Lặng lẽ bước đi trong vô định, tôi ngước mặt nhìn lên trời cao, bán nạ bạc đã buông ra từ lúc nào, để lộ một dung nhan đã không còn mạnh mẽ.
Tiếng nhạc vẫn êm dịu truyền vào tai, thân người tôi nằm trong vòng tay ấm áp ấy, tâm hồn như thả vào hư không, trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.
Từng cặp nhảy dần dần rời khỏi sân, vì họ bắt đầu xao nhãng khỏi điệu nhạc, nhảy sai nhiều bước, ban tổ chức đành mời họ ra ngoài.
Giữa sảnh đường mênh mông rộng lớn, chỉ còn lại mình tôi và Kail, như chìm đắm vào giai điệu du dương trầm bổng, hai bàn tay đan chặt vào nhau, tay vòng qua hông, tay bám bả vai, hai màu mắt như hoà làm một.
Dưới ánh nến lung linh, tôi như một cô công chúa nhỏ của Pháp, ở trong đêm dạ hội của mình, tự tin cùng người hầu khoe lên nét quý tộc.
Bản nhạc kết thúc, Kail chầm chậm tách xa tôi, hơi khom người xuống, đặt một nụ hôn lịch thiệp như dạ sương lên bàn tay tôi, rồi mỉm cười.
Cả sảnh đường vỗ tay ồn ã, từng đợt từng đợt âm thanh vang dội truyền vào tai, khiến đầu óc tôi boong boong mơ màng, ánh mắt tôi dừng thật lâu trên người Kail, chứa đủ loại cảm xúc khó tả, và tôi cũng đã không nhận ra, kể từ giây phút giao nhau giữa hai ánh mắt ấy, con tim tôi lại lần nữa rung động.
Thẫn thờ nhìn bàn tay đang kéo mình lên khán đài, tôi được trao một chiếc hộp nhỏ, những tiếng vỗ tay lại rôm rốp vang lên, ồn ào náo nhiệt, tuy nhiên, đối với tôi lại như không có gì.
Bước xuống khỏi bục cao, Kail chìa tay ra xin lại phần thưởng. Sau khi lấy được cậu lại cảm ơn tôi rối rít, rồi chạy đi, biến mất giữa dòng người hỗn loạn đang di tản ra khỏi sảnh đường.
Tôi cúi đầu xuống, mi mắt cụp lại, trong lòng tự giễu.
“Tỉnh lại đi, rốt cục thì cậu ấy cũng chỉ cần mày đến thế thôi.”
Mỉm cười khẽ một tiếng, tôi xoay lại, hoà vào dòng người đông đúc, đổ xô ra sân trường.
…….
…………………………
……………………………………………………
Bóng tối bao trùm lên không gian, vầng trăng tròn vằng vặc, chiếu xuống những tia sáng bàng bạc đẹp như mộng, xuyên qua những kẽ lá xanh mượt, in trên nền đất.
Tôi vén váy, chầm chậm đi trên con đường vắng người. Những chiếc đèn lồng bí ngô thưa thớt dần, ánh đèn lập loè cam vàng không còn xuất hiện.
Lặng lẽ bước đi trong vô định, tôi ngước mặt nhìn lên trời cao, bán nạ bạc đã buông ra từ lúc nào, để lộ một dung nhan đã không còn mạnh mẽ.
Gió mùa đông ngừng hẳn, dường như xuyên qua cả một tầng lá quả thực rất khó khăn, cho nên những ngọn gió đều lách đường mà đi, trả lại một không gian tĩnh mịch tối như mực, càng làm tăng thêm cái vẻ âm u của một buổi hội Halloween, nhưng lại khiến cho tâm tình tôi thư thả lên không ít.
Chuyện ngày hôm nay… có lẽ là do tôi quá ảo tưởng.
Mỉm cười tự giễu bản thân, bước chân tôi lại buồn thêm vài phần, trong ánh mắt mang đầy vẻ thương tâm.
Bỗng dưng, từ trong bụi cây phía xa xa truyền ra một tiếng “Soạt” thật lớn, một bóng trắng vụt qua như gió cắt, không thể nhìn thấy đó là vật gì, chỉ ngửi được mùi máu tanh trong không khí.
Tôi chau mày, hai chân rón rén bước lại gần, cố gắng kiềm nén lại hơi thở, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vạch ra đám lá ngáng tầm nhìn.
Từ trong màn đêm u tối, một bóng trắng ngồi xổm xuống đất, hai tay không ngừng thao tác làm gì đó, chỉ thấy vai của thứ đó không ngừng run rẩy, miệng truyền ra những tiếng cười hắc hắc, dưới hai chân đã đầy một vũng máu tươi.
Tôi hơi giật mình, tay không tự chủ vội hạ xuống, vô tình sượt qua đám lá cây, tạo ra tiếng động mạnh.
“Thứ kia” rõ ràng bị kinh động, lập tức quay đầu lại, ánh trăng vừa hay lại chiếu xuống, soi rõ dung nhan của “hắn”.
Đó là một thứ rất kỳ lạ, toàn thân từ trên xuống dưới phủ toàn một màu trắng, mái tóc bạc trắng như quỷ mị xoã xuống, che bớt đi khuôn mặt hốc hác đáng sợ. Một con mắt đảo qua đảo lại, tròng mắt trắng dã, nửa cái miệng kia lại còn cười, những tiếng cười hắc hắc ghê rợn, toàn bộ gương mặt cái gì cũng chỉ còn một nửa, nửa gương mặt còn lại đã bị cháy đen, được một tầng tóc mỏng phủ xuống.
Hai bàn tay gầy trơ như xương, lúc này dài ra mười móng dài, máu vương ướt đẫm, mơ hồ còn nghe thấy tiếng từng giọt huyết tanh rơi xuống đám lá khô bên dưới, tạo ra những thanh âm nhỏ giọt doạ người, một thân hắn mặc phục y trắng toát đơn giản, đã bị rách bươm, bây giờ lại loang lổ màu máu.
Phía sau lưng hắn, một cái đầu nhỏ hiện ra, toàn bộ tóc đều rơi rụng, hai gò má hóp lại, tựa như đã bị rút hết máu, hai tròng mắt trợn ngược, lồi ra, không biết là vô tình hay cố ý lại nhìn thẳng vào tôi, làm tôi dựng hết tóc gáy.
Kẻ kia hơi kinh sợ nhìn tôi, sau đó đột nhiên đứng lên, cười hắc hắc nói.
“Không ngờ hôm nay gặp được trân bảo, lại có thể diện kiến một vị thần, quả nhiên là tư sắc hấp dẫn, mùi vị… cũng thật hấp dẫn.”
Tôi trợn mắt nhìn kẻ kia, chân không tự chủ lùi lại một bước, trong lòng kinh động. Dạ quỷ? Thế nhưng lại là Dạ quỷ!!! Tại sao Dạ quỷ lại xuất hiện ở đây?
Tôi bàng hoàng trong chốc lát, sau đó ổn định tinh thần, hai tay nắm chắt, trong mắt hiện lên kiên định, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Dạ quỷ là loại quỷ ở dạng bóng ma, rất khó đối phó, trừ phi tìm được giao kết sức mạnh bên trong người hắn, mạnh mẽ công kích vào điểm đó, tự nhiên Dạ quỷ sẽ tiêu biến.
Nhưng muốn tìm được giao kết sức mạnh, quả thực rất khó.
Dạ quỷ nhìn tư thế của tôi, trợn lớn mắt, trong miệng càng cười lớn hơn.
“Ha, đúng là có chút khác người, ngay cả hành động cũng đáng yêu như vậy.”
“Đừng nhiều lời, tiếp chiêu đi.”
Tôi nhíu mày, ghét bỏ hừ lạnh một tiếng, dứt lời, liền xông lên.
Đấm tay chứa đầy sức mạnh xuất ra, hướng tới vị trí ngực trái của Dạ quỷ hạ xuống, nếu giao kết sức mạnh ở tại nơi này, thì một chiêu này sẽ khiến Dạ quỷ phải bỏ mạng.
Nhưng điều xảy ra lại trái với suy nghĩ của nàng, Dạ quỷ cũng không có né tránh, một kích của nàng lại xuyên thẳng qua người hắn, hoàn toàn không gây ra thương tổn gì.
Tôi cắn răng, nảy người một cái liền quỳ một chân trên mặt đất. Mùi máu tanh xộc lên mũi, liếc mắt nhìn qua cái xác quắt queo bên cạnh, không những bị rút máu mà thịt bám trên người cũng bị ăn gần hết, quả thật là chết không toàn thây.
Chậm rãi đứng lên, xoay đầu lại, lúc này, hai hàng mày của tôi đã nhíu chặt, môi bị cắn đến bầm.
Dạ quỷ đứng dựa vào thân cây, hai tay đầy máu đan vào nhau, một mảnh tóc buông che trước mặt xộc qua một bên, lộ ra nửa bên mặt cháy nát của hắn, cái miệng chỉ còn một nửa kia không ngừng mấp máy, tạo ra hình tượng quỷ dị rùng người. Hắn cười hắc hắc, đắc ý nói.
“Muốn giết ta? Ngươi nghĩ thật đơn giản.”
Đúng vậy, muốn giết một con quỷ như hắn thật khó khăn. Tôi híp mắt, khoé miệng cũng dẫn ra một đường cong, thanh âm vang lên.
“Chúng ta đều như nhau, hai bên đều không thể công kích đối phương.”
Nguyên nhân sâu xa là bởi vì hắn là quỷ, còn tôi là thần, mặc dù chỉ là một vị thần giả mạo, nhưng bên trong cơ thể vẫn mang sức mạnh của thần, vì thế cả hai bên tuyệt đối không có khả năng tàn sát nhau.
Truyền thuyết kể lại rằng, vị Thần Khởi Nguyên đầu tiên xuất hiện trên thế giới, đã tạo ra hai loại quỷ và thần, nhưng hai dòng con của ông ta tu luyện hai dòng pháp thuật khác nhau, lại không ngừng đối kháng với nhau, tạo ra xung đột mạnh mẽ, khiến đất trời điên đảo, bản thân ông cũng không thể tu luyện. Vì thế, vào một ngày kia, ông đã hạ lên người hai dòng nối này một loại ấn thuật, loại ấn thuật này khiến cho tất cả sức mạnh của quỷ và thần dồn vào một điểm, nếu có thể công kích được điểm này, thì đối phương sẽ chết, nhưng điểm này trên người mỗi dòng lại khác nhau, biến hoá khôn lường, vì thế trong mấy ngàn năm qua, hai dòng này vẫn luôn giằng co, chưa từng có dòng nào toàn thắng.
Nói tới đây, sắc mặt của Dạ quỷ vẫn bình tĩnh, khoé miệng không khỏi hơi cong lên.
“Không phải chỉ cần kích thích mấu chốt linh hồn của ngươi là được hay sao?”
Vừa dứt lời, thân hình quỷ mị như gió của hắn chuyển động, thoáng chốc đã xuất hiện sau lưng tôi, trảo thủ xuất ra như bão táp, công kích vào sườn phải của tôi.
Sắc mặt tôi trắng bệt, lắc mình một cái, vội vàng tránh né, nhưng cơ thể cũng vì bị bất ngờ mà thụ động, quần áo trên người bị móng vuốt sượt qua, rách toạt ra một mảng, rớt xuống, lộ ra một bên da thịt thon trắng.
Hắn cũng là đang dò tìm mấu chốt linh hồn của tôi.
Mắt tôi sắc lại, một tay đưa xuống xé toạc phần váy còn nguyên vẹn, rồi quấn ngang hông, che bớt đi phần da thịt bị lộ.
Bàn tay không tự chủ nắm chặt, một thần một quỷ lao vào nhau, điên cuồng công kích.
Ầm! Ầm! Đùng! Đùng!
Từng tiếng nổ lớn vang lên, bốc khói bụi mù mịt, lan toả ra, che phủ cả một vùng trời.
Rất nhiều học viên nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, liền chạy tới khu rừng xem xét, Ann nhận ra khí tức của tôi, biết có chuyện không ổn, lập tức phái thủ hạ ngăn cản đám học viên, cả rừng người bị chặn lại ở ngoài, trơ mắt nhìn từng cột khói bốc cao bên trong khu rừng vắng.
Ann thấy đã ổn định tình hình, vội vàng chạy nhanh vào, thân hình nhanh như báo, xuyên qua màn đêm tĩnh mịch.
Trong không khí càng ngày càng nồng mùi máu tanh cùng hôi thối, Ann nhíu mày, cái thứ mùi gớm ghiếc này, chắc chắn là phát ra từ một con quỷ.
Trời sinh Ann có thính lực cực tốt, khoảng cách tuy vẫn còn khá xa nhưng từ trong mùi vị đã đoán ra được đối thủ, sau khi đuổi đến, liền nhìn thấy một con Dạ quỷ đang nhảy nhót.
Không nói hai lời, Ann liền lao vào vòng chiến, đáng tiếc nó lại là con người, pháp lực của nó cũng chỉ là học tập, cho nên không thể có được cơ thể như thần, Dạ quỷ chỉ cần lách người một cái, giơ chân đá lên, thì nó đã bay lên đầu cây nằm nghỉ dưỡng.
Ánh mắt tôi giật giật, trong lòng không khỏi thầm mắng Ann ngu ngốc, bản thân chẳng chịu chuẩn bị gì đã chạy đến tập kích một con quỷ, cuối cùng bị đối phương đá đi không thương tiếc.
Tâm tình dao động không lâu, trong lòng lại ổn định lại, thân hình nhanh chóng lao vào vòng chiến.
Lúc này, từ trên đầu cây Ann bị đánh văng lên, truyền ra một câu nói cực lớn.
“Ngươi là kẻ nào? Lén lén lút lút ở đây muốn làm gì?”
Vừa dứt lời, một cái gì đó liền bị ném xuống đất, lực đạo cực mạnh, tạo ra một tiếng bịch thực lớn.
Cả tôi và Dạ quỷ liền quay đầu lại nhìn, “bóng đen” kia cũng chật vật đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần áo, cười cười bước ra chỗ sáng.
Khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng, mái tóc đen mượt cùng với một khuôn mặt hết sức bình thường, nụ cười bên môi rạng rỡ hơn bao giờ hết, một đôi tròng mắt màu vàng vừa to vừa thu hút.
Tôi nhìn người này, trong mắt loé ra tia nghi hoặc. Là hắn, Sharon Lee! Sao hắn lại ở đây.
Sharon nhận thấy ánh mắt của tôi, cười cười, từ bên hông rút ra một cặp kính lớn, tròng đen ngòm, đeo vào, tự hào nói.
“Xin chào mọi người, tôi là một Ghost Hunter.”
Tiếng nhạc vẫn êm dịu truyền vào tai, thân người tôi nằm trong vòng tay ấm áp ấy, tâm hồn như thả vào hư không, trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.
Từng cặp nhảy dần dần rời khỏi sân, vì họ bắt đầu xao nhãng khỏi điệu nhạc, nhảy sai nhiều bước, ban tổ chức đành mời họ ra ngoài.
Giữa sảnh đường mênh mông rộng lớn, chỉ còn lại mình tôi và Kail, như chìm đắm vào giai điệu du dương trầm bổng, hai bàn tay đan chặt vào nhau, tay vòng qua hông, tay bám bả vai, hai màu mắt như hoà làm một.
Dưới ánh nến lung linh, tôi như một cô công chúa nhỏ của Pháp, ở trong đêm dạ hội của mình, tự tin cùng người hầu khoe lên nét quý tộc.
Bản nhạc kết thúc, Kail chầm chậm tách xa tôi, hơi khom người xuống, đặt một nụ hôn lịch thiệp như dạ sương lên bàn tay tôi, rồi mỉm cười.
Cả sảnh đường vỗ tay ồn ã, từng đợt từng đợt âm thanh vang dội truyền vào tai, khiến đầu óc tôi boong boong mơ màng, ánh mắt tôi dừng thật lâu trên người Kail, chứa đủ loại cảm xúc khó tả, và tôi cũng đã không nhận ra, kể từ giây phút giao nhau giữa hai ánh mắt ấy, con tim tôi lại lần nữa rung động.
Thẫn thờ nhìn bàn tay đang kéo mình lên khán đài, tôi được trao một chiếc hộp nhỏ, những tiếng vỗ tay lại rôm rốp vang lên, ồn ào náo nhiệt, tuy nhiên, đối với tôi lại như không có gì.
Bước xuống khỏi bục cao, Kail chìa tay ra xin lại phần thưởng. Sau khi lấy được cậu lại cảm ơn tôi rối rít, rồi chạy đi, biến mất giữa dòng người hỗn loạn đang di tản ra khỏi sảnh đường.
Tôi cúi đầu xuống, mi mắt cụp lại, trong lòng tự giễu.
“Tỉnh lại đi, rốt cục thì cậu ấy cũng chỉ cần mày đến thế thôi.”
Mỉm cười khẽ một tiếng, tôi xoay lại, hoà vào dòng người đông đúc, đổ xô ra sân trường.
…….
…………………………
……………………………………………………
Bóng tối bao trùm lên không gian, vầng trăng tròn vằng vặc, chiếu xuống những tia sáng bàng bạc đẹp như mộng, xuyên qua những kẽ lá xanh mượt, in trên nền đất.
Tôi vén váy, chầm chậm đi trên con đường vắng người. Những chiếc đèn lồng bí ngô thưa thớt dần, ánh đèn lập loè cam vàng không còn xuất hiện.
Lặng lẽ bước đi trong vô định, tôi ngước mặt nhìn lên trời cao, bán nạ bạc đã buông ra từ lúc nào, để lộ một dung nhan đã không còn mạnh mẽ.
Gió mùa đông ngừng hẳn, dường như xuyên qua cả một tầng lá quả thực rất khó khăn, cho nên những ngọn gió đều lách đường mà đi, trả lại một không gian tĩnh mịch tối như mực, càng làm tăng thêm cái vẻ âm u của một buổi hội Halloween, nhưng lại khiến cho tâm tình tôi thư thả lên không ít.
Chuyện ngày hôm nay… có lẽ là do tôi quá ảo tưởng.
Mỉm cười tự giễu bản thân, bước chân tôi lại buồn thêm vài phần, trong ánh mắt mang đầy vẻ thương tâm.
Bỗng dưng, từ trong bụi cây phía xa xa truyền ra một tiếng “Soạt” thật lớn, một bóng trắng vụt qua như gió cắt, không thể nhìn thấy đó là vật gì, chỉ ngửi được mùi máu tanh trong không khí.
Tôi chau mày, hai chân rón rén bước lại gần, cố gắng kiềm nén lại hơi thở, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vạch ra đám lá ngáng tầm nhìn.
Từ trong màn đêm u tối, một bóng trắng ngồi xổm xuống đất, hai tay không ngừng thao tác làm gì đó, chỉ thấy vai của thứ đó không ngừng run rẩy, miệng truyền ra những tiếng cười hắc hắc, dưới hai chân đã đầy một vũng máu tươi.
Tôi hơi giật mình, tay không tự chủ vội hạ xuống, vô tình sượt qua đám lá cây, tạo ra tiếng động mạnh.
“Thứ kia” rõ ràng bị kinh động, lập tức quay đầu lại, ánh trăng vừa hay lại chiếu xuống, soi rõ dung nhan của “hắn”.
Đó là một thứ rất kỳ lạ, toàn thân từ trên xuống dưới phủ toàn một màu trắng, mái tóc bạc trắng như quỷ mị xoã xuống, che bớt đi khuôn mặt hốc hác đáng sợ. Một con mắt đảo qua đảo lại, tròng mắt trắng dã, nửa cái miệng kia lại còn cười, những tiếng cười hắc hắc ghê rợn, toàn bộ gương mặt cái gì cũng chỉ còn một nửa, nửa gương mặt còn lại đã bị cháy đen, được một tầng tóc mỏng phủ xuống.
Hai bàn tay gầy trơ như xương, lúc này dài ra mười móng dài, máu vương ướt đẫm, mơ hồ còn nghe thấy tiếng từng giọt huyết tanh rơi xuống đám lá khô bên dưới, tạo ra những thanh âm nhỏ giọt doạ người, một thân hắn mặc phục y trắng toát đơn giản, đã bị rách bươm, bây giờ lại loang lổ màu máu.
Phía sau lưng hắn, một cái đầu nhỏ hiện ra, toàn bộ tóc đều rơi rụng, hai gò má hóp lại, tựa như đã bị rút hết máu, hai tròng mắt trợn ngược, lồi ra, không biết là vô tình hay cố ý lại nhìn thẳng vào tôi, làm tôi dựng hết tóc gáy.
Kẻ kia hơi kinh sợ nhìn tôi, sau đó đột nhiên đứng lên, cười hắc hắc nói.
“Không ngờ hôm nay gặp được trân bảo, lại có thể diện kiến một vị thần, quả nhiên là tư sắc hấp dẫn, mùi vị… cũng thật hấp dẫn.”
Tôi trợn mắt nhìn kẻ kia, chân không tự chủ lùi lại một bước, trong lòng kinh động. Dạ quỷ? Thế nhưng lại là Dạ quỷ!!! Tại sao Dạ quỷ lại xuất hiện ở đây?
Tôi bàng hoàng trong chốc lát, sau đó ổn định tinh thần, hai tay nắm chắt, trong mắt hiện lên kiên định, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Dạ quỷ là loại quỷ ở dạng bóng ma, rất khó đối phó, trừ phi tìm được giao kết sức mạnh bên trong người hắn, mạnh mẽ công kích vào điểm đó, tự nhiên Dạ quỷ sẽ tiêu biến.
Nhưng muốn tìm được giao kết sức mạnh, quả thực rất khó.
Dạ quỷ nhìn tư thế của tôi, trợn lớn mắt, trong miệng càng cười lớn hơn.
“Ha, đúng là có chút khác người, ngay cả hành động cũng đáng yêu như vậy.”
“Đừng nhiều lời, tiếp chiêu đi.”
Tôi nhíu mày, ghét bỏ hừ lạnh một tiếng, dứt lời, liền xông lên.
Đấm tay chứa đầy sức mạnh xuất ra, hướng tới vị trí ngực trái của Dạ quỷ hạ xuống, nếu giao kết sức mạnh ở tại nơi này, thì một chiêu này sẽ khiến Dạ quỷ phải bỏ mạng.
Nhưng điều xảy ra lại trái với suy nghĩ của nàng, Dạ quỷ cũng không có né tránh, một kích của nàng lại xuyên thẳng qua người hắn, hoàn toàn không gây ra thương tổn gì.
Tôi cắn răng, nảy người một cái liền quỳ một chân trên mặt đất. Mùi máu tanh xộc lên mũi, liếc mắt nhìn qua cái xác quắt queo bên cạnh, không những bị rút máu mà thịt bám trên người cũng bị ăn gần hết, quả thật là chết không toàn thây.
Chậm rãi đứng lên, xoay đầu lại, lúc này, hai hàng mày của tôi đã nhíu chặt, môi bị cắn đến bầm.
Dạ quỷ đứng dựa vào thân cây, hai tay đầy máu đan vào nhau, một mảnh tóc buông che trước mặt xộc qua một bên, lộ ra nửa bên mặt cháy nát của hắn, cái miệng chỉ còn một nửa kia không ngừng mấp máy, tạo ra hình tượng quỷ dị rùng người. Hắn cười hắc hắc, đắc ý nói.
“Muốn giết ta? Ngươi nghĩ thật đơn giản.”
Đúng vậy, muốn giết một con quỷ như hắn thật khó khăn. Tôi híp mắt, khoé miệng cũng dẫn ra một đường cong, thanh âm vang lên.
“Chúng ta đều như nhau, hai bên đều không thể công kích đối phương.”
Nguyên nhân sâu xa là bởi vì hắn là quỷ, còn tôi là thần, mặc dù chỉ là một vị thần giả mạo, nhưng bên trong cơ thể vẫn mang sức mạnh của thần, vì thế cả hai bên tuyệt đối không có khả năng tàn sát nhau.
Truyền thuyết kể lại rằng, vị Thần Khởi Nguyên đầu tiên xuất hiện trên thế giới, đã tạo ra hai loại quỷ và thần, nhưng hai dòng con của ông ta tu luyện hai dòng pháp thuật khác nhau, lại không ngừng đối kháng với nhau, tạo ra xung đột mạnh mẽ, khiến đất trời điên đảo, bản thân ông cũng không thể tu luyện. Vì thế, vào một ngày kia, ông đã hạ lên người hai dòng nối này một loại ấn thuật, loại ấn thuật này khiến cho tất cả sức mạnh của quỷ và thần dồn vào một điểm, nếu có thể công kích được điểm này, thì đối phương sẽ chết, nhưng điểm này trên người mỗi dòng lại khác nhau, biến hoá khôn lường, vì thế trong mấy ngàn năm qua, hai dòng này vẫn luôn giằng co, chưa từng có dòng nào toàn thắng.
Nói tới đây, sắc mặt của Dạ quỷ vẫn bình tĩnh, khoé miệng không khỏi hơi cong lên.
“Không phải chỉ cần kích thích mấu chốt linh hồn của ngươi là được hay sao?”
Vừa dứt lời, thân hình quỷ mị như gió của hắn chuyển động, thoáng chốc đã xuất hiện sau lưng tôi, trảo thủ xuất ra như bão táp, công kích vào sườn phải của tôi.
Sắc mặt tôi trắng bệt, lắc mình một cái, vội vàng tránh né, nhưng cơ thể cũng vì bị bất ngờ mà thụ động, quần áo trên người bị móng vuốt sượt qua, rách toạt ra một mảng, rớt xuống, lộ ra một bên da thịt thon trắng.
Hắn cũng là đang dò tìm mấu chốt linh hồn của tôi.
Mắt tôi sắc lại, một tay đưa xuống xé toạc phần váy còn nguyên vẹn, rồi quấn ngang hông, che bớt đi phần da thịt bị lộ.
Bàn tay không tự chủ nắm chặt, một thần một quỷ lao vào nhau, điên cuồng công kích.
Ầm! Ầm! Đùng! Đùng!
Từng tiếng nổ lớn vang lên, bốc khói bụi mù mịt, lan toả ra, che phủ cả một vùng trời.
Rất nhiều học viên nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, liền chạy tới khu rừng xem xét, Ann nhận ra khí tức của tôi, biết có chuyện không ổn, lập tức phái thủ hạ ngăn cản đám học viên, cả rừng người bị chặn lại ở ngoài, trơ mắt nhìn từng cột khói bốc cao bên trong khu rừng vắng.
Ann thấy đã ổn định tình hình, vội vàng chạy nhanh vào, thân hình nhanh như báo, xuyên qua màn đêm tĩnh mịch.
Trong không khí càng ngày càng nồng mùi máu tanh cùng hôi thối, Ann nhíu mày, cái thứ mùi gớm ghiếc này, chắc chắn là phát ra từ một con quỷ.
Trời sinh Ann có thính lực cực tốt, khoảng cách tuy vẫn còn khá xa nhưng từ trong mùi vị đã đoán ra được đối thủ, sau khi đuổi đến, liền nhìn thấy một con Dạ quỷ đang nhảy nhót.
Không nói hai lời, Ann liền lao vào vòng chiến, đáng tiếc nó lại là con người, pháp lực của nó cũng chỉ là học tập, cho nên không thể có được cơ thể như thần, Dạ quỷ chỉ cần lách người một cái, giơ chân đá lên, thì nó đã bay lên đầu cây nằm nghỉ dưỡng.
Ánh mắt tôi giật giật, trong lòng không khỏi thầm mắng Ann ngu ngốc, bản thân chẳng chịu chuẩn bị gì đã chạy đến tập kích một con quỷ, cuối cùng bị đối phương đá đi không thương tiếc.
Tâm tình dao động không lâu, trong lòng lại ổn định lại, thân hình nhanh chóng lao vào vòng chiến.
Lúc này, từ trên đầu cây Ann bị đánh văng lên, truyền ra một câu nói cực lớn.
“Ngươi là kẻ nào? Lén lén lút lút ở đây muốn làm gì?”
Vừa dứt lời, một cái gì đó liền bị ném xuống đất, lực đạo cực mạnh, tạo ra một tiếng bịch thực lớn.
Cả tôi và Dạ quỷ liền quay đầu lại nhìn, “bóng đen” kia cũng chật vật đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần áo, cười cười bước ra chỗ sáng.
Khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng, mái tóc đen mượt cùng với một khuôn mặt hết sức bình thường, nụ cười bên môi rạng rỡ hơn bao giờ hết, một đôi tròng mắt màu vàng vừa to vừa thu hút.
Tôi nhìn người này, trong mắt loé ra tia nghi hoặc. Là hắn, Sharon Lee! Sao hắn lại ở đây.
Sharon nhận thấy ánh mắt của tôi, cười cười, từ bên hông rút ra một cặp kính lớn, tròng đen ngòm, đeo vào, tự hào nói.
“Xin chào mọi người, tôi là một Ghost Hunter.”
/14
|