Trong giờ phút ấy, Ann như lột xác hoá thành bướm, một con bướm sinh sôi nơi chiến trường hoang tàn vấy đầy máu tanh.
Mùa thu vừa dứt, gió đông tràn về, tôi nghe cái lạnh thấu từng tấc xương.
Trong căn phòng bốn vách kín mịt, tấm mành che không gió mà rung, tạo nên không gian tĩnh mịch rùng rợn.
“Muốn xuất tộc?” Tiếng nói lạnh lùng rơi xuống, dứt khoát quyết tiệt, sau khi dứt câu liền quay về yên tĩnh, tựa như chưa từng có thanh âm nào quấy động không gian.
“Phải” Tôi trả lời, ánh mắt vô định rơi vào cái bóng trên mành che.
Không khí yên lặng một lát, rồi tiếng nói lạnh nhạt lại vang lên, tuy bình thản nhưng lại tạo ra uy nghiêm khó lường “Đi đi.”
Tôi quỳ rạp người xuống, dập đầu, từ từ lui ra khỏi phòng.
Căn phòng quay trở lại yên tĩnh, con người phía sau bức mành biến mất vô ảnh vô tung.
………
………………………
…………………………………
Tôi vừa mở cửa, liền nhìn thấy Ann đang đứng chờ.
Toàn thân cô ấy quấn băng trắng, trên gương mặt dán miếng băng cá nhân, một tay cầm kiếm, khoanh tay lại đứng dựa vào tường.
Thấy tôi bước ra, đôi tròng mắt đen sâu thăm thẳm quay lại, đối chọi với ánh nắng yếu ớt, Ann khẽ mỉm cười.
Tôi bước tới, đặt tay lên vai Ann kiểm tra các vết thương, tất cả hầu như đã được điều trị tốt, sau vài ngày nữa có thể khỏi hẳn.
Tôi quay đầu, nhìn Ann “Em đợi chị ở Nguyệt Môn, chị thu xếp xong sẽ đến đó.”
Ann trả lời rồi bước đi, tôi cũng trở về viện làm chuyện của mình.
Đào Anh viện vẫn như trước, không hề có dấu hiệu mùa đông đã tới, hoa anh đào vẫn nở rộ một trời.
Bước vào gian nhà tranh đơn sơ, tôi cất tiếng gọi “Bà ơi…”
Không có tiếng trả lời.
“Bà ơi…” Tôi lại gọi, trong lòng thắc mắc không biết bà đã đi đâu.
Dợm bước đi vòng quanh các phòng tìm kiếm, tôi không thấy bóng dáng bà đâu, liền lắc đầu quay lại thu xếp hành lý.
…….
………………………
…………………………………………
Ann đứng trước Nguyệt môn, hai mắt nhắm nghiền tựa đầu vào thanh cửa, bàn tay cầm kiếm vẫn nắm chặt.
Bỗng một tiếng gọi ấm áp truyền đến từ phía sau, khiến Ann giật mình quay đầu lại…
Bà đứng đó, trong gió đông lạnh buốt thấu xương, khuôn miệng nở nụ cười nhợt nhạt, tà áo bay bay, tựa như một cây khô lẻ loi giữa tuyết trắng.
Ann cúi người hành lễ, trong giọng nói chứa nhiều cung kính “Okano-sama, thần có thể giúp gì cho người?”
Bà tiến đến, mỉm cười nhẹ nhàng “Ann, ta hỏi con, có phải Rei…”
Một cơn gió vụt qua, cuốn lên đám lá khô xào xạc, át cả tiếng nói.
………
…………………………….
………………………………………………..
Tôi ôm cái ba lô nhỏ xíu chạy ra, thấy Ann đang đứng thất thần trước cổng.
Nhón chân đi tới, tôi vỗ cái bốp làm nó giật mình, nhăn răng cười “Đợi có lâu không?”
Nếu là như mọi khi thì nó sẽ ôm vai, quay ngoắt lại nhìn tôi bằng ánh mắt sát khí, sau đó thét dài lên như sói tru và rượt tôi để tấn công như vũ bão.
Thế nhưng hôm nay Ann rất lạ…
Nó giương cặp mắt đen to tròn nhìn về phía tôi, nhìn chăm chăm làm tôi thấy chột dạ, rồi lắc đầu, quay lưng bước đi mà chẳng có dấu hiệu nào nổi giận.
Tôi nghiêng đầu, thắc mắc, một đống dấu chấm hỏi đè lên não.
……..
………………………..
…………………………………………….
Suốt cả đường đi, Ann chẳng nói gì, chỉ cúi đầu chăm chăm bước đi. Tôi nhìn nó, cảm thấy thật đáng sợ, và tôi nghĩ là nó vừa té núi ở đâu đó…
Vừa lúc tôi không còn chịu nổi cái khung cảnh tĩnh mịch này, tính mở miệng bắt chuyện thì…
Vụt một cái, Ann ngẩng phắt mặt lên, bàn tay trắng nõn phóng ra phi tiêu, bay thẳng đến mặt tôi.
Giật mình, tôi vội cúi người xuống né tránh, trong lòng như có lửa, muốn nổi trận lôi đình.
Rồi… Phập!!
Tôi nghe thấy tiếng da thịt bị xuyên qua, bất ngờ quay đầu nhìn lại, cách xa hơn mười mét trong bụi cây, một thân ảnh màu đen ngã xuống.
Sau đó thì đột nhiên cả đoàn hắc y nhân lại hiện ra, lăm lăm tay gươm bao vây hai người chúng tôi lại, trên ngực áo trái thêu hình Quỷ hoả.
Tôi cười khẩy, mọi chúng kiên trì thật, có vẻ đã mai phục ở đây từ rất lâu rồi.
Lặng lẽ rút kiếm ra, bỗng dưng, tôi hơi khựng lại. Trong mắt xẹt qua tia gian mãnh, khoé miệng nở nụ cười.
Tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng bắt vài cái ấn chú… Bọn áo đen ngơ ngác nhìn tôi hoa tay múa chân kỳ lạ, bất động chưa có tấn công.
Một hồi lâu sau, tôi thở ra một hơi đầy mệt mỏi, tươi cười nơi khoé miệng càng rộng ra.
Trong lòng bàn tay tôi chậm rãi hiện lên một cái bong bóng trong suốt nhỏ xíu, nếu không nhờ ánh nắng mặt trời ấm áp phía trên chiếu vào, khiến cho bong bóng lấp lánh đủ màu sắc, thì có lẽ sẽ không nhìn ra được.
Tôi đưa một ngón tay lên, ngoắc ngoắc, trong mắt là tràn đầy vẻ gian tà nham hiểm.
Bọn người áo đen trợn trắng mắt, hai tay cầm gươm rung rung, tựa như là bị đả kích nặng.
Bàn chân nhấc lên, cả đám người đồng loạt tấn công…
Thanh âm hô to hô nhỏ đan xen vào nhau, khí thế ngút trời, trong mắt ai cũng hằn lên tơ máu, quyết tâm phải giết cho bằng được người trước mặt.
Bỗng dưng…
Bốp!!!
Cả đoàn người dừng lại, lớp người áo đen phía trên đang làm ra hành động kì quái…
Cả người bọn họ đều đứng lại giữa không gian, lại có cảm giác như đang bẹp dí, giống như có một bức tường ngăn cách trước mặt họ.
Tôi bụm miệng cười lớn, hai mắt nhíu lại thành vòng cung, thoải mái nói.
“Các ngươi đã trúng Lưỡng Liên kết giới thuật của ta, đừng cố chống cự nữa.”
Tôi lại cười lớn vài tiếng, trong lòng vui như loa kèn nở hoa. Nhớ lại mấy ngày hôm trước, khi tôi thành công khởi tạo kết giới, bà đã dạy cho tôi bí thuật cổ truyền này. Bí thuật này gọi là Lưỡng Liên, tức là hai kết giới liên thông với nhau. Người sử dụng có thể tạo cùng lúc hai kết giới, một cái giam giữ đối phương, cái còn lại nằm trong lòng bàn tay tuỳ thời xử lý. Điều đó có nghĩa là, bọn người áo đen kia đang nằm trong kết giới lớn của tôi, nếu tôi bóp nát cái kết giới nhỏ xíu trong tay thì bọn họ cũng sẽ thịt nát xương tan.
Nghĩ tới đó, tôi lại khoái chí. Thật tình, môn bí thuật này học xong còn chưa có thử nghiệm hiệu quả, liền nhận được tin báo phải trở về học viện. Hôm nay thì hay rồi, sẵn tiện giết người, làm thử để xem hiệu quả.
Bọn hắc y nhân trừng lớn mắt, không kiềm được run rẩy một hồi. Lưỡng Liên kết giới thuật? Một trong tam đại bí thuật của Nguyệt tộc? Lần này chết chắc rồi, không hiểu sao họ lại chọc trúng cái gia hoả này.
Tôi mở lớn mắt thích thú, ngón tay đè nhẹ vào một bên cái bong bóng nhỏ xíu, khiến nó xẹp đi, đồng thời cùng lúc đó, một tiếng hét thảm thiết vang lên, một tên hắc y nhân tan xác.
Đám hắc y nhân còn lại đều hoảng loạn, lập tức lùi lùi lại, dựa lưng vào nhau, ánh mắt sợ hãi nhìn tôi chằm chằm.
Tôi thích chí cười ha ha, bàn tay không ngừng nắn lại thả ra, xoa xoa cái kết giới bé tý, mỉm cười nghe từng tiếng la lớn thất thanh, nhìn từng vết máu bắn toé ra trên màng kết giới.
Không bao lâu sau, đám hắc y nhân biến mất dần, chỉ để lại trên nền đất một bãi máu tanh tưởi hỗn độn.
Nhẹ nhàng thu lại thuật, tôi gục xuống thở dốc. Hừ, vui thì vui thật, nhưng cũng rất phí sức.
Nghỉ ngơi một lát, tôi đứng dậy bước tới phía xa xa. Lúc nãy trong lúc giao đấu, Ann và tôi đã bị tách ra khá xa.
Chậm rãi bước từng bước chân đến nơi có tiếng động. Tôi nghe được thanh âm binh khí chạm vào nhau, mỗi lúc một quyết liệt.
Tuy trong lòng rất tin tưởng Ann, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy lo lắng.
“A…”
Tiếng thét dài vang lên rùng rợn, tôi vạch ra cái lá che tầm mắt cuối cùng, nhìn về phía bên đó.
Tôi chợt sững người, trợn lớn mắt.
Ann trong bộ áo đã rách bươm, máu nhuốm đầy cả người, thấm ướt hết cả vải băng trắng tinh, có một đoạn còn bị rơi xuống đất, chạm vào vũng máu đỏ dưới chân, như điên cuồng hút lấy. Ann đứng giữa chiến trường, tay cầm kiếm không hề run rẩy, mái tóc xoã bung ra che mất đi một nửa gương mặt, chỉ còn lại con mắt loé lên sự thị huyết và tàn nhẫn.
Trong giờ phút ấy, Ann như lột xác hoá thành bướm, một con bướm sinh sôi nơi chiến trường hoang tàn vấy đầy máu tanh.
Ann cúi người, tra kiếm vào vỏ, đứng thất thần tại chỗ.
Tôi trấn an bản thân, bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng lướt qua từng cái xác, bước tới bên cạnh Ann.
Nhẹ nhàng đưa tay vỗ lên đôi vai đã hằn lên những vết thương chằng chịt, tôi nói khẽ “Ann, em ổn chứ?”
Làm như tôi đột ngột xuất hiện, Ann bỗng giật mình, nhìn tôi bằng con mắt sửng sốt. Một hồi sau đó, nó cụp mắt xuống, nói nhỏ “Em đi tắm rửa.”
Rồi hướng tới con suối sâu trong rừng mà đi.
Tôi có cảm giác nó đang cất giấu một khúc mắc nào đó rất khó chịu.
……….
…………………………………..
………………………………………………………………….
Học viện Kstar.
Cái bảng hiệu cực lớn đập vào mắt tôi, tâm trạng tôi phấn khởi lên hẳn.
Duỗi người vươn vai một cái, tôi thoả mãn nhìn vào bên trong. Đã bao lâu tôi xa nơi này rồi nhỉ?
Ann đi theo phía sau, tuy tâm trạng đã đỡ hơn ba ngày trước, nhưng vẫn còn rất trầm tư.
Tôi không quản tới nó,, vui vẻ bước vào, cười tít cả mắt chờ mọi người nhìn chằm chằm vào tôi.
Thế nhưng…
Viu~
Một cơn gió thổi qua cuốn theo những chiếc lá khô vàng, sân trường giờ vắng tanh như nghĩa địa…
Tôi nghệt mặt ra, vội vã móc điện thoại xem lại ngày giờ…
Thứ 4, ngày x tháng y…
Dòng chữ màu trắng nằm chình ình trên màn hình, tôi ngơ ngác cất điện thoại vô.
Quái, sao chẳng có bóng ma nào thế nhỉ?
Mang theo dấu chấm hỏi to tướng, tôi thẳng tiến đến phòng Hiệu trường.
……
……………………
…………………………………………..
Cốc…cốc…
“Vào đi” Giọng nói trầm thấp từ bên trong phát ra, mang theo uy nghiêm khó lường.
Két…
Tôi mở ra cánh cửa gỗ lớn, lon ton chạy tới bàn Hiệu trưởng.
Natsu đang chăm chú xử lý tài liệu, trên gương mặt là hoàn toàn nghiêm túc, mái tóc màu đỏ rũ nhẹ xuống hơi che đi đôi mắt màu bạc bình thản, ánh mặt trời từ phía sau chiếu đến làm cho cặp kính trên gương mặt tuấn tú ấy càng toả sáng vạn phần.
Natsu thấy người bước vào không nói gì, tò mò ngẩng đầu lên. Đập vào mắt là thân hình đã lâu rồi không gặp, đang nở nụ cười toe thoải mái, anh lại cúi xuống tiếp tục làm việc.
Tôi tụt hứng, vội vàng chống tay lên bàn Hiệu trưởng, chu mỏ nói “Natsu, anh lơ em.”
“Anh đang bận.” Natsu cười, dịu giọng nói.
Tôi thích chí cười khúc khích, nhớ đến chuyện vừa nãy, lại vội vàng hỏi “Anh Natsu, hôm nay lạ lắm.”
“Hửm?” Natsu trả lời, mắt vẫn chăm chăm vào đống tài liệu.
Tôi đi lại bàn khách, ngồi phịch xuống cái ghế sa lông màu nhung mềm mại, tự nhiên rót một tách trà nóng, nhấp một ngụm, xoay xoay lọn tóc nói vu vơ.
“Ở trường chẳng có bóng người nào cả.”
Lúc này, Natsu mới ngẩng đầu lên, tháo cặp kính, cười cười đi tới ngồi đối diện tôi, cũng rót một tách trà.
“Sắp tới kỳ nghỉ mùa đông rồi, mọi người ai cũng bận thu xếp hành lý để đi chơi một chuyến với trường.”
Nghe thế, mắt tôi sáng rỡ, hai tròng mắt màu lục tròn xoe lấp lánh nhìn Natsu.
“Trường mình được đi du lịch ạ? Có người tài trợ sao?”
Natsu bình thản nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói. “Là Bá tước Collin, cha của em.”
Tôi nghe vậy, lại cười toe, phóng đến trước mặt Natsu, tròn mắt nói.
“Xì, Bá tước gì đó có tồn tại đâu. Mau khai thật đi, anh lấy tiền ở đâu ra?”
“…” Natsu không trả lời, chỉ im lặng uống trà.
Tôi bĩu môi, xoay xoay lọn tóc nâu hạt dẻ, trong đầu bắt đầu suy đoán.
“Chắc chắn là không phải của một nhà tài trợ nào đó rồi, với cá tính của anh, nếu có nhà tài trợ thì đã rêu rao khắp chốn. Vậy thi chỉ có thể là tiền của anh.”
Dừng lại một chút, tôi nhìn sang Natsu, thấy anh ta chẳng có động tĩnh gì, chỉ yên lặng hết uống tách trà này đến tách trà khác. Tôi lại đoán.
“ Muốn tổ chức một cuộc đi chơi với quy mô lớn như thế, chắc chắn tốn không ít tiền. Có phải anh đã đổi 20 vạn điểm nhiệm vụ không?”
“…” Natsu vẫn không nói gì.
Tôi cười mỉm, tin tưởng rằng bản thân đã đoán đúng, lại xoay xoay lọn tóc.
“Em thật không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy, có thể tự bỏ ra 20 vạn điểm nhiệm vụ chỉ để tạo hình tượng với học sinh. Quả thật quá bá đạo!!”
Natsu đặt tách trà xuống bàn, cười cười đi đến kệ hồ sơ, rút ra một tờ giấy nhỏ gấp làm tư, quăng lên đầu tôi, rồi đi ra khỏi phòng.
Tôi ngạc nhiên hết nhìn anh ta, rồi lại nhìn tờ giấy, xong lại tò mò mở ra xem.
Bên trong tờ giấy là một đoạn văn ngắn.
Học sinh: Rei Collin
Lớp 11A
Lý do nghỉ học: Trở về nhà lo tiền tổ chức buổi du lịch (=.=)
Thời gian: Không hạn định.
Số tiền: 200 triệu (bằng với 20 vạn điểm nhiệm vụ)
Nhà tài trợ: Bá tước Collin.
P/s: Em có thể kiểm tra lại tài khoản.
Hiệu trưởng Natsu: Ấn ký.
Cái bản mặt cười nham nhở mà Natsu vẽ ở cuối đoạn văn, khiến tôi có cảm giác bất an.
Vội rút điện thoại ra, tôi gọi về ngân hàng Nguyệt tộc.
“A lô”
“Chị làm ơn kiểm tra lần cuối cùng rút điểm của tôi, Hoàng kim Rei HinoYakatsu, là lúc nào và số điểm là bao nhiêu.”
“Vui lòng đợi một lát.”
“…”
Im lặng một lát.
“Hoàng kim Rei HinoYakatsu, lần cuối cùng rút điểm là vào thứ sáu, ngày z tháng a (Chú thích: Tuần trước), và số điểm là 20 vạn.”
“…”
Tụt… tụt…
Cạch.
Tôi tắt máy.
Trong mắt liền vụt lên hừng hực lửa giận, bàn tay bóp chặt tờ giấy mỏng manh, ngửa mặt lên trời thét lớn. “NATSU, EM GIẾT ANH!!!”
…Rồi phóng như điên ra khỏi phòng…
………………..
Đêm hôm đó, Natsu không thể an giấc. (=.=)
Mùa thu vừa dứt, gió đông tràn về, tôi nghe cái lạnh thấu từng tấc xương.
Trong căn phòng bốn vách kín mịt, tấm mành che không gió mà rung, tạo nên không gian tĩnh mịch rùng rợn.
“Muốn xuất tộc?” Tiếng nói lạnh lùng rơi xuống, dứt khoát quyết tiệt, sau khi dứt câu liền quay về yên tĩnh, tựa như chưa từng có thanh âm nào quấy động không gian.
“Phải” Tôi trả lời, ánh mắt vô định rơi vào cái bóng trên mành che.
Không khí yên lặng một lát, rồi tiếng nói lạnh nhạt lại vang lên, tuy bình thản nhưng lại tạo ra uy nghiêm khó lường “Đi đi.”
Tôi quỳ rạp người xuống, dập đầu, từ từ lui ra khỏi phòng.
Căn phòng quay trở lại yên tĩnh, con người phía sau bức mành biến mất vô ảnh vô tung.
………
………………………
…………………………………
Tôi vừa mở cửa, liền nhìn thấy Ann đang đứng chờ.
Toàn thân cô ấy quấn băng trắng, trên gương mặt dán miếng băng cá nhân, một tay cầm kiếm, khoanh tay lại đứng dựa vào tường.
Thấy tôi bước ra, đôi tròng mắt đen sâu thăm thẳm quay lại, đối chọi với ánh nắng yếu ớt, Ann khẽ mỉm cười.
Tôi bước tới, đặt tay lên vai Ann kiểm tra các vết thương, tất cả hầu như đã được điều trị tốt, sau vài ngày nữa có thể khỏi hẳn.
Tôi quay đầu, nhìn Ann “Em đợi chị ở Nguyệt Môn, chị thu xếp xong sẽ đến đó.”
Ann trả lời rồi bước đi, tôi cũng trở về viện làm chuyện của mình.
Đào Anh viện vẫn như trước, không hề có dấu hiệu mùa đông đã tới, hoa anh đào vẫn nở rộ một trời.
Bước vào gian nhà tranh đơn sơ, tôi cất tiếng gọi “Bà ơi…”
Không có tiếng trả lời.
“Bà ơi…” Tôi lại gọi, trong lòng thắc mắc không biết bà đã đi đâu.
Dợm bước đi vòng quanh các phòng tìm kiếm, tôi không thấy bóng dáng bà đâu, liền lắc đầu quay lại thu xếp hành lý.
…….
………………………
…………………………………………
Ann đứng trước Nguyệt môn, hai mắt nhắm nghiền tựa đầu vào thanh cửa, bàn tay cầm kiếm vẫn nắm chặt.
Bỗng một tiếng gọi ấm áp truyền đến từ phía sau, khiến Ann giật mình quay đầu lại…
Bà đứng đó, trong gió đông lạnh buốt thấu xương, khuôn miệng nở nụ cười nhợt nhạt, tà áo bay bay, tựa như một cây khô lẻ loi giữa tuyết trắng.
Ann cúi người hành lễ, trong giọng nói chứa nhiều cung kính “Okano-sama, thần có thể giúp gì cho người?”
Bà tiến đến, mỉm cười nhẹ nhàng “Ann, ta hỏi con, có phải Rei…”
Một cơn gió vụt qua, cuốn lên đám lá khô xào xạc, át cả tiếng nói.
………
…………………………….
………………………………………………..
Tôi ôm cái ba lô nhỏ xíu chạy ra, thấy Ann đang đứng thất thần trước cổng.
Nhón chân đi tới, tôi vỗ cái bốp làm nó giật mình, nhăn răng cười “Đợi có lâu không?”
Nếu là như mọi khi thì nó sẽ ôm vai, quay ngoắt lại nhìn tôi bằng ánh mắt sát khí, sau đó thét dài lên như sói tru và rượt tôi để tấn công như vũ bão.
Thế nhưng hôm nay Ann rất lạ…
Nó giương cặp mắt đen to tròn nhìn về phía tôi, nhìn chăm chăm làm tôi thấy chột dạ, rồi lắc đầu, quay lưng bước đi mà chẳng có dấu hiệu nào nổi giận.
Tôi nghiêng đầu, thắc mắc, một đống dấu chấm hỏi đè lên não.
……..
………………………..
…………………………………………….
Suốt cả đường đi, Ann chẳng nói gì, chỉ cúi đầu chăm chăm bước đi. Tôi nhìn nó, cảm thấy thật đáng sợ, và tôi nghĩ là nó vừa té núi ở đâu đó…
Vừa lúc tôi không còn chịu nổi cái khung cảnh tĩnh mịch này, tính mở miệng bắt chuyện thì…
Vụt một cái, Ann ngẩng phắt mặt lên, bàn tay trắng nõn phóng ra phi tiêu, bay thẳng đến mặt tôi.
Giật mình, tôi vội cúi người xuống né tránh, trong lòng như có lửa, muốn nổi trận lôi đình.
Rồi… Phập!!
Tôi nghe thấy tiếng da thịt bị xuyên qua, bất ngờ quay đầu nhìn lại, cách xa hơn mười mét trong bụi cây, một thân ảnh màu đen ngã xuống.
Sau đó thì đột nhiên cả đoàn hắc y nhân lại hiện ra, lăm lăm tay gươm bao vây hai người chúng tôi lại, trên ngực áo trái thêu hình Quỷ hoả.
Tôi cười khẩy, mọi chúng kiên trì thật, có vẻ đã mai phục ở đây từ rất lâu rồi.
Lặng lẽ rút kiếm ra, bỗng dưng, tôi hơi khựng lại. Trong mắt xẹt qua tia gian mãnh, khoé miệng nở nụ cười.
Tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng bắt vài cái ấn chú… Bọn áo đen ngơ ngác nhìn tôi hoa tay múa chân kỳ lạ, bất động chưa có tấn công.
Một hồi lâu sau, tôi thở ra một hơi đầy mệt mỏi, tươi cười nơi khoé miệng càng rộng ra.
Trong lòng bàn tay tôi chậm rãi hiện lên một cái bong bóng trong suốt nhỏ xíu, nếu không nhờ ánh nắng mặt trời ấm áp phía trên chiếu vào, khiến cho bong bóng lấp lánh đủ màu sắc, thì có lẽ sẽ không nhìn ra được.
Tôi đưa một ngón tay lên, ngoắc ngoắc, trong mắt là tràn đầy vẻ gian tà nham hiểm.
Bọn người áo đen trợn trắng mắt, hai tay cầm gươm rung rung, tựa như là bị đả kích nặng.
Bàn chân nhấc lên, cả đám người đồng loạt tấn công…
Thanh âm hô to hô nhỏ đan xen vào nhau, khí thế ngút trời, trong mắt ai cũng hằn lên tơ máu, quyết tâm phải giết cho bằng được người trước mặt.
Bỗng dưng…
Bốp!!!
Cả đoàn người dừng lại, lớp người áo đen phía trên đang làm ra hành động kì quái…
Cả người bọn họ đều đứng lại giữa không gian, lại có cảm giác như đang bẹp dí, giống như có một bức tường ngăn cách trước mặt họ.
Tôi bụm miệng cười lớn, hai mắt nhíu lại thành vòng cung, thoải mái nói.
“Các ngươi đã trúng Lưỡng Liên kết giới thuật của ta, đừng cố chống cự nữa.”
Tôi lại cười lớn vài tiếng, trong lòng vui như loa kèn nở hoa. Nhớ lại mấy ngày hôm trước, khi tôi thành công khởi tạo kết giới, bà đã dạy cho tôi bí thuật cổ truyền này. Bí thuật này gọi là Lưỡng Liên, tức là hai kết giới liên thông với nhau. Người sử dụng có thể tạo cùng lúc hai kết giới, một cái giam giữ đối phương, cái còn lại nằm trong lòng bàn tay tuỳ thời xử lý. Điều đó có nghĩa là, bọn người áo đen kia đang nằm trong kết giới lớn của tôi, nếu tôi bóp nát cái kết giới nhỏ xíu trong tay thì bọn họ cũng sẽ thịt nát xương tan.
Nghĩ tới đó, tôi lại khoái chí. Thật tình, môn bí thuật này học xong còn chưa có thử nghiệm hiệu quả, liền nhận được tin báo phải trở về học viện. Hôm nay thì hay rồi, sẵn tiện giết người, làm thử để xem hiệu quả.
Bọn hắc y nhân trừng lớn mắt, không kiềm được run rẩy một hồi. Lưỡng Liên kết giới thuật? Một trong tam đại bí thuật của Nguyệt tộc? Lần này chết chắc rồi, không hiểu sao họ lại chọc trúng cái gia hoả này.
Tôi mở lớn mắt thích thú, ngón tay đè nhẹ vào một bên cái bong bóng nhỏ xíu, khiến nó xẹp đi, đồng thời cùng lúc đó, một tiếng hét thảm thiết vang lên, một tên hắc y nhân tan xác.
Đám hắc y nhân còn lại đều hoảng loạn, lập tức lùi lùi lại, dựa lưng vào nhau, ánh mắt sợ hãi nhìn tôi chằm chằm.
Tôi thích chí cười ha ha, bàn tay không ngừng nắn lại thả ra, xoa xoa cái kết giới bé tý, mỉm cười nghe từng tiếng la lớn thất thanh, nhìn từng vết máu bắn toé ra trên màng kết giới.
Không bao lâu sau, đám hắc y nhân biến mất dần, chỉ để lại trên nền đất một bãi máu tanh tưởi hỗn độn.
Nhẹ nhàng thu lại thuật, tôi gục xuống thở dốc. Hừ, vui thì vui thật, nhưng cũng rất phí sức.
Nghỉ ngơi một lát, tôi đứng dậy bước tới phía xa xa. Lúc nãy trong lúc giao đấu, Ann và tôi đã bị tách ra khá xa.
Chậm rãi bước từng bước chân đến nơi có tiếng động. Tôi nghe được thanh âm binh khí chạm vào nhau, mỗi lúc một quyết liệt.
Tuy trong lòng rất tin tưởng Ann, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy lo lắng.
“A…”
Tiếng thét dài vang lên rùng rợn, tôi vạch ra cái lá che tầm mắt cuối cùng, nhìn về phía bên đó.
Tôi chợt sững người, trợn lớn mắt.
Ann trong bộ áo đã rách bươm, máu nhuốm đầy cả người, thấm ướt hết cả vải băng trắng tinh, có một đoạn còn bị rơi xuống đất, chạm vào vũng máu đỏ dưới chân, như điên cuồng hút lấy. Ann đứng giữa chiến trường, tay cầm kiếm không hề run rẩy, mái tóc xoã bung ra che mất đi một nửa gương mặt, chỉ còn lại con mắt loé lên sự thị huyết và tàn nhẫn.
Trong giờ phút ấy, Ann như lột xác hoá thành bướm, một con bướm sinh sôi nơi chiến trường hoang tàn vấy đầy máu tanh.
Ann cúi người, tra kiếm vào vỏ, đứng thất thần tại chỗ.
Tôi trấn an bản thân, bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng lướt qua từng cái xác, bước tới bên cạnh Ann.
Nhẹ nhàng đưa tay vỗ lên đôi vai đã hằn lên những vết thương chằng chịt, tôi nói khẽ “Ann, em ổn chứ?”
Làm như tôi đột ngột xuất hiện, Ann bỗng giật mình, nhìn tôi bằng con mắt sửng sốt. Một hồi sau đó, nó cụp mắt xuống, nói nhỏ “Em đi tắm rửa.”
Rồi hướng tới con suối sâu trong rừng mà đi.
Tôi có cảm giác nó đang cất giấu một khúc mắc nào đó rất khó chịu.
……….
…………………………………..
………………………………………………………………….
Học viện Kstar.
Cái bảng hiệu cực lớn đập vào mắt tôi, tâm trạng tôi phấn khởi lên hẳn.
Duỗi người vươn vai một cái, tôi thoả mãn nhìn vào bên trong. Đã bao lâu tôi xa nơi này rồi nhỉ?
Ann đi theo phía sau, tuy tâm trạng đã đỡ hơn ba ngày trước, nhưng vẫn còn rất trầm tư.
Tôi không quản tới nó,, vui vẻ bước vào, cười tít cả mắt chờ mọi người nhìn chằm chằm vào tôi.
Thế nhưng…
Viu~
Một cơn gió thổi qua cuốn theo những chiếc lá khô vàng, sân trường giờ vắng tanh như nghĩa địa…
Tôi nghệt mặt ra, vội vã móc điện thoại xem lại ngày giờ…
Thứ 4, ngày x tháng y…
Dòng chữ màu trắng nằm chình ình trên màn hình, tôi ngơ ngác cất điện thoại vô.
Quái, sao chẳng có bóng ma nào thế nhỉ?
Mang theo dấu chấm hỏi to tướng, tôi thẳng tiến đến phòng Hiệu trường.
……
……………………
…………………………………………..
Cốc…cốc…
“Vào đi” Giọng nói trầm thấp từ bên trong phát ra, mang theo uy nghiêm khó lường.
Két…
Tôi mở ra cánh cửa gỗ lớn, lon ton chạy tới bàn Hiệu trưởng.
Natsu đang chăm chú xử lý tài liệu, trên gương mặt là hoàn toàn nghiêm túc, mái tóc màu đỏ rũ nhẹ xuống hơi che đi đôi mắt màu bạc bình thản, ánh mặt trời từ phía sau chiếu đến làm cho cặp kính trên gương mặt tuấn tú ấy càng toả sáng vạn phần.
Natsu thấy người bước vào không nói gì, tò mò ngẩng đầu lên. Đập vào mắt là thân hình đã lâu rồi không gặp, đang nở nụ cười toe thoải mái, anh lại cúi xuống tiếp tục làm việc.
Tôi tụt hứng, vội vàng chống tay lên bàn Hiệu trưởng, chu mỏ nói “Natsu, anh lơ em.”
“Anh đang bận.” Natsu cười, dịu giọng nói.
Tôi thích chí cười khúc khích, nhớ đến chuyện vừa nãy, lại vội vàng hỏi “Anh Natsu, hôm nay lạ lắm.”
“Hửm?” Natsu trả lời, mắt vẫn chăm chăm vào đống tài liệu.
Tôi đi lại bàn khách, ngồi phịch xuống cái ghế sa lông màu nhung mềm mại, tự nhiên rót một tách trà nóng, nhấp một ngụm, xoay xoay lọn tóc nói vu vơ.
“Ở trường chẳng có bóng người nào cả.”
Lúc này, Natsu mới ngẩng đầu lên, tháo cặp kính, cười cười đi tới ngồi đối diện tôi, cũng rót một tách trà.
“Sắp tới kỳ nghỉ mùa đông rồi, mọi người ai cũng bận thu xếp hành lý để đi chơi một chuyến với trường.”
Nghe thế, mắt tôi sáng rỡ, hai tròng mắt màu lục tròn xoe lấp lánh nhìn Natsu.
“Trường mình được đi du lịch ạ? Có người tài trợ sao?”
Natsu bình thản nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói. “Là Bá tước Collin, cha của em.”
Tôi nghe vậy, lại cười toe, phóng đến trước mặt Natsu, tròn mắt nói.
“Xì, Bá tước gì đó có tồn tại đâu. Mau khai thật đi, anh lấy tiền ở đâu ra?”
“…” Natsu không trả lời, chỉ im lặng uống trà.
Tôi bĩu môi, xoay xoay lọn tóc nâu hạt dẻ, trong đầu bắt đầu suy đoán.
“Chắc chắn là không phải của một nhà tài trợ nào đó rồi, với cá tính của anh, nếu có nhà tài trợ thì đã rêu rao khắp chốn. Vậy thi chỉ có thể là tiền của anh.”
Dừng lại một chút, tôi nhìn sang Natsu, thấy anh ta chẳng có động tĩnh gì, chỉ yên lặng hết uống tách trà này đến tách trà khác. Tôi lại đoán.
“ Muốn tổ chức một cuộc đi chơi với quy mô lớn như thế, chắc chắn tốn không ít tiền. Có phải anh đã đổi 20 vạn điểm nhiệm vụ không?”
“…” Natsu vẫn không nói gì.
Tôi cười mỉm, tin tưởng rằng bản thân đã đoán đúng, lại xoay xoay lọn tóc.
“Em thật không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy, có thể tự bỏ ra 20 vạn điểm nhiệm vụ chỉ để tạo hình tượng với học sinh. Quả thật quá bá đạo!!”
Natsu đặt tách trà xuống bàn, cười cười đi đến kệ hồ sơ, rút ra một tờ giấy nhỏ gấp làm tư, quăng lên đầu tôi, rồi đi ra khỏi phòng.
Tôi ngạc nhiên hết nhìn anh ta, rồi lại nhìn tờ giấy, xong lại tò mò mở ra xem.
Bên trong tờ giấy là một đoạn văn ngắn.
Học sinh: Rei Collin
Lớp 11A
Lý do nghỉ học: Trở về nhà lo tiền tổ chức buổi du lịch (=.=)
Thời gian: Không hạn định.
Số tiền: 200 triệu (bằng với 20 vạn điểm nhiệm vụ)
Nhà tài trợ: Bá tước Collin.
P/s: Em có thể kiểm tra lại tài khoản.
Hiệu trưởng Natsu: Ấn ký.
Cái bản mặt cười nham nhở mà Natsu vẽ ở cuối đoạn văn, khiến tôi có cảm giác bất an.
Vội rút điện thoại ra, tôi gọi về ngân hàng Nguyệt tộc.
“A lô”
“Chị làm ơn kiểm tra lần cuối cùng rút điểm của tôi, Hoàng kim Rei HinoYakatsu, là lúc nào và số điểm là bao nhiêu.”
“Vui lòng đợi một lát.”
“…”
Im lặng một lát.
“Hoàng kim Rei HinoYakatsu, lần cuối cùng rút điểm là vào thứ sáu, ngày z tháng a (Chú thích: Tuần trước), và số điểm là 20 vạn.”
“…”
Tụt… tụt…
Cạch.
Tôi tắt máy.
Trong mắt liền vụt lên hừng hực lửa giận, bàn tay bóp chặt tờ giấy mỏng manh, ngửa mặt lên trời thét lớn. “NATSU, EM GIẾT ANH!!!”
…Rồi phóng như điên ra khỏi phòng…
………………..
Đêm hôm đó, Natsu không thể an giấc. (=.=)
/14
|