Kinh thành Hạ quốc…
– hộc hộc, Trường… Trường Khanh… ngươi làm gì mà kéo ta chạy như
điên vậy. Hộc… hộc…
– hộc hộc… thần… thần nhìn thấy… một người… rất giống… Hoa Nhi…
– đâu… đâu????
– Mất… mất dấu rồi… tới đây không thấy nữa…
– Hay là người của phủ này? Thử vào xem thế nào.
– Nhưng tự dưng vào nha người ta, thần thấy hơi kỳ a.
– Vậy thì trèo tường vào.
– …
Thiên Lãnh vừa mới phi thân lên thì đụng ngay một vật nhỏ nhỏ từ
trong bay ra.
“Bịch”…
– Ui da, đau chết ta rồi. ô ô ô…
– Ngươi nằm lên người ta thì đau cái nỗi gì?
– Là thằng nào cản đường của bà… ơ… đây chẳng phải là thúc thúc
xinh đẹp sao? Sao lại trèo tường ăn trộm a?
– Là cháu sao? Ta không trộm, chỉ là thử nhảy lên xem thôi. Vậy
chứ sao cháu lại bay từ trong ra, còn nhỏ mà võ công cũng lợi hại a.
– Suỵt… cháu trốn ca ca đi chơi. Để ca ca biết được thì thảm lắm đó…
– KHÔNG PHẢI THẢM ĐÂU MÀ LÀ CỰC KỲ THẢM.
Mấy người bọn họ ngước lên nhìn. Một tiểu mỹ nam đang đứng trên
bờ tường nhìn họ. Khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn không khỏi có một
tầng sương lạnh. Thiên Lãnh hơi ngẩn người. Tiểu tử này có mái
tóc rất đặc biệt, cũng có ấn ký trên trán, bất quá lại nằm phía
bên trái. Trường Khanh cũng hơi hoảng. Hắn chơi cùng với Thiên
Lãnh từ khi còn nhỏ nên khi nhìn thằng nhóc này, hắn tưởng như
nhìn thấy một Thiên Lãnh thứ hai.
- Ca ca, cho muội đi chơi đi mà. Muội đi cùng với thúc thúc xinh
đẹp này a, không sao đâu mà. Muội thề lần này muội không nháo
nữa. nha, nha.
– Ta nhắc lại lần thứ 100 lẻ 7. Ta không bao giờ tin muội lần
thứ ba đâu. Theo ta trở về.
– Không chịu đâu, hu hu, thúc thúc à, người thuyết phục ca ca
cho con đi, nha nha ( mắt long lanh).
– Ân ( hoàn toàn bị thuyết phục). ta muốn nhờ Nguyệt Nhi đưa đi
dạo phố. Nếu không tin tưởng, cháu có thể đi cùng chúng ta. Thế
nào? ( ánh mắt nghiệm nghị)
– … ( nhảy xuống)… đi thôi.
– Yeah, yeah…
Lãnh Nguyệt nhảy cẫng lên vui sướng kéo tay Thiên Lãnh đi hết
chỗ này chỗ khác. Lãnh phong ôm kiếm đi theo phía sau, mày hơi
nhíu lại. Vì sao lúc nãy hắn lại đồng ý đi cùng họ nha, hắn cảm
thấy lời người kia nói ra, hắn không thể không nghe theo. Trường
Khanh đi song song với Lãnh Phong, nhìn hắn không rời, chốc chốc
lại đưa mắt nhìn Thiên Lãnh đang cười toe toét chơi đùa với Lãnh
Nguyệt. Sau cùng, nhịn không được nữa…
– Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?
– Cảnh Lãnh Phong.
– Cảnh Lãnh Phong, cái tên thật đặc biệt. Ta thấy hai huynh muội
ngươi có vẻ xuất chúng. Cha mẹ ngươi chắc không tầm thường a.
– Cha ta đã qua đời năm năm trước rồi, nương ta là Lạc Sương
Quận chúa, là nghĩa muội của hoàng hậu, cũng là chủ nhân của Mỹ
nhân y cục chuyên phục vụ chuyện may mặc cho cả nước.
– Nga, nói vậy ngươi cũng coi là hoàng thân quốc thích rồi.
Nương ngươi tên gì?
– Không tuỳ tiện nói được.
– Ngươi không nói ta đi hỏi người khác cũng bằng nhau cả thôi.
– Tiêu Lạc Hy.
– Hả?
- Tên của nương ta, Tiêu Lạc Hy. Nơi các ngươi mới đứng vừa rồi
là phủ đệ của nhà ta, Tiêu phủ.
“Ầm, ầm, ầm”… Trường Khanh bị sốc đứng chết trân một chỗ. Đi mòn
đế dầy tìm không ra, không ngờ sắp bỏ cuộc đến nơi lại vô tình
gặp lại. Hắn quay ngoắt lại, nắm chặt vai Lãnh Phong khiến Lãnh
Phong hơi nhăn mặt…
– Nương ngươi thật tên Tiêu Lạc Hy, có phải nàng ta có phụ thân
là Tiêu Thượng Bình, nghĩa muội Tiêu Hoa Nhi còn có cả hai con
Tuyết Linh Hồ ngàn năm tên Lạc Lạc và Yên Phong????
– Làm sao ngươi biết điều này? ?( há hốc miệng ngạc nhiên).
– Cha ngươi tên gì???
– Cãnh Lãnh Thiên.
Uỳnh… uỳnh… trời ơi. Đang nói chuyện với hắn chính là Thái tử a,
là con của hoàng thượng a. Trường Khanh đang muốn chạy đến nói
cho Thiên Lãnh hay thì trong tầm mắt xuất hiện một thân ảnh làm
tâm hắn thắt lại.
– A, Hoa di nương, con ở đây. ( Lãnh Nguyệt vẫy vẫy tay với một
thân ảnh áo tím).
Hoa Nhi nghe tiếng quay lại tươi cười, đang định mở miệng gọi
nhưng lại nhìn thấy thân ảnh phía sau Lãnh Nguyệt, nàng sững sờ,
giỏ táo trên tay rơi xuống…
– Hoàng… hoàng… sao… sao… lại…
– Hoa Nhi ( Thiên Lãnh cùng Trường Khanh đồng thời thốt lên).
– Hoa Nhi, Hoa Nhi của ta ( nhào lên ôm chặt lấy), ngươi có biết
ta nhớ ngươi đến nhường nào không? Sao lại nhẫn tâm đối xử với
ta như vậy ( mắt đỏ hoe).
– Trường Khanh… hức… Trường Khanh… ta cũng thật nhớ ngươi ( ôm
chặt lấy Trường Khanh, khóc ròng).
Lãnh Phong và Lãnh Nguyệt đứng trân trân chả hiểu chuyện gì, hai
người này quen Hoa di nương?
– Hoa Nhi, Lạc Hy đâu? Nàng đang ở đâu, nàng thế nào??? ( khẩn
trương).
– Hoàng thượng, nơi này không tiện nói chuyện, hãy đến trà lâu
kia đi. Phong Nhi, Nguyệt Nhi cùng đi đi, đã đến lúc cho các con
biết mọi chuyện rồi.
Bọn họ tiến đến một trà lâu phía nam thành. Thiên Lãnh vừa ngồi
xuống, Lãnh Nguyệt đã leo tót lên ngồi ung dung trên đùi hắn.
Lãnh Phong nhăn mày, lên tiếng nhắc nhở, Hoa Nhi mỉm cười nói
không sao.
– Lãnh Phong, Lãnh Nguyệt, người này chính là hoàng đế của Linh
quốc, là phụ hoàng của hai con.
– Hả??? ( đồng thanh) Di nương nói gì vậy, cái gì mà phụ hoàng a?
– Hoa Nhi, ngươi nói chúng chính là con của ta??? ( ngạc nhiên +
vui mừng).
– Phải, Phong nhi, Nguyệt Nhi, phụ hoàng chính là phụ thân, là cha.
– Thế là thế nào? Không phải nương nói cha của chúng con đã chết
rồi sao? Sao bây giờ lại mọc ra một cha nữa? ( Nguyệt Nhi ngây
thơ hỏi, Thiên Lãnh đau lòng, Hy nhi, nàng hận ta đến vậy sao?).
– Hai đứa nghe di nương nói đây, chuyện xảy ra từ năm năm trước…
!~@#$%%^&&*&%$#@!…
– Thật vậy sao? Nói vậy thúc thúc xinh đẹp đây là phụ thân của
chúng con sao? Nga, phụ thân. ( ôm cổ Thiên Lãnh, Thiên Lãnh
mừng rớt nước mắt).
– Di nương, theo lời người nói thì chúng con họ Vương chứ không
phải họ Cảnh sao? Nương của con đã quên hết tất cả mọi chuyện?
Vậy làm sao mới có thể làm nương nhớ lại?
– Ta cũng không biết, Phong Nhi, đến bên phụ thân con đi. ( đẩy
đẩy).
– Phong Nhi, lại đây ( xoè tay ra).
– Không.
– … ( sốc toàn tập)…
– Chừng nào nương của ta chịu gọi ngươi hai tiếng phu quân, ta
mới nhận ngươi là phụ thân của ta. ( nói xong lạnh lùng bước đi).
– Phong Nhi, Phong…
– Phụ thân, mặc kệ đi. Ca ca luôn như vậy mà. Huynh ấy chỉ giả
vờ thôi, chứ từ lúc đầu huynh ấy đã công nhận người là phụ thân
rồi. Phụ thân, Nguyệt Nhi thật vui quá, vậy là Nguyệt Nhi có phụ
thân rồi. ( dụi dụi mặt vào cổ Thiên Lãnh).
– Ân, Nguyệt Nhi, phụ thân cũng thật hạnh phúc a. Nguyệt Nhi,
chúng ta về gặp nương của con, được không?
– Vâng, a, phụ thân biết không, con mèo mà hôm qua phụ thân ôm
chính là nương a. hihi
– Thật vậy sao? Thảo nào ta thích nó như vậy. Nào, chúng ta đi.
Cõng Lãnh Nguyệt trên vai, Thiên Lãnh vừa đi vừa hát, làm trò
cho Lãnh Nguyệt cười, bản thân hắn cũng cười thật hạnh phúc. Hắn
sắp gặp lại nàng…
– hộc hộc, Trường… Trường Khanh… ngươi làm gì mà kéo ta chạy như
điên vậy. Hộc… hộc…
– hộc hộc… thần… thần nhìn thấy… một người… rất giống… Hoa Nhi…
– đâu… đâu????
– Mất… mất dấu rồi… tới đây không thấy nữa…
– Hay là người của phủ này? Thử vào xem thế nào.
– Nhưng tự dưng vào nha người ta, thần thấy hơi kỳ a.
– Vậy thì trèo tường vào.
– …
Thiên Lãnh vừa mới phi thân lên thì đụng ngay một vật nhỏ nhỏ từ
trong bay ra.
“Bịch”…
– Ui da, đau chết ta rồi. ô ô ô…
– Ngươi nằm lên người ta thì đau cái nỗi gì?
– Là thằng nào cản đường của bà… ơ… đây chẳng phải là thúc thúc
xinh đẹp sao? Sao lại trèo tường ăn trộm a?
– Là cháu sao? Ta không trộm, chỉ là thử nhảy lên xem thôi. Vậy
chứ sao cháu lại bay từ trong ra, còn nhỏ mà võ công cũng lợi hại a.
– Suỵt… cháu trốn ca ca đi chơi. Để ca ca biết được thì thảm lắm đó…
– KHÔNG PHẢI THẢM ĐÂU MÀ LÀ CỰC KỲ THẢM.
Mấy người bọn họ ngước lên nhìn. Một tiểu mỹ nam đang đứng trên
bờ tường nhìn họ. Khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn không khỏi có một
tầng sương lạnh. Thiên Lãnh hơi ngẩn người. Tiểu tử này có mái
tóc rất đặc biệt, cũng có ấn ký trên trán, bất quá lại nằm phía
bên trái. Trường Khanh cũng hơi hoảng. Hắn chơi cùng với Thiên
Lãnh từ khi còn nhỏ nên khi nhìn thằng nhóc này, hắn tưởng như
nhìn thấy một Thiên Lãnh thứ hai.
- Ca ca, cho muội đi chơi đi mà. Muội đi cùng với thúc thúc xinh
đẹp này a, không sao đâu mà. Muội thề lần này muội không nháo
nữa. nha, nha.
– Ta nhắc lại lần thứ 100 lẻ 7. Ta không bao giờ tin muội lần
thứ ba đâu. Theo ta trở về.
– Không chịu đâu, hu hu, thúc thúc à, người thuyết phục ca ca
cho con đi, nha nha ( mắt long lanh).
– Ân ( hoàn toàn bị thuyết phục). ta muốn nhờ Nguyệt Nhi đưa đi
dạo phố. Nếu không tin tưởng, cháu có thể đi cùng chúng ta. Thế
nào? ( ánh mắt nghiệm nghị)
– … ( nhảy xuống)… đi thôi.
– Yeah, yeah…
Lãnh Nguyệt nhảy cẫng lên vui sướng kéo tay Thiên Lãnh đi hết
chỗ này chỗ khác. Lãnh phong ôm kiếm đi theo phía sau, mày hơi
nhíu lại. Vì sao lúc nãy hắn lại đồng ý đi cùng họ nha, hắn cảm
thấy lời người kia nói ra, hắn không thể không nghe theo. Trường
Khanh đi song song với Lãnh Phong, nhìn hắn không rời, chốc chốc
lại đưa mắt nhìn Thiên Lãnh đang cười toe toét chơi đùa với Lãnh
Nguyệt. Sau cùng, nhịn không được nữa…
– Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?
– Cảnh Lãnh Phong.
– Cảnh Lãnh Phong, cái tên thật đặc biệt. Ta thấy hai huynh muội
ngươi có vẻ xuất chúng. Cha mẹ ngươi chắc không tầm thường a.
– Cha ta đã qua đời năm năm trước rồi, nương ta là Lạc Sương
Quận chúa, là nghĩa muội của hoàng hậu, cũng là chủ nhân của Mỹ
nhân y cục chuyên phục vụ chuyện may mặc cho cả nước.
– Nga, nói vậy ngươi cũng coi là hoàng thân quốc thích rồi.
Nương ngươi tên gì?
– Không tuỳ tiện nói được.
– Ngươi không nói ta đi hỏi người khác cũng bằng nhau cả thôi.
– Tiêu Lạc Hy.
– Hả?
- Tên của nương ta, Tiêu Lạc Hy. Nơi các ngươi mới đứng vừa rồi
là phủ đệ của nhà ta, Tiêu phủ.
“Ầm, ầm, ầm”… Trường Khanh bị sốc đứng chết trân một chỗ. Đi mòn
đế dầy tìm không ra, không ngờ sắp bỏ cuộc đến nơi lại vô tình
gặp lại. Hắn quay ngoắt lại, nắm chặt vai Lãnh Phong khiến Lãnh
Phong hơi nhăn mặt…
– Nương ngươi thật tên Tiêu Lạc Hy, có phải nàng ta có phụ thân
là Tiêu Thượng Bình, nghĩa muội Tiêu Hoa Nhi còn có cả hai con
Tuyết Linh Hồ ngàn năm tên Lạc Lạc và Yên Phong????
– Làm sao ngươi biết điều này? ?( há hốc miệng ngạc nhiên).
– Cha ngươi tên gì???
– Cãnh Lãnh Thiên.
Uỳnh… uỳnh… trời ơi. Đang nói chuyện với hắn chính là Thái tử a,
là con của hoàng thượng a. Trường Khanh đang muốn chạy đến nói
cho Thiên Lãnh hay thì trong tầm mắt xuất hiện một thân ảnh làm
tâm hắn thắt lại.
– A, Hoa di nương, con ở đây. ( Lãnh Nguyệt vẫy vẫy tay với một
thân ảnh áo tím).
Hoa Nhi nghe tiếng quay lại tươi cười, đang định mở miệng gọi
nhưng lại nhìn thấy thân ảnh phía sau Lãnh Nguyệt, nàng sững sờ,
giỏ táo trên tay rơi xuống…
– Hoàng… hoàng… sao… sao… lại…
– Hoa Nhi ( Thiên Lãnh cùng Trường Khanh đồng thời thốt lên).
– Hoa Nhi, Hoa Nhi của ta ( nhào lên ôm chặt lấy), ngươi có biết
ta nhớ ngươi đến nhường nào không? Sao lại nhẫn tâm đối xử với
ta như vậy ( mắt đỏ hoe).
– Trường Khanh… hức… Trường Khanh… ta cũng thật nhớ ngươi ( ôm
chặt lấy Trường Khanh, khóc ròng).
Lãnh Phong và Lãnh Nguyệt đứng trân trân chả hiểu chuyện gì, hai
người này quen Hoa di nương?
– Hoa Nhi, Lạc Hy đâu? Nàng đang ở đâu, nàng thế nào??? ( khẩn
trương).
– Hoàng thượng, nơi này không tiện nói chuyện, hãy đến trà lâu
kia đi. Phong Nhi, Nguyệt Nhi cùng đi đi, đã đến lúc cho các con
biết mọi chuyện rồi.
Bọn họ tiến đến một trà lâu phía nam thành. Thiên Lãnh vừa ngồi
xuống, Lãnh Nguyệt đã leo tót lên ngồi ung dung trên đùi hắn.
Lãnh Phong nhăn mày, lên tiếng nhắc nhở, Hoa Nhi mỉm cười nói
không sao.
– Lãnh Phong, Lãnh Nguyệt, người này chính là hoàng đế của Linh
quốc, là phụ hoàng của hai con.
– Hả??? ( đồng thanh) Di nương nói gì vậy, cái gì mà phụ hoàng a?
– Hoa Nhi, ngươi nói chúng chính là con của ta??? ( ngạc nhiên +
vui mừng).
– Phải, Phong nhi, Nguyệt Nhi, phụ hoàng chính là phụ thân, là cha.
– Thế là thế nào? Không phải nương nói cha của chúng con đã chết
rồi sao? Sao bây giờ lại mọc ra một cha nữa? ( Nguyệt Nhi ngây
thơ hỏi, Thiên Lãnh đau lòng, Hy nhi, nàng hận ta đến vậy sao?).
– Hai đứa nghe di nương nói đây, chuyện xảy ra từ năm năm trước…
!~@#$%%^&&*&%$#@!…
– Thật vậy sao? Nói vậy thúc thúc xinh đẹp đây là phụ thân của
chúng con sao? Nga, phụ thân. ( ôm cổ Thiên Lãnh, Thiên Lãnh
mừng rớt nước mắt).
– Di nương, theo lời người nói thì chúng con họ Vương chứ không
phải họ Cảnh sao? Nương của con đã quên hết tất cả mọi chuyện?
Vậy làm sao mới có thể làm nương nhớ lại?
– Ta cũng không biết, Phong Nhi, đến bên phụ thân con đi. ( đẩy
đẩy).
– Phong Nhi, lại đây ( xoè tay ra).
– Không.
– … ( sốc toàn tập)…
– Chừng nào nương của ta chịu gọi ngươi hai tiếng phu quân, ta
mới nhận ngươi là phụ thân của ta. ( nói xong lạnh lùng bước đi).
– Phong Nhi, Phong…
– Phụ thân, mặc kệ đi. Ca ca luôn như vậy mà. Huynh ấy chỉ giả
vờ thôi, chứ từ lúc đầu huynh ấy đã công nhận người là phụ thân
rồi. Phụ thân, Nguyệt Nhi thật vui quá, vậy là Nguyệt Nhi có phụ
thân rồi. ( dụi dụi mặt vào cổ Thiên Lãnh).
– Ân, Nguyệt Nhi, phụ thân cũng thật hạnh phúc a. Nguyệt Nhi,
chúng ta về gặp nương của con, được không?
– Vâng, a, phụ thân biết không, con mèo mà hôm qua phụ thân ôm
chính là nương a. hihi
– Thật vậy sao? Thảo nào ta thích nó như vậy. Nào, chúng ta đi.
Cõng Lãnh Nguyệt trên vai, Thiên Lãnh vừa đi vừa hát, làm trò
cho Lãnh Nguyệt cười, bản thân hắn cũng cười thật hạnh phúc. Hắn
sắp gặp lại nàng…
/60
|