Cô cứ nghĩ rằng mình không ngủ được thì sang ngày hôm sau sẽ dậy rất muộn, nhưng không ngờ chưa đến tám giờ cô đã mở mắt. Cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện thẳng cho Lợi thiếu.
Lợi thiếu đang ngủ ngon, bị chuông điện thoại đánh thức lôi anh ta ra khỏi giấc mơ, anh ta lập tức cầm điện thoại lên mắng.
“Đứa nào muốn chết đấy? Có tin ông đây sẽ quất chết mày không! Biết bây giờ là mấy giờ không hả?”
“Biết, bảy giờ năm mươi phút.” Tề Tiểu Tô kéo di động ra xa, bình tĩnh nói tiếp: “Bữa cơm trưa nay em muốn đổi sang bữa sáng, anh có đến không?”
Lợi thiếu nghe thấy giọng nói của cô, nửa đoạn mắng chửi đằng sau lập tức nghẹn trong cổ họng, anh ta trở mình bò dậy: “Em gái hả? Đến chứ đến chứ!”
Nếu mà không đến, anh ta dám khẳng định cô sẽ về thành phố D luôn và ngay, không có hẹn hò gì nữa.
Lúc nhảy xuống giường, mặc quần áo, anh ta không kìm được phải bật cười vì cảm thấy mình đúng là có khuynh hướng thích bị ngược đãi. Nhưng người con gái không để anh ta trong lòng, không thèm để ý, không khách sáo, không sợ đắc tội với anh ta chỉ có mỗi mình cô mà thôi, sao anh ta lại cảm thấy thích như vậy nhỉ?
Vả lại, anh ta cũng đã kiểm tra cô rồi, cô đúng là tạo cho anh ta cảm giác như thế thật!
Anh ta thích nhất kiểu em gái mạnh mẽ có năng lực như thế này đấy.
Rửa nhanh mặt mũi xong, anh ta nhanh chóng gửi cho Tề Tiểu Tô địa chỉ của quán trà, sau đó quơ vội lấy chìa khóa xe và đi ra cửa.
Tề Tiểu Tô gần như đến cùng một lúc với anh ta. Lợi thiếu ghét nhất là phải chờ đợi phụ nữ trang điểm chuẩn bị, nhưng riêng Tề Tiểu Tô thì để mặt mộc, mặc một bộ áo liền quần, bên ngoài khoác chiếc áo len rộng rãi. Tuy rằng cô không ăn mặc xinh đẹp như lời dặn dò tối hôm qua của anh ta, những vẫn đủ để hấp dẫn vô số ánh mắt.
“Quả nhiên một cô gái xinh đẹp chính là có lực hấp dẫn, ăn mặc đơn giản cũng đẹp.”
Tề Tiểu Tô lườm anh ta: “Tâm tư của anh đều đặt ở mấy thứ linh tinh này à?”
Khen cô đẹp là mấy thứ linh tinh hả? Lợi thiếu không phản bác được. Lúc đầu anh ta còn muốn là người đàn ông lịch sự đứng lên giúp cô kéo ghế, nghe thấy thế liền ngồi im luôn: “Em ngồi đi, muốn ăn gì nào? Nơi này có món hoành thánh tôm tươi đều là tôm to nhập khẩu đấy, hương vị rất tốt, lần nào đến anh cũng đều ăn hai bát to. Còn món bánh rau dại ở đây mỗi ngày chỉ làm ba mươi phần, gọi hai phần nhé?”
“Được.”
Dễ tính thật đấy nhỉ.
Hiện tại Lợi thiếu càng nhìn cô càng cảm thấy vừa mắt, anh ta đề cử thêm mấy món ăn nhẹ nữa, Tề Tiểu Tô cũng không từ chối, còn rất thẳng thắn nói với anh ta: “Em đang đói lắm, với lại bữa sáng nào em cũng ăn rất nhiều.”
“Ừ, tốt, đừng học người ta giảm béo, không ăn bữa sáng là sẽ bị rối loạn nội tiết tố đấy.”
Tề Tiểu Tô: “…”
Đây thật sự là Lợi thiếu khiến người ta cảm thấy rất đáng sợ trong truyền thuyết đấy sao? Ngay đến cả nội tiết tố của phụ nữ anh ta cũng quan tâm đến đấy, đây mà là Lợi thiếu thật à?
Các món ăn đã được đưa lên, cô quyết định cứ phải chuyên tâm vào ăn cái đã.
Lợi thiếu ăn cái gì cũng rất nhanh, có phát ra tiếng động nhưng không quá lớn, thỉnh thoảng anh ta lại nhìn xem Tề Tiểu Tô, đợi đến khi cô ăn gần xong rồi mới không chịu được nữa phải hỏi: “Lúc nào dành mấy ngày theo anh về nhà gặp bố mẹ nhé?”
Tề Tiểu Tô bị sặc, ho đến mức mặt đỏ rần.
“Khụ khụ khụ! Gặp bố mẹ anh á?” Tại sao phải đi gặp bố mẹ anh ta chứ?
“Đúng thế, anh nói anh nhận em làm em gái là nói thật, rất nghiêm túc đấy, em cho rằng anh nói đùa sao?”
“Chuyện này để sau hẵng nói đi, em phải về thành phố D ngay lập tức, mà chẳng phải anh nói có gì cần nói với em sao?”
Nói đến việc chính, Lợi thiếu lập tức thay đổi thái độ: “Đúng là có chút chuyện cần nói rõ với em. Anh biết bây giờ em đang phát triển rất tốt ở thành phố D, nhưng nước ở tỉnh Y rất đục, không gạt em, hiện tại anh đang chuẩn bị thanh lọc một lần, nếu em đang tiếp xúc với những người ở bên này thì cho dù là việc gì đi nữa, anh hy vọng em không nên tùy tiện ra quyết định, nếu có thể nên nói qua với anh một chút. Nếu không đến lúc đó người ở bên anh hành động mà quét đến em thì anh không tiện cứu em ra ngoài. Em hiểu chứ?”
Tề Tiểu Tô gật đầu: “Hiểu rồi. Nhưng em cũng có một yêu cầu, nếu có khả năng lan đến gần thành phố D thì anh nhớ nói cho em biết.”
Ở bên thành phố D cô vất vả lắm mới phấn đấu được như bây giờ, tất nhiên cô không muốn thấy nó bị người ở phía trên phá hỏng. Ví dụ như chỉ cần đổi một vị Bí thư sẽ làm xáo trộn tất cả công việc của cô. Mới được nửa năm, nhìn bề ngoài mọi thứ có vẻ rất tốt, nhưng trên thực tế căn cơ của cô chưa ổn định, nếu cho cô thêm thời gian một năm thì được.
“Điều này còn cần em nói à? Anh vốn là người thích bao che cho người nhà, em là em gái của anh, sao anh có thể không che chở cho em được?”
Hai người nói chuyện hơn nửa tiếng, điện thoại của Tề Tiểu Tô bỗng vang lên. Lần này phản ứng của cô rất tốt, nghe thấy tiếng chuông điện thoại là bắt máy ngay.
“A Khuynh?”
“Ừ, hừm.”
Giờ Vệ Thường Khuynh đang ở biệt thự Long gia.
Vốn anh tưởng rằng mình về sớm như vậy chắc hẳn cô vẫn còn đang ở trong biệt thự, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, cô không ở trong phòng thì chắc cũng ở ngoài rừng luyện tập buổi sáng, kết quả anh vừa về đến nơi chỉ thấy có mỗi Lương Lệ nhiệt tình ra đón anh.
Cáu!
Anh cần Lương Lệ nhiệt tình như thế làm gì đâu chứ!?
Căn phòng của anh và Tề Tiểu Tô vắng lạnh đến mức chính anh cũng có thể cảm giác được đã lâu cô không ở trong phòng này. Nếu không nhờ Lương Lệ nói cho anh biết cô đang đi thi ở thành phố L thì anh còn tưởng rằng cô đã chạy mất rồi ấy.
Lúc này Vệ Thường Khuynh thấy mình như một tên biến thái, ngồi ôm gối đầu của Tề Tiểu Tô, hít một hơi thật sâu như muốn cảm nhận được mùi hương trên tóc cô, nhưng làm thế này không thể an ủi nỗi nhớ cô được, ngược lại càng khiến trái tim và cơ thể anh bị ngọn lửa kia thiêu đốt dữ dội hơn.
“Anh đang ở đâu thế?”
Lợi thiếu kinh ngạc nhìn Tề Tiểu Tô một tay cầm điện thoại, một tay phất phất chào anh ta, sau đó cô cứ thế… đi luôn.
Mà vừa rồi lúc cô gọi “A Khuynh”, khuôn mặt đỏ lựng, hai mắt sáng rực, thái độ thay đổi hoàn toàn khác. Chẳng lẽ cái người gọi là A Khuynh kia chính là người mang đồ ăn vặt đến cho cô ấy? Con gái mà nhận được đồ ăn vặt đều có tâm trạng rất tốt! Nhưng cũng không đến mức đỏ mặt như vậy đi.
Tề Tiểu Tô bước nhanh ra khỏi quán trà, cô có cảm giác tim mình đập thịch thịch thịch thịch nhanh gấp hai lần, tay còn lại vỗ nhẹ lên mặt mình mấy cái, chính cô cũng cảm giác được khuôn mặt mình đang rất nóng, có lẽ là đã đỏ bừng rồi.
Tình cảm nồng đậm, mãnh liệt như thế này khiến chính cô cũng khó chống đỡ được. Cô thấy mình phải cố gắng tỉnh táo hơn, nhưng thực sự lúc này cô đang rất muốn rất muốn được nhào vào trong lồng ngực của anh.
“Ở nhà.” Vệ Thường Khuynh đang phải kìm nén lửa giận, vừa nghe thấy giọng nói kích động xen lẫn vui mừng của cô là lửa giận trong anh lập tức tắt ngúm, nhưng lại có một ngọn lửa mang tên muốn cô cháy to hơn, giọng nói của anh hơi nhẹ đi. “Em vẫn chưa về à?”
“Em vẫn đang ở thành phố L, bây giờ về luôn đây!” Tề Tiểu Tô vội vàng trả lời như vậy khiến cô cảm thấy hơi lộ ra là mình nóng lòng quá, nên cô bồi thêm một câu: “Vốn em cũng đang định chuẩn bị về.”
“Hàn Dư lái xe?” Vệ Thường Khuynh hỏi.
“Vâng!”
“Đưa điện thoại cho cậu ta, anh muốn nói với cậu ta mấy câu.” Anh nói.
Tề Tiểu Tô hơi ngớ người ra, anh mới nói với cô được hai câu mà đã muốn Hàn Dư nghe điện rồi? Thế anh đang yêu cô hay là yêu Hàn Dư đấy?
Cô nhìn Hàn Dư mà không phát hiện trong ánh mắt mình đầy vẻ u oán.
Ánh mắt của cô làm Hàn Dư dựng tóc gáy: “Chị dâu, đội trưởng gọi điện à?”
Nhìn dáng vẻ nghe điện thoại vừa rồi của cô chắc chắn là của đội trưởng rồi, nhưng mà đã lâu không gặp đội trưởng, có chuyện gì sao không chuyển lời cho anh ta mà bắt anh ta nghe làm gì để chiếm dụng thời gian đội trưởng nói chuyện cùng chị dâu chứ?
Lợi thiếu đang ngủ ngon, bị chuông điện thoại đánh thức lôi anh ta ra khỏi giấc mơ, anh ta lập tức cầm điện thoại lên mắng.
“Đứa nào muốn chết đấy? Có tin ông đây sẽ quất chết mày không! Biết bây giờ là mấy giờ không hả?”
“Biết, bảy giờ năm mươi phút.” Tề Tiểu Tô kéo di động ra xa, bình tĩnh nói tiếp: “Bữa cơm trưa nay em muốn đổi sang bữa sáng, anh có đến không?”
Lợi thiếu nghe thấy giọng nói của cô, nửa đoạn mắng chửi đằng sau lập tức nghẹn trong cổ họng, anh ta trở mình bò dậy: “Em gái hả? Đến chứ đến chứ!”
Nếu mà không đến, anh ta dám khẳng định cô sẽ về thành phố D luôn và ngay, không có hẹn hò gì nữa.
Lúc nhảy xuống giường, mặc quần áo, anh ta không kìm được phải bật cười vì cảm thấy mình đúng là có khuynh hướng thích bị ngược đãi. Nhưng người con gái không để anh ta trong lòng, không thèm để ý, không khách sáo, không sợ đắc tội với anh ta chỉ có mỗi mình cô mà thôi, sao anh ta lại cảm thấy thích như vậy nhỉ?
Vả lại, anh ta cũng đã kiểm tra cô rồi, cô đúng là tạo cho anh ta cảm giác như thế thật!
Anh ta thích nhất kiểu em gái mạnh mẽ có năng lực như thế này đấy.
Rửa nhanh mặt mũi xong, anh ta nhanh chóng gửi cho Tề Tiểu Tô địa chỉ của quán trà, sau đó quơ vội lấy chìa khóa xe và đi ra cửa.
Tề Tiểu Tô gần như đến cùng một lúc với anh ta. Lợi thiếu ghét nhất là phải chờ đợi phụ nữ trang điểm chuẩn bị, nhưng riêng Tề Tiểu Tô thì để mặt mộc, mặc một bộ áo liền quần, bên ngoài khoác chiếc áo len rộng rãi. Tuy rằng cô không ăn mặc xinh đẹp như lời dặn dò tối hôm qua của anh ta, những vẫn đủ để hấp dẫn vô số ánh mắt.
“Quả nhiên một cô gái xinh đẹp chính là có lực hấp dẫn, ăn mặc đơn giản cũng đẹp.”
Tề Tiểu Tô lườm anh ta: “Tâm tư của anh đều đặt ở mấy thứ linh tinh này à?”
Khen cô đẹp là mấy thứ linh tinh hả? Lợi thiếu không phản bác được. Lúc đầu anh ta còn muốn là người đàn ông lịch sự đứng lên giúp cô kéo ghế, nghe thấy thế liền ngồi im luôn: “Em ngồi đi, muốn ăn gì nào? Nơi này có món hoành thánh tôm tươi đều là tôm to nhập khẩu đấy, hương vị rất tốt, lần nào đến anh cũng đều ăn hai bát to. Còn món bánh rau dại ở đây mỗi ngày chỉ làm ba mươi phần, gọi hai phần nhé?”
“Được.”
Dễ tính thật đấy nhỉ.
Hiện tại Lợi thiếu càng nhìn cô càng cảm thấy vừa mắt, anh ta đề cử thêm mấy món ăn nhẹ nữa, Tề Tiểu Tô cũng không từ chối, còn rất thẳng thắn nói với anh ta: “Em đang đói lắm, với lại bữa sáng nào em cũng ăn rất nhiều.”
“Ừ, tốt, đừng học người ta giảm béo, không ăn bữa sáng là sẽ bị rối loạn nội tiết tố đấy.”
Tề Tiểu Tô: “…”
Đây thật sự là Lợi thiếu khiến người ta cảm thấy rất đáng sợ trong truyền thuyết đấy sao? Ngay đến cả nội tiết tố của phụ nữ anh ta cũng quan tâm đến đấy, đây mà là Lợi thiếu thật à?
Các món ăn đã được đưa lên, cô quyết định cứ phải chuyên tâm vào ăn cái đã.
Lợi thiếu ăn cái gì cũng rất nhanh, có phát ra tiếng động nhưng không quá lớn, thỉnh thoảng anh ta lại nhìn xem Tề Tiểu Tô, đợi đến khi cô ăn gần xong rồi mới không chịu được nữa phải hỏi: “Lúc nào dành mấy ngày theo anh về nhà gặp bố mẹ nhé?”
Tề Tiểu Tô bị sặc, ho đến mức mặt đỏ rần.
“Khụ khụ khụ! Gặp bố mẹ anh á?” Tại sao phải đi gặp bố mẹ anh ta chứ?
“Đúng thế, anh nói anh nhận em làm em gái là nói thật, rất nghiêm túc đấy, em cho rằng anh nói đùa sao?”
“Chuyện này để sau hẵng nói đi, em phải về thành phố D ngay lập tức, mà chẳng phải anh nói có gì cần nói với em sao?”
Nói đến việc chính, Lợi thiếu lập tức thay đổi thái độ: “Đúng là có chút chuyện cần nói rõ với em. Anh biết bây giờ em đang phát triển rất tốt ở thành phố D, nhưng nước ở tỉnh Y rất đục, không gạt em, hiện tại anh đang chuẩn bị thanh lọc một lần, nếu em đang tiếp xúc với những người ở bên này thì cho dù là việc gì đi nữa, anh hy vọng em không nên tùy tiện ra quyết định, nếu có thể nên nói qua với anh một chút. Nếu không đến lúc đó người ở bên anh hành động mà quét đến em thì anh không tiện cứu em ra ngoài. Em hiểu chứ?”
Tề Tiểu Tô gật đầu: “Hiểu rồi. Nhưng em cũng có một yêu cầu, nếu có khả năng lan đến gần thành phố D thì anh nhớ nói cho em biết.”
Ở bên thành phố D cô vất vả lắm mới phấn đấu được như bây giờ, tất nhiên cô không muốn thấy nó bị người ở phía trên phá hỏng. Ví dụ như chỉ cần đổi một vị Bí thư sẽ làm xáo trộn tất cả công việc của cô. Mới được nửa năm, nhìn bề ngoài mọi thứ có vẻ rất tốt, nhưng trên thực tế căn cơ của cô chưa ổn định, nếu cho cô thêm thời gian một năm thì được.
“Điều này còn cần em nói à? Anh vốn là người thích bao che cho người nhà, em là em gái của anh, sao anh có thể không che chở cho em được?”
Hai người nói chuyện hơn nửa tiếng, điện thoại của Tề Tiểu Tô bỗng vang lên. Lần này phản ứng của cô rất tốt, nghe thấy tiếng chuông điện thoại là bắt máy ngay.
“A Khuynh?”
“Ừ, hừm.”
Giờ Vệ Thường Khuynh đang ở biệt thự Long gia.
Vốn anh tưởng rằng mình về sớm như vậy chắc hẳn cô vẫn còn đang ở trong biệt thự, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, cô không ở trong phòng thì chắc cũng ở ngoài rừng luyện tập buổi sáng, kết quả anh vừa về đến nơi chỉ thấy có mỗi Lương Lệ nhiệt tình ra đón anh.
Cáu!
Anh cần Lương Lệ nhiệt tình như thế làm gì đâu chứ!?
Căn phòng của anh và Tề Tiểu Tô vắng lạnh đến mức chính anh cũng có thể cảm giác được đã lâu cô không ở trong phòng này. Nếu không nhờ Lương Lệ nói cho anh biết cô đang đi thi ở thành phố L thì anh còn tưởng rằng cô đã chạy mất rồi ấy.
Lúc này Vệ Thường Khuynh thấy mình như một tên biến thái, ngồi ôm gối đầu của Tề Tiểu Tô, hít một hơi thật sâu như muốn cảm nhận được mùi hương trên tóc cô, nhưng làm thế này không thể an ủi nỗi nhớ cô được, ngược lại càng khiến trái tim và cơ thể anh bị ngọn lửa kia thiêu đốt dữ dội hơn.
“Anh đang ở đâu thế?”
Lợi thiếu kinh ngạc nhìn Tề Tiểu Tô một tay cầm điện thoại, một tay phất phất chào anh ta, sau đó cô cứ thế… đi luôn.
Mà vừa rồi lúc cô gọi “A Khuynh”, khuôn mặt đỏ lựng, hai mắt sáng rực, thái độ thay đổi hoàn toàn khác. Chẳng lẽ cái người gọi là A Khuynh kia chính là người mang đồ ăn vặt đến cho cô ấy? Con gái mà nhận được đồ ăn vặt đều có tâm trạng rất tốt! Nhưng cũng không đến mức đỏ mặt như vậy đi.
Tề Tiểu Tô bước nhanh ra khỏi quán trà, cô có cảm giác tim mình đập thịch thịch thịch thịch nhanh gấp hai lần, tay còn lại vỗ nhẹ lên mặt mình mấy cái, chính cô cũng cảm giác được khuôn mặt mình đang rất nóng, có lẽ là đã đỏ bừng rồi.
Tình cảm nồng đậm, mãnh liệt như thế này khiến chính cô cũng khó chống đỡ được. Cô thấy mình phải cố gắng tỉnh táo hơn, nhưng thực sự lúc này cô đang rất muốn rất muốn được nhào vào trong lồng ngực của anh.
“Ở nhà.” Vệ Thường Khuynh đang phải kìm nén lửa giận, vừa nghe thấy giọng nói kích động xen lẫn vui mừng của cô là lửa giận trong anh lập tức tắt ngúm, nhưng lại có một ngọn lửa mang tên muốn cô cháy to hơn, giọng nói của anh hơi nhẹ đi. “Em vẫn chưa về à?”
“Em vẫn đang ở thành phố L, bây giờ về luôn đây!” Tề Tiểu Tô vội vàng trả lời như vậy khiến cô cảm thấy hơi lộ ra là mình nóng lòng quá, nên cô bồi thêm một câu: “Vốn em cũng đang định chuẩn bị về.”
“Hàn Dư lái xe?” Vệ Thường Khuynh hỏi.
“Vâng!”
“Đưa điện thoại cho cậu ta, anh muốn nói với cậu ta mấy câu.” Anh nói.
Tề Tiểu Tô hơi ngớ người ra, anh mới nói với cô được hai câu mà đã muốn Hàn Dư nghe điện rồi? Thế anh đang yêu cô hay là yêu Hàn Dư đấy?
Cô nhìn Hàn Dư mà không phát hiện trong ánh mắt mình đầy vẻ u oán.
Ánh mắt của cô làm Hàn Dư dựng tóc gáy: “Chị dâu, đội trưởng gọi điện à?”
Nhìn dáng vẻ nghe điện thoại vừa rồi của cô chắc chắn là của đội trưởng rồi, nhưng mà đã lâu không gặp đội trưởng, có chuyện gì sao không chuyển lời cho anh ta mà bắt anh ta nghe làm gì để chiếm dụng thời gian đội trưởng nói chuyện cùng chị dâu chứ?
/1139
|