Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy, chậc, càng lớn càng đẹp ra, lúc nhỏ đã cảm thấy cậu ấy rất giống nam châm, bây giờ thì chính là hố đen vũ trụ!!!
“Xin chào mọi người, tôi là Ghost Hunter.”
Giọng nói trầm ổn vang lên, cùng với nụ cười nhăn nhở nở trên mặt, càng làm tăng thêm vẻ phóng đãng.
Ann từ trên cây nhảy xuống, lon ton chạy tới bên cạnh tôi, lừ mắt nhìn người kì lạ kia.
Dạ quỷ từ khi thấy tên kia đeo lên cặp kính đó, mặt đã tái xanh, ba chân bốn cẳng xách giò lên muốn chạy…
“Này, anh bạn trẻ, từ từ, đừng đi gấp!”
Sharon gọi với theo, nụ cười trên gương mặt vẫn không thay đổi, nhưng lại làm cho Dạ quỷ đứng hình trong 1s, sau đó càng co giò nhanh hơn, bỏ chạy.
“Hừ, bảo đứng lại mà không chịu nghe, thôi thì cho ngươi uống chút rượu phạt vậy.”
Sharon lắc đầu chán nản, rồi lại ngẩng mặt lên, nụ cười nham nhở liền tiêu thất, cặp mắt kính chặn ngang đôi mắt loé ra dạ quang hồng đỏ.
Ngay lập tức, thân hình của Dạ quỷ được bao quát lại, sơ đồ các đường kinh mạch của hắn hiện lên trên mặt kính, trong đó còn có một chấm tròn nhỏ không ngừng di chuyển xuyên qua các đường kinh mạch.
Sharon ngạc nhiên “Woa! Trời đất, không ngờ ngươi cũng là cấp 6 rồi, khó nhằn đây!”
Vừa dứt lời, một tay Sharon nhanh như chớp đưa lên, trong bàn tay xuất hiện một khẩu súng đen ngòm, “đùng” một phát, chỉ nhìn thấy thân ảnh Dạ quỷ gục xuống.
Bàn tay hạ xuống, khẩu súng liền biến mất, thân hình Sharon thoắt cái liền đến bên cạnh Dạ quỷ.
Tôi và Ann nhìn thấy một màn này, trong lòng đều hơi hơi sợ hãi.
Quả nhiên là một thợ săn quỷ, khả năng giết quỷ thật quá chuyên nghiệp!!!
Từ sau khi Thần Khởi Nguyên phong ấn sức mạnh của hai dòng quỷ - thần, vốn tưởng rằng sẽ không còn xảy ra chiến tranh, nào ngờ xung đột càng ngày càng lớn, lớn đến mức đe doạ đến thế giới vừa kiến tạo của ngài, vì thế, loài người được tạo ra, không mang theo sức mạnh huỷ diệt mà lại có một thứ khác, đó chính là trí tuệ, từ khi loài người ra đời, họ đã phát minh ra những thứ đối chọi với thiên nhiên, dòng thần biết nếu giết loài người thì “cha” sẽ giáng tội, còn nếu để loài người sống thì quả là nguy hiểm, vì thế, họ lựa chọn kết minh với loài người. Từ đó, hai dòng thần – người đã nổi dậy đối kháng cùng loài quỷ, thất thế, loài quỷ chỉ có thể rút quân, hàng ngàn năm qua chỉ sống trong bóng tối. Sau khi cuộc chiến kết thúc, tốc độ sinh sản của loài người tăng lên kinh khủng, cùng với sự tân tiến về nhận thức cũng ngày càng nâng cao, dòng thần biết không thể lặng yên diệt sạch loài người, chỉ có thể giữ thái độ hoà thuận, cùng con người xây dựng một thế giới đầy màu sắc. Về sau, con người bắt đầu tôn thờ các vị thần, lâu dần, dòng thần không còn ý tiêu diệt loài người nữa.
Cho tới tận nay, con người chống lại quỷ được gọi là Ghost Hunter – Thợ săn quỷ, đã chế tạo ra máy phát đồ kinh mạch, dễ dàng tìm ra điểm tụ sức mạnh, “đùng” một phát, là giết được đối phương. Vì thế, tuy rằng thần và quỷ không thể giết nhau, nhưng con người lại có thể giết được thần và quỷ.
Và quỷ - thần, cũng có thể giết chết con người…
Tựa như Dạ quỷ, hắn ăn thịt người để sinh sống, còn Sharon, giết Dạ quỷ là nhiệm vụ, còn tôi, chỉ đơn thuần là tự vệ.
Dạ quỷ chỉ khuỵu một chân xuống, sắc mặt trắng bệch. Giao kết sức mạnh của hắn đang lưu thông êm đẹp, đã bị một phát đạn này chặn lại, viên đạn đồng ngay ngắn nằm chắn ngang đường đi của điểm tụ, mà điểm tụ thì lại không thể đi ngược, trong chốc lát, sức mạnh của hắn đã vơi đi một cách nhanh chóng.
Sharon bước tới bên cạnh Dạ quỷ, ngồi xuống, cười cười, hai tay đan vào nhau.
“Anh bạn, mau đưa linh đan đây.”
“Ngươi nói cái gì? Ta không hiểu.” Dạ quỷ biến sắc, cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Đừng giả bộ, quỷ cấp 6 đã ngưng kết được linh đan rồi, bây giờ ngươi ói ra hay ta tự lấy?”
Sharon vẫn cười cười, nhưng giọng nói thoát ra lại tràn đầy lãnh khí.
Dạ quỷ nhất quyết không trả lời, hừ, linh đan khó khăn lắm mới luyện được, bộ muốn cho là cho sao? Chưa kể, cho rồi thì tên này tha mạng cho chắc!
Sharon hơi nghiêm mặt lại, giữa hai hàng lông mày tràn ra uy hiếp, hơi thở nặng nề.
“Đắc tội!”
Vừa dứt lời một tay đã xuyên qua lồng ngực Dạ quỷ, chẳng kể máu lạnh bắn tung toé lên mặt, hắn mạnh bạo rút ra một viên châu kỳ lạ, bị bao bọc trong một nùi tơ máu xanh sậm, phát ra ánh sáng màu đen quỷ mị.
Dạ quỷ chỉ kịp thét dài lên một tiếng, sau đó gục xuống, hơi thở thoi thóp dần, Sharon bắn một súng vào giao kết sức mạnh của hắn, lập tức, hắn chỉ còn là một vũng máu loãng.
Nhẹ nhàng chùi đi vết dơ trên linh đan, Sharon cười cười cất vào trong ngực. Thứ này là vật tốt, không thể sơ sài!
Tôi thấy sự việc đã giải quyết xong, kéo tay Ann muốn rời đi. Còn hiện trường vụ án, cái xác người kia Ghost Hunter sẽ lo liệu được.
Vừa đi được mấy bước, đã có tiếng gọi với lại.
“Yue”
Tôi hoảng hốt, hai tay không tự chủ nâng lên chạm vào tai, tựa hồ như không thể tin được, đầu lập tức quay lại, hai mắt trợn trừng. Yue? Trên đời này chỉ có duy nhất một người gọi tôi như vậy…
“Yue, chị còn nhớ em không?”
Sharon hỏi, trong ánh mắt tràn ngập ý cười, giọng nói mang ngữ khí mong đợi.
Tôi nhíu mày, rõ ràng gọi tôi là Yue, nhưng người trước mặt lại không phải cậu ấy, từ gương mặt, giọng nói, cho tới tác phong, khác nhau hoàn toàn, chỉ trừ đôi mắt, một đôi mắt vàng kim rực rỡ.
Nghĩ nghĩ một lát, tôi ngập ngừng, ra chiều dò hỏi.
“Sharon… Chen?”
Khi Sharon nghe được tên này, có một cảm giác xúc động muốn đập đầu vào tường. Ha ha, cuối cùng thì Yue vẫn nhớ tới hắn.
Sharon đi nhanh tới, đẩy Ann ra xa xa, ôm chầm lấy tôi, miệng phun ra một tràng tình cảm.
“Chị Yue, em rất nhớ chị, ngày ngày đều nhớ chị, đêm đêm đều nhớ chị, thời thời khắc khắc không có lúc nào là không nhớ đến, một ngày em nhớ chị 24 tiếng, một tuần em nhớ chị 7 ngày, lúc nào cũng nhớ tới…. bla bla… Rốt cục thì chị có nhớ em không?”
Tôi dại ra, cả người giãy giụa muốn bẻ gãy vòng ôm của kẻ kia, nhưng hắn quả thật là ôm quá chặt. Sau lưng có tiếng Ann hét lớn. “Này, tên khùng, mau thả chị Rei ra!!!”
Sharon bị hét đến giật mình, nhìn Ann từ đầu xuống chân, ánh mắt dừng lại một chỗ, trầm ngâm, sau đó đột nhiên thốt lên một câu.
“Bao năm trôi qua, cậu tựa hồ cao hơn… nửa tấc, phải không?”
Ann nghe được câu đó, hai mắt trợn lớn, bàn tay có chủ ý phóng vụt tới tấn công khuôn mặt của Sharon, tốc độ kinh người, xé gió mà tới, Sharon đang ôm tôi, không né được, chỉ nghe một tiếng “soạt”, trên tay Ann đã xuất hiện một miếng da người mỏng.
Sờ sờ tay lên gương mặt, Sharon bất đắc dĩ thở dài. “Lâu lắm mới gặp lại cậu đã phá đồ của tớ rồi!” rồi đẩy tôi ra.
Ánh trăng chiếu xuống qua lỗ hổng nhỏ giữa các tàn cây, ánh sáng mong manh mà huyền ảo, nhẹ nhàng đậu trên gương mặt tuyệt mỹ, mái tóc màu đen như được tắm gội lần nữa, có thêm mấy phần mượt mà óng ánh, đôi mắt màu vàng rực rỡ như sao giữa bầu trời, cuốn tôi chìm vào vùng màu sắc đó, làn da trắng nõn như bạch ngọc, còn trắng hơn cả nữ nhi, nụ cười khuynh thành nở trên đôi môi nhỏ…
Nếu có nam sinh nào ở đây, chắc chắn sẽ quỳ xuống, gập người để hôn chân Sharon, và cầu xin cậu ấy trờ thành bạn gái của họ…
Đúng là một nhan sắc nghiêng thành đổ nước, một dung nhan còn đẹp hơn cả nữ sinh, chỉ đáng tiếc, Sharon là con trai 100% chính hãng!!!
Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy, chậc, càng lớn càng đẹp ra, lúc nhỏ đã cảm thấy cậu ấy rất giống nam châm, bây giờ thì chính là hố đen vũ trụ!!! Nhưng mà, giọng nói…
Tôi hơi nhíu mày khi nhớ đến vụ này. Sharon nhìn tôi, như hiểu ra gì đó, lập tức đưa một ngón tay lên, chọt vào trong miệng ngoáy ngoáy, hoàn toàn mất hình tượng. Lát sau, cậu ấy rút từ trong kẽ răng ra một thiết bị nhỏ xíu màu đen, đó là máy thay đổi giọng nói, Sharon cười cười, rất hào phóng quăng đi.
“Chị Yue”
Lại một tiếng gọi vang lên, đã không còn trầm thấp ổn trọng, mà thêm vào mấy phần thánh thót, tựa như giọng con nít chưa quá 10 tuổi, nghe thật em tai. Lúc này, tôi mới gật đầu, đây đúng là giọng của Sharon, cậu ấy còn chưa bị vỡ giọng.
Im lặng một hồi lâu, tôi lại hỏi:
“Em đã trở thành GH từ khi nào?”
“Từ hôm rời Nguyệt tộc.”
Sharon trả lời khiến tôi hơi ngoài ý muốn, theo như trong trí nhớ của tôi, Sharon là một cậu bé rất nhút nhát, sợ máu tanh và sợ ma quỷ, làm thế nào mà lại trở thành Ghost Hunter?
Như biết được mâu thuẫn của tôi, Sharon tiến lên, cười cười nói: “Chị Yue, từ sau khi gặp chị, em đã quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn. Trở thành GH, là vì chị.”
Nghe được câu này, tôi choáng nặng, mặt đơ đơ ra mê muội, một lát sau, mới lên tiếng, dè chừng hỏi “Vì chị? Tại sao?”
Sharon hơi cúi người, nắm lấy bàn tay tôi, đưa lên cao, đôi tròng mắt màu vàng ánh lên sự nghiêm túc, nói:
“Em muốn thực hiện hôn ước của chúng ta”.
“Xin chào mọi người, tôi là Ghost Hunter.”
Giọng nói trầm ổn vang lên, cùng với nụ cười nhăn nhở nở trên mặt, càng làm tăng thêm vẻ phóng đãng.
Ann từ trên cây nhảy xuống, lon ton chạy tới bên cạnh tôi, lừ mắt nhìn người kì lạ kia.
Dạ quỷ từ khi thấy tên kia đeo lên cặp kính đó, mặt đã tái xanh, ba chân bốn cẳng xách giò lên muốn chạy…
“Này, anh bạn trẻ, từ từ, đừng đi gấp!”
Sharon gọi với theo, nụ cười trên gương mặt vẫn không thay đổi, nhưng lại làm cho Dạ quỷ đứng hình trong 1s, sau đó càng co giò nhanh hơn, bỏ chạy.
“Hừ, bảo đứng lại mà không chịu nghe, thôi thì cho ngươi uống chút rượu phạt vậy.”
Sharon lắc đầu chán nản, rồi lại ngẩng mặt lên, nụ cười nham nhở liền tiêu thất, cặp mắt kính chặn ngang đôi mắt loé ra dạ quang hồng đỏ.
Ngay lập tức, thân hình của Dạ quỷ được bao quát lại, sơ đồ các đường kinh mạch của hắn hiện lên trên mặt kính, trong đó còn có một chấm tròn nhỏ không ngừng di chuyển xuyên qua các đường kinh mạch.
Sharon ngạc nhiên “Woa! Trời đất, không ngờ ngươi cũng là cấp 6 rồi, khó nhằn đây!”
Vừa dứt lời, một tay Sharon nhanh như chớp đưa lên, trong bàn tay xuất hiện một khẩu súng đen ngòm, “đùng” một phát, chỉ nhìn thấy thân ảnh Dạ quỷ gục xuống.
Bàn tay hạ xuống, khẩu súng liền biến mất, thân hình Sharon thoắt cái liền đến bên cạnh Dạ quỷ.
Tôi và Ann nhìn thấy một màn này, trong lòng đều hơi hơi sợ hãi.
Quả nhiên là một thợ săn quỷ, khả năng giết quỷ thật quá chuyên nghiệp!!!
Từ sau khi Thần Khởi Nguyên phong ấn sức mạnh của hai dòng quỷ - thần, vốn tưởng rằng sẽ không còn xảy ra chiến tranh, nào ngờ xung đột càng ngày càng lớn, lớn đến mức đe doạ đến thế giới vừa kiến tạo của ngài, vì thế, loài người được tạo ra, không mang theo sức mạnh huỷ diệt mà lại có một thứ khác, đó chính là trí tuệ, từ khi loài người ra đời, họ đã phát minh ra những thứ đối chọi với thiên nhiên, dòng thần biết nếu giết loài người thì “cha” sẽ giáng tội, còn nếu để loài người sống thì quả là nguy hiểm, vì thế, họ lựa chọn kết minh với loài người. Từ đó, hai dòng thần – người đã nổi dậy đối kháng cùng loài quỷ, thất thế, loài quỷ chỉ có thể rút quân, hàng ngàn năm qua chỉ sống trong bóng tối. Sau khi cuộc chiến kết thúc, tốc độ sinh sản của loài người tăng lên kinh khủng, cùng với sự tân tiến về nhận thức cũng ngày càng nâng cao, dòng thần biết không thể lặng yên diệt sạch loài người, chỉ có thể giữ thái độ hoà thuận, cùng con người xây dựng một thế giới đầy màu sắc. Về sau, con người bắt đầu tôn thờ các vị thần, lâu dần, dòng thần không còn ý tiêu diệt loài người nữa.
Cho tới tận nay, con người chống lại quỷ được gọi là Ghost Hunter – Thợ săn quỷ, đã chế tạo ra máy phát đồ kinh mạch, dễ dàng tìm ra điểm tụ sức mạnh, “đùng” một phát, là giết được đối phương. Vì thế, tuy rằng thần và quỷ không thể giết nhau, nhưng con người lại có thể giết được thần và quỷ.
Và quỷ - thần, cũng có thể giết chết con người…
Tựa như Dạ quỷ, hắn ăn thịt người để sinh sống, còn Sharon, giết Dạ quỷ là nhiệm vụ, còn tôi, chỉ đơn thuần là tự vệ.
Dạ quỷ chỉ khuỵu một chân xuống, sắc mặt trắng bệch. Giao kết sức mạnh của hắn đang lưu thông êm đẹp, đã bị một phát đạn này chặn lại, viên đạn đồng ngay ngắn nằm chắn ngang đường đi của điểm tụ, mà điểm tụ thì lại không thể đi ngược, trong chốc lát, sức mạnh của hắn đã vơi đi một cách nhanh chóng.
Sharon bước tới bên cạnh Dạ quỷ, ngồi xuống, cười cười, hai tay đan vào nhau.
“Anh bạn, mau đưa linh đan đây.”
“Ngươi nói cái gì? Ta không hiểu.” Dạ quỷ biến sắc, cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Đừng giả bộ, quỷ cấp 6 đã ngưng kết được linh đan rồi, bây giờ ngươi ói ra hay ta tự lấy?”
Sharon vẫn cười cười, nhưng giọng nói thoát ra lại tràn đầy lãnh khí.
Dạ quỷ nhất quyết không trả lời, hừ, linh đan khó khăn lắm mới luyện được, bộ muốn cho là cho sao? Chưa kể, cho rồi thì tên này tha mạng cho chắc!
Sharon hơi nghiêm mặt lại, giữa hai hàng lông mày tràn ra uy hiếp, hơi thở nặng nề.
“Đắc tội!”
Vừa dứt lời một tay đã xuyên qua lồng ngực Dạ quỷ, chẳng kể máu lạnh bắn tung toé lên mặt, hắn mạnh bạo rút ra một viên châu kỳ lạ, bị bao bọc trong một nùi tơ máu xanh sậm, phát ra ánh sáng màu đen quỷ mị.
Dạ quỷ chỉ kịp thét dài lên một tiếng, sau đó gục xuống, hơi thở thoi thóp dần, Sharon bắn một súng vào giao kết sức mạnh của hắn, lập tức, hắn chỉ còn là một vũng máu loãng.
Nhẹ nhàng chùi đi vết dơ trên linh đan, Sharon cười cười cất vào trong ngực. Thứ này là vật tốt, không thể sơ sài!
Tôi thấy sự việc đã giải quyết xong, kéo tay Ann muốn rời đi. Còn hiện trường vụ án, cái xác người kia Ghost Hunter sẽ lo liệu được.
Vừa đi được mấy bước, đã có tiếng gọi với lại.
“Yue”
Tôi hoảng hốt, hai tay không tự chủ nâng lên chạm vào tai, tựa hồ như không thể tin được, đầu lập tức quay lại, hai mắt trợn trừng. Yue? Trên đời này chỉ có duy nhất một người gọi tôi như vậy…
“Yue, chị còn nhớ em không?”
Sharon hỏi, trong ánh mắt tràn ngập ý cười, giọng nói mang ngữ khí mong đợi.
Tôi nhíu mày, rõ ràng gọi tôi là Yue, nhưng người trước mặt lại không phải cậu ấy, từ gương mặt, giọng nói, cho tới tác phong, khác nhau hoàn toàn, chỉ trừ đôi mắt, một đôi mắt vàng kim rực rỡ.
Nghĩ nghĩ một lát, tôi ngập ngừng, ra chiều dò hỏi.
“Sharon… Chen?”
Khi Sharon nghe được tên này, có một cảm giác xúc động muốn đập đầu vào tường. Ha ha, cuối cùng thì Yue vẫn nhớ tới hắn.
Sharon đi nhanh tới, đẩy Ann ra xa xa, ôm chầm lấy tôi, miệng phun ra một tràng tình cảm.
“Chị Yue, em rất nhớ chị, ngày ngày đều nhớ chị, đêm đêm đều nhớ chị, thời thời khắc khắc không có lúc nào là không nhớ đến, một ngày em nhớ chị 24 tiếng, một tuần em nhớ chị 7 ngày, lúc nào cũng nhớ tới…. bla bla… Rốt cục thì chị có nhớ em không?”
Tôi dại ra, cả người giãy giụa muốn bẻ gãy vòng ôm của kẻ kia, nhưng hắn quả thật là ôm quá chặt. Sau lưng có tiếng Ann hét lớn. “Này, tên khùng, mau thả chị Rei ra!!!”
Sharon bị hét đến giật mình, nhìn Ann từ đầu xuống chân, ánh mắt dừng lại một chỗ, trầm ngâm, sau đó đột nhiên thốt lên một câu.
“Bao năm trôi qua, cậu tựa hồ cao hơn… nửa tấc, phải không?”
Ann nghe được câu đó, hai mắt trợn lớn, bàn tay có chủ ý phóng vụt tới tấn công khuôn mặt của Sharon, tốc độ kinh người, xé gió mà tới, Sharon đang ôm tôi, không né được, chỉ nghe một tiếng “soạt”, trên tay Ann đã xuất hiện một miếng da người mỏng.
Sờ sờ tay lên gương mặt, Sharon bất đắc dĩ thở dài. “Lâu lắm mới gặp lại cậu đã phá đồ của tớ rồi!” rồi đẩy tôi ra.
Ánh trăng chiếu xuống qua lỗ hổng nhỏ giữa các tàn cây, ánh sáng mong manh mà huyền ảo, nhẹ nhàng đậu trên gương mặt tuyệt mỹ, mái tóc màu đen như được tắm gội lần nữa, có thêm mấy phần mượt mà óng ánh, đôi mắt màu vàng rực rỡ như sao giữa bầu trời, cuốn tôi chìm vào vùng màu sắc đó, làn da trắng nõn như bạch ngọc, còn trắng hơn cả nữ nhi, nụ cười khuynh thành nở trên đôi môi nhỏ…
Nếu có nam sinh nào ở đây, chắc chắn sẽ quỳ xuống, gập người để hôn chân Sharon, và cầu xin cậu ấy trờ thành bạn gái của họ…
Đúng là một nhan sắc nghiêng thành đổ nước, một dung nhan còn đẹp hơn cả nữ sinh, chỉ đáng tiếc, Sharon là con trai 100% chính hãng!!!
Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy, chậc, càng lớn càng đẹp ra, lúc nhỏ đã cảm thấy cậu ấy rất giống nam châm, bây giờ thì chính là hố đen vũ trụ!!! Nhưng mà, giọng nói…
Tôi hơi nhíu mày khi nhớ đến vụ này. Sharon nhìn tôi, như hiểu ra gì đó, lập tức đưa một ngón tay lên, chọt vào trong miệng ngoáy ngoáy, hoàn toàn mất hình tượng. Lát sau, cậu ấy rút từ trong kẽ răng ra một thiết bị nhỏ xíu màu đen, đó là máy thay đổi giọng nói, Sharon cười cười, rất hào phóng quăng đi.
“Chị Yue”
Lại một tiếng gọi vang lên, đã không còn trầm thấp ổn trọng, mà thêm vào mấy phần thánh thót, tựa như giọng con nít chưa quá 10 tuổi, nghe thật em tai. Lúc này, tôi mới gật đầu, đây đúng là giọng của Sharon, cậu ấy còn chưa bị vỡ giọng.
Im lặng một hồi lâu, tôi lại hỏi:
“Em đã trở thành GH từ khi nào?”
“Từ hôm rời Nguyệt tộc.”
Sharon trả lời khiến tôi hơi ngoài ý muốn, theo như trong trí nhớ của tôi, Sharon là một cậu bé rất nhút nhát, sợ máu tanh và sợ ma quỷ, làm thế nào mà lại trở thành Ghost Hunter?
Như biết được mâu thuẫn của tôi, Sharon tiến lên, cười cười nói: “Chị Yue, từ sau khi gặp chị, em đã quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn. Trở thành GH, là vì chị.”
Nghe được câu này, tôi choáng nặng, mặt đơ đơ ra mê muội, một lát sau, mới lên tiếng, dè chừng hỏi “Vì chị? Tại sao?”
Sharon hơi cúi người, nắm lấy bàn tay tôi, đưa lên cao, đôi tròng mắt màu vàng ánh lên sự nghiêm túc, nói:
“Em muốn thực hiện hôn ước của chúng ta”.
/14
|