Đó chính là khúc mắc, mà để tháo gỡ khúc mắc,
tôi bằng lòng từ bỏ danh vọng.
Bên trong cuộn giấy, đập vào mắt tôi là ba chữ thật lớn “Quỷ hoả tộc”…
Hơi kinh ngạc ngước lên nhìn ông, tôi cảm thấy thứ này có liên quan mật thiết với nhóm người cản trở, không lẽ là lực lượng thù địch?
Trong mắt tôi là một mối tơ vò, nhưng người phía sau bức mành che lại chẳng có động tĩnh gì.
Tôi cười nhẹ, lắc đầu rồi cúi xuống đọc tiếp…
Quỷ hoả tộc, tôn thờ Quỷ hoả, là khắc tinh của Thần Mặt Trăng. Chúng ký sinh trong não của người truyền thừa, dần dần lớn lên và khống chế người đó, ăn mòn tâm trí, cho đến khi thâm nhập vào được mấu chốt linh hồn bên trong phong ấn.
Người mang phong ấn nhận truyền thừa của Yue-kami, phải có tâm hồn lương thiện trong sáng, không nhiễm hạt bụi, không có tư thù, thì lúc đó cơ thể sẽ tự động bài tiết Quỷ hoả trong não, khiến chúng chết đi. Như vậy người nhận truyền thừa sẽ có tâm hồn thanh thản, và Phách Nguyệt Trì cũng sẽ được thanh lọc.
Nói tới Phách Nguyệt Trì, nó cũng tương tự như Tàn đồ Kaiga, được cất giấu bên trong linh hồn của hậu duệ các thần, được phong ấn lại và rất khó phát hiện.
Phách Nguyệt Trì là bảo vật của thần, có khả năng trị thương thế rất tốt. Tâm người chứa đựng càng sáng, nước trong ao trì càng sạch, hiệu quả sẽ càng tốt. Đương nhiên là chỉ có cơ thể của dòng dõi Kami mới có thể chứa đựng nước ao trì.
Trong người tôi cũng có một giọt nước Phách Nguyệt.
Vì đã từ rất lâu rồi, dòng dõi của Nguyệt thần đã tách ra khỏi Nguyệt tộc, để ngăn ngừa sự truy đuổi của Quỷ hoả và cũng tiện đào tạo dạy dỗ cho thế hệ truyền thừa có một trái tim trong sáng nhất.
Tuy nhiên, cũng vì lẽ đó, mà nhiều đời qua Nguyệt tộc phải luôn truy tìm người đó trong biển người mênh mông vô hạn, rất là khó khăn. Mãi cho đến đời của ông nội tôi, thì tôi cũng trở thành Nguyệt nữ.
Một Nguyệt nữ thế thân…
Trong người tôi được lưu truyền giọt nước của ao Phách Nguyệt, vì vậy, từ nhỏ, thể chất của tôi đã khá lạ, có thể tự động trị thương mà không cần thuốc chữa từ bên ngoài, học các loại võ thuật cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Việc đó đã giúp tôi có được bước tiến nhảy vọt, trở thành Hoàng kim khi còn rất nhỏ.
Tuy nhiên, cũng có một ngoại trừ, đó là Ann, nó còn nhỏ hơn tôi một tuổi, thế nhưng cũng là Hoàng kim, đó là vì Natsu và tôi luôn đứng ra chắn lưng cho nó…
Bởi thế, nếu có ai đó gọi tôi là thiên tài tôi cũng sẽ vui lòng gật đầu khen đúng.
Nhưng, có một vấn đề nhỏ…
Đó là Nguyệt tộc chưa bao giờ ngừng tìm kiếm hậu duệ Yue, đối với họ, một thế thân thì không bao giờ tốt.
Điều đó cũng có nghĩa, khi Yue chân chính trở về, tôi sẽ chỉ còn là một Hoàng kim nhỏ bé…
Tôi cũng đã suy nghĩ về điều này rất nhiều, và cũng đã từng ngu ngơ đi hỏi ông rằng: “Ông ơi, có phải Yue rất quan trọng?”
“Phải” Giọng nói lạnh lùng đó đã xuyên qua bức mành che mỏng manh, khiến thân hình nhỏ bé lúc bấy giờ của tôi cũng run lên bần bật.
“Vậy… có phải là để Yue trở lại… ông có thể… hi sinh… mọi thứ?” Giọng của tôi ngắt quãng ngập ngừng, con mắt phía sau lớp băng chằng chịt có hơi nhói đau. Tôi nhìn ông bằng con mắt tròn to còn lại.
“Phải.” Tiếng nói quyết tiệt vang vọng cất lên, ong ong mãi trong đầu tôi cho tới tận bây giờ. Đó chính là khúc mắc, mà để tháo gỡ khúc mắc, tôi bằng lòng từ bỏ danh vọng.
Mỉm cười một cái, tôi gấp cuộn giấy lại, lẳng lặng ngồi yên.
Từ sau bức mành che, gió xuân thổi vào làm lung lay thật khẽ, giọng ông nhàn nhạt vang lên “Đã hiểu chưa?”
Tôi gật đầu, trong giọng nói chứa mấy phần ngưng trọng “Vâng, đã hiểu. Quỷ hoả tộc là địch, hơn nữa là địch thủ rất mạnh, sau này cháu sẽ cẩn trọng hơn.”
In trên bức mành, là cái bóng của ông cao lớn, gật đầu một cái, ông nói “Đi gặp Okano, học khởi tạo kết giới. Sẽ có ích.”
Tôi mỉm cười, cúi người xuống dập đầu cáo lui.
Okano chính là bà nội tôi. Ngày còn trẻ bà là một Thuật sĩ, am tường tất cả những bí thuật cổ đại, sau khi lấy ông tôi, bà đã trở thành người đại diện của Nguyệt điện.
Bà cũng chính là người khởi tạo ra những kết giới bảo vệ tộc, và phong ấn bảo vệ những thứ trọng yếu khi vắng mặt Yue.
Bà là người rất cao quý…
Tôi vừa suy nghĩ miên man vừa trở về Anh Đào viện.
Gió xuân thổi nhẹ, từng cánh anh đào xoay trong không gian, che lấp mọi thứ, tựa như cả vùng trởi bao la chỉ còn lưu lại một màu phấn hồng nhạt.
Bà vẫn ngồi trước sân, mái tóc bạc trắng được vấn gọn, trên mặt có thêm một gọng kính, và trên tay là cuốn sách đang dở dang.
Ngẩng đầu lên nhìn tôi, bà mỉm cười.
Tôi tiến lại, nhẹ nhàng gối đầu lên cuốn sách, chầm chậm khép mắt lại, trong đầu chỉ tồn tại một suy nghĩ muốn quên đi tất cả mọi thứ.
Bà luồn bàn tay gầy gò vào tóc tôi, vuốt lên từng hồi từng hồi một, bàn tay bà đi tới đâu, tôi lại thấy ấm áp tới đó.
Môi khẽ mở, nhưng mắt vẫn nhắm tịt “Bà ơi, ông bảo cháu học tạo kết giới…”
“Muốn bà dạy sao?” Bà cười, đôi mắt hẹp dài híp lại thành một đường, trên môi vẫn duy trì nụ cười nhân hậu.
Tôi không trả lời, chỉ khẽ dụi dụi đầu đáp lại, bàn tay vòng qua ôm lấy đùi bà, dần dần chìm vào giấc ngủ.
……..
……………………………….
…………………………………………………………………
Một tuần sau.
BÙM!!
Thanh âm nổ lớn từ trong Đào Anh viện phát ra, doạ cho những cánh hoa đang bay phải đổi hướng, khói bốc ngùn ngụt.
“Khụ…khụ…”
Tôi vật vã bò ra khỏi màn khói đen đặc, ôm lấy ngực ho sặc sụa, chỉ trong chốc lát đã muốn ho ra cả tim phổi.
Bà tiến đến, dùng bàn tay ấm áp vỗ nhẹ nhàng vào lưng tôi, gương mặt không nén nổi buồn cười.
“Đã một tuần rồi, sao cháu vẫn chưa học được thế?”
Tôi nằm ngửa xuống trên bãi cỏ, mắt mở to nhìn bầu trời vẫn còn ám khói đen, môi chu chu ra kháng nghị “Chẳng dễ tí nào bà ạ, học cái này còn kinh hơn cả chế tạo bom ấy!!”
Trong đầu bỗng vụt qua ký ức một tuần trước, khi tôi mới tập tễnh học tạo kết giới, lúc đó bà đã nói.
“Muốn tạo kết giới rất khó khăn, thuật này yêu cầu rất nhiều sức lực người sử dụng, trong đó có hai loại kết giới căn bản, là kết giới bảo vệ vật và kết giới bảo vệ người.”
Lúc đó tôi rất chăm chú nhìn, hầu như là khi nào cũng chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc, cả buổi học lý thuyết chẳng nói ra câu nào.
Lý thuyết học thì quả thật rất dễ, với tư chất của tôi thì nghe qua một lần là lĩnh hội được ngay, tuy nhiên thực hành mới là khâu khó nhai nhất.
Lúc đó bà dắt tôi đi ra sau nhà, ở đó có một khoảnh sân trống rất rộng, ngày xưa tôi thường hay luyện kiếm. Bà dạy cho tôi các ấn chú, sau đó làm mẫu qua một lần, rồi dạt ra phía sau bắt đầu nhìn tôi khai thuật.
Bàn tay tôi từ từ nâng lên, lặng lẽ kết vài cái thủ ấn phức tạp, miệng nhỏ liên tục khép vào mở ra, tựa như đang lẩm nhẩm bùa phép gì đó.
Mãi cho đến gần nửa tiếng sau, trên trán tôi nhỏ xuống một giọt mồ hôi mẹ to tướng, kéo theo sau cả đàn mồ hôi con ẩm ướt, tôi tử từ mở mắt ra.
Một cái bong bóng bay lơ lửng trong không trung, ánh nắng xuyên qua lớp bọc trong suốt của nó, tạo thành quang cầu lấp lánh bảy màu thực xinh đẹp. Đó chính là cái kết giới đầu tiên mà tôi tạo được, kích thước… chỉ bằng cái móng tay…
Tôi bình tĩnh nhìn nó, trong lòng hiểu rõ chắc chắn chẳng có cái gì là dễ dàng thuận lợi, ngay từ lần đầu tiên tôi đã làm được thế này thì đã tốt lắm rồi.
Đương lúc khoé miệng tôi sắp kéo ra tia cười mãn nguyện, thì phía trong bong bóng đột nhiên có nước, nước dâng lên ùng ục, làm căng bề mặt trong suốt của bong bóng, bong bóng dần phình to ra, và rồi…
Bùm!!!
Cái kết giới nhỏ xíu ấy nổ tung, phát ra khói đen dày đặc, bao vây người tôi vào trong đó.
Cho đến lúc khói mù dần dần tan đi, chỉ thấy tôi ngơ ngác đứng đơ người, hai con mắt trợn lớn, cả khuôn mặt bị biến thành lọ lem, còn mái tóc thì cứ như xôi chiên phồng.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, bà cúi gập người cười không nhịn được, tiếng cười trầm thấp xen lẫn vài tiếng ho khan truyền vào tai, kéo tôi tỉnh lại.
Ngừng một chút, tôi đột nhiên tức điên lên, hai tay không ngừng điên cuồng bắt ấn, liên tục tạo ra những bong bóng nho nhỏ trong suốt như thuỷ tinh, rồi phát nổ.
Chuyện đó xảy ra cho tới tận ngày hôm nay, một tuần đã trôi qua, tuy rằng tôi đã kiến tạo được kết giới bằng cái nắm tay, nhưng vẫn không tránh khỏi việc nó đột nhiên phát nổ.
Vì lẽ đó nên trong lòng tôi vô cùng bứt rứt.
Bà ngồi xuống bên cạnh tôi, mỉm cười “Ừ, ngày xưa bà cũng giống cháu, phải học mãi học mãi, rất lâu sau đó mới học được.”
Nghe thế, tôi hơi tò mò xoay đầu qua, nhìn vào gương mặt nghiêng nghiêng của bà, khẽ hỏi “Ngày đó bà phải học trong bao lâu?”
Tôi nghĩ thứ này khó học như vậy, chắc ngày xưa bà cũng phải khó khăn lắm mới học xong, rồi lại còn trở thành tài giỏi như bây giờ.
Không đợi tôi suy nghĩ miên man xong, bà đã gật đầu thốt lên “Hai ngày.”
…
Khoé miệng tôi giật giật, hoàn toàn nói không nên lời.
……..
…………………………………..
……………………………………………………….
Một tháng sau.
“Á á á á á á á á”
Tiếng thét dài rùng rợn từ phía sâu trong Đào Anh viện phát ra, chim chóc vẫn không thích ứng được với tiếng động lạ, lập tức đập cánh bay tán loạn.
Tôi đi chân trần xách váy lên chạy bình bịch trên sàn nhà gỗ, khuôn mặt lấm lem mồ hôi, đầu tóc đã rối bù xộc xệch.
Bà từ trong phòng bước ra mỉm cười nhìn tôi, dịu dàng hỏi “Có chuyện gì thế, Rei-chan?”
Tôi dừng lại, cúi gập người xuống thở dốc, tâm trạng vừa mừng vừa mệt không thể nói nên lời, ngón tay run run không ngừng chỉ vào người rồi lại chỉ ra phía sân, ánh mắt long lanh trong suốt hiện ra vẻ vui sướng.
Bà nhìn tôi, rồi lại nhìn ra sân, có chút khó hiểu. Tôi thấy vậy, vội vã kéo tay bà, chạy như bay ra phía ngoài.
Sân sau lúc này đã là một mảnh hoang tàn, cây cối đổ rạp, mặt đất lởm chởm , hoa đào rụng rời.
Tôi dắt bà đến giữa sân, cầm cổ tay bà lên, chậm rãi đưa tới trước.
Đụng!!
Bà giật mình, bàn tay không ngừng sờ sờ vào khoảng không, ánh mắt loé lên kinh ngạc “Rei-chan tạo được kết giới rồi sao?”
Tôi cười toe, gật đầu như gà mổ thóc, đuôi tóc phía sau không ngừng bay lên bay xuống như dây diều.
Bà đi xung quanh kết giới trong suốt, bàn tay sờ sờ muốn đo kích thước của nó.
Một chốc sau bà lại mỉm cười, nói lớn “Rei-chan quả thật rất giỏi, kết giới này có thể chứa được hai người đấy.”
Tôi lại cười sung sướng, hai tay giơ lên trời hoan hô thật lớn, sau đó ôm chầm lấy bà thể hiện nỗi vui mừng.
Bà đưa tay vuốt tóc tôi, cũng cười thật tươi “Hôm nay chúng ta ăn mừng vì Rei-chan nhé!!”
Tôi nhìn bà, gật đầu cười, tay nắm lấy bàn tay của bà, tung tăng đi vào trong nhà, sướng đến nỗi trong từng bước chân cũng giống như có tiếng nhạc.
Bữa tối hôm đó diễn ra thật vui, tuy chỉ có hai bà cháu cùng ăn uống vui đùa, nhưng không khí lại thật đầm ấm và hạnh phúc. Cả ngày hôm đó tôi cười không ngớt, nâng chén rượu lên uống đến say mèm, ăn xong lại nhõng nhẽo như một con mèo nhỏ ôm lấy bà ngủ mất.
Hương thơm hoa anh đào nhàn nhạt bay vào mũi, thánh khiết mà tự nhiên, khiến cho tôi an giấc hơn nhiều.
Cả đêm hôm đó, tôi chẳng mơ thấy cái gì cả.
tôi bằng lòng từ bỏ danh vọng.
Bên trong cuộn giấy, đập vào mắt tôi là ba chữ thật lớn “Quỷ hoả tộc”…
Hơi kinh ngạc ngước lên nhìn ông, tôi cảm thấy thứ này có liên quan mật thiết với nhóm người cản trở, không lẽ là lực lượng thù địch?
Trong mắt tôi là một mối tơ vò, nhưng người phía sau bức mành che lại chẳng có động tĩnh gì.
Tôi cười nhẹ, lắc đầu rồi cúi xuống đọc tiếp…
Quỷ hoả tộc, tôn thờ Quỷ hoả, là khắc tinh của Thần Mặt Trăng. Chúng ký sinh trong não của người truyền thừa, dần dần lớn lên và khống chế người đó, ăn mòn tâm trí, cho đến khi thâm nhập vào được mấu chốt linh hồn bên trong phong ấn.
Người mang phong ấn nhận truyền thừa của Yue-kami, phải có tâm hồn lương thiện trong sáng, không nhiễm hạt bụi, không có tư thù, thì lúc đó cơ thể sẽ tự động bài tiết Quỷ hoả trong não, khiến chúng chết đi. Như vậy người nhận truyền thừa sẽ có tâm hồn thanh thản, và Phách Nguyệt Trì cũng sẽ được thanh lọc.
Nói tới Phách Nguyệt Trì, nó cũng tương tự như Tàn đồ Kaiga, được cất giấu bên trong linh hồn của hậu duệ các thần, được phong ấn lại và rất khó phát hiện.
Phách Nguyệt Trì là bảo vật của thần, có khả năng trị thương thế rất tốt. Tâm người chứa đựng càng sáng, nước trong ao trì càng sạch, hiệu quả sẽ càng tốt. Đương nhiên là chỉ có cơ thể của dòng dõi Kami mới có thể chứa đựng nước ao trì.
Trong người tôi cũng có một giọt nước Phách Nguyệt.
Vì đã từ rất lâu rồi, dòng dõi của Nguyệt thần đã tách ra khỏi Nguyệt tộc, để ngăn ngừa sự truy đuổi của Quỷ hoả và cũng tiện đào tạo dạy dỗ cho thế hệ truyền thừa có một trái tim trong sáng nhất.
Tuy nhiên, cũng vì lẽ đó, mà nhiều đời qua Nguyệt tộc phải luôn truy tìm người đó trong biển người mênh mông vô hạn, rất là khó khăn. Mãi cho đến đời của ông nội tôi, thì tôi cũng trở thành Nguyệt nữ.
Một Nguyệt nữ thế thân…
Trong người tôi được lưu truyền giọt nước của ao Phách Nguyệt, vì vậy, từ nhỏ, thể chất của tôi đã khá lạ, có thể tự động trị thương mà không cần thuốc chữa từ bên ngoài, học các loại võ thuật cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Việc đó đã giúp tôi có được bước tiến nhảy vọt, trở thành Hoàng kim khi còn rất nhỏ.
Tuy nhiên, cũng có một ngoại trừ, đó là Ann, nó còn nhỏ hơn tôi một tuổi, thế nhưng cũng là Hoàng kim, đó là vì Natsu và tôi luôn đứng ra chắn lưng cho nó…
Bởi thế, nếu có ai đó gọi tôi là thiên tài tôi cũng sẽ vui lòng gật đầu khen đúng.
Nhưng, có một vấn đề nhỏ…
Đó là Nguyệt tộc chưa bao giờ ngừng tìm kiếm hậu duệ Yue, đối với họ, một thế thân thì không bao giờ tốt.
Điều đó cũng có nghĩa, khi Yue chân chính trở về, tôi sẽ chỉ còn là một Hoàng kim nhỏ bé…
Tôi cũng đã suy nghĩ về điều này rất nhiều, và cũng đã từng ngu ngơ đi hỏi ông rằng: “Ông ơi, có phải Yue rất quan trọng?”
“Phải” Giọng nói lạnh lùng đó đã xuyên qua bức mành che mỏng manh, khiến thân hình nhỏ bé lúc bấy giờ của tôi cũng run lên bần bật.
“Vậy… có phải là để Yue trở lại… ông có thể… hi sinh… mọi thứ?” Giọng của tôi ngắt quãng ngập ngừng, con mắt phía sau lớp băng chằng chịt có hơi nhói đau. Tôi nhìn ông bằng con mắt tròn to còn lại.
“Phải.” Tiếng nói quyết tiệt vang vọng cất lên, ong ong mãi trong đầu tôi cho tới tận bây giờ. Đó chính là khúc mắc, mà để tháo gỡ khúc mắc, tôi bằng lòng từ bỏ danh vọng.
Mỉm cười một cái, tôi gấp cuộn giấy lại, lẳng lặng ngồi yên.
Từ sau bức mành che, gió xuân thổi vào làm lung lay thật khẽ, giọng ông nhàn nhạt vang lên “Đã hiểu chưa?”
Tôi gật đầu, trong giọng nói chứa mấy phần ngưng trọng “Vâng, đã hiểu. Quỷ hoả tộc là địch, hơn nữa là địch thủ rất mạnh, sau này cháu sẽ cẩn trọng hơn.”
In trên bức mành, là cái bóng của ông cao lớn, gật đầu một cái, ông nói “Đi gặp Okano, học khởi tạo kết giới. Sẽ có ích.”
Tôi mỉm cười, cúi người xuống dập đầu cáo lui.
Okano chính là bà nội tôi. Ngày còn trẻ bà là một Thuật sĩ, am tường tất cả những bí thuật cổ đại, sau khi lấy ông tôi, bà đã trở thành người đại diện của Nguyệt điện.
Bà cũng chính là người khởi tạo ra những kết giới bảo vệ tộc, và phong ấn bảo vệ những thứ trọng yếu khi vắng mặt Yue.
Bà là người rất cao quý…
Tôi vừa suy nghĩ miên man vừa trở về Anh Đào viện.
Gió xuân thổi nhẹ, từng cánh anh đào xoay trong không gian, che lấp mọi thứ, tựa như cả vùng trởi bao la chỉ còn lưu lại một màu phấn hồng nhạt.
Bà vẫn ngồi trước sân, mái tóc bạc trắng được vấn gọn, trên mặt có thêm một gọng kính, và trên tay là cuốn sách đang dở dang.
Ngẩng đầu lên nhìn tôi, bà mỉm cười.
Tôi tiến lại, nhẹ nhàng gối đầu lên cuốn sách, chầm chậm khép mắt lại, trong đầu chỉ tồn tại một suy nghĩ muốn quên đi tất cả mọi thứ.
Bà luồn bàn tay gầy gò vào tóc tôi, vuốt lên từng hồi từng hồi một, bàn tay bà đi tới đâu, tôi lại thấy ấm áp tới đó.
Môi khẽ mở, nhưng mắt vẫn nhắm tịt “Bà ơi, ông bảo cháu học tạo kết giới…”
“Muốn bà dạy sao?” Bà cười, đôi mắt hẹp dài híp lại thành một đường, trên môi vẫn duy trì nụ cười nhân hậu.
Tôi không trả lời, chỉ khẽ dụi dụi đầu đáp lại, bàn tay vòng qua ôm lấy đùi bà, dần dần chìm vào giấc ngủ.
……..
……………………………….
…………………………………………………………………
Một tuần sau.
BÙM!!
Thanh âm nổ lớn từ trong Đào Anh viện phát ra, doạ cho những cánh hoa đang bay phải đổi hướng, khói bốc ngùn ngụt.
“Khụ…khụ…”
Tôi vật vã bò ra khỏi màn khói đen đặc, ôm lấy ngực ho sặc sụa, chỉ trong chốc lát đã muốn ho ra cả tim phổi.
Bà tiến đến, dùng bàn tay ấm áp vỗ nhẹ nhàng vào lưng tôi, gương mặt không nén nổi buồn cười.
“Đã một tuần rồi, sao cháu vẫn chưa học được thế?”
Tôi nằm ngửa xuống trên bãi cỏ, mắt mở to nhìn bầu trời vẫn còn ám khói đen, môi chu chu ra kháng nghị “Chẳng dễ tí nào bà ạ, học cái này còn kinh hơn cả chế tạo bom ấy!!”
Trong đầu bỗng vụt qua ký ức một tuần trước, khi tôi mới tập tễnh học tạo kết giới, lúc đó bà đã nói.
“Muốn tạo kết giới rất khó khăn, thuật này yêu cầu rất nhiều sức lực người sử dụng, trong đó có hai loại kết giới căn bản, là kết giới bảo vệ vật và kết giới bảo vệ người.”
Lúc đó tôi rất chăm chú nhìn, hầu như là khi nào cũng chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc, cả buổi học lý thuyết chẳng nói ra câu nào.
Lý thuyết học thì quả thật rất dễ, với tư chất của tôi thì nghe qua một lần là lĩnh hội được ngay, tuy nhiên thực hành mới là khâu khó nhai nhất.
Lúc đó bà dắt tôi đi ra sau nhà, ở đó có một khoảnh sân trống rất rộng, ngày xưa tôi thường hay luyện kiếm. Bà dạy cho tôi các ấn chú, sau đó làm mẫu qua một lần, rồi dạt ra phía sau bắt đầu nhìn tôi khai thuật.
Bàn tay tôi từ từ nâng lên, lặng lẽ kết vài cái thủ ấn phức tạp, miệng nhỏ liên tục khép vào mở ra, tựa như đang lẩm nhẩm bùa phép gì đó.
Mãi cho đến gần nửa tiếng sau, trên trán tôi nhỏ xuống một giọt mồ hôi mẹ to tướng, kéo theo sau cả đàn mồ hôi con ẩm ướt, tôi tử từ mở mắt ra.
Một cái bong bóng bay lơ lửng trong không trung, ánh nắng xuyên qua lớp bọc trong suốt của nó, tạo thành quang cầu lấp lánh bảy màu thực xinh đẹp. Đó chính là cái kết giới đầu tiên mà tôi tạo được, kích thước… chỉ bằng cái móng tay…
Tôi bình tĩnh nhìn nó, trong lòng hiểu rõ chắc chắn chẳng có cái gì là dễ dàng thuận lợi, ngay từ lần đầu tiên tôi đã làm được thế này thì đã tốt lắm rồi.
Đương lúc khoé miệng tôi sắp kéo ra tia cười mãn nguyện, thì phía trong bong bóng đột nhiên có nước, nước dâng lên ùng ục, làm căng bề mặt trong suốt của bong bóng, bong bóng dần phình to ra, và rồi…
Bùm!!!
Cái kết giới nhỏ xíu ấy nổ tung, phát ra khói đen dày đặc, bao vây người tôi vào trong đó.
Cho đến lúc khói mù dần dần tan đi, chỉ thấy tôi ngơ ngác đứng đơ người, hai con mắt trợn lớn, cả khuôn mặt bị biến thành lọ lem, còn mái tóc thì cứ như xôi chiên phồng.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, bà cúi gập người cười không nhịn được, tiếng cười trầm thấp xen lẫn vài tiếng ho khan truyền vào tai, kéo tôi tỉnh lại.
Ngừng một chút, tôi đột nhiên tức điên lên, hai tay không ngừng điên cuồng bắt ấn, liên tục tạo ra những bong bóng nho nhỏ trong suốt như thuỷ tinh, rồi phát nổ.
Chuyện đó xảy ra cho tới tận ngày hôm nay, một tuần đã trôi qua, tuy rằng tôi đã kiến tạo được kết giới bằng cái nắm tay, nhưng vẫn không tránh khỏi việc nó đột nhiên phát nổ.
Vì lẽ đó nên trong lòng tôi vô cùng bứt rứt.
Bà ngồi xuống bên cạnh tôi, mỉm cười “Ừ, ngày xưa bà cũng giống cháu, phải học mãi học mãi, rất lâu sau đó mới học được.”
Nghe thế, tôi hơi tò mò xoay đầu qua, nhìn vào gương mặt nghiêng nghiêng của bà, khẽ hỏi “Ngày đó bà phải học trong bao lâu?”
Tôi nghĩ thứ này khó học như vậy, chắc ngày xưa bà cũng phải khó khăn lắm mới học xong, rồi lại còn trở thành tài giỏi như bây giờ.
Không đợi tôi suy nghĩ miên man xong, bà đã gật đầu thốt lên “Hai ngày.”
…
Khoé miệng tôi giật giật, hoàn toàn nói không nên lời.
……..
…………………………………..
……………………………………………………….
Một tháng sau.
“Á á á á á á á á”
Tiếng thét dài rùng rợn từ phía sâu trong Đào Anh viện phát ra, chim chóc vẫn không thích ứng được với tiếng động lạ, lập tức đập cánh bay tán loạn.
Tôi đi chân trần xách váy lên chạy bình bịch trên sàn nhà gỗ, khuôn mặt lấm lem mồ hôi, đầu tóc đã rối bù xộc xệch.
Bà từ trong phòng bước ra mỉm cười nhìn tôi, dịu dàng hỏi “Có chuyện gì thế, Rei-chan?”
Tôi dừng lại, cúi gập người xuống thở dốc, tâm trạng vừa mừng vừa mệt không thể nói nên lời, ngón tay run run không ngừng chỉ vào người rồi lại chỉ ra phía sân, ánh mắt long lanh trong suốt hiện ra vẻ vui sướng.
Bà nhìn tôi, rồi lại nhìn ra sân, có chút khó hiểu. Tôi thấy vậy, vội vã kéo tay bà, chạy như bay ra phía ngoài.
Sân sau lúc này đã là một mảnh hoang tàn, cây cối đổ rạp, mặt đất lởm chởm , hoa đào rụng rời.
Tôi dắt bà đến giữa sân, cầm cổ tay bà lên, chậm rãi đưa tới trước.
Đụng!!
Bà giật mình, bàn tay không ngừng sờ sờ vào khoảng không, ánh mắt loé lên kinh ngạc “Rei-chan tạo được kết giới rồi sao?”
Tôi cười toe, gật đầu như gà mổ thóc, đuôi tóc phía sau không ngừng bay lên bay xuống như dây diều.
Bà đi xung quanh kết giới trong suốt, bàn tay sờ sờ muốn đo kích thước của nó.
Một chốc sau bà lại mỉm cười, nói lớn “Rei-chan quả thật rất giỏi, kết giới này có thể chứa được hai người đấy.”
Tôi lại cười sung sướng, hai tay giơ lên trời hoan hô thật lớn, sau đó ôm chầm lấy bà thể hiện nỗi vui mừng.
Bà đưa tay vuốt tóc tôi, cũng cười thật tươi “Hôm nay chúng ta ăn mừng vì Rei-chan nhé!!”
Tôi nhìn bà, gật đầu cười, tay nắm lấy bàn tay của bà, tung tăng đi vào trong nhà, sướng đến nỗi trong từng bước chân cũng giống như có tiếng nhạc.
Bữa tối hôm đó diễn ra thật vui, tuy chỉ có hai bà cháu cùng ăn uống vui đùa, nhưng không khí lại thật đầm ấm và hạnh phúc. Cả ngày hôm đó tôi cười không ngớt, nâng chén rượu lên uống đến say mèm, ăn xong lại nhõng nhẽo như một con mèo nhỏ ôm lấy bà ngủ mất.
Hương thơm hoa anh đào nhàn nhạt bay vào mũi, thánh khiết mà tự nhiên, khiến cho tôi an giấc hơn nhiều.
Cả đêm hôm đó, tôi chẳng mơ thấy cái gì cả.
/14
|