng thật lạnh lẽo, ảm đạm:
-Bố!!!
Đám xác sống nhảy xuống theo chiếc xe của cha con tiến sĩ Nam Cung lúc này đã dần hồi tỉnh, chúng xuất hiện ngay phía sau Nguyệt Kiến, cô giật mình, ngoái đầu lại nhìn, vô thức thốt ra một tiếng “A?”. Không để cho bản thân được phép yếu đuối thêm lần nào nữa, Nguyệt Kiến lập tức đứng lên, cô tự nhủ với bản thân mình:
-Vì bố, ta và các ngươi phải hợp sức!
Nói rồi, Nguyệt Kiến nhanh chóng chạy ra phía cốp xe, cầm lấy một chiếc xẻng. Cô cắn chặt răng, cố quên đi sự sợ hãi, Nguyệt Kiến quay lại, thét lên:
-Đến đây đi!
Đám xác sống nghe thấy vậy lập tức lao lên. Nguyệt Kiến hét lên một tiếng “A” rồi bắt đầu dùng xẻng khua lên loạn xạ.
Pằng! Pằng! Pằng!
Những tiếng súng bất ngờ vang lên liên tiếp, tiếp đó là đám xác sống gục xuống chết không còn một tên. Nguyệt Kiến bây giờ mới giật mình nhìn lại người đã bắn chết đám xác sống, đó không phải một mà là hai người một nam một nữ, có lẽ là người của đội thợ săn. Giải quyết xong đám xác sống, người con trai lúc này mới lên tiếng:
-Giải quyết xong rồi!
Người con trai có mái tóc màu lam nhạt, cậu ta mặc trên người chiếc áo sơ mi cùng màu, quàng trên cổ chiếc khăn trắng trong rất lãng tử. Người còn lại là một cô gái, có mái tóc vàng, trên đầu đeo chiếc bờm đen, mặc bộ quần áo đen, khoác ngoài chiếc áo khoác đỏ. Cô ấy nháy mắt với Nguyệt Kiến, trông có vẻ rất năng động. Phía sau họ xuất hiện một thân ảnh mặc tấm áo choàng đen, đội chiếc mũ đen đang bước tới. Thấy người đó, trong đầu Nguyệt Kiến bỗng hiện lên suy nghĩ: “Là cái người kỳ lạ rất lâu lúc trước từng đến nhà mình?!”
-Tôi...
Nói tới đây, Tịch Nhan đột nhiên dừng lại, cô cúi mặt xuống, cố tránh ánh mắt của Tư Vũ Hành, nói tiếp:
-Biết điều gì cũng đã nói ra hết rồi.
Tư Vũ Hành đột nhiên tiến gần lại phía Tịch Nhan, hắn nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mình:
-Cô hình như đang nói dối?!
-Tôi không có!
Tịch Nhan hốt hoảng phủ nhận, Tư Vũ Hành không đáp, sắc mặt hắn hiện rõ sự mất kiên nhẫn, cứ thế nắm chặt lấy cổ tay Tịch Nhan kéo cô đi theo mình:
-Đi!
Tư Vũ Hành dẫn Tịch Nhan đi xuống tầng hầm, nơi đây trông thật u ám. Từ trong những chiếc lồng sắt phát ra những tiếng rên “Hừ hừ” nghe thật ghê rợn của đám quỷ hút máu dường như đã bị bỏ đói lâu ngày. Tịch Nhan thoáng có linh cảm chẳng lành, khuôn mặt cô lúc này đã trở nên tái mét. Tư Vũ Hành ghé sát vào tai cô, đe dọa:
-Những con quỷ hút máu hạ đẳng trong địa lao này hình như rất thích mùi vị máu của cô. Để bọn chúng thưởng thức bữa ăn no nê được không? Dù sao cũng không tìm thấy Cấm Vực Chi Thi, giữ cô lại cũng không dùng được gì...
Câu nói của Tư Vũ Hành quả nhiên đã tác động không nhỏ tới Tịch Nhan, gương mặt vốn đã tái mét lúc này đây còn toát cả mồ hôi hột, trong đôi mắt xanh biếc là hai hàng nước mắt chực trào, giọng cô run run:
-Đừng mà! Tôi biết vẫn còn một nơi...
Căn nhà của tiến sĩ Nam Cung.
Trên tivi là hình ảnh một nữ biên tập viên đang trình bày một tin tức rất quan trọng:
“Tối qua, học viện Thánh Bùi Nhân đã bị những sinh vật biến dị tấn công, số người thương vong đến giờ vẫn chưa rõ. Ngoài ra còn có rất nhiều học viên mất tích...”
Tiến sĩ Nam Cung ngồi trước màn hình tivi, Nguyệt Kiến đang dọn bàn ăn nghe thấy vậy cũng rất lo lắng quay sang theo dõi, bên con mắt còn lành lặn của cô trùng xuống. Nguyệt Kiến lên tiếng, giọng nói có chút buồn bã cùng lo lắng:
-Triêu Nhan và Tịch Nhan, các chị ấy...
Tiến sĩ Nam Cung nghe vậy liền ngắt lời cô:
-Chúng nó vẫn chưa có tin tức...
Hú hú...
-Máy bảo vệ đang reo?!
Tiến sĩ Nam Cung đứng bật dậy, lấy ống nhòm, kéo rèm cửa lên quan sát. Phía bên ngoài, đám xác sống bất ngờ xuất hiện, chúng kéo đến ngày một đông. Tiến sĩ Nam Cung hốt hoảng quay lại, nói:
-Có nhiều người khả nghi đang đến gần! Lấy những thứ quan trọng, nhanh chóng cùng bố rời khỏi đây!
-Vâng!
Nói rồi, Nguyệt Kiến vội vàng chạy vào phòng, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc tư trang, cô mở ngăn kéo bàn, bên trong là hai chiếc hộp gỗ tròn in hình cây thập giá, thầm nghĩ: ”Đồ mà Triêu Nhan đưa cho mình... Nhất định phải mang theo!” rồi khoác áo, xách hành lý, nhanh chóng ngồi vào xe.
Tiến sĩ Nam Cung tra chìa khóa, định khởi động xe thì đột nhiên xuất hiện trước cửa gara là gần chục tên xác sống, chúng nhe hàm răng nanh nhọn hoắt rồi lao vào trước mui xe, ra sức đập vào cửa kính chắn gió. Tiến sĩ Nam Cung quay sang nói với Nguyệt Kiến:
-Con ngồi cho vững, bố sẽ nhanh chóng chạy thoát khỏi bọn chúng!
Nói rồi, ông đạp ga, chiếc xe lao đi với tốc độ kinh hoàng, đâm thẳng vào lũ xác sống. Đi được một đoạn khá dài, linh cảm có thể đã cắt đuôi được hết đám xác sống, tiến sĩ Nam Cung mới quay sang Nguyệt Kiến. Cô lúc này vẫn đang nhắm chặt mắt, mím môi, hai tay nắm chặt.
-Không sao rồi, Nguyệt Kiến, đừng sợ!
Nhìn thấy biểu hiện có chút hoảng sợ của Nguyệt Kiến, tiến sĩ Nam Cung liến quay lại, mỉm cười dịu dàng trấn an cô con gái bé bỏng.
-Vâng!
Nguyệt Kiến đáp khẽ.
-Vẫn còn chạy xe nửa tiếng nữa mới vào thành phố. Trước hết đến xem tình hình học viện Thánh Bùi Nhân, sau đó sẽ nghĩ cách chạy trốn...
Nhưng thật không ngờ, khi đi tới khúc cua trên vách núi hiểm trở, bất ngờ xuất hiện một đám xác sống dàn thành hàng đứng chặn phía trước. Nguyệt Kiến giật mình, hô lên:
-Bố, phía trước!
Tiến sĩ Nam Cung định tăng tốc đâm thẳng vào đám xác sống như lần trước nhưng không ngờ, chúng dùng những chiếc móng tay cứng và nhọn của mình đập vỡ cửa kính xe. Nguyệt Kiến sợ hãi ôm đầu, kêu lên một tiếng.
Đột nhiên, một tên trong số chúng thò được cả bàn tay vào, nắm chặt lấy bắp tay Nguyệt Kiến.
-Nguyệt Kiến!!!
Tiến sĩ Nam Cung hoảng hốt hô lớn, không còn để ý tới đường đi, ông lao đến chỗ Nguyệt Kiến, buông tay ra khỏi vô lăng, chiếc xe với vận tốc cực lớn bỗng chốc bị mất phương hướng.
Kéttttt
Chiếc xe lao ra khỏi vạch ngăn cách, rơi xuống từ trên vách núi cao
Rắc... Ầm!!!
Chiếc xe rơi xuống bãi cỏ cạnh bờ sông, xe bị lật ngược lại, vỡ nát hoàn toàn. Bỗng một bàn tay từ trong xe vươn ra ngoài cậy cửa ra, Nguyệt Kiến lúc này trên người đầy vết thương, cô đau đớn kêu lên khe khẽ, đột nhiên nhớ tới bố, cô bỗng giật mình ngoái lại thì một bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô:
-Bố!!!
Trên người tiến sĩ Nam Cung lúc này khắp người là những vết thương, máu từ miệng những vết thương chảy ra rất nhiều. Nhưng bỏ qua những vết thương nặng đó, tiến sĩ Nam Cung chỉ nghĩ tới Nguyệt Kiến, ông mỉm cười mãn nguyện khi thấy cô vẫn an toàn. Thì ra, trong lúc chiếc xe lao xuống vực, tiến sĩ Nam Cung đã ôm lấy Nguyệt Kiến, dùng cả thân mình để che chắn cho cô.
Nguyệt Kiến gắng sức lết ra khỏi xe, cô cúi nhìn cha mình nằm giữa một vũng máu giờ đây đã không còn chút sức lực. Nguyệt Kiến nhìn tiến sĩ Nam Cung bị cả chiếc xe đè lên người không thể thoát ra được mà nước mắt lưng tròng, cô khóc nức lên, giọng run run:
-Bố, cố chịu một chút! Con sẽ nghĩ cách cứu bố ra!
Thế nhưng, tiến sĩ Nam Cung lại ngăn Nguyệt Kiến lại,ông khó nhọc cất tiếng:
-Nguyệt Kiến, không cần đâu, đã không còn tác dụng rồi. Hành lý đều để trong cốp xe phía sau, con xem xem còn có thể mở ra không.ra ngoài chắc sẽ có trạm xe, con mau mang hành lý đi mau!
Nguyệt Kiến sững người, cô không thể nào chấp nhận được những gì cha mình vừa nói, nước mắt lã chã tuôn rơi, cô hét lên:
-Không!!!
Tiến sĩ Nam Cung mặc dù đã hoàn toàn kiệt sức vì mất máu quá nhiều nhưng vẫn ồn tồn giải thích:
-Nghe lời, bố đã không còn cứu được nữa. Những xác sống ban nãy ở không xa đâu, chúng chỉ ngã bất tỉnh thôi. Đợi chúng tỉnh lại hoặc là những xác sống khác tìm đến, con sẽ không thoát được đâu...
-Không, Nguyệt Kiến sẽ không rời xa bố!
Nguyệt Kiến lắc đầu, từng giọt nước mắt nóng hổi thi nhau lăn dài xuống gò má.
-Con biết không? Những xác sống đó rất có thể là nhắm vào con mà đến, tuyệt đối không thể để chúng đem con đi. Bởi vì...
Trong khu rừng hoang vắng, dưới những tán lá cây già xào xạc, cành lá xao động. Mái tóc dài của Nguyệt Kiến bị gió thổi tung lên, khuôn mặt cô sững sờ khi nghe những lời của tiến sĩ Nam Cung:
-Bố tiêm Mê Nguyệt Dẫn vào người Tịch Nhan chỉ là giả. Mê Nguyệt Dẫn thật, một lọ cho Triêu Nhan, một lọ là tiêm vào trong cơ thể con...
-Sao ạ?!
Nguyệt Kiến không thể tin vào những lời mà cha mình vừa nói.
Tiến sĩ Nam Cung không đáp, ông tiếp tục nói ra sự thật bởi hôm nay, nếu như không nói thì bí mật sẽ mãi mãi bị chôn vùi.
-Bố thường cho con uống thuốc ức chế sự tăng trưởng của Mê Nguyệt Dẫn, vì thế vẫn chưa biểu hiện bất kỳ dấu vết nào. Một khi ngưng thuốc, con sẽ dần dần biến đổi không giống những người khác. Qua thêm vài tháng nữa, mặt của con cũng sẽ hồi phục hoàn toàn. Nguyệt Kiến, mang theo hi vọng và sứ mệnh, hãy tìm đội thợ săn đi...
Lời nói vừa dứt, tiến sĩ Nam Cung đã gục xuống, trút hơi thở cuối cùng. Nguyệt Kiến gào lên khóc, tiếng khóc của cô ai oán, thê lương trong đêm đông tĩnh mịch, gió rít lên từng hồi. Cảnh tượng thật lạnh lẽo, ảm đạm:
-Bố!!!
Đám xác sống nhảy xuống theo chiếc xe của cha con tiến sĩ Nam Cung lúc này đã dần hồi tỉnh, chúng xuất hiện ngay phía sau Nguyệt Kiến, cô giật mình, ngoái đầu lại nhìn, vô thức thốt ra một tiếng “A?”. Không để cho bản thân được phép yếu đuối thêm lần nào nữa, Nguyệt Kiến lập tức đứng lên, cô tự nhủ với bản thân mình:
-Vì bố, ta và các ngươi phải hợp sức!
Nói rồi, Nguyệt Kiến nhanh chóng chạy ra phía cốp xe, cầm lấy một chiếc xẻng. Cô cắn chặt răng, cố quên đi sự sợ hãi, Nguyệt Kiến quay lại, thét lên:
-Đến đây đi!
Đám xác sống nghe thấy vậy lập tức lao lên. Nguyệt Kiến hét lên một tiếng “A” rồi bắt đầu dùng xẻng khua lên loạn xạ.
Pằng! Pằng! Pằng!
Những tiếng súng bất ngờ vang lên liên tiếp, tiếp đó là đám xác sống gục xuống chết không còn một tên. Nguyệt Kiến bây giờ mới giật mình nhìn lại người đã bắn chết đám xác sống, đó không phải một mà là hai người một nam một nữ, có lẽ là người của đội thợ săn. Giải quyết xong đám xác sống, người con trai lúc này mới lên tiếng:
-Giải quyết xong rồi!
Người con trai có mái tóc màu lam nhạt, cậu ta mặc trên người chiếc áo sơ mi cùng màu, quàng trên cổ chiếc khăn trắng trong rất lãng tử. Người còn lại là một cô gái, có mái tóc vàng, trên đầu đeo chiếc bờm đen, mặc bộ quần áo đen, khoác ngoài chiếc áo khoác đỏ. Cô ấy nháy mắt với Nguyệt Kiến, trông có vẻ rất năng động. Phía sau họ xuất hiện một thân ảnh mặc tấm áo choàng đen, đội chiếc mũ đen đang bước tới. Thấy người đó, trong đầu Nguyệt Kiến bỗng hiện lên suy nghĩ: “Là cái người kỳ lạ rất lâu lúc trước từng đến nhà mình?!”
/25
|