Editor: Ngạn Tịnh.
Có lẽ là người trong cuộc luôn mơ hồ, Cố Hành Thâm lại cũng không biết, ở trong góc độ của Cung Tiểu Kiều, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tranh chấp không phải là Tần Nghiêu, mà là Cố Tiểu Nhu.
Điều cô quan tâm chính là, mặc kệ dưới tình huống nào anh cũng sẽ nghiêng về phía Cố Tiểu Nhu, mà anh, lại vì thời gian đã qua bốn năm nhưng cô vẫn như trước vì Tần Nghiêu mà mất khống chế.
-
Ngày ấy, sau khi cô rời đi, anh phát hiện tấm thẻ đặc biệt buộc nơ bướm màu hồng kia.
Chiếc thẻ khéo léo nho nhỏ nằm ở đó, trong nháy mắt lật đổ tất cả quy tắc của anh, để cho anh hối hận trước nay chưa từng có!
Hối hận đã để cô chịu ủy khuất, tất cả tất cả...
Nên làm, không nên làm, đúng hoặc là sai.
Anh vốn tưởng rằng cô cáu kỉnh với mình, thật sự quên sinh nhật của mình, lại phát hiện tấm thẻ chưa kịp đưa kia.
Chính là tấm thẻ cô xem như bảo bối không cho Cố Tiểu Nhu chạm vào kia.
Thẻ là trống không, phía trên không viết gì cả.
Thẻ trống, đại biểu anh có thể tùy ý chọn bất cứ món quà gì.
Cô luôn có cách khiến anh cảm động đến tim phát đau.
-
Trong nghĩa địa vắng lặng, Cung Tiểu Kiều cầm chiếc ô màu đen, mặc quần áo màu đỏ tươi, lộ ra một chút quỷ dị.
“Mẹ... Mẹ xem hôm nay Tiểu Kiều có xinh đẹp không?” Cô ngồi xổm người xuống, mặt dán lên bia đá lạnh lẽo, thần sắc dịu dàng.
Rõ ràng là không muốn, nhưng là, vừa thanh tĩnh lại, nước mắt liền hoàn toàn không tự chủ được bắt đầu rơi xuống.
Cô ảo não vùi đầu, hai vai run rẩy, “A, chuyện gì xảy ra... Rõ ràng là không muốn khóc mà!”
“Nhưng là, mẹ, Tiểu Kiều thật là khổ sở, thật là khổ sở...”
“Tất cả mọi người đều bắt nạt con... Con thật hận... Thật hận...”
Cô không muốn rời xa mà vuốt ve ảnh chụp của mẹ trên bia mộ, “Mẹ, thật muốn mẹ ôm con một cái, thật muốn nghe mẹ mắng con mấy câu, đánh con cũng được, nhưng là, lại không thể rồi...”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi... Sao ngày đó con lại nói như vậy với mẹ cơ chứ! Lại khiến cho mẹ mang theo đau lòng rời đi...”
Bốn năm trước, cô giống như phát điên đẩy mẹ chạy theo ra, gào thét với bà----
Cho tới bây giờ mẹ chưa từng nuôi con một ngày, có quyền gì mà quản con!
Đó là một câu cô hối hận nhất đời này, hối hận đau thấu tim gan.
Cung Tiểu Kiều gắt gao nắm chặt quả đấm, “Cho tới bây giờ con chưa hận mẹ, con biết nỗi khổ tâm của mẹ, con tin tưởng lời mẹ nói. Con vẫn luôn hiểu, mẹ là yêu Tiểu Kiều, a, mẹ chỉ là không thể muốn Tiểu Kiều...”
Cô ngước đầu, cố gắng ngừng nước mắt, “Anh Thâm cũng vậy, hai người đều yêu con, nhưng là, hai người đều không thể muốn con...”
“Cũng không muốn con...” Cô khóc nhè mà quỳ dựa vào bia mộ, thân thể run rẩy nghẹn ngào, thỉnh thoảng phát ra tiếng ho khan kịch liệt.
Cách đó không xa, một đôi giày đắc tiền dính bùn thấp thoáng trong những câ cỏ khô héo, nước mưa làm ướt đầu vai của anh.
Qua cực kỳ lâu, Cung Tiểu Kiều vẫn duy trì tư thế kia không nhúc nhích, anh mới lo âu tiến lên trước, lại phát hiện cô nhắm mắt lại, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
“Bé con ngốc, sao lại để người khác đau lòng như vậy...” Cố Hành Thâm cẩn thận từng li từng tí ôm cô vào lòng.
Một câu yêu lại không thể muốn, làm trái tim anh như bị đao cắt.
Có lẽ là người trong cuộc luôn mơ hồ, Cố Hành Thâm lại cũng không biết, ở trong góc độ của Cung Tiểu Kiều, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tranh chấp không phải là Tần Nghiêu, mà là Cố Tiểu Nhu.
Điều cô quan tâm chính là, mặc kệ dưới tình huống nào anh cũng sẽ nghiêng về phía Cố Tiểu Nhu, mà anh, lại vì thời gian đã qua bốn năm nhưng cô vẫn như trước vì Tần Nghiêu mà mất khống chế.
-
Ngày ấy, sau khi cô rời đi, anh phát hiện tấm thẻ đặc biệt buộc nơ bướm màu hồng kia.
Chiếc thẻ khéo léo nho nhỏ nằm ở đó, trong nháy mắt lật đổ tất cả quy tắc của anh, để cho anh hối hận trước nay chưa từng có!
Hối hận đã để cô chịu ủy khuất, tất cả tất cả...
Nên làm, không nên làm, đúng hoặc là sai.
Anh vốn tưởng rằng cô cáu kỉnh với mình, thật sự quên sinh nhật của mình, lại phát hiện tấm thẻ chưa kịp đưa kia.
Chính là tấm thẻ cô xem như bảo bối không cho Cố Tiểu Nhu chạm vào kia.
Thẻ là trống không, phía trên không viết gì cả.
Thẻ trống, đại biểu anh có thể tùy ý chọn bất cứ món quà gì.
Cô luôn có cách khiến anh cảm động đến tim phát đau.
-
Trong nghĩa địa vắng lặng, Cung Tiểu Kiều cầm chiếc ô màu đen, mặc quần áo màu đỏ tươi, lộ ra một chút quỷ dị.
“Mẹ... Mẹ xem hôm nay Tiểu Kiều có xinh đẹp không?” Cô ngồi xổm người xuống, mặt dán lên bia đá lạnh lẽo, thần sắc dịu dàng.
Rõ ràng là không muốn, nhưng là, vừa thanh tĩnh lại, nước mắt liền hoàn toàn không tự chủ được bắt đầu rơi xuống.
Cô ảo não vùi đầu, hai vai run rẩy, “A, chuyện gì xảy ra... Rõ ràng là không muốn khóc mà!”
“Nhưng là, mẹ, Tiểu Kiều thật là khổ sở, thật là khổ sở...”
“Tất cả mọi người đều bắt nạt con... Con thật hận... Thật hận...”
Cô không muốn rời xa mà vuốt ve ảnh chụp của mẹ trên bia mộ, “Mẹ, thật muốn mẹ ôm con một cái, thật muốn nghe mẹ mắng con mấy câu, đánh con cũng được, nhưng là, lại không thể rồi...”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi... Sao ngày đó con lại nói như vậy với mẹ cơ chứ! Lại khiến cho mẹ mang theo đau lòng rời đi...”
Bốn năm trước, cô giống như phát điên đẩy mẹ chạy theo ra, gào thét với bà----
Cho tới bây giờ mẹ chưa từng nuôi con một ngày, có quyền gì mà quản con!
Đó là một câu cô hối hận nhất đời này, hối hận đau thấu tim gan.
Cung Tiểu Kiều gắt gao nắm chặt quả đấm, “Cho tới bây giờ con chưa hận mẹ, con biết nỗi khổ tâm của mẹ, con tin tưởng lời mẹ nói. Con vẫn luôn hiểu, mẹ là yêu Tiểu Kiều, a, mẹ chỉ là không thể muốn Tiểu Kiều...”
Cô ngước đầu, cố gắng ngừng nước mắt, “Anh Thâm cũng vậy, hai người đều yêu con, nhưng là, hai người đều không thể muốn con...”
“Cũng không muốn con...” Cô khóc nhè mà quỳ dựa vào bia mộ, thân thể run rẩy nghẹn ngào, thỉnh thoảng phát ra tiếng ho khan kịch liệt.
Cách đó không xa, một đôi giày đắc tiền dính bùn thấp thoáng trong những câ cỏ khô héo, nước mưa làm ướt đầu vai của anh.
Qua cực kỳ lâu, Cung Tiểu Kiều vẫn duy trì tư thế kia không nhúc nhích, anh mới lo âu tiến lên trước, lại phát hiện cô nhắm mắt lại, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
“Bé con ngốc, sao lại để người khác đau lòng như vậy...” Cố Hành Thâm cẩn thận từng li từng tí ôm cô vào lòng.
Một câu yêu lại không thể muốn, làm trái tim anh như bị đao cắt.
/104
|