Bên trong một túp lều cũ nát ánh lên ánh sáng le lói của những ngọn nên. Ánh sáng từ ngọn nến hắt lên tấm vải phía sau, và trên đó hiện lên bóng dáng của một cô gái nhỏ. Cô đang ngồi trên một chiếc ghế cũ ọp ẹp. Mặc dù được nuôi dạy như một quý tộc từ bé, nhưng điều đó không làm cô thấy phiền hà khi xuất hiện trong túp lề cũ này. Đây giống như căn cứ bí mật của cô vậy. Một nơi cô có thể thoải mái là chính mình.
Snape không hề giấu cô thân phận của mình. Cô biết cô là con gái của gia đình Potter, cô có một gia đình, có ba, có mẹ và có một người anh. Cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình và vì sao cô phải sống với Snape. Ngay từ khi cô có đủ nhận thức về thế giới, Snape đã nói với cô, và ông cũng yêu cầu cô phải giữ bí mật với tất cả mọi người, kể cả với gia đình Malfoy và Draco.
Điều đó đôi khi thật quá sức với cô khi cô dành gần như mỗi năm sống cùng và đối mặt hằng ngày với họ. Gia đình Malfoy yêu thương cô, nhưng cô phải nói dối họ. Và đôi khi cô cũng tự hỏi nếu họ biết sự thật, liệu họ có còn yêu thương cô nữa không? Những suy nghĩ ấy thật quá sức chịu đựng của một đứa trẻ, nó làm cô cảm thấy rất bức bối và khó chịu.
Cho đến một ngày cô tìm thấy nơi này, và tìm thấy Tom.
_Tom này, anh biết không?Hôm nay em đã phải dành hơn cả tiếng đồng hồ cho mái tóc của em, vậy mà vẫn là công cốc. Điều này thật sự khiến em bực mình,và cả Snape nữa, ông đã bực mình và phải hối thúc em đấy.
Cô gái nhỏ ngôi trên chiếc ghế gỗ cũ không ngừng huyên thuyên kể về những gì cô đã trải qua trong ngày sinh nhật của mình cho bóng người bên cạnh. Một chiếc bóng mờ ảo có hình dáng của một chàng thiếu niên cao ráo và mái tóc màu đen. Người thiếu thở dài rồi niên đáp lại cô:
_Anh thật không hiểu tại sao em cố chấp với mái tóc mình như vậy Abi à.
Cô đáp lại anh bằng cái bĩu môi không hài lòng:
_Sáng nay Snape cũng vừa nói với em như vậy. Con trai các anh không thể hiểu được nhu cầu làm đẹp của phái nữ tụi em đâu.
Cô vừa nói vừa khẽ vuốt ve dây vải màu xanh đang buộc trên cổ tay mình. Dĩ nhiên điều đó thu hút sự chú ý của Tom.
_ “ Sợi dây này là..?” –Anh hỏi cô.
_Đây là quà sinh nhật của Draco. Nó cũng chỉ là sợi dây vải bình thường thôi, nhưng anh ấy nói với em rằng khi anh ấy vào học ở Hogwarts anh ấy sẽ tìm cách giúp em buộc nó lên. Có lẽ là bằng một câu bùa chú hay dược gì đó.
Khi nhắc đến Draco, khóe môi cô không khỏi tự chủ nhấc lên tạo thành hình một vòng cung nhỏ. Nhưng nhắc đến Hogwarts lại làm cô dấy lên một câu hỏi trong đầu.
_Tom này! Anh đã từng đến Hogwarts chưa. Em nghĩ anh cũng là một phù thủy chứ nhỉ?
Nghe cô nhắc đến Hogwarts, điều này gợi lên rất nhiều ký ức trong anh. Những ký ức đã bị phủi bụi trong nhiều năm trời.
_Anh là học sinh của Hogwarts, Abi à. Nhưng anh chưa hoàn thành khóa học. Hết năm thứ nắm thì anh bị mắc kẹt trong tình trạng này.
_ “Em thật sự xin lỗi nếu làm anh buồn.” –Abigail khẽ cắn môi, một thói quen nhỏ của cô.
_Em không cần phải áy náy Abi à. Em có nhớ rằng nhờ có sự xuất hiện của em mà anh có thể thoát khỏi nơi giam giữ này. Mặc dù không thể ra khỏi túp lều này nhưng nó vẫn tốt hơn ở trong nơi tối tăm kia.
Anh đã từng kể cho cô nghe. Anh là một phần của một linh hồn còn sống, nhưng vì một lý do khủng khiếp, anh đã bị tách khỏi cơ thể mình. Kể từ đó, anh bị nhốt ở trong một chiếc nhẫn với nhiều lời nguyền khủng khiếp để bảo vệ nó. Không biết vì lý do gì,3 năm trước khi Abigail khám phá ra túp lều, cô lại không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền. Hơn nữa, cô còn vô tình phá gỡ một trong số đó, và nó đã giúp anh thoát ra.
_Chúng ta có thể không nhắc về nó được không. Hôm nay là ngày của em, Abi à. Và anh không hề muốn phá hỏng nó một chút nào
Tom phá đi bầu không khí nặng nề trong túp lều. Anh không muốn cô buồn cũng như bận tâm về những chuyện mà anh đã trải qua trong quá khứ. Hôm nay là sinh nhật cô, và cô xứng đáng có được một sinh nhật hạnh phúc.
_ “Anh không cần phải an ủi em, Tom. Đáng lẽ em mới phải là người an ủi anh chứ. Vai trò của chúng ta bị đảo ngược mất rồi.”- Cô mỉm cười nhìn lên hình bóng của anh.
Anh là người duy nhất cô có thể chia sẻ mọi suy nghĩ của mình. Nhưng có một điều luôn làm cô băn khoăn, cô kể cho anh tất cả mọi thứ trong cuộc sống của mình. Nhưng ngược lại cô không biết nhiều về anh.
_ “Tom này, nếu có thể anh có thể kể cho em nghe nhiều thêm về anh không. Hãy coi như đó là món quà sinh nhật anh dành cho em đi.” – Cô lại khẽ cắn đôi môi mình. Cô lo rằng liệu có khi nào anh ấy không muốn nói về quá khứ của mình, và cô đã ép buộc anh.
Đáp lại cô là sự im lặng của Tom. Điều này càng làm cô lo sợ hơn.
_Anh có thể từ chối, nếu anh không muốn.
Cuối cùng cô cũng quyết định rút lại câu hỏi của mình. Sự giáo dục từ nhỏ cho cô biết rằng một quý cô thì không nên tọc mạch quá nhiều về đời tư của người khác, hơn nữa cô không muốn anh chán ghét mình. Nhưng sau một hồi im lặng và một tiếng thở dài.
_Anh không phải không muốn nói cho em, Abi. Vậy nên em không cần áy này. Chỉ là có một số chuyện đã rất lâu rồi và anh không thể nhớ được. Ký ức của anh chỉ là những mảnh rời rạc.
Anh từ từ kể cho cô nghe những gì anh có thể nhớ. Anh là con lai, mẹ anh là phù thủy nhưng bố là muggle. Anh không có gia đình, trại trẻ mồ côi là nơi anh lớn lên.... Anh vẫn cứ kể và cô vẫn cứ lằng nghe anh. Giữa hai người họ có một bầu không khí yên bình và ấm áp. Cho đến khi một giọng nói run rẩy vọng từ bên ngoài túp lều cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.
_Thưa cô chủ nhỏ......Dobby đến đón cô chủ nhỏ về ạ.
Giọng nói của Dobby làm Abigail sực tỉnh lại giữa giọng nói trầm ấm của Tom. Cô vội vàng đáp lại Dobby,
_Tôi biết rồi, Dobby. Bạn có thể chờ tôi thêm một vài phút không.
Cô không đợi Dobby đáp lại, vì cô biết chắc nó sẽ không bao giờ nói không. Đó là thiên tính của gia tinh. Cô đứng dậy và làm chiếc ghế phát ra vài tiếng kẽo kẹt. Abigial muốn ôm chào tạm biệt Tom, nhưng cô biết điều đó là không thể vì cô đã thử nó rất nhiều lần.
_Tạm biệt anh, Tom. Em sẽ tranh thủ đến thăm anh khi em có thể sắp xếp được thời gian.
Ngay từ đầu,luôn có một điều gì đó trong cô luôn thôi thúc cô đến túp lều này. Khi gặp được Tom, cô cảm thấy như linh hồn mình đã hoàn thiện. Snape nói rằng vì cô chỉ mới được 5 tháng trong bụng mẹ khi chuyện xảy ra nên linh hồn của cô không hoàn chỉnh. Khi ông và cụ Dunbledor đặt linh hồn của cô vào thân xác này, một bào thai chết lưu từ trong bụng mẹ, nhưng điều này không giúp linh hồn của cô có thể tiếp tục phát triển. Sự phát triển đó đã kết thúc khi lời nguyền chết choc giết chết mẹ cô. Nhưng khi gặp Tom, cô cảm thấy được rằng phần khiếm khuyết đó được lấp đầy. Đó là lý do vì sao cô có thể tin tưởng Tom để có thể chia sẻ với anh mọi bí mật sâu kín trong cô đến vậy. Mặc dù cô biết sự tồn tại của anh liên quan rất nhiều tới phép thuật hắc ám. Nhưng cô có thể chắc chắn rằng anh sẽ không làm hại cô.
_Năm sau khi em đủ tuổi đến học ở Hogwarts. Em sẽ kể cho anh nghe những gì thay đổi ở Hogwarts.
_Anh không mong chờ gì nhiều về nó. Anh chỉ muốn có thể được gặp em nhiều hơn Abi à. Nhưng dù gì thì anh nghĩ em phải đi thôi, đừng để người bạn nhỏ của em chờ quá lâu.
Hình bóng của anh mờ dần trong khi nói.
-Tạm biệt, và hy vọng gặp lại em sớm nhất khi có thể, Abi!”-Lời nói vừa thốt ra cũng là lúc anh biến mất.
Anh luôn như vậy, biến mất ngay khi vừa nói lời tạm biệt. Cô biết lý do là vì anh không thoải mái khi phải nhìn cô-người duy nhất mà anh có thể trò chuyện cùng- rời đi. Một lúc sau khi anh biến mất thì cô cũng quay người rời khỏi túp lều.
_Chúng ta về thôi, Dobby.
_Vâng thưa cô chủ.
Một tiếng “tách” sau cái búng tay của con gia tinh. Hai bóng người biến mất, để lại phía sau là một chiếc lều nhỏ chìm hẳn vào trong bóng tối.
Snape không hề giấu cô thân phận của mình. Cô biết cô là con gái của gia đình Potter, cô có một gia đình, có ba, có mẹ và có một người anh. Cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình và vì sao cô phải sống với Snape. Ngay từ khi cô có đủ nhận thức về thế giới, Snape đã nói với cô, và ông cũng yêu cầu cô phải giữ bí mật với tất cả mọi người, kể cả với gia đình Malfoy và Draco.
Điều đó đôi khi thật quá sức với cô khi cô dành gần như mỗi năm sống cùng và đối mặt hằng ngày với họ. Gia đình Malfoy yêu thương cô, nhưng cô phải nói dối họ. Và đôi khi cô cũng tự hỏi nếu họ biết sự thật, liệu họ có còn yêu thương cô nữa không? Những suy nghĩ ấy thật quá sức chịu đựng của một đứa trẻ, nó làm cô cảm thấy rất bức bối và khó chịu.
Cho đến một ngày cô tìm thấy nơi này, và tìm thấy Tom.
_Tom này, anh biết không?Hôm nay em đã phải dành hơn cả tiếng đồng hồ cho mái tóc của em, vậy mà vẫn là công cốc. Điều này thật sự khiến em bực mình,và cả Snape nữa, ông đã bực mình và phải hối thúc em đấy.
Cô gái nhỏ ngôi trên chiếc ghế gỗ cũ không ngừng huyên thuyên kể về những gì cô đã trải qua trong ngày sinh nhật của mình cho bóng người bên cạnh. Một chiếc bóng mờ ảo có hình dáng của một chàng thiếu niên cao ráo và mái tóc màu đen. Người thiếu thở dài rồi niên đáp lại cô:
_Anh thật không hiểu tại sao em cố chấp với mái tóc mình như vậy Abi à.
Cô đáp lại anh bằng cái bĩu môi không hài lòng:
_Sáng nay Snape cũng vừa nói với em như vậy. Con trai các anh không thể hiểu được nhu cầu làm đẹp của phái nữ tụi em đâu.
Cô vừa nói vừa khẽ vuốt ve dây vải màu xanh đang buộc trên cổ tay mình. Dĩ nhiên điều đó thu hút sự chú ý của Tom.
_ “ Sợi dây này là..?” –Anh hỏi cô.
_Đây là quà sinh nhật của Draco. Nó cũng chỉ là sợi dây vải bình thường thôi, nhưng anh ấy nói với em rằng khi anh ấy vào học ở Hogwarts anh ấy sẽ tìm cách giúp em buộc nó lên. Có lẽ là bằng một câu bùa chú hay dược gì đó.
Khi nhắc đến Draco, khóe môi cô không khỏi tự chủ nhấc lên tạo thành hình một vòng cung nhỏ. Nhưng nhắc đến Hogwarts lại làm cô dấy lên một câu hỏi trong đầu.
_Tom này! Anh đã từng đến Hogwarts chưa. Em nghĩ anh cũng là một phù thủy chứ nhỉ?
Nghe cô nhắc đến Hogwarts, điều này gợi lên rất nhiều ký ức trong anh. Những ký ức đã bị phủi bụi trong nhiều năm trời.
_Anh là học sinh của Hogwarts, Abi à. Nhưng anh chưa hoàn thành khóa học. Hết năm thứ nắm thì anh bị mắc kẹt trong tình trạng này.
_ “Em thật sự xin lỗi nếu làm anh buồn.” –Abigail khẽ cắn môi, một thói quen nhỏ của cô.
_Em không cần phải áy náy Abi à. Em có nhớ rằng nhờ có sự xuất hiện của em mà anh có thể thoát khỏi nơi giam giữ này. Mặc dù không thể ra khỏi túp lều này nhưng nó vẫn tốt hơn ở trong nơi tối tăm kia.
Anh đã từng kể cho cô nghe. Anh là một phần của một linh hồn còn sống, nhưng vì một lý do khủng khiếp, anh đã bị tách khỏi cơ thể mình. Kể từ đó, anh bị nhốt ở trong một chiếc nhẫn với nhiều lời nguyền khủng khiếp để bảo vệ nó. Không biết vì lý do gì,3 năm trước khi Abigail khám phá ra túp lều, cô lại không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền. Hơn nữa, cô còn vô tình phá gỡ một trong số đó, và nó đã giúp anh thoát ra.
_Chúng ta có thể không nhắc về nó được không. Hôm nay là ngày của em, Abi à. Và anh không hề muốn phá hỏng nó một chút nào
Tom phá đi bầu không khí nặng nề trong túp lều. Anh không muốn cô buồn cũng như bận tâm về những chuyện mà anh đã trải qua trong quá khứ. Hôm nay là sinh nhật cô, và cô xứng đáng có được một sinh nhật hạnh phúc.
_ “Anh không cần phải an ủi em, Tom. Đáng lẽ em mới phải là người an ủi anh chứ. Vai trò của chúng ta bị đảo ngược mất rồi.”- Cô mỉm cười nhìn lên hình bóng của anh.
Anh là người duy nhất cô có thể chia sẻ mọi suy nghĩ của mình. Nhưng có một điều luôn làm cô băn khoăn, cô kể cho anh tất cả mọi thứ trong cuộc sống của mình. Nhưng ngược lại cô không biết nhiều về anh.
_ “Tom này, nếu có thể anh có thể kể cho em nghe nhiều thêm về anh không. Hãy coi như đó là món quà sinh nhật anh dành cho em đi.” – Cô lại khẽ cắn đôi môi mình. Cô lo rằng liệu có khi nào anh ấy không muốn nói về quá khứ của mình, và cô đã ép buộc anh.
Đáp lại cô là sự im lặng của Tom. Điều này càng làm cô lo sợ hơn.
_Anh có thể từ chối, nếu anh không muốn.
Cuối cùng cô cũng quyết định rút lại câu hỏi của mình. Sự giáo dục từ nhỏ cho cô biết rằng một quý cô thì không nên tọc mạch quá nhiều về đời tư của người khác, hơn nữa cô không muốn anh chán ghét mình. Nhưng sau một hồi im lặng và một tiếng thở dài.
_Anh không phải không muốn nói cho em, Abi. Vậy nên em không cần áy này. Chỉ là có một số chuyện đã rất lâu rồi và anh không thể nhớ được. Ký ức của anh chỉ là những mảnh rời rạc.
Anh từ từ kể cho cô nghe những gì anh có thể nhớ. Anh là con lai, mẹ anh là phù thủy nhưng bố là muggle. Anh không có gia đình, trại trẻ mồ côi là nơi anh lớn lên.... Anh vẫn cứ kể và cô vẫn cứ lằng nghe anh. Giữa hai người họ có một bầu không khí yên bình và ấm áp. Cho đến khi một giọng nói run rẩy vọng từ bên ngoài túp lều cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.
_Thưa cô chủ nhỏ......Dobby đến đón cô chủ nhỏ về ạ.
Giọng nói của Dobby làm Abigail sực tỉnh lại giữa giọng nói trầm ấm của Tom. Cô vội vàng đáp lại Dobby,
_Tôi biết rồi, Dobby. Bạn có thể chờ tôi thêm một vài phút không.
Cô không đợi Dobby đáp lại, vì cô biết chắc nó sẽ không bao giờ nói không. Đó là thiên tính của gia tinh. Cô đứng dậy và làm chiếc ghế phát ra vài tiếng kẽo kẹt. Abigial muốn ôm chào tạm biệt Tom, nhưng cô biết điều đó là không thể vì cô đã thử nó rất nhiều lần.
_Tạm biệt anh, Tom. Em sẽ tranh thủ đến thăm anh khi em có thể sắp xếp được thời gian.
Ngay từ đầu,luôn có một điều gì đó trong cô luôn thôi thúc cô đến túp lều này. Khi gặp được Tom, cô cảm thấy như linh hồn mình đã hoàn thiện. Snape nói rằng vì cô chỉ mới được 5 tháng trong bụng mẹ khi chuyện xảy ra nên linh hồn của cô không hoàn chỉnh. Khi ông và cụ Dunbledor đặt linh hồn của cô vào thân xác này, một bào thai chết lưu từ trong bụng mẹ, nhưng điều này không giúp linh hồn của cô có thể tiếp tục phát triển. Sự phát triển đó đã kết thúc khi lời nguyền chết choc giết chết mẹ cô. Nhưng khi gặp Tom, cô cảm thấy được rằng phần khiếm khuyết đó được lấp đầy. Đó là lý do vì sao cô có thể tin tưởng Tom để có thể chia sẻ với anh mọi bí mật sâu kín trong cô đến vậy. Mặc dù cô biết sự tồn tại của anh liên quan rất nhiều tới phép thuật hắc ám. Nhưng cô có thể chắc chắn rằng anh sẽ không làm hại cô.
_Năm sau khi em đủ tuổi đến học ở Hogwarts. Em sẽ kể cho anh nghe những gì thay đổi ở Hogwarts.
_Anh không mong chờ gì nhiều về nó. Anh chỉ muốn có thể được gặp em nhiều hơn Abi à. Nhưng dù gì thì anh nghĩ em phải đi thôi, đừng để người bạn nhỏ của em chờ quá lâu.
Hình bóng của anh mờ dần trong khi nói.
-Tạm biệt, và hy vọng gặp lại em sớm nhất khi có thể, Abi!”-Lời nói vừa thốt ra cũng là lúc anh biến mất.
Anh luôn như vậy, biến mất ngay khi vừa nói lời tạm biệt. Cô biết lý do là vì anh không thoải mái khi phải nhìn cô-người duy nhất mà anh có thể trò chuyện cùng- rời đi. Một lúc sau khi anh biến mất thì cô cũng quay người rời khỏi túp lều.
_Chúng ta về thôi, Dobby.
_Vâng thưa cô chủ.
Một tiếng “tách” sau cái búng tay của con gia tinh. Hai bóng người biến mất, để lại phía sau là một chiếc lều nhỏ chìm hẳn vào trong bóng tối.
/4
|