“Ừ, không sao đâu.”
Lúc Tề Tiểu Tô nghe cậu ta nói không cẩn thận nhận một cuộc điện thoại thì hơi nhíu mày, nhưng ngẫm lại thấy cũng không có việc gì to tát nên lơ đễnh nói không sao.
Chuyến này cô mời khách đi ăn cơm mà lại xảy ra chuyện như vậy nên cô cảm thấy rất có lỗi với hiệu trưởng Lưu, hai vị giáo sư và các bạn học, họ đổi sang một quán khác và tiếp tục bữa ăn, trong lúc ăn còn trò chuyện vui vẻ, cô không hề lo lắng nhìn tới điện thoại một lần nào.
Hệ thống Tiểu Nhất bị cô phái đi làm nhiệm vụ theo dõi hai mẹ con Ôn gia nên cũng không để ý tới nhật ký cuộc gọi của Tề Tiểu Tô.
Thế là vị Thiếu soái nào đó đợi đến hai giờ vẫn chưa có người nào gọi điện lại cho anh, toàn thân anh như bị lửa đốt đến nơi.
“Thiếu soái, chưa chuẩn bị trở về à?” AK cố ý đi giậm chân, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thiếu Soái, vốn anh ta định vỗ vai của Thiếu Soái nhưng nghĩ đến thân thủ khủng khiếp mà Thiếu Soái đã thể hiện trong rừng mưa, lại nhớ đến cảnh trước đó có người định vỗ đầu của anh nhưng bị anh nhanh như điện bắt lấy cổ tay sau đó ném xuống sông cá sấu, thế là anh ta lập tức thu ngay tay lại.
Sau khi ra khỏi rừng mưa chết chóc, bọn họ còn phải đi làm mấy cái kiểm tra nữa, sau đó được cung cấp cho một chỗ có thể tắm rửa thay quần áo, cũng được phát một vé máy bay để về nước.
Nhưng trận đặc huấn tinh nhuệ binh lần này có quá nhiều người bị thương, ngay cả bác sĩ và xe cứu thương vẫn luôn phải túc trực ở đây chờ làm nhiệm vụ. Anh ta bị thương ở mấy ngày cuối, mới vừa được bác sĩ băng bó vết thương cho, tắm nhanh một cái, thay bộ quần áo lúc trước khi tiến vào rừng mưa và lấy được vé máy bay, lúc này anh ta mới nghĩ đến việc ra chào tạm biệt Vệ Thiếu soái.
Nhưng khi nhìn thấy Thiếu Soái, anh đang ngồi ở chỗ này nhìn về phía rừng mưa, dáng vẻ vẫn y như lúc vừa ra khỏi rừng, vết thương chưa được xử lý, người chưa tắm, quần áo chưa thay, râu ria chưa cạo…
Bọn họ ở trong rừng mưa hai tháng, hầu như mỗi ngày đều ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng cao độ, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ứng phó bị người khác tập kích, làm gì còn có thời gian để cạo râu.
Vừa nói xong anh ta đã phát hiện ra có gì đó không ổn, nhìn sắc mặt của Thiếu Soái kìa, cả hơi thở toàn thân nữa, giống hệt một ngón núi băng khiến anh ta cảm nhận được từng trận rét run.
“Thiếu, Thiếu Soái?”
Lúc này Vệ Thiếu soái mới liếc sang anh ta, lạnh nhạt hỏi một câu: “Chuẩn bị xong chưa?”
Đây là lần đầu tiên AK được hạng hai trong cuộc thi, anh ta cũng coi như hài lòng với thành tích này.
Giọng điệu của Vệ Thiếu soái thực sự làm người ta phải run sợ hơn cả tướng quân nhà anh ta. Đáy lòng AK hơi sợ hãi, anh ta nhẹ gật đầu, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, anh ta hạ giọng nói: “Thiếu soái, không phải là hai tháng không có đàn bà nên anh sắp bị nghẹn chết rồi đấy chứ? Tôi thấy vé máy bay ghi thời gian là sáng mai, anh xem thử của mình có phải như vậy không, nếu đúng như vậy thì đêm nay chúng ta vào thành phố đi, tôi mời, tôi sẽ tìm cho anh hai cô nàng nóng bỏng, thế nào? Lúc tới đây tôi có nghe ngóng được trong thành phố có một nơi rất nổi tiếng, nơi đó có đầy đủ các người đẹp đa quốc gia, vàng đen trắng, cao thấp mập gầy có hết, tùy anh chọn. Anh thích kiểu gái Nhật hay Âu Mỹ? Tôi thì tương đối thích gái phương Đông hơn, thân thể vừa mềm vừa thơm…”
“Không có hứng thú.”
Vệ Thiếu soái đứng phắt dậy, nhanh chân bước về phía trạm y tế.
Đúng thế, anh phải mau chóng trở về.
Người duy nhất khiến anh thực sự cảm thấy hứng thú chính là cô gái vừa mềm vừa thơm đang ở thành phố D kia, anh phải trở về để bắt cô.
***
Tề Tiểu Tô đang ngủ gật ở trên xe.
Hiện giờ cô không cần ở trường trung học Khánh Thực nữa, nhưng cô không muốn để bọn Hàn Dư phải lái xe về thành phố D trong đêm nên cô thuê phòng ở khách sạn, dự định ngủ nghỉ đầy đủ rồi mai trở về cũng không muộn.
Tuần vừa qua cô hơi cố gắng hết sức để học tập, mỗi ngày đều phải tập luyện ở bờ biển, còn phải xử lý khá nhiều cuộc điện thoại liên quan đến công việc nữa.
“Chị dâu, vị Lợi thiếu kia…” Hàn Dư đột nhiên nhớ tới chuyện này: “Không phải hẹn gặp anh ta sao?”
Hàn Dư vừa dứt lời thì điện thoại của Tề Tiểu Tô vang lên tiếng chuông.
Là Lợi thiếu gọi điện tới.
“Em gái, ở chỗ nào vậy? Ra uống một chén không?”
“Buồn ngủ, mệt mỏi lắm.” Tề Tiểu Tô từ chối ngay.
Lợi thiếu ngớ người, thật đúng là quá thẳng thắn. “Được được, anh vốn định nói với em về chuyện của nhà họ Ôn, nếu em đang mệt thì để lúc khác đi. Trưa mai đi ăn cơm với anh, đừng có lại từ chối nữa đấy nhé, anh đúng là có chuyện cần nói cho em biết đấy.”
Lợi thiếu còn chưa từng phải xin hẹn ai như thế này bao giờ đâu.
Tề Tiểu Tô nghĩ ngợi một lúc cũng đồng ý.
Cô biết thân phận của Lợi thiếu không tầm thường, nếu muốn đứng cùng đường với anh ta thì cô phải hỏi một số việc cho rõ ràng, tránh đến lúc xảy ra xung đột lại không dễ xử lý.
Thấy cô đồng ý, Lợi thiếu vui mừng. “Được rồi, vậy để anh chọn địa điểm, chỗ này em không quen thuộc bằng anh, em có kiêng ăn cái gì không?”
“Mèo chó chuột côn trùng đều không ăn, còn những cái khác thì được.” Cô không có khẩu vị nặng như vậy đâu.
“Không thành vấn đề, để anh dẫn em đi ăn mấy món ngon mà chỉ cần nhìn thôi là biết ngon rồi. Em tìm được khách sạn nào chưa? Nếu chưa thì hay là đến chỗ anh đi? Anh cho em thuê phòng tổng thống. Đúng rồi, có muốn anh tìm một anh chàng đẹp trai lên mát xa cho em không? Để hôm nay cho em thấy tài năng của họ nhé!”
Tề Tiểu Tô: “…”
Nói linh ta linh tinh.
Lại còn muốn tìm trai đẹp cho cô nữa chứ! Nếu cô thật sự tìm một anh chàng đẹp trai đêm hôm khuya khoắt vào phòng xoa bóp cho cô thì người nào đó mà trở về sẽ lột da của cô mất!
“Không cần đâu ạ!”
“Ha ha, em gái tôi còn thẹn thùng cơ đấy, được được được, vậy em ngủ sớm đi, ngày mai gặp. Phải rồi, ngày mai nhớ ăn mặc xinh đẹp vào nhé, cho anh ít mặt mũi.”
Cúp điện thoại, Tề Tiểu Tô vỗ trán, cô đột nhiên cảm thấy hơi hối hận vì sao mình lại nhận một người anh trai như thế chứ?
Đến lúc này cô mới nhớ ra việc trước đó Hạ Dư Hoành có nói với cô là cô có cuộc điện thoại, cô mở phần nhật ký cuộc gọi, sau đó hai mắt của cô lập tức trợn trừng, mông như bị phải bỏng đứng phắt dậy, kết quả là đầu bị đụng vào trần xe.
Hàn Dư giật mình đạp phanh lại. “Chị dâu, sao thế?”
Tề Tiểu Tô trợn mắt nhìn nhật ký cuộc gọi trong điện thoại, phía trên cùng là một cái tên có hai chữ.
A Khuynh.
Cú điện thoại kia là do Thiếu soái gọi tới?
Chết cô rồi!
“Không có việc gì đâu ạ, hình như đội trưởng của các anh sắp trở về rồi, để em gọi điện thoại cho anh ấy, anh lái xe đi.” Tay của Tề Tiểu Tô hơi run, không rõ là do cô đang hưng phấn kích động hay do khẩn trương. Vào thời điểm này cô mới phát hiện thì ra mình đã nhớ anh đến phát điên rồi.
Nhưng khi cô gọi sang thì đầu dây bên kia lại báo là đã tắt máy.
Tề Tiểu Tô ngây người.
“Tiểu Nhất, vừa rồi Thiếu soái có gọi điện tới, cậu tìm xem anh ấy hiện giờ đang ở đâu?”
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức đi kiểm tra, chỉ chốc lát sau nó trả lời: “Ngài ấy bây giờ đang ở trong thành phố gần khu rừng mưa.”
Không phải anh đang ở trên máy bay đấy chứ? Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi thất vọng, chẳng lẽ cô đoán sai rồi, thực ra anh vẫn chưa thi đấu xong và chưa thể trở về?
Nếu như anh vất vả lắm mới tìm được cơ hội gọi điện thoại cho cô, mà cô còn bỏ lỡ thì…
Tề Tiểu Tô thực sự hận ngay lúc này không thể lôi Ôn Tình ra hành hung thêm một trận nữa.
Đến khách sạn cô gọi lại một lần nữa, nhưng điện thoại vẫn tắt máy, cô đành phải đi tắm rồi lên giường ngủ.
Lúc này Vệ Thường Khuynh đang ở trong thành phố đón xe ra sân bay, anh phải bay chuyến lúc rạng sáng, điện thoại đã hết pin, anh thì đang sốt ruột muốn quay về nhà nên không đoái hoài gì tới việc sạc pin cho nó cả.
Trở về rồi cứ chờ xem anh sẽ trừng phạt cô nhóc kia thế nào.
Đêm hôm đó, Tề Tiểu Tô có một giấc mộng vô cùng đáng xấu hổ, có thể bởi vì đã qua hai tháng rồi mới có tin tức của Thiếu soái, trong lòng cô thực sự quá kích động. Ở trong mộng, Vệ thiếu soái như một con sói đói, gặm sạch cô hết lần này tới lần khác.
Lúc Tề Tiểu Tô nghe cậu ta nói không cẩn thận nhận một cuộc điện thoại thì hơi nhíu mày, nhưng ngẫm lại thấy cũng không có việc gì to tát nên lơ đễnh nói không sao.
Chuyến này cô mời khách đi ăn cơm mà lại xảy ra chuyện như vậy nên cô cảm thấy rất có lỗi với hiệu trưởng Lưu, hai vị giáo sư và các bạn học, họ đổi sang một quán khác và tiếp tục bữa ăn, trong lúc ăn còn trò chuyện vui vẻ, cô không hề lo lắng nhìn tới điện thoại một lần nào.
Hệ thống Tiểu Nhất bị cô phái đi làm nhiệm vụ theo dõi hai mẹ con Ôn gia nên cũng không để ý tới nhật ký cuộc gọi của Tề Tiểu Tô.
Thế là vị Thiếu soái nào đó đợi đến hai giờ vẫn chưa có người nào gọi điện lại cho anh, toàn thân anh như bị lửa đốt đến nơi.
“Thiếu soái, chưa chuẩn bị trở về à?” AK cố ý đi giậm chân, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thiếu Soái, vốn anh ta định vỗ vai của Thiếu Soái nhưng nghĩ đến thân thủ khủng khiếp mà Thiếu Soái đã thể hiện trong rừng mưa, lại nhớ đến cảnh trước đó có người định vỗ đầu của anh nhưng bị anh nhanh như điện bắt lấy cổ tay sau đó ném xuống sông cá sấu, thế là anh ta lập tức thu ngay tay lại.
Sau khi ra khỏi rừng mưa chết chóc, bọn họ còn phải đi làm mấy cái kiểm tra nữa, sau đó được cung cấp cho một chỗ có thể tắm rửa thay quần áo, cũng được phát một vé máy bay để về nước.
Nhưng trận đặc huấn tinh nhuệ binh lần này có quá nhiều người bị thương, ngay cả bác sĩ và xe cứu thương vẫn luôn phải túc trực ở đây chờ làm nhiệm vụ. Anh ta bị thương ở mấy ngày cuối, mới vừa được bác sĩ băng bó vết thương cho, tắm nhanh một cái, thay bộ quần áo lúc trước khi tiến vào rừng mưa và lấy được vé máy bay, lúc này anh ta mới nghĩ đến việc ra chào tạm biệt Vệ Thiếu soái.
Nhưng khi nhìn thấy Thiếu Soái, anh đang ngồi ở chỗ này nhìn về phía rừng mưa, dáng vẻ vẫn y như lúc vừa ra khỏi rừng, vết thương chưa được xử lý, người chưa tắm, quần áo chưa thay, râu ria chưa cạo…
Bọn họ ở trong rừng mưa hai tháng, hầu như mỗi ngày đều ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng cao độ, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ứng phó bị người khác tập kích, làm gì còn có thời gian để cạo râu.
Vừa nói xong anh ta đã phát hiện ra có gì đó không ổn, nhìn sắc mặt của Thiếu Soái kìa, cả hơi thở toàn thân nữa, giống hệt một ngón núi băng khiến anh ta cảm nhận được từng trận rét run.
“Thiếu, Thiếu Soái?”
Lúc này Vệ Thiếu soái mới liếc sang anh ta, lạnh nhạt hỏi một câu: “Chuẩn bị xong chưa?”
Đây là lần đầu tiên AK được hạng hai trong cuộc thi, anh ta cũng coi như hài lòng với thành tích này.
Giọng điệu của Vệ Thiếu soái thực sự làm người ta phải run sợ hơn cả tướng quân nhà anh ta. Đáy lòng AK hơi sợ hãi, anh ta nhẹ gật đầu, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, anh ta hạ giọng nói: “Thiếu soái, không phải là hai tháng không có đàn bà nên anh sắp bị nghẹn chết rồi đấy chứ? Tôi thấy vé máy bay ghi thời gian là sáng mai, anh xem thử của mình có phải như vậy không, nếu đúng như vậy thì đêm nay chúng ta vào thành phố đi, tôi mời, tôi sẽ tìm cho anh hai cô nàng nóng bỏng, thế nào? Lúc tới đây tôi có nghe ngóng được trong thành phố có một nơi rất nổi tiếng, nơi đó có đầy đủ các người đẹp đa quốc gia, vàng đen trắng, cao thấp mập gầy có hết, tùy anh chọn. Anh thích kiểu gái Nhật hay Âu Mỹ? Tôi thì tương đối thích gái phương Đông hơn, thân thể vừa mềm vừa thơm…”
“Không có hứng thú.”
Vệ Thiếu soái đứng phắt dậy, nhanh chân bước về phía trạm y tế.
Đúng thế, anh phải mau chóng trở về.
Người duy nhất khiến anh thực sự cảm thấy hứng thú chính là cô gái vừa mềm vừa thơm đang ở thành phố D kia, anh phải trở về để bắt cô.
***
Tề Tiểu Tô đang ngủ gật ở trên xe.
Hiện giờ cô không cần ở trường trung học Khánh Thực nữa, nhưng cô không muốn để bọn Hàn Dư phải lái xe về thành phố D trong đêm nên cô thuê phòng ở khách sạn, dự định ngủ nghỉ đầy đủ rồi mai trở về cũng không muộn.
Tuần vừa qua cô hơi cố gắng hết sức để học tập, mỗi ngày đều phải tập luyện ở bờ biển, còn phải xử lý khá nhiều cuộc điện thoại liên quan đến công việc nữa.
“Chị dâu, vị Lợi thiếu kia…” Hàn Dư đột nhiên nhớ tới chuyện này: “Không phải hẹn gặp anh ta sao?”
Hàn Dư vừa dứt lời thì điện thoại của Tề Tiểu Tô vang lên tiếng chuông.
Là Lợi thiếu gọi điện tới.
“Em gái, ở chỗ nào vậy? Ra uống một chén không?”
“Buồn ngủ, mệt mỏi lắm.” Tề Tiểu Tô từ chối ngay.
Lợi thiếu ngớ người, thật đúng là quá thẳng thắn. “Được được, anh vốn định nói với em về chuyện của nhà họ Ôn, nếu em đang mệt thì để lúc khác đi. Trưa mai đi ăn cơm với anh, đừng có lại từ chối nữa đấy nhé, anh đúng là có chuyện cần nói cho em biết đấy.”
Lợi thiếu còn chưa từng phải xin hẹn ai như thế này bao giờ đâu.
Tề Tiểu Tô nghĩ ngợi một lúc cũng đồng ý.
Cô biết thân phận của Lợi thiếu không tầm thường, nếu muốn đứng cùng đường với anh ta thì cô phải hỏi một số việc cho rõ ràng, tránh đến lúc xảy ra xung đột lại không dễ xử lý.
Thấy cô đồng ý, Lợi thiếu vui mừng. “Được rồi, vậy để anh chọn địa điểm, chỗ này em không quen thuộc bằng anh, em có kiêng ăn cái gì không?”
“Mèo chó chuột côn trùng đều không ăn, còn những cái khác thì được.” Cô không có khẩu vị nặng như vậy đâu.
“Không thành vấn đề, để anh dẫn em đi ăn mấy món ngon mà chỉ cần nhìn thôi là biết ngon rồi. Em tìm được khách sạn nào chưa? Nếu chưa thì hay là đến chỗ anh đi? Anh cho em thuê phòng tổng thống. Đúng rồi, có muốn anh tìm một anh chàng đẹp trai lên mát xa cho em không? Để hôm nay cho em thấy tài năng của họ nhé!”
Tề Tiểu Tô: “…”
Nói linh ta linh tinh.
Lại còn muốn tìm trai đẹp cho cô nữa chứ! Nếu cô thật sự tìm một anh chàng đẹp trai đêm hôm khuya khoắt vào phòng xoa bóp cho cô thì người nào đó mà trở về sẽ lột da của cô mất!
“Không cần đâu ạ!”
“Ha ha, em gái tôi còn thẹn thùng cơ đấy, được được được, vậy em ngủ sớm đi, ngày mai gặp. Phải rồi, ngày mai nhớ ăn mặc xinh đẹp vào nhé, cho anh ít mặt mũi.”
Cúp điện thoại, Tề Tiểu Tô vỗ trán, cô đột nhiên cảm thấy hơi hối hận vì sao mình lại nhận một người anh trai như thế chứ?
Đến lúc này cô mới nhớ ra việc trước đó Hạ Dư Hoành có nói với cô là cô có cuộc điện thoại, cô mở phần nhật ký cuộc gọi, sau đó hai mắt của cô lập tức trợn trừng, mông như bị phải bỏng đứng phắt dậy, kết quả là đầu bị đụng vào trần xe.
Hàn Dư giật mình đạp phanh lại. “Chị dâu, sao thế?”
Tề Tiểu Tô trợn mắt nhìn nhật ký cuộc gọi trong điện thoại, phía trên cùng là một cái tên có hai chữ.
A Khuynh.
Cú điện thoại kia là do Thiếu soái gọi tới?
Chết cô rồi!
“Không có việc gì đâu ạ, hình như đội trưởng của các anh sắp trở về rồi, để em gọi điện thoại cho anh ấy, anh lái xe đi.” Tay của Tề Tiểu Tô hơi run, không rõ là do cô đang hưng phấn kích động hay do khẩn trương. Vào thời điểm này cô mới phát hiện thì ra mình đã nhớ anh đến phát điên rồi.
Nhưng khi cô gọi sang thì đầu dây bên kia lại báo là đã tắt máy.
Tề Tiểu Tô ngây người.
“Tiểu Nhất, vừa rồi Thiếu soái có gọi điện tới, cậu tìm xem anh ấy hiện giờ đang ở đâu?”
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức đi kiểm tra, chỉ chốc lát sau nó trả lời: “Ngài ấy bây giờ đang ở trong thành phố gần khu rừng mưa.”
Không phải anh đang ở trên máy bay đấy chứ? Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi thất vọng, chẳng lẽ cô đoán sai rồi, thực ra anh vẫn chưa thi đấu xong và chưa thể trở về?
Nếu như anh vất vả lắm mới tìm được cơ hội gọi điện thoại cho cô, mà cô còn bỏ lỡ thì…
Tề Tiểu Tô thực sự hận ngay lúc này không thể lôi Ôn Tình ra hành hung thêm một trận nữa.
Đến khách sạn cô gọi lại một lần nữa, nhưng điện thoại vẫn tắt máy, cô đành phải đi tắm rồi lên giường ngủ.
Lúc này Vệ Thường Khuynh đang ở trong thành phố đón xe ra sân bay, anh phải bay chuyến lúc rạng sáng, điện thoại đã hết pin, anh thì đang sốt ruột muốn quay về nhà nên không đoái hoài gì tới việc sạc pin cho nó cả.
Trở về rồi cứ chờ xem anh sẽ trừng phạt cô nhóc kia thế nào.
Đêm hôm đó, Tề Tiểu Tô có một giấc mộng vô cùng đáng xấu hổ, có thể bởi vì đã qua hai tháng rồi mới có tin tức của Thiếu soái, trong lòng cô thực sự quá kích động. Ở trong mộng, Vệ thiếu soái như một con sói đói, gặm sạch cô hết lần này tới lần khác.
/1139
|