Hai ngày sau,
Chi Anh nhanh chóng bị đám người kia đẩy trở lại Thiên Tân, cũng tốt, cô ngoài lưu luyến anh trai cùng chị dâu ra thì cái gì cũng không để ý.
Cô đã hứa với anh Hoàng...
Thế nhưng cô lần này không đi một mình, mà thực sự là ba người.
Chi Anh chán nản nhìn sang người ngồi bên cạnh mình, sườn mặt tinh tế, sống mũi cao thẳng, đôi mắt tà mị đang khép lại, là một bộ dáng nghỉ ngơi trầm tĩnh. Chi Anh thừa nhận, người này rất đẹp.
Nhưng mà... Mặc đẹp hơn!
Cô tựa hẳn đầu vào ngực người con trai phía bên trái, kéo giãn khoảng cách với tên đẹp trai kia. Lại thấy mấy cô gái tiếp viên kia tặng cô vài ánh mắt ghen ghét và đố kị.
Cái quỷ gì vậy?
Cô không nghĩ khi được ngồi giữa hai anh chàng đẹp trai lại bị ghét như vậy. Chỉ trách ba mẹ một mực ép cô ngồi chung khoang máy bay với người này, nếu không, cô cũng chẳng thèm!
Thôi mặc kệ, cô đi ngủ cho khỏe! Người ta nói khi ngủ sẽ có cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, cô rất muốn gặp người kia, mấy ngày này cô nhớ anh muốn điên rồi!
Đôi con mắt nâu khói khẽ mở ra, nhìn một chút cô gái nhỏ bên cạnh ngồi cách anh một khoảng, lại thoải mái nằm trong ngực người kia mà ngủ.
Cô, sao lại tùy tiện như vậy? Chẳng lẽ cô và anh ta là người yêu, tại bữa tiệc cũng chính là người này mang cô đi. Còn nữa, cô thế mà lại cách li anh như thể anh đang mang bệnh truyền nhiễm không bằng. Trong đầu lại đột nhiên xuất hiện hình ảnh cô cười cười vẽ vẽ vào thân xe yêu quý của mình.
Đáng chết!
Nếu ba mẹ cô đã nói giao cô cho anh, anh thề sẽ chỉnh chết cô.
Lúc này, Kinh Minh bên cạnh khẽ đưa tay ôm lấy vai Chi Anh, để cô tựa vào mình một cách thoải mái. Chỉ một động tác nhỏ như vậy cũng khiến cô nhíu mày, miệng còn lẩm bầm gì đó.
Anh nhẹ nhéo mũi cô, con mèo này!
Một cảnh tượng này khiến Tiêu Thiên Hải một phen ngỡ ngàng, lại càng tin vào mối nghi hoặc của mình.
Hai người này, muốn diễn trò cho anh xem sao? Nhưng anh không hiểu, vì sao lại có chút khó chịu?
“ Chắc anh cũng đã hiểu ý của người lớn nhỉ? “
Giọng Kính Minh vang lên , mắt vẫn để ý hàng chân mày đang nhíu lại của ai đó. Ồn ào chết đi được? Chắc cô đang nghĩ vậy!
“ Phải! “
Tiêu Thiên Hải nhàn nhạt đáp, cũng không buồn nhìn hai người ôm ôm ấp ấp. Rất chướng mắt!
“ Loại chuyện như thế này anh cũng đã thấy rồi phải không? Anh nghĩ như thế nào?”
“ Không hứng thú! Tôi sẽ không đồng ý, các người yên tâm. Còn về mối quan hệ làm ăn, còn phải dựa vào thực lực của hai bên chúng ta. “
Tiêu Thiên Hải thản nhiên mở miệng, quan điểm của anh rất rõ ràng, không thể vì chút lợi ích kinh tế mà đánh đổi hạnh phúc của bản thân. Hơn nữa, anh tin tưởng năng lực của mình!
“ Hy vọng anh giữ lời. Chi Anh cô bé cũng không thể chấp nhận chuyện này. “
Phải sao? Cô không chấp nhận? Vì lý do gì từ chối? Vì sao lại phá xe của anh?
Một khắc kia, Tiêu Thiên Hải bắt đầu nghi ngờ độ cuốn hút của mình...
Cô, rất khác biệt!
“ Anh với cô ấy là...”
Anh hỏi có chút ngập ngừng, trước giờ anh không có thói quen quan tâm chuyện của người khác. Nhưng bây giờ anh rất muốn biết một chút về cô gái này.
“ Một người anh, không hơn! “
Một lời này, Kính Minh cúi đầu như nhắc nhở chính mình...
Anh và cô quen biết nhau cũng là do tình cờ, anh đã làm việc dưới trướng của ba mẹ cô từ khi mới mười tám tuổi. Lúc ấy, Dương Hoàng kém anh hai tuổi, vẫn còn là một cậu thiếu niên non nớt nên ba mẹ để Hoàng đi học đại học để có thể chín chắn và có kiến thức về kinh doanh hơn.
Anh thì khác, chỉ hơn Hoàng có hai tuổi nhưng từ nhỏ ngoài việc học còn theo chân Thạch Hoa học về kinh doanh rất nhiều. Năm 17 tuổi đã đoạt giải nhất nhà kinh tế trẻ. Từ một người xách cặp tài liệu vì năng lực mà tiếp quản chi nhánh bên nước ngoài. Cũng bao năm nỗ lực không ngừng để chứng minh anh có ngày hôm nay không phải dựa vào quan hệ.
Một lần sau khi tan học tới nhà tìm Thạch Hoa , anh gặp một cô nhóc chừng sáu , bảy tuổi . Cô bé rất đáng yêu, khi thấy anh ở cửa, thân hình nhỏ bé tay xách tai con thỏ bông liền thoăn thoắt lao về phía anh. Đôi mắt đen láy trong veo ngước nhìn anh cười, rất tự nhiên gọi anh một tiếng Anh trai.
“ Anh trai. Anh là ai thế? Anh đến đây chơi với Chi Anh phải không? Chi Anh có nhiều đồ chơi lắm, anh có muốn chơi cùng không?”
Lúc ấy anh mới biết, Chi Anh ở nhà một mình. Căn nhà to lớn như thế, một cô bé lại có thể tự chơi một mình?
Nhìn khuôn mặt ngây thơ vì chờ đợi nên có chút khẩn trương, anh không nỡ từ chối. Thế là Chi Anh vui vẻ một mạch kéo anh vào trong chơi gấu bông, búp bê, vẽ vời,... Cô bé kể cho anh đủ thứ chuyện, nào là về anh trai Hoàng, về một nhân vật hoạt hình nào đấy mà cô mới xem...
Anh cũng không ngờ mình lại đủ kiên nhẫn ngồi nghe cô ríu rít cả một buổi. Được một lúc lâu sau, khuôn mặt cô bé lại trầm xuống, không vui nhìn anh.
“ Sao em không kể nữa?”
Anh hỏi.
“ Em không thích. “
“ Vì sao? “
“ Vì anh không khen Chi Anh thông minh, biết nhiều thứ “
“ Nhưng nãy giờ em chỉ kể chuyện thôi mà “
Có câu nào cần dùng đến IQ đâu.
Vậy mà Chi Anh lại nói thế này:
“ Anh chẳng biết gì cả. Anh Hoàng hay khen Chi Anh thông minh, anh nói Chi Anh nói nhiều mới thông minh “
À ra là vậy, từ lúc ấy anh mới biết, cái bệnh tự khen mình thông minh kia hóa ra là do anh Hoàng của cô đầu độc. Nhưng anh hiểu!
Kể từ hôm đó, anh thường xuyên tới nhà chơi cùng hai anh em. Có hôm còn bị cô bé tinh ranh lừa chở đi ăn kem.
Tuy không thể nói là “ thanh mai trúc mã” , nhưng giữa họ lại là một cảm giác thân thiết, tới mức Chi Anh có thể thoải mái mà dựa vào anh như lúc này. Mà cũng không biết cô nhóc này đã làm gì mà dạo gần đây có một dãy số lạ luôn gọi tới máy anh. Cô nghịch ngợm quá rồi!
Chỉ có điều, Tiêu Thiên Hải lại thấy được một tia khác lạ trong mắt Kính Minh.
Đơn giản chỉ là một người anh thôi sao?
.......
Người nào đó ngủ một mạch thẳng cho tới khi máy bay đáp xuống Thiên Tân. Cô lấy cớ mệt nên đem hết hành lý đùn đẩy cho Kính Minh khiến anh nhăn nhó, nghĩ mình so với osin không hơn được bao nhiêu. Còn Tiêu Thiên Hải cũng nhẹ nhàng đi người không, phía sau anh đã có hai người mặc vest đen phụ trách hành lý.
Cảm thấy cô gái trước mặt bộ dáng phấn khích tung tăng khiến anh có chút khó chịu, cô gái này không đem anh để vào mắt.
“ Chi Anh. Kính Minh. Có muốn ngồi cùng xe với tôi trở về?”
Chân sáo đang nhảy nhảy bỗng lảo đảo suýt ngã, Chi Anh chột dạ. Cô xém quên việc xấu mình làm hai ngày trước, anh ta có phát hiện ra cô không nhỉ?
“ Cũng được “
Kính Minh đi lên phía trước gật đầu đồng ý, tên Lương Huy chết tiệt kia còn đang mải hẹn hò với bạn gái báo hại anh không có xe đưa Chi Anh về.
Mà ai đó, nghe xong liền trợn mắt, thầm kêu hỏng trong đầu.
Khóe môi Tiêu Thiên Hải khẽ nhếch, anh chưa quên đâu.
Giờ phút này, đứng trước chiếc lamborghini bạc, Chi Anh thật không muốn nhìn hai cái mặt heo kia.
Thấy cô còn chần chừ, Kính Minh vỗ vai cô rồi định ngồi vào xe thì tay bị cô níu lại.
“ Sao thế? “
“ Anh Kính Minh, đừng ngồi vào trong. Mình bắt taxi đi “
Cô nói với mức âm lượng thật nhỏ đủ hai người nghe thấy.
“ Nhưng tại sao? Không phải em ghét ngồi taxi à?”
“Nhưng....”
Cô thật sự rất muốn hét lên với anh rằng nếu ngồi vào cả hai anh em sẽ là heo đấy.
“ Nhanh lên đi. Anh còn có cuộc họp! “
Chẳng để ý nữa, anh thẳng tay lôi tuột cô vào xe khiến Chi Anh khóc không ra nước mắt.
Hỏng rồi! Hỏng rồi! Đúng là gậy ông đập lưng ông mà.
Qua kính chiếu hậu, Chi Anh rõ ràng thấy tên đẹp trai kia cười âm hiểm nhìn cô.
Xong đời, hóa ra tên khốn này gài cô!
Chi Anh nhanh chóng bị đám người kia đẩy trở lại Thiên Tân, cũng tốt, cô ngoài lưu luyến anh trai cùng chị dâu ra thì cái gì cũng không để ý.
Cô đã hứa với anh Hoàng...
Thế nhưng cô lần này không đi một mình, mà thực sự là ba người.
Chi Anh chán nản nhìn sang người ngồi bên cạnh mình, sườn mặt tinh tế, sống mũi cao thẳng, đôi mắt tà mị đang khép lại, là một bộ dáng nghỉ ngơi trầm tĩnh. Chi Anh thừa nhận, người này rất đẹp.
Nhưng mà... Mặc đẹp hơn!
Cô tựa hẳn đầu vào ngực người con trai phía bên trái, kéo giãn khoảng cách với tên đẹp trai kia. Lại thấy mấy cô gái tiếp viên kia tặng cô vài ánh mắt ghen ghét và đố kị.
Cái quỷ gì vậy?
Cô không nghĩ khi được ngồi giữa hai anh chàng đẹp trai lại bị ghét như vậy. Chỉ trách ba mẹ một mực ép cô ngồi chung khoang máy bay với người này, nếu không, cô cũng chẳng thèm!
Thôi mặc kệ, cô đi ngủ cho khỏe! Người ta nói khi ngủ sẽ có cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, cô rất muốn gặp người kia, mấy ngày này cô nhớ anh muốn điên rồi!
Đôi con mắt nâu khói khẽ mở ra, nhìn một chút cô gái nhỏ bên cạnh ngồi cách anh một khoảng, lại thoải mái nằm trong ngực người kia mà ngủ.
Cô, sao lại tùy tiện như vậy? Chẳng lẽ cô và anh ta là người yêu, tại bữa tiệc cũng chính là người này mang cô đi. Còn nữa, cô thế mà lại cách li anh như thể anh đang mang bệnh truyền nhiễm không bằng. Trong đầu lại đột nhiên xuất hiện hình ảnh cô cười cười vẽ vẽ vào thân xe yêu quý của mình.
Đáng chết!
Nếu ba mẹ cô đã nói giao cô cho anh, anh thề sẽ chỉnh chết cô.
Lúc này, Kinh Minh bên cạnh khẽ đưa tay ôm lấy vai Chi Anh, để cô tựa vào mình một cách thoải mái. Chỉ một động tác nhỏ như vậy cũng khiến cô nhíu mày, miệng còn lẩm bầm gì đó.
Anh nhẹ nhéo mũi cô, con mèo này!
Một cảnh tượng này khiến Tiêu Thiên Hải một phen ngỡ ngàng, lại càng tin vào mối nghi hoặc của mình.
Hai người này, muốn diễn trò cho anh xem sao? Nhưng anh không hiểu, vì sao lại có chút khó chịu?
“ Chắc anh cũng đã hiểu ý của người lớn nhỉ? “
Giọng Kính Minh vang lên , mắt vẫn để ý hàng chân mày đang nhíu lại của ai đó. Ồn ào chết đi được? Chắc cô đang nghĩ vậy!
“ Phải! “
Tiêu Thiên Hải nhàn nhạt đáp, cũng không buồn nhìn hai người ôm ôm ấp ấp. Rất chướng mắt!
“ Loại chuyện như thế này anh cũng đã thấy rồi phải không? Anh nghĩ như thế nào?”
“ Không hứng thú! Tôi sẽ không đồng ý, các người yên tâm. Còn về mối quan hệ làm ăn, còn phải dựa vào thực lực của hai bên chúng ta. “
Tiêu Thiên Hải thản nhiên mở miệng, quan điểm của anh rất rõ ràng, không thể vì chút lợi ích kinh tế mà đánh đổi hạnh phúc của bản thân. Hơn nữa, anh tin tưởng năng lực của mình!
“ Hy vọng anh giữ lời. Chi Anh cô bé cũng không thể chấp nhận chuyện này. “
Phải sao? Cô không chấp nhận? Vì lý do gì từ chối? Vì sao lại phá xe của anh?
Một khắc kia, Tiêu Thiên Hải bắt đầu nghi ngờ độ cuốn hút của mình...
Cô, rất khác biệt!
“ Anh với cô ấy là...”
Anh hỏi có chút ngập ngừng, trước giờ anh không có thói quen quan tâm chuyện của người khác. Nhưng bây giờ anh rất muốn biết một chút về cô gái này.
“ Một người anh, không hơn! “
Một lời này, Kính Minh cúi đầu như nhắc nhở chính mình...
Anh và cô quen biết nhau cũng là do tình cờ, anh đã làm việc dưới trướng của ba mẹ cô từ khi mới mười tám tuổi. Lúc ấy, Dương Hoàng kém anh hai tuổi, vẫn còn là một cậu thiếu niên non nớt nên ba mẹ để Hoàng đi học đại học để có thể chín chắn và có kiến thức về kinh doanh hơn.
Anh thì khác, chỉ hơn Hoàng có hai tuổi nhưng từ nhỏ ngoài việc học còn theo chân Thạch Hoa học về kinh doanh rất nhiều. Năm 17 tuổi đã đoạt giải nhất nhà kinh tế trẻ. Từ một người xách cặp tài liệu vì năng lực mà tiếp quản chi nhánh bên nước ngoài. Cũng bao năm nỗ lực không ngừng để chứng minh anh có ngày hôm nay không phải dựa vào quan hệ.
Một lần sau khi tan học tới nhà tìm Thạch Hoa , anh gặp một cô nhóc chừng sáu , bảy tuổi . Cô bé rất đáng yêu, khi thấy anh ở cửa, thân hình nhỏ bé tay xách tai con thỏ bông liền thoăn thoắt lao về phía anh. Đôi mắt đen láy trong veo ngước nhìn anh cười, rất tự nhiên gọi anh một tiếng Anh trai.
“ Anh trai. Anh là ai thế? Anh đến đây chơi với Chi Anh phải không? Chi Anh có nhiều đồ chơi lắm, anh có muốn chơi cùng không?”
Lúc ấy anh mới biết, Chi Anh ở nhà một mình. Căn nhà to lớn như thế, một cô bé lại có thể tự chơi một mình?
Nhìn khuôn mặt ngây thơ vì chờ đợi nên có chút khẩn trương, anh không nỡ từ chối. Thế là Chi Anh vui vẻ một mạch kéo anh vào trong chơi gấu bông, búp bê, vẽ vời,... Cô bé kể cho anh đủ thứ chuyện, nào là về anh trai Hoàng, về một nhân vật hoạt hình nào đấy mà cô mới xem...
Anh cũng không ngờ mình lại đủ kiên nhẫn ngồi nghe cô ríu rít cả một buổi. Được một lúc lâu sau, khuôn mặt cô bé lại trầm xuống, không vui nhìn anh.
“ Sao em không kể nữa?”
Anh hỏi.
“ Em không thích. “
“ Vì sao? “
“ Vì anh không khen Chi Anh thông minh, biết nhiều thứ “
“ Nhưng nãy giờ em chỉ kể chuyện thôi mà “
Có câu nào cần dùng đến IQ đâu.
Vậy mà Chi Anh lại nói thế này:
“ Anh chẳng biết gì cả. Anh Hoàng hay khen Chi Anh thông minh, anh nói Chi Anh nói nhiều mới thông minh “
À ra là vậy, từ lúc ấy anh mới biết, cái bệnh tự khen mình thông minh kia hóa ra là do anh Hoàng của cô đầu độc. Nhưng anh hiểu!
Kể từ hôm đó, anh thường xuyên tới nhà chơi cùng hai anh em. Có hôm còn bị cô bé tinh ranh lừa chở đi ăn kem.
Tuy không thể nói là “ thanh mai trúc mã” , nhưng giữa họ lại là một cảm giác thân thiết, tới mức Chi Anh có thể thoải mái mà dựa vào anh như lúc này. Mà cũng không biết cô nhóc này đã làm gì mà dạo gần đây có một dãy số lạ luôn gọi tới máy anh. Cô nghịch ngợm quá rồi!
Chỉ có điều, Tiêu Thiên Hải lại thấy được một tia khác lạ trong mắt Kính Minh.
Đơn giản chỉ là một người anh thôi sao?
.......
Người nào đó ngủ một mạch thẳng cho tới khi máy bay đáp xuống Thiên Tân. Cô lấy cớ mệt nên đem hết hành lý đùn đẩy cho Kính Minh khiến anh nhăn nhó, nghĩ mình so với osin không hơn được bao nhiêu. Còn Tiêu Thiên Hải cũng nhẹ nhàng đi người không, phía sau anh đã có hai người mặc vest đen phụ trách hành lý.
Cảm thấy cô gái trước mặt bộ dáng phấn khích tung tăng khiến anh có chút khó chịu, cô gái này không đem anh để vào mắt.
“ Chi Anh. Kính Minh. Có muốn ngồi cùng xe với tôi trở về?”
Chân sáo đang nhảy nhảy bỗng lảo đảo suýt ngã, Chi Anh chột dạ. Cô xém quên việc xấu mình làm hai ngày trước, anh ta có phát hiện ra cô không nhỉ?
“ Cũng được “
Kính Minh đi lên phía trước gật đầu đồng ý, tên Lương Huy chết tiệt kia còn đang mải hẹn hò với bạn gái báo hại anh không có xe đưa Chi Anh về.
Mà ai đó, nghe xong liền trợn mắt, thầm kêu hỏng trong đầu.
Khóe môi Tiêu Thiên Hải khẽ nhếch, anh chưa quên đâu.
Giờ phút này, đứng trước chiếc lamborghini bạc, Chi Anh thật không muốn nhìn hai cái mặt heo kia.
Thấy cô còn chần chừ, Kính Minh vỗ vai cô rồi định ngồi vào xe thì tay bị cô níu lại.
“ Sao thế? “
“ Anh Kính Minh, đừng ngồi vào trong. Mình bắt taxi đi “
Cô nói với mức âm lượng thật nhỏ đủ hai người nghe thấy.
“ Nhưng tại sao? Không phải em ghét ngồi taxi à?”
“Nhưng....”
Cô thật sự rất muốn hét lên với anh rằng nếu ngồi vào cả hai anh em sẽ là heo đấy.
“ Nhanh lên đi. Anh còn có cuộc họp! “
Chẳng để ý nữa, anh thẳng tay lôi tuột cô vào xe khiến Chi Anh khóc không ra nước mắt.
Hỏng rồi! Hỏng rồi! Đúng là gậy ông đập lưng ông mà.
Qua kính chiếu hậu, Chi Anh rõ ràng thấy tên đẹp trai kia cười âm hiểm nhìn cô.
Xong đời, hóa ra tên khốn này gài cô!
/36
|