Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này Con Muốn

Chương 73 - Yêu Con, Lại Không Thể Muốn Con.

/104


Editor: Ngạn Tịnh.

Đại học A.

Cuộc thi cuối kỳ vừa kết thúc, thí sinh lần lượt ra khỏi trường thi.

Cố Hành Thâm há miệng chờ sung rốt cuộc nhìn thấy Cung Tiểu Kiều một thân đồng phục học sinh thời dân quốc màu lam bước ra, dường như vừa thi biểu diễn xong.

Nếu cô thật lòng không muốn anh tìm đến, cho dù anh có bản lĩnh thông thiên cũng sẽ không tìm được cô.

Nhưng là, anh biết, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô không chết, sẽ không tùy ý bỏ qua một đợt thi nào.

Ngoài trời đang đổ mưa phùn, cô và mấy cô gái bên cạnh cũng không có ô để che, cười đùa đi trong màn mưa, trên mặt là nụ cười rạng rỡ bình thường, không có chút vết tích âm u mịt mù nào.

Anh không hiện thân, nụ cười như vậy, cho dù chỉ là ngụy trang, anh cũng không nỡ đi quấy rối.

Một lát sau, Cung Tiểu Kiều đổi một bộ quần áo rời khỏi phòng ngủ, trên mặt mang khẩu trang, trên người mặc áo khoác màu đỏ sậm, rất nổi bật.

Cố Hành Thâm né người ẩn phía sau cây.

Đã bốn năm, anh không được nhìn thấy cô mặc quần áo màu đỏ rực rỡ như thế.

Cô rất thích hợp với quần áo màu đỏ, khi còn bé cũng rất thích mặc loại màu tươi mới ướt át này nhảy tới nhảy lui hấp dẫn sự chú ý của anh, “Anh Thâm, Tiểu Kiều ở chỗ này này...”

Cô nói, như vậy thì anh Thâm sẽ dễ nhìn thấy cô.

Tiểu Kiều của lúc đó, luôn dùng mọi cách gia tăng cảm giác tồn tại của mình, sợ bị người xem nhẹ cùng vứt bỏ.

Không biết tại sao, đột nhiên nhớ tới ngày mình rời nước đến nước Mỹ du học, thiên hạ nho nhỏ kia cũng mặc một bộ quần áo đỏ bừng đứng ở sân bay, gắt gao túm góc áo của anh, vẻ mặt quật cường, trong con ngươi tràn đầy hoảng sợ...

Ban đầu khi muốn đến Mỹ, anh chưa từng nghĩ sẽ có một người thay thế mình, thế nhưng người này, lại thật sự xuất hiện rồi...

-

Cố Hành Thâm đi theo cô một đường đến Lăng Viên ở ngoại ô.

Bên cạnh bia đá đặt một bó hoa hồng trắng, trên cánh hoa vươn những giọt mưa nho nhỏ, thoạt nhìn rất tươi mới, dường như vừa có người mới đến không lâu thôi.

Cung Tiểu Kiều thấy, tức giận xông lên vứt bó hoa kia ra, sau đó móc một gốc hoa nho nhỏ màu đen tím từ trong túi ra đặt trước bia mộ.

Lại là... Mạn Đà La màu đen.

Tình yêu tuyệt vọng, cùng đường mạt lộ, báo thù...

Anh vẫn cho là mấy năm nay đã chữa trị được chút ít tổn thương trong tim cô, nhưng là, một gốc cây hoa nhỏ kia dường như đang cười nhạo tất cả nỗ lực của anh.

Trong đầu Cố Hhành Thâm hiện lên tình cảnh ngày đó.

Cô gằn từng tiếng nói về cuộc sống lúc không có anh, quá khứ của cô và Tần Nghiêu, lời thề non hẹn biển của cô và Tần Nghiêu...

Cô vì Tần Nghiêu mà đau khổ đến không muốn sống, cuồng loạn vì Tần Nghiêu, đau đớn tan nát cõi lòng cũng vì Tần Nghiêu...

Co dù thời gian đã đi qua bốn năm, Tần Nghiêu vừa xuất hiện, tất cả cố gắng của bản thân đều tan thành mây khói trong chớp mắt.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi lần bọn họ cãi nhau, mỗi lần tranh chấp đều là bởi vì Tần Nghiêu, Tần Nghiêu, Tần Nghiêu...

Hai chữ Tần Nghiêu này, giống như một cơn ác mộng anh không cách nào tránh thoát.


/104

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status