Quả nhiên như bọn họ đoán, chỉ một lúc sau…
- Ây nha, ca ca, họ đẹp quá. Muội chưa từng thấy ai đẹp như vậy a. Ca ca, muội muốn hắn.( chỉ Huyết Nguyệt, ưỡn ẹo).
- Được được muội muội, còn tiểu mỹ nhân đó sẽ là của ta ( nhỏ nước dãi). Người đâu, bắt họ về cho ta.
- Ơ ở các người là ai, làm gì vậy? mau thả ta ra. Ca, cứu muội ( Lạc Hoa giẫy giẫy)
- Các ngươi muốn làm gì? Mau thả muội muội ta ra. ( Huyết Nguyệt lúc này đúng chất một thư sinh).
- Thả? Nực cười. Các ngươi là trọng phạm, cư nhiên trộm tiền của bổn thiếu gia ta.
- Ngậm máu phun người, ta trộm tiền của ngươi hồi nào chứ.
- Còn chối. Người đâu lục soát
- Thiếu gia, không có gì.
- Cái gì? (Túm lấy tiểu nhị). Ngươi nói bọn họ có nhiều tiền. vậy sao giờ không có.
- Dạ dạ, Huỳnh thiếu gia. bọn họ có tới 6 người a , còn có hẳn một bọc tiền lớn nữa. Sao giờ còn có 2 người vậy nè.
Đúng lúc ấy thì…
- Này, các ngươi làm gì? Mau thả các con ta ra ( một đôi phu phụ trung niên đi vào, 2 người này không ai khác là Tú Bình cùng Lưu Thần).
- Các ngươi thật to gan, dám ra lệnh cho bổn thiếu gia. Mau bắt hết bọn chúng về phủ cho ta.
- Này buông chúng ta ra, các ngươi thật vô lý mà.
Bọn chúng đưa các nàng đi đến huyện đường. Hai “ huynh muội” các nàng thì được bọn chúng rinh về phòng riêng còn “phụ mẫu” các nàng được đưa đến công đường để huyện lão gia “ hỏi tội”.
- Đừng nha, ngươi không được qua đây. ( Lạc Hoa tỏ vẻ sợ hãi giật lùi về phía sau, vớ được cái gì là ném cái ấy).
- Hí hí hí, tiểu mỹ nhân, đừng có sợ. Ta sẽ không làm gì nàng đâu. ( hai tay xoa xoa vào nhau, môi liếm liếm) ( tg: eo, ta muốn ói quá. Lạc Hoa: ta còn muốn ói hơn ngươi. Tg: vậy chúng ta cùng…).
- Đừng, đừng qua đây. Cầu xin ngươi, tha cho ta.
- Tha nàng? Tiểu mỹ nhân, nàng thật ngây thơ. ( nhào tới)
Ở bên kia Huyết Nguyệt cũng không kém phần long trọng. Nàng bị trói chân trói tay ở trên giường. Huỳnh Chi không ngừng vuốt ve thân thể nàng, nằm lên người nàng, lưỡi liếm khắp mặt, cổ, vành tai của nàng. (tg: sao da của ta lại thành da gà thế này)
- Ngươi… nữ nhân này, ngươi không biết xấu hổ. Thả ta ra….
- Tướng công, người đừng có như vậy nha. Uổng công thiếp lắm. Nào, nằm ngoan ngoãn để thiếp phục vụ chàng nào. Hí hí hí…
- Không kiếp, biến thái nữ nhân. Cút đi, tránh xa ta raaaaaaaaaaaaaaaaa.
- Ai nha, tướng công. Chàng làm thiếp đau lòng đó nha. ( cởi áo Huyết Nguyệt)
Ở trên công đường, “ phụ mẫu” 2 người họ đã thương lượng xong với Huỳnh Phong…
- Huyện thái gia, khế ước nhà đất cũng giao cho ngài rồi, ngài cũng phải ký cam kết thả chúng tôi ra. Chúng tôi là thương nhân nên không thể tin tưởng ai một cách dễ dàng được. Mong ngài hiểu cho.
- Được, mau viết cam kết đi.
- … đây thưa đại nhân…
- … ( ký ký) được. Mọi việc coi như đã ước định.
Đúng lúc ấy thì…..
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
- Chuyện gì, có chuyện gì vậy?
Huỳnh phong cùng mọi người có mặt ở đây nháo nhào chạy vào hậu viện. Chỉ thấy Huỳnh Chi cùng Huỳnh Lâm đang nằm chỏng vó giữa sân, trước mặt họ là một đôi nam nữ xinh đẹp tựa tiên giáng phàm, hai người này hoàn toàn khác xa với hai người mà bọn họ bắt về.
Nguyên lai mọi chuyện là thế này:
Huyết Nguyệt cùng Lạc Hoa đang chật vật chống đỡ sự “phục vụ” nhiệt tình của đôi cẩu nam nữ thì nghe tiếng Lạc Lạc cùng Yên Phong kêu trên mái nhà. Biết mọi chuyện đã xong xuôi, Huyết Nguyệt lẩm bẩm đọc thật chú…
- Hé hé, mỹ nhân, nàng là của ta. ( hôn tới tấp + xé quần áo). Hả? cái gì đây? Sao lại không có ngực???
- ( cười khẩy) vì ta là nam nhân a.
- Ngươi? Không thể nào. Ngươi… ( chưa nói xong đã bị đạp một cước bay ra ngoài sân)
Phòng bên cạnh…
- Á. Nữ nhân? Người là ai? Sao lại như vậy? dây trói của ta, sao ngươi lại thoát được.
- Huỳnh Chi, Huỳnh phi đáng kính. Nàng không nhận ra ta sao?
- Ngươi, ngươi là ai?
- Haiz, Huỳnh phi nương nương sao mà nhanh quên thế nhỉ? Ta tên Tiêu Lạc Hy, ngươi nhớ chứ? ( ánh mắt cực kỳ nguy hiểm).
- Ngươi… ngươi chính là phế hậu? không thể nào. Ngươi vẫn chưa chết?
- Nhận ra rồi sao? Đáng tiếc ngươi không sống được bao lâu nữa. ( nói rồi tiến đến đánh Huỳnh Chi)
- Muốn giết ta? Nằm mơ.
Nói rồi ả ta tiếp chưởng của Lạc Hy. Từng chiêu nàng ta đánh ra âm độc vô cùng, toàn nhằm vào những điểm chí mạng mà đánh tới.
- Nguyên lai là Âm ma công thất truyền. Thảo này ngươi lại cần đàn ông đến vậy. Có điều ngươi không phải là đối thủ của ta.
Nói rồi Lạc Hy sử dụng Hồng Băng ( chính là chiêu hoa hồng mà nàng ý dùng trong đại hội võ lâm ý). Chỉ thấy Huỳnh Chi hét lên đau đớn rồi cũng bị bật ra ngoài cửa nằm cạnh ca ca của ả.
Lạc Hoa bây giờ cũng biến trở lại thành Vương Thiên Lãnh, nàng cũng trở về là Lạc Hy.
- Tuần phủ đại nhân tới…
Người được gọi là tuần phủ đại nhân chính là Trương Lĩnh, Tuần phủ Lương Châu.
- Tham kiến tuần phủ đại nhân. Không biết đại nhân tới không kịp đón tiếp, mong đại nhân lượng thứ.
Huỳnh Phong một thân mồ hôi hột, hắn âm thầm kêu không hay. Trương Lĩnh chỉ liếc nhìn Huynh Phong bằng ánh mắt khinh bỉ rồi bước tới trước Thiên Lãnh.
- Thần, Trương lĩnh, tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương. Thần chậm trễ không kịp cứu giá, khiến hoàng thượng cùng nương nương phải chịu sợ hãi. Thần tội thật đáng muôn chết.
- Miễn lễ. ái khanh không cần tự trách. Hãy mau lôi ba phụ tử Huynh Phong vào công đường, kêu gọi mọi người trong thành đến xem xử tội chúng.
- Thần tuân lệnh.
Thì ra Trường Khanh cùng Hoa Nhi đã cấp tốc lên dường tới Lương Châu thành mang mệnh lệnh của Thiên Lãnh tới cho Trương Lĩnh. Trên đường cấp tốc đến Giang Khê, bọn họ đã kịp tường thuật chi tiết sự tình cũng như kế hoạch của Huyết Nguyệt.
Lúc này, trên đường phố…
- Này này, ngươi biết gì chưa? Hai người hôm nay bị bắt đi chính là Hoàng thượng cùng hoàng hậu cải trang vi hành đó. Bây giờ Người đang xử tội cha con Huỳnh Phong trên công đường đấy. Mau mau đi xem thôi.
- Thật sao? Mau mau đi thôi.
Thế là người dân cả huyện vứt bỏ công việc đang làm tới công đường xem xử án. Vì công đường quá chật nên Vương Thiên Lãnh lệnh đem cha con Huỳnh Phong ra trước cửa Huỳnh phủ. Thấy mọi việc đã ổn thoả, hắn ra lệnh:
- Trương Lĩnh, bắt đầu xử án được rồi.
- Vâng. Huỳnh Phong, thân là trọng quan của triều đình lại dung túng cho con cái làm bậy, nhận hối lộ đút lót, lại lừa gạt thương nhân ép họ giao khế ước nhà đất, bưng bít sự thật, dối trên lừa dưới. Ngươi có nhận tội hay không?
- Thần thật không hề phạm phải những tội danh mà ngài vừa nêu ra. Mong đại nhân minh xét ( vẫn còn cứng mồm).
- Ngươi vẫn còn cãi. Ngươi đâu. Mau đọc to thư từ cấu kết với gian thương cùng những thống kê chi tiêu hàng ngày của Huỳnh phủ cho ta. Đem những thứ đã lục xét được ra đây để mọi người chứng kiến.
- Vâng. ….
Từng thứ được đọc lên, trong đó có khế ước nhà đất, thư giao kết với thương nhân,… Huỳnh Phong vã mồ hôi như tắm, mặt xanh mét.
- Huỳnh Phong, ngươi còn gì để chối.
- Thần xin nhận tội.
- Quan tri huyện Giang Khê tâm địa bất chính, cấu kết gian thương, đảo lộn trắng đen hại lê dân bá tính. Tuy nhiên, đã biết hối lối đem tất cả gia sản giao lại cho triều đình mở kho cứu tế cùng trả lại ruộng đất cho các hộ bị lừa gạt nên bị cách chức quan, giáng xuống làm thường dân.
Huỳnh Phong ngớ người. Hắn giao lại gia sản cho triều đình bao giờ. Hắn chợt nhìn lại đôi phu phụ đang đứng cạnh Hoàng thượng cùng hoàng hậu kia. Sao họ lại được phép đứng đó.
Giật mình, hắn liền lấy tờ giấy khế ước nhà đất giấu trong ngực áo ra xem thì chỉ thấy có hình vẽ đầu heo cùng dòng chữ : “ Cẩu quan, ngươi chính là ngu như một con heo, bị ta lừa mà không biết, ha ha ha” ( ta cá đây là tác phẩm của Tú Bình).
Huỳnh Phong cả đời gian manh chuyên bày mưu hại người khác nay lại bị người hãm hại lại. Vì uất quá, hắn ngay lập tức hộc máu mà chết.
- Cha, cha…
- Huỳnh Chi, Huỳnh Lâm. Các ngươi cậy quyền thế bắt người trong huyện để thoả mãn dục vọng, hành hạ lê dân bá tánh, khiến cho bao nhiêu tài nữ tài nam chịu nhục mà chết, hôm nay lại còn dám kinh động đến thánh thượng. Các ngươi có chịu nhận tội không?
- Hoàng thượng tha mạng, ô ô, hoàng thượng tha mạng…
- Hoàng thượng, người xem bọn chúng xử như thế nào.
Vương Thiên Lãnh liếc nhìn Lạc Hy. nàng quay sang hỏi Tú Bình:
- Bình, cái đó có mang theo không?
- Cái gì cơ?
- Thì cái gọi là Đoạn Nhục Xuân cậu chế ra, nhưng bị gia gia cấm sử dụng ấy. Mang theo không?
- Có chứ. Lúc nào cũng mang theo, đây nè.
- Đưa tớ… Bà con. Hôm nay ta dùng thân phận hoàng hậu để thay bà con trút hết những oan tình cùng sợ hãi lên những kẻ đã gây tội với mọi người. Bọn chúng dâm loạn, khiến cho nhiều nam thanh nữ tú chết oan uổng, lại chịu nhục nhã muôn đời. Hôm nay, ta sẽ để chúng chết trong nhục dục của chính mình.
Nói đoạn nàng đổ thuốc một nửa vào miệng Huỳnh Lâm, một nửa vào Huỳnh Chi, rồi đem nhốt chúng vào một cái cũi.
Chỉ thấy chúng điên cuồng xé áo quần nhau rồi lao vào nhau giao hoan như những con thú. Trong cơn dâm loạn ấy, chúng kêu la thảm thiết giống như heo bị chọc tiết vậy. Chưa đây 1 canh giờ, cả 2 bọn chúng xác thịt rữa ra rồi chết. Mọi người thấy vậy thì thoả mãn vô cùng. Họ vừa kính sợ vừa nể phục vị hoàng hậu này lắm.( TB: thuốc của ta, sao không nể phục ta? Tg: thế tỷ có nghĩ ra được hình thức tra tấn dã man thế không? TB: không. Tg: thế thì đúng rồi, kêu ca gì nữa). Riêng về phần Lưu Thần, hắn khều khều Tú Bình:
- Nè, cái đó là độc dược gì vậy? ta không hiểu lắm.
- Đó là Đoạn Nhục Xuân, là xuân dược do ta đặc chế. Loại này chỉ dùng để tra tấn thôi bởi khi uống nó, người ta sẽ thèm muốn thoả mãn dục vọng, thế nhưng khi giao hoan lại cảm thấy da thịt đau đớn như bị người ta róc từng miếng, từng miếng vậy. Không đầy một canh giờ, nội tạng cùng da thịt sẽ bị thối rữa mà chết, đau đớn đến khôn cùng.
- Thật lợi hại vậy sao? ( ánh mắt sùng bái)
- Ngươi muốn thử không? ( ánh mắt gian tà)
- Không có, nương tử yêu dấu. Nàng nỡ lòng nào làm thế, phải không? ( đấm đấm, bóp bóp vai cho Tú Bình).
- .. ( vênh mặt).. coi như ngươi biết điều.
Lạc Hy nhìn đống bầy nhầy trong cũi, lạnh lùng:
- Huỳnh Chi, thù cũ, nợ mới, ta trả hết cho ngươi.
- Ây nha, ca ca, họ đẹp quá. Muội chưa từng thấy ai đẹp như vậy a. Ca ca, muội muốn hắn.( chỉ Huyết Nguyệt, ưỡn ẹo).
- Được được muội muội, còn tiểu mỹ nhân đó sẽ là của ta ( nhỏ nước dãi). Người đâu, bắt họ về cho ta.
- Ơ ở các người là ai, làm gì vậy? mau thả ta ra. Ca, cứu muội ( Lạc Hoa giẫy giẫy)
- Các ngươi muốn làm gì? Mau thả muội muội ta ra. ( Huyết Nguyệt lúc này đúng chất một thư sinh).
- Thả? Nực cười. Các ngươi là trọng phạm, cư nhiên trộm tiền của bổn thiếu gia ta.
- Ngậm máu phun người, ta trộm tiền của ngươi hồi nào chứ.
- Còn chối. Người đâu lục soát
- Thiếu gia, không có gì.
- Cái gì? (Túm lấy tiểu nhị). Ngươi nói bọn họ có nhiều tiền. vậy sao giờ không có.
- Dạ dạ, Huỳnh thiếu gia. bọn họ có tới 6 người a , còn có hẳn một bọc tiền lớn nữa. Sao giờ còn có 2 người vậy nè.
Đúng lúc ấy thì…
- Này, các ngươi làm gì? Mau thả các con ta ra ( một đôi phu phụ trung niên đi vào, 2 người này không ai khác là Tú Bình cùng Lưu Thần).
- Các ngươi thật to gan, dám ra lệnh cho bổn thiếu gia. Mau bắt hết bọn chúng về phủ cho ta.
- Này buông chúng ta ra, các ngươi thật vô lý mà.
Bọn chúng đưa các nàng đi đến huyện đường. Hai “ huynh muội” các nàng thì được bọn chúng rinh về phòng riêng còn “phụ mẫu” các nàng được đưa đến công đường để huyện lão gia “ hỏi tội”.
- Đừng nha, ngươi không được qua đây. ( Lạc Hoa tỏ vẻ sợ hãi giật lùi về phía sau, vớ được cái gì là ném cái ấy).
- Hí hí hí, tiểu mỹ nhân, đừng có sợ. Ta sẽ không làm gì nàng đâu. ( hai tay xoa xoa vào nhau, môi liếm liếm) ( tg: eo, ta muốn ói quá. Lạc Hoa: ta còn muốn ói hơn ngươi. Tg: vậy chúng ta cùng…).
- Đừng, đừng qua đây. Cầu xin ngươi, tha cho ta.
- Tha nàng? Tiểu mỹ nhân, nàng thật ngây thơ. ( nhào tới)
Ở bên kia Huyết Nguyệt cũng không kém phần long trọng. Nàng bị trói chân trói tay ở trên giường. Huỳnh Chi không ngừng vuốt ve thân thể nàng, nằm lên người nàng, lưỡi liếm khắp mặt, cổ, vành tai của nàng. (tg: sao da của ta lại thành da gà thế này)
- Ngươi… nữ nhân này, ngươi không biết xấu hổ. Thả ta ra….
- Tướng công, người đừng có như vậy nha. Uổng công thiếp lắm. Nào, nằm ngoan ngoãn để thiếp phục vụ chàng nào. Hí hí hí…
- Không kiếp, biến thái nữ nhân. Cút đi, tránh xa ta raaaaaaaaaaaaaaaaa.
- Ai nha, tướng công. Chàng làm thiếp đau lòng đó nha. ( cởi áo Huyết Nguyệt)
Ở trên công đường, “ phụ mẫu” 2 người họ đã thương lượng xong với Huỳnh Phong…
- Huyện thái gia, khế ước nhà đất cũng giao cho ngài rồi, ngài cũng phải ký cam kết thả chúng tôi ra. Chúng tôi là thương nhân nên không thể tin tưởng ai một cách dễ dàng được. Mong ngài hiểu cho.
- Được, mau viết cam kết đi.
- … đây thưa đại nhân…
- … ( ký ký) được. Mọi việc coi như đã ước định.
Đúng lúc ấy thì…..
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
- Chuyện gì, có chuyện gì vậy?
Huỳnh phong cùng mọi người có mặt ở đây nháo nhào chạy vào hậu viện. Chỉ thấy Huỳnh Chi cùng Huỳnh Lâm đang nằm chỏng vó giữa sân, trước mặt họ là một đôi nam nữ xinh đẹp tựa tiên giáng phàm, hai người này hoàn toàn khác xa với hai người mà bọn họ bắt về.
Nguyên lai mọi chuyện là thế này:
Huyết Nguyệt cùng Lạc Hoa đang chật vật chống đỡ sự “phục vụ” nhiệt tình của đôi cẩu nam nữ thì nghe tiếng Lạc Lạc cùng Yên Phong kêu trên mái nhà. Biết mọi chuyện đã xong xuôi, Huyết Nguyệt lẩm bẩm đọc thật chú…
- Hé hé, mỹ nhân, nàng là của ta. ( hôn tới tấp + xé quần áo). Hả? cái gì đây? Sao lại không có ngực???
- ( cười khẩy) vì ta là nam nhân a.
- Ngươi? Không thể nào. Ngươi… ( chưa nói xong đã bị đạp một cước bay ra ngoài sân)
Phòng bên cạnh…
- Á. Nữ nhân? Người là ai? Sao lại như vậy? dây trói của ta, sao ngươi lại thoát được.
- Huỳnh Chi, Huỳnh phi đáng kính. Nàng không nhận ra ta sao?
- Ngươi, ngươi là ai?
- Haiz, Huỳnh phi nương nương sao mà nhanh quên thế nhỉ? Ta tên Tiêu Lạc Hy, ngươi nhớ chứ? ( ánh mắt cực kỳ nguy hiểm).
- Ngươi… ngươi chính là phế hậu? không thể nào. Ngươi vẫn chưa chết?
- Nhận ra rồi sao? Đáng tiếc ngươi không sống được bao lâu nữa. ( nói rồi tiến đến đánh Huỳnh Chi)
- Muốn giết ta? Nằm mơ.
Nói rồi ả ta tiếp chưởng của Lạc Hy. Từng chiêu nàng ta đánh ra âm độc vô cùng, toàn nhằm vào những điểm chí mạng mà đánh tới.
- Nguyên lai là Âm ma công thất truyền. Thảo này ngươi lại cần đàn ông đến vậy. Có điều ngươi không phải là đối thủ của ta.
Nói rồi Lạc Hy sử dụng Hồng Băng ( chính là chiêu hoa hồng mà nàng ý dùng trong đại hội võ lâm ý). Chỉ thấy Huỳnh Chi hét lên đau đớn rồi cũng bị bật ra ngoài cửa nằm cạnh ca ca của ả.
Lạc Hoa bây giờ cũng biến trở lại thành Vương Thiên Lãnh, nàng cũng trở về là Lạc Hy.
- Tuần phủ đại nhân tới…
Người được gọi là tuần phủ đại nhân chính là Trương Lĩnh, Tuần phủ Lương Châu.
- Tham kiến tuần phủ đại nhân. Không biết đại nhân tới không kịp đón tiếp, mong đại nhân lượng thứ.
Huỳnh Phong một thân mồ hôi hột, hắn âm thầm kêu không hay. Trương Lĩnh chỉ liếc nhìn Huynh Phong bằng ánh mắt khinh bỉ rồi bước tới trước Thiên Lãnh.
- Thần, Trương lĩnh, tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương. Thần chậm trễ không kịp cứu giá, khiến hoàng thượng cùng nương nương phải chịu sợ hãi. Thần tội thật đáng muôn chết.
- Miễn lễ. ái khanh không cần tự trách. Hãy mau lôi ba phụ tử Huynh Phong vào công đường, kêu gọi mọi người trong thành đến xem xử tội chúng.
- Thần tuân lệnh.
Thì ra Trường Khanh cùng Hoa Nhi đã cấp tốc lên dường tới Lương Châu thành mang mệnh lệnh của Thiên Lãnh tới cho Trương Lĩnh. Trên đường cấp tốc đến Giang Khê, bọn họ đã kịp tường thuật chi tiết sự tình cũng như kế hoạch của Huyết Nguyệt.
Lúc này, trên đường phố…
- Này này, ngươi biết gì chưa? Hai người hôm nay bị bắt đi chính là Hoàng thượng cùng hoàng hậu cải trang vi hành đó. Bây giờ Người đang xử tội cha con Huỳnh Phong trên công đường đấy. Mau mau đi xem thôi.
- Thật sao? Mau mau đi thôi.
Thế là người dân cả huyện vứt bỏ công việc đang làm tới công đường xem xử án. Vì công đường quá chật nên Vương Thiên Lãnh lệnh đem cha con Huỳnh Phong ra trước cửa Huỳnh phủ. Thấy mọi việc đã ổn thoả, hắn ra lệnh:
- Trương Lĩnh, bắt đầu xử án được rồi.
- Vâng. Huỳnh Phong, thân là trọng quan của triều đình lại dung túng cho con cái làm bậy, nhận hối lộ đút lót, lại lừa gạt thương nhân ép họ giao khế ước nhà đất, bưng bít sự thật, dối trên lừa dưới. Ngươi có nhận tội hay không?
- Thần thật không hề phạm phải những tội danh mà ngài vừa nêu ra. Mong đại nhân minh xét ( vẫn còn cứng mồm).
- Ngươi vẫn còn cãi. Ngươi đâu. Mau đọc to thư từ cấu kết với gian thương cùng những thống kê chi tiêu hàng ngày của Huỳnh phủ cho ta. Đem những thứ đã lục xét được ra đây để mọi người chứng kiến.
- Vâng. ….
Từng thứ được đọc lên, trong đó có khế ước nhà đất, thư giao kết với thương nhân,… Huỳnh Phong vã mồ hôi như tắm, mặt xanh mét.
- Huỳnh Phong, ngươi còn gì để chối.
- Thần xin nhận tội.
- Quan tri huyện Giang Khê tâm địa bất chính, cấu kết gian thương, đảo lộn trắng đen hại lê dân bá tính. Tuy nhiên, đã biết hối lối đem tất cả gia sản giao lại cho triều đình mở kho cứu tế cùng trả lại ruộng đất cho các hộ bị lừa gạt nên bị cách chức quan, giáng xuống làm thường dân.
Huỳnh Phong ngớ người. Hắn giao lại gia sản cho triều đình bao giờ. Hắn chợt nhìn lại đôi phu phụ đang đứng cạnh Hoàng thượng cùng hoàng hậu kia. Sao họ lại được phép đứng đó.
Giật mình, hắn liền lấy tờ giấy khế ước nhà đất giấu trong ngực áo ra xem thì chỉ thấy có hình vẽ đầu heo cùng dòng chữ : “ Cẩu quan, ngươi chính là ngu như một con heo, bị ta lừa mà không biết, ha ha ha” ( ta cá đây là tác phẩm của Tú Bình).
Huỳnh Phong cả đời gian manh chuyên bày mưu hại người khác nay lại bị người hãm hại lại. Vì uất quá, hắn ngay lập tức hộc máu mà chết.
- Cha, cha…
- Huỳnh Chi, Huỳnh Lâm. Các ngươi cậy quyền thế bắt người trong huyện để thoả mãn dục vọng, hành hạ lê dân bá tánh, khiến cho bao nhiêu tài nữ tài nam chịu nhục mà chết, hôm nay lại còn dám kinh động đến thánh thượng. Các ngươi có chịu nhận tội không?
- Hoàng thượng tha mạng, ô ô, hoàng thượng tha mạng…
- Hoàng thượng, người xem bọn chúng xử như thế nào.
Vương Thiên Lãnh liếc nhìn Lạc Hy. nàng quay sang hỏi Tú Bình:
- Bình, cái đó có mang theo không?
- Cái gì cơ?
- Thì cái gọi là Đoạn Nhục Xuân cậu chế ra, nhưng bị gia gia cấm sử dụng ấy. Mang theo không?
- Có chứ. Lúc nào cũng mang theo, đây nè.
- Đưa tớ… Bà con. Hôm nay ta dùng thân phận hoàng hậu để thay bà con trút hết những oan tình cùng sợ hãi lên những kẻ đã gây tội với mọi người. Bọn chúng dâm loạn, khiến cho nhiều nam thanh nữ tú chết oan uổng, lại chịu nhục nhã muôn đời. Hôm nay, ta sẽ để chúng chết trong nhục dục của chính mình.
Nói đoạn nàng đổ thuốc một nửa vào miệng Huỳnh Lâm, một nửa vào Huỳnh Chi, rồi đem nhốt chúng vào một cái cũi.
Chỉ thấy chúng điên cuồng xé áo quần nhau rồi lao vào nhau giao hoan như những con thú. Trong cơn dâm loạn ấy, chúng kêu la thảm thiết giống như heo bị chọc tiết vậy. Chưa đây 1 canh giờ, cả 2 bọn chúng xác thịt rữa ra rồi chết. Mọi người thấy vậy thì thoả mãn vô cùng. Họ vừa kính sợ vừa nể phục vị hoàng hậu này lắm.( TB: thuốc của ta, sao không nể phục ta? Tg: thế tỷ có nghĩ ra được hình thức tra tấn dã man thế không? TB: không. Tg: thế thì đúng rồi, kêu ca gì nữa). Riêng về phần Lưu Thần, hắn khều khều Tú Bình:
- Nè, cái đó là độc dược gì vậy? ta không hiểu lắm.
- Đó là Đoạn Nhục Xuân, là xuân dược do ta đặc chế. Loại này chỉ dùng để tra tấn thôi bởi khi uống nó, người ta sẽ thèm muốn thoả mãn dục vọng, thế nhưng khi giao hoan lại cảm thấy da thịt đau đớn như bị người ta róc từng miếng, từng miếng vậy. Không đầy một canh giờ, nội tạng cùng da thịt sẽ bị thối rữa mà chết, đau đớn đến khôn cùng.
- Thật lợi hại vậy sao? ( ánh mắt sùng bái)
- Ngươi muốn thử không? ( ánh mắt gian tà)
- Không có, nương tử yêu dấu. Nàng nỡ lòng nào làm thế, phải không? ( đấm đấm, bóp bóp vai cho Tú Bình).
- .. ( vênh mặt).. coi như ngươi biết điều.
Lạc Hy nhìn đống bầy nhầy trong cũi, lạnh lùng:
- Huỳnh Chi, thù cũ, nợ mới, ta trả hết cho ngươi.
/60
|