Giải quyết xong ổn thoả mọi việc ở đại hội võ lâm, họ lại lên đường về kinh. Chẳng mấy chốc đã tới Giang Khê…
- Ây nha, họ là ai mà đẹp quá vậy?
- Phải đó, đẹp như vậy không biết là phúc hay là hoạ đây…
- Haizzzzz
Dọc đường họ đi vào thành, ai ai cũng nhìn họ chỉ trỏ bàn tán. Một số người còn lắc đầu tỏ vẻ xót thương cho họ. Mặc dù vậy, các nhân vật chính của chúng ta vẫn không hiểu nguyên do, bởi họ cứ đến gần ai, người đó lại tránh xa, không hỏi thăm được gì. Chán chê họ đành tìm một khách điếm nghỉ chân, nhưng…
- Ây da, khách quan à. Mời đi cho. Mấy người đẹp như vậy chúng tôi không cáng đáng nổi đâu. Đi đi, đi đi.
Lần này nhịn không nổi nữa Liêu Bình hung hăng túm cổ tên tiểu nhị trừng mắt…
- Nói, rốt cuộc thì tại sao các người lại đối với chúng ta giống như quỷ Tu La thế vậy? không nói, ta cắt lưỡi ngươi.
- ( xanh mặt) khách quan à, tha cho tôi, tôi còn có vợ già… à nhầm… mẹ già, con nhỏ nữa. Tôi còn phải nuôi họ a.
- Bình, đừng vô lễ. ( kéo tay LB, vuốt lại cổ áo cho hắn) Ngươi nói đi, tại sao lại như vậy? Có uẩn khúc gì chăng?
- Vị khách quan này… ( nhìn ngang, nhìn dọc)… chả dấu gì các vị, ở huyện này chúng ta có 1 đôi cẩu nam nữ dâm tiện, không coi vương pháp ra gì. Bọn chúng thấy gái đẹp thì cưỡng hiếp, thấy trai đẹp thì bắt về làm nô dịch. Những ai chứa chấp người đẹp mà không bẩm cho chúng thì sẽ chết rất thảm a. Cùng làm người chả ai nỡ làm vậy a.
- Thì ra thế… ( Lạc Hoa lên tiếng). vị huynh đài này hãy cho chúng tôi vào trong đi. Nhân tiện kể luôn những gì xảy ra ở đây cho chúng tôi biết. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ.
- Việc này…
- Yên tâm đi ( Huyết Nguyệt). Chúng ta tuyệt đối không làm liên luỵ đến các ngươi.
- Vậy… mấy người vào đi…. Mời ngồi đây.
Chuyện là thế này: Ở Huyện chúng tôi có vị quan huyện tên Huỳnh Phong. Hắn có 2 đứa con, một trai một gái. Đứa con gái tên Huỳnh Chi được tiến cung làm phi nhưng vì lập mưu hại Hoàng hậu bị lộ nên bị đuổi trở về. Nàng ta không những không biết nhục mà còn cùng đại ca của mình huênh hoang đi khắp nơi, thấy nam nhân tuấn tú thì bắt về làm nô dịch. Không biết nàng ta đã làm gì họ mà chỉ thấy họ chịu nhục nhã hầu hạ nàng ta, mặc nàng ta hành hạ, đêm đêm sử dụng làm công cụ thoả mãn nhục dục. Những người trốn trở về thì chỉ đc 2 ngày liền bị hộc máu, toàn thân thôi rữa mà chết. Còn đứa con trai tên Huỳnh Lâm, thường xuyên cưỡng bức con gái nhà lành, có khi còn làm nhục họ giữa đường xá. Không biết bao nhiêu cô nương chịu nhục đã tự vẫn. Bây giờ ở nơi này, đến một nam thanh nữ tú còn không có nữa a. Thậm chí cả xú nam, xú nữ cũng chẳng dám ra ngoài a.
- Vô lý, tại sao như vậy được. ( Lạc Hoa đập bàn). Huỳnh Phong nổi tiếng là thanh quan, tại sao lại dung túng cho con cái mình như vậy được. Thật không coi Vương pháp ra gì.
- Thanh quan? Pi, thanh quan cái con khỉ gì ( tiểu nhị cay cú). Hắn không những dung túng con cái làm bậy, mà còn thường xuyên hành hạ bá tính, bóc lột từng xu từng hào, nhận hối lộ của người ta đổi trắng thay đen mọi chuyện. Đấy, vừa rồi nhà bà Trương ở xóm bên bị người ta cướp mất ruộng, kêu lên hắn còn bị hắn cho là vu oan người khác, đánh cho tới chết. Nguyên lai vì hắn đã nhận tiền của tên bá hộ kia nên như vậy. Chỉ tội cho mấy đứa bé, không ai chăm sóc, phải lang thang đâu đường xó chợ.
- Khốn kiếp… ( Lạc Hoa nghiến răng nghiến lợi, mất hết bình tĩnh)…
- ấy nương tử, ( Huyết Nguyệt nắm lấy tay nàng), hãy bình tĩnh lại. Chúng ta ngồi xuống đây nghĩ cách ha. Từ từ, đừng nóng giận mà hại sức khoẻ. Tiểu Nhị, đa tạ ngươi. Phiền ngươi cho chúng ta chút thức ăn cùng chút trà thượng đẳng.
- vâng, khách quan đợi một lúc.
Tiểu nhị đi rồi…
- quá đáng, quá đáng mà. Dưới sự cai trị của ta lại xảy ra chuyện tày đình, vô pháp vô thiên như vậy tai sao ta lại không hay biết chứ. Như vậy ta làm hoàng đế có ý nghĩa gì… ( nghiến răng kèn kẹt).
- Bình tĩnh. Ta đã có biện pháp rồi. Các người ghé tai lại đây. (@!#$%%^&*()_+_)(*&^%$#@!) hiểu chưa?
- Hiểu rồi, Huyết Nguyệt à, ngươi thật thông minh nha. ( toàn bộ ánh mắt sung bái đều hướng về nàng).
- Được rồi, lát ăn xong ta sẽ tiến hành.
Một lát sau…
- Tiểu nhị.
- Có, khách quan có gì dặn dò.
- Ngươi hãy đến bào với đôi cẩu nam nữa đó, có một đôi huynh muội đẹp như tiên đang ở tại khách điếm nhà ngươi, còn có nói với chúng là bọn họ có rất nhiều tiền.
- Khách quan, cái này…
- Không sao, đây là chủ ý của ta, đương nhiên ta có biện pháp. Ngươi hãy mau đi đi.
- Vậy tiểu nhân đi đây.
Sau khi tiểu nhị đi rồi, bọn họ mỗi người làm một việc mà Huyết Nguyệt phân phó còn nàng thì cùng “ muội muội” Lạc Hoa của mình ung dung ngồi thưởng trà, khoé miệng nhếch lên cười trào phúng. Bọn họ sắp diễn một vở kịch lớn à nha….
- Ây nha, họ là ai mà đẹp quá vậy?
- Phải đó, đẹp như vậy không biết là phúc hay là hoạ đây…
- Haizzzzz
Dọc đường họ đi vào thành, ai ai cũng nhìn họ chỉ trỏ bàn tán. Một số người còn lắc đầu tỏ vẻ xót thương cho họ. Mặc dù vậy, các nhân vật chính của chúng ta vẫn không hiểu nguyên do, bởi họ cứ đến gần ai, người đó lại tránh xa, không hỏi thăm được gì. Chán chê họ đành tìm một khách điếm nghỉ chân, nhưng…
- Ây da, khách quan à. Mời đi cho. Mấy người đẹp như vậy chúng tôi không cáng đáng nổi đâu. Đi đi, đi đi.
Lần này nhịn không nổi nữa Liêu Bình hung hăng túm cổ tên tiểu nhị trừng mắt…
- Nói, rốt cuộc thì tại sao các người lại đối với chúng ta giống như quỷ Tu La thế vậy? không nói, ta cắt lưỡi ngươi.
- ( xanh mặt) khách quan à, tha cho tôi, tôi còn có vợ già… à nhầm… mẹ già, con nhỏ nữa. Tôi còn phải nuôi họ a.
- Bình, đừng vô lễ. ( kéo tay LB, vuốt lại cổ áo cho hắn) Ngươi nói đi, tại sao lại như vậy? Có uẩn khúc gì chăng?
- Vị khách quan này… ( nhìn ngang, nhìn dọc)… chả dấu gì các vị, ở huyện này chúng ta có 1 đôi cẩu nam nữ dâm tiện, không coi vương pháp ra gì. Bọn chúng thấy gái đẹp thì cưỡng hiếp, thấy trai đẹp thì bắt về làm nô dịch. Những ai chứa chấp người đẹp mà không bẩm cho chúng thì sẽ chết rất thảm a. Cùng làm người chả ai nỡ làm vậy a.
- Thì ra thế… ( Lạc Hoa lên tiếng). vị huynh đài này hãy cho chúng tôi vào trong đi. Nhân tiện kể luôn những gì xảy ra ở đây cho chúng tôi biết. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ.
- Việc này…
- Yên tâm đi ( Huyết Nguyệt). Chúng ta tuyệt đối không làm liên luỵ đến các ngươi.
- Vậy… mấy người vào đi…. Mời ngồi đây.
Chuyện là thế này: Ở Huyện chúng tôi có vị quan huyện tên Huỳnh Phong. Hắn có 2 đứa con, một trai một gái. Đứa con gái tên Huỳnh Chi được tiến cung làm phi nhưng vì lập mưu hại Hoàng hậu bị lộ nên bị đuổi trở về. Nàng ta không những không biết nhục mà còn cùng đại ca của mình huênh hoang đi khắp nơi, thấy nam nhân tuấn tú thì bắt về làm nô dịch. Không biết nàng ta đã làm gì họ mà chỉ thấy họ chịu nhục nhã hầu hạ nàng ta, mặc nàng ta hành hạ, đêm đêm sử dụng làm công cụ thoả mãn nhục dục. Những người trốn trở về thì chỉ đc 2 ngày liền bị hộc máu, toàn thân thôi rữa mà chết. Còn đứa con trai tên Huỳnh Lâm, thường xuyên cưỡng bức con gái nhà lành, có khi còn làm nhục họ giữa đường xá. Không biết bao nhiêu cô nương chịu nhục đã tự vẫn. Bây giờ ở nơi này, đến một nam thanh nữ tú còn không có nữa a. Thậm chí cả xú nam, xú nữ cũng chẳng dám ra ngoài a.
- Vô lý, tại sao như vậy được. ( Lạc Hoa đập bàn). Huỳnh Phong nổi tiếng là thanh quan, tại sao lại dung túng cho con cái mình như vậy được. Thật không coi Vương pháp ra gì.
- Thanh quan? Pi, thanh quan cái con khỉ gì ( tiểu nhị cay cú). Hắn không những dung túng con cái làm bậy, mà còn thường xuyên hành hạ bá tính, bóc lột từng xu từng hào, nhận hối lộ của người ta đổi trắng thay đen mọi chuyện. Đấy, vừa rồi nhà bà Trương ở xóm bên bị người ta cướp mất ruộng, kêu lên hắn còn bị hắn cho là vu oan người khác, đánh cho tới chết. Nguyên lai vì hắn đã nhận tiền của tên bá hộ kia nên như vậy. Chỉ tội cho mấy đứa bé, không ai chăm sóc, phải lang thang đâu đường xó chợ.
- Khốn kiếp… ( Lạc Hoa nghiến răng nghiến lợi, mất hết bình tĩnh)…
- ấy nương tử, ( Huyết Nguyệt nắm lấy tay nàng), hãy bình tĩnh lại. Chúng ta ngồi xuống đây nghĩ cách ha. Từ từ, đừng nóng giận mà hại sức khoẻ. Tiểu Nhị, đa tạ ngươi. Phiền ngươi cho chúng ta chút thức ăn cùng chút trà thượng đẳng.
- vâng, khách quan đợi một lúc.
Tiểu nhị đi rồi…
- quá đáng, quá đáng mà. Dưới sự cai trị của ta lại xảy ra chuyện tày đình, vô pháp vô thiên như vậy tai sao ta lại không hay biết chứ. Như vậy ta làm hoàng đế có ý nghĩa gì… ( nghiến răng kèn kẹt).
- Bình tĩnh. Ta đã có biện pháp rồi. Các người ghé tai lại đây. (@!#$%%^&*()_+_)(*&^%$#@!) hiểu chưa?
- Hiểu rồi, Huyết Nguyệt à, ngươi thật thông minh nha. ( toàn bộ ánh mắt sung bái đều hướng về nàng).
- Được rồi, lát ăn xong ta sẽ tiến hành.
Một lát sau…
- Tiểu nhị.
- Có, khách quan có gì dặn dò.
- Ngươi hãy đến bào với đôi cẩu nam nữa đó, có một đôi huynh muội đẹp như tiên đang ở tại khách điếm nhà ngươi, còn có nói với chúng là bọn họ có rất nhiều tiền.
- Khách quan, cái này…
- Không sao, đây là chủ ý của ta, đương nhiên ta có biện pháp. Ngươi hãy mau đi đi.
- Vậy tiểu nhân đi đây.
Sau khi tiểu nhị đi rồi, bọn họ mỗi người làm một việc mà Huyết Nguyệt phân phó còn nàng thì cùng “ muội muội” Lạc Hoa của mình ung dung ngồi thưởng trà, khoé miệng nhếch lên cười trào phúng. Bọn họ sắp diễn một vở kịch lớn à nha….
/60
|