Bước ra từ xe hơi màu trắng, cô gái xinh đẹp tựa đóa hồng quyến rũ, khóe môi đỏ mọng hơi nhếch lên. Ngắm nhìn ngôi biệt thự trắng trước mặt, dù đã bao năm rồi từ khi cô rời xa nơi này để theo đuổi ước mơ của mình, thì với cô, ngôi nhà này vẫn chính là một ký ức đẹp không thể quên. Và giờ đây, cô đã về với ký ức ấy. Ánh mắt chuyển động sang ngôi biệt thự màu lam nhạt bên cạnh, dù trải qua mưa gió như thế nào đi nữa, chúng vẫn sừng sững đứng cạnh nhau, giống như cô và người ấy vậy. Cô nhớ rất rõ, anh chính là người chọn màu sơn cho hai ngôi biệt thự này. Khi ấy , anh vẫn còn là một cậu thiếu niên.
Một thoáng ký ức năm nào chợt hiện lên trong tâm trí cô.
Đó là một ngày nắng đẹp.
Có hai người thiếu niên trẻ tuổi nằm dưới gốc cây táo xanh mướt. Cô gái khẽ gối đầu lên cánh tay chàng trai, khóe môi mỉm cười rất bình yên. Còn chàng trai kia, cậu ấy hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời xanh, đáy mắt xa xăm. Cậu ước cuộc sống của mình ngày nào cũng sẽ êm dịu như lúc này, cậu mệt mỏi khi phải đối mặt với những chuyện xảy ra với những người kia, họ không cho cậu sự yêu thương trọn vẹn. Chỉ lúc ở bên cạnh người con gái này, cậu mới thấy cuộc sống của mình tĩnh lặng, không ồn ào.
“ Anh muốn nhà của hai chúng ta sẽ có màu xanh và màu trắng”
Cậu nhẹ nhàng nói.
Cô gái mắt vẫn nhắm nghiền ngây ngô hỏi:
“ Sao lại là hai màu ấy? Em thích màu hồng”
“ Vì đó là màu của bầu trời “
“ Bầu trời?”
“ Anh sẽ là màu trời xanh “
Cô gái mở đôi mắt sáng ngời nhìn lên bầu trời, chợt thốt lên đầy trẻ con.
“ Vậy em sẽ là màu mây trắng “
Đúng vậy, cậu thiếu niên và cô gái nhỏ ấy muốn mãi như mây trời, họ là bầu trời của nhau mãi không chia lìa. Nhưng khoảnh khắc ấy không ai biết, mây trôi rồi sẽ có lúc tan ra....
“ Cô Trần. Căn phòng cô nói hình như vẫn có người ở. Vậy...”
Tiếng nhân viên chuyển đồ vang lên đánh thức cô khỏi những ký ức kia.
Chuyện có một cô bé ở nhờ nhà cô đã được anh nuôi thông báo trước, cũng không ngờ cô bé ấy lại chọn đúng phòng của cô mà ở.
“ Chuyển đồ của người ấy lên lầu hai đi. “
Căn phòng ấy, cô tuyệt đối không thể nhường!
“ Ba, mẹ. Hai người hãy dẹp ngay cái ý định tàn bạo ấy đi “
Người con trai trẻ giọng nói gay gắt nhìn hai vị phụ huynh đang nhàn nhạ ngồi trên ghế.
Gấp tờ báo lại, người đàn ông trung niên bỏ cặp kính vàng xuống nhìn anh cau mày:
“ Con nói cái gì tàn bạo? “
Còn người phụ nữ bên cạnh tuyệt nhiên không một chút để ý, nhàn nhạ dựa lưng nhìn hai cha con nói chuyện.
“ Ba cho là việc ba ép con bé về nước lần này là vì nhớ thương nó sao? Hay chỉ muốn nó về làm quân cờ của hai người?”
“ Con thôi đi. Việc ta làm khi nào tới lượt con quản, nó là con gái, chẳng lẽ ngày sinh nhật của mẹ nó lại không về chúc mừng một chút sao?”
“ Mẹ ư? từ khi nào hai người lại sống tình cảm như vậy? “
“ Không nói nữa. Con chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi. Chuyện khác, con không phải để tâm!”
Người đàn ông gần như mất kiên nhẫn, phất phất tay ý bảo con trai đi ra ngoài. Nhưng anh chẳng những không để ý tới, run run giọng:
“ Hai người chưa từng coi bọn con là con sao? Một mình con đã đủ lắm rồi, xin hai người đừng làm vậy với con bé. “
“ Con không phải rất yêu Nhã Như sao?”
Người phụ nữ chợt lên tiếng, nhàn nhạt hỏi.
“ Cô ấy là ngoại lệ”
“ Chẳng phải Tiêu Thiên Hải kia cũng rất tốt sao? Ta thấy mối hôn chúng ta chọn cho con không tệ. Cho nên lần này cũng không nằm ngoài dự đoán
“ Hoang đường. Hôn nhân là chuyện cả đời, con sẽ không để hai người ép gả con bé cho người kia. Bằng mọi giá....”
Ngoài cửa, Chi Anh như chết lặng, cô không nghe thấy tiếng nói bên trong phòng sau đó nữa. Cánh lưng nhỏ cứ thế dựa vào tường nhà lạnh ngắt.
À thì ra đây là mục đích ba kêu cô trở về làn này. Thì ra, trước giờ họ.... chưa từng coi cô như là con sao? Chẳng trách họ nói gả cô đi dễ dàng như vậy.
Những tia hy vọng mong manh về một tình yêu thương mà bấy lâu nay cô cố chấp ôm ấp cuối cùng cũng bỏ cô mà đi.
Hốc mắt khô khốc, cô phát hiện mình không thể khóc được nữa.
Phải chăng, nước mắt đã cạn hay đau quá muốn cười?
Cơ thể rơi vào vòng tay một người, mắt cô ngây ngốc nhìn anh, giọng nói lạc hẳn đi.
“ Anh Hoàng, em là ai thế?”
“ Em ấy à, là một con nhóc nghịch ngợm thôi!”
“ Vậy, có phải vì em phá phách quá nên không ai thương em không?”
“Không phải. Có anh trai ở đây bảo vệ em rồi. Đừng lo!”
Mắt Dương Hoàng chợt cay, anh nhớ mười lăm năm trước, cũng có đứa nhỏ hỏi anh câu này với cái giọng trẻ con phụng phịu đáng yêu, nhưng rồi vẫn cười tươi ôm chặt lấy anh. Mà hôm nay, đứa nhỏ ấy đã lớn, vẫn hỏi anh câu hỏi ấy, anh vẫn trả lời như vậy, nhưng cô không còn cười nữa rồi...
Anh không hiểu nổi, em gái anh đã chịu đựng bao nhiêu nỗi đau đó đến mức nào.
“ Chi Anh. Anh trai đưa em đi ăn kem nhé!”
Cô gái nhỏ không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Một đêm này, tiếng moto không ngừng rú vang khắp các con đường. Mặc kệ trời mưa rét, Dương Hoàng vẫn mang đứa em gái nhỏ đi gõ cửa từng quán kem, cùng cô ngồi trên xích đu ăn kem, từng miếng lạnh buốt vào đến tận tim.
Họ giống như trở về những năm tháng ấy, những năm tháng tuổi thơ đầy cô đơn lạnh lẽo, có một con nhóc bé xíu gương mặt như thiên thần nhỏ lúc nào cũng chu cái mỏ làm nũng anh,hay hỏi anh những chuyện kỳ lạ anh không giải thích được. Hay nói hay cười là vậy nhưng mỗi khi anh không vui, nó cũng không dám ồn ào, chỉ như con mèo nhìn anh vô tội mà nói nhỏ : Anh Hoàng đừng giận nữa, Chi Anh sẽ ngoan mà, sẽ không đòi đi ăn kem nữa.
Nói vậy nhưng cứ đến cuối tuần lại bắt anh dùng xe đạp đưa đi ăn kem, đi ra công viên bắt anh đẩy xích đu nhỏ cho bằng được.
Lúc ấy, hồn nhiên vô cùng.
Nhưng Con nhóc ấy bây giờ đã lớn rồi, cũng không thể cứ hồn nhiên như anh muốn mãi được. Anh biết, cô càng lớn thì sẽ càng hiểu chuyện, cũng sẽ biết đến mùi vị của nỗi buồn. Mà anh, lại bất lực không thể làm gì hơn, vì chính anh cũng từng như thế khi chứng kiến cảnh ba mẹ họ...ly hôn.
Nhìn cô gái nhỏ bên cạnh vì ăn kem lạnh mà môi đã đỏ lên, nhưng vẫn muốn tiếp tục ăn, anh nhẹ xoa đầu cô:
“ Em gái này!”
“ Để em ăn hết đã nào !”
Cô gạt tay anh xuống, gắt nhẹ.
“ Ăn vậy thôi. Nhỡ viêm họng lại khổ ra!”
“ Em mặc kệ “
“ Chi Anh. Hứa với anh, ngày mai vẫn sẽ cười nhé. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì vẫn cứ tiếp tục làm điều em thích. Được không?”
Hết chương 27.
Mong mọi người để lại comment để mình biết vẫn có người theo dõi ^^
Một thoáng ký ức năm nào chợt hiện lên trong tâm trí cô.
Đó là một ngày nắng đẹp.
Có hai người thiếu niên trẻ tuổi nằm dưới gốc cây táo xanh mướt. Cô gái khẽ gối đầu lên cánh tay chàng trai, khóe môi mỉm cười rất bình yên. Còn chàng trai kia, cậu ấy hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời xanh, đáy mắt xa xăm. Cậu ước cuộc sống của mình ngày nào cũng sẽ êm dịu như lúc này, cậu mệt mỏi khi phải đối mặt với những chuyện xảy ra với những người kia, họ không cho cậu sự yêu thương trọn vẹn. Chỉ lúc ở bên cạnh người con gái này, cậu mới thấy cuộc sống của mình tĩnh lặng, không ồn ào.
“ Anh muốn nhà của hai chúng ta sẽ có màu xanh và màu trắng”
Cậu nhẹ nhàng nói.
Cô gái mắt vẫn nhắm nghiền ngây ngô hỏi:
“ Sao lại là hai màu ấy? Em thích màu hồng”
“ Vì đó là màu của bầu trời “
“ Bầu trời?”
“ Anh sẽ là màu trời xanh “
Cô gái mở đôi mắt sáng ngời nhìn lên bầu trời, chợt thốt lên đầy trẻ con.
“ Vậy em sẽ là màu mây trắng “
Đúng vậy, cậu thiếu niên và cô gái nhỏ ấy muốn mãi như mây trời, họ là bầu trời của nhau mãi không chia lìa. Nhưng khoảnh khắc ấy không ai biết, mây trôi rồi sẽ có lúc tan ra....
“ Cô Trần. Căn phòng cô nói hình như vẫn có người ở. Vậy...”
Tiếng nhân viên chuyển đồ vang lên đánh thức cô khỏi những ký ức kia.
Chuyện có một cô bé ở nhờ nhà cô đã được anh nuôi thông báo trước, cũng không ngờ cô bé ấy lại chọn đúng phòng của cô mà ở.
“ Chuyển đồ của người ấy lên lầu hai đi. “
Căn phòng ấy, cô tuyệt đối không thể nhường!
“ Ba, mẹ. Hai người hãy dẹp ngay cái ý định tàn bạo ấy đi “
Người con trai trẻ giọng nói gay gắt nhìn hai vị phụ huynh đang nhàn nhạ ngồi trên ghế.
Gấp tờ báo lại, người đàn ông trung niên bỏ cặp kính vàng xuống nhìn anh cau mày:
“ Con nói cái gì tàn bạo? “
Còn người phụ nữ bên cạnh tuyệt nhiên không một chút để ý, nhàn nhạ dựa lưng nhìn hai cha con nói chuyện.
“ Ba cho là việc ba ép con bé về nước lần này là vì nhớ thương nó sao? Hay chỉ muốn nó về làm quân cờ của hai người?”
“ Con thôi đi. Việc ta làm khi nào tới lượt con quản, nó là con gái, chẳng lẽ ngày sinh nhật của mẹ nó lại không về chúc mừng một chút sao?”
“ Mẹ ư? từ khi nào hai người lại sống tình cảm như vậy? “
“ Không nói nữa. Con chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi. Chuyện khác, con không phải để tâm!”
Người đàn ông gần như mất kiên nhẫn, phất phất tay ý bảo con trai đi ra ngoài. Nhưng anh chẳng những không để ý tới, run run giọng:
“ Hai người chưa từng coi bọn con là con sao? Một mình con đã đủ lắm rồi, xin hai người đừng làm vậy với con bé. “
“ Con không phải rất yêu Nhã Như sao?”
Người phụ nữ chợt lên tiếng, nhàn nhạt hỏi.
“ Cô ấy là ngoại lệ”
“ Chẳng phải Tiêu Thiên Hải kia cũng rất tốt sao? Ta thấy mối hôn chúng ta chọn cho con không tệ. Cho nên lần này cũng không nằm ngoài dự đoán
“ Hoang đường. Hôn nhân là chuyện cả đời, con sẽ không để hai người ép gả con bé cho người kia. Bằng mọi giá....”
Ngoài cửa, Chi Anh như chết lặng, cô không nghe thấy tiếng nói bên trong phòng sau đó nữa. Cánh lưng nhỏ cứ thế dựa vào tường nhà lạnh ngắt.
À thì ra đây là mục đích ba kêu cô trở về làn này. Thì ra, trước giờ họ.... chưa từng coi cô như là con sao? Chẳng trách họ nói gả cô đi dễ dàng như vậy.
Những tia hy vọng mong manh về một tình yêu thương mà bấy lâu nay cô cố chấp ôm ấp cuối cùng cũng bỏ cô mà đi.
Hốc mắt khô khốc, cô phát hiện mình không thể khóc được nữa.
Phải chăng, nước mắt đã cạn hay đau quá muốn cười?
Cơ thể rơi vào vòng tay một người, mắt cô ngây ngốc nhìn anh, giọng nói lạc hẳn đi.
“ Anh Hoàng, em là ai thế?”
“ Em ấy à, là một con nhóc nghịch ngợm thôi!”
“ Vậy, có phải vì em phá phách quá nên không ai thương em không?”
“Không phải. Có anh trai ở đây bảo vệ em rồi. Đừng lo!”
Mắt Dương Hoàng chợt cay, anh nhớ mười lăm năm trước, cũng có đứa nhỏ hỏi anh câu này với cái giọng trẻ con phụng phịu đáng yêu, nhưng rồi vẫn cười tươi ôm chặt lấy anh. Mà hôm nay, đứa nhỏ ấy đã lớn, vẫn hỏi anh câu hỏi ấy, anh vẫn trả lời như vậy, nhưng cô không còn cười nữa rồi...
Anh không hiểu nổi, em gái anh đã chịu đựng bao nhiêu nỗi đau đó đến mức nào.
“ Chi Anh. Anh trai đưa em đi ăn kem nhé!”
Cô gái nhỏ không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Một đêm này, tiếng moto không ngừng rú vang khắp các con đường. Mặc kệ trời mưa rét, Dương Hoàng vẫn mang đứa em gái nhỏ đi gõ cửa từng quán kem, cùng cô ngồi trên xích đu ăn kem, từng miếng lạnh buốt vào đến tận tim.
Họ giống như trở về những năm tháng ấy, những năm tháng tuổi thơ đầy cô đơn lạnh lẽo, có một con nhóc bé xíu gương mặt như thiên thần nhỏ lúc nào cũng chu cái mỏ làm nũng anh,hay hỏi anh những chuyện kỳ lạ anh không giải thích được. Hay nói hay cười là vậy nhưng mỗi khi anh không vui, nó cũng không dám ồn ào, chỉ như con mèo nhìn anh vô tội mà nói nhỏ : Anh Hoàng đừng giận nữa, Chi Anh sẽ ngoan mà, sẽ không đòi đi ăn kem nữa.
Nói vậy nhưng cứ đến cuối tuần lại bắt anh dùng xe đạp đưa đi ăn kem, đi ra công viên bắt anh đẩy xích đu nhỏ cho bằng được.
Lúc ấy, hồn nhiên vô cùng.
Nhưng Con nhóc ấy bây giờ đã lớn rồi, cũng không thể cứ hồn nhiên như anh muốn mãi được. Anh biết, cô càng lớn thì sẽ càng hiểu chuyện, cũng sẽ biết đến mùi vị của nỗi buồn. Mà anh, lại bất lực không thể làm gì hơn, vì chính anh cũng từng như thế khi chứng kiến cảnh ba mẹ họ...ly hôn.
Nhìn cô gái nhỏ bên cạnh vì ăn kem lạnh mà môi đã đỏ lên, nhưng vẫn muốn tiếp tục ăn, anh nhẹ xoa đầu cô:
“ Em gái này!”
“ Để em ăn hết đã nào !”
Cô gạt tay anh xuống, gắt nhẹ.
“ Ăn vậy thôi. Nhỡ viêm họng lại khổ ra!”
“ Em mặc kệ “
“ Chi Anh. Hứa với anh, ngày mai vẫn sẽ cười nhé. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì vẫn cứ tiếp tục làm điều em thích. Được không?”
Hết chương 27.
Mong mọi người để lại comment để mình biết vẫn có người theo dõi ^^
/36
|